Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn lão Hứa sống chết chưa rõ. Không thể nào, chẳng lẽ... Lão chính là một trong những người cha mình cài vào Tàn Hồn.
Không phải quá trùng hợp đi. Mình vừa mới giết gã, ngọc trên tấm lệnh bài lại vỡ vụn.
Hơn nữa tên này là người Tàn Hồn, gần đây lại hoạt động ở gần kinh thành. Mà lục thúc cũng thông tri cho mình là Tàn Hồn đang để mắt tới Nhậm gia.
Chết cha! Nếu đúng là thật, Nhậm Kiệt không biết nên làm sao cho đúng. Nhìn ánh sáng trên ngọc bài từ từ tiêu tán, thần hồn bao phủ, y phát hiện lão Hứa sắp xong đời.
Nhiều tình huống gộp lại, Nhậm Kiệt thấy tuyệt không có khả năng trùng hợp như vậy. Lực lượng tiêu hao gần như không còn. Nhưng Nhậm Kiệt vẫn khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ dùng chủ kỳ mang mình tới cạnh lão Hứa.
Nhìn lão Hứa bị mình đánh cho thật thảm, giống như sắp nát bét vậy.
Nhậm Kiệt lấy ra dược phẩm cho lão phục dụng. Vì chỉ cần duy trì tính mạng để tìm thêm chứng cứ, cho nên Nhậm Kiệt cho lão phục dụng độc dược. Đồng thời thần hồn lực bao phủ Hứa trưởng lão và ánh sáng trên lệnh bài.
- Ừ! Lão Hứa rên lên một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh lại. Dương hồn bị thương quá nặng, gần như bị nghiền vụn vậy. - Chết tiệt! Nhậm Kiệt vỗ trán mắng lên, cười khổ nói: - Lại là gã thật. Lần này đúng là “Nước lớn trôi miếu Long Vương” à!
Ngoài cười khổ ra, gã không biết làm gì. Vừa rồi tra xét gã phát hiện dao động sinh mạng của lão Hứa trùng hợp với dao động ánh sáng trên lệnh bài này. Mà mình vừa mới cho lão phục dụng dược vật, ánh sáng trên lệnh bài lại tạm ổn lại.
Dược phẩm cao cấp đã hết. Suy nghĩ một hồi gã chỉ nghĩ ra Thiên Đan Tục Mệnh Đan hạ phẩm cha mình để lại cho mình có lẽ còn có hiệu quả.
Viên đan này đối với người khác chẳng khác nào sinh mạng của mình. Nhưng Nhậm Kiệt không chút do dự cho lão Hứa dùng một viên. Dược lực Thiên Đan kinh người. Tuy cùng với dược liệu đó, Nhậm Kiệt có thể phối trí ra dược phẩm tốt hơn. Nhưng lúc này rất cần nó để cứu mạng.
Trong nháy mắt. Dược lực cuồn cuộn tràn ngập cơ thể lão Hứa. Thân thể ngừng vỡ vụn, thậm chí còn khôi phục, nội tạng bị chấn nát cũng bắt đầu khôi phục. Quan trọng là dương hồn, thần thức cũng được chữa trị. Trong nháy mắt tỉnh lại, nhìn thấy Nhậm Kiệt, phản ứng đầu tiên của lão là động thủ. - Biết cái này không? Không đợi lão động thủ, Nhậm Kiệt đưa lệnh bài tới trước mặt lão. Không biết không có tội, hiện giờ đã biết Nhậm Kiệt tự nhiên không động thủ với lão.
- Bản mạng ngọc bài này tại sao lại ở chỗ ngươi? Ngươi... Khụ... Lão Hứa tự nhiên biết nó, nhìn thấy ngọc bài, lão kích động ho sụ lên phun ra một búng máu tươi. Trong máu tươi còn kèm theo mảnh nát nội tạng. Nếu là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh bình thường thì đã sớm chết 100 lần rồi. Nhưng mà may lão là người phi phàm, lại phục dụng Thiên Đan Tục Mệnh cho nên mới kiên trì nổi.
- Đừng kích động! Điều trị thương thế trước đã, nếu không dược phẩm và Thiên Đan Tục Mệnh của ta đều lãng phí. Có chuyện gì đợi khỏi rồi nói sau. Hiện tại làm theo lời ta. Nhậm Kiệt vì không muốn lão kích động, cho nên gỡ mặt nạ xuống.
