"Xuất sắc a, lão đại rất lợi hại, nữ nhân của lão đại cũng mạnh mẽ như vậy!" Trong lòng Lý Thiên Thành đều hết sức vui vẻ, hắn nhờ có Nhậm Kiệt trợ giúp sửa chữa sai lầm. Khi đó Nhậm Kiệt còn không biết Lý Thiên Thành học các thứ của Vạn Pháp Giáo chính là không ngừng trộm được từ trên người Tề Thiên.
Nhưng hắn vẫn không ngừng sửa chữa, hơn nữa đoạn thời gian đó Lý Thiên Thành lăn lộn ở cùng một chỗ với Tề Thiên, Tề Thiên cũng giúp hắn không ít.
Tề Thiên mặc dù chỉ là một phân thân, nhưng dù sao cũng chỉ điểm cho hắn học các thứ của mình, ít nhất sẽ không để cho hắn đi con đường học theo bản trộm của Vạn Pháp Giáo loại đó, cho nên sau khi Lý Thiên Thành đi vào kho báu Tiên giới liền một đường đột phá tăng vọt.
Sức chiến đấu cường hãn càng không cần phải nói, tiếp sau đó tranh đoạt pháp bảo trong tầng thứ hai kho báu Tiên giới, hắn cùng với Vân Phượng Nhi vừa lên tới đều ra tay ngoan độc đánh chết không ít người của Tàn Hồn và Đan Tiên Giáo. Sức chiến đấu của hắn cũng chấn nhiếp mọi người.
Giờ này tuy rằng Lý Vạn Pháp ngoài miệng không nói, nhưng thân là Giáo chủ Vạn Pháp Giáo trong lòng Lý Vạn Pháp sớm đã vui vẻ nở hoa. Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ: Hiện tại rõ ràng là Thiên Châu mượn Thiên Kiếm biến hóa cộng thêm cổ khí thế lạnh như băng kia cảm giác mạnh nhất; nhưng Tiểu Chu Tước của Yêu Thần Giáo cũng rất cường thế; tiếp sau chính là Tàn Hồn Thiên Tử; Trấn Thần Kỳ của hắn khôi phục uy lực tăng vọt; sau đó chính là Lý Thiên Thành, thậm chí giữa Lý Thiên Thành và Tàn Hồn Thiên Tử, rốt cuộc ai mạnh hơn cũng không nói chắc.
Cho nên Lý Thiên Thành cũng không nôn nóng, có hắn và Vân Phượng Nhi ở đây, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì cũng không sợ. Thậm chí bọn họ đang từ từ ảnh hưởng tới Vạn Pháp Giáo và Yêu Thần Giáo, đây mới chính là mục đích cuối cùng của hai người, cũng là mục đích cuối cùng Nhậm Kiệt giao cho họ.
Văn Thi Ngữ không vội, bọn họ không vội! Thiên Châu lạnh lùng dường như mắt đối mắt với vòng ngoài phòng ngự của Tây Bắc đại doanh, nhìn không nhúc nhích. Cho nên còn lại chính là Hoa Cảnh giáo chủ Tàn Hồn, Đan Tuyền giáo chủ Đan Tiên Giáo là hai người nóng vội, hai người không ngừng thương nghị nghĩ biện pháp.
Sau đó cũng tiến hành thử mấy lần, lần này càng thêm cẩn thận, không dám so suất mạo hiểm giống như trước... Chỉ là mất nửa ngày phí sức cũng không có kết quả gì.
Thời gian càng dài, sắc mặt hai người càng khó coi, bởi vì làm chuyện này thật rất khó chịu, tiến thối khó lựa chọn.
Đến lúc này bọn họ mới phát hiện, lần này còn mất mặt hơn so với lần trước bị đại quân Nhậm gia đánh tới cửa, thậm chí công phá phòng ngự của đại giáo vô thượng. Bởi vì đối phương hoàn toàn xem thường làm như không thấy bọn họ, bọn họ lại chơi đùa ở cửa, chơi đùa đã nửa ngày lại bó tay không có biện pháp.
Mất mặt, vứt hết mặt mũi!
Sau đó lại nghĩ tới nói không chừng đối phương chiếm được trận pháp đặc thù gì chăng, không chỉ là pháp bảo cường hãn, còn có trận pháp phải phá giải, vì thế lại phải phái người tốc độ cao nhất chạy trở về, mang đến các Tông sư trận pháp trong giáo, để nghiên cứu phá giải trận pháp này.
Chỉ tiếc khi hai Tông sư trận pháp đến đây, nhưng thật ra lập tức bắt đầu nghiên cứu giống như điên cuồng, si mê, nhưng không tới mấy canh giờ, hai người một người thì hộc máu mất đi ý thức, một người thì pháp lực hỗn loạn tẩu hỏa nhập ma.
- Tình huống này quá quỷ dị! Ta thấy không bằng trước dừng lại, trở về tiếp tục bàn bạc kỹ hơn! Trải qua thất bại liên tiếp, nhất là Yêu Thần Giáo, Vạn Pháp Giáo khoanh tay đứng nhìn xem náo nhiệt, mà bên trong Tây Bắc đại doanh Nhậm gia hoàn toàn không có người nào thèm để ý tới tình huống của bọn họ, Hoa Cảnh dường như có chút tâm ý nguội lạnh, sau thất bại một lần nữa rốt cục hắn không nhịn được thông qua tiên hồn lực nói với Đan Tuyền.
