Oành... Ầm ầm... Bùm bùm...
Bùng nổ cực mạnh làm người mới xông lên văng trở về, tuy rằng không bị thương nặng, nhưng đều trở nên nhếch nhác.
Làm cho Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần ở mặt sau căn bản không kịp phản ứng, đều tròn mắt.
Đó là hai lão tổ đại tông môn bọn họ, bình thường đều quét ngang, ai dám chọc.
Ngay cả những tông môn có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ, bởi vì không thể đi ra tùy tiện, bình thường dù ngang ngược hơn một chút, nhưng gặp lão tổ bọn họ cũng phải khách khí. Có thể nói đến cảnh giới này, chân chính có thể hoành hành thiên hạ, ai cũng phải cẩn thận.
Huống gì còn có cao tầng chân chính trong Tàn Hồn như Hoa Thanh Thanh, Hoa Văn Triết, Thanh Diệp Kiếm Y mạnh mẽ khó lường, quỷ dị kinh người.
Thậm chí ngay cả hắn cũng liên tiếp bị tính kế, bất đắc dĩ nhìn bảo tàng khổng lồ biến mất, nhìn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thăng cấp mà bó tay, cuối cùng xông lên càng bị nổ đến u đầu mẻ trán.
Thật là quá dọa người.
- A... Oành... Đáng ghét, không bầm thây vạn đoạn hắn, thề không bỏ qua... Hoa Văn Triết giận dữ gầm thét, dậm chân thật mạnh, không gian vốn đã không ổn định lại càng lung lay.
Hoa Thanh Thanh vẻ mặt lạnh băng lại càng như kết sương, đứng bên cạnh cũng cảm thấy lạnh buốt.
- Không ai có thể làm càn trước mặt người Tàn Hồn, không ai có thể đụng đến Tàn Hồn ta mà có thể tùy tiện bỏ đi, không ai... Hoa Thanh Thanh giọng lạnh băng, đột nhiên khoát tay thu hồi Tỏa Không Phù, lập tức lao đi xa.
Đến cảnh giới như nàng, tuy rằng không khủng bố như Nhậm Kiệt mượn 5 ngọn núi linh ngọc Ngũ Long Đoạt Châu đẩy lực thần hồn lên Pháp Thần Cảnh, nhưng mà cũng dễ dàng tìm được lối ra. Ở bên ngoài muốn tìm cửa vào, không có phương pháp cố định hay chỉ dẫn là không được, nhưng bên trong muốn ra thì dễ thôi.
Thấy Hoa Thanh Thanh rời đi, Hoa Văn Triết vội theo sau, chuyện lần này đúng là mất mặt lớn.
Vốn cho là chuyện dễ dàng, còn gặp phải động phủ mở ra, phát hiện dãy núi linh ngọc mà Trường Hồng đạo nhân dùng đánh sâu vào Pháp Thần Cảnh, vốn còn tưởng thuận tiện thu chỗ tốt trên trời, kết quả cuối cùng chẳng có gì, Hoa Mỹ Ngọc còn gần như bị người ta giết.
Tuy rằng đến Thái Cực Cảnh, thần hồn còn đó thì không chết thật, nhưng thân thể bị hủy cũng rất lớn, dù có tìm được thân thể, cũng khó mà đánh sâu vào vô thượng thiên đạo, lên đỉnh tiên đồ.
- Lão tổ, chúng ta phải làm gì đây? Nhìn bọn họ đi, Thủy Chí Bằng rụt rè đi lên hỏi.
Tư Mã Dần cũng bay lên cạnh Tư Mã Thiên Thần, ảm đạm nhìn lão tổ, lúc đến đây hùng tâm tráng chí, chuẩn bị mấy chục năm muốn đào ra bảo tàng, cuối cùng rơi xuống kết cục này.
Không chỉ không có được bảo tàng, còn tổn thất Thiên Yêu Thú cùng đông đảo cao thủ trận pháp, thật là đả kích to lớn đối với Thánh Đan Tông.
