Chương 61
Editor: Hardys
Sở Thiên Khoát tới đi dạo loanh quanh núi Hà, gặp được mỹ nhân là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hắn lại không muốn rời khỏi nữa rồi.
Đám người Từ Tiềm muốn đi lên núi ngắm cảnh, hắn cười tự xưng là cùng đường nên muốn mọi người đi cùng nhau.
Tào Quýnh biết Sở Thiên Khoát không có ý giống lời hắn nói, lúc này cũng không thể vô cớ đuổi người, đành phải một bước cũng không rời, đi sát bên cạnh mà canh giữ Sở Thiên Khoát, một khi phát hiện ánh mắt Sở Thiên Khoát ngắm nhìn về phía A Ngư, Tào Quýnh lập tức hung hăng mà véo Sở Thiên Khoát một phen.
Các cô nương đi ở phía trước, Tào Quýnh vì kìm hãm Sở Thiên Khoát mà cố ý lôi kéo Sở Thiên Khoát đến sau lưng Từ Tiềm, giữ một khoảng cách với muội muội.
"Sao ngươi cứ cấu véo ta làm chi vậy?" Cánh tay lại bị cấu một cái, Sở Thiên Khoát hít sâu một hơi, thấp giọng mắng Tào Quýnh.
Tào Quýnh trừng hắn: "Ánh mắt ngươi nhìn cái gì vậy? Ta cảnh cáo ngươi, mau thu hồi ý định trăng hoa của ngươi, nếu không đừng trách ta trở mặt."
Sở Thiên Khoát bất đắc dĩ nói: "Ta là người như thế nào mà ngươi không hiểu rõ sao? Bình thường ngoại trừ nói ngoài miệng, ta đã từng thật sự cợt nhả vị cô nương nào chưa, huống chi đây còn là muội muội của ngươi?"
Tào Quýnh thấp giọng mắng: "Vậy sao ánh mắt của ngươi lại như thế?"
Sở Thiên Khoát lại nhìn A Ngư chăm chú, sau đó mới nói: "Tứ cô nương xinh đẹp, ta thật tình rất quý mến nàng, gần đây mẫu thân ta vẫn thường nhắc tới hôn sự của ta, ngươi nghĩ xem hai chúng ta đều là hảo bằng hữu, chi bằng thân càng thêm thân đi? Ngươi yên tâm, chỉ cần việc hôn nhân có thể thành công, ta đảm bảo từ nay về sau sẽ không liếc mắt nhìn những nữ nhân khác dù chỉ một cái, lập tức đối đãi một lòng một dạ với Tứ cô nương."
Sở Thiên Khoát thích mỹ nhân, dù sao cũng đến tuổi lấy vợ, vì sao lại không cưới người đẹp nhất?
Tào Quýnh chướng mắt người muội phu như hắn, ghét bỏ nói: "Người tới Hầu Phủ của chúng ta cầu hôn có thể xếp hàng quanh Hầu Phủ tận ba vòng, không tới phiên ngươi đâu."
Sở Thiên Khoát lắc lắc quạt trong tay, tự tin nói: "Không phải là ta khoe khoang, nhưng bàn về dung mạo và thân phận thì khắp Kinh Thành này cũng không có mấy người mạnh hơn ta, hơn nữa, nếu ngươi không đồng ý, nhưng Tứ cô nương lại hài lòng thì hôn sự sẽ thành, ta còn nhớ rõ năm đó lúc gặp mặt, Tứ cô nương ngây ngẩn mà nhìn ta chăm chú."
Tào Quýnh vừa muốn khinh miệt hắn, nam nhân phía trước đột nhiên ngừng lại, không hề có một chút báo trước nào.
Tào Quýnh tạm thời không sao nhưng đầu Sở Thiên Khoát lại đập vào lưng Từ Tiềm.
Dù không hề quen biết Từ Tiềm nhưng hắn vẫn oán giận theo bản năng: "Sao Ngũ Gia muốn dừng là dừng vậy, cũng không lên tiếng nói trước câu nào."
Nghe hắn nói thế, A Ngư và hai vị cô nương đi phía trước đều tò mò quay đầu lại.
A Ngư thấy Sở Thiên Khoát và Nhị ca, cũng thấy bóng lưng của Từ Tiềm.
Lúc này Từ Tiềm đã quay mặt lại, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Sở Thiên khoát: "Ngươi nói xem, ta so với ngươi thì sao?"
Sở Thiên Khoát: ...
Tào Quýnh: ....
Hai người sững sờ mà im bặt, sợ Sở Thiên Khoát nghe không hiểu, Từ Tiềm nhấn mạnh lại lần nữa: "Dung mạo và thân phận của ta so với ngươi thì sao?"
Thêm một tiền đề vào nữa, Sở Thiên Khoát đã kịp phản ứng trước Tào Quýnh, trong lòng nổi lên phong ba bão táp.
Từ Ngũ Gia lại có thể thích A Ngư sao!
Rõ ràng hai người không cùng vai vế mà!
Ai có thể quy định trưởng bối không thể thích tiểu bối, nhất là hai người vốn không có quan hệ huyết thống gì với nhau, các loại nhân duyên của hoàng gia còn rối tung rối mù hơn vậy nữa.
Cuối cùng, đây là Từ Tiềm nha, là biểu đệ mà Kiến Nguyên Đế sủng ái nhất, sao hắn có thể cùng Từ Tiềm tranh giành nữ nhân được? Cho dù hắn muốn cướp, bàn về dung mạo hay thân phân, Từ Tiềm đều hoàn toàn đàn áp hắn ở mọi mặt!
Sở Thiên Khoát vô cùng biết điều, lui ra phía sau bậc thềm hai bước, cung kính mà hành lễ với Từ Tiềm: "Ngũ Gia như thần tiên hạ phàm, dù ta muốn dẫn ngựa xách giày cho Ngũ Gia cũng không xứng, Ngũ Gia yên tâm, những lời nói đi quá giới hạn vừa rồi coi như ta chưa nói, người tiếp tục cùng chư vị cô nương đi ngắm rừng Phong đi, Sở mỗ xin cáo từ."
