Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên cười lạnh, "Cậu đừng cúi người với tôi, tôi không chịu nổi."
"Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi," Trong đôi mắt to của Trần Lập Ninh tràn ngập ủy khuất và tự trách, "Đều là năng lực của tôi không được, mang đến cho anh nhiều phiền toái như vậy, còn muốn anh không ngại phiền mà hướng dẫn."
"Cậu ấy hướng dẫn em là nên," Một giọng nam trầm thấp vang lên, không ngoài dự tính, chính là Cố Phong, "Đây là công việc của cậu ấy, em không có gì phải nói xin lỗi, tới đây đi."
Trần Lập Ninh thẳng người, đi tới bên cạnh Cố Phong, hai mắt giống như lóe sáng, "Sao nói như vậy? Anh Dư hướng dẫn em rất cẩn thận, bản kế hoạch này anh ấy vừa thấy không vừa lòng liền bảo em viết lại, vất vả thì vất vả chút, nhưng có thể học được rất nhiều."
Cố Phong sờ sờ tóc Trần Lập Ninh, "Em không cần vất vả như vậy."
"Em không sợ vất vả," Trần Lập Ninh cười đến cực kỳ rực rỡ, "Em biết năng lực của mình còn thiếu cọ xát, cho nên anh Dư mắng em cũng là nên, em biết anh ấy là vì tốt cho em."
"Đừng, không nhận nổi," Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dáng giả tạo kia, cả người ngứa ngáy, "Đừng cho tôi cái mũ lớn như vậy, tôi thuần túy là thái độ công việc mà thôi."
Trần Lập Ninh cười đến có chút ngượng ngùng, cầm tay Cố Phong.
"Được rồi," Cố Phong lên tiếng, "Dư Bảo Nguyên, cậu cũng ít hành hạ Lập Ninh thôi, khoan dung em ấy nhiều chút."
Dư Bảo Nguyên suýt nữa không bật cười, "Tôi? Hành hạ cậu ta? Thế nào, tôi ngay cả bảo cậu ta viết bản kế hoạch, viết không được viết lại, anh đau lòng?"
Quả nhiên vẫn là đãi ngộ khác biệt.
Dư Bảo Nguyên cậu từng chịu đựng bao nhiêu đêm, để sửa một phần kế hoạch, sửa một phương án, chịu đựng tới hai mắt đỏ bừng, lúc dựa vào lực ý chí liều mạng xử lý, không thấy Cố Phong đau lòng cậu chút.
Trần Lập Ninh làm chút việc như vậy, Cố đại tổng tài đã đích thân lên tiếng yêu cầu khoan dung với y?
Rắm chó.
"Xin lỗi xin lỗi," Trần Lập Ninh khom khom người, "Đều là tôi không phải. Anh Dư anh đừng tức giận, tôi viết lại còn không được sao? Tôi hiện tại liền đi viết, anh đừng tức giận."
Dư Bảo Nguyên trực tiếp vỗ bàn một cái, "Ít giả bộ cho tôi. Thật sự muốn viết lại, thì ít nói nhảm đi viết cho tôi, ở chỗ này vớ va vớ vẩn đổ dầu vào lửa, cậu cảm thấy tôi là tên ngu, không nhìn ra ý đồ gì đó của cậu phải không?"
"Tôi......" Trần Lập Ninh lời nhẹn lại, trong ánh mắt viết oan uổng, "Tôi không có ý gì khác, anh Dư anh đừng nghĩ nhiều. Tôi biết hôm nay đều là lỗi của tôi, tôi lập tức liền sửa, được không?"
Cố Phong kéo Trần Lập Ninh ở sau lưng mình, "Dư Bảo Nguyên, đừng hùng hổ dọa người, làm việc đi."
"Xí, tôi hùng hổ dọa người?" Trong mắt Dư Bảo Nguyên cười lạnh, "Cố Phong, tôi biết anh thích cậu ta, thiên vị cậu ta, nhưng anh cũng không thể thiên chút chuyện nhỏ như vậy chứ, không nói đạo lý? Chuyện hôm nay, tôi không thẹn với lương tâm, Trần Lập Ninh cậu ta cũng đừng biểu hiện giống như bị tôi bắt nạt, tất cả trợ lý ở đây đều là nhân chứng."
Sắc mặt Trần Lập Ninh có chút không nhịn được, "Tôi cũng không nói anh sai mà, tôi nói đều là lỗi của tôi, chẳng lẽ còn không được sao?"
Dư Bảo Nguyên thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Trần Lập Ninh.
Ngôi sao phim còn đang diễn kịch, còn đang giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, giả bộ thuần khiết không tỳ vết, làm nổi bật cậu giống như ác bá, giống như Hoàng Thế Nhân bóc lột nhân dân lao động.
Được, được lắm.
Nếu như đụng tới người khác, có lẽ khẩu khí này có thể nhịn, dù sao công việc và tiền đồ quan trọng hơn.
Nhưng đụng vào Dư Bảo Nguyên cậu?
Nhịn cái l*n mẹ mày.
Dù sao không lâu sau sẽ từ chức rồi, cũng không quan tâm Cố Phong nhìn cậu thế nào, Trần Lập Ninh đã tâm tư lung lay như vậy, có thể giả bộ, có thể diễn như vậy, vậy hóa ra tốt.
Dư Bảo Nguyên lộ ra một nụ cười lạnh.
Hôm nay xé nát cậu!
