"Ghế lô phòng chữ Địa ra giá hai ngàn vạn hoàng kim, còn có ai ra giá cao hơn nữa không?" Trà gia thiếu niên nói xong nhìn về phía Tuyết Ẩn, không dễ phát giác nhíu mày.
Tuyết Ẩn nhìn về phía ghế lô đối diện, nơi đó tuy rằng mở cửa sổ, nhưng lại không nhìn thấy người. Nhưng giọng nói kia đối với nàng vô cùng quen thuộc, đó là hộ vệ của Bắc Huyền Thanh Jersey.
Đối với tâm tư của Bắc Huyền Thanh, Tuyết Ẩn cũng có thể hiểu. Chính bản thân hắn đã không cần che giấu thân phận của Jersey, hiển nhiên cũng đã được Hoàng Đế Bắc Vực đồng ý đi.
Bằng không Bắc Huyền Thanh chỉ là một vị hoàng tử làm sao có thể có nhiều tiền đến như vậy. Xem ra bán thú này rất được các nước hoan nghênh.
"Ba ngàn vạn hoàng kim."
Dứt lời, khiến cho sóng to gió lớn, không nghĩ tới còn có người ra giá tiền cao hơn.
Lần này không đợi Tuyết Ẩn nhìn qua, người nọ đã nhìn lại nàng. Tròng mắt dưới mặt nạ màu vàng, trêu tức nhìn nàng
"Các ngươi rủ nhau tới?" Tuyết Ẩn nhìn về phía Ly Thiên Dạ, hỏi. Hay là hai bọn hắn đều cho người theo dõi nàng.
Ly Thiên Dạ lắc đầu "Hắn năm nào cũng xuất hiện ở đây ."
Không sai, người ngồi ở ghế lô phòng chữ Huyền kia chính là Âu Nhan Mộ . hơn nữa hắn tựa hồ luôn chú ý đến Tuyết Ẩn phía bên này.
"Ghế lô phòng chưa Huyền ra giá ban ngàn vạn hoàng kim, còn có người trả giá cao hơn nữa không?" Trà thiếu gia mặc dù nói như vậy , nhưng vẫn nhìn lên ghế lô phòng chữ Thiên.
Hắn đối với ghế lô phòng chữ Thiên rất có tin tưởng, cho nên hắn căn bản không vội.
"Triển Hoành, chúng ta có có thể ra bao nhiêu?" Tuyết Ẩn quay đầu hỏi, đến hai ngàn vạn hoàng kim, đã là cực hạn .
Tuyết Ẩn bỏ qua Âu Nhan Mộ ở phía đối diện, người này tuyệt đối muốn cùng bản thân nàng đối nghịch .
"Năm ngàn vạn hoàng kim." Triển Hoành cung kính nói, ngân hàng tư nhân của Lam không chỉ có ở riêng Bắc Ngung Đế quốc, mà ở tứ đại quốc đều có . cho nên giá năm ngàn vạn là hoàn toàn có thể ra.
"Vậy năm gàn vạn đi." Tuyết Ẩn mở miệng nói. Tiền mất đi không sao cả, còn có thể kiếm lại, hơn nữa theo ý tử của Triển Hoành, thì vẫn còn dư giả.
Ngân hàng tư nhân cùng ngân hàng ở hiện đại giống nhau, là nơi để gửi tiền vào. Nhưng ở tứ quốc, gia tộc lớn mạnh nhất vẫn là Trà gia.
Bốn đại quốc gia nơi nơi kiềm chế lẫn nhau. Nhưng Bắc Ngung Đế quốc vẫn là quốc gia giàu có nhất trong tứ quốc.
Về phần Đông huyền đế quốc, đó là nơi có địa lý rât tốt, cũng coi như giàu có, nhưng không sánh bằng Bắc Ngung Đế quốc. Ba ngàn vạn hoàng kim, cũng đủ khiến quốc khố thiếu hụt một nửa đi.
Người có tiền đúng là rất tốt. Lúc trước nàng vẫn đang suy nghĩ biện pháp để kiếm tiền, kết quả trở thành Lam thủ lĩnh, liền giải quyết vấn đề này của nàng.
