- Cô muốn ở lại đây?
- Vâng.
Trát Lạp khẽ "vâng" một tiếng. Nàng không dám ngẩng đầu, do dự một hồi mới nhẹ giọng nói:
- Tây Sơn vương tộc thực lực rất lớn, tuy bị thiệt hại nặng, nhưng chắc chắn vẫn còn một số người may mắn sống sót. Tôi là người vương tộc cuối cùng còn sót lại, tôi..
Nàng ngẩng đầu, không tránh né ánh mắt nhìn thẳng của Trần Mộ:
- Trong tộc nếu không có cường giả trấn giữ, ở đây suốt đời sẽ bị người khác chèn ép.
Nàng giải thích:
- Tôi là vương tộc.
Trần Mộ tựa như nhìn thấy khuôn mặt bị thương là tái nhợt nhưng quật cường đang ẩn dưới nạ Mặt Quỷ, thần thái của nàng lúc này có vài phần kiêu ngạo, vài phần kiên quyết. Hắn không biết nên nói cái gì, trong lòng tựa như có trăm vị hỗn tạp.
Không biết nên nói cái gì, hắn chỉ có thể yên lặng đứng tại chỗ nhìn nàng. Hai năm vừa qua, hai người dựa vào nhau mà sống, ở trong Bách Uyên nguy hiểm tứ bề mà từng bước gian nan chém giết mở đường máu tiến ra. Bọn họ cùng nhau nghỉ ngơi, cùng nhau chiến đấu, không chia lìa. Tuy chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, nhưng hắn lại có thể tín nhiệm nàng tuyệt đối. Trong trận chiến cùng Hách Địch Lạp Đặc, chính nàng đã liều mạng chịu trọng thương chỉ để tranh thủ cho mình một cơ hội phản kích.
Tâm tình Trần Mộ như được thanh tẩy một chút, tâm tư tự nhiên bay tới chốn xa xăm.
Lần gặp nàng ở trong rừng đã thay đổi vận mệnh của mình. Cũng bởi vì nàng, mà chính mình đã phải chịu rất nhiều thống khổ khó có thể chịu được, chính mình thậm chí từng coi nàng như địch nhân. Nhưng mà, vận mệnh thật là kỳ diệu, nàng hiện tại lại trở thành một trong những người mà mình tin cậy nhất. Lựa chọn của nàng không sai, Trần Mộ tự nói với lòng mình. Cũng như chính mình, cuối cùng sẽ trở lại liên bang, vô luận có bao nhiêu gian nguy đi nữa. Chính là, vì cái gì mà mình lại cảm thấy khổ sở?
Trần Mộ lại thấy giọng nói của mình vững vàng bình thường như trước.
- Ừm, vậy tôi tặng cô một món quà cuối.
Thủ lĩnh quân đội cấp cao của Mạc Tang tất cả đều bị tập trung lại, bọn họ kính sợ nhìn gã trai đeo mặt nạ quỷ trước mắt. Cái chết của Mạc Tang đã làm thay đổi toàn bộ thế cục của chiến trường. Không còn ai truy đuổi người Hắc Uyên chạy trốn, bọn họ ngơ ngác đứng một chỗ, đầu óc trống rỗng.
Đám quân đội này vừa mới khuếch trương cực lớn nên hỗn tạp. Thời điểm Mạc Tang còn sống thì không sao, nhưng ai có thể nghĩ đến, ở thời điểm mấu chốt Mạc Tang lại chết?! Chỉ cần là người hơi có khả năng kiến giải đều rõ ràng, sắp tới nhánh quân đội này sẽ có kết quả gì. Nhưng mà, khi bọn họ còn chưa kịp có phản ứng, tất cả sĩ quan cao cấp đều bị người thanh niên này tóm lấy. Không một ai dám chống lại mệnh lệnh của gã.
Trước đây, gã thanh niên thần bí này chẳng qua chỉ là một cường giả mạnh mẽ. Khi chính mắt bọn họ nhìn thấy gã giết chết Hách Địch Lạp Đặc, lại thêm một cú bạo nổ kinh thiên động kia, địa vị của Trần Mộ trong lòng bọn họ lập tức trở thành không gì lay chuyển. Gã thanh niên này là người cường đại nhất Bách Uyên phủ!