Dư Bảo Nguyên cười lạnh, "Cậu đừng cúi người với tôi, tôi không chịu nổi."
"Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi," Trong đôi mắt to của Trần Lập Ninh tràn ngập ủy khuất và tự trách, "Đều là năng lực của tôi không được, mang đến cho anh nhiều phiền toái như vậy, còn muốn anh không ngại phiền mà hướng dẫn."
"Cậu ấy hướng dẫn em là nên," Một giọng nam trầm thấp vang lên, không ngoài dự tính, chính là Cố Phong, "Đây là công việc của cậu ấy, em không có gì phải nói xin lỗi, tới đây đi."
Trần Lập Ninh thẳng người, đi tới bên cạnh Cố Phong, hai mắt giống như lóe sáng, "Sao nói như vậy? Anh Dư hướng dẫn em rất cẩn thận, bản kế hoạch này anh ấy vừa thấy không vừa lòng liền bảo em viết lại, vất vả thì vất vả chút, nhưng có thể học được rất nhiều."
Cố Phong sờ sờ tóc Trần Lập Ninh, "Em không cần vất vả như vậy."
"Em không sợ vất vả," Trần Lập Ninh cười đến cực kỳ rực rỡ, "Em biết năng lực của mình còn thiếu cọ xát, cho nên anh Dư mắng em cũng là nên, em biết anh ấy là vì tốt cho em."
"Đừng, không nhận nổi," Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dáng giả tạo kia, cả người ngứa ngáy, "Đừng cho tôi cái mũ lớn như vậy, tôi thuần túy là thái độ công việc mà thôi."
Trần Lập Ninh cười đến có chút ngượng ngùng, cầm tay Cố Phong.
"Được rồi," Cố Phong lên tiếng, "Dư Bảo Nguyên, cậu cũng ít hành hạ Lập Ninh thôi, khoan dung em ấy nhiều chút."
Dư Bảo Nguyên suýt nữa không bật cười, "Tôi? Hành hạ cậu ta? Thế nào, tôi ngay cả bảo cậu ta viết bản kế hoạch, viết không được viết lại, anh đau lòng?"
Quả nhiên vẫn là đãi ngộ khác biệt.
Dư Bảo Nguyên cậu từng chịu đựng bao nhiêu đêm, để sửa một phần kế hoạch, sửa một phương án, chịu đựng tới hai mắt đỏ bừng, lúc dựa vào lực ý chí liều mạng xử lý, không thấy Cố Phong đau lòng cậu chút.
Trần Lập Ninh làm chút việc như vậy, Cố đại tổng tài đã đích thân lên tiếng yêu cầu khoan dung với y?
Rắm chó.
"Xin lỗi xin lỗi," Trần Lập Ninh khom khom người, "Đều là tôi không phải. Anh Dư anh đừng tức giận, tôi viết lại còn không được sao? Tôi hiện tại liền đi viết, anh đừng tức giận."
Dư Bảo Nguyên trực tiếp vỗ bàn một cái, "Ít giả bộ cho tôi. Thật sự muốn viết lại, thì ít nói nhảm đi viết cho tôi, ở chỗ này vớ va vớ vẩn đổ dầu vào lửa, cậu cảm thấy tôi là tên ngu, không nhìn ra ý đồ gì đó của cậu phải không?"
"Tôi......" Trần Lập Ninh lời nhẹn lại, trong ánh mắt viết oan uổng, "Tôi không có ý gì khác, anh Dư anh đừng nghĩ nhiều. Tôi biết hôm nay đều là lỗi của tôi, tôi lập tức liền sửa, được không?"
Cố Phong kéo Trần Lập Ninh ở sau lưng mình, "Dư Bảo Nguyên, đừng hùng hổ dọa người, làm việc đi."
"Xí, tôi hùng hổ dọa người?" Trong mắt Dư Bảo Nguyên cười lạnh, "Cố Phong, tôi biết anh thích cậu ta, thiên vị cậu ta, nhưng anh cũng không thể thiên chút chuyện nhỏ như vậy chứ, không nói đạo lý? Chuyện hôm nay, tôi không thẹn với lương tâm, Trần Lập Ninh cậu ta cũng đừng biểu hiện giống như bị tôi bắt nạt, tất cả trợ lý ở đây đều là nhân chứng."
Sắc mặt Trần Lập Ninh có chút không nhịn được, "Tôi cũng không nói anh sai mà, tôi nói đều là lỗi của tôi, chẳng lẽ còn không được sao?"
Dư Bảo Nguyên thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Trần Lập Ninh.
Ngôi sao phim còn đang diễn kịch, còn đang giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, giả bộ thuần khiết không tỳ vết, làm nổi bật cậu giống như ác bá, giống như Hoàng Thế Nhân bóc lột nhân dân lao động.
Được, được lắm.
Nếu như đụng tới người khác, có lẽ khẩu khí này có thể nhịn, dù sao công việc và tiền đồ quan trọng hơn.
Nhưng đụng vào Dư Bảo Nguyên cậu?
Nhịn cái l*n mẹ mày.
Dù sao không lâu sau sẽ từ chức rồi, cũng không quan tâm Cố Phong nhìn cậu thế nào, Trần Lập Ninh đã tâm tư lung lay như vậy, có thể giả bộ, có thể diễn như vậy, vậy hóa ra tốt.
Dư Bảo Nguyên lộ ra một nụ cười lạnh.
Hôm nay xé nát cậu!
/286
|