- Úi... Nhậm... Nhậm Kiệt... Gia... Gia chủ... Lúc này nhìn thấy Nhậm Kiệt rốt cuộc lão cũng hiểu ra mọi chuyện.
- Đừng rối loạn tâm thần. Bây giờ ngươi còn rất nguy hiểm. Tận lực hấp thu dược lực Thiên Đan Tục Mệnh đi. Làm theo lời ta... Nói xong, gã hướng dẫn lão Hứa thúc dục dược lực Thiên Đan Tục Mệnh để tránh lưu lại di căn.
Hiệu quả Thiên Đan Tục Mệnh vô cùng mạnh mẽ. Lại có Nhậm Kiệt trợ giúp, lão bắt đầu thúc dục hóa dược lực, phát huy hoàn toàn dược lực của nó. Vừa mới làm theo phương pháp luyện hóa dược lực Thiên Đan Tục Mệnh của Nhậm Kiệt. Hứa trưởng lão bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rung lên, mặt đất rung chuyển.
Đột nhiên Nhậm Kiệt phát hiện đại trận của mình lại bị đánh ra một cái lỗ hổng.
Chuyện gì vậy?
Mặc dù đây chỉ là mê trận phòng ngừa Cổ phó đường chủ trốn đi, nhưng cũng không phải người bình thường có thể xé mở.
Y nhanh chóng tăng cường, biến hóa trận pháp. Với cảnh giới của gã, tựu nhiên hạ bút thành văn.
Thần thức vừa động, Nhậm Kiệt tiến lên thăm dò mặt đất.
Vừa lên mặt đất gã không khỏi hoảng sợ. Xa xa trong bầu trời sơn cốc, một thanh trường kiếm dài mười mấy cây số dư uy chưa tan, kiếm khí kia Nhậm Kiệt tự nhiên không xa lạ gì. Kiếm khí này giống kiếm khí nha hoàn đi theo cạnh Cổ phó đường chủ lúc tự bạo như đúc. Nhưng lần này càng kinh khủng hơn. Uy lực tuyệt đối không kém lúc Hải Vương đạt tới Thái Cực Cảnh xuất thủ.
Trách không được có thể xé nát trận pháp của mình. Lão nhân mặt cười đâu? Nhậm Kiệt nhanh chóng dò xét, rất nhanh phát hiện lão nhân mặt cười cực kỳ chật vật tại một ngọn núi bị kiếm khí san bằng gần đó. Mạ nạ cười bị kiếm khí rạch từ mi tâm tới tận cằm. Trên người vết thương vô số, nhìn qua còn thảm hơn cả Hứa lão.
Tra xét một hồi, Nhậm Kiệt thở phào một hơi. Thương thế trên người lão nhân mặt cười nhìn như nghiêm trọng, nhưng khí tức rất ổn định, hiển nhiên tránh được những chỗ yếu hại. Bản lãnh bảo mệnh quả nhiên không tầm thường. Chỉ là lúc này lão mất hồn đứng ngây ra tại đó.
- Chuyện gì vậy? Ngài sao vậy? Nhậm Kiệt khống chế chủ kỳ bay qua. Vẻ mặt lo lắng nhìn lão nhân mặt cười hỏi.
- Khốn kiếp, khốn kiếp, Nhậm Kiệt, tổ cha nó, gia gia ngươi là tên khốn kiếp, lão cha ngươi lại khốn kiếp, con mẹ nó ngươi cũng không phải là hạng tốt lành gì, tại sao, tại sao, oanh! Thấy Nhậm Kiệt xuất hiện. Lão đột nhiêm túm lấy áo gã, hai mắt trừng trừng điên cuồng rống lên.
- Khốn kiếp! Nhậm Kiệt không hiểu chuyện gì, bị lão giật cho choáng váng. Lúc này lão dường như không thể khống chế được vậy.
Lão ném Nhậm Kiệt qua một bên. Chủ kỳ bay qua đỡ gã lại. Giờ khác này gã cũng chỉ khôi phục được một thành pháp lực.
Ném Nhậm Kiệt qua một bên, lão nhân mặt cười giống như điên khùng, giơ tay chưởng nát một ngọn núi nhỏ cao trăm thước gần đó. Không chỉ ngọn núi, mọi thứ xung quanh đều bị lão đánh nát.
