Vạn Thừa Điện to lớn, lúc này nói ra những lời đó, Nhậm Hùng Đồ nhiều năm vẫn luôn không phục, mặt ngoài không có thay đổi gì, nhưng trong lòng kích động muốn khóc. Cuối cùng, cuối cùng chờ được ngày này, mình chỉ suýt chút nữa có thể đi ra một bước đó, có lẽ chỉ cần một chút số mệnh, có ngoại lực thúc đẩy, có lẽ sau khi đẩy Nhậm Kiệt ra khỏi vị trí gia chủ, mình không cần bế quan cũng có thể đột phá.
Nhậm Hùng Đồ nói rồi, quay sang nhìn hai người Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ vừa chạy về, còn mặc áo giáp, hai người này tựa như lão tăng nhập định ở đó.
Ngược lại ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc kích động đến cả người run run, toát ra nước mắt.
Kích động, quá kích động. Nhậm Kiệt à Nhậm Kiệt, ngươi cũng có hôm nay, xem tiểu tử ngươi còn lớn lối thế nào, xem lần này còn ai bảo vệ được ngươi.
Ba người có cảm giác cuối cùng hết ngày khổ cực, thấy được ánh bình minh, một năm gần đây bọn họ bị Nhậm Kiệt xử lý chật vật không thôi, cuối cùng còn bị nhốt lại, hôm nay phải đòi lại tất cả, ba người càng thẳng lưng ưỡn ngực.
Ánh mắt nhìn những người đằng xa, những người này là người phụ trách, người quản sự của Nhậm gia ở các nơi, chừng hơn 500 người, đã sớm nhận được tin chạy về. Dĩ nhiên, bọn họ chẳng qua là nhìn xem, làm chứng mà thôi.
- Này... vậy là muốn trực tiếp phế gia chủ, không chất vấn một cái, người cũng chưa đến, vậy là trực tiếp tuyên bố.
- Ngươi biết cái gì, đã tới lúc này, nào còn cần nói những lời vô dụng đó.
- Sớm xé rách mặt, hơn nữa hiện tại 7 người trưởng lão hội, có 6 người đồng ý, nào còn cần gì khác, chẳng qua là đi cho có lệ.
- Ôi! Thật đáng tiếc, lão gia chủ tung hoành vô địch, không ngờ con trai lại cả vị trí gia chủ cũng không giữ nổi.
- Kỳ thật Nhậm Kiệt này... Ôi! Thôi vậy, mặc kệ người nào làm gia chủ, chúng ta cố gắng làm việc cho gia tộc thôi.
- Đúng thế, chỉ cần Nhậm gia có thể tốt là được.
- Nhậm Thiên Hoành cùng Nhậm Thiên Kỳ kinh doanh bên ngoài mấy chục năm, nghe nói thế lực không kém người trong gia tộc bao nhiêu, nghe nói có thể là con trai của một trong hai người bọn họ sẽ làm gia chủ.
- Sao bọn họ không tự mình làm gia chủ chứ?
- Ngươi ngốc hả, bọn họ làm gia chủ, trưởng lão hội sẽ chịu. Sở dĩ trưởng lão hội muốn đẩy ngã Nhậm Kiệt, còn không phải vì hắn không chịu nghe lời. Cho con của bọn họ lên làm gia chủ, là một loại cân bằng, mọi người đều theo nhu cầu...
Đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ nói xong liền ngồi xuống, tuy rằng bên dưới vẫn im lặng, nhưng phần lớn mọi người đều đang thông qua thần thức nói chuyện với những người mình quen thuộc.
Nhưng không ai dám phát ra âm thanh, Vạn Thừa Điện rộng lớn lặng ngắt, nhưng trong âm thầm lại ngày càng náo nhiệt.
Chỉ là thời gian từ từ trôi qua, những người này nhanh chóng phát hiện, Nhậm Kiệt đâu rồi?
Bởi vì Nhậm Kiệt căn bản không đến, người đâu?
Rất nhanh đã qua buổi trưa, vẫn không thấy Nhậm Kiệt đến, ngay cả ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc vốn kích động nhất, lúc này cũng ngồi không yên, thỉnh thoảng liếc về phía Nhậm Hùng Đồ, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, lại phát hiện ba người lẳng lặng ngồi đó, đều nhắm mắt dưỡng thần, không một chút dao động.
- Đại trưởng lão, Nhậm Kiệt thích nhất là chơi chiêu này, đừng để chúng ta chờ hắn trong Vạn Thừa Điện, hắn ở ngoài làm chuyện gì khác, có cần phái người thông báo hắn, hoặc là... Cuối cùng, ba người Nhậm Quân Dương thật sự không nhịn được, âm thầm trao đổi một phen, Nhậm Quân Dương dè dặt nói ý của mình với Nhậm Hùng Đồ.
