- Bởi vì không gian biến ảo không cẩn thận đi tới nơi này, nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Nhậm Kiệt cũng không cho Hỏa Nha biết hắn là ai, vừa ngăn lại Ngưu Lão Nhị, vừa dùng tiên hồn lực cường thế xuất hiện, hỏi thăm Hỏa Nha đại tiên chủ nhân của Hỏa Nha Lĩnh này.
- Thì ra đại tiên hỏi thăm chính là nơi này, chúng ta gọi chỗ này là Hỏa Nha Lĩnh, là lãnh địa thuộc về Hắc Long Vương. Mà Hắc Long Vương là một trong năm đại Tiên Vương của toàn bộ đại thế giới Táng Tiên, nắm trong tay một phần ba địa bàn Nam Vực của đại thế giới Táng Tiên! Hỏa Nha đại tiên vừa nghe nói chỉ là hỏi thăm cái này, vội vàng nói hết ra những gì mình biết, sau khi nói xong hắn còn không quên cố ý nói thêm một câu: - Bởi vì tiểu tiên đã từng có may mắn tham gia thọ yến của Hắc Long Vương 3000 năm trước, cũng chính nhờ lần đó hiến vật quý nhận được Hắc Long Vương tán dương, mới ban thưởng một mảnh địa phương này xem như chỗ an thân, cũng nỗ lực tu luyện cho tốt hòng sau này tiếp tục phục vụ cho Hắc Long Vương!
Vừa nghe nói vậy, lập tức Nhậm Kiệt vui mừng trong lòng, cuối cùng hỏi được một chút thứ hữu dụng. Xem ra ở địa phương này, loại chuyện như vậy đúng là không thể hỏi thăm người bình thường.
- Vậy hiện tại ta muốn đi Đông Vực, nên đi như thế nào? Nhậm Kiệt cũng lười nhiều lời với hắn, biết nơi này là Nam Vực, khoảng cách Đông Vực xem như gần, từ điểm đó mà nói, vận số cũng không tính là xấu lắm.
- A... Nhưng không nghĩ tới, Nhậm Kiệt vừa hỏi ra câu này, Hỏa Nha đại tiên lập tức ngây dại, hoảng sợ ngây người nói: - Ta... ta không nghe lầm chứ, ngài... ngài muốn đi Đông Vực ư?
- Thế nào? Nhậm Kiệt cũng kỳ quái trong lòng, chẳng lẽ có chuyện gì.
- Không... không phải... ngài... ngài muốn nhảy vượt địa vực chứ? Nơi này mặc dù là Nam Vực, nhưng Nam Vực là tiếp giáp bên cạnh Tây Vực, đến Đông Vực gần như vượt qua một vực, không phải tiểu tiên hoài nghi lực lượng của thượng tiên, chỉ là không có đạt tới Kim Tiên, thậm chí Kim Tiên bình thường cũng không dám tùy tiện đi vượt qua khoảng cách xa như thế...
"Chết tiệt, hóa ra hắn kích động, khiếp sợ chính là điều này!"
Lúc này Nhậm Kiệt mới hiểu chuyện gì xảy ra, không khỏi lần nữa muốn bật cười, thậm chí lần nữa nhớ tới một câu nói cổ đại ở quê hương: Đất xưa khó rời!
Cổ đại có câu nói này, tự nhiên có ý nghĩa không bỏ được quê hương, nhưng chính vì thời đại đó giao thông chưa phát triển, ra ngoài rất nhiều nguy hiểm, sơn đạo khó đi, một lần ra ngoài thường thường phải rất lâu, nhiều nguy hiểm, chết xa quê hương là chuyện rất bình thường.
Mà đột nhiên Nhậm Kiệt có cảm giác này, chỉ có điều đây là đang ở đại thế giới Táng Tiên, còn nói ra lời nói này lại là một Thiên Tiên, một tồn tại có thể tùy ý nhảy vượt tinh không, tùy ý hủy diệt một tinh cầu, mà lại nói ra những lời này, có thể tưởng tượng được tình huống ở đại thế giới Táng Tiên này hung hiểm biết ngần nào.
- Chuyện đó không cần ngươi quản, hãy nói ra điều ngươi biết đi!?
Nhậm Kiệt hơi có điều cảm khái trong lòng, nhưng lập tức liền cường thế chèn ép, không nhiều lời với Hỏa Nha.
- A... Lúc này, Hỏa Nha đại tiên cũng rất là bất đắc dĩ cười khổ nói: - Cái này... là tiểu tiên thật sự không biết! Bên trong chu vi 50 vạn dặm này hết thảy tiểu tiên đều biết rõ, còn là nhờ có lần duy nhất đi tham gia thọ yến của Hắc Long Vương nên mới biết, nhưng loại chuyện vượt qua vực này thì không phải hạng người như chúng ta có thể biết được!
Trên thực tế, ngay lúc Hỏa Nha đại tiên kinh ngạc khiếp sợ, Nhậm Kiệt cũng đã đoán được kết quả, người này chỉ biết tối đa bên trong phạm vi 50 vạn dặm, xem ra phải đi tới địa phương xa hơn, rồi hỏi thăm tiếp.
- Chỉ cho ta lộ tuyến đi tới chỗ Hắc Long Vương! Nếu địa phương bình thường không biết, thì Nhậm Kiệt cũng quyết định, trước cứ trực tiếp hỏi Hỏa Nha đại tiên này tìm tới chỗ Hắc Long Vương rồi tính.
Khẩu khí thật lớn, trực tiếp hỏi đường đi tới chỗ Hắc Long Vương, hơn nữa giọng điệu này...
