Mượn đao giết người. Lúc này chỗ dựa lớn nhất của Nhậm Kiệt là thần thức và trận pháp. Dựa vào lực lượng bây giờ y mở đoạn phim Thánh nhân luận đạo, thần thức gia tăng tới mức thần hồn lực. Tuy không biết là thế nào, nhưng Nhậm Kiệt biết thần thức bây giờ còn mạnh hơn thần hồn lực Thái Cực Cảnh tầng thứ nhất rất nhiều.
Tuy hung hiểm nhưng cũng không mất bao lâu. Lại hao phí hơn phân nửa linh ngọc, nhưng vẫn không thể đạt tới mức độ lúc đánh với Ngọc Tuyền đạo nhân, trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp vượt qua. Dù không trực tiếp dùng thần thức chiến đấu. Có Tề Thiên và đội cận vệ tương trợ, trong lúc Hải Vương tụ tập lực lượng, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực che giấu hơi thở hơi thở đám người Tư Mã Dần.
- Oanh... Ảo trận sống lại, ầm ầm biến hóa ra các tồn tại cường đại.
- Phá cho ta! Hải Vương nổi giận quát lên, hai tay liên tục đánh nát ảo ảnh. Lão sống mấy trăm năm rồi, cho nên cũng có một chút nghiên cứu với trận pháp. Chỉ có điều trận pháp này lão không biết một tý gì, cho nên mỗi lần đều dốc sức phá nát. Dựa vào kinh nghiệm của mình, lão cho rằng: Trận pháp này tuy không có cảm giác uy hiếp, chỉ là ảo trận, nhưng biến ảo khôn lường. Dù sao trong ảo cảnh thường là thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Mà đúng lúc này lão cảm thấy đầu ông lên, giống như bên ngoài có người dùng chuông đồng che lại thần thức của mình vậy.
Làm sao có thể? Đây là công kích gì? Pháp bảo? Thần hồn lực? Không thể nào. Làm sao có thần hồn lực Thái Cực Cảnh. Tuy lực lượng phân tán không gây thương tổn tới mình, nhưng cỗ lực lượng này...
Hải Vương dấy lên cảm giác uy hiếp, cả người lạnh đi. Cảm giác này trăm năm nay chưa từng có rồi. Đó chính là uy hiếp sinh tử. Lão biết tình huống không thích hợp, chuẩn bị phòng ngự. Mà đột nhiên lúc này có một cỗ lực lượng khác đánh úp lại, lão lập tức biết không ổn.
Thật mạnh, chẳng lẽ lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo ẩn thân bên trong, không thể nào. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không xong rồi.
- Sóng lớn vô hạn, vạn tầng phòng ngự. Thu!
Hải tay Hải Vương biến ảo, trong nháy mắt lực lượng che phủ bầu trời co rút lại trước người.
- Phá cho ta... Mà bên kia Tư Mã Dần cũng bị thần hồn lực ảnh hưởng, cảm thấy uy hiếp, toàn lực dùng Thiên Hồng Kiếm đâm tới/
Thành! Nhậm Kiệt hưng phấn trong lòng. Gã chính là muốn hiệu quả này.
Cơ hội như vậy cũng không phải lúc nào cũng có. Nếu không phải sương mù này có thể ảnh hưởng tới cả thần thức tồn tại Âm Dương Cảnh đỉnh phong, nếu không phải thần thức của mình đủ mạnh để uy hiếp bọn họ, nếu không che giấu hơi thở của bọn họ với nhau được thì tuyệt đối không đạt được hiệu quả như thế.
Hơn nữa cơ hội như thế chỉ xuất hiện trong nháy mắt. Nếu như bỏ lỡ thì tuyệt đối không có lần thứ hai.
- Oanh, oanh, oanh... Lực lượng va chạm kinh thiên động địa. Thiên Hồng Kiếm uy lực tuyệt luân, mà lực lượng Hải Vương lại vô cùng khủng bố. Trong nháy mắt phòng ngự bên ngoài Hải Vương không ngừng vỡ vụn, nhưng cũng từ bốn phương tám hướng phản kích lại tồn tại đánh lén mình.
Mà Tư Mã Dần thế đang xông vào, muốn xông ra cũng không được. Trong lúc cảm nhận uy hiếp khủng bố, gã chỉ có còn cách toàn lực thúc dục Thiên Hồng Kiếm phá giải.