- Phế vật, khó trách bảo các ngươi chú ý một thằng nhóc cũng không làm được, không cố gắng tu luyện thì cũng thôi, ngay cả cho các ngươi quyền lực mà các ngươi cũng không biết sử dụng thế nào. Bây giờ mới có bao lâu, một chút kiên trì trấn tĩnh cũng không có, các ngươi còn làm được chuyện gì.
Vừa nghe Nhậm Quân Dương dò hỏi, Nhậm Hùng Đồ bực mình nói: - Ngươi còn sợ hắn không đến, hắn không đến thì trực tiếp chọn gia chủ mới, hắn không tới thì càng tốt. Cho dù hắn tới, 7 người trưởng lão hội, hiện tại bên chúng ta đã là 6 người, còn không phải do chúng ta nói gì cũng phải. Nếu hắn thật thông minh, nên lựa chọn đừng đến, bởi vì hắn đến đây sẽ chỉ thảm hại hơn.
- Vâng, vâng, vâng... Ở trước mặt Nhậm Hùng Đồ, Nhậm Quân Dương không dám có tính tình gì, bị mắng vẫn gật đầu như chó, không ngừng thưa dạ.
Vốn trong lòng có lời cũng không dám nói, chỉ có thể giận dữ gầm thét lại Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc khi bọn họ lại hỏi.
Ba người bọn họ âm thầm nhìn đối phương, khỏi nói cũng biết đối phương vẫn còn sợ hãi, tiểu tử Nhậm Kiệt quá tà môn. Nhưng mà ngẫm lại, đại trưởng lão đạt được hiệp nghị với Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, ngẫm lại những an bài của đại trưởng lão đã làm, thầm nghĩ Nhậm Kiệt dù có làm gì đi nữa, cũng tuyệt đối không thể nào tạo nên gợn sóng gì.
Ngẫm tới đó, mấy người này tạm thời nhịn xuống tiếp tục chờ.
Hôm nay là ngày Nhậm gia triệu tập đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc, tuy rằng chỉ là chuyện nội bộ Nhậm gia, bên ngoài có biết thì cũng chỉ là bàn tán, vẫn như thường lệ, tùy ý nói một chút lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng đối với người đại gia tộc, nhân vật thượng tầng chân chính ở Ngọc Kinh Thành, hôm nay tuyệt đối là một ngày đặc biệt, mọi người đều căng thẳng thần kinh.
Bởi vì Nhậm gia thân là mạnh nhất năm đại gia tộc mạnh nhất hiện nay, có biến cố gì cũng ảnh hưởng cục diện tình thế Ngọc Kinh Thành, huống chi chuyện này liên lụy rộng lớn, càng có người lo lắng hoàng đế có thể thừa cơ làm gì không.
Nhất là 10 vạn quân của Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ trực tiếp xuất phát Ngọc Tuyền Sơn, ai cũng biết, đã xảy ra chuyện lớn.
Đến trưa đã qua, nhưng vẫn không có tin tức gì, người các thế lực đều nóng nảy chờ đợi.
Bên trong Lam Phủ Thiên Tông, bên ngoài nhìn đã không nhỏ, nhưng nếu vào bên trong mới phát hiện, không gian bên trong còn lớn hơn rất nhiều, rõ ràng có trận pháp, pháp thuật có không gian vận chuyển.
- Bên trong Nhậm gia còn chưa có động tĩnh, phía Nhậm Kiệt hẳn là còn ở tổng bộ Trường Nhạc Đổ Trường, căn bản không đi về. Nội bộ Nhậm gia hẳn là đều vào Vạn Thừa Điện, cho nên tạm thời không có tin tức gì truyền ra. Lúc này, trong một biệt viện ở Lam Phủ Thiên Tông, có người nhanh chóng bay xuống, cung kính bẩm báo Phương Kỳ đang đứng trên một cái đài, nhìn Nhậm gia xa xa.
- Ừm! Tiếp tục dò thám, có tin tức gì lập tức báo cáo. Phương Kỳ nói một tiếng, nhấc tay phất một cái, để người rời đi, nàng thì lẳng lặng nhìn xa xa.
- Ta nói cả ngày hôm nay nàng vẫn tâm thần không yên, thì ra là thế. Đúng lúc này, đằng sau vang lên một tiếng nói bình thản.
- A! Thiên ca! Phương Kỳ vội quay đầu, mới phát hiện không biết lúc nào Lam Thiên đã đứng ở đằng sau. Nhìn thấy Lam Thiên, trái tim Phương Kỳ bỗng run mạnh. Thiên ca quá ưu tú, ngay từ ban đầu liền coi trọng mình, tốt với mình như vậy, làm cho Phương Kỳ vẫn thường không tin nổi đây là sự thật. Nhưng bây giờ Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông, Lam Thiên trực tiếp cho nàng dùng thân phận nữ chủ nhân trông coi rất nhiều chuyện, nàng mới thật tin tưởng tất cả không phải là hư ảo.
Lúc này nghe Lam Thiên nói thế, Phương Kỳ liền hơi xấu hổ, bởi vì trước đó Thiên ca đã nói, làm tầm mắt của mình phải mở rộng hơn, đừng luôn so đo với những con kiến kia.