Lúc này, đang trong tu luyện một đoàn ánh lửa màu đen lượn lờ, một con Hỏa Nha bản thể vô cùng to lớn đang ở bên trong một không gian độc lập phía dưới vùng núi này, nhưng trong lòng thì hơi có chút khiếp sợ: bởi vì khẩu khí của người này, vừa mở miệng đã muốn nhảy vực, nhắc tới Hắc Long Vương lại dùng giọng điệu tùy ý như vậy.
Chẳng lẽ người này là Kim Tiên cường đại, không đúng a, cho dù là Kim Tiên cũng không dám nói với tồn tại Tiên Vương như thế, cho dù không biết, giọng nói đó cũng phải...
"Quên đi! Quản hắn làm gì chứ!" Ngay sau đó Hỏa Nha đại tiên lập tức không thèm nghĩ tới những thứ này, nơi này chỉ là địa phương nho nhỏ ở biên thuỳ Hắc Long Vương mà thôi, cũng không phải trực hệ Hắc Long Vương, chỉ cần không phải tìm hắn gây phiền toái là tốt rồi!
- Chỗ của Tiên Vương cũng không phải là đám tiểu tiên ta có thể biết được, bất quá đại tiên ngài đừng nóng vội, lúc trước ta cũng là tới một tòa thành ở ngoài 390 vạn dặm phía trước, sau đó mới được dẫn đi. Nơi đó dân cư cố định hơn vạn, người lui tới vô số, không phải địa phương nhỏ của chúng ta này có thể so sánh! Hỏa Nha đại tiên vừa ngẫm nghĩ trong lòng, vừa vội vàng nói cẩn thận: phải nhanh chóng đuổi người này đi mới được. Nói xong, đồng thời thông qua tiên hồn lực nói rõ phương vị lối đi ngoài 390 vạn dặm cho Nhậm Kiệt biết.
Nghe Hỏa Nha đại tiên nói chuyện, mở miệng một cái là tiểu tiên, xưng hô một cái là đại tiên, làm cho trong lòng Nhậm Kiệt luôn có một loại kích động không nhịn được muốn bật cười, bởi vì điều này rất tương tự với trong trí nhớ của hắn, nhưng đó chẳng qua là một số người nghe lời đồn đại hoặc là nghe kể chuyện xưa, rồi ghi chép lại.
Những thứ này chẳng qua là một chút cảm khái trong lòng, Nhậm Kiệt coi như cũng hài lòng với đáp án của Hỏa Nha đưa ra.
- Rất tốt! Vậy không quấy rầy nữa! Nhậm Kiệt nói xong, trong nháy mắt đã thu hồi tiên hồn lực.
Hỏa Nha đại tiên vội vàng khách sáo mấy tiếng, chỉ là không dò xét tìm được cổ tiên hồn lực khổng lồ này ở trong không gian độc lập của mình, hắn rất là kỳ quái...
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi! Nhậm Kiệt đã hỏi được kết quả, thấy Ngưu Lão Nhị ở chỗ này cũng không có hứng thú lắm, liền gọi Ngưu Lão Nhị chuẩn bị rời đi.
- Đã hỏi được rồi, không cần nhị gia động thủ à! Đúng là rất mau! Ngưu Lão Nhị lầm bầm một câu, liền đi theo Nhậm Kiệt chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa mới nhích động, đã thấy Nhậm Kiệt bất chợt dừng bước.
Mà thời khắc này trên mặt Nhậm Kiệt cũng lộ ra vẻ giật mình hiếm thấy. Ngưu Lão Nhị vừa muốn hỏi, Nhậm Kiệt khoát tay ngăn cản hắn, sau đó vừa động tiên hồn lực.
- Có chút ý tứ, không ngờ bị bổn gia chủ phong ấn còn có thể biết chuyện bên ngoài, xem ra ngươi ở bên trong rất an nhàn nha! Ngay lúc mới rồi Nhậm Kiệt gọi Ngưu Lão Nhị chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới lại nghe câu nói của Tặc đạo nhân.
Tặc đạo nhân này từ sau khi bị phong ấn, hơn nữa bắt đầu từ lúc Nhậm Kiệt mang hắn rời khỏi ngọn núi quỷ dị kia, hắn không ngừng đàm phán, nghĩ hết biện pháp nói một vài thứ, nói chuyện điều kiện, nói chỗ tốt... Tóm lại, hắn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào có thể nói.
Dĩ nhiên, lời hắn nói tự nhiên Nhậm Kiệt có thể nghe được, trên thực tế hắn cũng không phải loại nói chuyện đáng ghét lắm, Nhậm Kiệt cũng rất muốn nhìn xem khi nào tên này dừng lại, cho nên cũng để mặc cho hắn nói.
Nhưng thế nào đều không nghĩ tới, vừa rồi ngay lúc Nhậm Kiệt nói chuyện cùng Hỏa Nha xong, gọi Ngưu Lão Nhị chuẩn bị rời đi, Tặc đạo nhân bị phong ấn ở bên trong đột nhiên nói lên một câu.
- Thì ra ngươi muốn vượt vực à! Muốn đi Đông Vực thì nói với ta được rồi! Không có bổn đạo gia dẫn dắt, ngươi muốn đi Đông Vực khó như lên trời, cho dù đi cũng không biết hao phí thời gian bao lâu, có lẽ mấy trăm năm cũng không nhất định có thể đi tới. Vạn nhất trên đường bị thứ gì đó vây khốn, quấn lấy, thì dù không chết cũng rất khó nói có thể đi tới hay không?! Bổn đạo gia chính là xe nhẹ đường quen, qua lại không biết đã bao nhiêu lần!