- Lục soát, tìm từng tấc đất chỗ này, tìm bất cứ thứ gì dùng được... Thủy Phi Tường căm hận nói: - Chúng ta tổn thất lớn như vậy, làm sao cũng phải bù lại một chút, không được bỏ qua cái gì.
Lần này hắn tốt thất quá thảm, ngay cả Định Thủy Bảo Châu cũng không còn, không có bảo vật này, thực lực của hắn cũng giảm mạnh.
- Không sai, Tàn Hồn bọn họ coi thường những thứ này, nhưng chúng ta còn dùng được. Tư Mã Thiên Thần vừa nghe, lập tức hạ lệnh.
Bọn họ lập tức hành động, tuy rằng cuối cùng Nhậm Kiệt rời đi kích nổ đại trận Ngũ Long Đoạt Châu, nhưng không tiêu hao hoàn toàn, còn không thiếu bã Ngọc Tinh, linh ngọc thượng phẩm tán loạn, bọn họ vội vàng thu nhặt.
Chờ phát hiện hang động trong thác nước, những thứ mà Nhậm Kiệt liếc qua không để ý, bọn họ lại thấy như bảo vật.
Hai vị lão tổ Thủy Phi Tường, Tư Mã Thiên Thần muốn khóc rống, sống mấy trăm năm, trước giờ chưa từng kích động như thế này, vốn cho là không lấy được gì, không ngờ cuối cùng lại lấy được những thứ quý giá nhất.
Bọn họ còn tưởng là Nhậm Kiệt không phát hiện trong này có chỗ tốt, nào biết đối với Nhậm Kiệt, những thứ này thật là vô dụng. Đừng nói là hắn tu luyện, dù cho tùy tiện tự mình suy diễn công pháp cho người bên cạnh, cũng còn tốt hơn mấy thứ này, tự nhiên sẽ không coi nó là bảo bối gì.
Bầu trời Ngọc Kinh Thành, vù vù vù, đột nhiên ba tiếng xét gió vang lên, không ít người thường tò mò nhìn lên trời. Bởi vì hôm nay trên không trung thường phát ra âm thanh này, thật kỳ quái, đôi lúc ầm ầm vang dội, đôi khi lại như lốc xoáy cuốn qua.
Chỉ có những người đạt đến dương hồn mới phát giác không đúng, cực ít dương hồn đỉnh phong mới biết là chuyện gì, đó là trên Ngọc Kinh Thành có ba người đang truy đuổi.
Truy đuổi đã kéo dài suốt một ngày, thực tế mấy ngày trước đã xảy ra một lần.
- Ha ha! Cha con các ngươi không được, sao mà càng đuổi càng không có sức, trước thân pháp hoa lệ của ta, các ngươi sắp bái phục rồi hả. Ta đã cố chậm chân, sao các ngươi còn không đuổi kịp, ta nói được làm được, chỉ cần các ngươi bắt được ta, không dùng đến Thái Cực Cảnh, ta ngoan ngoãn theo các ngươi xử lý, cơ hội tốt như vậy mà các ngươi không lợi dụng, trở về sẽ hối hận. Tiếng nói đắc ý lại vang lên.
Thân mình chợt dừng trên một đỉnh tháp nhọn, nơi này là cả một rừng tháp, hắn dừng lại, hai bóng người cũng dừng lại gần đó.
Chính là hai cha con Trường Phong Vạn Lý cùng Trường Phong Khinh Vũ, sắc mặt hai người không dễ coi.
Mấy ngày trước Trường Phong Vạn Lý cùng Lam Thiên mật đàm chút chuyện, chuẩn bị rời đi, bỗng gặp phải Phong Bất Quy ở trong khu chợ Ngọc Kinh Thành.
Hai cha con đều không ngờ, Phong Bất Quy lại dám xuất hiện, sau đó nói ra những lời tương tự hôm nay, chỉ cần bọn họ bắt được hắn, hắn ngoan ngoãn cho hai người xử lý, Trường Phong Vạn Lý vừa nghe liền truy đuổi hắn.
Kết quả lần trước đuổi theo mấy canh giờ, vẫn để cho Phong Bất Quy chạy, mấy ngày tiếp theo, Phong Bất Quy vẫn thường tìm tới bọn họ.