Dù có rất nhiều chuyện nàng đều nhìn mở, có thể bình thường được, làm như Thiên ca nói, đối xử nhìn từ trên xuống. Nhưng chỉ có Nhậm Kiệt này, mỗi lần nghĩ tới, trong lòng liền hận không thôi, ngẫm lại những chuyện trước kia, nàng vẫn không nhịn được muốn sớm giết hắn.
- Thiên ca, là thế này, ta... Phương Kỳ nhìn Lam Thiên, vội vàng muốn giải thích.
Lam Thiên bước tới cạnh đài, liếc qua phương hướng Phương Kỳ nhìn, nói: - Nếu kẻ này đáng ghét như thế, trước kia đã làm nhiều chuyện đáng hận, trở thành tâm ma của nàng, vậy mặc kệ hắn có tiếp tục làm gia chủ Nhậm gia hay không, cứ trực tiếp diệt trừ hắn là được.
- Thiên ca, không vội, hơn nữa lần này Nhậm Kiệt cũng sẽ không tốt lành gì. Phương Kỳ không ngờ Lam Thiên lại nói vậy, giật mình nhìn hắn. Dù sao Nhậm Kiệt vẫn còn là gia chủ Nhậm gia, thế này là muốn đối địch với cả Nhậm gia.
Lam Thiên lạnh nhạt, chầm chậm nói: - Nhớ kỹ, đừng ký gửi hy vọng vào người khác, mọi chuyện đều phải do mình nắm giữ mới được. Về phần Nhậm gia, cũng chỉ là mạnh mẽ gần với chi nhánh dưới tông môn mà thôi, không có gì lớn lắm. Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế, hiện tại có mấy tông chủ tông môn đến, nàng theo ta đi đón tiếp, dù sao Lam Phủ Thiên Tông vừa mới khai phủ lập tông, không thể bỏ qua ý tốt của bọn họ, vẫn phải cho chút thể diện.
- Vâng! Phương Kỳ cũng không biết phải nói gì, vội gật đầu, bởi vì nàng phát hiện ở chỗ Thiên ca, dường như chuyện này chẳng là gì cả. Vốn mình có chút mâu thuẫn với Phương Viêm, nhưng Thiên ca trực tiếp cho Lam Phủ Thiên Tông giáng xuống, dùng phương thức nghiền áp không thèm nhìn tới đối phương, làm cho nàng rất vui vẻ. Hôm nay lại nói mặc kệ thế nào cũng sẽ giết Nhậm Kiệt, càng làm cho nàng nở hoa trong lòng, bởi vì Thiên ca đã nói, vậy Nhậm Kiệt nhất định phải chết.
Nên biết, nàng đi theo Lam Thiên, ngay cả tồn tại như Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, tông chủ các tông môn hùng mạnh, gặp Thiên ca cũng phải khách khí, mà Thiên ca dù gặp bọn họ cũng vẫn bình thường, lạnh nhạt như trước.
Đến lúc nào mình mới học được cảnh giới như Thiên ca, dù học được một hai phần cũng hay.
Khắp bên ngoài Ngọc Kinh Thành là các loại sơn trang, chỗ cảnh sắc khá một chút đều bị người chiếm lấy. Lúc này ờ một chỗ sơn trang cảnh sắc tươi đẹp, mấy người Lý Thiên Thành, Hải Thanh Vân, Văn Tử Hào, Ngụy Lượng đang ngồi vây quanh.
- Mặt trời đã xuống núi, một ngày sắp qua, rốt cuộc còn đợi tới lúc nào nữa! Ngụy Lượng quả thật không nhịn được, đi tới đi lui, nóng nảy nói.
- Thanh Vân, ngươi am hiểu phân tích, ngươi nói Nhậm lão đại có phải đang đùa chúng ta không, sợ chúng ta đui mù làm bậy, cho nên bảo chúng ta chờ ở đây, tránh làm rối loạn kế hoạch của hắn?
Trong tay Văn Tử Hào đang cầm một chút chữ mà mấy ngày trước hắn quấn lấy Nhậm Kiệt đòi được, tay vạch vạch mô phỏng theo, vừa hỏi Hải Thanh Vân.
Mấy người bọn họ biết chuyện Nhậm gia, lập tức đến tìm Nhậm Kiệt, ban đầu Nhậm Kiệt đang bế quan cũng hết cách, biết hắn vừa xuất quan liền lao tới.
Mấy người này có nói thế nào, thật ra cũng là muốn giúp Nhậm Kiệt làm việc, cùng nhau chống lại Nhậm Hùng Đồ. Nói đùa, muốn đẩy ngã lão đại của bọn họ, không cho Nhậm Kiệt làm gia chủ, trước tiên phải qua được một cửa của bọn họ.
Trước đó, Hải Thanh Vân cũng từng phân tích, cho rằng không có nhiều khả năng Nhậm Kiệt để bọn họ nhúng tay, bởi vì dù sao đây là chuyện nội bộ Nhậm gia, cho dù hoàng đế cũng không thể trực tiếp nhúng tay, chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn khác để can thiệp.
