Đám người Hoa Thanh Thanh ở lại trung bộ Đông Hoang không ngừng trợ giúp Hoa Mỹ Ngọc ngưng luyện thần hồn, bọn họ cũng không nóng nảy, bởi vì muốn tìm một người tại Đông Hoang vô ngần này thì quá khó.
Nhưng thế lực Tàn Hồn to lớn, tuy Đông Hoang không phải khu vực hoạt động chủ yếu của Tàn Hồn, nhưng cũng có lực ảnh hưởng đủ mạnh.
Hoa Thanh Thanh cũng đã vận dụng lực lượng ẩn tàng. Tuy là ẩn tàng nhưng mà cũng khá lớn rồi.
Không lâu sau tin tức tốt cũng truyền tới, đã phát hiện ra người mang mặt nạ cười, tại khu vực gần Thiên Thủy Tông, không ngờ lại đi công kích Thiên Thủy Tông.
- Người này điên thật rồi. Hắn chiếm được chút chỗ tốt tưởng mình là đại nhân vật gì chứ. Ngay cả Thái Cực Cảnh cũng không dám đi công kích Thiên Thủy Tông đấy. Thật không biết hắn nghĩ gì nữa.
Hoa Văn Triết dùng thái độ xem thường nói.
Hoa Thanh Thanh đi trước không lên tiếng, nhưng ánh mắt nàng lại đầy ngưng trọng, nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Sau khi từ động phủ Trường Hồng đạo nhân đi ra, nàng luôn suy nghĩ, người này nhìn như bình thường, nhưng lại có thể chiếm được chỗ tốt trong vòng vây của ba đại lão tổ. Vu oan giá họa, khiến bọn họ tranh đoạt với nhau, chém giết nhau, nhưng cuối cùng lại chiếm được chỗ tốt vào tay, chuyện này khiến người ta không khỏi giật mình.
Mà uy lực trận pháp kia Hoa Thanh Thanh chưa từng thấy qua, thật kinh khủng.
Lần này hắn đột nhiên công kích Thiên Thủy Tông, tuy nghĩ không thông, nhưng mà Hoa Thanh Thanh lại có chút bất an.
Đi không bao xa, lại có tin tức truyền tới.
- Cái gì? Diệt? Thiên Thủy Tông bị tiêu diệt rồi?
Hoa Thanh Thanh giật nảy mình, không dám tin thông qua linh ngọc truyền tin quát hỏi:
- Ngươi xác định không nhầm chứ? Đây chính là một tông môn mà, chỉ là một tên tiểu tử mà lại có thể tiêu diệt được Thiên Thủy Tông, giết chết Thủy Phi Tường lão tổ?
Khuôn mặt lãnh khốc của Hoa Thanh Thanh trở nên vô cùng chấn kinh, bởi vì nàng vừa mới giao thủ với Thủy Phi Tường. Tuy lão không phải là đối thủ của nàng, nhưng dù sao lão cũng là lão tổ Thiên Thủy Tông, cho dù bị thương cũng là Thái Cực Cảnh tầng tám, sao có thể bị một tên tiểu tử ngay cả Thái Cực Cảnh cũng chưa đạt tới giết chết chứ? Điều này sao có thể?
Hơn nữa, cả lão và Thiên Thủy Tông đều bị tiêu diệt, chuyện này càng khiến cho người ta không thể tin nổi.
- Không sai! Chúng ta đã tập trung người lưu ý, trong Thiên Thủy Tông cũng có người của chúng ta. Tuy không biết quá trình cụ thể, nhưng đích xác là chỉ có một người, nhưng thần kỳ ở chỗ là lão tổ Thiên Thủy Tông lại bị chính đại trận hộ tông đánh cho bị thương, sau đó mới bị giết chết. Thiên Thủy Tông đã bị diệt, bọn họ đi về phía tây nam...
Tên nhân viên tình báo lại lần nữa khẳng định nói.
Một bên, Hoa Văn Triết há hốc miệng thật lâu không nói được gì, bởi vì mọi chuyện đều không chân thật.