Thời cơ Trần Mộ lựa chọn cũng vừa đúng lúc, đám sĩ quan này mới vừa bị chấn động mạnh, có người thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn. So với Trát Lạp, trong chuyện này Trần Mộ thành thục hơn nhiều, hắn từng có kinh nghiệm quản lý cả một đạo quân.
Lấy thế như sấm sét, đám quân đội như rắn mất đầu này bị hắn tóm lấy. Trần Mộ tự mình tọa trấn, đem đám quân vốn cơ cấu đã xáo trộn này chỉnh đốn lại một lần nữa. Hắn còn tưởng phải giết bớt vài kẻ cứng đầu, không nghĩ tới do khiếp sợ thực lực khủng bố của Trần Mộ nên không một kẻ nào dám ho he.
Trong một thời gian cực ngắn, toàn bộ toán quân lập tức thay hình đổi dạng. Với thực lực của Trát Lạp, quản chế một cánh quân có lực lượng khổng lồ như thế có lẽ không đủ khả năng, nhưng bởi nàng có thân phận vương tộc chính thống tôn quý nhất, nên vẫn nhận được sự tôn kính và ủng hộ của tuyệt đại đa số. Huống hồ đám quân chính thổng của Mạc Tang sớm đã bị Trần Mộ phân hoá nhổ sạch.
Tin tức người Hắc Uyên bị đánh bại, Hách Địch Lạp Đặc cùng năm đại thủ lĩnh đều bị giết, Mạc Tang bỏ mình, tây sơn vương tộc một lần nữa quật khởi rất nhanh truyền khắp toàn bộ Bách Uyên Phủ. Không một người nào dám vọng động. Tây Sơn vương tộc năm xưa xưng bá ở Bách Uyên phủ, tuy bị người Hắc Uyên đánh bại, nhưng con lạc đà còm còn hơn con ngựa béo. Mà sau khi bọn họ biết được, Hách Địch Lạp Đặc cũng không phải bị quần công đến chết, mà là chết trong tay một người. Vậy nên không ai lại ở trong tình huống hình như có một vị cường giả tọa trấn như vậy mà động thủ. Điều này cũng tạo cơ hội cho Trát Lạp.
Ánh mắt của Trát Lạp hơi mỏi mệt, nhưng khó nén được tia sáng lấp lánh trong đó. Điều khiến Trần Mộ cảm thấy ngạc nhiên chính là, trên mặt nàng thủy chung đeo nạ hoa Mặt Quỷ, nhưng khi các chi nhánh Tây Sơn vương tộc còn sống sót từ khắp nơi tụ tập đến lại khóc lóc ngay khi nhìn thấy nàng, không chút nghi ngờ thân phận. Trần Mộ chính mắt nhìn thấy mấy ngày vừa rồi Trát Lạp tất bật đến mức chân không chạm đất như thế nào.
- Tôi phải đi.
Trần Mộ nhẹ nhàng nói. Mấy ngày trước, hắn còn hơi lo lắng về việc Trát Lạp có thể quản lý được một lực lượng khổng lồ như vậy hay không, nhưng giờ hắn đã yên lòng. Không phải là thảo dân như hắn, Trát Lạp thật sự là người của vương tộc, từ nhỏ đã được dạy dỗ về chuyện này. Mà bây giờ, trong đám thủ hạ lại càng ngày càng nhiều người trong họ tộc, không còn phải lo lắng chuyện không có người tin cậy để dùng nữa.
Thân mình Trát Lạp khẽ run lên, mặt nạ hoa Mặt Quỷ bao trùm trên mặt, khiến cho không một ai có thể nhìn được, nhưng ánh mắt của nàng, cặp trong trẻo kia cũng không nhịn được mà toát ra vẻ ảm đạm sâu sắc.
- Chỗ đó rất nguy hiểm, tôi cũng chỉ biết vị trí đại khái.
Trát Lạp cắn môi nói.
- Có vị trí đại khái là được, mất thêm chút thời gian là có thể tìm được.
Trần Mộ thản nhiên nói, tựa như thấy không khí hơi nặng nề, hắn cười cười:
- Cô quản lý cho tốt, lần sau tôi đến Bách Uyên phủ sẽ phải gọi cô là nữ vương cơ đấy.
Trát Lạp không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Trần Mộ, khí thế quật cường trong ánh mắt ngày xưa biến mất không thấy, chỉ còn lại ôn nhu như mặt nước và thương cảm.