Nói xong, Sở Thiên Khoát cũng không nhìn Tào Quýnh, xoay người vội vàng xuống núi rồi.
Thiếu niên này hiểu chuyện lắm, không tiếp tục mơ ước vị hôn thê của hắn, sắc mặt Từ Tiềm có hơi tốt một chút.
Đáy lòng Tào Quýnh lại dâng lên một cảm giác lạnh như biển, Từ Tiềm thích muội muội?
Cho nên, lần này biểu muội Từ Anh mời ra ngoài du ngoạn ngắm rừng Phong, thật ra là do Từ Tiềm thiết kế, tìm cơ hộp để tiếp cận muội muội?
Nghĩ như vậy, Tào Quýnh nhất thời không hài lòng, đều là người thích muội muội, Sở Thiên Khoát không được, Từ Tiềm cũng không được!
"Ngũ Gia, người nên giải thích việc này chút đi?" Tào Quýnh bước hai bước tới bậc thềm, nhìn thẳng vào Từ Tiềm mà nói, đồng thời nhìn muội muội chằm chằm.
Vẻ mặt Từ Tiềm không chút thay đổi mà nhìn về Tào Quýnh.
Ba vị cô nương đều mơ hồ, A Ngư nhịn không được mà bắt lấy tay áo huynh trưởng, vội vàng la lên: "Nhị ca, hai người có chuyện gì vậy?"
Vì sao Sở Thiên Khoát lại nói những lời kỳ lạ như vậy mà huynh trưởng giống như đang bênh vực Sở Thiên Khoát?
Tào Quýnh đưa lưng về phía muội muội nói: "Muội không cần để ý đến ta."
Tính tình thứ huynh bắt đầu bộc phát, A Ngư đành phải nhìn về phía Từ Tiềm, hi vọng Từ Tiềm giải thích một chút.
Từ Tiềm không giải thích rõ ràng mà nhìn gương mặt xinh đẹp của A Ngư, trong đầu hắn toàn là câu nói kia của Sở Thiên Khoát nói - "Nàng từng nhìn ta sững sờ".
"Các ngươi đi đi, ta tạm thời có việc, đi trước đây." Giọng nói Từ Tiềm lạnh lùng mà nói, nói xong lập tức không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội giữ hắn lại, xoay người xuống núi.
Tào Quýnh hừ hừ, nếu như Từ Tiềm không đi, hắn lập tức mang muội muội về nhà.
A Ngư cảm thấy hành động của Từ Tiềm quá khác thường, do dự trong nháy mắt, A Ngư khẽ cắn môi, nói khẽ với huynh trưởng: "Nhị ca và mọi người chờ một chút, muội đi hỏi thăm Ngũ biểu thúc một chút."
Tào Quýnh muốn cản nàng, bị A Ngư nghiêng người né được, Tào Quýnh còn muốn đuổi theo, Tào Bái và Từ Anh hiểu lầm hắn có bất hòa với Từ Tiềm nên lập tức ngăn cản hắn, Tào Bái dịu dàng khuyên nhủ: "Huynh để A Ngư đến hỏi thăm đi, Ngũ biểu thúc rất quân tử, thúc ấy đối xử với Sở công tử như vậy chắc chắn có lý của thúc ấy, Nhị ca đừng nổi giận."
Tào Quýnh khó chịu nói: "Muội thì biết cái gì, mau tránh ra."
Tào Bái không tránh, đương nhiên Từ Anh càng nghiêng về phía Ngũ thúc ruột của nàng, lúc này mới giáo huấn Tào Quýnh: "Tránh ra để cho ngươi đi cãi nhau với Ngũ Thúc sao? Ta khuyên Nhị biểu ca nên thành thật mà đứng đợi ở đây đi, tránh cho Ngũ Thúc tức giận thật sự, lúc đó sẽ cho ngươi biết tay."
Tào Quýnh: ...
Trong lúc ba người tranh chấp, A Ngư còn đang chạy theo Từ Tiềm, núi Hà không cao, nhưng đường núi cũng không được tốt lắm, leo lên núi thì mệt, xuống núi thì phải đi từ từ, chạy tới chạy lui sẽ dễ dàng ngã sấp mặt.
Một tay A ngư nâng váy, đồng thời cũng để ý dưới chân ở phía trước, thấy Từ Tiềm đi rất nhanh, nàng vội vã gọi: "Ngũ biểu thúc!"
Bước chân Từ Tiềm dừng lại.
A Ngư mừng rỡ, không nhịn được mà chạy nhanh hơn.
Đường trên núi toàn là cát với đá, A Ngư lại mang giày thêu nhỏ nhắn tinh xảo có đế mềm, vô ý một cái lập tức trượt chân, cả người ngã về phía trước.
Lúc tiểu cô nương la to lên, Từ Tiềm mới xoay mạnh người, thoáng nhìn bóng dáng áo trắng ngã xuống đất, Từ Tiềm lập tức tiến lên vài bước, hai tay nhấc bả vai A Ngư lên, ngay sau đó A Ngư lập tức ngã vào trong lòng hắn.
Hồn vía của nàng còn chưa về, Từ Tiềm nhìn tình hình chung quanh, nhanh chóng đỡ A Ngư đứng vững, cúi đầu nhìn nàng: "Không sao chứ?"
Tim A Ngư vẫn còn đang run lên, nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ khiến đôi mắt của nàng dâng lên một tầng nước.
Từ Tiềm thấy, bất đắc dĩ nói: "Sao lại phải đuổi theo?"
A Ngư uất ức, rũ mắt xuống hỏi: "Tại sao người phải rời khỏi?"
Từ Tiềm nhớ lại vẻ mặt của Tào Quýnh, giải thích đơn giản: "Nhị ca của nàng biết ta muốn cưới nàng, ta rời khỏi thì mọi người mới có thể yên tâm du ngoạn."