- Cái gì... rời đi ư? Ngươi nói đùa gì thế, hiện tại rời đi ư? Vừa nghe Hoa Cảnh nói muốn rời đi, Đan Tuyền liền phẫn nộ, trong lòng hắn tức giận Hoa Cảnh này vậy mà cuồng ngạo xưng là Giáo chủ Tàn Hồn hung tàn nhất, giờ này lại muốn rút lui như vậy, hiện tại rút lui thì thành cái gì, không khỏi trở thành chuyện thiên hạ chê cười muôn đời.
Nói giỡn, rút lui ư? Tuyệt đối không được!
Trong lòng Đan Tuyền cũng lóe lên một tia kỳ quái, điều này có điều không quá phù hợp với tính cách của Hoa Cảnh, làm sao hắn có thể nghĩ tới chuyện rút lui chứ? Bởi vì trước kia bọn họ từng chiến đấu với Hoa Cảnh, biết rõ sự hung tàn và tàn nhẫn của hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì điểm này mà khó chịu, vì điểm này mà suy sụp bỏ qua.
Tuy nhiên ý nghĩ này chỉ nhoáng lên một cái trong đầu mà qua, Đan Tuyền đúng là tức giận, không cam lòng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chỉ cần bắt được nha đầu chết tiệt kia, luyện hóa nàng, đến lúc đó, Đan Tiên Giáo có thể hoàn toàn trở thành đại giáo vô thượng cường đại nhất, chân chính độc nhất vô nhị.
Đến lúc đó, cái gì Kiếm Tiên Giáo, cái gì Tàn Hồn, Yêu Thần Giáo, cái gì Nhậm gia... hết thảy đi chết đi!
Hắn không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy bại lui, hắn không có biện pháp gì, cho nên lập tức nghĩ tới Thiên Châu.
Trên thực tế, lúc đến đây bọn họ nghĩ là hoàn toàn chạy tới san bằng Nhậm gia, dù sao xưa đâu bằng nay, bọn họ đều không cần dẫn theo một lượng lớn Pháp Thần Cảnh bồi dưỡng sau này, chỉ là rất nhiều Thiên Tiên kia cũng đủ để dẹp yên Nhậm gia.
Chỉ là thế nào đều không nghĩ tới, tràn đầy tự tin, đi tới nơi này lòng tin mười phần, đối phương căn bản không có một người nào đi ra đối phó bọn họ, chỉ ở trong đó xem náo nhiệt, mà bọn họ lại chơi đùa nửa ngày, ngay cả tầng phòng ngự vòng ngoài cũng không phá được.
Cái này còn chưa tính, còn tổn thất bốn Thiên Tiên, bị thương nặng hai người, rút lui ư? Tuyệt đối không có khả năng!
- Thiên Châu giáo chủ! Chúng ta đều đang tận lực nghĩ biện pháp, ngài cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ?! Thế cục bây giờ là, không phải bọn họ chết, chính là chúng ta chết. Nghĩ lại trước kia bọn chúng cường đại, mặc dù bây giờ chúng ta xưa đâu bằng nay, nhưng thế cục giờ này khiến bổn giáo chủ cảm thấy rất không thích hợp, nói không chừng bọn chúng đang làm chuyện gì đó, cho nên tuyệt đối không thể cấp cho bọn chúng cơ hội. Ba giáo chúng ta có mối thù không đội trời chung với chúng, phụ thân của ngài cũng biến đổi thành... như vậy, không phải đều bởi vì bọn chúng sao? Chẳng lẽ ngài thật sự cam tâm cứ như vậy rút lui? Đan Tuyền dùng tiên hồn lực trao đổi với Thiên Châu.
- Không cần ngài nói, thời điểm nên xuất thủ tự nhiên ta sẽ ra tay! Chẳng lẽ phải giống như ngài nhảy lên nhảy xuống như vậy mới được sao? Còn nữa, thù của cha ta, ta sẽ báo, không cần ngài lấy đó để kích thích ta làm chuyện gì. Muốn cùng chung đối phó bọn chúng hoặc là muốn đạt tới mục đích gì của ngài, thì cứ ở một bên đàng hoàng chờ đi, đừng làm ảnh hưởng tới ta! Thiên Châu như cũ lẳng lặng nhìn Tây Bắc đại doanh Nhậm gia phía dưới, cũng không có nhìn Đan Tuyền, nhưng lời nói lạnh như băng của nàng lại giống như một thanh kiếm, tạo cho người một loại cảm giác vô cùng sắc bén, rét lạnh.
Trong nháy mắt vốn Đan Tuyền muốn kích động, nghĩ đến rất nhiều lập tức lạnh xuống, cũng yên tĩnh lại.
Không có biện pháp, Thiên Châu bây giờ là mạnh nhất, hắn thật không dám nói thêm một câu. Nhưng sau đó trong lòng của hắn ngược lại cũng buông lỏng: "Ít nhất Thiên Châu này cũng không phải thờ ơ lạnh nhạt, không phải bỏ qua, hơn nữa nghe ý trong lời nói của nàng dường như nàng còn có biện pháp... vậy thì tốt rồi!"
"Nếu như vậy, ngược lại mình có thể chuẩn bị tốt viên đan dược kia, không quản đến lúc đó sát nhập vào rốt cuộc ra sao, nha đầu Đan Diệu kia khẳng định phải cướp vào tay."