Lúc này Phong Bất Quy đã không còn sợ hãi Trường Phong Vạn Lý như trước, trong mắt có hận, nhưng dần dần trở nên tùy ý, tựa như ngông nghênh lớn lối lúc bình thường.
Hắn chẳng những chiến thắng nỗi sợ hãi, còn có thể bình thản đối mặt Trường Phong Vạn Lý, hắn hận, nhưng hắn không nói nhiều.
Không nói tới chuyện gì, đè xuống toàn bộ, nhìn như đang đùa giỡn Trường Phong Vạn Lý. Nhưng hắn đang dùng phương thức này, dùng tông chủ Ngự Phong Tông rèn luyện thân pháp của mình.
Mấy ngày qua, chẳng những lực lượng tăng lên, rất nhiều chỗ vẫn không lĩnh ngộ trước kia cũng hiểu được, hôm nay lực lượng kém xa Trường Phong Vạn Lý, nhưng thân pháp lợi hại hơn nhiều, nếu không làm sao trốn được.
Hôm nay Trường Phong Khinh Vũ cũng gia nhập, hai cha con đuổi theo hắn vòng vòng.
- Hừ! Đừng đắc ý, sẽ có lúc ngươi khóc. Nhìn vẻ đắc ý của Phong Bất Quy, Trường Phong Vạn Lý giận dữ không thôi.
- Hu hu hu... Đột nhiên Phong Bất Quy che mặt mà khóc, tiếp theo bỗng ngừng lại, mỉm cười nhìn Trường Phong Vạn Lý: - Nhưng mà, ta vẫn đang cười, cầu xin ngươi mau làm cho ta khóc đi, ta thật là muốn khóc đó!
- Ta cho ngươi khóc! Trường Phong Vạn Lý giận dữ đuổi theo, nhưng hắn đuổi nhanh, Phong Bất Quy chạy càng thêm nhanh.
- Cha, rõ ràng Phong Bất Quy đang lấy chúng ta để tu luyện, thân pháp của hắn rất cổ quái, làm sao thân pháp Ngự Phong Tông chúng ta lại không bằng hắn, chẳng lẽ... thật là hắn lấy được công pháp trong di tích trước kia? Trường Phong Khinh Vũ kỳ quái không thôi, hỏi.
Trường Phong Vạn Lý tăng tốc đuổi theo, nghe Trường Phong Khinh Vũ hỏi, hắn cũng nhíu mày.
Nói thật, mấy ngày nay hắn cũng hồ đồ, ban đầu hắn vu oan hãm hại, căn bản không có chuyện đó, nhưng bây giờ đối phương như thật có được công pháp thân pháp vượt qua Ngự Phong Tông, rốt cuộc là chuyện gì?
- Bắt được hắn, mọi chuyện sẽ rõ." Trường Phong Vạn Lý cũng không hiểu, tự nhiên không thể trả lời con gái, chỉ muốn mau bắt lấy Phong Bất Quy.
Đáng tiếc, ban đầu có cơ hội, vẫn để Trường Phong Vạn Lý trốn được, hôm nay thân pháp Phong Bất Quy không ngừng tăng lên, lĩnh ngộ ngày càng nhiều những thứ do Nhậm Kiệt cho hắn. Tuy rằng pháp lực của Trường Phong Vạn Lý hùng hậu hơn, nhưng thật muốn bắt Phong Bất Quy, khó càng thêm khó.
Hôm nay Ngọc Kinh Thành tiến vào thời kỳ bình tĩnh, bởi vì Trường Nhạc Thiên Phủ đã xong hoạt động, nhưng mà sẽ nhanh chóng thông báo thời gian cử hành tiếp theo.
Có một số người tu luyện dứt khoát không rời Ngọc Kinh Thành, bởi vì trước mắt Trường Nhạc Thiên Phủ không nói sẽ cử hành lúc nào, nhưng cơ bản có thể xác định là không quá lâu. Mà đối với người tu luyện, một hai năm cũng không tính là lâu, cho nên không cần để ý.