A Ngư cắn môi, nếu Từ Tiềm thật sự rời khỏi, nàng cũng không có tâm trạng mà du ngoạn.
Nàng muốn giữ hắn lại, mà lại không biết làm cách nào để giữ hắn lại.
Ngầm đồng ý để hắn đi, A Ngư không nỡ.
Nàng nhìn từng hạt cát nhỏ dưới chân, do dự không biết phải mở miệng như thế nào.
Đứng chờ một hồi, Từ Tiềm lại nhớ tới một chuyện, lấy một vật trong tay áo ra đưa cho A Ngư: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng, đây là lễ vật chúc mừng sinh thần, đưa cho nàng trước."
A Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt hạnh tràn đầy sự vui mừng.
Bỗng nhiên Từ Tiềm không muốn tìm hiểu lúc đó nàng và Sở Thiên Khoát đã xảy ra chuyện gì nữa.
"Đi thôi." Hắn nhắc nàng cất kỹ lễ vật, mặc dù đã có hôn ước, nhưng nếu người ở ngoài nhìn thấy bọn họ, sẽ nghĩ hiện tại bọn họ đang lén lút trao đổi.
Lễ vật sinh thần ngoài ý muốn đã bù lại mất mác bởi vì hắn muốn rời khỏi, A Ngư cất lễ vật vào trong tay áo, ngượng ngùng nở nụ cười với vị hôn phu trước mặt rồi xoay người đi lên trên.
Từ Tiềm vẫn nhìn nàng, mãi tới khi nàng hội họp cùng ba người Tào Gia, hắn mới xuống núi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khà khà, Ngũ biểu thúc đáng thương, muốn âm thầm nói vài câu với vị hôn thê mà vẫn chưa có cơ hội.
Chương 62
Editor: Hardys
A Ngư quay về bên cạnh ba người Tào Quýnh một lần nữa.
Từ Anh gấp gáp hỏi: "A Ngư, Ngũ thúc nói như thế nào?"
A Ngư cũng không hỏi được gì đành phải lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thúc ấy chỉ nói có việc gấp."
Từ Anh nhịn không được mà trừng mắt liếc Tào Quýnh một cái, Ngũ thúc rất nghiêm chỉnh và hiểu lý lẽ, chắc chắn là Tào Quýnh đắc tội với Ngũ Thúc.
Nếu không phải nể hai cô biểu muội, Từ Anh cũng muốn đi cho xong.
Tào Bái kịp thời làm giảm không khí nặng nề: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi lên núi thôi, nhanh nhanh còn chiếm được chỗ tốt."
Tào Quýnh muốn nhắc nhở muội muội đừng đến gần lão nam nhân Từ Tiềm kia, hừ hừ nói: "Hắn dám mơ ước muội, bị ta nói nên thẹn quá hóa giận rồi bỏ đi."
A Ngư: ...
Cho nên, do Từ Tiềm luôn luôn nhìn nàng, bị Nhị ca phát hiện rồi à?
Nàng cúi đầu, nhất thời không biết nên vui vẻ vì tấm lòng của Từ Tiềm, hay là nên buồn bực vì Nhị ca ép Từ Tiềm rời đi.
Tào Quýnh không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cho rằng nàng sợ, lập tức đảm bảo nói: "A Ngư yên tâm, về sau ít đến Từ Gia, đừng cho hắn cơ hội tiếp cận muội là được."
A Ngư không có cách nào nói ra tấm lòng của mình, nhỏ giọng nói: "Nhị ca nghĩ sai rồi, Ngũ biểu thúc không phải là loại người như vậy."
Tào Quýnh nhanh mồm nhanh miệng, căm giận nói: "Không phải loại người như vậy? Sở Thiên Khoát thích muội, muốn đến nhà chúng ta cầu hôn, ta còn chưa kịp phản đối, ngược lại hắn đã đòi so sánh với Sở Thiên Khoát rồi, chất vấn so sánh dung mạo và thân phận giữa hắn và Sở Thiên Khoát xem ai cao hơn, hừ, bình thường thấy hắn ra vẻ trang nghiêm, không nghĩ tới hắn và Sở Thiên Khoát đều là một loại mặt hàng, da mặt còn dày hơn tường thành."
Sau khi biết được sự thật, A Ngư lập tức ngây dại, sao Từ Tiềm lại có thể nói những lời này?
Sự thẳng thắn của Từ Tiềm vốn quan trọng hơn chuyện Sở Thiên Khoát bắt đầu thích nàng từ lúc nào.
A Ngư nhìn về phía dưới chân núi, bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp lá diệp màu đỏ nhưng dường như nàng vẫn nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Từ Tiềm.
"Nhìn cái gì đó?" Tào Quýnh nghiêng đầu, thấy muội muội nhìn chằm chằm dưới chân núi, mắt hạnh sáng lấp lánh, dường như có vài phần vui mừng, hắn khó hiểu hỏi.
A Ngư đỏ mặt, nhỏ giọng nói với huynh trưởng: "Ngũ biểu thúc, thúc ấy, dung mạo tuấn tú, thân phận lại tôn quý, thúc ấy thích muội, đó là vinh hạnh của muội."
Nói xong, A Ngư quay đầu chạy, trốn bên cạnh Từ Anh và Tào Bái.
Tào Quýnh sững sờ mà đứng yên tại chỗ.
Ý của muội muội là, là nàng cũng nhìn trúng Từ Tiềm rồi hả?
Sao đột nhiên lại nhìn trúng rồi? Bình thường gọi Ngũ biểu thúc này, Ngũ biểu thúc nọ rất thân thiết mà, sao trong nháy mắt đã xem Từ Tiềm là người trong lòng rồi hả?
Tào Quýnh không thể lý giải sự thay đổi của muội muội.
