Trên thực tế đừng nói Phong Bất Quy bị Nhậm Kiệt nhanh chóng thay đổi thành ý nghĩ to gan dọa người, ngay cả Thường lão tứ đều hô hấp dồn dập, cảm thấy tâm tình kích động cuồn cuộn. Nhìn sư phụ làm việc, nghe sư phụ nói chuyện vĩnh viễn đều khiến người ta cảm thấy khó tin như vậy, nhưng có thể vĩnh viễn làm cho lòng người nổi sóng cuồn cuộn, nhiệt huyết sôi trào.
- Được rồi! Nếu hết thảy đều hiểu rõ, chuyện ngược lại trở nên đơn giản. Lão tứ ngươi trước bồi tiếp Phong Bất Quy nhiều hơn, chờ tâm tình hắn ổn định hết thảy sẽ khôi phục bình thường. Chỉ có điều trước khi Phong Bất Quy ngươi có đầy đủ thực lực, tốt nhất đừng rời khỏi Trường Nhạc Thiên Phủ, bên này ta cũng sẽ nói một tiếng cùng lão Đan Vương cùng Đồng Cường bọn họ bảo đảm an toàn cho ngươi, những chuyện khác cần phải từ từ tới! Nhậm Kiệt nhìn thấy cũng ổn thỏa, cũng không nói thêm gì nữa.
Về phần chuyện Ngự Phong Tông, hắn cũng không có coi là chuyện quan trọng, Ngự Phong Tông cách Minh Ngọc Hoàng Triều vô cùng xa xôi, chuyện bọn họ băn khoăn cũng rất nhiều, cũng không có khả năng dễ dàng mạo hiểm quy mô đánh tới đây. Cho nên bọn họ có thể làm chỉ là lựa chọn hợp tác cùng Lam Thiên, chuyện này vốn cũng nằm trong dự liệu, cho nên Nhậm Kiệt thấy ngoại trừ khích lệ Phong Bất Quy một chút, những thứ khác cũng không có biến đổi gì lớn.
Nhậm Kiệt nhìn cục thế như vậy, nhưng ở trong mắt Phong Bất Quy, Thường lão tứ bọn họ, hết thảy chuyện này rất là lớn lao, mà Nhậm Kiệt chỉ hời hợt nói xong rời đi, còn bọn họ thật lâu sau vẫn chưa có tỉnh hồn lại...
--------------------
Bên trong Lam Phủ Thiên Tông hôm nay đã hoàn toàn dọn dẹp xong, bên trên xuất hiện một số vật kiến trúc tạm thời, Lam Thiên cũng không có cho người dời tới nơi này, chỉ có điều bên ngoài hoàn toàn thi triển trận pháp bọc lại, người ta không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Dã chủng, tiện chủng! Không nghĩ tới lại có thể gặp hắn ở nơi này... Ầm... Lúc này, trong một căn nhà dựng tạm thời, Trường Phong Vạn Lý mắng chửi một hồi đột nhiên tung một quyền đánh trên một cây cột cả giận nói: - Tất cả đều do tên Nhậm Kiệt đáng ghét kia, lại bảo vệ tên tiểu tiện chủng, tiểu tạp chủng...
Mặc dù là nhà dựng tạm thời, nhưng bên trong vẫn rất hoa lệ, vừa thấy là biết do bàn tay nữ nhân trang trí.
Mà lúc này, Trường Phong Khinh Vũ đang ngồi ở một bên nhìn Trường Phong Vạn Lý, lúc nghe Trường Phong Vạn Lý mắng dã chủng, tiện chủng, khóe miệng của nàng hơi giật giật.
Tuy rằng phụ thân đã mưu được cả Ngự Phong Tông, nhưng đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng.
- Phụ thân định xử lý chuyện này thế nào? Nếu Phong Bất Quy đã xuất hiện, không bằng trực tiếp gọi Thái thượng trưởng lão trong tông môn ra tay bắt hắn, mang trở về là được rồi! Nhìn một hồi, Trường Phong Khinh Vũ lên tiếng.
- Tên Nhậm Kiệt hôm nay thế lực không nhỏ, có thể so với tông môn nhỏ bình thường, mặc dù nói hoàng gia Minh Ngọc Hoàng Triều chèn ép bọn họ, nhưng dù sao bọn họ cũng là một thể, nếu quả thật thế lực bên ngoài toàn diện khai chiến, không bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Ngự Phong Tông ta gần đây khuếch trương cũng gặp phải trở lực không nhỏ, khoảng cách với Minh Ngọc Hoàng Triều cũng quá xa, giai đoạn hiện tại nếu cưỡng ép ra tay thì không sáng suốt lắm! Nếu đã tìm được tên Phong Bất Quy thì cũng không cần cấp bách. Lần này ta đến đây, chính là muốn nói một vài chuyện với Lam Thiên. Lam Thiên này dù thế nào cũng sẽ đối phó với Nhậm Kiệt, vừa lúc hợp tác với hắn, thuận tay đẩy thuyền là được! Tuy rằng Trường Phong Vạn Lý rất phẫn nộ, rất khó chịu, là bởi vì nhớ lại chuyện cũ năm xưa, nhưng bản thân hắn vừa nói tới chính sự, thoáng cái liền trở nên cực kỳ bình tĩnh.
- Đúng rồi! Lam Thiên rốt cuộc đang làm gì? Nói đến đây, Trường Phong Vạn Lý đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trường Phong Khinh Vũ rất lấy làm lạ, nói: - Trước đây Phương Viêm nổi điên chạy tới quấy loạn, thẳng đến cuối cùng hắn mới xuất hiện, hiện tại lại không ở đây, hắn đang làm gì vậy?
- Không rõ lắm... Nói đến điều này, Trường Phong Khinh Vũ lắc đầu thở dài sâu kín: - Từ sau khi khai phủ lập tông xảy ra chuyện, tông chủ vẫn nói muốn bế quan, nhưng rõ ràng không phải hắn thật sự bế quan, mà dường như đang làm một chuyện gì đó. Tông chủ là nhân vật nào, lần này bị tiểu nhân ám toán dĩ nhiên rất khó chịu! Ôi! Chỉ có điều tông chủ không có nói cho bất kỳ kẻ nào hắn đang làm gì. Bất quá, Phương Kỳ nữ nhân kia cũng không biết, nếu phụ thân muốn gặp tông chủ chỉ sợ phải chờ thêm một đoạn thời gian!