Lam Phủ Thiên Tông từ sau chuyện Phương Viêm, liền mai danh ẩn tích, Nhậm Kiệt bế quan. Phương Viêm cùng 50 vạn đại quân biến mất, cũng chỉ rất ít người biết đến.
Ngoài ra cũng có chút chuyện khác, nhưng không bày ra sáng, nhất thời Ngọc Kinh Thành trở nên yên tĩnh.
Cũng chỉ có Trường Phong Vạn Lý đuổi theo Phong Bất Quy, tạo thành một chút gợn sóng.
Oành... Bùm... Nhậm Kiệt đi ra cánh cửa không gian động phủ, bùm một cái vọt ra từ trong nước.
"Hở?" Tiếp theo, Nhậm Kiệt liền ngẩn người, bởi vì hắn quay đầu nhìn ra xa, cũng có một cái thác nước.
Hoàn cảnh xung quanh, cũng... cũng giống y như bên trong động phủ, có điều xung quanh không có 5 ngọn núi linh ngọc, chỉ có thác nước, núi, hồ, động phủ.
Hiện tại lực thần hồn Thái Cực Cảnh đỉnh phong, Nhậm Kiệt vừa động, lập tức tra xét 3 vạn dặm xung quanh, nhưng không phát hiện hoàn cảnh quen thuộc.
Xung quanh không có tồn tại mạnh mẽ nào, chỉ có một yêu thú cấp bậc Vương giả chiếm lĩnh.
Nhìn nơi này khác xa Thiên Thủy Tông, cũng không biết nơi này là chỗ nào.
Mặc kệ, Nhậm Kiệt đi ra, nhìn thác nước đằng sau cũng có một cái hang động, nhưng không giống bên trong động phủ, rõ ràng là không có người tu luyện.
Xem ra, năm đó Trường Hồng đạo nhân dừng lại ở chỗ này, có cảm tình nhất định, bằng không sao động phủ bên trong lại biến thành như vậy.
Nhậm Kiệt liền tắm sạch một hồi, chỗ bị Thanh Diệp Kiếm Y đâm xuyên qua đã khép lại, bây giờ thân thể vô cùng cứng rắn. Cường độ thân thể bây giờ Thái Cực Cảnh tầng thứ tám, pháp lực tăng lên mấy lần, chỉ riêng trình độ hùng hậu, ngay cả Thái Cực Cảnh tầng ba bốn cũng không bằng Nhậm Kiệt. Có điều Nhậm Kiệt không khỏi cười khổ, lúc này pháp lực tăng lên, độ khó đột phá Thái Cực Cảnh lại gia tăng, cũng giống Hải Vương lúc trước.
Sở dĩ Hải Vương một mực không thể tự đột phá Thái Cực Cảnh, là bởi pháp lực của hắn hùng hậu quá mức,chẳng qua hắn không dám âm dương hợp nhất, mà Nhậm Kiệt đã âm dương hợp nhất, nguy hiểm hơn hắn trăm lần, càng phải vội vàng hơn trăm lần.
Nhưng Nhậm Kiệt không lo lắng, nếu lần này không phải đám người Hoa Mỹ Ngọc, Tư Mã Thiên Thần nhìn chằm chằm, mình hoàn toàn có thể không thăng cấp Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, mà trực tiếp đột phá Thái Cực Cảnh. Tuy rằng lần này không đột phá, nhưng lực thần hồn đã ổn định ở Thái Cực Cảnh đỉnh phong, có cảnh giới này, muốn đột phá cũng không khó gì, chỉ cần thời gian cùng cơ hội.
Dừng lại chỗ này một lúc, tra xét Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thăng cấp Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, xem Thủy Long, Hỏa Long đã có chút trí tuệ, Nhậm Kiệt mới xem lại bản thân, xuất phát đi ra.
Dù bây giờ có thể tra xét được 3 vạn dặm xung quanh, nhưng không rõ mình ở chỗ nào, nên làm rõ tình hình đã. Sau đó mau về Thiên Thủy Tông, dù sao Cổ Tiểu Bảo còn ở đó.