- Trận pháp, lại là trận pháp. Ngay cả đại trận hộ tông Thiên Thủy Tông hắn cũng nắm giữ được. Chuyện này...
Hoa Thanh Thanh sững sờ nói.
- Hiện tại chuyện Thiên Thủy Tông bị diệt khiến người quanh mười mấy vạn dặm sôi trào rồi. Người mang mặt nạ cười kia được mọi người đặt cho cái tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương. Người này một lần tru diệt một tông môn, lại chưa đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng lại có thể làm được bực này, có thể sánh ngang với tồn tại Pháp Thần Cảnh, cho nên mọi người mới đặt cho cái tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương.
Người kia lại nói.
- Tiếu Kiểm... Sát Thần Vương?
Hoa Thanh Thanh chậm rãi nhắc lại cái tên này. Cấp bậc Vương giả xưng Vương cũng rất bình thường, nhưng chữ Thần kia chí cao vô thượng, bởi vì chỉ khi tu luyện tới cảnh giới chi cao vô thượng mới được gọi là Pháp Thần.
Mặc dù là cái tên do người khác đặt cho, nhưng là cấp bậc Vương giả lại được xưng là Thần thì không phải là chuyện đơn giản.
- Đại tiểu thư... Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Hoa Văn Triết có chút bối rối nói.
- Hắn chỉ mượn uy lực đại trận hộ tông đánh lại Thiên Thủy Tông mà thôi. Nếu không cho dù là lão tổ ngàn năm cũng khó tiêu diệt một tông một mình được. Huống chi trước khi đối mặt với địch nhân tuyệt đối không được khiếp đảm, nếu không người làm sao có thể đột phá được chứ?
Hoa Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Hoa Văn Triết nói.
- Vâng!
Khuôn mặt già nua của Hoa Văn Triết không khỏi đỏ lên.
Người này không thể tiếp tục lưu lại, nếu để cho hắn tiếp tục trưởng thành thì hậu hoạn vô cùng.
Hoa Thanh Thanh bụng bảo dạ.
......
Bên Sử Nguyên Hoành cũng nhận được tin tức giống đám người Hoa Thanh Thanh, nhưng trong lòng lại kinh sợ vạn phần. Biết được tin tức bọn họ lập tức điều động nhân thủ chuẩn bị đi bắt người này, nhưng mà không đợi tới nơi thì lại nghe tin Thiên Thủy Tông bị diệt. Cho dù Cửu Âm Tông bọn họ muốn tiêu diệt Thiên Thủy Tông cũng không thể làm nhanh như vậy. Chuyện quái gì xảy ra vậy?
Sử Nguyên Hoành không thể không cho dừng lại mọi chuyện.
Cửu Âm Tông của hắn mạnh, nhưng bây giờ là thời buổi rối loạn, thân thể con trai mình bị hủy, hôm nay được Ninh Khải lão tổ trợ giúp tìm thân thể mới. Trong tông có lão tổ ngàn năm tọ trấn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn rút lực lượng ra ngoài bắt tên hung thần này thì không được.
Sử Nguyên Hoành lắc đầu một hồi, cuối cùng vô lực ngồi xuống. Căn cứ tin tức hắn còn mang theo Văn Thi Ngữ, rốt cuộc hắn có ý gì? Chẳng lẽ hắn làm mọi chuyện là vì Văn Thi Ngữ. Nếu như vậy thì phiền toái lớn rồi.
Đúng như Nhậm Kiệt đoán. Cửu Âm Tông tuy lợi hại, nhưng sau lần nội loạn tổn thất không nhỏ. Hơn nữa bọn họ cũng muốn giữ nguyên sự thống trị của mình, cho nên không được hao tổn quá lớn. Lúc này cho dù có thêm mấy Thái Cực Cảnh cũng không làm gì được Nhậm Kiệt, Sử Nguyên Hoành bắt đầu nhức đầu.