Trong lúc va chạm cả hai đều biết đối phương không phải người mình muốn tìm, cũng biết người kia là ai. Nhưng trong lúc điện quang hỏa thạch, nếu bên nào hơi do dự sẽ bị đối phương nghiền nát. Bởi vậy lúc này đúng sai không quan trọng, quan trọng bọn họ đều phải toàn lực bạo phát.
- Phụt! Hải Vương bị đánh phun ra một búng máu, tuy rằng tránh được chỗ yếu hại, mà ngực cũng bị Thiên Hồng Kiếm đâm xuyên một cái lỗ chừng nắm tay. Đáng sợ vô cùng, lực lượng khủng bố chấn bay gã về sau.
Mà bên kia, tình huống Tư Mã Dần còn thảm hại hơn. Mấy chục rẻ xương vỡ vụn, máu thịt bầy nhầy, cả người thiếu chút nữa bị nổ nát. Lực lượng cường đại cũng chấn bay cả hai người Lô Vĩ và Quách Tú.
Trong lúc bọn họ bay ra, ảo giác lại xuất hiện, Nhậm Kiệt đã thả người nhảy lên.
- Tông chủ! Ta ở đây! Tuy cùng là Âm Dương Cảnh, nhưng một màn vừa rồi thực sự dọa sợ gã. Quách Tú tỉnh táo lại, vì muốn sống tiếp cho nên gã dùng tốc độ cao nhất chạy tới bên cạnh Tư Mã Dần. Nhưng khi thân hình vừa động, lại phát hiện cảnh vật xung quanh biến đổi, cái gì cũng không có.
Cảnh vật biến đổi lần nữa, yêu thú đột nhiên biến thành lâu đài, đình các...
- Ngọc Kinh Thành... Quách Tú biến sắc, nơi này gã đã quá quen, đúng là kinh thành Minh Ngọc Hoàng Triều. Lần nữa nhìn lại, gã như muốn nổ tung, bởi vì Nhậm Kiệt đang đứng ở một bên đường.
- Nhậm Kiệt... Quách Tú kinh hô lên, bởi vì gã thấy Nhậm Kiệt đang bước lại.
Nhậm Kiệt? Sao lại là Nhậm Kiệt, chẳng lẽ là ảo tưởng? - Chết đi! Nhưng không quản có phải là ảo tưởng hay không. Nhìn thấy Nhậm Kiệt, Quách Tú không thể đè nén được căm hận trong lòng. Gã giơ tay lên, một đạo hỏa quang bắn ra, gã phải đánh nát Nhậm Kiệt.
Pháp lực vừa mới vận chuyển, tay vừa mới nâng lên. Nhậm Kiệt đã bước tới trước gần gã, nhanh tới khó tin. Phát sau mà tới trước, không đợi Quách Tú đánh ra, Nhậm Kiệt đã giơ tay lên chụp lấy cổ họng Quách Tú. - Thật nhanh! Từ lúc thấy Nhậm Kiệt tới lúc gã tới trước mặt mình, trong đầu Quách Tú chỉ có một ý niệm này. Nhanh tới mức gã cảm giác như không chân thật, chẳng lẽ là giả?
Trong nháy mắt gã cảm thấy pháp lực mình ngưng tụ bị một cỗ lực lượng kinh khủng đánh tan, bàn tay kia đã tóm được gáy hắn.
Bàn tay còn chưa đánh xuống đã mềm nhũn, pháp lực của gã bị một cỗ pháp lực lớn hơn, tinh thuần hơn áp chế.
- Không thể nào. Ngươi... Đây là thực, không phải ảo, nhưng sao có thể? Mình rõ ràng đã đạt tới Âm Dương Cảnh, đã ngưng tụ âm hồn mà hắn... Hắn làm sao lại bắt được mình đơn giản như vậy? Tuyệt đối không thể! Tại sao?
Quách Tú ra sức vùng vẫy hô lên, lại kinh hãi phát hiện pháp lực của mình đã bị áp chế. Thậm chí muốn hô lên tiếng cũng không được. Gã dùng ánh mắt hoảng sợ, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt.
Lúc ở Ngọc Kinh Thành, Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể mượn lực lượng thuộc hạ mình mới có vốn liều mạng với mình. Mà sau khi mình tiến vào Thánh Đan Tông, tu vi tiến triển cực nhanh, đã sớm bỏ gã tụt lại phía sau. Nhưng tại sao? Tại sao lại thế này?