Sau khi ngắm rừng phong rồi về phủ, Tào Quýnh càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, nhưng hắn không cứng nhắc tới nỗi đến trước mặt kế mẫu mà tiết lộ tấm lòng của muội muội. Thôi, đành đi tìm đại ca thương lượng vậy!
Buổi chiều tối Tào Luyện mới về nên Tào Quýnh đi nghỉ ngơi trước rồi.
A Ngư cũng là một mình trốn vào trong phòng, gấp gáp mà lấy lễ vật sinh nhật của Từ Tiềm tặng nàng ra.
Chỉ có một túi gấm nho nhỏ, cực kỳ thích hợp "lén lút trao đổi" mà giấu vào trong tay áo.
Mở túi gấm ra, A Ngư dốc ngược túi gấm về phía lòng bàn tay, lập tức rơi ra một ngọc bội có hình cá chép màu vàng cam.
Ánh mắt A Ngư sáng lên.
Đó là một khối đá Điền Hoàng được chạm khắc thành một con cá chép béo, đầu cá, thân cá, đuôi cá, vảy cá đều được điêu khắc vô cùng tinh tế, cụm từ "trông rất sống động" cũng không đủ để mô tả nó, nhưng ngọc bội Điền Hoàng hình cá chép này béo và đáng yêu hơn cá chép thật nhiều, A Ngư ngắm trái ngắm phải rất lâu, càng nhìn càng thích, càng thích càng cười, nhất là phần bên ngoài ngọc bội, óng ánh trong suốt, làm cho người ta có cảm giác cá chép béo này mới được vớt từ trong nước ra.
Dây đeo ngọc bội cũng được làm từ những hạt ngọc bích, ở gần trung tâm ngọc bội là những viên Hồng Ngọc tròn, màu vàng cam phối cùng với màu đỏ tươi rực rỡ và xán lạn.
A Ngư thật sự rất thích.
Hơn nữa, từ "cá" đồng âm với từ "ngư", phần lễ vật này của Từ Tiềm vô cùng có tâm.
Nắm chặt ngọc bội của người trong lòng tặng, A Ngư ngọt ngào mà ngủ thiếp đi.
Bên kia, ở chỗ Tào Quýnh thoáng cái đã qua buổi trưa, tắm rửa xong thì trời đã tối sầm.
Hắn tới chính viện chờ huynh trưởng.
Hôm nay Tào Luyện trở về sớm hơn mọi bữa, thấy đệ đệ chủ động tìm mình, Tào Luyện không nhịn được mà nghĩ có phải đệ đệ lại gây hoạ gì hay không.
"Chuyện gì?" Tào Luyện ngồi ở ghế chủ toạ, vừa dùng trà vừa hỏi.
Tào Quýnh đuổi nha hoàn Xuân Nguyệt đi, kể lại chuyện hôm nay gặp phải trên núi, trong lời nói vẫn mang theo một chút tức giận: "Tên Từ Tiềm đó ngay cả phụ thân của chúng ta hắn cũng không để vào mắt, vậy mà hiện tại lại nhớ thương A Ngư, thật sự là ngụy quân tử, đáng tiếc A Ngư trẻ người non dạ, bị dung mạo của hắn mê hoặc, dường như có một chút thích hắn rồi."
Tào Luyện liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Sao đệ biết A Ngư có thích hắn hay không?"
Tào Quýnh giận dữ nói: "A Ngư chính miệng nói, nói cái gì mà được Từ Tiềm thích là vinh hạnh của muội ấy."
Tào Luyện rất muốn thở dài, thở dài vì đệ đệ và muội muội đều rất ngốc.
Nhưng vì tránh để đệ đệ gây ra thêm chuyện cười, hoặc khiến cho muội muội không chịu nổi, Tào Luyện vẫn nói ra sự thật: "Thật ra A Ngư và Từ Tiềm đã được định hôn ước bằng miệng, Từ lão thái quân tự mình tới cầu thân với phụ thân."
Tào Quýnh nghe vậy, mắt trừng to còn hơn cái chuông đồng nữa.
Tào Luyện quan sát hắn rồi nói tiếp: "Phụ thân sợ đệ truyền tin tức ra ngoài mới không nói với đệ."
Tào Quýnh: ...
Thì ra phụ thân và huynh trưởng vẫn xem hắn là hài tử đó!
Tự tôn bị tổn thương đã lấn át cú sốc về việc hôn sự này, Tào Quýnh đen mặt đi ra ngoài, ra tới ngoài mới quay đầu lại, tức giận mà nói: "Khi nào các người mới không thể coi ta như hài tử nữa vậy! Chuyện lớn như vậy mà cũng giấu ta!"
Tào Luyện nghĩ nghĩ, nói sự thật: "Tuổi của đệ không nhỏ, nên thành thân, đến lúc đó, ở trong mắt ta đệ mới không còn là tiểu hài tử."
Tào Luyện gân cổ lên cãi: "Thành thân thì thành thân, không phải chỉ là cưới thê tử thôi sao, ta sợ chuyện này à?"
Tào Luyện nói: "Được, ta sẽ để ý chọn người thích hợp cho đệ."
Nói xong, Tào Luyện hạ bát trà xuống, rồi đi vào trong thay quần áo.
Tào Quýnh nhìn ca ca rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, chính bản thân đại ca cũng chưa thành thân, vì sao bắt đầu quan tâm tới hôn sự của hắn trước hả?
---
Vừa mới vào tháng 10, Kinh Thành đã rơi một trận tuyết lớn, về sau trời càng ngày càng lạnh, A Ngư không muốn ra cửa nữa.
Gần đây trong Kinh Thành không có gì náo nhiệt, A Ngư chuyên tâm đọc sách ở nhà, lúc rảnh rỗi thì chăm sóc đệ đệ, hoặc theo ma ma học cách quản gia. Kinh Thành đã đến lúc rơi trận tuyết thứ hai, Tào Đình An gửi một phong thư về nhà nói hắn muốn ở lại biên ải tới tháng ba năm sau, kèm theo phong thư còn có một xe da và lông thú cao cấp.