Cũng bởi vì một câu nói này, lập tức làm cho Nhậm Kiệt ngây ngẩn cả người: - Chết tiệt! Đạo sĩ thúi này làm sao có thể biết mình muốn đi đâu?
Chẳng lẽ hắn còn có thể biết được tình huống bên ngoài, điều này tuyệt đối là không có khả năng! Nhậm Kiệt rất có lòng tin đối với Phong Cấm Ấn của mình.
- Đừng.. Đừng... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói với giọng điệu này, Tặc đạo nhân bị phong cấm trong Phong Cấm Ấn lập tức sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng nói: - Hiểu lầm... Hiểu lầm rồi! Phong cấm của ngươi này hiện tại bổn đạo gia thật không có biện pháp, nếu từ từ nghiên cứu tám năm mười năm có lẽ không thành vấn đề, nhưng bây giờ bị phong cấm ở bên trong khẳng định không được. Chỉ là bổn đạo gia biết được một chút thôi diễn tiên thiên, hơn nữa bói toán coi như tương đối chuẩn xác đối với một ít chuyện có liên quan với mình. Căn cứ bổn đạo gia bói toán, lần này nhất định bổn đạo gia cùng đi Đông Vực với quý nhân, đây chính là điềm lành, cho nên mới biết những thứ này!
Thôi diễn tiên thiên, bói toán?
Vừa nghĩ tới bộ dáng của Tặc đạo nhân kia, đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ đến hai chữ "thần côn". Đạt tới cảnh giới của hắn hiện tại, càng biết rõ hơn: trước kia lúc ở địa cầu bất luận là xem sách hay là xem điện ảnh, xem kịch truyền hình, những người gọi là có chút bản lĩnh kia, tùy tiện bấm ngón tay tính toán là biết chuyện quá khứ vị lai, gần như tất cả đều là khoác lác giả thần giả ma giả thánh giả quỷ.
Nhậm Kiệt rất rõ ràng, về đạo tu luyện, cho dù lực lượng cường đại đạt tới trình độ như hắn hiện nay, thì khoảng cách loại thôi diễn ra tương lai kia còn kém rất xa, hoặc có thể nói đó là một đường lối tu luyện khác.
Nhưng nếu không phải như thế, thì làm sao hắn biết được mục đích của mình, nếu đúng thật như vậy, tên này đúng là có bản lãnh không tầm thường.
- Vậy ngươi bói tiếp xem, kế tiếp ta sẽ làm gì? Nhậm Kiệt cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục trò chuyện với Tặc đạo nhân.
- Cái này thật sự không bói được! Bản lĩnh của đạo gia thật ra chưa có đạt tới trình độ đó, chẳng qua là có cảm ứng một chút đối với một vài chuyện có liên quan với mình mà thôi. Bói toán ra cuối cùng khẳng định mình sẽ đi Đông Vực, mà ngươi trước đó ngay cả bạn cũ của ta kia đều không để ý nghiên cứu tới, trực tiếp rời đi, hiển nhiên là rất gấp, kể từ đó mới biết. Về phần chuyện bên mình, thật sự không bói được. Tuy nhiên, trước đó bói được sẽ đi Đông Vực, tự nhiên thấy rõ ngươi không phải là người của đại thế giới này! Tặc đạo nhân vừa nghe giọng nói của Nhậm Kiệt như thế, lại lần nữa cảm thấy sau lưng lạnh toát, vội vàng có sao nói vậy.
Tuy rằng trước đây tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hắn cũng rất nhanh đã tìm được cách đối đáp với Nhậm Kiệt như thế nào, nên có sao nói vậy, đều nói ra hết thảy.
- Không tệ! Ngay cả bổn gia chủ không phải người của đại thế giới này đều tính ra, đây đâu phải là bói toán, hoàn toàn là suy đoán!
- Hắc hắc... Nghe nói như vậy, Tặc đạo nhân lập tức cười nói: - Cũng là một nửa này một nửa kia, bởi vì trước đây ngay cả ta và bạn cũ kia đều không có biện pháp phá vỡ phong cấm của ngươi, hơn nữa thủ pháp của ngươi dùng hoàn toàn bất đồng với đại thế giới Táng Tiên, cộng thêm bói toán sẽ tới Đông Vực, sau đó xảy ra biến động lớn, biến cố lớn, có dấu hiệu báo trước bằng hữu đi xa, cho nên mới biết ngươi rất gấp, không phải người của đại thế giới này, hơn nữa sau đó sẽ rất nhanh rời đi!
"Chết tiệt, tên này không đi làm thần côn thật đáng tiếc!" Hiện tại cho dù hắn nói thẳng có một chút là suy đoán, có một chút là căn cứ các loại tin tức phân tích ra được, nhưng nghe hắn nói có thể biết được những thứ này, cũng khiến người ta rất là khiếp sợ, rất là ngoài ý muốn!
Nếu như hắn thật sự muốn giả thần giả quỷ một phen, phỏng chừng hiệu quả đó còn mạnh hơn. Dĩ nhiên, nếu như hắn nói vậy, thì Nhậm Kiệt sẽ dùng biện pháp khác.
Nhậm Kiệt cười nói: - Bằng hữu ư? Khi nào thì chúng ta coi là bằng hữu?
