Edit + Beta: Vịt
Buổi tối, bác sĩ thông báo, ngày phẫu thuật của Dư Bảo Nguyên rốt cục quyết định.
Cũng đúng lúc, ngày giải phẫu, vừa vặn chính là ngày sinh nhật Cố Phong.
Cố Phong dấu Dư Bảo Nguyên, lén cầu nguyện trước.
Sinh nhật năm nay, hắn không cần gì, không muốn gì cả, lời chúc của ai cũng có thể lược bớt, hắn muốn tất cả phúc khí vận khí trong ngày sinh nhật của mình, đều chuyển tới trên người Dư Bảo Nguyên, để cậu thuận lợi hoàn thành giải phẫu.
Dư Bảo Nguyên nghe dặn dò của bác sĩ, chỉ gật gật đầu.
Mắt cậu đã không thấy rõ bất kỳ cái gì, chỉ còn lại một mảnh màu sắc mơ hồ rối loạn.
Thế giới của cậu, lúc này chỉ còn lại đôi tay ấm áp của Cố Phong và âm thanh từ tính của hắn.
Loại cảm nhận cả thế giới chỉ còn lại Cố Phong, khiến cậu trong lúc nhất thời sinh ra chút lệ thuộc với Cố Phong.
Mỗi lần cậu rảnh, trong lòng luôn sẽ lén nhảy ra một vấn đề.
...... Cố Phong còn có thể tin tưởng sao?
Cố Phong không biết suy nghĩ trong lòng Dư Bảo Nguyên, nhưng mỗi ngày đều liều mạng đối tốt với người ta. Muốn cái gì, muốn ăn gì, chỉ cần Dư Bảo Nguyên mở miệng, Cố Phong đều đặt mua thỏa đáng cái đó.
Dư Bảo Nguyên chỉ biết Cố Phong mấy hôm nay đều ngủ cùng cậu ở phòng bệnh, nhưng cậu không biết, Cố Phong sợ ngủ trên giường khác, mình ngủ say không cách nào cảm nhận được nhất cử nhất động của Dư Bảo Nguyên, sợ cậu ngã, vì vậy đặt sofa nhỏ bên giường Dư Bảo Nguyên, hàng đêm gập chân, oan ức cho vóc người cao lớn.
Cố Phong vừa đút thuốc cho Dư Bảo Nguyên xong, điện thoại của Dư Bảo Nguyên liền vang lên.
Cố Phong nhận giúp, đưa tới bên tai Dư Bảo Nguyên, là Lộ Dương.
Buổi tối, bác sĩ thông báo, ngày phẫu thuật của Dư Bảo Nguyên rốt cục quyết định.
Cũng đúng lúc, ngày giải phẫu, vừa vặn chính là ngày sinh nhật Cố Phong.
Cố Phong dấu Dư Bảo Nguyên, lén cầu nguyện trước.
Sinh nhật năm nay, hắn không cần gì, không muốn gì cả, lời chúc của ai cũng có thể lược bớt, hắn muốn tất cả phúc khí vận khí trong ngày sinh nhật của mình, đều chuyển tới trên người Dư Bảo Nguyên, để cậu thuận lợi hoàn thành giải phẫu.
Dư Bảo Nguyên nghe dặn dò của bác sĩ, chỉ gật gật đầu.
Mắt cậu đã không thấy rõ bất kỳ cái gì, chỉ còn lại một mảnh màu sắc mơ hồ rối loạn.
Thế giới của cậu, lúc này chỉ còn lại đôi tay ấm áp của Cố Phong và âm thanh từ tính của hắn.
Loại cảm nhận cả thế giới chỉ còn lại Cố Phong, khiến cậu trong lúc nhất thời sinh ra chút lệ thuộc với Cố Phong.
Mỗi lần cậu rảnh, trong lòng luôn sẽ lén nhảy ra một vấn đề.
...... Cố Phong còn có thể tin tưởng sao?
Cố Phong không biết suy nghĩ trong lòng Dư Bảo Nguyên, nhưng mỗi ngày đều liều mạng đối tốt với người ta. Muốn cái gì, muốn ăn gì, chỉ cần Dư Bảo Nguyên mở miệng, Cố Phong đều đặt mua thỏa đáng cái đó.
Dư Bảo Nguyên chỉ biết Cố Phong mấy hôm nay đều ngủ cùng cậu ở phòng bệnh, nhưng cậu không biết, Cố Phong sợ ngủ trên giường khác, mình ngủ say không cách nào cảm nhận được nhất cử nhất động của Dư Bảo Nguyên, sợ cậu ngã, vì vậy đặt sofa nhỏ bên giường Dư Bảo Nguyên, hàng đêm gập chân, oan ức cho vóc người cao lớn.
Cố Phong vừa đút thuốc cho Dư Bảo Nguyên xong, điện thoại của Dư Bảo Nguyên liền vang lên.
Cố Phong nhận giúp, đưa tới bên tai Dư Bảo Nguyên, là Lộ Dương.