Đây là Nhậm Kiệt sao? - Tức làm chứ gì? Không giết ngươi ngươi còn cho rằng mình là một nhân vật. Cút! Thanh âm Nhậm Kiệt vang vọng trong đầu Quách Tú. Nhậm Kiệt đưa tay ném ra, ném Quách Tú bay ra ngoài giống như một con gà con vậy.
- Vèo! Quách Tú cảm giác tốc độ tăng vọt, nhưng pháp lực thần thông của mình đều bị áp chế, chỉ biết bị động bay về sau.
- Ầm! Trong lúc bay ra, gã cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng bao bọc lại. Một cỗ lực lượng vô cùng quen thuộc. Đúng là lực lượng tông chủ Tư Mã Dần.
- Tông chủ, tông chủ cứu ta! Giết hắn, giết hắn... Quách Tú điên cuồng gào thét.
Gã tưởng mình có thể hô lên tiếng, nhưng trừ người ở ngoài ảo trận của Nhậm Kiệt ra. Những người ở trong thần thức và trận pháp của y đều không có biện pháp dò xét tình huống bên trong trận pháp. Mà Nhậm Kiệt lại cười nhìn về phía Hải Vương. Trong lúc Hải Vương và Tư Mã Dần liều mạng một chiêu gã nhân cơ hội bắt được Quách Tú, lại mượn lực lượng ảo trận ném gã về phía Hải Vương.
Mà ở trong mắt Hải Vương, Quách Tú chính là tồn tại cường đại cùng phe với Tư Mã Dần, có lẽ lão có thể nhìn thấu một chút đầu mối. Nhưng dưới tình huống thật thật giả giả thì...
- Oanh! Biến cố đột ngột, Hải Vương không chút do dự khoát tay lên, lực lượng Thành! Thấy Hải Vương xuất thủ, Nhậm Kiệt vui thầm trong lòng.
Y lập tức thoát khỏi cảnh giới Thánh nhân luận đạo, mục đích đã đạt được. Mà một khi thoát khỏi cảnh giới Thánh nhân luận đạo, ảo trận không có thần thức cường đại chống đỡ, ảnh hưởng đối với Hải Vương, Tư Mã Dần giảm mạnh.
- Bịch... Đối mặt với một kích này của Hải Vương, đừng nói là Quách Tú bị áp chế lực lượng, cho dù không bị áp chế lực lương, 100 hắn cũng chỉ có một con đường chết. Trong nháy mắt trúng chiêu, cả người nổ tung bay ra ngoài.
- Quách Tú... Hải Vô Thường, ngươi dám.. Tư Mã Dần thấy Quách Tú bị đánh chết, giận dữ gầm lên. - Thiên Hồng Kiếm! Thiên Hàng Trường Hồng! Thiên Hồng Kiếm quang hoa nở rộ, trực tiếp rời tay bay lên trời giống như một đạo cầu vồng bao phủ Hải Vương. Cùng lúc Tư Mã Dần đưa tay chụp lấy Quách Tú!
Uy lực Lăng Thiên Bảo Khí được phát huy hoàn toàn. Trong nháy mắt cầu vòng trên bầu trời dung hợp với Thiên Hồng Kiếm làm một, cắt tới Hải Vương.
- Hải Ảnh Phân Thân! Giờ có nói gì cũng không ổn, trước mắt Hải Vương đột nhiên xuất hiện năm thủy phân thân quay tròn xung quanh mình.
Hơn nữa 5 thủy phân thân hợp thành một trận pháp, trong lúc xoay tròn ngưng tụ ra một cỗ lực lượng khủng bố nghênh đón Thiên Hồng Kiếm.
- Lui! Nhậm Kiệt lậ tức hạ lệnh rút lui. Bị Tư Mã Dần kiềm chế, Hải Vương cũng không còn tinh lực để ý tới y.
Mọi người nhanh chóng rút lui theo phương hương Nhậm Kiệt chỉ dẫn. - Ầm, ầm! Hai va chạm nổ tung, sương mù xung quanh bị đánh tan.
Tuy rút lui đúng lúc, nhưng mà dư lực va chạm của hai người kia quá kinh khủng, không có trận pháp hỗ trợ, dư ba cuốn về phía cận vệ đội.
Cũng may Nhậm Kiệt đã sớm tính tới tình huống này rồi.. Gã để Tề Thiên chặn ở phía sau, ngăn cản dư ba không phải vấn đề quá lớn.. Chỉ cần thoáng ngăn cản, mọi người đã nhanh chóng rút đi. Về phần Hải Vương và Tư Mã Dần đánh nhau thế nào, Nhậm Kiệt cũng lười để ý, y phải nhanh chóng mang người hội họp với mập mạp.