Đồi núi quanh sơn cốc Cổ Thôn gần như hoàn toàn sụp đổ. Trận pháp xung quanh không ngừng co rút lại, người Cổ Thôn chống chọi trận pháp đã chết hơn phân nửa, ngay cả Cổ Côn cũng gần như đèn cạn dầu.
- Tiểu Bảo. Tiểu Bảo...
Cổ Cô cảm giác sắp chống đỡ không nổi nữa, trong tiếng nổ ầm ầm, chỉ thấy dòng thác đen rốt cuộc phá tan đại trận tràn vào.
- Ầm...
Lực lượng khổng lồ cuồn cuộn đánh sâu vào dòng người, mấy thớt ngựa người bị đánh cho vỡ vụn, một thanh trường đao ánh lên ánh sáng đen bổ về phía Cổ Côn.
- Khốn kiếp. Tổ địa Cổ Thôn ta sao dung tha cho ngươi khinh nhờn?
- Giết chết đám khốn kiếp kia, giết chết bọn họ.
- Kẻ kinh nhờn tổ địa, chết!
Người Cổ Thôn còn sống sót đều lao ra ngoài, ai cũng thúc giục bí pháp, trợ gúp Cổ Tiểu Bảo truyền thừa. Người còn sức chiến đấu đều lao lên, nhưng lập tức bị đội quân che mắt.
- Oanh...
Đúng lúc này, giữa đại quân bỗng nhiên xuất hiện một hình người vô cùng dữ tợn. Sau đó biến thành Phương Viêm. Chỉ là lúc này hắn không còn bóng, hình dạng vô cùng dữ tợn.
- Chỗ này. Chính là chỗ này.
Phương Viêm hưng phấn nhìn xuống phía dưới gầm thét.
- Ha ha... Thì ra là ở chỗ này. Không nghĩ tới trái tim và truyền thừa của Cổ Thần lại ở đây. Lại còn hậu duệ nhân tộc, thu tất cả máu thịt bọn chúng lại.
Người áo đen lại lần nữa xuất hiện, quay sang đội quân hạ lệnh, sau đó mang theo Phương Viêm bay vào tổ địa Cổ Thôn.
- Ta ở đây. Gia gia, gia gia... Tiểu Bảo tới đây.
Cổ Côn bị hắc thiết binh công kích cho gần như mất đi ý thức, đột nhiên nghe được một thanh âm vô cùng thân thiết.
- Tiểu Bảo... Tiểu Bảo...”
Cổ Côn không dám tin dấy lên một tia chiến ý, lấy hết sức đánh ra một lỗ hổng, điên cuồng gào lên. Trong nháy mắt nhìn thấy Nhậm Kiệt mang theo Tiểu Bảo bay tới, không biết lực lượng từ đâu ra, lại lần nữa đánh bay đám binh lính bên cạnh.
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Bảo, Nhậm Kiệt mang theo Tiểu Bảo và đám người Văn Thi Ngữ đáp xuống. Lập tức bị mười vạn đại quân hắc thiết vây khốn.
- Đám khốn kia đều không phải người.
Văn Thi Ngữ dùng thần hồn lực dò xét đại quân hắc thiết, lại không phát hiện ra bất kỳ khí tức sinh mạng nào.
Nhưng mỗi một binh sĩ lại giống như một thanh binh khí hình người, tuy Cổ Côn đã sắp không xong, nhưng dù sao cũng là Thái Cực Cảnh, dù vậy mỗi lần công kích cũng chỉ đánh bị thương được mấy tên binh sĩ mà thôi. Có thể thấy chúng cứng rắn, mạnh mẽ bực nào.
Nhậm Kiệt cũng đã sớm phát hiện ra, hắn còn phát hiện bọn họ đều mặc quần áo Duệ Tiễn Doanh, chỉ có điều chẳng có chút khí tức sinh mạng nào, giống như đám khôi lỗi Ngọc Tuyền đạo nhân tế luyện thành. Nhưng đám người này lại khác, giống như tế luyện người sống thành binh khí vậy.
- Oanh...
