Cùng lúc đó, ở một phương hướng khác...
"Oa, lão đại, chạy mau, huyền thú tạo phản."
"Cứu mạng."
"Đừng đuổi theo ta, mau cút ngay."
Đám người Hỏa Kỳ Vân đang chìm đắm trong tiếng địch tuyệt vời, đột nhiên, một trận tiếng vang đất rung núi chuyển làm bọn họ tỉnh lại, không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền hù dọa mấy công tử bọn họ luôn sống an nhàn sung sướng đến mức sắc mặt tái nhợt, chạy trối chết.
Nói giỡn, những huyền thú kia số lượng nhiều đến mức không đếm nổi, bọn họ không chạy sẽ bị vô số huyền thú giết chết.
"Trưởng lão, ta đi cứu thiếu gia!"
Trên ngọn cây cách đó không xa, hai nam tử đang đứng, trong đó một nam nhân bộ dáng ba bốn mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ nghiêm túc, mặt râu quai nón, phi thường có uy thế, một người khác thì trẻ tuổi hơn bộ dạng mười bảy mười tám tuổi, lớn lên nhã nhặn nhưng hành động cùng giọng điệu cấp bách, vừa thấy thiếu gia gặp nạn, lập tức liền nghĩ lao ra cứu người.
"Tạm thời không cần, không đến một khắc cuối cùng không cho phép ra tay!" Nam tử râu quai nón đầy thâm ý nhìn một màn bạo động kia, kiên định ra lệnh.
Nhìn vài người thiếu niên bị huyền thú đuổi đến thượng bay hạ nhảy, Dạ Thất Thất ở một bên cười đến đắc ý, nụ cười thanh linh tuyệt mỹ kia đủ để khiến nhật nguyệt thất sắc, cho dù mặc quần thô áo rách cũng không che giấu được nét tao nhã, khí chất tôn quý từ trong xương, điều này người khác muốn bắt chước cũng không được!
"Ai ở sau lưng tính kế bổn thiếu gia, mau lăn ra đây cho bổn thiếu gia!" Hỏa Kỳ Vân không phải người ngu, liền đem huyền thú tạo phản cùng khúc hát liên hệ cùng một chỗ, vận khí huyền lực la lớn.
Dạ Thất Thất buồn cười nhìn Hỏa Kỳ Vân, cảm thấy thiếu niên này ngốc đến đáng yêu, thời khắc đang muốn rời đi, đột nhiên cảm giác vạt áo bị vật gì đó ôm trúng, cúi đầu vừa nhìn, không khỏi nở nụ cười!
Tiểu tử này, có vài phần tâm cơ! Thế nhưng hiểu được lợi dụng huyền thú tìm đến người.
Nàng xoay người ôm lấy tiểu miêu giống như ấu hồ, cặp mắt ngập nước kia vụt sáng nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng sợ nàng chạy trốn, chết sống không chịu buông miệng ra, cắn chặt góc áo của nàng.
Hành tung nếu đã bị người. . . Ách. . . Là bị thú nhìn thấu, nàng cũng không hề ẩn núp hành tung nữa, dứt khoát thoải mái ôm ấu kỳ Mê Hồ hiện thân, trong tay bích địch đặt ở bên miệng thổi ra một đoạn ngắn âm phù. . .
Thời khắc tiếng địch kết thúc, huyền thú vây công đám người Hỏa Kỳ Vân từ từ thối lui, thời khắc chúng thú rời đi, còn lưu luyến không rời nhìn qua bích địch trong tay Dạ Thất Thất!
Cùng là huyền thú, đó là linh thức thú, chính là khác biệt lớn nhất giữa chúng nó cùng dã thú, chúng nó thông linh, Dạ Thất Thất thân ở bí cảnh năm trăm năm, tự nhiên phù hợp với huyễn thú, hết sức dễ dàng đạt được sự yêu thích của những sinh vật tự nhiên này.