Không phải quá trùng hợp đi. Mình vừa mới giết gã, ngọc trên tấm lệnh bài lại vỡ vụn.
Hơn nữa tên này là người Tàn Hồn, gần đây lại hoạt động ở gần kinh thành. Mà lục thúc cũng thông tri cho mình là Tàn Hồn đang để mắt tới Nhậm gia.
Chết cha! Nếu đúng là thật, Nhậm Kiệt không biết nên làm sao cho đúng. Nhìn ánh sáng trên ngọc bài từ từ tiêu tán, thần hồn bao phủ, y phát hiện lão Hứa sắp xong đời.
Nhiều tình huống gộp lại, Nhậm Kiệt thấy tuyệt không có khả năng trùng hợp như vậy. Lực lượng tiêu hao gần như không còn. Nhưng Nhậm Kiệt vẫn khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ dùng chủ kỳ mang mình tới cạnh lão Hứa.
Nhìn lão Hứa bị mình đánh cho thật thảm, giống như sắp nát bét vậy.
Nhậm Kiệt lấy ra dược phẩm cho lão phục dụng. Vì chỉ cần duy trì tính mạng để tìm thêm chứng cứ, cho nên Nhậm Kiệt cho lão phục dụng độc dược. Đồng thời thần hồn lực bao phủ Hứa trưởng lão và ánh sáng trên lệnh bài.
- Ừ! Lão Hứa rên lên một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh lại. Dương hồn bị thương quá nặng, gần như bị nghiền vụn vậy. - Chết tiệt! Nhậm Kiệt vỗ trán mắng lên, cười khổ nói: - Lại là gã thật. Lần này đúng là “Nước lớn trôi miếu Long Vương” à!
Ngoài cười khổ ra, gã không biết làm gì. Vừa rồi tra xét gã phát hiện dao động sinh mạng của lão Hứa trùng hợp với dao động ánh sáng trên lệnh bài này. Mà mình vừa mới cho lão phục dụng dược vật, ánh sáng trên lệnh bài lại tạm ổn lại.
Dược phẩm cao cấp đã hết. Suy nghĩ một hồi gã chỉ nghĩ ra Thiên Đan Tục Mệnh Đan hạ phẩm cha mình để lại cho mình có lẽ còn có hiệu quả.
Viên đan này đối với người khác chẳng khác nào sinh mạng của mình. Nhưng Nhậm Kiệt không chút do dự cho lão Hứa dùng một viên. Dược lực Thiên Đan kinh người. Tuy cùng với dược liệu đó, Nhậm Kiệt có thể phối trí ra dược phẩm tốt hơn. Nhưng lúc này rất cần nó để cứu mạng.
Trong nháy mắt. Dược lực cuồn cuộn tràn ngập cơ thể lão Hứa. Thân thể ngừng vỡ vụn, thậm chí còn khôi phục, nội tạng bị chấn nát cũng bắt đầu khôi phục. Quan trọng là dương hồn, thần thức cũng được chữa trị. Trong nháy mắt tỉnh lại, nhìn thấy Nhậm Kiệt, phản ứng đầu tiên của lão là động thủ. - Biết cái này không? Không đợi lão động thủ, Nhậm Kiệt đưa lệnh bài tới trước mặt lão. Không biết không có tội, hiện giờ đã biết Nhậm Kiệt tự nhiên không động thủ với lão.
- Bản mạng ngọc bài này tại sao lại ở chỗ ngươi? Ngươi... Khụ... Lão Hứa tự nhiên biết nó, nhìn thấy ngọc bài, lão kích động ho sụ lên phun ra một búng máu tươi. Trong máu tươi còn kèm theo mảnh nát nội tạng. Nếu là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh bình thường thì đã sớm chết 100 lần rồi. Nhưng mà may lão là người phi phàm, lại phục dụng Thiên Đan Tục Mệnh cho nên mới kiên trì nổi.
- Đừng kích động! Điều trị thương thế trước đã, nếu không dược phẩm và Thiên Đan Tục Mệnh của ta đều lãng phí. Có chuyện gì đợi khỏi rồi nói sau. Hiện tại làm theo lời ta. Nhậm Kiệt vì không muốn lão kích động, cho nên gỡ mặt nạ xuống.