Ngự Phong Tông trước mắt vẫn còn rất hưng thịnh, Trường Phong Vạn Lý có rất nhiều con gái, tuy rằng Trường Phong Khinh Vũ được Lam Thiên bồi dưỡng tăng lên rất nhanh, nhưng nàng cũng biết rõ mình không có khả năng thừa kế Ngự Phong Tông. Hơn nữa nàng cũng không có ý định này, từ khi gặp Lam Thiên, nàng một lòng vì Lam Thiên, cho nên lúc này thấy Trường Phong Vạn Lý bởi vì tức giận chuyện Phong Bất Quy mà kích động, nàng cảm thấy chuyện cũng không lớn, ngược lại lúc nhắc tới tên Lam Thiên thì rất đau lòng, u oán, lo lắng.
Thấy bộ dáng, giọng điệu của Trường Phong Khinh Vũ khi nhắc tới Lam Thiên, Trường Phong Vạn Lý không khỏi khẽ nhíu mày, con gái hướng ngoại, không thành được đại sự! Xem ra khi nào mình gặp Lam Thiên phải nói một lần chuyện này cùng hắn mới được.
-------------------------
Trong hoàng cung, người thủ vệ chung quanh ngự thư phòng đột nhiên cảm giác cả người phát lạnh, có một cảm giác sợ hãi muốn quỳ xuống, trong nháy mắt kế tiếp loại uy thế này biến mất, mà ở trong ngự thư phòng người mới vừa đi vào báo tình huống thì bị dọa cho hoảng sợ thân mình không đứng vững, bởi vì tình hình kinh khủng trong khoảnh khắc đó cả đời hắn khó quên.
- Ngươi nói... cái gì? Nói lại cho trẫm nghe xem? Hoàng đế đưa mắt nhìn nhân viên tình báo trước mắt, người này bao phủ trong một đoàn bóng mờ không thấy rõ hình dạng, ánh mắt hoàng đế đều như muốn nghiền nát đối phương, cả người cũng một lần nữa phẫn nộ.
- Bệ... bệ hạ phái đi đặc sứ bị giết; 50 vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh biến mất... biến mất không thấy, chúng ta đang toàn lực truy tra! Lúc này nhân viên tình báo trong bóng mờ kia rõ ràng có tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng ở trước mặt hoàng đế lại có dáng vô cùng sợ hãi bất an, mà hoàng đế cũng không có bạo phát lực lượng, loại cảm giác này đã rất lâu rồi hắn chưa từng thể nghiệm qua.
- Giết đặc sứ của trẫm; 50 vạn đại quân cứ như vậy không thấy... Giám Thiên, Long Ảnh hai ngành các ngươi đều làm ăn cái gì vậy? Truyền ý chỉ của trẫm, bảo người phụ trách hai vệ điều động hết thảy tài nguyên, nhất định phải tìm cho được Phương Viêm, tìm trở về 50 vạn đại quân cho trẫm! 50 vạn đại quân! Sau khi Duệ Tiễn Doanh tăng cường quân bị âm thầm mở rộng nhân số... những thứ này hoàng đế đều biết, vốn ở trong mắt hoàng đế chuyện này cũng không có gì quan trọng, bất kể Phương gia hay là người nào âm thầm bỏ vốn, duy trì, xuất lực cho Phương Viêm, cuối cùng với hoàng đế xem ra đều là uổng công phí lực.
Hoàng đế đã sớm có chuẩn bị, ngay lúc Phương Viêm vừa phát triển, hắn đã phái người tới nắm trong tay Duệ Tiễn Doanh, tính toán thu hoạch.
Nhưng không nghĩ tới, người phái đi rồi lại toàn bộ bị giết, 50 vạn đại quân cứ như vậy hư không biến thất không tìm được, hỏi sao hoàng đế không phẫn nộ.
- Bệ hạ! Bởi vì trước nay ở Minh Ngọc Hoàng Triều một mực phải có khống chế, không dám mạnh mẽ buông ra, nhưng chuyện lần này vượt quá mức bình thường, có cần bẩm báo hai vị đốc vệ đại nhân toàn diện phối hợp hay không? Nếu không bằng vào lực lượng nội bộ Minh Ngọc Hoàng Triều chỉ sợ rất khó xử lý chuyện này! Tên Long Ảnh Vệ này cũng rất bất đắc dĩ, rất thận trọng nói. Dù sao chuyện lần này quá mức quỷ dị, hắn biết bằng vào chính mình cùng một số thủ hạ đã không có biện pháp xử lý chuyện này.
Hoàng đế nghe nói thế hơi trầm ngâm một chút, lập tức gật đầu nói: - Được! Thông báo cho hai Đại đốc công Giám Thiên, Long Ảnh các ngươi, mượn ngày hôm nay Lam Phủ Thiên Tông thành lập, xảy ra chuyện Trường Nhạc Thiên Phủ, bắt đầu tăng cường nắm giữ tin tình báo, chẳng những phải lập tức điều tra rõ tung tích của 50 vạn đại quân, mà còn phải nắm trong tay toàn bộ tin tình báo về Nhậm Kiệt cùng Nhậm gia, thực hiện theo dõi Nhậm gia cần tăng lên tới trạng thái thời kỳ Nhậm Thiên Hành toàn thịnh!
Vừa nghe hoàng đế hạ mệnh lệnh này, người phụ trách Long Ảnh Vệ của Ngọc Kinh Thành lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng. Tuy rằng 50 vạn đại quân bỗng dưng biến mất rất quỷ dị, nhưng chỉ cần thông báo chuyện này cho hai vị Đại đốc công thì bất kỳ chuyện gì đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Ông..." Đúng lúc này, một khối ngọc bài bên hông hoàng đế khẽ kêu lên, rồi lập tức không gian trong ngự thư phòng hơi dao động.
- Được rồi, ngươi đi xuống đi! Hoàng đế vừa thấy, liền phất tay bảo người Long Ảnh Vệ kia đi ra.
Ngay lúc tên Long Ảnh Vệ đi ra, chỗ không gian dao động trước đó chợt chớp lóe một màn sáng gợn nước, rồi một bóng người cất bước từ bên trong đi ra, mặt mỉm cười tay phải khẽ giơ lên, dùng ngón giữa nhẹ vuốt hàng lông mày, đúng là Tam Bảo thái giám.
- Người nào gan lớn bằng trời, dám chọc cho bệ hạ phẫn nộ như thế, không phải lại là tên Nhậm Kiệt nữa chứ?! Tuy rằng nhìn như đi vào không bao lâu, nhưng lúc này Tam Bảo thái giám hoàn toàn bất đồng với trước kia, khí thế cả người hoàn toàn khác.
Nhìn thấy Tam Bảo thái giám đi ra, trong mắt hoàng đế lóe lên vẻ vui mừng, bởi vì hắn không nghĩ tới Tam Bảo thái giám vừa mới đột phá Thái Cực Cảnh liền có thể một hơi đạt tới tầng thứ hai, đây chính là cực kỳ hiếm thấy. Có thể thấy được trước hắn chuẩn bị đầy đủ biết bao, lão tổ đối tốt với hắn nhiều biết bao... nếu không tuyệt đối không có khả năng như thế!