Nhưng làm hắn không ngờ, Nhậm Kiệt lại sảng khoái đồng ý, sau đó bảo bọn họ đến đây chờ đợi. Thoáng cái đã chờ nhiều ngày, hôm nay là đến ngày, đã sắp trôi qua, kết quả vẫn không có tin tức, tự nhiên mọi người đứng ngồi không yên.
- Phân tích xem, rốt cuộc là chuyện gì? Lý Thiên Thành cũng banh mặt, lo lắng nhìn Hải Thanh Vân.
Trải qua chuyện trong, được Nhậm Kiệt luyện chế đan dược mới, trong mấy ngày chờ đợi, Hải Thanh Vân cũng đột phá đến Âm Dương Cảnh. Không chỉ hắn, ngay cả Văn Tử Hào, Ngụy Lượng cũng chỉ kém nửa bước.
Hai người bọn họ vốn đã không tầm thường, trước kia nội tình rất tốt, sau khi theo Nhậm Kiệt lại được chỉ điểm không ít, lần này Nhậm Kiệt lấy được tinh huyết bản mạng Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu, yêu đan nửa bước Thái Cực Cảnh luyện chế dược phẩm cũng có một phần của bọn họ, tự nhiên làm bọn họ tăng lên nhanh chóng.
Mấy ngày nay Hải Thanh Vân ngồi đó, một mực đối mặt với ván cờ mà Nhậm Kiệt tiện tay bày ra ở Hội Văn lúc trước, Hải Thanh Vân cho là mình nghiên cứu thấu biến hóa trong đó. Kết quả lần trước gặp Nhậm Kiệt, hắn tùy ý thay đổi hai con cờ, đã phá vỡ mọi thành quả nghiên cứu trước kia, gần đây Hải Thanh Vân lại nghiên cứu.
Lúc này nghe lời của bọn họ, Hải Thanh Vân mới rút khỏi ván cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
- Hẳn là không, với tính tình cùng phong cách làm việc của Nhậm gia chủ, nếu như không cho chúng ta nhúng tay, hoặc là không có chuyện của chúng ta, sẽ trực tiếp nói ra hoặc một đạp đá văng chúng ta đi bế quan tu luyện là xong, không cần phải lừa chúng ta. Chỉ là trước đó ta cũng nói, tuy rằng hôm nay lực lượng của chúng ta tăng lên không ít, nhưng thật đúng là không thể làm được nhiều chuyện, dù sao Nhậm gia chủ binh nhiều tướng mạnh, không thiếu người...
- Người mà còn sợ nhiều! Vừa nghe thế, Ngụy Lượng lập tức không thích: - Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, cũng không thể cứ nhìn đám khốn kiếp kia muốn đối phó lão đại mà chúng ta không nhúc nhích, vậy chúng ta thành người nào rồi.
- Ngươi chờ hắn giải thích xong rồi hãy nói. Lý Thiên Thành dù nhỏ, nhưng trong bốn người lại có khí thế nhất, trừng Ngụy Lượng không cho hắn nói lung tung nữa, tiếp theo nhìn lại Hải Thanh Vân, ý bảo hắn nói tiếp.
Mọi người ở chung lâu như thế, cũng đều hiểu tính cách của nhau, Hải Thanh Vân cũng không để ý, nói tiếp: - Nhưng nếu chủ thật sớm an bài chuyện cho chúng ta, vậy thì lần này sẽ có động tác rất lớn, hơn nữa rất nhiều thế lực, mặc kệ Nhậm gia chủ muốn chúng ta làm gì, chúng ta chỉ cần làm cẩn thận, cố gắng đừng tạo thêm rắc rối. Nếu quả thật xảy ra biến cố bất ngờ, chỉ e chúng ta phải tỏ thái độ, nhất là Ngụy Lượng và ta.
Nhậm gia nội đấu, có một số chuyện không tiện nhúng tay, nhưng sau đó mặc kệ Nhậm Kiệt thắng thua, rất có khả năng sẽ còn những chuyện khác. Nếu Nhậm gia tổn thất nặng nệ, có người muốn ra tay, vậy bọn họ sẽ là đại biểu thái độ của các thế lực khác, thậm chí điều động mọi lực lượng ở kinh thành làm việc.
- Yên tâm đi. Ngụy Lượng không chút do dự: - Chuyện ta nhận định thì tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng, bên cha ta thì ta làm gì hắn cũng sẽ ủng hộ, ta có thể trực tiếp đại biểu ngài ấy đưa ra bất cứ quyết định gì.
- Đã nói rồi, hai chúng ta đại biểu bản thân... Lý Thiên Thành chỉ vào Văn Tử Hào và bản thân, nói.
Oong... Ngay lúc này, chiếc ngọc bài mà Hải Thanh Vân vẫn đặt cạnh bàn cờ bỗng phát ra ánh sáng cùng tiếng kêu, sau đó hào quang phóng lên.