- Duyên phận thôi, ngươi suy nghĩ thử xem ngươi mới vừa đến đại thế giới này chúng ta liền gặp nhau, hơn nữa còn là ta hao phí ba năm phá giải mở ra phong cấm của ngươi, mọi người không đánh nhau thì không quen biết, loại duyên phận này đi đâu để tìm ra chứ? Hiện tại ngươi lại muốn đi Đông Vực, vừa lúc ta cũng muốn rời nơi này, nếu như ngươi lo lắng, đạo gia có thể... Tặc đạo nhân trước hao phí nhiều lời lẽ như vậy, biết Nhậm Kiệt đang nghe, nhưng chung quy có thể bất động, vững như núi Thái Sơn, hoàn toàn xem lời hắn nói như gió thổi bên tai... Thời khắc này rốt cục có thể trao đổi với Nhậm Kiệt, có cơ hội ra ngoài, hắn lập tức tận lực tranh thủ.
- Vậy xuất hiện đi! Tuy nhiên Phong Cấm Ấn này cũng không thể triệt bỏ, cứ dùng để phong cấm tiên hồn của ngươi đi. Chờ đi đến Đông Vực, ta sẽ lập tức thả ngươi! Nếu như chưa tới Đông Vực mà ngươi bỏ chạy mất hoặc là làm chuyện gì khác, thì món nợ này chúng ta sẽ tính sau! Nhậm Kiệt biết tiếp sau đó Tặc đạo nhân muốn nói gì, nhưng lúc này hắn đã có quyết định, không cần Tặc đạo nhân phát ra lời thề thốt cái gì, càng không cần hắn nói bảo đảm cái gì. Bởi vì hắn thực sự có những tính toán khác, nói nhiều thêm nữa cũng vô ích.
Đến lúc đó, đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ dùng phương thức của hắn thanh toán hết thảy, cho nên nói dứt câu, Nhậm Kiệt vừa động tiên hồn lực, đã trực tiếp thả ra Tặc đạo nhân từ trong tiểu thế giới của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Phong Cấm Ấn phong cấm hắn đã sáp nhập vào trong tiên hồn của hắn, dĩ nhiên, Nhậm Kiệt còn thêm vào ở bên trong đó một tia Diệt Tiên Ấn vừa mới cảm ngộ.
Thêm lực lượng hủy diệt vào trong đó, lúc Nhậm Kiệt không vận chuyển thì hết thảy bình thường, một khi Nhậm Kiệt vận chuyển, trong nháy mắt là có thể hủy diệt tiên hồn của Tặc đạo nhân, trừ phi hắn có thể lập tức phá giải Phong Cấm Ấn cùng lực lượng của Diệt Tiên Ấn ẩn chứa trong đó.
- Ồ... Lúc này, đột nhiên Tặc đạo nhân thoáng cái hiện ra, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại là hít ngược một hơi khí lạnh, bởi vì hắn có thể cảm nhận được Nhậm Kiệt rồi lại có thể đưa Phong Cấm Ấn vào trong tiên hồn của hắn, mấu chốt là một tia biến hóa sau cùng Nhậm Kiệt đưa vào kia, làm cho tiên hồn của hắn đều run rẩy, sinh ra một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có, nếu như ấn ký này thật sự hoàn toàn kích nổ, uy lực đó khẳng định vượt qua tưởng tượng.
- Là đạo sĩ thúi ngươi này, cũng bởi vì ngươi, làm hại nhị gia bị nuốt...
Đột nhiên thấy Tặc đạo nhân xuất hiện, Ngưu Lão Nhị chụp lấy cổ áo Tặc đạo nhân, vung quyền định đánh.
- Đừng, đừng! Người mình! Hiện tại đều là người một nhà, hiểu lầm rồi, trước đều là hiểu lầm rồi! Có gì hãy dùng lời nói, táy máy tay chân nhiều không xong đâu! Ồ! Sao không phải ở trong hoang dã, thế nào đi vào nơi này... Tặc đạo nhân vừa thấy thế, vội vàng xua tay nói.
Trước đã đánh nhau một trận với Ngưu Lão Nhị, bị đánh rất thảm, huống chi hiện tại bị Nhậm Kiệt quản chế. Tuy rằng Nhậm Kiệt rất sảng khoái thả hắn ra, nhưng vừa rồi cảm giác sợ hãi của tiên hồn lực bên trong Phong Cấm Ấn hãy còn mới mẻ trong ký ức của hắn.
Nhưng mới nói được một nửa, đột nhiên hắn ý thức dường như không thích hợp a.
- Con bà nó! Đừng đổi chủ đề! Nhị gia còn chưa có tính xong nợ với ngươi đâu? Ngưu Lão Nhị vừa thấy tên này liền tức giận không chỗ phát tiết, lại thấy tên này nhìn chung quanh, còn tưởng rằng hắn định đổi chủ đề.
- Hả! Sao đột nhiên quỷ dị như vậy? Không chỉ là Tặc đạo nhân, Nhậm Kiệt cũng cảm thấy không đúng, ngay lúc hắn bảo Tặc đạo nhân xuất hiện, hơn nữa Ngưu Lão Nhị vừa kêu lên như vậy, lập tức có không ít người nhìn về phía bên này.
Cái nhìn này không phải gấp gáp, trong lúc bất chợt phát hiện tất cả ánh mắt mọi người nhìn về nơi này, đều giống như bị cố định, không nhúc nhích.
Giống như là cấp tốc bị đóng băng, từ bọn họ trong này nhanh chóng lan rộng ra chung quanh, hết thảy chung quanh tựa hồ đều ngưng lại, trừ Ngưu Lão Nhị vốn hoàn toàn không để ý tới tình huống ở chung quanh, chụp cổ áo Tặc đạo nhân giơ tay định đấm ra, những thứ khác hết thảy đều nhanh chóng cố định lại...