Nhưng tiếp đó hoàng đế lại rất là chua xót bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: - Đừng nói nữa! Tên Nhậm Kiệt kia cho tới bây giờ còn chưa hề chịu yên tĩnh, tuy nhiên lần này cũng không phải vì hắn! Xem ra cục diện biến đổi càng ngày càng gần, chuyện cũng càng ngày càng nhiều, Nhậm Kiệt kia nhảy nhót càng ngày càng vui mừng không nói, gần đây lại xuất hiện một tên mang mặt nạ tươi cười theo kiểu Sát Thủ Vương. Tuổi không lớn lắm, nhưng phương diện trận pháp thật kinh người, bằng vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cướp được của Tàn Hồn, lại có thể vượt cấp đối kháng với Thái Cực Cảnh, uống vào đan dược đặc thù còn đánh cho Trấn Tây Vương bị thương nặng!
- Hả! Vừa nghe hoàng đế nói vậy, Tam Bảo thái giám cũng rất bất ngờ: - Lại có nhân vật như vậy sao? Cũng dám cướp đoạt vật của Tàn Hồn, chẳng lẽ chán sống rồi sao? Thật có ý tứ!
- Chủ yếu là hắn có mâu thuẫn với Tàn Hồn. Tuy rằng Trấn Tây Vương bị thương ngược lại cũng còn không tính vào đâu, dù sao chuyện này Tàn Hồn sẽ tự mình xử lý, nhưng gần đây Phương Viêm bên kia lại càng ngày càng cổ quái, giống như bị nhập ma; mà càng khó tin là, trước nay trẫm luôn cho người theo dõi nhìn chằm chằm, thậm chí âm thầm cài vào rất nhiều cơ sở ngầm cùng thủ hạ trong toàn bộ 50 vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh, thế mà tất cả đều biến mất một cách khó hiểu! Tên mang mặt mặt tươi cười chiến đấu cùng người Tàn Hồn kia tuy rằng cường đại, quỷ dị, nhưng hiện tại chuyện hoàng đế quan tâm nhất chính là 50 vạn đại quân.
Tam Bảo thái giám nghe nói cũng thật bất ngờ, tuy rằng hoàng đế mới nói có mấy câu, nhưng mỗi một câu đều nói ra đại sự xảy ra trong khoảng thời gian này. Vốn hắn cảm thấy rất hứng thú với người trẻ tuổi mang mặt nạ tươi cười kia, nhưng thấy bộ dáng của hoàng đế, hắn cũng không có hỏi thêm nhiều.
Tam Bảo thái giám ngón giữa tay phải sờ lông mày hạ xuống, lại đưa tay trái lên nhẹ nhàng vuốt lông mày và tóc mai cười nói: - Nhất định là có người đang giở trò quỷ! Dù sao lúc này bệ hạ không có để Giam Thiên Vệ cùng Long Ảnh Vệ toàn diện theo dõi, tuy nhiên bệ hạ cũng không cần quá tức giận, lần này nhờ có bệ hạ trợ giúp, vừa lúc ta cũng không có chuyện gì khác, để ta thuận tiện trước xử lý chuyện này, trước dọn dẹp một chút những tên không biết trời cao đất rộng kia, miễn cho bọn chúng luôn gọi tới gọi lui, chọc cho bệ hạ phiền lòng!
Hoàng đế nghe vậy khẽ gật đầu nói: - Cũng được! Vốn ta cũng hỏi qua lão tổ, sau khi Trấn Tây Vương bị thương định để ngươi trấn giữ Ngọc Kinh Thành một thời gian, không nghĩ tới liền xảy ra chuyện như vậy. Ngươi đi theo lão tổ đã nhiều năm, hôm nay lại đột phá đến Thái Cực Cảnh tầng thứ hai, chuyện này từ ngươi phụ trách trẫm cũng yên tâm hơn.
--------------------
Đông Hoang rộng lớn vô bờ, Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất phi hành trong Đông Hoang đã ba ngày, trong thời gian này hắn chỉ dừng lại ở Tam Thạch Sơn một chút, dù sao lúc trước tách biệt Đan Diệu đã từng đi dạo ở nơi này; tiếp đó hắn đi trở lại sơn cốc kia.
Mặc dù đã qua lâu ngày như vậy, nơi này trải qua bị yêu thú nào đó chiến đấu phá hủy, đã hoàn toàn biến đổi.
Nhưng ở trong đầu Nhậm Kiệt, nơi này vẫn là hình dáng ngày nào, vừa đến nơi liền nhớ lại thời điểm Đan Diệu khôi phục nữ trang, nhớ hình ảnh nàng nhẹ nhàng bay múa, trong cơ thể nàng tản phát dược hương.
Nhậm Kiệt cũng chỉ nhớ lại một chút, cũng không có dừng lại lâu ở chỗ này, bởi vì hắn biết tiểu nha đầu Đan Diệu kia chắc chắn sẽ không tiếp tục ở lại những nơi này, nàng bản tính thích náo nhiệt, không phải mạo hiểm lần nữa về lại Minh Ngọc Hoàng Triều, thì sẽ đi vào sâu trong Đông Hoang.
Nhậm Kiệt bản thân đột phá đến cảnh giới Âm Dương Cảnh âm dương dung hợp, nhất định phải trong vòng một năm đột phá, bất luận từ tôi luyện bản thân né tránh tầm mắt của một số người, hay là nhìn từ góc độ tìm kiếm Đan Diệu, Nhậm Kiệt đều sẽ không chút do dự tiếp tục đi sâu vào Đông Hoang.
Cho nên Nhậm Kiệt không ngừng bay vào sâu trong Đông Hoang. Tốc độ của hắn hiện nay đều nhanh hơn rất nhiều so với Thái Cực Cảnh bình thường, nhưng dù phi hành hết tốc lực ba ngày như vậy, cũng không thể xuyên qua Đông Hoang, thậm chí Nhậm Kiệt suy tính có lẽ những địa phương mình bay qua, dường như còn không thực sự vào tới chỗ trung tâm Đông Hoang đâu.
Bởi vậy có thể thấy được Đông Hoang vô cùng rộng lớn.
Tuy nhiên luôn dùng tốc độ cao nhất bay đi như thế, Nhậm Kiệt đối với cảm ngộ Tiểu Na Di Bộ Pháp lại tăng thêm mấy phần, tuy rằng không gian dịch chuyển cự ly ngắn còn kém một chút, nhưng tốc độ này đã nhanh hơn rất nhiều người tu vi bình thường; tốc độ cự ly ngắn cực nhanh này cũng tương đương như dịch chuyển. Đạt tới tốc độ như Nhậm Kiệt loại này, thần thức dò xét của Âm Dương Cảnh cũng khó mà đuổi kịp khí tức cùng tốc độ của hắn.