- Úi... Nhậm... Nhậm Kiệt... Gia... Gia chủ... Lúc này nhìn thấy Nhậm Kiệt rốt cuộc lão cũng hiểu ra mọi chuyện.
- Đừng rối loạn tâm thần. Bây giờ ngươi còn rất nguy hiểm. Tận lực hấp thu dược lực Thiên Đan Tục Mệnh đi. Làm theo lời ta... Nói xong, gã hướng dẫn lão Hứa thúc dục dược lực Thiên Đan Tục Mệnh để tránh lưu lại di căn.
Hiệu quả Thiên Đan Tục Mệnh vô cùng mạnh mẽ. Lại có Nhậm Kiệt trợ giúp, lão bắt đầu thúc dục hóa dược lực, phát huy hoàn toàn dược lực của nó. Vừa mới làm theo phương pháp luyện hóa dược lực Thiên Đan Tục Mệnh của Nhậm Kiệt. Hứa trưởng lão bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rung lên, mặt đất rung chuyển.
Đột nhiên Nhậm Kiệt phát hiện đại trận của mình lại bị đánh ra một cái lỗ hổng.
Chuyện gì vậy?
Mặc dù đây chỉ là mê trận phòng ngừa Cổ phó đường chủ trốn đi, nhưng cũng không phải người bình thường có thể xé mở.
Y nhanh chóng tăng cường, biến hóa trận pháp. Với cảnh giới của gã, tựu nhiên hạ bút thành văn.
Thần thức vừa động, Nhậm Kiệt tiến lên thăm dò mặt đất.
Vừa lên mặt đất gã không khỏi hoảng sợ. Xa xa trong bầu trời sơn cốc, một thanh trường kiếm dài mười mấy cây số dư uy chưa tan, kiếm khí kia Nhậm Kiệt tự nhiên không xa lạ gì. Kiếm khí này giống kiếm khí nha hoàn đi theo cạnh Cổ phó đường chủ lúc tự bạo như đúc. Nhưng lần này càng kinh khủng hơn. Uy lực tuyệt đối không kém lúc Hải Vương đạt tới Thái Cực Cảnh xuất thủ.
Trách không được có thể xé nát trận pháp của mình. Lão nhân mặt cười đâu? Nhậm Kiệt nhanh chóng dò xét, rất nhanh phát hiện lão nhân mặt cười cực kỳ chật vật tại một ngọn núi bị kiếm khí san bằng gần đó. Mạ nạ cười bị kiếm khí rạch từ mi tâm tới tận cằm. Trên người vết thương vô số, nhìn qua còn thảm hơn cả Hứa lão.
Tra xét một hồi, Nhậm Kiệt thở phào một hơi. Thương thế trên người lão nhân mặt cười nhìn như nghiêm trọng, nhưng khí tức rất ổn định, hiển nhiên tránh được những chỗ yếu hại. Bản lãnh bảo mệnh quả nhiên không tầm thường. Chỉ là lúc này lão mất hồn đứng ngây ra tại đó.
- Chuyện gì vậy? Ngài sao vậy? Nhậm Kiệt khống chế chủ kỳ bay qua. Vẻ mặt lo lắng nhìn lão nhân mặt cười hỏi.
- Khốn kiếp, khốn kiếp, Nhậm Kiệt, tổ cha nó, gia gia ngươi là tên khốn kiếp, lão cha ngươi lại khốn kiếp, con mẹ nó ngươi cũng không phải là hạng tốt lành gì, tại sao, tại sao, oanh! Thấy Nhậm Kiệt xuất hiện. Lão đột nhiêm túm lấy áo gã, hai mắt trừng trừng điên cuồng rống lên.
- Khốn kiếp! Nhậm Kiệt không hiểu chuyện gì, bị lão giật cho choáng váng. Lúc này lão dường như không thể khống chế được vậy.
Lão ném Nhậm Kiệt qua một bên. Chủ kỳ bay qua đỡ gã lại. Giờ khác này gã cũng chỉ khôi phục được một thành pháp lực.
Ném Nhậm Kiệt qua một bên, lão nhân mặt cười giống như điên khùng, giơ tay chưởng nát một ngọn núi nhỏ cao trăm thước gần đó. Không chỉ ngọn núi, mọi thứ xung quanh đều bị lão đánh nát.
/844
|