"Mê Hồ, công kích cho ta, bắt lấy tên kia thì bổn thiếu gia có thưởng lớn!" Hỏa Kỳ Vân nhìn những huyền thú này ôn thuận rời đi, ánh mắt đầy lửa nóng rơi xuống trên người Dạ Thất Thất, khi ánh mắt chạm đến tiểu bạch hồ trong ngực nàng, thấy thú sủng của mình đang ưng thuận nằm kia liền cảm giác trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chít chít - -
Mê Hồ nhìn nhìn chủ nhân của mình, lại liếc nhìn người ôm chính mình, chủ nhân bảo nó bắt người, nhưng muốn bắt như thế nào nha? Bắt ai nha?
Chít chít - - không rõ lắm, không hiểu, không bắt!
Chít chít gọi vài tiếng biểu đạt ý của mình, liền lật thân, thoải mái nằm ở trong lòng nàng, nó hết sức thích mùi trên người nhân loại này, cảm giác ở nhiều với nàng, đối với tu luyện sau này của nó có trợ giúp, liền hết sức tự nhiên đối với nàng thân mật vài phần.
"Mê Hồ? Thật là một tiểu thú mê muội, thú sủng thì mê hồ (mê muội, hồ đồ), chủ nhân thì ngu xuẩn, thật đúng là trời sinh một đôi!" Dạ Thất Thất sờ sờ vật nhỏ trong lòng, khóe môi nhếch lên cười nhẹ chế giễu, một thân nam trang tố y vải thô, làm nàng có một phong thái khác.
Hỏa Kỳ Vân vừa nghe lời nói của nàng, tức giận tới mức trừng mắt, khuôn mặt thanh tú đen như mực, cả người như tiểu lão hổ xù lông, "Ngươi nói ai ngu xuẩn? Ngươi mới ngu xuẩn, cả nhà ngươi đều ngu xuẩn, lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, mau đưa thú sủng trả lại cho ta."
"Có bản lĩnh liền đến đoạt! Đứng ở đó hô to gọi nhỏ, ngươi nghĩ ta sẽ đưa ngươi sao? Cái này cũng cần ta dạy. Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn!" Dạ Thất Thất xoa nhẹ lỗ tai Mê Hồ, khinh thường quét mắt đến Hỏa Kỳ Vân đang tức giận xù lông, mặt tràn đầy mỉa mai cùng chế giễu.
"Oa, lão đại, chạy mau, huyền thú tạo phản."
"Cứu mạng."
"Đừng đuổi theo ta, mau cút ngay."
Đám người Hỏa Kỳ Vân đang chìm đắm trong tiếng địch tuyệt vời, đột nhiên, một trận tiếng vang đất rung núi chuyển làm bọn họ tỉnh lại, không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền hù dọa mấy công tử bọn họ luôn sống an nhàn sung sướng đến mức sắc mặt tái nhợt, chạy trối chết.
Nói giỡn, những huyền thú kia số lượng nhiều đến mức không đếm nổi, bọn họ không chạy sẽ bị vô số huyền thú giết chết.
"Trưởng lão, ta đi cứu thiếu gia!"
Trên ngọn cây cách đó không xa, hai nam tử đang đứng, trong đó một nam nhân bộ dáng ba bốn mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ nghiêm túc, mặt râu quai nón, phi thường có uy thế, một người khác thì trẻ tuổi hơn bộ dạng mười bảy mười tám tuổi, lớn lên nhã nhặn nhưng hành động cùng giọng điệu cấp bách, vừa thấy thiếu gia gặp nạn, lập tức liền nghĩ lao ra cứu người.
"Tạm thời không cần, không đến một khắc cuối cùng không cho phép ra tay!" Nam tử râu quai nón đầy thâm ý nhìn một màn bạo động kia, kiên định ra lệnh.
Nhìn vài người thiếu niên bị huyền thú đuổi đến thượng bay hạ nhảy, Dạ Thất Thất ở một bên cười đến đắc ý, nụ cười thanh linh tuyệt mỹ kia đủ để khiến nhật nguyệt thất sắc, cho dù mặc quần thô áo rách cũng không che giấu được nét tao nhã, khí chất tôn quý từ trong xương, điều này người khác muốn bắt chước cũng không được!
"Ai ở sau lưng tính kế bổn thiếu gia, mau lăn ra đây cho bổn thiếu gia!" Hỏa Kỳ Vân không phải người ngu, liền đem huyền thú tạo phản cùng khúc hát liên hệ cùng một chỗ, vận khí huyền lực la lớn.