"Hừ! Mình cấp cho nữ nhân đê tiện kia huyết mạch tốt như vậy, nàng nên trả lại cho mình!"
"Trước vì truy tìm nha đầu kia, Tàn Hồn cùng các đại giáo vô thượng khác cũng rất có khả năng biết được, nhất định phải đề phòng." Đan Tuyền bị Thiên Châu trách cứ một câu không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng tại yên lặng tính toán...
Kế tiếp ba ngày, hết thảy trở nên lặng yên không tiếng động, mọi người đều lẳng lặng chờ đợi.
Vốn bọn họ đột nhiên yên tĩnh lại, Đan Tuyền xem ra loại biến hóa này hẳn phải tạo thành áp lực vô hình, những người phía dưới kia rất khó tiếp tục giữ vững trấn định, chỉ tiếc là hắn suy nghĩ quá nhiều, người của Tây Bắc đại doanh thật nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó, hoàn toàn không có người nào để ý tới bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Trong lòng Đan Tuyền tích tụ một bụng lửa giận, hơn nữa càng tức chính là Yêu Thần Giáo, Vạn Pháp Giáo xem náo nhiệt cũng thôi đi, dù sao trước đây bọn họ không có bị công kích, giờ này tạm thời không muốn tham gia chọn lựa ngắm nhìn cũng có thể hiểu được.
Thiên Châu thì tác phong đặc biệt, một mực chính là một bộ dáng lạnh như băng không chết không sống như vậy, mình cũng không có tiếp xúc gì với nàng ta... Thế nhưng vì sao ngay cả Hoa Cảnh của Tàn Hồn kia cũng biến thành không sao suy đoán được, nhìn không rõ vậy chứ!?.
Bọn họ đều đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ đều bình tĩnh, đều tính tình biến đổi như vậy?
Khiến cho Đan Tuyền cảm thấy dường như chỉ một mình đơn độc, càng thêm khó chịu, đều thầm mắng bọn họ trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì được, bởi vì ở vào thời điểm này căn bản không có biện pháp hiểu rõ, thật ra hắn âm thầm thử nói với Hoa Cảnh, nhưng một chút tin tức hữu dụng đều không có nắm được.
"Ầm..."
Đến ngày thứ năm, trong lúc bất chợt Thiên Châu động, trong nháy mắt không có có bất kỳ triệu chứng nào một đạo kiếm khí bay ra. Đạo kiếm khí này sau khi bay tới chỗ hoang vắng, trong nháy mắt bổ ngay phía trên thành một chỗ hổng.
Mặc dù chỉ là một chỗ hổng không lớn, nhưng đủ để Thiên Châu bao gồm Hoa Cảnh, Đan Tuyền cùng với thủ hạ của họ, gần như trong nháy mắt toàn bộ phóng vọt vào.
Mà cũng gần như cùng một lúc, vốn bọn họ có thể nhìn thấy trong ngoài Tây Bắc đại doanh còn có một số người đang hoạt động làm việc, trong nháy mắt bị đạo đạo lực lượng mang vào trong tiểu thế giới.
- Muốn chạy trốn ư! Phong bế không gian này lại! Đi vào tiểu thế giới cũng đừng nghĩ chạy thoát... chạy thoát...
Rốt cục xông vào, vô số oán khí, tức giận đọng lại, rốt cục Đan Tuyền bộc phát. Hắn nghĩ là bọn họ sớm đã chuẩn bị sẵn muốn mượn cơ hội này chạy trốn, hắn nổi giận quát một tiếng hạ lệnh, chính mình cũng thúc giục Tiên khí chuẩn bị động thủ bức những người Nhậm gia trốn vào tiểu thế giới này phải chạy ra.
Chỉ tiếc hắn còn chưa nói hết lời, liền lập tức dừng lại, bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới, không dám tin, là trước mắt lại thấy Văn Thi Ngữ chậm rãi từ trong đại điện đi ra, vẫn là bình thản nhìn bọn họ như vậy, vẫn là loại thái độ bình thản xem trò vui kia... điều này làm cho hắn vừa thấy liền cảm giác cháy bùng lên ngọn lửa vô danh trong lòng.
- Thế nào, có chuẩn bị hay là muốn đàm phán? Đàm phán thì ngươi còn chưa đủ tư cách, mà nếu có chuẩn bị gì cũng là uổng phí! Hừ! Đan Tuyền vừa nói, vừa lưu ý chung quanh, phòng bị Văn Thi Ngữ có mai phục gì hay không, đồng thời cũng nhân cơ hội phản kích, tìm lại trước đó bị Văn Thi Ngữ xem thường, làm như không nhìn thấy, mất hết mặt mũi.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta! Hơn nữa hiện tại ta cũng không có hứng thú nói chuyện gì với các ngươi, chỉ là muốn tới gần xem trò vui sẽ càng rõ hơn một chút! Chỉ tiếc, nhất định là hắn không tìm lại được mặt mũi này, Văn Thi Ngữ vừa bình thản nói, vừa nhẹ tay thu dọn xếp lại các thứ, bàn trà, cái ghế, ấm trà.
Tiếp sau đó Văn Thi Ngữ khoan thai ngồi xuống, không nhanh không chậm bắt đầu tiếp tục pha trà, chỉ có điều thời khắc này chỉ có một mình nàng.
