Editor: Tương Ly
Ý gì? - - Ngươi trăm phương ngàn kế nhọc lòng đổi thân phận của ta và Thủy Đình chân chính, lại hao hết tâm tư làm ta đáp ứng tham gia trận thi đấu chọn lựa này của gia tộc Thủy thị, hiện tại, người đứng ra ngăn cản ta lại là ngươi, ngươi đến tột cùng có ý tứ gì?
Thủy Đình công tử còn trẻ, thực lực phi phàm, tại hạ nhịn không được muốn cùng Thủy Đình công tử luận bàn một phen, không biết Thủy Đình công tử có thể chỉ giáo hay không? Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Thu treo nụ cười thản nhiên, nhìn Dạ Thất Thất với dáng vẻ tươi cười mê người.
Dạ Thất Thất không bị bộ dáng của hắn mê hoặc chút nào, tay áo vung lên, cười lạnh nói, Xin lỗi, ta không có hứng thú!
Nói xong, Dạ Thất Thất trực tiếp xoay người rời đi.
Mới vừa đi hai bước, bước chân Dạ Thất Thất lại lần nữa dừng lại, trong mắt sáng ngời chớp qua tia kinh ngạc cùng giảo hoạt!
Tế phẩm, đàn tế, bí mật gia tộc Thủy thị, vì sao chân tướng ngươi biến thành bộ dáng này, ngươi đều không muốn biết sao? Những lời này, là lúc Dạ Thất Thất xoay người dục rời đi, ở trong đầu nàng vang lên một câu nói do Hàn Thu truyền âm!
...
Tế phẩm, đàn tế, bí mật gia tộc Thủy thị, chân tướng...
Dạ Thất Thất không phải không thừa nhận, lời Hàn Thu nói, chọc trúng chỗ uy hiếp nàng.
Hắn nói những thứ này, đều là những gì nàng muốn biết.
Nhưng là...
Thân ở bổn tộc, lại muốn âm thầm do thám biết bí mật bổn tộc, Hàn huynh, ngươi phúc hắc vô sỉ như vậy, thật sự được không? Dạ Thất Thất lạnh lẽo nhếch mày, ánh mắt quét qua trên từng khuôn mặt người Thủy thị gia tộc ngồi ở một bên, hai đầu lông mày không chút nào che dấu trào phúng.
Dẫn sói vào nhà, gia tộc Thủy thị sớm muộn cũng sẽ nếm đủ quả đắng.
Về phần tế phẩm cùng đàn tế trong miệng hắn, cùng với cái gọi là chân tướng, những thứ kia đều là đáp án nàng muốn biết, nhưng là... Điều đó không có nghĩa là nàng sẽ vì thứ này mà cùng Hàn Thu thỏa hiệp, cam tâm làm quân cờ trong tay hắn.
Muốn lợi dụng nàng để đối phó gia tộc Thủy thị, Hàn Thu tính toán đánh cược ngược lại hết sức chut toàn, thật không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu ra? Tại sao lại chắc chắc chính mình sẽ nghe hắn như thế?
...
Nhìn bóng lưng Dạ Thất Thất rời đi, Hàn Thu chẳng những không có tức giận, ngược lại khóe môi đầy tia vui vẻ.
Quả nhiên, không hổ là người bị nó chọn trúng, quả thật thú vị!
Hàn công tử... Người hầu bị tộc trưởng sai phái đến hầu hạ bên cạnh Hàn Thu dè dặt tiến lên, hắn cẩn thận đi tới gần chuyển cáo cho Hàn Thu lời nói của tộc trưởng.
Sau khi nghe được lời người hầu kia chuyển cáo nói, lông mày Hàn Thu cau lại, đáy mắt lóe qua một chút tinh quang.
Ở trước mặt ta, sao có thể cho phép ngươi nói đi là đi được? Hàn Thu thay đổi lại vẻ lạnh nhạt lúc trước, hai đầu lông mày nhiều thêm vài phần tức giận, hét lớn một tiếng, đột nhiên cả người bay lên trời, lưu lại một đạo tàn ảnh.
Rầm!
Giữa không gian, Dạ Thất Thất và Hàn Thu dường như đồng thời lui về phía sau hai bước.
Đây là quyết định cuối cùng của ngươi? Dạ Thất Thất xoa tay, nhìn Hàn Thu, lạnh lùng nói.
Hàn Thu nhướn mày, hai đầu lông mày đã tiêu tán vẻ ôn nhuận, nhiều thêm vài phần lạnh lùng và cao ngạo, Hãy bớt sàm ngôn đi, xuất ra bản lãnh của ngươi, cho ta nhìn xem rốt cuộc ta có từng nhìn nhầm hay không?
Ai quản ngươi có nhìn nhầm hay không? Bệnh thần kinh!