A Ngư được hai cái áo choàng da cáo, nhưng nàng nhớ phụ thân hơn.
Phụ thân không ở nhà, Tết năm nay không có gì đáng mong chờ.
Nhưng trong cung có người vui sướng.
Đông Cung, thứ tỷ Trắc phi Tào Doanh của A Ngư đã được khám là hỉ mạch, Thái Tử mừng rỡ, cười hỏi nàng ta muốn khen thưởng cái gì.
Tào Doanh không thiếu bạc không thiếu trang sức, so với những vật thông thường, nàng càng muốn có một phần thể diện hơn.
Dựa vào lồ ng ngực ấm áp của Thái Tử, Tào Doanh dịu dàng nói: "Tiến cung gần một năm, thiếp hơi nhớ nhà, nếu như người cho phép, thiếp muốn thỉnh mẫu thân, muội muội vào cung để trò chuyện với thiếp."
Thái Tử sờ sờ bả vai của tiểu nữ nhân, khoé môi âm thầm giương lên.
Chuyện của Tào Doanh, từ trước lúc nàng tiến cung tham dự tuyển tú, hắn đã điều tra rõ ràng, biết nàng không có nhiều tình cảm với mẹ con Giang Thị, lần này Tào Doanh mời các nàng tiến cung, đơn giản chỉ muốn khoe khoang mà thôi.
Nhưng mà đối với Thái Tử mà nói, đây chỉ là việc nhỏ.
Phụ hoàng cho Hoàng Hậu thể diện, hắn cho Tào Doanh thể diện, khắp kinh thành đều tin rằng địa vị của Tào Gia đã vô cùng kiên cố, thậm chí còn có thể nâng cao hơn một bước.
Phụ tử Tào Đình An càng ngông cuồng càng kiêu ngạo, lúc phụ thân xử lý bọn họ mới càng hợp tình hợp lý.
"Được, ngày mai ta phái người đi truyền lời, mời họ ngày mai vào cung thăm nàng." Ôm lấy Tào Doanh, giọng nói Thái Tử dịu dàng.
Chương 63
Editor: Hardys
Phía trước là Hoàng cung, Giang thị cực kỳ khẩn trương.
A Ngư cầm tay mẫu thân, cười nói: "Ngay cả cô cô nương cũng gặp rồi, đến Đông cung thì có gì mà sợ chứ?"
Sau khi mẫu thân trở thành phu nhân Hầu phủ từng theo phụ thân vào Hoàng cung để ra mắt cô cô là Tào Hoàng hậu.
Giang thị khẽ thở dài: "Có thể giống nhau sao, Hoàng hậu nương nương cùng lắm chỉ không thích ta mà thôi, nhưng bình thường Trắc phi, Thái tử phi không đặt hai chúng ta vào mắt, chỉ sợ sẽ có ý định làm khó dễ chúng ta."
A Ngư tin chắc Tào Doanh không ngốc như vậy, tuy Tào Doanh đã gả cho Thái tử, nhưng nàng cũng cần nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, hôm nay Tào Doanh nếu có can đảm làm khó nàng và mẫu thân, tạm thời không nói tới việc đắc tội nhà mẹ đẻ, nhưng truyền ra ngoài sẽ trở thành truyện cười cho những nữ nhân khác ở Đông cung.
"Có thể nàng ta chỉ muốn chúng ta hâm mộ nàng ta thôi." A Ngư cười suy đoán.
Nhắc tới bụng của Tào Doanh, Giang thị xúc động nói: "Số mệnh của Trắc phi rất tốt, nếu thai này là con trai, vậy đó là Trưởng tử của Thái tử rồi."
A Ngư không nói tiếp.
Nếu gả sai người, dù sinh nhi tử hay nữ nhi cũng chỉ là mang một hài tử đáng thương vào thế giới này thôi.
Thái tử cũng không phải phu quân tốt của Tào Doanh.
Vào cung, hai người bị mời trực tiếp tới Đông cung.
Giống như vẻ giản dị và chính trực mà Thái tử thể hiện ra bên ngoài, cách bày bên trên dưới Đông cung đều thanh cao nhưng không màu mè, không có khí thế như phủ Trấn Quốc Công, phủ Bình Dương Hầu.
Đến Đông cung, chắc chắn phải bái kiến nữ chủ nhân Đông cung trước.
Đến sảnh đường, chỉ thấy Trắc phi Tào Doanh, và Thái tử phi Từ Quỳnh đều đang ở đây, Từ Quỳnh mặc trang phục lộng lẫy ngồi ở ghế chủ vị, toàn thân Tào Doanh mặc một màu trắng thuần khiết vừa đơn giản vừa trong sáng ngồi phía dưới nàng ta, vẻ mặt nũng nịu nhát gan, không có bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của sủng phi khi mang thai. Lại nhìn Từ Quỳnh, nàng ta tươi cười thân thiết mà nhìn A Ngư, giống như tất cả châm chọc đối với A Ngư trước đó đều là do người ngoài gây nên.
A Ngư đã từng làm tức phụ nhà người ta, ngược lại có thể lý giải được sự thay đổi của nàng ta.
Cô nương chưa xuất giá ở nhà mình còn có thể thoải mái, muốn làm gì thì làm, chỉ khi nào gả cho người khác lập tức phải cố gắng che giấu tất cả tính tình trước khi xuất giá, hoặc là khiến cho chính mình trở nên đoan trang rộng lượng hoặc là thùy mị quan tâm, để tránh cho người nhà của phu quân soi mói rồi ruồng bỏ.
Gả vào gia đình bình thường đã vậy, gả vào Đông cung thì càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
"Mời phu nhân ngồi." Từ Quỳnh cười nói với Giang thị.
Giang thị khẽ nói cảm tạ, ngồi xuống một bên.