Tuy hung hiểm nhưng cũng không mất bao lâu. Lại hao phí hơn phân nửa linh ngọc, nhưng vẫn không thể đạt tới mức độ lúc đánh với Ngọc Tuyền đạo nhân, trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp vượt qua. Dù không trực tiếp dùng thần thức chiến đấu. Có Tề Thiên và đội cận vệ tương trợ, trong lúc Hải Vương tụ tập lực lượng, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực che giấu hơi thở hơi thở đám người Tư Mã Dần.
- Oanh... Ảo trận sống lại, ầm ầm biến hóa ra các tồn tại cường đại.
- Phá cho ta! Hải Vương nổi giận quát lên, hai tay liên tục đánh nát ảo ảnh. Lão sống mấy trăm năm rồi, cho nên cũng có một chút nghiên cứu với trận pháp. Chỉ có điều trận pháp này lão không biết một tý gì, cho nên mỗi lần đều dốc sức phá nát. Dựa vào kinh nghiệm của mình, lão cho rằng: Trận pháp này tuy không có cảm giác uy hiếp, chỉ là ảo trận, nhưng biến ảo khôn lường. Dù sao trong ảo cảnh thường là thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Mà đúng lúc này lão cảm thấy đầu ông lên, giống như bên ngoài có người dùng chuông đồng che lại thần thức của mình vậy.
Làm sao có thể? Đây là công kích gì? Pháp bảo? Thần hồn lực? Không thể nào. Làm sao có thần hồn lực Thái Cực Cảnh. Tuy lực lượng phân tán không gây thương tổn tới mình, nhưng cỗ lực lượng này...
Hải Vương dấy lên cảm giác uy hiếp, cả người lạnh đi. Cảm giác này trăm năm nay chưa từng có rồi. Đó chính là uy hiếp sinh tử. Lão biết tình huống không thích hợp, chuẩn bị phòng ngự. Mà đột nhiên lúc này có một cỗ lực lượng khác đánh úp lại, lão lập tức biết không ổn.
Thật mạnh, chẳng lẽ lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo ẩn thân bên trong, không thể nào. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không xong rồi.
- Sóng lớn vô hạn, vạn tầng phòng ngự. Thu!
Hải tay Hải Vương biến ảo, trong nháy mắt lực lượng che phủ bầu trời co rút lại trước người.
- Phá cho ta... Mà bên kia Tư Mã Dần cũng bị thần hồn lực ảnh hưởng, cảm thấy uy hiếp, toàn lực dùng Thiên Hồng Kiếm đâm tới/
Thành! Nhậm Kiệt hưng phấn trong lòng. Gã chính là muốn hiệu quả này.
Cơ hội như vậy cũng không phải lúc nào cũng có. Nếu không phải sương mù này có thể ảnh hưởng tới cả thần thức tồn tại Âm Dương Cảnh đỉnh phong, nếu không phải thần thức của mình đủ mạnh để uy hiếp bọn họ, nếu không che giấu hơi thở của bọn họ với nhau được thì tuyệt đối không đạt được hiệu quả như thế.
Hơn nữa cơ hội như thế chỉ xuất hiện trong nháy mắt. Nếu như bỏ lỡ thì tuyệt đối không có lần thứ hai.
- Oanh, oanh, oanh... Lực lượng va chạm kinh thiên động địa. Thiên Hồng Kiếm uy lực tuyệt luân, mà lực lượng Hải Vương lại vô cùng khủng bố. Trong nháy mắt phòng ngự bên ngoài Hải Vương không ngừng vỡ vụn, nhưng cũng từ bốn phương tám hướng phản kích lại tồn tại đánh lén mình.
Mà Tư Mã Dần thế đang xông vào, muốn xông ra cũng không được. Trong lúc cảm nhận uy hiếp khủng bố, gã chỉ có còn cách toàn lực thúc dục Thiên Hồng Kiếm phá giải.
Trong lúc va chạm cả hai đều biết đối phương không phải người mình muốn tìm, cũng biết người kia là ai. Nhưng trong lúc điện quang hỏa thạch, nếu bên nào hơi do dự sẽ bị đối phương nghiền nát. Bởi vậy lúc này đúng sai không quan trọng, quan trọng bọn họ đều phải toàn lực bạo phát.