Rất hợp ý ta. Vừa mới dứt lời, đột nhiên trong người Dạ Thất Thất nở rộ hào quang, bay lên trời, thật giống như một đóa hoa sen trắng nõn tinh khiết nở rộ ở không trung, nhưng lại không mảnh mai như hoa sen, khí thế toàn
Ý gì? - - Ngươi trăm phương ngàn kế nhọc lòng đổi thân phận của ta và Thủy Đình chân chính, lại hao hết tâm tư làm ta đáp ứng tham gia trận thi đấu chọn lựa này của gia tộc Thủy thị, hiện tại, người đứng ra ngăn cản ta lại là ngươi, ngươi đến tột cùng có ý tứ gì?
Thủy Đình công tử còn trẻ, thực lực phi phàm, tại hạ nhịn không được muốn cùng Thủy Đình công tử luận bàn một phen, không biết Thủy Đình công tử có thể chỉ giáo hay không? Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Thu treo nụ cười thản nhiên, nhìn Dạ Thất Thất với dáng vẻ tươi cười mê người.
Dạ Thất Thất không bị bộ dáng của hắn mê hoặc chút nào, tay áo vung lên, cười lạnh nói, Xin lỗi, ta không có hứng thú!
Nói xong, Dạ Thất Thất trực tiếp xoay người rời đi.
Mới vừa đi hai bước, bước chân Dạ Thất Thất lại lần nữa dừng lại, trong mắt sáng ngời chớp qua tia kinh ngạc cùng giảo hoạt!
Tế phẩm, đàn tế, bí mật gia tộc Thủy thị, vì sao chân tướng ngươi biến thành bộ dáng này, ngươi đều không muốn biết sao? Những lời này, là lúc Dạ Thất Thất xoay người dục rời đi, ở trong đầu nàng vang lên một câu nói do Hàn Thu truyền âm!
...
Tế phẩm, đàn tế, bí mật gia tộc Thủy thị, chân tướng...
Dạ Thất Thất không phải không thừa nhận, lời Hàn Thu nói, chọc trúng chỗ uy hiếp nàng.
Hắn nói những thứ này, đều là những gì nàng muốn biết.
Nhưng là...
Thân ở bổn tộc, lại muốn âm thầm do thám biết bí mật bổn tộc, Hàn huynh, ngươi phúc hắc vô sỉ như vậy, thật sự được không? Dạ Thất Thất lạnh lẽo nhếch mày, ánh mắt quét qua trên từng khuôn mặt người Thủy thị gia tộc ngồi ở một bên, hai đầu lông mày không chút nào che dấu trào phúng.
Dẫn sói vào nhà, gia tộc Thủy thị sớm muộn cũng sẽ nếm đủ quả đắng.
Về phần tế phẩm cùng đàn tế trong miệng hắn, cùng với cái gọi là chân tướng, những thứ kia đều là đáp án nàng muốn biết, nhưng là... Điều đó không có nghĩa là nàng sẽ vì thứ này mà cùng Hàn Thu thỏa hiệp, cam tâm làm quân cờ trong tay hắn.
Muốn lợi dụng nàng để đối phó gia tộc Thủy thị, Hàn Thu tính toán đánh cược ngược lại hết sức chut toàn, thật không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu ra? Tại sao lại chắc chắc chính mình sẽ nghe hắn như thế?
...
Nhìn bóng lưng Dạ Thất Thất rời đi, Hàn Thu chẳng những không có tức giận, ngược lại khóe môi đầy tia vui vẻ.
Quả nhiên, không hổ là người bị nó chọn trúng, quả thật thú vị!
Hàn công tử... Người hầu bị tộc trưởng sai phái đến hầu hạ bên cạnh Hàn Thu dè dặt tiến lên, hắn cẩn thận đi tới gần chuyển cáo cho Hàn Thu lời nói của tộc trưởng.
Sau khi nghe được lời người hầu kia chuyển cáo nói, lông mày Hàn Thu cau lại, đáy mắt lóe qua một chút tinh quang.
Ở trước mặt ta, sao có thể cho phép ngươi nói đi là đi được? Hàn Thu thay đổi lại vẻ lạnh nhạt lúc trước, hai đầu lông mày nhiều thêm vài phần tức giận, hét lớn một tiếng, đột nhiên cả người bay lên trời, lưu lại một đạo tàn ảnh.
Rầm!
Giữa không gian, Dạ Thất Thất và Hàn Thu dường như đồng thời lui về phía sau hai bước.
Đây là quyết định cuối cùng của ngươi? Dạ Thất Thất xoa tay, nhìn Hàn Thu, lạnh lùng nói.
Hàn Thu nhướn mày, hai đầu lông mày đã tiêu tán vẻ ôn nhuận, nhiều thêm vài phần lạnh lùng và cao ngạo, Hãy bớt sàm ngôn đi, xuất ra bản lãnh của ngươi, cho ta nhìn xem rốt cuộc ta có từng nhìn nhầm hay không?
Ai quản ngươi có nhìn nhầm hay không? Bệnh thần kinh!
Rất hợp ý ta. Vừa mới dứt lời, đột nhiên trong người Dạ Thất Thất nở rộ hào quang, bay lên trời, thật giống như một đóa hoa sen trắng nõn tinh khiết nở rộ ở không trung, nhưng lại không mảnh mai như hoa sen, khí thế toàn
/375
|