- Đù! Không phải chứ, ác như thế.
- Thì ra vậy, chuẩn bị ra tay.
- Lão đại cũng quá độc, hiện giờ đám người Nhậm gia xui xẻo rồi.
Nhậm Hùng Đồ nói rồi, quay sang nhìn hai người Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ vừa chạy về, còn mặc áo giáp, hai người này tựa như lão tăng nhập định ở đó.
Ngược lại ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc kích động đến cả người run run, toát ra nước mắt.
Kích động, quá kích động. Nhậm Kiệt à Nhậm Kiệt, ngươi cũng có hôm nay, xem tiểu tử ngươi còn lớn lối thế nào, xem lần này còn ai bảo vệ được ngươi.
Ba người có cảm giác cuối cùng hết ngày khổ cực, thấy được ánh bình minh, một năm gần đây bọn họ bị Nhậm Kiệt xử lý chật vật không thôi, cuối cùng còn bị nhốt lại, hôm nay phải đòi lại tất cả, ba người càng thẳng lưng ưỡn ngực.
Ánh mắt nhìn những người đằng xa, những người này là người phụ trách, người quản sự của Nhậm gia ở các nơi, chừng hơn 500 người, đã sớm nhận được tin chạy về. Dĩ nhiên, bọn họ chẳng qua là nhìn xem, làm chứng mà thôi.
- Này... vậy là muốn trực tiếp phế gia chủ, không chất vấn một cái, người cũng chưa đến, vậy là trực tiếp tuyên bố.
- Ngươi biết cái gì, đã tới lúc này, nào còn cần nói những lời vô dụng đó.
- Sớm xé rách mặt, hơn nữa hiện tại 7 người trưởng lão hội, có 6 người đồng ý, nào còn cần gì khác, chẳng qua là đi cho có lệ.
- Ôi! Thật đáng tiếc, lão gia chủ tung hoành vô địch, không ngờ con trai lại cả vị trí gia chủ cũng không giữ nổi.
- Kỳ thật Nhậm Kiệt này... Ôi! Thôi vậy, mặc kệ người nào làm gia chủ, chúng ta cố gắng làm việc cho gia tộc thôi.
- Đúng thế, chỉ cần Nhậm gia có thể tốt là được.
- Nhậm Thiên Hoành cùng Nhậm Thiên Kỳ kinh doanh bên ngoài mấy chục năm, nghe nói thế lực không kém người trong gia tộc bao nhiêu, nghe nói có thể là con trai của một trong hai người bọn họ sẽ làm gia chủ.
- Sao bọn họ không tự mình làm gia chủ chứ?
- Ngươi ngốc hả, bọn họ làm gia chủ, trưởng lão hội sẽ chịu. Sở dĩ trưởng lão hội muốn đẩy ngã Nhậm Kiệt, còn không phải vì hắn không chịu nghe lời. Cho con của bọn họ lên làm gia chủ, là một loại cân bằng, mọi người đều theo nhu cầu...
Đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ nói xong liền ngồi xuống, tuy rằng bên dưới vẫn im lặng, nhưng phần lớn mọi người đều đang thông qua thần thức nói chuyện với những người mình quen thuộc.
Nhưng không ai dám phát ra âm thanh, Vạn Thừa Điện rộng lớn lặng ngắt, nhưng trong âm thầm lại ngày càng náo nhiệt.
Chỉ là thời gian từ từ trôi qua, những người này nhanh chóng phát hiện, Nhậm Kiệt đâu rồi?
Bởi vì Nhậm Kiệt căn bản không đến, người đâu?
Rất nhanh đã qua buổi trưa, vẫn không thấy Nhậm Kiệt đến, ngay cả ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc vốn kích động nhất, lúc này cũng ngồi không yên, thỉnh thoảng liếc về phía Nhậm Hùng Đồ, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, lại phát hiện ba người lẳng lặng ngồi đó, đều nhắm mắt dưỡng thần, không một chút dao động.
- Đại trưởng lão, Nhậm Kiệt thích nhất là chơi chiêu này, đừng để chúng ta chờ hắn trong Vạn Thừa Điện, hắn ở ngoài làm chuyện gì khác, có cần phái người thông báo hắn, hoặc là... Cuối cùng, ba người Nhậm Quân Dương thật sự không nhịn được, âm thầm trao đổi một phen, Nhậm Quân Dương dè dặt nói ý của mình với Nhậm Hùng Đồ.
- Phế vật, khó trách bảo các ngươi chú ý một thằng nhóc cũng không làm được, không cố gắng tu luyện thì cũng thôi, ngay cả cho các ngươi quyền lực mà các ngươi cũng không biết sử dụng thế nào. Bây giờ mới có bao lâu, một chút kiên trì trấn tĩnh cũng không có, các ngươi còn làm được chuyện gì.