- Phụt! Hải Vương bị đánh phun ra một búng máu, tuy rằng tránh được chỗ yếu hại, mà ngực cũng bị Thiên Hồng Kiếm đâm xuyên một cái lỗ chừng nắm tay. Đáng sợ vô cùng, lực lượng khủng bố chấn bay gã về sau.
Mà bên kia, tình huống Tư Mã Dần còn thảm hại hơn. Mấy chục rẻ xương vỡ vụn, máu thịt bầy nhầy, cả người thiếu chút nữa bị nổ nát. Lực lượng cường đại cũng chấn bay cả hai người Lô Vĩ và Quách Tú.
Trong lúc bọn họ bay ra, ảo giác lại xuất hiện, Nhậm Kiệt đã thả người nhảy lên.
- Tông chủ! Ta ở đây! Tuy cùng là Âm Dương Cảnh, nhưng một màn vừa rồi thực sự dọa sợ gã. Quách Tú tỉnh táo lại, vì muốn sống tiếp cho nên gã dùng tốc độ cao nhất chạy tới bên cạnh Tư Mã Dần. Nhưng khi thân hình vừa động, lại phát hiện cảnh vật xung quanh biến đổi, cái gì cũng không có.
Cảnh vật biến đổi lần nữa, yêu thú đột nhiên biến thành lâu đài, đình các...
- Ngọc Kinh Thành... Quách Tú biến sắc, nơi này gã đã quá quen, đúng là kinh thành Minh Ngọc Hoàng Triều. Lần nữa nhìn lại, gã như muốn nổ tung, bởi vì Nhậm Kiệt đang đứng ở một bên đường.
- Nhậm Kiệt... Quách Tú kinh hô lên, bởi vì gã thấy Nhậm Kiệt đang bước lại.
Nhậm Kiệt? Sao lại là Nhậm Kiệt, chẳng lẽ là ảo tưởng? - Chết đi! Nhưng không quản có phải là ảo tưởng hay không. Nhìn thấy Nhậm Kiệt, Quách Tú không thể đè nén được căm hận trong lòng. Gã giơ tay lên, một đạo hỏa quang bắn ra, gã phải đánh nát Nhậm Kiệt.
Pháp lực vừa mới vận chuyển, tay vừa mới nâng lên. Nhậm Kiệt đã bước tới trước gần gã, nhanh tới khó tin. Phát sau mà tới trước, không đợi Quách Tú đánh ra, Nhậm Kiệt đã giơ tay lên chụp lấy cổ họng Quách Tú. - Thật nhanh! Từ lúc thấy Nhậm Kiệt tới lúc gã tới trước mặt mình, trong đầu Quách Tú chỉ có một ý niệm này. Nhanh tới mức gã cảm giác như không chân thật, chẳng lẽ là giả?
Trong nháy mắt gã cảm thấy pháp lực mình ngưng tụ bị một cỗ lực lượng kinh khủng đánh tan, bàn tay kia đã tóm được gáy hắn.
Bàn tay còn chưa đánh xuống đã mềm nhũn, pháp lực của gã bị một cỗ pháp lực lớn hơn, tinh thuần hơn áp chế.
- Không thể nào. Ngươi... Đây là thực, không phải ảo, nhưng sao có thể? Mình rõ ràng đã đạt tới Âm Dương Cảnh, đã ngưng tụ âm hồn mà hắn... Hắn làm sao lại bắt được mình đơn giản như vậy? Tuyệt đối không thể! Tại sao?
Quách Tú ra sức vùng vẫy hô lên, lại kinh hãi phát hiện pháp lực của mình đã bị áp chế. Thậm chí muốn hô lên tiếng cũng không được. Gã dùng ánh mắt hoảng sợ, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt.
Lúc ở Ngọc Kinh Thành, Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể mượn lực lượng thuộc hạ mình mới có vốn liều mạng với mình. Mà sau khi mình tiến vào Thánh Đan Tông, tu vi tiến triển cực nhanh, đã sớm bỏ gã tụt lại phía sau. Nhưng tại sao? Tại sao lại thế này?
Đây là Nhậm Kiệt sao? - Tức làm chứ gì? Không giết ngươi ngươi còn cho rằng mình là một nhân vật. Cút! Thanh âm Nhậm Kiệt vang vọng trong đầu Quách Tú. Nhậm Kiệt đưa tay ném ra, ném Quách Tú bay ra ngoài giống như một con gà con vậy.