Đại trận này là trước kia Nhậm Kiệt bố trí, dù có huyền diệu cũng có cực hạn, tuy rằng trải qua Văn Thi Ngữ mượn lực lượng của ngọc bội tăng cường, nhưng cũng giống vậy có cực hạn. Kim Tiên bình thường có lẽ còn có thể ngăn chặn, nhưng đối mặt với công kích của Thiên Châu thì hoàn toàn không ngăn được.
Điểm này Văn Thi Ngữ cũng sớm dự liệu, tuy nhiên nàng cũng không gấp, bởi vì Nhậm Kiệt nói nàng nhớ ở trong lòng: tuy rằng mượn ngọc bội tăng cường, chung quanh đại trận hiệu quả không đạt được tốt nhất, nhưng nếu như ngọc bội kia dùng để bảo vệ nàng, thì ngay cả một kích mạnh nhất của cấp bậc Tiên Vương đều có thể chặn lại một lần.
Với trạng thái này, cho dù Đại La Kim Tiên đến đây, muốn phá mở cũng khó khăn, về phần dưới Đại La Kim Tiên thì gần như không cần nghĩ tới.
Chính vì thế, cho nên Văn Thi Ngữ vốn cũng không gấp, thân là nữ nhân của Nhậm Kiệt gia chủ Nhậm gia, nàng trấn giữ Tây Bắc đại doanh, mặc dù hiện tại ở đây không có nhân viên tác chiến của Nhậm gia, nàng cũng không để cho đối phương ngông cuồng đắc ý.
Điểm này, nhưng thật ra chính là bị ảnh hưởng của Nhậm Kiệt, biến đổi ngầm mà không nhận thức được.
- Thật có ý tứ! Ngươi cùng tên Nhậm Kiệt kia không hổ là người một nhà, cách chơi đều không tầm thường! Tuy nhiên chỉ sợ ngươi không chơi nổi! "Ầm..." Hoa Cảnh nói dứt lời, liền vung tay lên trong nháy mắt một đoàn âm hồn lực đánh tới phát ra tiếng kêu chói tai.
Đây cũng là hắn muốn thử dò xét một chút, muốn xem Văn Thi Ngữ rốt cuộc đang chơi trò gì, nàng có bài tẩy gì, có cái gì mà dám tự tin như thế?
Mà những người khác thật ra trong lòng đều nghĩ giống như vậy, đều không hiểu tại sao lại như thế.
Thấy Hoa Cảnh ra tay cự ly gần, trong mắt Vân Phượng Nhi đã lóe lên sát ý chuẩn bị động thủ, Lý Thiên Thành lại không áp chế nổi muốn bạo phát... Bọn họ cũng không biết trên người Văn Thi Ngữ có ngọc bội của Nhậm Kiệt để lại, nhưng với Lý Thiên Thành xem ra, đùa gì thế, nếu cứ đứng nhìn người khác ở trước mặt hắn động tới nữ nhân của lão đại, thì còn ra thể thống gì chứ!?.
"Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên ở chung quanh không gian những âm hồn kia đánh về phía Văn Thi Ngữ bị nứt toạt ra, xuất hiện một cái thông đạo vô cùng to lớn, những âm hồn kia trong nháy mắt bị cuốn vào trong đó, mà ngay sau đó từ bên trong truyền ra thanh âm vô cùng quen thuộc của Nhậm đại gia chủ.
- Để bổn gia chủ nói cho các ngươi biết, nữ nhân của bổn gia chủ đang làm gì, nàng chỉ cần ngồi ở đó xem trò vui là được rồi, các ngươi ngay cả tư cách ra tay với nàng, thử dò xét hoặc là ép nàng làm gì đều không có, hiểu không? Sát!!!
Nương theo chữ "Sát" sau cùng của Nhậm Kiệt, lập tức vô số thân ảnh từ trong thông đạo không gian to lớn kia ào ào phóng ra...
- Gia gia con bà nó! Một đám khốn kiếp! Gia gia ngươi không ở nhà các ngươi liền tìm tới cửa, gia gia còn chưa có tìm tới các ngươi đâu!
- Đại giáo vô thượng rất lợi hại sao? Lần trước đánh các ngươi còn chưa đủ đau hay sao, mà tới đây!
- Không biết sống chết, vậy cứ tới đi!
- Đưa mình tới cửa tìm chết, vậy còn khách sáo làm gì!
- Ha ha... Ta đến đây, đều Thiên Tiên rồi, đã ghiền, như vậy đánh mới đã ghiền!
- Dám uy hiếp chủ mẫu! Sát...
Trong lúc nhất thời, đại đội nhân mã Nhậm gia từ bên trong thông đạo xung phong vọt ra, những người này tích súc đã lâu, người của đại giáo vô thượng cảm thấy mình ở trong kho báu Tiên giới chiếm được rất nhiều bảo vật, tăng lên rất nhiều, nhưng trong nháy mắt khi những người Nhậm gia này lao ra ngoài, có ít người đã phát hiện không đúng.
Nhanh, nhanh đến khó tin!
Hung, hung đến đáng sợ!
Thật giống cự thú hồng hoang phóng vọt tới, hết thảy đều muốn xé rách, đều muốn nuốt vào hết thảy.
- Các ngươi nghĩ còn như trước kia ư? Hãy xem ta... "Bịch..." Trong đó có một người vọt ra trước nhất, trước cũng từng chiến đấu với đối phương, thời khắc này cũng đột phá đến tu vi Thiên Tiên, còn chưa kịp phản ứng chuyện không thích hợp, còn kêu lên, nghĩ là những người Nhậm gia này không biết sống chết, còn cho là bọn họ như trước kia, giờ này bọn họ đều đã đột phá cực hạn của đại thế giới, đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, bọn chúng quả thực chính là muốn chết!