Thấy nàng không nói lời nào, Trần Mộ cũng không biết nên nói cái gì. Hai người lập tức cứ im lặng như vậy mà nhìn nhau.
Qua hồi lâu, Trát Lạp đột nhiên hỏi:
- Quay trở lại, thật sự phải đi khiêu chiến Đường Hàm Phái?
Không hiểu vì sao, một cỗ hào khí chợt dâng lên trong lòng Trần Mộ, hắn vặn mình, cười nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Phải chiến chứ, trước sau gì cũng phải chiến.
Trận chiến cùng Hách Địch Lạp Đặc chỉ diễn ra trong nháy mắt, một hai hiệp là đã chấm dứt, mà Hách Địch Lạp Đặc lại là chiến đấu khi thương thế chưa lành, tuy có nhiều tiếc nuối nhưng trận chiến này có thể nói có ảnh hưởng lớn đối với Trần Mộ, nhất là về tâm lý thì có tác dụng rất lớn. Lúc mới từ sâu trong Bách Uyên đi ra, Trần Mộ tựa như một thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, hàn khí bức người, hoặc có thể nói như một con cự thú khát máu, sát khí tung hoành. Nhưng sau trận chiến cùng Hách Địch Lạp Đặc, sát khí đầy người của Trần Mộ dần dần biến mất mà trở nên bình thản viên mãn. Bây giờ hắn mới hiểu rõ được vì sao Tây Trạch lại nói mình không bằng Đường Hàm Phái. Hắn rốt cục đã có niềm tin rằng mình có thể cùng Đường Hàm Phái chiến một trận.
Nhìn thanh niên trước mắt, Trát Lạp ánh mắt phức tạp. Hơn hai năm ngày đêm không rời nhau, nàng từng cho là mình đối với hắn ta mười phần hiểu biết. Vậy mà hiện tại, nàng bỗng nhiên cảm thấy được mình sao mà xa cách với người ấy như vậy. Đã có lúc, nàng từng có quyết định, nếu Trần Mộ giúp nàng báo thù nàng sẽ đi theo y cả đời. Nhưng rồi,..
Tim như bị đao cắt, nàng lúc này mới phát hiện, mình đã đánh giá thấp nỗi đau biết trước này mất rồi.
Nàng ngẩng đầu, dưới lớp nạ hoa Mặt Quỷ, sắc mặt trắng như tờ giấy. Khuôn mặt tái nhợt bỗng hiện lên hai mảng hồng hồng, trong mắt toát ra vài phần xấu hổ, lớn mật đến cực điểm tiến đến ghé sát vào tai Trần Mộ.
- Đêm nay hãy đến phòng em.
…
Ở Bách Uyên phủ không có nhiều khác biệt giữa đêm với ngày, chỉ là nhiệt độ không khí giảm xuống đột ngột. Ban đêm tại nơi hoang dã sẽ cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị cái lạnh đóng thành trụ băng.
Đêm muộn.
Mặt phủ đầy một màn sương xám trắng, những vết máu màu hồng trên khuôn mặt trong bóng đêm giống như những anh hề yêu dị xấu xí, gã đứng đó không nhúc nhích, tựa như một bức tượng nhìn chằm chằm vào gian phòng mơ hồ ở chốn xa xa.
Không biết qua bao lâu, thân thể của gã bắt đầu cử động, khuôn mặt vẫn như cũ không để lộ bất cứ tình cảm gì. Gã xoay người, hiển nhiên là không một chút do dự, cho dù chỉ là trong ánh mắt. Gã cắm đầu về phía trước chạy như điên, không quay đầu lại.
Sau lưng gã, ẩn sau cửa sổ căn phòng kia, khuôn mặt trắng ngần của Trát Lạp che miệng chờ mong, tầm nhìn của nàng trong nháy mắt bị nước mắt làm nhòe đi, rốt cuộc nhìn không tới bóng dáng quen thuộc kia nữa.
Vì sao anh ấy không đến..
Nàng tựa như đã hiểu, nhưng vì cái gì mà cảm thấy được trong lòng như bị cắn nát?