Nhậm Kiệt khoát tay phóng ra Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đại trận, ầm ầm bao phủ phạm vi trăm thước quanh Cổ Côn.
Nhưng thế lực Tàn Hồn to lớn, tuy Đông Hoang không phải khu vực hoạt động chủ yếu của Tàn Hồn, nhưng cũng có lực ảnh hưởng đủ mạnh.
Hoa Thanh Thanh cũng đã vận dụng lực lượng ẩn tàng. Tuy là ẩn tàng nhưng mà cũng khá lớn rồi.
Không lâu sau tin tức tốt cũng truyền tới, đã phát hiện ra người mang mặt nạ cười, tại khu vực gần Thiên Thủy Tông, không ngờ lại đi công kích Thiên Thủy Tông.
- Người này điên thật rồi. Hắn chiếm được chút chỗ tốt tưởng mình là đại nhân vật gì chứ. Ngay cả Thái Cực Cảnh cũng không dám đi công kích Thiên Thủy Tông đấy. Thật không biết hắn nghĩ gì nữa.
Hoa Văn Triết dùng thái độ xem thường nói.
Hoa Thanh Thanh đi trước không lên tiếng, nhưng ánh mắt nàng lại đầy ngưng trọng, nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Sau khi từ động phủ Trường Hồng đạo nhân đi ra, nàng luôn suy nghĩ, người này nhìn như bình thường, nhưng lại có thể chiếm được chỗ tốt trong vòng vây của ba đại lão tổ. Vu oan giá họa, khiến bọn họ tranh đoạt với nhau, chém giết nhau, nhưng cuối cùng lại chiếm được chỗ tốt vào tay, chuyện này khiến người ta không khỏi giật mình.
Mà uy lực trận pháp kia Hoa Thanh Thanh chưa từng thấy qua, thật kinh khủng.
Lần này hắn đột nhiên công kích Thiên Thủy Tông, tuy nghĩ không thông, nhưng mà Hoa Thanh Thanh lại có chút bất an.
Đi không bao xa, lại có tin tức truyền tới.
- Cái gì? Diệt? Thiên Thủy Tông bị tiêu diệt rồi?
Hoa Thanh Thanh giật nảy mình, không dám tin thông qua linh ngọc truyền tin quát hỏi:
- Ngươi xác định không nhầm chứ? Đây chính là một tông môn mà, chỉ là một tên tiểu tử mà lại có thể tiêu diệt được Thiên Thủy Tông, giết chết Thủy Phi Tường lão tổ?
Khuôn mặt lãnh khốc của Hoa Thanh Thanh trở nên vô cùng chấn kinh, bởi vì nàng vừa mới giao thủ với Thủy Phi Tường. Tuy lão không phải là đối thủ của nàng, nhưng dù sao lão cũng là lão tổ Thiên Thủy Tông, cho dù bị thương cũng là Thái Cực Cảnh tầng tám, sao có thể bị một tên tiểu tử ngay cả Thái Cực Cảnh cũng chưa đạt tới giết chết chứ? Điều này sao có thể?
Hơn nữa, cả lão và Thiên Thủy Tông đều bị tiêu diệt, chuyện này càng khiến cho người ta không thể tin nổi.
- Không sai! Chúng ta đã tập trung người lưu ý, trong Thiên Thủy Tông cũng có người của chúng ta. Tuy không biết quá trình cụ thể, nhưng đích xác là chỉ có một người, nhưng thần kỳ ở chỗ là lão tổ Thiên Thủy Tông lại bị chính đại trận hộ tông đánh cho bị thương, sau đó mới bị giết chết. Thiên Thủy Tông đã bị diệt, bọn họ đi về phía tây nam...
Tên nhân viên tình báo lại lần nữa khẳng định nói.
Một bên, Hoa Văn Triết há hốc miệng thật lâu không nói được gì, bởi vì mọi chuyện đều không chân thật.
- Trận pháp, lại là trận pháp. Ngay cả đại trận hộ tông Thiên Thủy Tông hắn cũng nắm giữ được. Chuyện này...