Bùng nổ cực mạnh làm người mới xông lên văng trở về, tuy rằng không bị thương nặng, nhưng đều trở nên nhếch nhác.
Làm cho Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần ở mặt sau căn bản không kịp phản ứng, đều tròn mắt.
Đó là hai lão tổ đại tông môn bọn họ, bình thường đều quét ngang, ai dám chọc.
Ngay cả những tông môn có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ, bởi vì không thể đi ra tùy tiện, bình thường dù ngang ngược hơn một chút, nhưng gặp lão tổ bọn họ cũng phải khách khí. Có thể nói đến cảnh giới này, chân chính có thể hoành hành thiên hạ, ai cũng phải cẩn thận.
Huống gì còn có cao tầng chân chính trong Tàn Hồn như Hoa Thanh Thanh, Hoa Văn Triết, Thanh Diệp Kiếm Y mạnh mẽ khó lường, quỷ dị kinh người.
Thậm chí ngay cả hắn cũng liên tiếp bị tính kế, bất đắc dĩ nhìn bảo tàng khổng lồ biến mất, nhìn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thăng cấp mà bó tay, cuối cùng xông lên càng bị nổ đến u đầu mẻ trán.
Thật là quá dọa người.
- A... Oành... Đáng ghét, không bầm thây vạn đoạn hắn, thề không bỏ qua... Hoa Văn Triết giận dữ gầm thét, dậm chân thật mạnh, không gian vốn đã không ổn định lại càng lung lay.
Hoa Thanh Thanh vẻ mặt lạnh băng lại càng như kết sương, đứng bên cạnh cũng cảm thấy lạnh buốt.
- Không ai có thể làm càn trước mặt người Tàn Hồn, không ai có thể đụng đến Tàn Hồn ta mà có thể tùy tiện bỏ đi, không ai... Hoa Thanh Thanh giọng lạnh băng, đột nhiên khoát tay thu hồi Tỏa Không Phù, lập tức lao đi xa.
Đến cảnh giới như nàng, tuy rằng không khủng bố như Nhậm Kiệt mượn 5 ngọn núi linh ngọc Ngũ Long Đoạt Châu đẩy lực thần hồn lên Pháp Thần Cảnh, nhưng mà cũng dễ dàng tìm được lối ra. Ở bên ngoài muốn tìm cửa vào, không có phương pháp cố định hay chỉ dẫn là không được, nhưng bên trong muốn ra thì dễ thôi.
Thấy Hoa Thanh Thanh rời đi, Hoa Văn Triết vội theo sau, chuyện lần này đúng là mất mặt lớn.
Vốn cho là chuyện dễ dàng, còn gặp phải động phủ mở ra, phát hiện dãy núi linh ngọc mà Trường Hồng đạo nhân dùng đánh sâu vào Pháp Thần Cảnh, vốn còn tưởng thuận tiện thu chỗ tốt trên trời, kết quả cuối cùng chẳng có gì, Hoa Mỹ Ngọc còn gần như bị người ta giết.
Tuy rằng đến Thái Cực Cảnh, thần hồn còn đó thì không chết thật, nhưng thân thể bị hủy cũng rất lớn, dù có tìm được thân thể, cũng khó mà đánh sâu vào vô thượng thiên đạo, lên đỉnh tiên đồ.
- Lão tổ, chúng ta phải làm gì đây? Nhìn bọn họ đi, Thủy Chí Bằng rụt rè đi lên hỏi.
Tư Mã Dần cũng bay lên cạnh Tư Mã Thiên Thần, ảm đạm nhìn lão tổ, lúc đến đây hùng tâm tráng chí, chuẩn bị mấy chục năm muốn đào ra bảo tàng, cuối cùng rơi xuống kết cục này.
Không chỉ không có được bảo tàng, còn tổn thất Thiên Yêu Thú cùng đông đảo cao thủ trận pháp, thật là đả kích to lớn đối với Thánh Đan Tông.
