Edit + Beta: Vịt
****** Tui được nghỉ làm thêm 1 tuần nữa nên sẽ cố gắng edit thêm được nhiều nhiều chương =)))))
Trời hơi muộn, Cố Phong thu dọn xong đồ giúp Dư Bảo Nguyên, dẫn người vào phòng bệnh.
Trước mắt Dư Bảo Nguyên một mảnh mơ hồ, không nghịch điện thoại máy tính được, chán muốn chết, chỉ có thể nghe nhạc ngủ. Cố Phong ngồi bên giường Dư Bảo Nguyên, cầm máy tính của mình bắt đầu xử lý công vụ.
Hắn vừa gõ xong một hàng chữ, ngẩng đầu lên, Dư Bảo Nguyên đã ngồi dậy.
Cố Phong nhíu mày: "Sao thế? Không ngủ được?"
"Không phải." Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, sắc mặt tựa hồ có chút lúng túng.
"Có phải đói bụng muốn ăn gì đó không?" Cố Phong ôm lấy người, nắm chặt tay cậu.
Dư Bảo Nguyên cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Cố Phong, khó giải thích được có chút an tâm.
Cậu từng muốn triệt để rời khỏi Cố Phong, nhưng mấy ngày nay, Cố Phong càng gần như thời thời khắc khắc đều phải ở bên cạnh cậu. Trong bóng tối, đôi tay nắm chặt cậu không buông của Cố Phong, khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Dư Bảo Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Không phải muốn ăn, tôi...... muốn đi toilet."
Cố Phong gật gật đầu: "Vậy tôi dìu em đi."
Vừa nói, dắt tay Dư Bảo Nguyên, dẫn người đi về phía toilet.
Dẫn đến toilet cũng không phải vấn đề gì lớn, vẫn là ở sau khi Dư Bảo Nguyên mở khóa quần xì thế nào, mới không vãi ra bên ngoài.
Cố Phong đứng phía sau Dư Bảo Nguyên, hồi lâu, mới hơi do dự nói: "Tôi giúp em...... đỡ thứ kia?"
"Không cần," Dư Bảo Nguyên rất xấu hổ, "Tôi tự làm."
Cố Phong nghe được Dư Bảo Nguyên từ chối, cũng không cố chấp, chỉ đứng một bên. Đợi đến lúc Dư Bảo Nguyên thu thứ kia lại kéo khóa quần, hắn mới lại dắt người về phòng bệnh.
****** Tui được nghỉ làm thêm 1 tuần nữa nên sẽ cố gắng edit thêm được nhiều nhiều chương =)))))
Trời hơi muộn, Cố Phong thu dọn xong đồ giúp Dư Bảo Nguyên, dẫn người vào phòng bệnh.
Trước mắt Dư Bảo Nguyên một mảnh mơ hồ, không nghịch điện thoại máy tính được, chán muốn chết, chỉ có thể nghe nhạc ngủ. Cố Phong ngồi bên giường Dư Bảo Nguyên, cầm máy tính của mình bắt đầu xử lý công vụ.
Hắn vừa gõ xong một hàng chữ, ngẩng đầu lên, Dư Bảo Nguyên đã ngồi dậy.
Cố Phong nhíu mày: "Sao thế? Không ngủ được?"
"Không phải." Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, sắc mặt tựa hồ có chút lúng túng.
"Có phải đói bụng muốn ăn gì đó không?" Cố Phong ôm lấy người, nắm chặt tay cậu.
Dư Bảo Nguyên cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Cố Phong, khó giải thích được có chút an tâm.
Cậu từng muốn triệt để rời khỏi Cố Phong, nhưng mấy ngày nay, Cố Phong càng gần như thời thời khắc khắc đều phải ở bên cạnh cậu. Trong bóng tối, đôi tay nắm chặt cậu không buông của Cố Phong, khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Dư Bảo Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Không phải muốn ăn, tôi...... muốn đi toilet."
Cố Phong gật gật đầu: "Vậy tôi dìu em đi."
Vừa nói, dắt tay Dư Bảo Nguyên, dẫn người đi về phía toilet.
Dẫn đến toilet cũng không phải vấn đề gì lớn, vẫn là ở sau khi Dư Bảo Nguyên mở khóa quần xì thế nào, mới không vãi ra bên ngoài.
Cố Phong đứng phía sau Dư Bảo Nguyên, hồi lâu, mới hơi do dự nói: "Tôi giúp em...... đỡ thứ kia?"
"Không cần," Dư Bảo Nguyên rất xấu hổ, "Tôi tự làm."
Cố Phong nghe được Dư Bảo Nguyên từ chối, cũng không cố chấp, chỉ đứng một bên. Đợi đến lúc Dư Bảo Nguyên thu thứ kia lại kéo khóa quần, hắn mới lại dắt người về phòng bệnh.