Dạ Thất Thất buồn cười nhìn Hỏa Kỳ Vân, cảm thấy thiếu niên này ngốc đến đáng yêu, thời khắc đang muốn rời đi, đột nhiên cảm giác vạt áo bị vật gì đó ôm trúng, cúi đầu vừa nhìn, không khỏi nở nụ cười!
Tiểu tử này, có vài phần tâm cơ! Thế nhưng hiểu được lợi dụng huyền thú tìm đến người.
Nàng xoay người ôm lấy tiểu miêu giống như ấu hồ, cặp mắt ngập nước kia vụt sáng nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng sợ nàng chạy trốn, chết sống không chịu buông miệng ra, cắn chặt góc áo của nàng.
Hành tung nếu đã bị người. . . Ách. . . Là bị thú nhìn thấu, nàng cũng không hề ẩn núp hành tung nữa, dứt khoát thoải mái ôm ấu kỳ Mê Hồ hiện thân, trong tay bích địch đặt ở bên miệng thổi ra một đoạn ngắn âm phù. . .
Thời khắc tiếng địch kết thúc, huyền thú vây công đám người Hỏa Kỳ Vân từ từ thối lui, thời khắc chúng thú rời đi, còn lưu luyến không rời nhìn qua bích địch trong tay Dạ Thất Thất!
Cùng là huyền thú, đó là linh thức thú, chính là khác biệt lớn nhất giữa chúng nó cùng dã thú, chúng nó thông linh, Dạ Thất Thất thân ở bí cảnh năm trăm năm, tự nhiên phù hợp với huyễn thú, hết sức dễ dàng đạt được sự yêu thích của những sinh vật tự nhiên này.
"Mê Hồ, công kích cho ta, bắt lấy tên kia thì bổn thiếu gia có thưởng lớn!" Hỏa Kỳ Vân nhìn những huyền thú này ôn thuận rời đi, ánh mắt đầy lửa nóng rơi xuống trên người Dạ Thất Thất, khi ánh mắt chạm đến tiểu bạch hồ trong ngực nàng, thấy thú sủng của mình đang ưng thuận nằm kia liền cảm giác trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chít chít - -
Mê Hồ nhìn nhìn chủ nhân của mình, lại liếc nhìn người ôm chính mình, chủ nhân bảo nó bắt người, nhưng muốn bắt như thế nào nha? Bắt ai nha?
Chít chít - - không rõ lắm, không hiểu, không bắt!
Chít chít gọi vài tiếng biểu đạt ý của mình, liền lật thân, thoải mái nằm ở trong lòng nàng, nó hết sức thích mùi trên người nhân loại này, cảm giác ở nhiều với nàng, đối với tu luyện sau này của nó có trợ giúp, liền hết sức tự nhiên đối với nàng thân mật vài phần.
"Mê Hồ? Thật là một tiểu thú mê muội, thú sủng thì mê hồ (mê muội, hồ đồ), chủ nhân thì ngu xuẩn, thật đúng là trời sinh một đôi!" Dạ Thất Thất sờ sờ vật nhỏ trong lòng, khóe môi nhếch lên cười nhẹ chế giễu, một thân nam trang tố y vải thô, làm nàng có một phong thái khác.
Hỏa Kỳ Vân vừa nghe lời nói của nàng, tức giận tới mức trừng mắt, khuôn mặt thanh tú đen như mực, cả người như tiểu lão hổ xù lông, "Ngươi nói ai ngu xuẩn? Ngươi mới ngu xuẩn, cả nhà ngươi đều ngu xuẩn, lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, mau đưa thú sủng trả lại cho ta."
"Có bản lĩnh liền đến đoạt! Đứng ở đó hô to gọi nhỏ, ngươi nghĩ ta sẽ đưa ngươi sao? Cái này cũng cần ta dạy. Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn!" Dạ Thất Thất xoa nhẹ lỗ tai Mê Hồ, khinh thường quét mắt đến Hỏa Kỳ Vân đang tức giận xù lông, mặt tràn đầy mỉa mai cùng chế giễu.
/375
|