- Lục soát, tìm từng tấc đất chỗ này, tìm bất cứ thứ gì dùng được... Thủy Phi Tường căm hận nói: - Chúng ta tổn thất lớn như vậy, làm sao cũng phải bù lại một chút, không được bỏ qua cái gì.
Lần này hắn tốt thất quá thảm, ngay cả Định Thủy Bảo Châu cũng không còn, không có bảo vật này, thực lực của hắn cũng giảm mạnh.
- Không sai, Tàn Hồn bọn họ coi thường những thứ này, nhưng chúng ta còn dùng được. Tư Mã Thiên Thần vừa nghe, lập tức hạ lệnh.
Bọn họ lập tức hành động, tuy rằng cuối cùng Nhậm Kiệt rời đi kích nổ đại trận Ngũ Long Đoạt Châu, nhưng không tiêu hao hoàn toàn, còn không thiếu bã Ngọc Tinh, linh ngọc thượng phẩm tán loạn, bọn họ vội vàng thu nhặt.
Chờ phát hiện hang động trong thác nước, những thứ mà Nhậm Kiệt liếc qua không để ý, bọn họ lại thấy như bảo vật.
Hai vị lão tổ Thủy Phi Tường, Tư Mã Thiên Thần muốn khóc rống, sống mấy trăm năm, trước giờ chưa từng kích động như thế này, vốn cho là không lấy được gì, không ngờ cuối cùng lại lấy được những thứ quý giá nhất.
Bọn họ còn tưởng là Nhậm Kiệt không phát hiện trong này có chỗ tốt, nào biết đối với Nhậm Kiệt, những thứ này thật là vô dụng. Đừng nói là hắn tu luyện, dù cho tùy tiện tự mình suy diễn công pháp cho người bên cạnh, cũng còn tốt hơn mấy thứ này, tự nhiên sẽ không coi nó là bảo bối gì.
Bầu trời Ngọc Kinh Thành, vù vù vù, đột nhiên ba tiếng xét gió vang lên, không ít người thường tò mò nhìn lên trời. Bởi vì hôm nay trên không trung thường phát ra âm thanh này, thật kỳ quái, đôi lúc ầm ầm vang dội, đôi khi lại như lốc xoáy cuốn qua.
Chỉ có những người đạt đến dương hồn mới phát giác không đúng, cực ít dương hồn đỉnh phong mới biết là chuyện gì, đó là trên Ngọc Kinh Thành có ba người đang truy đuổi.
Truy đuổi đã kéo dài suốt một ngày, thực tế mấy ngày trước đã xảy ra một lần.
- Ha ha! Cha con các ngươi không được, sao mà càng đuổi càng không có sức, trước thân pháp hoa lệ của ta, các ngươi sắp bái phục rồi hả. Ta đã cố chậm chân, sao các ngươi còn không đuổi kịp, ta nói được làm được, chỉ cần các ngươi bắt được ta, không dùng đến Thái Cực Cảnh, ta ngoan ngoãn theo các ngươi xử lý, cơ hội tốt như vậy mà các ngươi không lợi dụng, trở về sẽ hối hận. Tiếng nói đắc ý lại vang lên.
Thân mình chợt dừng trên một đỉnh tháp nhọn, nơi này là cả một rừng tháp, hắn dừng lại, hai bóng người cũng dừng lại gần đó.
Chính là hai cha con Trường Phong Vạn Lý cùng Trường Phong Khinh Vũ, sắc mặt hai người không dễ coi.
Mấy ngày trước Trường Phong Vạn Lý cùng Lam Thiên mật đàm chút chuyện, chuẩn bị rời đi, bỗng gặp phải Phong Bất Quy ở trong khu chợ Ngọc Kinh Thành.
Hai cha con đều không ngờ, Phong Bất Quy lại dám xuất hiện, sau đó nói ra những lời tương tự hôm nay, chỉ cần bọn họ bắt được hắn, hắn ngoan ngoãn cho hai người xử lý, Trường Phong Vạn Lý vừa nghe liền truy đuổi hắn.
Kết quả lần trước đuổi theo mấy canh giờ, vẫn để cho Phong Bất Quy chạy, mấy ngày tiếp theo, Phong Bất Quy vẫn thường tìm tới bọn họ.