Từ Quỳnh và Giang thị không có gì để nói, lúc này nhìn về phía A Ngư, nàng kinh ngạc mà nói: "Nửa năm không gặp, nhan sắc A Ngư lại trưởng thành xinh đẹp như vậy, bình thường ta đã cảm thấy nhan sắc của Trắc phi là đứng đầu, nhưng hiện tại nhìn ngươi, quả thực vẻ đẹp này còn khiến người ta kinh ngạc hơn Trắc phi."
Tào Doanh nghe vậy, khóe miệng hơi hơi hạ xuống.
A Ngư hơi mắc cười, đây mới là Từ Quỳnh mà nàng từng quen biết.
"Ta với tỷ tỷ đẹp cỡ nào, đứng trước mặt ngài đều chỉ là lá cây tô điểm thêm cho hoa hồng thôi." A Ngư trêu ghẹo mà nói.
Lời nói này rất hay, Giang thị bất ngờ mà nhìn về phía nữ nhi, không nghĩ tới lúc bé là một dạng nữ nhân yếu đuối nhu nhược giống bà nhưng giờ vào Hoàng cung lại có thể bình tĩnh như vậy, lời nói và việc làm vô cùng khéo léo.
Từ Quỳnh cảm thấy dường như A Ngư đang châm chọc nàng!
Từ trước đến nay nàng đều tự tin vào nhan sắc của mình, mặc dù kém hơn A Ngư một chút, nhưng tuyệt đối không đến mức thấp hơn Tào Doanh, nhưng tiến cung đã nửa năm, số lần Thái tử đến chỗ Tào Doanh mỗi tháng đều đạt mức tối đa, chứng minh được trong mắt Thái tử, Tào Doanh xinh đẹp hơn so với nàng!
Càng giận hơn nữa là Tào Doanh lại có thể mang thai trước nàng một bước chứ!
Nói thật, Tào Doanh rất ít đến phủ Trấn Quốc Công làm khách, trước tuyển tú, Từ Quỳnh gần như không thể nhớ nổi Tào Doanh có dáng dấp như thế nào, sau khi tiến cung ở chung với nhau, Từ Quỳnh mới dần dần phát hiện từng động tác của Tào Doanh đều học theo A Ngư, mặt mày nũng nịu nhát gan, giọng nói nhỏ nhẹ, người không biết còn tưởng hai người là tỷ muội ruột thịt!
Đối mặt với một Tào Doanh đã thấy đau tim, bây giờ phải đối mặt cùng lúc với cả A Ngư thậm chí là Giang thị, Từ Quỳnh khách sáo vài câu thì tỏ ra quan tâm mà kêu Tào Doanh mời A Ngư và mẫu thân nàng đi về viện uống trà.
Nhóm người A Ngư cười rồi cáo lui.
Đông cung không lớn lắm, đại đa số nữ nhân của Thái tử cứ mỗi ba bốn người sẽ đều chen chúc trong một viện, Tào Doanh đã sớm được đưa đến một tiểu viện độc lập, mà so với chỗ ở của Từ Quỳnh thì bên Tào Doanh rõ ràng có cảm giác xa hoa hơn vài phần.
Không có cơ sở ngầm của Từ Quỳnh, rốt cuộc Tào Doanh cũng khôi phục điệu bộ như lúc ở Hầu phủ, chỉ vào trong phòng nơi trưng bày những chậu hoa Hải Đường, hơi tự đắc nói với A Ngư: "Ta nhớ rõ muội muội cực kỳ thích hoa Hải Đường, đây là do hôm qua Thái tử sai người di chuyển những chậu hoa đẹp nhất từ nhà kính trồng hoa đến đây, nếu như muội thích, lúc về mang hai chậu về đi."
Hoa Hải Đường nở vào mùa đông, vô cùng quý giá, vô cùng hiếm lạ!
Tuy không phải là vàng là bạc, nhưng lại càng thể hiện Thái tử rất sủng ái nàng.
Tào Doanh mong chờ mà nhìn về phía A Ngư.
A Ngư đã sống hai kiếp người, coi như cũng hiểu rõ một vài đạo lý, lúc một người đang khoe khoang ở trước mặt thì ngươi càng biểu hiện sự hâm mộ và ghen tị, đối phương sẽ vô cùng hài lòng.
A Ngư không cần nịnh nọt Tào Doanh bất cứ gì, nhưng nếu nàng không nhận chậu hoa Hải Đường này, có thể Tào Doanh sẽ tiếp tục khoe những thứ khác.
Bởi vậy, vì để lỗ tai được thanh tịnh, A Ngư ra vẻ lo sợ vì được sủng ái mà nói: "Đa tạ tỷ tỷ!"
Nói xong, nàng còn vui sướng mà nhìn chằm chằm chậu hoa Hải Đường một lát.
Tào Doanh thấy, nụ cười lộ ra một chút khinh thường.
Nàng đã sớm nói, dù A Ngư là dòng chính nữ, nhưng Tào Doanh nàng luôn cao hơn A Ngư một cái đầu.
Tiếp theo đó, Tào Doanh giống như là cái máy phát thanh đang được mở, bắt đầu vô ý tiết lộ những loại quan tâm đặc biệt của Thái tử dành cho nàng.
A Ngư, Giang thị liếc mắt nhìn nhau một cái, vừa lắng nghe vừa thể hiện sự hâm mộ.
Đã qua hai chung trà, ma ma bên người Tào Doanh ấm giọng nhắc nhở Tào Doanh nói: "Ngài nên nghỉ ngơi rồi."
Tào Doanh lộ vẻ mặt khó xử, giải thích với mẹ con Giang thị nói: "Aizz, từ lúc ta mang thai, ban ngày hay bị mệt mỏi rã rời, hôm nay hiếm khi muội muội và mẫu thân đến thăm, ta..."
Giang thị đã chán ngán nghe nàng ta nói chuyện, vội nói: "Thân thể ngài là quan trọng nhất, mau đi nghỉ ngơi đi!"
Tào Doanh bất đắc dĩ mà vuốt v e bụng, tiếc nuối nói: "Ta không thể ở lâu cùng mẫu thân và muội muội rồi."