Nhưng cảm ngộ một bước không gian cuối cùng, trực tiếp dịch chuyển vẫn còn kém một chút. Trên thực tế cho dù Thái Cực Cảnh nếu muốn bằng vào bản thân dịch chuyển, cho dù dịch chuyển cự ly rất ngắn, cũng chỉ có sau khi đạt tới đỉnh phong mới có thể miễn cưỡng chạm tới, mà Nhậm Kiệt đạt tới trình độ này thật ra đã vô cùng kinh khủng và kinh người. Chỉ có điều Nhậm Kiệt yêu cầu bản thân mình quá cao, không ngừng muốn mau sớm lĩnh ngộ, đột phá.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Đột nhiên ngay lúc đó, Nhậm Kiệt cảm nhận được linh khí ở chung quanh dao động kịch liệt, mặt đất chấn động ầm ầm, tiếng gầm rú vang dội chu vi trăm dặm, lập tức thân hình hắn hơi chậm lại.
Từ trên trời cao có thể nhìn thấy rất xa, trên không trung ngoài vài trăm dặm có rất nhiều yêu thú phi hành, cũng không ít người bay trên không trung, phía dưới có trận pháp ngưng tụ không ngừng chiến đấu, bất quá những trận pháp kia đã bị phá hư, chỉ có một số ít đơn độc ngưng tụ đang chống cự.
Mà tiếng gầm rú vừa rồi, cũng là phát ra từ trong trận chiến.
Nhậm Kiệt cũng chỉ nhìn thoáng qua không có để ý nhiều, bởi vì dọc theo đường đi chuyện như vậy hắn đã gặp quá nhiều, bất luận là yêu thú đánh giết nhân loại, hay là nhân loại săn bắt yêu thú, đều nhiều lắm, nhiều lắm... Đây vốn chính là chuyện sinh tồn bình thường nhất ở Đông Hoang. Gặp tình huống này Nhậm Kiệt đều sẽ đi thẳng qua, hắn chưa bao giờ tự cho mình là chúa cứu thế, hắn cũng không nghĩ mình có thể quản được tất cả mọi chuyện, chính hắn hiện tại thời gian đều có hạn, chung quanh cường địch tứ phía, có thể quản tốt tự mình, quản tốt thân nhân, bằng hữu đã là tốt lắm rồi!
Nếu như không phải lần này động tĩnh có hơi lớn một chút, Nhậm Kiệt cũng không chú ý tới, dường như chiến đấu lần này không phải quy mô nhỏ, mà dường như là một thôn xóm loại hình nhỏ bị công kích, hơn nữa số lượng yêu thú cũng rất kinh khủng.
Nhưng thân hình hắn cũng không có ngừng lại, trong nháy mắt đã định bay vượt qua khu vực này, chuẩn bị rời đi tiếp.
- Ha ha... Để xem lần này các ngươi còn làm thế nào lớn lối, còn dám tiễu trừ bổn vương! Hôm nay bổn vương liền tiêu diệt các ngươi, đến lúc đó bảo bối đều là của ta... Ha ha... Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một thanh âm to lớn vang rền, lại vô cùng khó nghe.
Thanh âm này làm cho Nhậm Kiệt khẽ cau mày, vừa lúc liền dùng thần hồn lực dò xét, phát hiện tên đang nói là một cự hán thân thể cao tới mười mấy thước.
- Ụt ịt... Ụt ịt... A... Còn không đợi Nhậm Kiệt chú ý tới bộ dáng tên kia, đột nhiên ngay lúc đó thân hình tên kia đã biến thành một con Trư Yêu Vương to lớn, chỗ đỉnh đầu lại chỉ mọc một cái sừng, sau đó phát ra một tràng tiếng kêu đặc thù, rồi xông tới, trong tiếng nổ ầm ầm một số trận pháp trong thôn nhỏ kia ầm ầm vỡ nát.
Lúc này cự hán vừa rồi kia đã biến thành một con Trư Yêu Vương vô cùng to lớn, trên đỉnh đầu to chừng mấy trăm thước có một cái sừng, toàn thân nó phủ đầy lông giống như cương châm bình thường.
Trong tiếng nổ ầm ầm phá vỡ một tầng phòng ngự ở ngoài cùng của thôn trang kia, không ngừng đánh sâu vào vị trí cốt lõi nhất.
Lúc này chung quanh đang trong hỗn chiến, không ngừng chém giết, tại chỗ cốt lõi nhất một lão nhân nằm ở nơi đó, hơi thở mong manh.
- Đi! Ngươi đi mau đi! Lão nhân thúc giục một người đang gào thét ở trước mặt, người này thân mình cao hơn hai thước, da đen như mực, lại giống như cuộn tơ lụa đen bóng loáng, cặp mắt sáng trong suốt.
- Không! Con không đi! Con phải ở lại bảo vệ gia gia, bảo vệ thôn trang... Lúc này, người này lớn tiếng nói, chỉ có điều thanh âm lại vô cùng non nớt, giống như thanh âm một đứa trẻ. Mà đúng lúc này sừng của con Trư Yêu Vương to lớn đã lại lần nữa phá vỡ thêm một tầng phòng ngự bên ngoài, rồi một sừng kia lập tức phóng tới.
- A...
Trông thấy Trư Yêu Vương xông tới, có một loại khí thế nghiền ép hết thảy, nam nhân vóc người cao lớn thanh âm ngây thơ kia liền quát lớn, vừa giang hai cánh tay vận đủ lực lượng. Đó là tiếng hô phát tiết sợ hãi trong lòng, nhưng hắn lại không có mảy may dao động, giang hai cánh tay muốn ngăn cản Trư Yêu Vương.
- A... Mà lão nhân ở phía sau hắn, thì đã nhắm hai mắt lại, xong rồi, hoàn toàn xong rồi. Đứa nhỏ này tuy rằng đã có lực lượng có thể sánh với Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng so với Độc Giác Trư Yêu Vương dị biến này vẫn còn kém quá xa. Lão chính là tu vi Thái Cực Cảnh tầng thứ hai, trước kia còn có thể đè ép được tên này, nhưng lần này bị thương ngoài ý muốn lại bị tên này phát hiện, nó liền không chút cố kỵ tới muốn diệt trừ thôn trang.
Trư Yêu Vương dị biến này chính là tồn tại có thể so với Thái Cực Cảnh, chính mình nhiều lần muốn giết nó đều không thực hiện được, thì làm sao một đứa trẻ con có thể chống đỡ nổi: xong rồi... lần này thôn trang thật sự hoàn toàn bị diệt rồi.
"Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên lão nhân cảm nhận được một luồng dao động lực lượng cuốn tới, điều này làm cho lão nhân giật nảy mình một cái, mở lớn cặp mắt: bởi vì nếu như Trư Yêu Vương phóng tới, không thể nào là dao động như vậy, mà hẳn là mình cùng con cháu chỉ trong nháy mắt bị nghiền nát chết rồi, nhưng đây rõ ràng là có người chặn lại mới có thể tạo thành dao động thế này...
- Được rồi! Nếu hết thảy đều hiểu rõ, chuyện ngược lại trở nên đơn giản. Lão tứ ngươi trước bồi tiếp Phong Bất Quy nhiều hơn, chờ tâm tình hắn ổn định hết thảy sẽ khôi phục bình thường. Chỉ có điều trước khi Phong Bất Quy ngươi có đầy đủ thực lực, tốt nhất đừng rời khỏi Trường Nhạc Thiên Phủ, bên này ta cũng sẽ nói một tiếng cùng lão Đan Vương cùng Đồng Cường bọn họ bảo đảm an toàn cho ngươi, những chuyện khác cần phải từ từ tới! Nhậm Kiệt nhìn thấy cũng ổn thỏa, cũng không nói thêm gì nữa.
Về phần chuyện Ngự Phong Tông, hắn cũng không có coi là chuyện quan trọng, Ngự Phong Tông cách Minh Ngọc Hoàng Triều vô cùng xa xôi, chuyện bọn họ băn khoăn cũng rất nhiều, cũng không có khả năng dễ dàng mạo hiểm quy mô đánh tới đây. Cho nên bọn họ có thể làm chỉ là lựa chọn hợp tác cùng Lam Thiên, chuyện này vốn cũng nằm trong dự liệu, cho nên Nhậm Kiệt thấy ngoại trừ khích lệ Phong Bất Quy một chút, những thứ khác cũng không có biến đổi gì lớn.
Nhậm Kiệt nhìn cục thế như vậy, nhưng ở trong mắt Phong Bất Quy, Thường lão tứ bọn họ, hết thảy chuyện này rất là lớn lao, mà Nhậm Kiệt chỉ hời hợt nói xong rời đi, còn bọn họ thật lâu sau vẫn chưa có tỉnh hồn lại...
--------------------
Bên trong Lam Phủ Thiên Tông hôm nay đã hoàn toàn dọn dẹp xong, bên trên xuất hiện một số vật kiến trúc tạm thời, Lam Thiên cũng không có cho người dời tới nơi này, chỉ có điều bên ngoài hoàn toàn thi triển trận pháp bọc lại, người ta không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Dã chủng, tiện chủng! Không nghĩ tới lại có thể gặp hắn ở nơi này... Ầm... Lúc này, trong một căn nhà dựng tạm thời, Trường Phong Vạn Lý mắng chửi một hồi đột nhiên tung một quyền đánh trên một cây cột cả giận nói: - Tất cả đều do tên Nhậm Kiệt đáng ghét kia, lại bảo vệ tên tiểu tiện chủng, tiểu tạp chủng...
Mặc dù là nhà dựng tạm thời, nhưng bên trong vẫn rất hoa lệ, vừa thấy là biết do bàn tay nữ nhân trang trí.
Mà lúc này, Trường Phong Khinh Vũ đang ngồi ở một bên nhìn Trường Phong Vạn Lý, lúc nghe Trường Phong Vạn Lý mắng dã chủng, tiện chủng, khóe miệng của nàng hơi giật giật.
Tuy rằng phụ thân đã mưu được cả Ngự Phong Tông, nhưng đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng.
- Phụ thân định xử lý chuyện này thế nào? Nếu Phong Bất Quy đã xuất hiện, không bằng trực tiếp gọi Thái thượng trưởng lão trong tông môn ra tay bắt hắn, mang trở về là được rồi! Nhìn một hồi, Trường Phong Khinh Vũ lên tiếng.
- Tên Nhậm Kiệt hôm nay thế lực không nhỏ, có thể so với tông môn nhỏ bình thường, mặc dù nói hoàng gia Minh Ngọc Hoàng Triều chèn ép bọn họ, nhưng dù sao bọn họ cũng là một thể, nếu quả thật thế lực bên ngoài toàn diện khai chiến, không bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Ngự Phong Tông ta gần đây khuếch trương cũng gặp phải trở lực không nhỏ, khoảng cách với Minh Ngọc Hoàng Triều cũng quá xa, giai đoạn hiện tại nếu cưỡng ép ra tay thì không sáng suốt lắm! Nếu đã tìm được tên Phong Bất Quy thì cũng không cần cấp bách. Lần này ta đến đây, chính là muốn nói một vài chuyện với Lam Thiên. Lam Thiên này dù thế nào cũng sẽ đối phó với Nhậm Kiệt, vừa lúc hợp tác với hắn, thuận tay đẩy thuyền là được! Tuy rằng Trường Phong Vạn Lý rất phẫn nộ, rất khó chịu, là bởi vì nhớ lại chuyện cũ năm xưa, nhưng bản thân hắn vừa nói tới chính sự, thoáng cái liền trở nên cực kỳ bình tĩnh.
- Đúng rồi! Lam Thiên rốt cuộc đang làm gì? Nói đến đây, Trường Phong Vạn Lý đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trường Phong Khinh Vũ rất lấy làm lạ, nói: - Trước đây Phương Viêm nổi điên chạy tới quấy loạn, thẳng đến cuối cùng hắn mới xuất hiện, hiện tại lại không ở đây, hắn đang làm gì vậy?
- Không rõ lắm... Nói đến điều này, Trường Phong Khinh Vũ lắc đầu thở dài sâu kín: - Từ sau khi khai phủ lập tông xảy ra chuyện, tông chủ vẫn nói muốn bế quan, nhưng rõ ràng không phải hắn thật sự bế quan, mà dường như đang làm một chuyện gì đó. Tông chủ là nhân vật nào, lần này bị tiểu nhân ám toán dĩ nhiên rất khó chịu! Ôi! Chỉ có điều tông chủ không có nói cho bất kỳ kẻ nào hắn đang làm gì. Bất quá, Phương Kỳ nữ nhân kia cũng không biết, nếu phụ thân muốn gặp tông chủ chỉ sợ phải chờ thêm một đoạn thời gian!
Ngự Phong Tông trước mắt vẫn còn rất hưng thịnh, Trường Phong Vạn Lý có rất nhiều con gái, tuy rằng Trường Phong Khinh Vũ được Lam Thiên bồi dưỡng tăng lên rất nhanh, nhưng nàng cũng biết rõ mình không có khả năng thừa kế Ngự Phong Tông. Hơn nữa nàng cũng không có ý định này, từ khi gặp Lam Thiên, nàng một lòng vì Lam Thiên, cho nên lúc này thấy Trường Phong Vạn Lý bởi vì tức giận chuyện Phong Bất Quy mà kích động, nàng cảm thấy chuyện cũng không lớn, ngược lại lúc nhắc tới tên Lam Thiên thì rất đau lòng, u oán, lo lắng.