Nhưng hắn vẫn không ngừng sửa chữa, hơn nữa đoạn thời gian đó Lý Thiên Thành lăn lộn ở cùng một chỗ với Tề Thiên, Tề Thiên cũng giúp hắn không ít.
Tề Thiên mặc dù chỉ là một phân thân, nhưng dù sao cũng chỉ điểm cho hắn học các thứ của mình, ít nhất sẽ không để cho hắn đi con đường học theo bản trộm của Vạn Pháp Giáo loại đó, cho nên sau khi Lý Thiên Thành đi vào kho báu Tiên giới liền một đường đột phá tăng vọt.
Sức chiến đấu cường hãn càng không cần phải nói, tiếp sau đó tranh đoạt pháp bảo trong tầng thứ hai kho báu Tiên giới, hắn cùng với Vân Phượng Nhi vừa lên tới đều ra tay ngoan độc đánh chết không ít người của Tàn Hồn và Đan Tiên Giáo. Sức chiến đấu của hắn cũng chấn nhiếp mọi người.
Giờ này tuy rằng Lý Vạn Pháp ngoài miệng không nói, nhưng thân là Giáo chủ Vạn Pháp Giáo trong lòng Lý Vạn Pháp sớm đã vui vẻ nở hoa. Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ: Hiện tại rõ ràng là Thiên Châu mượn Thiên Kiếm biến hóa cộng thêm cổ khí thế lạnh như băng kia cảm giác mạnh nhất; nhưng Tiểu Chu Tước của Yêu Thần Giáo cũng rất cường thế; tiếp sau chính là Tàn Hồn Thiên Tử; Trấn Thần Kỳ của hắn khôi phục uy lực tăng vọt; sau đó chính là Lý Thiên Thành, thậm chí giữa Lý Thiên Thành và Tàn Hồn Thiên Tử, rốt cuộc ai mạnh hơn cũng không nói chắc.
Cho nên Lý Thiên Thành cũng không nôn nóng, có hắn và Vân Phượng Nhi ở đây, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì cũng không sợ. Thậm chí bọn họ đang từ từ ảnh hưởng tới Vạn Pháp Giáo và Yêu Thần Giáo, đây mới chính là mục đích cuối cùng của hai người, cũng là mục đích cuối cùng Nhậm Kiệt giao cho họ.
Văn Thi Ngữ không vội, bọn họ không vội! Thiên Châu lạnh lùng dường như mắt đối mắt với vòng ngoài phòng ngự của Tây Bắc đại doanh, nhìn không nhúc nhích. Cho nên còn lại chính là Hoa Cảnh giáo chủ Tàn Hồn, Đan Tuyền giáo chủ Đan Tiên Giáo là hai người nóng vội, hai người không ngừng thương nghị nghĩ biện pháp.
Sau đó cũng tiến hành thử mấy lần, lần này càng thêm cẩn thận, không dám so suất mạo hiểm giống như trước... Chỉ là mất nửa ngày phí sức cũng không có kết quả gì.
Thời gian càng dài, sắc mặt hai người càng khó coi, bởi vì làm chuyện này thật rất khó chịu, tiến thối khó lựa chọn.
Đến lúc này bọn họ mới phát hiện, lần này còn mất mặt hơn so với lần trước bị đại quân Nhậm gia đánh tới cửa, thậm chí công phá phòng ngự của đại giáo vô thượng. Bởi vì đối phương hoàn toàn xem thường làm như không thấy bọn họ, bọn họ lại chơi đùa ở cửa, chơi đùa đã nửa ngày lại bó tay không có biện pháp.
Mất mặt, vứt hết mặt mũi!
Sau đó lại nghĩ tới nói không chừng đối phương chiếm được trận pháp đặc thù gì chăng, không chỉ là pháp bảo cường hãn, còn có trận pháp phải phá giải, vì thế lại phải phái người tốc độ cao nhất chạy trở về, mang đến các Tông sư trận pháp trong giáo, để nghiên cứu phá giải trận pháp này.
Chỉ tiếc khi hai Tông sư trận pháp đến đây, nhưng thật ra lập tức bắt đầu nghiên cứu giống như điên cuồng, si mê, nhưng không tới mấy canh giờ, hai người một người thì hộc máu mất đi ý thức, một người thì pháp lực hỗn loạn tẩu hỏa nhập ma.
- Tình huống này quá quỷ dị! Ta thấy không bằng trước dừng lại, trở về tiếp tục bàn bạc kỹ hơn! Trải qua thất bại liên tiếp, nhất là Yêu Thần Giáo, Vạn Pháp Giáo khoanh tay đứng nhìn xem náo nhiệt, mà bên trong Tây Bắc đại doanh Nhậm gia hoàn toàn không có người nào thèm để ý tới tình huống của bọn họ, Hoa Cảnh dường như có chút tâm ý nguội lạnh, sau thất bại một lần nữa rốt cục hắn không nhịn được thông qua tiên hồn lực nói với Đan Tuyền.