A Ngư nhẹ nhàng thở ra, thật ra làm một người khách đúng tiêu chuẩn cũng rất mệt nha, rõ ràng là không muốn cười nhưng phải duy trì nụ cười.
Rời khỏi Đông cung, A Ngư cười nhạo mà nháy mắt với mẫu thân: "Con đoán đúng rồi chứ?"
Giang thị cười khổ.
A Ngư đang muốn rời khỏi cùng mẫu thân, chợt thấy Lục công công bên cạnh Tào hoàng hậu đang đi từ xa tới, đứng xa xa mà nói với hai người: "Phu nhân, Tứ cô nương, nương nương biết hôm nay hai vị tiến cung, cố ý bảo ta tới thỉnh hai vị đến dùng trà, nhìn ta xem, bước chân chậm chạp thiếu chút nữa đã làm lỡ đại sự của nương nương."
Tào hoàng hậu cho mời, A Ngư và mẫu thân cười, đổi lại hướng đi.
Nhưng mà còn chưa tới Chính cung, nửa đường đã gặp được Tam hoàng tử.
Hiện giờ Tam hoàng tử đã mười lăm tuổi, toàn thân thiếu niên mặc cẩm bào màu đỏ, mặt mày kiêu căng, mà hắn đang bước về phía Đông cung, bây giờ nhìn thấy A Ngư lập tức đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời mà chỉ nhìn chằm chằm A Ngư, ngược lại nhìn hắn giống như là đang vội vã đi Đông cung để gặp A Ngư.
Giang thị nhíu mày, thiếu niên này có ý gì đây?
Bà đúng lúc đứng chắn trước mặt nữ nhi.
A Ngư cũng cắn môi.
Kiếp trước nàng vô cùng nghi ngờ chuyện này, vì sao đường tỷ Tào Bái, biểu tỷ Từ Anh thích nàng, thứ tỷ Tào Doanh, biểu tỷ Từ Quỳnh chán ghét nàng? Vì sao Từ Tam, Từ Tứ, Từ Ngũ, thậm chí Từ Khác, các biểu ca đều quan tâm nàng, nhưng chỉ có Tam hoàng tử muốn làm khó dễ nàng vậy? Mà Tam hoàng tử còn chủ động chạy tới khi dễ nàng, còn tệ hơn so với Từ Quỳnh và Tào Doanh.
"Người là Bình Dương Hầu phu nhân?" Nhìn thấy Giang thị, Tam hoàng tử ngẩng người, vẫn là khiêm nhường mà hỏi han.
Giang thị gật đầu, nữ nhi ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở, bà hướng về phía Tam hoàng tử hành lễ: "Thần phụ bái kiến Tam điện hạ."
Gương mặt Giang thị dịu dàng lại xinh đẹp, còn lại là trưởng bối, Tam hoàng tử mím môi, mắt nhìn Lục công công, rồi nói: "Phu nhân muốn đến thỉnh an mẫu hậu sao, vậy người đi trước đi, ta ở đây trò chuyện với A Ngư biểu muội."
Lần đầu tiên Giang thị gặp một thiếu niên giọng điệu không phân rõ phải trái mà lại còn không hành động theo lẽ thường như vậy, năm sau nữ nhi đã 14, sao có thể mạo hiểm để nữ nhi một mình nói chuyện với Tam hoàng tử được?
Không chờ Giang thị mở miệng, Lục công công cười ngăn cản: "Điện hạ, nương nương chờ đã lâu, chúng ta không thể để nương nương chờ lâu hơn."
Mẹ đẻ Tam hoàng tử là Trần quý phi, địa vị ở hậu cung gần bằng với Tào hoàng hậu, ở tận đáy lòng Tam hoàng tử cũng không quá kính trọng Tào hoàng hậu.
"Nếu như vậy, ta cũng đến thỉnh an mẫu hậu một cái." Tam hoàng tử lạnh nhạt nói, nói xong lập tức đi về phía sau Giang thị, muốn sóng vai đi cùng với A Ngư.
A Ngư rất bực tức, nhưng không thể nào đuổi người đi, dù sao nàng cũng không có tư cách ngăn cản Tam hoàng tử đi gặp cô cô.
Giang thị cho rằng Tào Đình An đã là người không hiểu lý lẽ nhất, nhưng bây giờ mới phát hiện Tam hoàng tử còn vô lễ hơn Tào Đình An! Hắn theo đuổi nữ nhi như vậy, làm người ngoài sẽ nghĩ thế nào, lỡ Từ lão thái quân, Từ Ngũ gia biết thì nghĩ nữ nhi như thế nào?
Thanh danh nữ nhi quan trọng hơn, Giang thị tin rằng Tào hoàng hậu sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của bà!
Vì để thoát khỏi Tam hoàng tử, đột nhiên Giang thị khom lưng, lộ vẻ mặt đau khổ.
A Ngư thật sự bị mẫu thân dọa sợ, vội vã đỡ lấy mẫu thân: "Mẫu thân, người làm sao vậy?"
Giang thị giả bộ cắn răng ra vẻ đang phải chịu đựng gì đó, một lát sau mới nói với Lục công công: "Bệnh đau bụng cũ của ta lại tái phát, sợ là hôm nay không thể đến thỉnh an nương nương, thỉnh cầu công công thay ta bồi tội với nương nương."
Lục công công nín cười nói: "Thân thể phu nhân quan trọng hơn, về phủ nghỉ ngơi trước đi."
Giang thị lập tức tựa vào người nữ nhi mà chuyển hướng đi về cửa cung.
Tam hoàng tử trợn mắt há hốc mồm, chờ hắn kịp phản ứng, A Ngư và mẫu thân của nàng đã đi một khoảng cách xa rồi.
Hắn vừa muốn đuổi theo, Lục công công nhỏ nhẹ khuyên nhũ: "Điện hạ nên có chừng có mực, nếu gây hoạ lớn thì Quý phi bên kia sẽ trách tội ngài."