Thấy bộ dáng, giọng điệu của Trường Phong Khinh Vũ khi nhắc tới Lam Thiên, Trường Phong Vạn Lý không khỏi khẽ nhíu mày, con gái hướng ngoại, không thành được đại sự! Xem ra khi nào mình gặp Lam Thiên phải nói một lần chuyện này cùng hắn mới được.
-------------------------
Trong hoàng cung, người thủ vệ chung quanh ngự thư phòng đột nhiên cảm giác cả người phát lạnh, có một cảm giác sợ hãi muốn quỳ xuống, trong nháy mắt kế tiếp loại uy thế này biến mất, mà ở trong ngự thư phòng người mới vừa đi vào báo tình huống thì bị dọa cho hoảng sợ thân mình không đứng vững, bởi vì tình hình kinh khủng trong khoảnh khắc đó cả đời hắn khó quên.
- Ngươi nói... cái gì? Nói lại cho trẫm nghe xem? Hoàng đế đưa mắt nhìn nhân viên tình báo trước mắt, người này bao phủ trong một đoàn bóng mờ không thấy rõ hình dạng, ánh mắt hoàng đế đều như muốn nghiền nát đối phương, cả người cũng một lần nữa phẫn nộ.
- Bệ... bệ hạ phái đi đặc sứ bị giết; 50 vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh biến mất... biến mất không thấy, chúng ta đang toàn lực truy tra! Lúc này nhân viên tình báo trong bóng mờ kia rõ ràng có tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng ở trước mặt hoàng đế lại có dáng vô cùng sợ hãi bất an, mà hoàng đế cũng không có bạo phát lực lượng, loại cảm giác này đã rất lâu rồi hắn chưa từng thể nghiệm qua.
- Giết đặc sứ của trẫm; 50 vạn đại quân cứ như vậy không thấy... Giám Thiên, Long Ảnh hai ngành các ngươi đều làm ăn cái gì vậy? Truyền ý chỉ của trẫm, bảo người phụ trách hai vệ điều động hết thảy tài nguyên, nhất định phải tìm cho được Phương Viêm, tìm trở về 50 vạn đại quân cho trẫm! 50 vạn đại quân! Sau khi Duệ Tiễn Doanh tăng cường quân bị âm thầm mở rộng nhân số... những thứ này hoàng đế đều biết, vốn ở trong mắt hoàng đế chuyện này cũng không có gì quan trọng, bất kể Phương gia hay là người nào âm thầm bỏ vốn, duy trì, xuất lực cho Phương Viêm, cuối cùng với hoàng đế xem ra đều là uổng công phí lực.
Hoàng đế đã sớm có chuẩn bị, ngay lúc Phương Viêm vừa phát triển, hắn đã phái người tới nắm trong tay Duệ Tiễn Doanh, tính toán thu hoạch.
Nhưng không nghĩ tới, người phái đi rồi lại toàn bộ bị giết, 50 vạn đại quân cứ như vậy hư không biến thất không tìm được, hỏi sao hoàng đế không phẫn nộ.
- Bệ hạ! Bởi vì trước nay ở Minh Ngọc Hoàng Triều một mực phải có khống chế, không dám mạnh mẽ buông ra, nhưng chuyện lần này vượt quá mức bình thường, có cần bẩm báo hai vị đốc vệ đại nhân toàn diện phối hợp hay không? Nếu không bằng vào lực lượng nội bộ Minh Ngọc Hoàng Triều chỉ sợ rất khó xử lý chuyện này! Tên Long Ảnh Vệ này cũng rất bất đắc dĩ, rất thận trọng nói. Dù sao chuyện lần này quá mức quỷ dị, hắn biết bằng vào chính mình cùng một số thủ hạ đã không có biện pháp xử lý chuyện này.
Hoàng đế nghe nói thế hơi trầm ngâm một chút, lập tức gật đầu nói: - Được! Thông báo cho hai Đại đốc công Giám Thiên, Long Ảnh các ngươi, mượn ngày hôm nay Lam Phủ Thiên Tông thành lập, xảy ra chuyện Trường Nhạc Thiên Phủ, bắt đầu tăng cường nắm giữ tin tình báo, chẳng những phải lập tức điều tra rõ tung tích của 50 vạn đại quân, mà còn phải nắm trong tay toàn bộ tin tình báo về Nhậm Kiệt cùng Nhậm gia, thực hiện theo dõi Nhậm gia cần tăng lên tới trạng thái thời kỳ Nhậm Thiên Hành toàn thịnh!
Vừa nghe hoàng đế hạ mệnh lệnh này, người phụ trách Long Ảnh Vệ của Ngọc Kinh Thành lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng. Tuy rằng 50 vạn đại quân bỗng dưng biến mất rất quỷ dị, nhưng chỉ cần thông báo chuyện này cho hai vị Đại đốc công thì bất kỳ chuyện gì đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Ông..." Đúng lúc này, một khối ngọc bài bên hông hoàng đế khẽ kêu lên, rồi lập tức không gian trong ngự thư phòng hơi dao động.
- Được rồi, ngươi đi xuống đi! Hoàng đế vừa thấy, liền phất tay bảo người Long Ảnh Vệ kia đi ra.
Ngay lúc tên Long Ảnh Vệ đi ra, chỗ không gian dao động trước đó chợt chớp lóe một màn sáng gợn nước, rồi một bóng người cất bước từ bên trong đi ra, mặt mỉm cười tay phải khẽ giơ lên, dùng ngón giữa nhẹ vuốt hàng lông mày, đúng là Tam Bảo thái giám.
- Người nào gan lớn bằng trời, dám chọc cho bệ hạ phẫn nộ như thế, không phải lại là tên Nhậm Kiệt nữa chứ?! Tuy rằng nhìn như đi vào không bao lâu, nhưng lúc này Tam Bảo thái giám hoàn toàn bất đồng với trước kia, khí thế cả người hoàn toàn khác.
Nhìn thấy Tam Bảo thái giám đi ra, trong mắt hoàng đế lóe lên vẻ vui mừng, bởi vì hắn không nghĩ tới Tam Bảo thái giám vừa mới đột phá Thái Cực Cảnh liền có thể một hơi đạt tới tầng thứ hai, đây chính là cực kỳ hiếm thấy. Có thể thấy được trước hắn chuẩn bị đầy đủ biết bao, lão tổ đối tốt với hắn nhiều biết bao... nếu không tuyệt đối không có khả năng như thế!