- Cái gì... rời đi ư? Ngươi nói đùa gì thế, hiện tại rời đi ư? Vừa nghe Hoa Cảnh nói muốn rời đi, Đan Tuyền liền phẫn nộ, trong lòng hắn tức giận Hoa Cảnh này vậy mà cuồng ngạo xưng là Giáo chủ Tàn Hồn hung tàn nhất, giờ này lại muốn rút lui như vậy, hiện tại rút lui thì thành cái gì, không khỏi trở thành chuyện thiên hạ chê cười muôn đời.
Nói giỡn, rút lui ư? Tuyệt đối không được!
Trong lòng Đan Tuyền cũng lóe lên một tia kỳ quái, điều này có điều không quá phù hợp với tính cách của Hoa Cảnh, làm sao hắn có thể nghĩ tới chuyện rút lui chứ? Bởi vì trước kia bọn họ từng chiến đấu với Hoa Cảnh, biết rõ sự hung tàn và tàn nhẫn của hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì điểm này mà khó chịu, vì điểm này mà suy sụp bỏ qua.
Tuy nhiên ý nghĩ này chỉ nhoáng lên một cái trong đầu mà qua, Đan Tuyền đúng là tức giận, không cam lòng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chỉ cần bắt được nha đầu chết tiệt kia, luyện hóa nàng, đến lúc đó, Đan Tiên Giáo có thể hoàn toàn trở thành đại giáo vô thượng cường đại nhất, chân chính độc nhất vô nhị.
Đến lúc đó, cái gì Kiếm Tiên Giáo, cái gì Tàn Hồn, Yêu Thần Giáo, cái gì Nhậm gia... hết thảy đi chết đi!
Hắn không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy bại lui, hắn không có biện pháp gì, cho nên lập tức nghĩ tới Thiên Châu.
Trên thực tế, lúc đến đây bọn họ nghĩ là hoàn toàn chạy tới san bằng Nhậm gia, dù sao xưa đâu bằng nay, bọn họ đều không cần dẫn theo một lượng lớn Pháp Thần Cảnh bồi dưỡng sau này, chỉ là rất nhiều Thiên Tiên kia cũng đủ để dẹp yên Nhậm gia.
Chỉ là thế nào đều không nghĩ tới, tràn đầy tự tin, đi tới nơi này lòng tin mười phần, đối phương căn bản không có một người nào đi ra đối phó bọn họ, chỉ ở trong đó xem náo nhiệt, mà bọn họ lại chơi đùa nửa ngày, ngay cả tầng phòng ngự vòng ngoài cũng không phá được.
Cái này còn chưa tính, còn tổn thất bốn Thiên Tiên, bị thương nặng hai người, rút lui ư? Tuyệt đối không có khả năng!
- Thiên Châu giáo chủ! Chúng ta đều đang tận lực nghĩ biện pháp, ngài cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ?! Thế cục bây giờ là, không phải bọn họ chết, chính là chúng ta chết. Nghĩ lại trước kia bọn chúng cường đại, mặc dù bây giờ chúng ta xưa đâu bằng nay, nhưng thế cục giờ này khiến bổn giáo chủ cảm thấy rất không thích hợp, nói không chừng bọn chúng đang làm chuyện gì đó, cho nên tuyệt đối không thể cấp cho bọn chúng cơ hội. Ba giáo chúng ta có mối thù không đội trời chung với chúng, phụ thân của ngài cũng biến đổi thành... như vậy, không phải đều bởi vì bọn chúng sao? Chẳng lẽ ngài thật sự cam tâm cứ như vậy rút lui? Đan Tuyền dùng tiên hồn lực trao đổi với Thiên Châu.
- Không cần ngài nói, thời điểm nên xuất thủ tự nhiên ta sẽ ra tay! Chẳng lẽ phải giống như ngài nhảy lên nhảy xuống như vậy mới được sao? Còn nữa, thù của cha ta, ta sẽ báo, không cần ngài lấy đó để kích thích ta làm chuyện gì. Muốn cùng chung đối phó bọn chúng hoặc là muốn đạt tới mục đích gì của ngài, thì cứ ở một bên đàng hoàng chờ đi, đừng làm ảnh hưởng tới ta! Thiên Châu như cũ lẳng lặng nhìn Tây Bắc đại doanh Nhậm gia phía dưới, cũng không có nhìn Đan Tuyền, nhưng lời nói lạnh như băng của nàng lại giống như một thanh kiếm, tạo cho người một loại cảm giác vô cùng sắc bén, rét lạnh.
Trong nháy mắt vốn Đan Tuyền muốn kích động, nghĩ đến rất nhiều lập tức lạnh xuống, cũng yên tĩnh lại.
Không có biện pháp, Thiên Châu bây giờ là mạnh nhất, hắn thật không dám nói thêm một câu. Nhưng sau đó trong lòng của hắn ngược lại cũng buông lỏng: "Ít nhất Thiên Châu này cũng không phải thờ ơ lạnh nhạt, không phải bỏ qua, hơn nữa nghe ý trong lời nói của nàng dường như nàng còn có biện pháp... vậy thì tốt rồi!"
"Nếu như vậy, ngược lại mình có thể chuẩn bị tốt viên đan dược kia, không quản đến lúc đó sát nhập vào rốt cuộc ra sao, nha đầu Đan Diệu kia khẳng định phải cướp vào tay."
"Hừ! Mình cấp cho nữ nhân đê tiện kia huyết mạch tốt như vậy, nàng nên trả lại cho mình!"
"Trước vì truy tìm nha đầu kia, Tàn Hồn cùng các đại giáo vô thượng khác cũng rất có khả năng biết được, nhất định phải đề phòng." Đan Tuyền bị Thiên Châu trách cứ một câu không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng tại yên lặng tính toán...