- Vèo! Quách Tú cảm giác tốc độ tăng vọt, nhưng pháp lực thần thông của mình đều bị áp chế, chỉ biết bị động bay về sau.
- Ầm! Trong lúc bay ra, gã cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng bao bọc lại. Một cỗ lực lượng vô cùng quen thuộc. Đúng là lực lượng tông chủ Tư Mã Dần.
- Tông chủ, tông chủ cứu ta! Giết hắn, giết hắn... Quách Tú điên cuồng gào thét.
Gã tưởng mình có thể hô lên tiếng, nhưng trừ người ở ngoài ảo trận của Nhậm Kiệt ra. Những người ở trong thần thức và trận pháp của y đều không có biện pháp dò xét tình huống bên trong trận pháp. Mà Nhậm Kiệt lại cười nhìn về phía Hải Vương. Trong lúc Hải Vương và Tư Mã Dần liều mạng một chiêu gã nhân cơ hội bắt được Quách Tú, lại mượn lực lượng ảo trận ném gã về phía Hải Vương.
Mà ở trong mắt Hải Vương, Quách Tú chính là tồn tại cường đại cùng phe với Tư Mã Dần, có lẽ lão có thể nhìn thấu một chút đầu mối. Nhưng dưới tình huống thật thật giả giả thì...
- Oanh! Biến cố đột ngột, Hải Vương không chút do dự khoát tay lên, lực lượng Thành! Thấy Hải Vương xuất thủ, Nhậm Kiệt vui thầm trong lòng.
Y lập tức thoát khỏi cảnh giới Thánh nhân luận đạo, mục đích đã đạt được. Mà một khi thoát khỏi cảnh giới Thánh nhân luận đạo, ảo trận không có thần thức cường đại chống đỡ, ảnh hưởng đối với Hải Vương, Tư Mã Dần giảm mạnh.
- Bịch... Đối mặt với một kích này của Hải Vương, đừng nói là Quách Tú bị áp chế lực lượng, cho dù không bị áp chế lực lương, 100 hắn cũng chỉ có một con đường chết. Trong nháy mắt trúng chiêu, cả người nổ tung bay ra ngoài.
- Quách Tú... Hải Vô Thường, ngươi dám.. Tư Mã Dần thấy Quách Tú bị đánh chết, giận dữ gầm lên. - Thiên Hồng Kiếm! Thiên Hàng Trường Hồng! Thiên Hồng Kiếm quang hoa nở rộ, trực tiếp rời tay bay lên trời giống như một đạo cầu vồng bao phủ Hải Vương. Cùng lúc Tư Mã Dần đưa tay chụp lấy Quách Tú!
Uy lực Lăng Thiên Bảo Khí được phát huy hoàn toàn. Trong nháy mắt cầu vòng trên bầu trời dung hợp với Thiên Hồng Kiếm làm một, cắt tới Hải Vương.
- Hải Ảnh Phân Thân! Giờ có nói gì cũng không ổn, trước mắt Hải Vương đột nhiên xuất hiện năm thủy phân thân quay tròn xung quanh mình.
Hơn nữa 5 thủy phân thân hợp thành một trận pháp, trong lúc xoay tròn ngưng tụ ra một cỗ lực lượng khủng bố nghênh đón Thiên Hồng Kiếm.
- Lui! Nhậm Kiệt lậ tức hạ lệnh rút lui. Bị Tư Mã Dần kiềm chế, Hải Vương cũng không còn tinh lực để ý tới y.
Mọi người nhanh chóng rút lui theo phương hương Nhậm Kiệt chỉ dẫn. - Ầm, ầm! Hai va chạm nổ tung, sương mù xung quanh bị đánh tan.
Tuy rút lui đúng lúc, nhưng mà dư lực va chạm của hai người kia quá kinh khủng, không có trận pháp hỗ trợ, dư ba cuốn về phía cận vệ đội.
Cũng may Nhậm Kiệt đã sớm tính tới tình huống này rồi.. Gã để Tề Thiên chặn ở phía sau, ngăn cản dư ba không phải vấn đề quá lớn.. Chỉ cần thoáng ngăn cản, mọi người đã nhanh chóng rút đi. Về phần Hải Vương và Tư Mã Dần đánh nhau thế nào, Nhậm Kiệt cũng lười để ý, y phải nhanh chóng mang người hội họp với mập mạp.
/844
|