Tặc đạo nhân này, chọc ra tai họa gì đây?
- Thì ra đại tiên hỏi thăm chính là nơi này, chúng ta gọi chỗ này là Hỏa Nha Lĩnh, là lãnh địa thuộc về Hắc Long Vương. Mà Hắc Long Vương là một trong năm đại Tiên Vương của toàn bộ đại thế giới Táng Tiên, nắm trong tay một phần ba địa bàn Nam Vực của đại thế giới Táng Tiên! Hỏa Nha đại tiên vừa nghe nói chỉ là hỏi thăm cái này, vội vàng nói hết ra những gì mình biết, sau khi nói xong hắn còn không quên cố ý nói thêm một câu: - Bởi vì tiểu tiên đã từng có may mắn tham gia thọ yến của Hắc Long Vương 3000 năm trước, cũng chính nhờ lần đó hiến vật quý nhận được Hắc Long Vương tán dương, mới ban thưởng một mảnh địa phương này xem như chỗ an thân, cũng nỗ lực tu luyện cho tốt hòng sau này tiếp tục phục vụ cho Hắc Long Vương!
Vừa nghe nói vậy, lập tức Nhậm Kiệt vui mừng trong lòng, cuối cùng hỏi được một chút thứ hữu dụng. Xem ra ở địa phương này, loại chuyện như vậy đúng là không thể hỏi thăm người bình thường.
- Vậy hiện tại ta muốn đi Đông Vực, nên đi như thế nào? Nhậm Kiệt cũng lười nhiều lời với hắn, biết nơi này là Nam Vực, khoảng cách Đông Vực xem như gần, từ điểm đó mà nói, vận số cũng không tính là xấu lắm.
- A... Nhưng không nghĩ tới, Nhậm Kiệt vừa hỏi ra câu này, Hỏa Nha đại tiên lập tức ngây dại, hoảng sợ ngây người nói: - Ta... ta không nghe lầm chứ, ngài... ngài muốn đi Đông Vực ư?
- Thế nào? Nhậm Kiệt cũng kỳ quái trong lòng, chẳng lẽ có chuyện gì.
- Không... không phải... ngài... ngài muốn nhảy vượt địa vực chứ? Nơi này mặc dù là Nam Vực, nhưng Nam Vực là tiếp giáp bên cạnh Tây Vực, đến Đông Vực gần như vượt qua một vực, không phải tiểu tiên hoài nghi lực lượng của thượng tiên, chỉ là không có đạt tới Kim Tiên, thậm chí Kim Tiên bình thường cũng không dám tùy tiện đi vượt qua khoảng cách xa như thế...
"Chết tiệt, hóa ra hắn kích động, khiếp sợ chính là điều này!"
Lúc này Nhậm Kiệt mới hiểu chuyện gì xảy ra, không khỏi lần nữa muốn bật cười, thậm chí lần nữa nhớ tới một câu nói cổ đại ở quê hương: Đất xưa khó rời!
Cổ đại có câu nói này, tự nhiên có ý nghĩa không bỏ được quê hương, nhưng chính vì thời đại đó giao thông chưa phát triển, ra ngoài rất nhiều nguy hiểm, sơn đạo khó đi, một lần ra ngoài thường thường phải rất lâu, nhiều nguy hiểm, chết xa quê hương là chuyện rất bình thường.
Mà đột nhiên Nhậm Kiệt có cảm giác này, chỉ có điều đây là đang ở đại thế giới Táng Tiên, còn nói ra lời nói này lại là một Thiên Tiên, một tồn tại có thể tùy ý nhảy vượt tinh không, tùy ý hủy diệt một tinh cầu, mà lại nói ra những lời này, có thể tưởng tượng được tình huống ở đại thế giới Táng Tiên này hung hiểm biết ngần nào.
- Chuyện đó không cần ngươi quản, hãy nói ra điều ngươi biết đi!?
Nhậm Kiệt hơi có điều cảm khái trong lòng, nhưng lập tức liền cường thế chèn ép, không nhiều lời với Hỏa Nha.
- A... Lúc này, Hỏa Nha đại tiên cũng rất là bất đắc dĩ cười khổ nói: - Cái này... là tiểu tiên thật sự không biết! Bên trong chu vi 50 vạn dặm này hết thảy tiểu tiên đều biết rõ, còn là nhờ có lần duy nhất đi tham gia thọ yến của Hắc Long Vương nên mới biết, nhưng loại chuyện vượt qua vực này thì không phải hạng người như chúng ta có thể biết được!
Trên thực tế, ngay lúc Hỏa Nha đại tiên kinh ngạc khiếp sợ, Nhậm Kiệt cũng đã đoán được kết quả, người này chỉ biết tối đa bên trong phạm vi 50 vạn dặm, xem ra phải đi tới địa phương xa hơn, rồi hỏi thăm tiếp.
- Chỉ cho ta lộ tuyến đi tới chỗ Hắc Long Vương! Nếu địa phương bình thường không biết, thì Nhậm Kiệt cũng quyết định, trước cứ trực tiếp hỏi Hỏa Nha đại tiên này tìm tới chỗ Hắc Long Vương rồi tính.
Khẩu khí thật lớn, trực tiếp hỏi đường đi tới chỗ Hắc Long Vương, hơn nữa giọng điệu này...