Kế tiếp ba ngày, hết thảy trở nên lặng yên không tiếng động, mọi người đều lẳng lặng chờ đợi.
Vốn bọn họ đột nhiên yên tĩnh lại, Đan Tuyền xem ra loại biến hóa này hẳn phải tạo thành áp lực vô hình, những người phía dưới kia rất khó tiếp tục giữ vững trấn định, chỉ tiếc là hắn suy nghĩ quá nhiều, người của Tây Bắc đại doanh thật nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó, hoàn toàn không có người nào để ý tới bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Trong lòng Đan Tuyền tích tụ một bụng lửa giận, hơn nữa càng tức chính là Yêu Thần Giáo, Vạn Pháp Giáo xem náo nhiệt cũng thôi đi, dù sao trước đây bọn họ không có bị công kích, giờ này tạm thời không muốn tham gia chọn lựa ngắm nhìn cũng có thể hiểu được.
Thiên Châu thì tác phong đặc biệt, một mực chính là một bộ dáng lạnh như băng không chết không sống như vậy, mình cũng không có tiếp xúc gì với nàng ta... Thế nhưng vì sao ngay cả Hoa Cảnh của Tàn Hồn kia cũng biến thành không sao suy đoán được, nhìn không rõ vậy chứ!?.
Bọn họ đều đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ đều bình tĩnh, đều tính tình biến đổi như vậy?
Khiến cho Đan Tuyền cảm thấy dường như chỉ một mình đơn độc, càng thêm khó chịu, đều thầm mắng bọn họ trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì được, bởi vì ở vào thời điểm này căn bản không có biện pháp hiểu rõ, thật ra hắn âm thầm thử nói với Hoa Cảnh, nhưng một chút tin tức hữu dụng đều không có nắm được.
"Ầm..."
Đến ngày thứ năm, trong lúc bất chợt Thiên Châu động, trong nháy mắt không có có bất kỳ triệu chứng nào một đạo kiếm khí bay ra. Đạo kiếm khí này sau khi bay tới chỗ hoang vắng, trong nháy mắt bổ ngay phía trên thành một chỗ hổng.
Mặc dù chỉ là một chỗ hổng không lớn, nhưng đủ để Thiên Châu bao gồm Hoa Cảnh, Đan Tuyền cùng với thủ hạ của họ, gần như trong nháy mắt toàn bộ phóng vọt vào.
Mà cũng gần như cùng một lúc, vốn bọn họ có thể nhìn thấy trong ngoài Tây Bắc đại doanh còn có một số người đang hoạt động làm việc, trong nháy mắt bị đạo đạo lực lượng mang vào trong tiểu thế giới.
- Muốn chạy trốn ư! Phong bế không gian này lại! Đi vào tiểu thế giới cũng đừng nghĩ chạy thoát... chạy thoát...
Rốt cục xông vào, vô số oán khí, tức giận đọng lại, rốt cục Đan Tuyền bộc phát. Hắn nghĩ là bọn họ sớm đã chuẩn bị sẵn muốn mượn cơ hội này chạy trốn, hắn nổi giận quát một tiếng hạ lệnh, chính mình cũng thúc giục Tiên khí chuẩn bị động thủ bức những người Nhậm gia trốn vào tiểu thế giới này phải chạy ra.
Chỉ tiếc hắn còn chưa nói hết lời, liền lập tức dừng lại, bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới, không dám tin, là trước mắt lại thấy Văn Thi Ngữ chậm rãi từ trong đại điện đi ra, vẫn là bình thản nhìn bọn họ như vậy, vẫn là loại thái độ bình thản xem trò vui kia... điều này làm cho hắn vừa thấy liền cảm giác cháy bùng lên ngọn lửa vô danh trong lòng.
- Thế nào, có chuẩn bị hay là muốn đàm phán? Đàm phán thì ngươi còn chưa đủ tư cách, mà nếu có chuẩn bị gì cũng là uổng phí! Hừ! Đan Tuyền vừa nói, vừa lưu ý chung quanh, phòng bị Văn Thi Ngữ có mai phục gì hay không, đồng thời cũng nhân cơ hội phản kích, tìm lại trước đó bị Văn Thi Ngữ xem thường, làm như không nhìn thấy, mất hết mặt mũi.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta! Hơn nữa hiện tại ta cũng không có hứng thú nói chuyện gì với các ngươi, chỉ là muốn tới gần xem trò vui sẽ càng rõ hơn một chút! Chỉ tiếc, nhất định là hắn không tìm lại được mặt mũi này, Văn Thi Ngữ vừa bình thản nói, vừa nhẹ tay thu dọn xếp lại các thứ, bàn trà, cái ghế, ấm trà.
Tiếp sau đó Văn Thi Ngữ khoan thai ngồi xuống, không nhanh không chậm bắt đầu tiếp tục pha trà, chỉ có điều thời khắc này chỉ có một mình nàng.
Đại trận này là trước kia Nhậm Kiệt bố trí, dù có huyền diệu cũng có cực hạn, tuy rằng trải qua Văn Thi Ngữ mượn lực lượng của ngọc bội tăng cường, nhưng cũng giống vậy có cực hạn. Kim Tiên bình thường có lẽ còn có thể ngăn chặn, nhưng đối mặt với công kích của Thiên Châu thì hoàn toàn không ngăn được.
