Cố Phong vào bếp, Dư Bảo Nguyên vẫn đắm chìm trong con số học phí khổng lồ của nhà trẻ.
Cậu lấy điện thoại ra, mở máy tính.
Phí dạy học sớm, mời bà vú, nhà trẻ, ăn ở đi lại, học nọ học kia, du lịch bình thường......
Dư Bảo Nguyên ngồi đằng đó, phát huy đầy đủ thiên phú tính toán của cậu, cạch cạch bấm loạn máy tính, bấm một lúc lâu, mới bấm ra kết quả.
Con số cuối cùng hiển thị, khiến cậu chọc nổ hai mắt mình.
"Cố Gia Duệ," Dư Bảo Nguyên nghiêm túc ôm Cố Gia Duệ đến trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm kia, "Con chính là lò đốt tiền sống, con biết không?"
Cố Gia Duệ hiển nhiên không hiểu gì hết, nhưng nhìn rất phấn khích, thậm chí còn kêu oa một tiếng.
"Nhãi con." Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng búng búng mặt nhóc.
Bé như vậy, bản tính thiếu đòn đã lộ ra.
Nhóc thối.
Cố Phong từ trong bếp lại bưng ra một ít đồ, giống như mời Dư Bảo Nguyên xem. Dư Bảo Nguyên nhìn cá trích chưa chết hẳn trong đĩa, cà bị xào thành tương nhão và đậu Hà Lan biến thành đạn đen, thở dài; "Thôi, tôi đi nấu."
Cố Phong lúng túng nhìn Dư Bảo Nguyên quyết tuyệt đi vào bếp, trực tiếp đóng cửa phòng bếp, hiển nhiên không muốn hắn nhúng chàm chỗ này.
Hắn quay đầu lại nhìn món ăn mình nấu trên bàn, nhìn vẻ ngoài tệ hại kia, không nhịn được dùng đũa gắp ít cà bỏ vào miệng, sau đó nôn toàn bộ ra ngoài.
"Rõ ràng là nấu theo thực đơn," Cố Phong cau mày lẩm bẩm, "Thôi, sau này luyện tiếp."
Cậu lấy điện thoại ra, mở máy tính.
Phí dạy học sớm, mời bà vú, nhà trẻ, ăn ở đi lại, học nọ học kia, du lịch bình thường......
Dư Bảo Nguyên ngồi đằng đó, phát huy đầy đủ thiên phú tính toán của cậu, cạch cạch bấm loạn máy tính, bấm một lúc lâu, mới bấm ra kết quả.
Con số cuối cùng hiển thị, khiến cậu chọc nổ hai mắt mình.
"Cố Gia Duệ," Dư Bảo Nguyên nghiêm túc ôm Cố Gia Duệ đến trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm kia, "Con chính là lò đốt tiền sống, con biết không?"
Cố Gia Duệ hiển nhiên không hiểu gì hết, nhưng nhìn rất phấn khích, thậm chí còn kêu oa một tiếng.
"Nhãi con." Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng búng búng mặt nhóc.
Bé như vậy, bản tính thiếu đòn đã lộ ra.
Nhóc thối.
Cố Phong từ trong bếp lại bưng ra một ít đồ, giống như mời Dư Bảo Nguyên xem. Dư Bảo Nguyên nhìn cá trích chưa chết hẳn trong đĩa, cà bị xào thành tương nhão và đậu Hà Lan biến thành đạn đen, thở dài; "Thôi, tôi đi nấu."
Cố Phong lúng túng nhìn Dư Bảo Nguyên quyết tuyệt đi vào bếp, trực tiếp đóng cửa phòng bếp, hiển nhiên không muốn hắn nhúng chàm chỗ này.
Hắn quay đầu lại nhìn món ăn mình nấu trên bàn, nhìn vẻ ngoài tệ hại kia, không nhịn được dùng đũa gắp ít cà bỏ vào miệng, sau đó nôn toàn bộ ra ngoài.
"Rõ ràng là nấu theo thực đơn," Cố Phong cau mày lẩm bẩm, "Thôi, sau này luyện tiếp."