Vừa nghe Nhậm Quân Dương dò hỏi, Nhậm Hùng Đồ bực mình nói: - Ngươi còn sợ hắn không đến, hắn không đến thì trực tiếp chọn gia chủ mới, hắn không tới thì càng tốt. Cho dù hắn tới, 7 người trưởng lão hội, hiện tại bên chúng ta đã là 6 người, còn không phải do chúng ta nói gì cũng phải. Nếu hắn thật thông minh, nên lựa chọn đừng đến, bởi vì hắn đến đây sẽ chỉ thảm hại hơn.
- Vâng, vâng, vâng... Ở trước mặt Nhậm Hùng Đồ, Nhậm Quân Dương không dám có tính tình gì, bị mắng vẫn gật đầu như chó, không ngừng thưa dạ.
Vốn trong lòng có lời cũng không dám nói, chỉ có thể giận dữ gầm thét lại Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc khi bọn họ lại hỏi.
Ba người bọn họ âm thầm nhìn đối phương, khỏi nói cũng biết đối phương vẫn còn sợ hãi, tiểu tử Nhậm Kiệt quá tà môn. Nhưng mà ngẫm lại, đại trưởng lão đạt được hiệp nghị với Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, ngẫm lại những an bài của đại trưởng lão đã làm, thầm nghĩ Nhậm Kiệt dù có làm gì đi nữa, cũng tuyệt đối không thể nào tạo nên gợn sóng gì.
Ngẫm tới đó, mấy người này tạm thời nhịn xuống tiếp tục chờ.
Hôm nay là ngày Nhậm gia triệu tập đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc, tuy rằng chỉ là chuyện nội bộ Nhậm gia, bên ngoài có biết thì cũng chỉ là bàn tán, vẫn như thường lệ, tùy ý nói một chút lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng đối với người đại gia tộc, nhân vật thượng tầng chân chính ở Ngọc Kinh Thành, hôm nay tuyệt đối là một ngày đặc biệt, mọi người đều căng thẳng thần kinh.
Bởi vì Nhậm gia thân là mạnh nhất năm đại gia tộc mạnh nhất hiện nay, có biến cố gì cũng ảnh hưởng cục diện tình thế Ngọc Kinh Thành, huống chi chuyện này liên lụy rộng lớn, càng có người lo lắng hoàng đế có thể thừa cơ làm gì không.
Nhất là 10 vạn quân của Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ trực tiếp xuất phát Ngọc Tuyền Sơn, ai cũng biết, đã xảy ra chuyện lớn.
Đến trưa đã qua, nhưng vẫn không có tin tức gì, người các thế lực đều nóng nảy chờ đợi.
Bên trong Lam Phủ Thiên Tông, bên ngoài nhìn đã không nhỏ, nhưng nếu vào bên trong mới phát hiện, không gian bên trong còn lớn hơn rất nhiều, rõ ràng có trận pháp, pháp thuật có không gian vận chuyển.
- Bên trong Nhậm gia còn chưa có động tĩnh, phía Nhậm Kiệt hẳn là còn ở tổng bộ Trường Nhạc Đổ Trường, căn bản không đi về. Nội bộ Nhậm gia hẳn là đều vào Vạn Thừa Điện, cho nên tạm thời không có tin tức gì truyền ra. Lúc này, trong một biệt viện ở Lam Phủ Thiên Tông, có người nhanh chóng bay xuống, cung kính bẩm báo Phương Kỳ đang đứng trên một cái đài, nhìn Nhậm gia xa xa.
- Ừm! Tiếp tục dò thám, có tin tức gì lập tức báo cáo. Phương Kỳ nói một tiếng, nhấc tay phất một cái, để người rời đi, nàng thì lẳng lặng nhìn xa xa.
- Ta nói cả ngày hôm nay nàng vẫn tâm thần không yên, thì ra là thế. Đúng lúc này, đằng sau vang lên một tiếng nói bình thản.
- A! Thiên ca! Phương Kỳ vội quay đầu, mới phát hiện không biết lúc nào Lam Thiên đã đứng ở đằng sau. Nhìn thấy Lam Thiên, trái tim Phương Kỳ bỗng run mạnh. Thiên ca quá ưu tú, ngay từ ban đầu liền coi trọng mình, tốt với mình như vậy, làm cho Phương Kỳ vẫn thường không tin nổi đây là sự thật. Nhưng bây giờ Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông, Lam Thiên trực tiếp cho nàng dùng thân phận nữ chủ nhân trông coi rất nhiều chuyện, nàng mới thật tin tưởng tất cả không phải là hư ảo.
Lúc này nghe Lam Thiên nói thế, Phương Kỳ liền hơi xấu hổ, bởi vì trước đó Thiên ca đã nói, làm tầm mắt của mình phải mở rộng hơn, đừng luôn so đo với những con kiến kia.
Dù có rất nhiều chuyện nàng đều nhìn mở, có thể bình thường được, làm như Thiên ca nói, đối xử nhìn từ trên xuống. Nhưng chỉ có Nhậm Kiệt này, mỗi lần nghĩ tới, trong lòng liền hận không thôi, ngẫm lại những chuyện trước kia, nàng vẫn không nhịn được muốn sớm giết hắn.