Nhưng tiếp đó hoàng đế lại rất là chua xót bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: - Đừng nói nữa! Tên Nhậm Kiệt kia cho tới bây giờ còn chưa hề chịu yên tĩnh, tuy nhiên lần này cũng không phải vì hắn! Xem ra cục diện biến đổi càng ngày càng gần, chuyện cũng càng ngày càng nhiều, Nhậm Kiệt kia nhảy nhót càng ngày càng vui mừng không nói, gần đây lại xuất hiện một tên mang mặt nạ tươi cười theo kiểu Sát Thủ Vương. Tuổi không lớn lắm, nhưng phương diện trận pháp thật kinh người, bằng vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cướp được của Tàn Hồn, lại có thể vượt cấp đối kháng với Thái Cực Cảnh, uống vào đan dược đặc thù còn đánh cho Trấn Tây Vương bị thương nặng!
- Hả! Vừa nghe hoàng đế nói vậy, Tam Bảo thái giám cũng rất bất ngờ: - Lại có nhân vật như vậy sao? Cũng dám cướp đoạt vật của Tàn Hồn, chẳng lẽ chán sống rồi sao? Thật có ý tứ!
- Chủ yếu là hắn có mâu thuẫn với Tàn Hồn. Tuy rằng Trấn Tây Vương bị thương ngược lại cũng còn không tính vào đâu, dù sao chuyện này Tàn Hồn sẽ tự mình xử lý, nhưng gần đây Phương Viêm bên kia lại càng ngày càng cổ quái, giống như bị nhập ma; mà càng khó tin là, trước nay trẫm luôn cho người theo dõi nhìn chằm chằm, thậm chí âm thầm cài vào rất nhiều cơ sở ngầm cùng thủ hạ trong toàn bộ 50 vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh, thế mà tất cả đều biến mất một cách khó hiểu! Tên mang mặt mặt tươi cười chiến đấu cùng người Tàn Hồn kia tuy rằng cường đại, quỷ dị, nhưng hiện tại chuyện hoàng đế quan tâm nhất chính là 50 vạn đại quân.
Tam Bảo thái giám nghe nói cũng thật bất ngờ, tuy rằng hoàng đế mới nói có mấy câu, nhưng mỗi một câu đều nói ra đại sự xảy ra trong khoảng thời gian này. Vốn hắn cảm thấy rất hứng thú với người trẻ tuổi mang mặt nạ tươi cười kia, nhưng thấy bộ dáng của hoàng đế, hắn cũng không có hỏi thêm nhiều.
Tam Bảo thái giám ngón giữa tay phải sờ lông mày hạ xuống, lại đưa tay trái lên nhẹ nhàng vuốt lông mày và tóc mai cười nói: - Nhất định là có người đang giở trò quỷ! Dù sao lúc này bệ hạ không có để Giam Thiên Vệ cùng Long Ảnh Vệ toàn diện theo dõi, tuy nhiên bệ hạ cũng không cần quá tức giận, lần này nhờ có bệ hạ trợ giúp, vừa lúc ta cũng không có chuyện gì khác, để ta thuận tiện trước xử lý chuyện này, trước dọn dẹp một chút những tên không biết trời cao đất rộng kia, miễn cho bọn chúng luôn gọi tới gọi lui, chọc cho bệ hạ phiền lòng!
Hoàng đế nghe vậy khẽ gật đầu nói: - Cũng được! Vốn ta cũng hỏi qua lão tổ, sau khi Trấn Tây Vương bị thương định để ngươi trấn giữ Ngọc Kinh Thành một thời gian, không nghĩ tới liền xảy ra chuyện như vậy. Ngươi đi theo lão tổ đã nhiều năm, hôm nay lại đột phá đến Thái Cực Cảnh tầng thứ hai, chuyện này từ ngươi phụ trách trẫm cũng yên tâm hơn.
--------------------
Đông Hoang rộng lớn vô bờ, Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất phi hành trong Đông Hoang đã ba ngày, trong thời gian này hắn chỉ dừng lại ở Tam Thạch Sơn một chút, dù sao lúc trước tách biệt Đan Diệu đã từng đi dạo ở nơi này; tiếp đó hắn đi trở lại sơn cốc kia.
Mặc dù đã qua lâu ngày như vậy, nơi này trải qua bị yêu thú nào đó chiến đấu phá hủy, đã hoàn toàn biến đổi.
Nhưng ở trong đầu Nhậm Kiệt, nơi này vẫn là hình dáng ngày nào, vừa đến nơi liền nhớ lại thời điểm Đan Diệu khôi phục nữ trang, nhớ hình ảnh nàng nhẹ nhàng bay múa, trong cơ thể nàng tản phát dược hương.
Nhậm Kiệt cũng chỉ nhớ lại một chút, cũng không có dừng lại lâu ở chỗ này, bởi vì hắn biết tiểu nha đầu Đan Diệu kia chắc chắn sẽ không tiếp tục ở lại những nơi này, nàng bản tính thích náo nhiệt, không phải mạo hiểm lần nữa về lại Minh Ngọc Hoàng Triều, thì sẽ đi vào sâu trong Đông Hoang.
Nhậm Kiệt bản thân đột phá đến cảnh giới Âm Dương Cảnh âm dương dung hợp, nhất định phải trong vòng một năm đột phá, bất luận từ tôi luyện bản thân né tránh tầm mắt của một số người, hay là nhìn từ góc độ tìm kiếm Đan Diệu, Nhậm Kiệt đều sẽ không chút do dự tiếp tục đi sâu vào Đông Hoang.
Cho nên Nhậm Kiệt không ngừng bay vào sâu trong Đông Hoang. Tốc độ của hắn hiện nay đều nhanh hơn rất nhiều so với Thái Cực Cảnh bình thường, nhưng dù phi hành hết tốc lực ba ngày như vậy, cũng không thể xuyên qua Đông Hoang, thậm chí Nhậm Kiệt suy tính có lẽ những địa phương mình bay qua, dường như còn không thực sự vào tới chỗ trung tâm Đông Hoang đâu.
Bởi vậy có thể thấy được Đông Hoang vô cùng rộng lớn.
Tuy nhiên luôn dùng tốc độ cao nhất bay đi như thế, Nhậm Kiệt đối với cảm ngộ Tiểu Na Di Bộ Pháp lại tăng thêm mấy phần, tuy rằng không gian dịch chuyển cự ly ngắn còn kém một chút, nhưng tốc độ này đã nhanh hơn rất nhiều người tu vi bình thường; tốc độ cự ly ngắn cực nhanh này cũng tương đương như dịch chuyển. Đạt tới tốc độ như Nhậm Kiệt loại này, thần thức dò xét của Âm Dương Cảnh cũng khó mà đuổi kịp khí tức cùng tốc độ của hắn.