Lúc này Phong Bất Quy đã không còn sợ hãi Trường Phong Vạn Lý như trước, trong mắt có hận, nhưng dần dần trở nên tùy ý, tựa như ngông nghênh lớn lối lúc bình thường.
Hắn chẳng những chiến thắng nỗi sợ hãi, còn có thể bình thản đối mặt Trường Phong Vạn Lý, hắn hận, nhưng hắn không nói nhiều.
Không nói tới chuyện gì, đè xuống toàn bộ, nhìn như đang đùa giỡn Trường Phong Vạn Lý. Nhưng hắn đang dùng phương thức này, dùng tông chủ Ngự Phong Tông rèn luyện thân pháp của mình.
Mấy ngày qua, chẳng những lực lượng tăng lên, rất nhiều chỗ vẫn không lĩnh ngộ trước kia cũng hiểu được, hôm nay lực lượng kém xa Trường Phong Vạn Lý, nhưng thân pháp lợi hại hơn nhiều, nếu không làm sao trốn được.
Hôm nay Trường Phong Khinh Vũ cũng gia nhập, hai cha con đuổi theo hắn vòng vòng.
- Hừ! Đừng đắc ý, sẽ có lúc ngươi khóc. Nhìn vẻ đắc ý của Phong Bất Quy, Trường Phong Vạn Lý giận dữ không thôi.
- Hu hu hu... Đột nhiên Phong Bất Quy che mặt mà khóc, tiếp theo bỗng ngừng lại, mỉm cười nhìn Trường Phong Vạn Lý: - Nhưng mà, ta vẫn đang cười, cầu xin ngươi mau làm cho ta khóc đi, ta thật là muốn khóc đó!
- Ta cho ngươi khóc! Trường Phong Vạn Lý giận dữ đuổi theo, nhưng hắn đuổi nhanh, Phong Bất Quy chạy càng thêm nhanh.
- Cha, rõ ràng Phong Bất Quy đang lấy chúng ta để tu luyện, thân pháp của hắn rất cổ quái, làm sao thân pháp Ngự Phong Tông chúng ta lại không bằng hắn, chẳng lẽ... thật là hắn lấy được công pháp trong di tích trước kia? Trường Phong Khinh Vũ kỳ quái không thôi, hỏi.
Trường Phong Vạn Lý tăng tốc đuổi theo, nghe Trường Phong Khinh Vũ hỏi, hắn cũng nhíu mày.
Nói thật, mấy ngày nay hắn cũng hồ đồ, ban đầu hắn vu oan hãm hại, căn bản không có chuyện đó, nhưng bây giờ đối phương như thật có được công pháp thân pháp vượt qua Ngự Phong Tông, rốt cuộc là chuyện gì?
- Bắt được hắn, mọi chuyện sẽ rõ." Trường Phong Vạn Lý cũng không hiểu, tự nhiên không thể trả lời con gái, chỉ muốn mau bắt lấy Phong Bất Quy.
Đáng tiếc, ban đầu có cơ hội, vẫn để Trường Phong Vạn Lý trốn được, hôm nay thân pháp Phong Bất Quy không ngừng tăng lên, lĩnh ngộ ngày càng nhiều những thứ do Nhậm Kiệt cho hắn. Tuy rằng pháp lực của Trường Phong Vạn Lý hùng hậu hơn, nhưng thật muốn bắt Phong Bất Quy, khó càng thêm khó.
Hôm nay Ngọc Kinh Thành tiến vào thời kỳ bình tĩnh, bởi vì Trường Nhạc Thiên Phủ đã xong hoạt động, nhưng mà sẽ nhanh chóng thông báo thời gian cử hành tiếp theo.
Có một số người tu luyện dứt khoát không rời Ngọc Kinh Thành, bởi vì trước mắt Trường Nhạc Thiên Phủ không nói sẽ cử hành lúc nào, nhưng cơ bản có thể xác định là không quá lâu. Mà đối với người tu luyện, một hai năm cũng không tính là lâu, cho nên không cần để ý.