- Thiên ca, là thế này, ta... Phương Kỳ nhìn Lam Thiên, vội vàng muốn giải thích.
Lam Thiên bước tới cạnh đài, liếc qua phương hướng Phương Kỳ nhìn, nói: - Nếu kẻ này đáng ghét như thế, trước kia đã làm nhiều chuyện đáng hận, trở thành tâm ma của nàng, vậy mặc kệ hắn có tiếp tục làm gia chủ Nhậm gia hay không, cứ trực tiếp diệt trừ hắn là được.
- Thiên ca, không vội, hơn nữa lần này Nhậm Kiệt cũng sẽ không tốt lành gì. Phương Kỳ không ngờ Lam Thiên lại nói vậy, giật mình nhìn hắn. Dù sao Nhậm Kiệt vẫn còn là gia chủ Nhậm gia, thế này là muốn đối địch với cả Nhậm gia.
Lam Thiên lạnh nhạt, chầm chậm nói: - Nhớ kỹ, đừng ký gửi hy vọng vào người khác, mọi chuyện đều phải do mình nắm giữ mới được. Về phần Nhậm gia, cũng chỉ là mạnh mẽ gần với chi nhánh dưới tông môn mà thôi, không có gì lớn lắm. Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế, hiện tại có mấy tông chủ tông môn đến, nàng theo ta đi đón tiếp, dù sao Lam Phủ Thiên Tông vừa mới khai phủ lập tông, không thể bỏ qua ý tốt của bọn họ, vẫn phải cho chút thể diện.
- Vâng! Phương Kỳ cũng không biết phải nói gì, vội gật đầu, bởi vì nàng phát hiện ở chỗ Thiên ca, dường như chuyện này chẳng là gì cả. Vốn mình có chút mâu thuẫn với Phương Viêm, nhưng Thiên ca trực tiếp cho Lam Phủ Thiên Tông giáng xuống, dùng phương thức nghiền áp không thèm nhìn tới đối phương, làm cho nàng rất vui vẻ. Hôm nay lại nói mặc kệ thế nào cũng sẽ giết Nhậm Kiệt, càng làm cho nàng nở hoa trong lòng, bởi vì Thiên ca đã nói, vậy Nhậm Kiệt nhất định phải chết.
Nên biết, nàng đi theo Lam Thiên, ngay cả tồn tại như Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, tông chủ các tông môn hùng mạnh, gặp Thiên ca cũng phải khách khí, mà Thiên ca dù gặp bọn họ cũng vẫn bình thường, lạnh nhạt như trước.
Đến lúc nào mình mới học được cảnh giới như Thiên ca, dù học được một hai phần cũng hay.
Khắp bên ngoài Ngọc Kinh Thành là các loại sơn trang, chỗ cảnh sắc khá một chút đều bị người chiếm lấy. Lúc này ờ một chỗ sơn trang cảnh sắc tươi đẹp, mấy người Lý Thiên Thành, Hải Thanh Vân, Văn Tử Hào, Ngụy Lượng đang ngồi vây quanh.
- Mặt trời đã xuống núi, một ngày sắp qua, rốt cuộc còn đợi tới lúc nào nữa! Ngụy Lượng quả thật không nhịn được, đi tới đi lui, nóng nảy nói.
- Thanh Vân, ngươi am hiểu phân tích, ngươi nói Nhậm lão đại có phải đang đùa chúng ta không, sợ chúng ta đui mù làm bậy, cho nên bảo chúng ta chờ ở đây, tránh làm rối loạn kế hoạch của hắn?
Trong tay Văn Tử Hào đang cầm một chút chữ mà mấy ngày trước hắn quấn lấy Nhậm Kiệt đòi được, tay vạch vạch mô phỏng theo, vừa hỏi Hải Thanh Vân.
Mấy người bọn họ biết chuyện Nhậm gia, lập tức đến tìm Nhậm Kiệt, ban đầu Nhậm Kiệt đang bế quan cũng hết cách, biết hắn vừa xuất quan liền lao tới.
Mấy người này có nói thế nào, thật ra cũng là muốn giúp Nhậm Kiệt làm việc, cùng nhau chống lại Nhậm Hùng Đồ. Nói đùa, muốn đẩy ngã lão đại của bọn họ, không cho Nhậm Kiệt làm gia chủ, trước tiên phải qua được một cửa của bọn họ.
Trước đó, Hải Thanh Vân cũng từng phân tích, cho rằng không có nhiều khả năng Nhậm Kiệt để bọn họ nhúng tay, bởi vì dù sao đây là chuyện nội bộ Nhậm gia, cho dù hoàng đế cũng không thể trực tiếp nhúng tay, chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn khác để can thiệp.