Nhưng cảm ngộ một bước không gian cuối cùng, trực tiếp dịch chuyển vẫn còn kém một chút. Trên thực tế cho dù Thái Cực Cảnh nếu muốn bằng vào bản thân dịch chuyển, cho dù dịch chuyển cự ly rất ngắn, cũng chỉ có sau khi đạt tới đỉnh phong mới có thể miễn cưỡng chạm tới, mà Nhậm Kiệt đạt tới trình độ này thật ra đã vô cùng kinh khủng và kinh người. Chỉ có điều Nhậm Kiệt yêu cầu bản thân mình quá cao, không ngừng muốn mau sớm lĩnh ngộ, đột phá.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Đột nhiên ngay lúc đó, Nhậm Kiệt cảm nhận được linh khí ở chung quanh dao động kịch liệt, mặt đất chấn động ầm ầm, tiếng gầm rú vang dội chu vi trăm dặm, lập tức thân hình hắn hơi chậm lại.
Từ trên trời cao có thể nhìn thấy rất xa, trên không trung ngoài vài trăm dặm có rất nhiều yêu thú phi hành, cũng không ít người bay trên không trung, phía dưới có trận pháp ngưng tụ không ngừng chiến đấu, bất quá những trận pháp kia đã bị phá hư, chỉ có một số ít đơn độc ngưng tụ đang chống cự.
Mà tiếng gầm rú vừa rồi, cũng là phát ra từ trong trận chiến.
Nhậm Kiệt cũng chỉ nhìn thoáng qua không có để ý nhiều, bởi vì dọc theo đường đi chuyện như vậy hắn đã gặp quá nhiều, bất luận là yêu thú đánh giết nhân loại, hay là nhân loại săn bắt yêu thú, đều nhiều lắm, nhiều lắm... Đây vốn chính là chuyện sinh tồn bình thường nhất ở Đông Hoang. Gặp tình huống này Nhậm Kiệt đều sẽ đi thẳng qua, hắn chưa bao giờ tự cho mình là chúa cứu thế, hắn cũng không nghĩ mình có thể quản được tất cả mọi chuyện, chính hắn hiện tại thời gian đều có hạn, chung quanh cường địch tứ phía, có thể quản tốt tự mình, quản tốt thân nhân, bằng hữu đã là tốt lắm rồi!
Nếu như không phải lần này động tĩnh có hơi lớn một chút, Nhậm Kiệt cũng không chú ý tới, dường như chiến đấu lần này không phải quy mô nhỏ, mà dường như là một thôn xóm loại hình nhỏ bị công kích, hơn nữa số lượng yêu thú cũng rất kinh khủng.
Nhưng thân hình hắn cũng không có ngừng lại, trong nháy mắt đã định bay vượt qua khu vực này, chuẩn bị rời đi tiếp.
- Ha ha... Để xem lần này các ngươi còn làm thế nào lớn lối, còn dám tiễu trừ bổn vương! Hôm nay bổn vương liền tiêu diệt các ngươi, đến lúc đó bảo bối đều là của ta... Ha ha... Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một thanh âm to lớn vang rền, lại vô cùng khó nghe.
Thanh âm này làm cho Nhậm Kiệt khẽ cau mày, vừa lúc liền dùng thần hồn lực dò xét, phát hiện tên đang nói là một cự hán thân thể cao tới mười mấy thước.
- Ụt ịt... Ụt ịt... A... Còn không đợi Nhậm Kiệt chú ý tới bộ dáng tên kia, đột nhiên ngay lúc đó thân hình tên kia đã biến thành một con Trư Yêu Vương to lớn, chỗ đỉnh đầu lại chỉ mọc một cái sừng, sau đó phát ra một tràng tiếng kêu đặc thù, rồi xông tới, trong tiếng nổ ầm ầm một số trận pháp trong thôn nhỏ kia ầm ầm vỡ nát.
Lúc này cự hán vừa rồi kia đã biến thành một con Trư Yêu Vương vô cùng to lớn, trên đỉnh đầu to chừng mấy trăm thước có một cái sừng, toàn thân nó phủ đầy lông giống như cương châm bình thường.
Trong tiếng nổ ầm ầm phá vỡ một tầng phòng ngự ở ngoài cùng của thôn trang kia, không ngừng đánh sâu vào vị trí cốt lõi nhất.
Lúc này chung quanh đang trong hỗn chiến, không ngừng chém giết, tại chỗ cốt lõi nhất một lão nhân nằm ở nơi đó, hơi thở mong manh.
- Đi! Ngươi đi mau đi! Lão nhân thúc giục một người đang gào thét ở trước mặt, người này thân mình cao hơn hai thước, da đen như mực, lại giống như cuộn tơ lụa đen bóng loáng, cặp mắt sáng trong suốt.
- Không! Con không đi! Con phải ở lại bảo vệ gia gia, bảo vệ thôn trang... Lúc này, người này lớn tiếng nói, chỉ có điều thanh âm lại vô cùng non nớt, giống như thanh âm một đứa trẻ. Mà đúng lúc này sừng của con Trư Yêu Vương to lớn đã lại lần nữa phá vỡ thêm một tầng phòng ngự bên ngoài, rồi một sừng kia lập tức phóng tới.
- A...
Trông thấy Trư Yêu Vương xông tới, có một loại khí thế nghiền ép hết thảy, nam nhân vóc người cao lớn thanh âm ngây thơ kia liền quát lớn, vừa giang hai cánh tay vận đủ lực lượng. Đó là tiếng hô phát tiết sợ hãi trong lòng, nhưng hắn lại không có mảy may dao động, giang hai cánh tay muốn ngăn cản Trư Yêu Vương.
- A... Mà lão nhân ở phía sau hắn, thì đã nhắm hai mắt lại, xong rồi, hoàn toàn xong rồi. Đứa nhỏ này tuy rằng đã có lực lượng có thể sánh với Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng so với Độc Giác Trư Yêu Vương dị biến này vẫn còn kém quá xa. Lão chính là tu vi Thái Cực Cảnh tầng thứ hai, trước kia còn có thể đè ép được tên này, nhưng lần này bị thương ngoài ý muốn lại bị tên này phát hiện, nó liền không chút cố kỵ tới muốn diệt trừ thôn trang.
Trư Yêu Vương dị biến này chính là tồn tại có thể so với Thái Cực Cảnh, chính mình nhiều lần muốn giết nó đều không thực hiện được, thì làm sao một đứa trẻ con có thể chống đỡ nổi: xong rồi... lần này thôn trang thật sự hoàn toàn bị diệt rồi.
"Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên lão nhân cảm nhận được một luồng dao động lực lượng cuốn tới, điều này làm cho lão nhân giật nảy mình một cái, mở lớn cặp mắt: bởi vì nếu như Trư Yêu Vương phóng tới, không thể nào là dao động như vậy, mà hẳn là mình cùng con cháu chỉ trong nháy mắt bị nghiền nát chết rồi, nhưng đây rõ ràng là có người chặn lại mới có thể tạo thành dao động thế này...
/844
|