Lúc này, đang trong tu luyện một đoàn ánh lửa màu đen lượn lờ, một con Hỏa Nha bản thể vô cùng to lớn đang ở bên trong một không gian độc lập phía dưới vùng núi này, nhưng trong lòng thì hơi có chút khiếp sợ: bởi vì khẩu khí của người này, vừa mở miệng đã muốn nhảy vực, nhắc tới Hắc Long Vương lại dùng giọng điệu tùy ý như vậy.
Chẳng lẽ người này là Kim Tiên cường đại, không đúng a, cho dù là Kim Tiên cũng không dám nói với tồn tại Tiên Vương như thế, cho dù không biết, giọng nói đó cũng phải...
"Quên đi! Quản hắn làm gì chứ!" Ngay sau đó Hỏa Nha đại tiên lập tức không thèm nghĩ tới những thứ này, nơi này chỉ là địa phương nho nhỏ ở biên thuỳ Hắc Long Vương mà thôi, cũng không phải trực hệ Hắc Long Vương, chỉ cần không phải tìm hắn gây phiền toái là tốt rồi!
- Chỗ của Tiên Vương cũng không phải là đám tiểu tiên ta có thể biết được, bất quá đại tiên ngài đừng nóng vội, lúc trước ta cũng là tới một tòa thành ở ngoài 390 vạn dặm phía trước, sau đó mới được dẫn đi. Nơi đó dân cư cố định hơn vạn, người lui tới vô số, không phải địa phương nhỏ của chúng ta này có thể so sánh! Hỏa Nha đại tiên vừa ngẫm nghĩ trong lòng, vừa vội vàng nói cẩn thận: phải nhanh chóng đuổi người này đi mới được. Nói xong, đồng thời thông qua tiên hồn lực nói rõ phương vị lối đi ngoài 390 vạn dặm cho Nhậm Kiệt biết.
Nghe Hỏa Nha đại tiên nói chuyện, mở miệng một cái là tiểu tiên, xưng hô một cái là đại tiên, làm cho trong lòng Nhậm Kiệt luôn có một loại kích động không nhịn được muốn bật cười, bởi vì điều này rất tương tự với trong trí nhớ của hắn, nhưng đó chẳng qua là một số người nghe lời đồn đại hoặc là nghe kể chuyện xưa, rồi ghi chép lại.
Những thứ này chẳng qua là một chút cảm khái trong lòng, Nhậm Kiệt coi như cũng hài lòng với đáp án của Hỏa Nha đưa ra.
- Rất tốt! Vậy không quấy rầy nữa! Nhậm Kiệt nói xong, trong nháy mắt đã thu hồi tiên hồn lực.
Hỏa Nha đại tiên vội vàng khách sáo mấy tiếng, chỉ là không dò xét tìm được cổ tiên hồn lực khổng lồ này ở trong không gian độc lập của mình, hắn rất là kỳ quái...
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi! Nhậm Kiệt đã hỏi được kết quả, thấy Ngưu Lão Nhị ở chỗ này cũng không có hứng thú lắm, liền gọi Ngưu Lão Nhị chuẩn bị rời đi.
- Đã hỏi được rồi, không cần nhị gia động thủ à! Đúng là rất mau! Ngưu Lão Nhị lầm bầm một câu, liền đi theo Nhậm Kiệt chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa mới nhích động, đã thấy Nhậm Kiệt bất chợt dừng bước.
Mà thời khắc này trên mặt Nhậm Kiệt cũng lộ ra vẻ giật mình hiếm thấy. Ngưu Lão Nhị vừa muốn hỏi, Nhậm Kiệt khoát tay ngăn cản hắn, sau đó vừa động tiên hồn lực.
- Có chút ý tứ, không ngờ bị bổn gia chủ phong ấn còn có thể biết chuyện bên ngoài, xem ra ngươi ở bên trong rất an nhàn nha! Ngay lúc mới rồi Nhậm Kiệt gọi Ngưu Lão Nhị chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới lại nghe câu nói của Tặc đạo nhân.
Tặc đạo nhân này từ sau khi bị phong ấn, hơn nữa bắt đầu từ lúc Nhậm Kiệt mang hắn rời khỏi ngọn núi quỷ dị kia, hắn không ngừng đàm phán, nghĩ hết biện pháp nói một vài thứ, nói chuyện điều kiện, nói chỗ tốt... Tóm lại, hắn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào có thể nói.
Dĩ nhiên, lời hắn nói tự nhiên Nhậm Kiệt có thể nghe được, trên thực tế hắn cũng không phải loại nói chuyện đáng ghét lắm, Nhậm Kiệt cũng rất muốn nhìn xem khi nào tên này dừng lại, cho nên cũng để mặc cho hắn nói.
Nhưng thế nào đều không nghĩ tới, vừa rồi ngay lúc Nhậm Kiệt nói chuyện cùng Hỏa Nha xong, gọi Ngưu Lão Nhị chuẩn bị rời đi, Tặc đạo nhân bị phong ấn ở bên trong đột nhiên nói lên một câu.
- Thì ra ngươi muốn vượt vực à! Muốn đi Đông Vực thì nói với ta được rồi! Không có bổn đạo gia dẫn dắt, ngươi muốn đi Đông Vực khó như lên trời, cho dù đi cũng không biết hao phí thời gian bao lâu, có lẽ mấy trăm năm cũng không nhất định có thể đi tới. Vạn nhất trên đường bị thứ gì đó vây khốn, quấn lấy, thì dù không chết cũng rất khó nói có thể đi tới hay không?! Bổn đạo gia chính là xe nhẹ đường quen, qua lại không biết đã bao nhiêu lần!