Nhưng làm hắn không ngờ, Nhậm Kiệt lại sảng khoái đồng ý, sau đó bảo bọn họ đến đây chờ đợi. Thoáng cái đã chờ nhiều ngày, hôm nay là đến ngày, đã sắp trôi qua, kết quả vẫn không có tin tức, tự nhiên mọi người đứng ngồi không yên.
- Phân tích xem, rốt cuộc là chuyện gì? Lý Thiên Thành cũng banh mặt, lo lắng nhìn Hải Thanh Vân.
Trải qua chuyện trong, được Nhậm Kiệt luyện chế đan dược mới, trong mấy ngày chờ đợi, Hải Thanh Vân cũng đột phá đến Âm Dương Cảnh. Không chỉ hắn, ngay cả Văn Tử Hào, Ngụy Lượng cũng chỉ kém nửa bước.
Hai người bọn họ vốn đã không tầm thường, trước kia nội tình rất tốt, sau khi theo Nhậm Kiệt lại được chỉ điểm không ít, lần này Nhậm Kiệt lấy được tinh huyết bản mạng Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu, yêu đan nửa bước Thái Cực Cảnh luyện chế dược phẩm cũng có một phần của bọn họ, tự nhiên làm bọn họ tăng lên nhanh chóng.
Mấy ngày nay Hải Thanh Vân ngồi đó, một mực đối mặt với ván cờ mà Nhậm Kiệt tiện tay bày ra ở Hội Văn lúc trước, Hải Thanh Vân cho là mình nghiên cứu thấu biến hóa trong đó. Kết quả lần trước gặp Nhậm Kiệt, hắn tùy ý thay đổi hai con cờ, đã phá vỡ mọi thành quả nghiên cứu trước kia, gần đây Hải Thanh Vân lại nghiên cứu.
Lúc này nghe lời của bọn họ, Hải Thanh Vân mới rút khỏi ván cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
- Hẳn là không, với tính tình cùng phong cách làm việc của Nhậm gia chủ, nếu như không cho chúng ta nhúng tay, hoặc là không có chuyện của chúng ta, sẽ trực tiếp nói ra hoặc một đạp đá văng chúng ta đi bế quan tu luyện là xong, không cần phải lừa chúng ta. Chỉ là trước đó ta cũng nói, tuy rằng hôm nay lực lượng của chúng ta tăng lên không ít, nhưng thật đúng là không thể làm được nhiều chuyện, dù sao Nhậm gia chủ binh nhiều tướng mạnh, không thiếu người...
- Người mà còn sợ nhiều! Vừa nghe thế, Ngụy Lượng lập tức không thích: - Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, cũng không thể cứ nhìn đám khốn kiếp kia muốn đối phó lão đại mà chúng ta không nhúc nhích, vậy chúng ta thành người nào rồi.
- Ngươi chờ hắn giải thích xong rồi hãy nói. Lý Thiên Thành dù nhỏ, nhưng trong bốn người lại có khí thế nhất, trừng Ngụy Lượng không cho hắn nói lung tung nữa, tiếp theo nhìn lại Hải Thanh Vân, ý bảo hắn nói tiếp.
Mọi người ở chung lâu như thế, cũng đều hiểu tính cách của nhau, Hải Thanh Vân cũng không để ý, nói tiếp: - Nhưng nếu chủ thật sớm an bài chuyện cho chúng ta, vậy thì lần này sẽ có động tác rất lớn, hơn nữa rất nhiều thế lực, mặc kệ Nhậm gia chủ muốn chúng ta làm gì, chúng ta chỉ cần làm cẩn thận, cố gắng đừng tạo thêm rắc rối. Nếu quả thật xảy ra biến cố bất ngờ, chỉ e chúng ta phải tỏ thái độ, nhất là Ngụy Lượng và ta.
Nhậm gia nội đấu, có một số chuyện không tiện nhúng tay, nhưng sau đó mặc kệ Nhậm Kiệt thắng thua, rất có khả năng sẽ còn những chuyện khác. Nếu Nhậm gia tổn thất nặng nệ, có người muốn ra tay, vậy bọn họ sẽ là đại biểu thái độ của các thế lực khác, thậm chí điều động mọi lực lượng ở kinh thành làm việc.
- Yên tâm đi. Ngụy Lượng không chút do dự: - Chuyện ta nhận định thì tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng, bên cha ta thì ta làm gì hắn cũng sẽ ủng hộ, ta có thể trực tiếp đại biểu ngài ấy đưa ra bất cứ quyết định gì.
- Đã nói rồi, hai chúng ta đại biểu bản thân... Lý Thiên Thành chỉ vào Văn Tử Hào và bản thân, nói.
Oong... Ngay lúc này, chiếc ngọc bài mà Hải Thanh Vân vẫn đặt cạnh bàn cờ bỗng phát ra ánh sáng cùng tiếng kêu, sau đó hào quang phóng lên.
- Đù! Không phải chứ, ác như thế.
- Thì ra vậy, chuẩn bị ra tay.
- Lão đại cũng quá độc, hiện giờ đám người Nhậm gia xui xẻo rồi.
/844
|