Hoa Thanh Thanh sững sờ nói.
- Hiện tại chuyện Thiên Thủy Tông bị diệt khiến người quanh mười mấy vạn dặm sôi trào rồi. Người mang mặt nạ cười kia được mọi người đặt cho cái tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương. Người này một lần tru diệt một tông môn, lại chưa đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng lại có thể làm được bực này, có thể sánh ngang với tồn tại Pháp Thần Cảnh, cho nên mọi người mới đặt cho cái tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương.
Người kia lại nói.
- Tiếu Kiểm... Sát Thần Vương?
Hoa Thanh Thanh chậm rãi nhắc lại cái tên này. Cấp bậc Vương giả xưng Vương cũng rất bình thường, nhưng chữ Thần kia chí cao vô thượng, bởi vì chỉ khi tu luyện tới cảnh giới chi cao vô thượng mới được gọi là Pháp Thần.
Mặc dù là cái tên do người khác đặt cho, nhưng là cấp bậc Vương giả lại được xưng là Thần thì không phải là chuyện đơn giản.
- Đại tiểu thư... Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Hoa Văn Triết có chút bối rối nói.
- Hắn chỉ mượn uy lực đại trận hộ tông đánh lại Thiên Thủy Tông mà thôi. Nếu không cho dù là lão tổ ngàn năm cũng khó tiêu diệt một tông một mình được. Huống chi trước khi đối mặt với địch nhân tuyệt đối không được khiếp đảm, nếu không người làm sao có thể đột phá được chứ?
Hoa Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Hoa Văn Triết nói.
- Vâng!
Khuôn mặt già nua của Hoa Văn Triết không khỏi đỏ lên.
Người này không thể tiếp tục lưu lại, nếu để cho hắn tiếp tục trưởng thành thì hậu hoạn vô cùng.
Hoa Thanh Thanh bụng bảo dạ.
......
Bên Sử Nguyên Hoành cũng nhận được tin tức giống đám người Hoa Thanh Thanh, nhưng trong lòng lại kinh sợ vạn phần. Biết được tin tức bọn họ lập tức điều động nhân thủ chuẩn bị đi bắt người này, nhưng mà không đợi tới nơi thì lại nghe tin Thiên Thủy Tông bị diệt. Cho dù Cửu Âm Tông bọn họ muốn tiêu diệt Thiên Thủy Tông cũng không thể làm nhanh như vậy. Chuyện quái gì xảy ra vậy?
Sử Nguyên Hoành không thể không cho dừng lại mọi chuyện.
Cửu Âm Tông của hắn mạnh, nhưng bây giờ là thời buổi rối loạn, thân thể con trai mình bị hủy, hôm nay được Ninh Khải lão tổ trợ giúp tìm thân thể mới. Trong tông có lão tổ ngàn năm tọ trấn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn rút lực lượng ra ngoài bắt tên hung thần này thì không được.
Sử Nguyên Hoành lắc đầu một hồi, cuối cùng vô lực ngồi xuống. Căn cứ tin tức hắn còn mang theo Văn Thi Ngữ, rốt cuộc hắn có ý gì? Chẳng lẽ hắn làm mọi chuyện là vì Văn Thi Ngữ. Nếu như vậy thì phiền toái lớn rồi.
Đúng như Nhậm Kiệt đoán. Cửu Âm Tông tuy lợi hại, nhưng sau lần nội loạn tổn thất không nhỏ. Hơn nữa bọn họ cũng muốn giữ nguyên sự thống trị của mình, cho nên không được hao tổn quá lớn. Lúc này cho dù có thêm mấy Thái Cực Cảnh cũng không làm gì được Nhậm Kiệt, Sử Nguyên Hoành bắt đầu nhức đầu.
Đồi núi quanh sơn cốc Cổ Thôn gần như hoàn toàn sụp đổ. Trận pháp xung quanh không ngừng co rút lại, người Cổ Thôn chống chọi trận pháp đã chết hơn phân nửa, ngay cả Cổ Côn cũng gần như đèn cạn dầu.