Cũng bởi vì một câu nói này, lập tức làm cho Nhậm Kiệt ngây ngẩn cả người: - Chết tiệt! Đạo sĩ thúi này làm sao có thể biết mình muốn đi đâu?
Chẳng lẽ hắn còn có thể biết được tình huống bên ngoài, điều này tuyệt đối là không có khả năng! Nhậm Kiệt rất có lòng tin đối với Phong Cấm Ấn của mình.
- Đừng.. Đừng... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói với giọng điệu này, Tặc đạo nhân bị phong cấm trong Phong Cấm Ấn lập tức sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng nói: - Hiểu lầm... Hiểu lầm rồi! Phong cấm của ngươi này hiện tại bổn đạo gia thật không có biện pháp, nếu từ từ nghiên cứu tám năm mười năm có lẽ không thành vấn đề, nhưng bây giờ bị phong cấm ở bên trong khẳng định không được. Chỉ là bổn đạo gia biết được một chút thôi diễn tiên thiên, hơn nữa bói toán coi như tương đối chuẩn xác đối với một ít chuyện có liên quan với mình. Căn cứ bổn đạo gia bói toán, lần này nhất định bổn đạo gia cùng đi Đông Vực với quý nhân, đây chính là điềm lành, cho nên mới biết những thứ này!
Thôi diễn tiên thiên, bói toán?
Vừa nghĩ tới bộ dáng của Tặc đạo nhân kia, đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ đến hai chữ "thần côn". Đạt tới cảnh giới của hắn hiện tại, càng biết rõ hơn: trước kia lúc ở địa cầu bất luận là xem sách hay là xem điện ảnh, xem kịch truyền hình, những người gọi là có chút bản lĩnh kia, tùy tiện bấm ngón tay tính toán là biết chuyện quá khứ vị lai, gần như tất cả đều là khoác lác giả thần giả ma giả thánh giả quỷ.
Nhậm Kiệt rất rõ ràng, về đạo tu luyện, cho dù lực lượng cường đại đạt tới trình độ như hắn hiện nay, thì khoảng cách loại thôi diễn ra tương lai kia còn kém rất xa, hoặc có thể nói đó là một đường lối tu luyện khác.
Nhưng nếu không phải như thế, thì làm sao hắn biết được mục đích của mình, nếu đúng thật như vậy, tên này đúng là có bản lãnh không tầm thường.
- Vậy ngươi bói tiếp xem, kế tiếp ta sẽ làm gì? Nhậm Kiệt cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục trò chuyện với Tặc đạo nhân.
- Cái này thật sự không bói được! Bản lĩnh của đạo gia thật ra chưa có đạt tới trình độ đó, chẳng qua là có cảm ứng một chút đối với một vài chuyện có liên quan với mình mà thôi. Bói toán ra cuối cùng khẳng định mình sẽ đi Đông Vực, mà ngươi trước đó ngay cả bạn cũ của ta kia đều không để ý nghiên cứu tới, trực tiếp rời đi, hiển nhiên là rất gấp, kể từ đó mới biết. Về phần chuyện bên mình, thật sự không bói được. Tuy nhiên, trước đó bói được sẽ đi Đông Vực, tự nhiên thấy rõ ngươi không phải là người của đại thế giới này! Tặc đạo nhân vừa nghe giọng nói của Nhậm Kiệt như thế, lại lần nữa cảm thấy sau lưng lạnh toát, vội vàng có sao nói vậy.
Tuy rằng trước đây tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hắn cũng rất nhanh đã tìm được cách đối đáp với Nhậm Kiệt như thế nào, nên có sao nói vậy, đều nói ra hết thảy.
- Không tệ! Ngay cả bổn gia chủ không phải người của đại thế giới này đều tính ra, đây đâu phải là bói toán, hoàn toàn là suy đoán!
- Hắc hắc... Nghe nói như vậy, Tặc đạo nhân lập tức cười nói: - Cũng là một nửa này một nửa kia, bởi vì trước đây ngay cả ta và bạn cũ kia đều không có biện pháp phá vỡ phong cấm của ngươi, hơn nữa thủ pháp của ngươi dùng hoàn toàn bất đồng với đại thế giới Táng Tiên, cộng thêm bói toán sẽ tới Đông Vực, sau đó xảy ra biến động lớn, biến cố lớn, có dấu hiệu báo trước bằng hữu đi xa, cho nên mới biết ngươi rất gấp, không phải người của đại thế giới này, hơn nữa sau đó sẽ rất nhanh rời đi!
"Chết tiệt, tên này không đi làm thần côn thật đáng tiếc!" Hiện tại cho dù hắn nói thẳng có một chút là suy đoán, có một chút là căn cứ các loại tin tức phân tích ra được, nhưng nghe hắn nói có thể biết được những thứ này, cũng khiến người ta rất là khiếp sợ, rất là ngoài ý muốn!
Nếu như hắn thật sự muốn giả thần giả quỷ một phen, phỏng chừng hiệu quả đó còn mạnh hơn. Dĩ nhiên, nếu như hắn nói vậy, thì Nhậm Kiệt sẽ dùng biện pháp khác.
Nhậm Kiệt cười nói: - Bằng hữu ư? Khi nào thì chúng ta coi là bằng hữu?