Điểm này Văn Thi Ngữ cũng sớm dự liệu, tuy nhiên nàng cũng không gấp, bởi vì Nhậm Kiệt nói nàng nhớ ở trong lòng: tuy rằng mượn ngọc bội tăng cường, chung quanh đại trận hiệu quả không đạt được tốt nhất, nhưng nếu như ngọc bội kia dùng để bảo vệ nàng, thì ngay cả một kích mạnh nhất của cấp bậc Tiên Vương đều có thể chặn lại một lần.
Với trạng thái này, cho dù Đại La Kim Tiên đến đây, muốn phá mở cũng khó khăn, về phần dưới Đại La Kim Tiên thì gần như không cần nghĩ tới.
Chính vì thế, cho nên Văn Thi Ngữ vốn cũng không gấp, thân là nữ nhân của Nhậm Kiệt gia chủ Nhậm gia, nàng trấn giữ Tây Bắc đại doanh, mặc dù hiện tại ở đây không có nhân viên tác chiến của Nhậm gia, nàng cũng không để cho đối phương ngông cuồng đắc ý.
Điểm này, nhưng thật ra chính là bị ảnh hưởng của Nhậm Kiệt, biến đổi ngầm mà không nhận thức được.
- Thật có ý tứ! Ngươi cùng tên Nhậm Kiệt kia không hổ là người một nhà, cách chơi đều không tầm thường! Tuy nhiên chỉ sợ ngươi không chơi nổi! "Ầm..." Hoa Cảnh nói dứt lời, liền vung tay lên trong nháy mắt một đoàn âm hồn lực đánh tới phát ra tiếng kêu chói tai.
Đây cũng là hắn muốn thử dò xét một chút, muốn xem Văn Thi Ngữ rốt cuộc đang chơi trò gì, nàng có bài tẩy gì, có cái gì mà dám tự tin như thế?
Mà những người khác thật ra trong lòng đều nghĩ giống như vậy, đều không hiểu tại sao lại như thế.
Thấy Hoa Cảnh ra tay cự ly gần, trong mắt Vân Phượng Nhi đã lóe lên sát ý chuẩn bị động thủ, Lý Thiên Thành lại không áp chế nổi muốn bạo phát... Bọn họ cũng không biết trên người Văn Thi Ngữ có ngọc bội của Nhậm Kiệt để lại, nhưng với Lý Thiên Thành xem ra, đùa gì thế, nếu cứ đứng nhìn người khác ở trước mặt hắn động tới nữ nhân của lão đại, thì còn ra thể thống gì chứ!?.
"Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên ở chung quanh không gian những âm hồn kia đánh về phía Văn Thi Ngữ bị nứt toạt ra, xuất hiện một cái thông đạo vô cùng to lớn, những âm hồn kia trong nháy mắt bị cuốn vào trong đó, mà ngay sau đó từ bên trong truyền ra thanh âm vô cùng quen thuộc của Nhậm đại gia chủ.
- Để bổn gia chủ nói cho các ngươi biết, nữ nhân của bổn gia chủ đang làm gì, nàng chỉ cần ngồi ở đó xem trò vui là được rồi, các ngươi ngay cả tư cách ra tay với nàng, thử dò xét hoặc là ép nàng làm gì đều không có, hiểu không? Sát!!!
Nương theo chữ "Sát" sau cùng của Nhậm Kiệt, lập tức vô số thân ảnh từ trong thông đạo không gian to lớn kia ào ào phóng ra...
- Gia gia con bà nó! Một đám khốn kiếp! Gia gia ngươi không ở nhà các ngươi liền tìm tới cửa, gia gia còn chưa có tìm tới các ngươi đâu!
- Đại giáo vô thượng rất lợi hại sao? Lần trước đánh các ngươi còn chưa đủ đau hay sao, mà tới đây!
- Không biết sống chết, vậy cứ tới đi!
- Đưa mình tới cửa tìm chết, vậy còn khách sáo làm gì!
- Ha ha... Ta đến đây, đều Thiên Tiên rồi, đã ghiền, như vậy đánh mới đã ghiền!
- Dám uy hiếp chủ mẫu! Sát...
Trong lúc nhất thời, đại đội nhân mã Nhậm gia từ bên trong thông đạo xung phong vọt ra, những người này tích súc đã lâu, người của đại giáo vô thượng cảm thấy mình ở trong kho báu Tiên giới chiếm được rất nhiều bảo vật, tăng lên rất nhiều, nhưng trong nháy mắt khi những người Nhậm gia này lao ra ngoài, có ít người đã phát hiện không đúng.
Nhanh, nhanh đến khó tin!
Hung, hung đến đáng sợ!
Thật giống cự thú hồng hoang phóng vọt tới, hết thảy đều muốn xé rách, đều muốn nuốt vào hết thảy.
- Các ngươi nghĩ còn như trước kia ư? Hãy xem ta... "Bịch..." Trong đó có một người vọt ra trước nhất, trước cũng từng chiến đấu với đối phương, thời khắc này cũng đột phá đến tu vi Thiên Tiên, còn chưa kịp phản ứng chuyện không thích hợp, còn kêu lên, nghĩ là những người Nhậm gia này không biết sống chết, còn cho là bọn họ như trước kia, giờ này bọn họ đều đã đột phá cực hạn của đại thế giới, đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, bọn chúng quả thực chính là muốn chết!
/844
|