- Tiểu Bảo. Tiểu Bảo...
Cổ Cô cảm giác sắp chống đỡ không nổi nữa, trong tiếng nổ ầm ầm, chỉ thấy dòng thác đen rốt cuộc phá tan đại trận tràn vào.
- Ầm...
Lực lượng khổng lồ cuồn cuộn đánh sâu vào dòng người, mấy thớt ngựa người bị đánh cho vỡ vụn, một thanh trường đao ánh lên ánh sáng đen bổ về phía Cổ Côn.
- Khốn kiếp. Tổ địa Cổ Thôn ta sao dung tha cho ngươi khinh nhờn?
- Giết chết đám khốn kiếp kia, giết chết bọn họ.
- Kẻ kinh nhờn tổ địa, chết!
Người Cổ Thôn còn sống sót đều lao ra ngoài, ai cũng thúc giục bí pháp, trợ gúp Cổ Tiểu Bảo truyền thừa. Người còn sức chiến đấu đều lao lên, nhưng lập tức bị đội quân che mắt.
- Oanh...
Đúng lúc này, giữa đại quân bỗng nhiên xuất hiện một hình người vô cùng dữ tợn. Sau đó biến thành Phương Viêm. Chỉ là lúc này hắn không còn bóng, hình dạng vô cùng dữ tợn.
- Chỗ này. Chính là chỗ này.
Phương Viêm hưng phấn nhìn xuống phía dưới gầm thét.
- Ha ha... Thì ra là ở chỗ này. Không nghĩ tới trái tim và truyền thừa của Cổ Thần lại ở đây. Lại còn hậu duệ nhân tộc, thu tất cả máu thịt bọn chúng lại.
Người áo đen lại lần nữa xuất hiện, quay sang đội quân hạ lệnh, sau đó mang theo Phương Viêm bay vào tổ địa Cổ Thôn.
- Ta ở đây. Gia gia, gia gia... Tiểu Bảo tới đây.
Cổ Côn bị hắc thiết binh công kích cho gần như mất đi ý thức, đột nhiên nghe được một thanh âm vô cùng thân thiết.
- Tiểu Bảo... Tiểu Bảo...”
Cổ Côn không dám tin dấy lên một tia chiến ý, lấy hết sức đánh ra một lỗ hổng, điên cuồng gào lên. Trong nháy mắt nhìn thấy Nhậm Kiệt mang theo Tiểu Bảo bay tới, không biết lực lượng từ đâu ra, lại lần nữa đánh bay đám binh lính bên cạnh.
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Bảo, Nhậm Kiệt mang theo Tiểu Bảo và đám người Văn Thi Ngữ đáp xuống. Lập tức bị mười vạn đại quân hắc thiết vây khốn.
- Đám khốn kia đều không phải người.
Văn Thi Ngữ dùng thần hồn lực dò xét đại quân hắc thiết, lại không phát hiện ra bất kỳ khí tức sinh mạng nào.
Nhưng mỗi một binh sĩ lại giống như một thanh binh khí hình người, tuy Cổ Côn đã sắp không xong, nhưng dù sao cũng là Thái Cực Cảnh, dù vậy mỗi lần công kích cũng chỉ đánh bị thương được mấy tên binh sĩ mà thôi. Có thể thấy chúng cứng rắn, mạnh mẽ bực nào.
Nhậm Kiệt cũng đã sớm phát hiện ra, hắn còn phát hiện bọn họ đều mặc quần áo Duệ Tiễn Doanh, chỉ có điều chẳng có chút khí tức sinh mạng nào, giống như đám khôi lỗi Ngọc Tuyền đạo nhân tế luyện thành. Nhưng đám người này lại khác, giống như tế luyện người sống thành binh khí vậy.
- Oanh...
Nhậm Kiệt khoát tay phóng ra Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đại trận, ầm ầm bao phủ phạm vi trăm thước quanh Cổ Côn.
/844
|