"Ha ha, ha ha," Lục Nham dây dưa với Dư Bảo Nguyên, một bên còn cười suồng sã, "Chết hết đi, tất cả cùng chết, mọi người cùng chết!"
Dư Bảo Nguyên thừa dịp Lục Nham không phòng bị, siết chặt nắm đấm trực tiếp đập qua, nện mạnh vào trên mặt Lục Nham.
Lục Nham bị nện lui về phía sau hai bước, máu mũi nhất thời bắn ra.
Dư Bảo Nguyên nhân lúc này nhanh chóng lui về phía sau, tìm chỗ an toàn. Đúng lúc cậu lùi về sau, Lục Nham đã liều mạng lại vọt lên, hai người trong nháy mắt đến lan can.
Vua cũng thua thằng liều, cho dù động tác Dư Bảo Nguyên linh hoạt hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi trò chơi đánh bạc tính mạng này.
"Bảo Nguyên, cẩn thận chạy nhanh đến chỗ tôi!" Cố Phong hét to.
Lúc Dư Bảo Nguyên cắn răng muốn chạy, Lục Nham đã nhào mạnh qua, ôm cả người Dư Bảo Nguyên vào trong ngực: "Cùng chết, cùng chết!"
"Lục Nham, mày điên rồi!" Dư Bảo Nguyên liều mạng vùng vẫy, giận dữ hét.
"Điên rồi, điên rồi," Lục Nham cười đến càng ngày càng kinh khủng, giống như một con ác quỷ trong ngục bò lên, mục đích chính là muốn kéo người khác chôn cùng, "Tao không điên, không điên! Tao chỉ muốn cho chúng mày chết cùng tao, Lục Quốc Minh nhốt tao vào bệnh viện tâm thần, lão già đáng chết này sao lại thích Lục Dương như vậy chứ? Ông ta thích Lục Dương, tao liền giết Lục Dương, lão già hẳn sẽ tức chết, ha ha ha ha!"
"ĐMM, mày buông ra cho bố, tao đánh chết mày!" Dư Bảo Nguyên hung bạo.
"Lục Nham!" Cố Phong hét to, trong lòng nhìn hai người dây dưa với nhau, vô cùng hoang mang, hắn chỉ sợ Lục Nham làm ra chuyện gì bất lợi với Bảo Nguyên, "Mày thả Bảo Nguyên ra, có chuyện gì thương lượng với tao, buông ra!"
Lục Nham lắc lắc đầu, cả người giống như bị điên: "Không buông, không buông. Tao dù sao cũng không sống được, phải có người chết cùng tao, tất cả chúng mày chết càng tốt, chúng mày không chết, thì nó, nó theo tao là được!"
Cố Phong nhìn bộ dạng kia của Lục Nham, liền biết, Lục Nham đã hóa điên rồi.
Dư Bảo Nguyên thừa dịp Lục Nham không phòng bị, siết chặt nắm đấm trực tiếp đập qua, nện mạnh vào trên mặt Lục Nham.
Lục Nham bị nện lui về phía sau hai bước, máu mũi nhất thời bắn ra.
Dư Bảo Nguyên nhân lúc này nhanh chóng lui về phía sau, tìm chỗ an toàn. Đúng lúc cậu lùi về sau, Lục Nham đã liều mạng lại vọt lên, hai người trong nháy mắt đến lan can.
Vua cũng thua thằng liều, cho dù động tác Dư Bảo Nguyên linh hoạt hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi trò chơi đánh bạc tính mạng này.
"Bảo Nguyên, cẩn thận chạy nhanh đến chỗ tôi!" Cố Phong hét to.
Lúc Dư Bảo Nguyên cắn răng muốn chạy, Lục Nham đã nhào mạnh qua, ôm cả người Dư Bảo Nguyên vào trong ngực: "Cùng chết, cùng chết!"
"Lục Nham, mày điên rồi!" Dư Bảo Nguyên liều mạng vùng vẫy, giận dữ hét.
"Điên rồi, điên rồi," Lục Nham cười đến càng ngày càng kinh khủng, giống như một con ác quỷ trong ngục bò lên, mục đích chính là muốn kéo người khác chôn cùng, "Tao không điên, không điên! Tao chỉ muốn cho chúng mày chết cùng tao, Lục Quốc Minh nhốt tao vào bệnh viện tâm thần, lão già đáng chết này sao lại thích Lục Dương như vậy chứ? Ông ta thích Lục Dương, tao liền giết Lục Dương, lão già hẳn sẽ tức chết, ha ha ha ha!"
"ĐMM, mày buông ra cho bố, tao đánh chết mày!" Dư Bảo Nguyên hung bạo.
"Lục Nham!" Cố Phong hét to, trong lòng nhìn hai người dây dưa với nhau, vô cùng hoang mang, hắn chỉ sợ Lục Nham làm ra chuyện gì bất lợi với Bảo Nguyên, "Mày thả Bảo Nguyên ra, có chuyện gì thương lượng với tao, buông ra!"
Lục Nham lắc lắc đầu, cả người giống như bị điên: "Không buông, không buông. Tao dù sao cũng không sống được, phải có người chết cùng tao, tất cả chúng mày chết càng tốt, chúng mày không chết, thì nó, nó theo tao là được!"
Cố Phong nhìn bộ dạng kia của Lục Nham, liền biết, Lục Nham đã hóa điên rồi.