Lam Phủ Thiên Tông từ sau chuyện Phương Viêm, liền mai danh ẩn tích, Nhậm Kiệt bế quan. Phương Viêm cùng 50 vạn đại quân biến mất, cũng chỉ rất ít người biết đến.
Ngoài ra cũng có chút chuyện khác, nhưng không bày ra sáng, nhất thời Ngọc Kinh Thành trở nên yên tĩnh.
Cũng chỉ có Trường Phong Vạn Lý đuổi theo Phong Bất Quy, tạo thành một chút gợn sóng.
Oành... Bùm... Nhậm Kiệt đi ra cánh cửa không gian động phủ, bùm một cái vọt ra từ trong nước.
"Hở?" Tiếp theo, Nhậm Kiệt liền ngẩn người, bởi vì hắn quay đầu nhìn ra xa, cũng có một cái thác nước.
Hoàn cảnh xung quanh, cũng... cũng giống y như bên trong động phủ, có điều xung quanh không có 5 ngọn núi linh ngọc, chỉ có thác nước, núi, hồ, động phủ.
Hiện tại lực thần hồn Thái Cực Cảnh đỉnh phong, Nhậm Kiệt vừa động, lập tức tra xét 3 vạn dặm xung quanh, nhưng không phát hiện hoàn cảnh quen thuộc.
Xung quanh không có tồn tại mạnh mẽ nào, chỉ có một yêu thú cấp bậc Vương giả chiếm lĩnh.
Nhìn nơi này khác xa Thiên Thủy Tông, cũng không biết nơi này là chỗ nào.
Mặc kệ, Nhậm Kiệt đi ra, nhìn thác nước đằng sau cũng có một cái hang động, nhưng không giống bên trong động phủ, rõ ràng là không có người tu luyện.
Xem ra, năm đó Trường Hồng đạo nhân dừng lại ở chỗ này, có cảm tình nhất định, bằng không sao động phủ bên trong lại biến thành như vậy.
Nhậm Kiệt liền tắm sạch một hồi, chỗ bị Thanh Diệp Kiếm Y đâm xuyên qua đã khép lại, bây giờ thân thể vô cùng cứng rắn. Cường độ thân thể bây giờ Thái Cực Cảnh tầng thứ tám, pháp lực tăng lên mấy lần, chỉ riêng trình độ hùng hậu, ngay cả Thái Cực Cảnh tầng ba bốn cũng không bằng Nhậm Kiệt. Có điều Nhậm Kiệt không khỏi cười khổ, lúc này pháp lực tăng lên, độ khó đột phá Thái Cực Cảnh lại gia tăng, cũng giống Hải Vương lúc trước.
Sở dĩ Hải Vương một mực không thể tự đột phá Thái Cực Cảnh, là bởi pháp lực của hắn hùng hậu quá mức,chẳng qua hắn không dám âm dương hợp nhất, mà Nhậm Kiệt đã âm dương hợp nhất, nguy hiểm hơn hắn trăm lần, càng phải vội vàng hơn trăm lần.
Nhưng Nhậm Kiệt không lo lắng, nếu lần này không phải đám người Hoa Mỹ Ngọc, Tư Mã Thiên Thần nhìn chằm chằm, mình hoàn toàn có thể không thăng cấp Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, mà trực tiếp đột phá Thái Cực Cảnh. Tuy rằng lần này không đột phá, nhưng lực thần hồn đã ổn định ở Thái Cực Cảnh đỉnh phong, có cảnh giới này, muốn đột phá cũng không khó gì, chỉ cần thời gian cùng cơ hội.
Dừng lại chỗ này một lúc, tra xét Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thăng cấp Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, xem Thủy Long, Hỏa Long đã có chút trí tuệ, Nhậm Kiệt mới xem lại bản thân, xuất phát đi ra.
Dù bây giờ có thể tra xét được 3 vạn dặm xung quanh, nhưng không rõ mình ở chỗ nào, nên làm rõ tình hình đã. Sau đó mau về Thiên Thủy Tông, dù sao Cổ Tiểu Bảo còn ở đó.
/844
|