Dĩ nhiên Tam hoàng tử hiểu rõ đạo lý này, nhưng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của A Ngư, nghĩ tới gương mặt nàng càng lúc càng quyến rũ hơn năm trước, Tam hoàng tử lập tức không quản lý được chân của mình.
Hắn nhanh chóng chạy tới trước mặt hai người.
Nghe được tiếng bước chân, Giang thị cau mày.
A Ngư thấy, trong lòng phút chốc xuất hiện một luồng oán khí.
Giao mẫu thân cho nha hoàn, A Ngư xoay người, lạnh lùng mà nhìn thiếu niên đã chạy tới trước mặt: "Rốt cuộc điện hạ muốn thế nào?"
Tam hoàng tử đã quen nhìn thấy bộ dạng sợ hãi nhát gan của nàng, đột nhiên đối diện với đôi mắt hạnh tràn đầy phẫn nộ của tiểu cô nương, hắn nhìn đến nỗi ngây người.
Hắn muốn làm gì sao?
Hắn muốn bắt nạt A Ngư, muốn nhìn bộ dạng nước mắt ròng ròng đáng thương của nàng, muốn nghe giọng nói hốt hoảng cầu xin lại êm tai của nàng, đặc biệt từng tiếng Tam điện hạ kia, còn êm tai hơn so với tiếng chim hót. Hiện tại nàng đã trưởng thành, đột nhiên Tam hoàng tử còn có ý nghĩ muốn xoa bóp gương mặt trắng nõn mềm mịn của nàng, muốn cắn đôi môi mê người của nàng, còn muốn, muốn nàng làm nữ nhân của hắn.
Tam hoàng tử đã có thông phòng từ năm trước.
Vào ban đêm, Tam hoàng tử thường hay suy nghĩ, nếu đổi thành A Ngư thì sẽ có bộ dạng ra sao?
Nhưng, những ý nghĩ này hắn có thể nói riêng với A Ngư, vừa bắt nạt A Ngư vừa nói, nhưng không thể nói trước mặt Giang thị.
Yết hầu của hắn chuyển động, ánh mắt Tam hoàng tử bắt đầu né tránh.
A Ngư không hiểu ánh mắt của hắn nhưng Giang thị lại hiểu.
"Tiểu nữ đã định hôn sự, thỉnh điện hạ tự trọng." Không giả bộ bệnh nữa, Giang thị chắn ở trước mặt nữ nhi, vẻ mặt nghiêm túc nói.
A Ngư không nhịn được mà nắm lấy tay áo mẫu thân, này là muốn công khai sao?
Vẻ mặt Giang thị giận dữ mà trừng mắt với Tam hoàng tử.
Cả người Tam hoàng tử giống như vừa bị một trận mưa xối xả dội xuống, đáy lòng lập tức phát hỏa tới nỗi muốn giết người.
"Ngươi muốn gả cho ai hả?" Tam hoàng tử bị k1ch thích mà chất vấn nàng.
Giang thị quyết không lùi bước: "Đây là chuyện gia đình của chúng ta, không liên quan đến điện hạ."
Hơi thở Tam hoàng tử bắt đầu nặng nề, nếu nàng đã định hôn sự, vì sao hắn không nghe được tin tức dù chỉ một chút?
Ngay lúc đầu óc Tam hoàng tử nhạy bén nghi ngờ có phải Giang thị đang muốn lừa gạt hắn hay không thì ngoài cửa cung đột nhiên truyền tới một tràn tiếng vó ngựa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một đội thị vệ của doanh trại Thần Sách, người dẫn đầu mặc quan bào màu tím, đó là Từ Tiềm, là vị Ngũ biểu thúc thích dạy dỗ hắn hơn cả phụ hoàng của hắn.
Vừa mới tuần tra Kinh Thành về, Từ Tiềm không ngờ sẽ gặp được nhạc mẫu và vị tiểu hôn thê tương lai của hắn ở gần cửa cung.
Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn ba người, thấy vẻ mặt của Giang thị, điệu bộ có chút không đúng lắm, Từ Tiềm ra lệnh cho thủ hạ đứng tại chỗ đợi lệnh, hắn vươn người xuống ngựa, nhanh chóng bước đến.
A Ngư cúi đầu, Từ Tiềm mặc quan phục, lạnh lùng uy nghiêm, không hiểu sao nàng không dám nhìn thẳng.
Tay Tam hoàng tử nắm chặt lại thành quả đấm, chưa hề thả lỏng.
Giang thị nhìn thấy nữ tế tương lai, giống như thấy được người đáng tin cậy, một đống uất ức không thể khống chế mà tràn lan khắp lòng, lại hoá thành từng giọt nước đọng lại trong mắt.
Bà tự cảm thấy mất mặt, nên vội vàng nghiêng đầu che giấu.
Từ Tiềm vừa đến chỗ, xảy ra chuyện gì mà có thể khiến nhạc mẫu tương lai sắp khóc?
Hắn trực tiếp nhìn về phía Tam hoàng tử: "Ngươi làm gì ở đây?"
Tam hoàng tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giọng nói lại có hơi mỉa mai: "Nghe nói A Ngư biểu muội đã có hôn ước, ta đặc biệt tới chúc phúc."
Ánh mắt thiếu niên trẻ tuổi nhìn chằm chằm A Ngư, khiến Từ Tiềm nghĩ tới đứa cháu Từ Khác.
Kịp thời phản ứng lại, Từ Tiềm cười lạnh nói: "Vậy à, vậy có cần ta đưa cho ngươi một tấm thiệp cưới trước hay không?"
Tam hoàng tử: ....
Gì chứ?
Ngũ biểu thúc vừa mới nói gì vậy?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: HaHa, Ngũ biểu thúc phải gấp gáp bảo vệ thê tử thôi, người người đều yêu thầm tiểu thê tử của hắn nha!
/141
|