- Duyên phận thôi, ngươi suy nghĩ thử xem ngươi mới vừa đến đại thế giới này chúng ta liền gặp nhau, hơn nữa còn là ta hao phí ba năm phá giải mở ra phong cấm của ngươi, mọi người không đánh nhau thì không quen biết, loại duyên phận này đi đâu để tìm ra chứ? Hiện tại ngươi lại muốn đi Đông Vực, vừa lúc ta cũng muốn rời nơi này, nếu như ngươi lo lắng, đạo gia có thể... Tặc đạo nhân trước hao phí nhiều lời lẽ như vậy, biết Nhậm Kiệt đang nghe, nhưng chung quy có thể bất động, vững như núi Thái Sơn, hoàn toàn xem lời hắn nói như gió thổi bên tai... Thời khắc này rốt cục có thể trao đổi với Nhậm Kiệt, có cơ hội ra ngoài, hắn lập tức tận lực tranh thủ.
- Vậy xuất hiện đi! Tuy nhiên Phong Cấm Ấn này cũng không thể triệt bỏ, cứ dùng để phong cấm tiên hồn của ngươi đi. Chờ đi đến Đông Vực, ta sẽ lập tức thả ngươi! Nếu như chưa tới Đông Vực mà ngươi bỏ chạy mất hoặc là làm chuyện gì khác, thì món nợ này chúng ta sẽ tính sau! Nhậm Kiệt biết tiếp sau đó Tặc đạo nhân muốn nói gì, nhưng lúc này hắn đã có quyết định, không cần Tặc đạo nhân phát ra lời thề thốt cái gì, càng không cần hắn nói bảo đảm cái gì. Bởi vì hắn thực sự có những tính toán khác, nói nhiều thêm nữa cũng vô ích.
Đến lúc đó, đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ dùng phương thức của hắn thanh toán hết thảy, cho nên nói dứt câu, Nhậm Kiệt vừa động tiên hồn lực, đã trực tiếp thả ra Tặc đạo nhân từ trong tiểu thế giới của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Phong Cấm Ấn phong cấm hắn đã sáp nhập vào trong tiên hồn của hắn, dĩ nhiên, Nhậm Kiệt còn thêm vào ở bên trong đó một tia Diệt Tiên Ấn vừa mới cảm ngộ.
Thêm lực lượng hủy diệt vào trong đó, lúc Nhậm Kiệt không vận chuyển thì hết thảy bình thường, một khi Nhậm Kiệt vận chuyển, trong nháy mắt là có thể hủy diệt tiên hồn của Tặc đạo nhân, trừ phi hắn có thể lập tức phá giải Phong Cấm Ấn cùng lực lượng của Diệt Tiên Ấn ẩn chứa trong đó.
- Ồ... Lúc này, đột nhiên Tặc đạo nhân thoáng cái hiện ra, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại là hít ngược một hơi khí lạnh, bởi vì hắn có thể cảm nhận được Nhậm Kiệt rồi lại có thể đưa Phong Cấm Ấn vào trong tiên hồn của hắn, mấu chốt là một tia biến hóa sau cùng Nhậm Kiệt đưa vào kia, làm cho tiên hồn của hắn đều run rẩy, sinh ra một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có, nếu như ấn ký này thật sự hoàn toàn kích nổ, uy lực đó khẳng định vượt qua tưởng tượng.
- Là đạo sĩ thúi ngươi này, cũng bởi vì ngươi, làm hại nhị gia bị nuốt...
Đột nhiên thấy Tặc đạo nhân xuất hiện, Ngưu Lão Nhị chụp lấy cổ áo Tặc đạo nhân, vung quyền định đánh.
- Đừng, đừng! Người mình! Hiện tại đều là người một nhà, hiểu lầm rồi, trước đều là hiểu lầm rồi! Có gì hãy dùng lời nói, táy máy tay chân nhiều không xong đâu! Ồ! Sao không phải ở trong hoang dã, thế nào đi vào nơi này... Tặc đạo nhân vừa thấy thế, vội vàng xua tay nói.
Trước đã đánh nhau một trận với Ngưu Lão Nhị, bị đánh rất thảm, huống chi hiện tại bị Nhậm Kiệt quản chế. Tuy rằng Nhậm Kiệt rất sảng khoái thả hắn ra, nhưng vừa rồi cảm giác sợ hãi của tiên hồn lực bên trong Phong Cấm Ấn hãy còn mới mẻ trong ký ức của hắn.
Nhưng mới nói được một nửa, đột nhiên hắn ý thức dường như không thích hợp a.
- Con bà nó! Đừng đổi chủ đề! Nhị gia còn chưa có tính xong nợ với ngươi đâu? Ngưu Lão Nhị vừa thấy tên này liền tức giận không chỗ phát tiết, lại thấy tên này nhìn chung quanh, còn tưởng rằng hắn định đổi chủ đề.
- Hả! Sao đột nhiên quỷ dị như vậy? Không chỉ là Tặc đạo nhân, Nhậm Kiệt cũng cảm thấy không đúng, ngay lúc hắn bảo Tặc đạo nhân xuất hiện, hơn nữa Ngưu Lão Nhị vừa kêu lên như vậy, lập tức có không ít người nhìn về phía bên này.
Cái nhìn này không phải gấp gáp, trong lúc bất chợt phát hiện tất cả ánh mắt mọi người nhìn về nơi này, đều giống như bị cố định, không nhúc nhích.
Giống như là cấp tốc bị đóng băng, từ bọn họ trong này nhanh chóng lan rộng ra chung quanh, hết thảy chung quanh tựa hồ đều ngưng lại, trừ Ngưu Lão Nhị vốn hoàn toàn không để ý tới tình huống ở chung quanh, chụp cổ áo Tặc đạo nhân giơ tay định đấm ra, những thứ khác hết thảy đều nhanh chóng cố định lại...
Tặc đạo nhân này, chọc ra tai họa gì đây?
/844
|