Trần Mộ chạy như điên, không dùng khí lưu tạp, chỉ là đơn thuần dùng sức của hai chân điên cuồng mà chạy. Càng chạy càng nhanh, trong lồng ngực giống có một đám lửa đang thiêu đốt, làm nghẹn tắc tiếng kêu mà hắn muốn gào thét. Gã không có phát ra bất cứ thanh âm nào, môi mím thật chặt, duy nhất chỉ phát tiết đó là tăng thêm sức lực, tăng thêm sức lực mà chạy như điên. Gió bên tai vù vù thổi, cảnh vật hai bên nhanh chóng lui về phía sau.
o0o
Ba Cách Nội Nhĩ ngồi ở trước bàn, nhìn bản báo cáo vừa mới đưa tới. Tình hình phát triển của Đông Vệ ở liên bang gặp đôi chút trục trặc, khoảng thời gian ba tháng càng lúc càng gần, thời gian còn lại cho bọn họ cũng không nhiều. Tuy rất nhiều người đều tận lực khuyên trở lại liên bang chủ trì đại cục, nhưng là Ba Cách Nội Nhĩ trước sau vẫn kiên trì canh giữ căn cứ Khe Núi Lớn. Quyết định này về chiến lược mà nói, cũng không phải là lựa chọn tối ưu, nhưng Ba Cách Nội Nhĩ vẫn khăng khăng bảo vệ. Ông có thể cảm nhận được sức ép của đối phương đang đến gần.
Hàng ngày ông đều phái ra một lượng lớn tạp tu trinh sát để xác định vị trí của đối phương. Kết quả thu được chính là, binh lực của đối phương vượt quá lực lượng đóng tại căn cứ Khe Núi Lớn rất nhiều. Nhưng, vô luận như thế nào bọn họ cũng không thể từ bỏ kính song. Từ bỏ kính song có nghĩa là đem quyền chủ động dâng cho đối phương. Điều duy nhất hiện tại ông có thể làm chính là thủ vững, kiên trì đợi sau khi Đông Vệ dọn dẹp xong khu bình dân phái người đến trợ giúp.
Là một trong những chỉ huy thượng thặng hiếm hoi tầm liên bang, Ba Cách Nội Nhĩ không lẽ chỉ đơn giản ngồi chờ chết?
Tầng bụi rộng lớn tuy khiến bọn họ phải tăng cường lực lượng phòng thủ rất lớn, nhưng cũng đồng dạng cho bọn họ cực nhiều không gian hoạt động. Ba Cách Nội Nhĩ một mặt tăng cường phòng thủ căn cứ, mặt khác phái ra một lượng lớn các tiểu đội chuyên tập kích quấy phá, nhằm vào liên quân của ma cáp địch vực tiến hành quấy rối. Làm như vậy có thể khiến cho đối phương trong thời gian ngắn không thể phán đoán chính xác vị trí căn cứ, dẫn đến có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn.
Quân địch bị tiểu đội quấy nhiễu dẫn dắt, tất nhiên chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Nhưng sĩ quan chỉ huy của đối phương cũng không phải nhân viên bình thường, gặp chiêu phá chiêu, bọn họ phái ra một lượng lớn thám tử, rải thành một tấm lưới lớn, với hy vọng có thể đủ để tìm được quân chủ lực của địch nhân.
Tầng bụi rộng lớn lúc này tựa như một cái thớt thật lớn, ở trên đó các tiểu đội của hai bên bắt đầu chém giết cắt mổ cực kỳ thảm khốc. Cho đến hiện tại, chiếm thượng phong vẫn là phía Ba Cách Nội Nhĩ.
Điều này có được gắn liền với việc thông tin thông suốt và định vị chính xác. Tiểu đội phá rối sau khi phát hiện địch nhân, sẽ lặng lẽ triệu tập các tiểu đội khác ở xung quanh, lập mai phục ở nơi nào đó gần đấy, sau đó đội tạp tu này sẽ dụ đối phương tiến vào vòng mai phục mà tiến hành phục kích.
Nhưng đối phương binh lực thật sự rất hùng hậu, với số lượng thương vong như vậy căn bản không thèm để ý, ngược lại còn phái ra càng nhiều đội trinh sát hơn. Mà sau khi bị thiệt hại, đối phương rõ ràng đã cẩn thận hơn rất nhiều, không hề mắc mưu dễ dàng như trước. Sau lại lựa chọn chiến lược tiến chắc, chiếm chắc, cứ mỗi một khoảng nhát định lại thành lập một căn cứ.
Tốc độ tiến của đối phương tuy đã chậm lại, nhưng lại làm cho Ba Cách Nội Nhĩ nhức đầu.
/611
|