Khó trách nhiều người khát khao vị trí đó như vậy. Đúng là không cần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
"Năm ngàn vạn hoàng kim!" Triển Hoành hô, năm ngàn vạn hoàng kim, số tiền này đối với Lam không phải là chuyện khó.
"Phòng chữ Thiên, năm ngàn vạn hoàng kim, còn có người ra giá cao hơnsao?" Trà thiếu gia nhìn thoáng qua Tuyết Ẩn, sau đó hô.
Vốn tưởng người đấu giá là nam tử mang mặt nạ màu bạc kia, không nghĩ tới lại là một người khác. Mà lại còn là một thiếu nữ, nhìn qua bất quá chỉ mới gần mười tuổi.
Việc này làm cho mọi người vô cùng giật mình, suy nghĩ khống biết là dạng kiệt xuất nhân tài nào, thế nhưng lại một phát kêu giá năm ngàn vạn hoàng kim. Đây chính là giá tiền cao nhất từ trước bán đấu giá tới nay.
"Ghế lô phòng chữ Thiên, năm ngàn vạn hoàng kim, còn có ai ra giá cao hơn nữa sao?"
Dưới đài nghị luận ào ào, năm ngàn vạn hoàng kim. Liền tính bọn họ táng gia bại sản cũng không có nhiều tiền như vậy, vẫn là ngoan ngoãn chờ xem.
Còn nữa, bán thú này mua về nhà cũng vô dụng, lại không để người sở dụng.
"Ghế lô phòng chữ Thiên, năm ngàn vạn hoàng kim, còn có ai ra giá nữa không?"
Tuyết Ẩn nhìn về phía ghế lô đối diện, nơi đó tuy rằng mở cửa sổ, nhưng lại không nhìn thấy người. Nhưng giọng nói kia đối với nàng vô cùng quen thuộc, đó là hộ vệ của Bắc Huyền Thanh Jersey.
Đối với tâm tư của Bắc Huyền Thanh, Tuyết Ẩn cũng có thể hiểu. Chính bản thân hắn đã không cần che giấu thân phận của Jersey, hiển nhiên cũng đã được Hoàng Đế Bắc Vực đồng ý đi.
Bằng không Bắc Huyền Thanh chỉ là một vị hoàng tử làm sao có thể có nhiều tiền đến như vậy. Xem ra bán thú này rất được các nước hoan nghênh.
"Ba ngàn vạn hoàng kim."
Dứt lời, khiến cho sóng to gió lớn, không nghĩ tới còn có người ra giá tiền cao hơn.
Lần này không đợi Tuyết Ẩn nhìn qua, người nọ đã nhìn lại nàng. Tròng mắt dưới mặt nạ màu vàng, trêu tức nhìn nàng
"Các ngươi rủ nhau tới?" Tuyết Ẩn nhìn về phía Ly Thiên Dạ, hỏi. Hay là hai bọn hắn đều cho người theo dõi nàng.
Ly Thiên Dạ lắc đầu "Hắn năm nào cũng xuất hiện ở đây ."
Không sai, người ngồi ở ghế lô phòng chữ Huyền kia chính là Âu Nhan Mộ . hơn nữa hắn tựa hồ luôn chú ý đến Tuyết Ẩn phía bên này.
"Ghế lô phòng chưa Huyền ra giá ban ngàn vạn hoàng kim, còn có người trả giá cao hơn nữa không?" Trà thiếu gia mặc dù nói như vậy , nhưng vẫn nhìn lên ghế lô phòng chữ Thiên.
Hắn đối với ghế lô phòng chữ Thiên rất có tin tưởng, cho nên hắn căn bản không vội.
"Triển Hoành, chúng ta có có thể ra bao nhiêu?" Tuyết Ẩn quay đầu hỏi, đến hai ngàn vạn hoàng kim, đã là cực hạn .
Tuyết Ẩn bỏ qua Âu Nhan Mộ ở phía đối diện, người này tuyệt đối muốn cùng bản thân nàng đối nghịch .
"Năm ngàn vạn hoàng kim." Triển Hoành cung kính nói, ngân hàng tư nhân của Lam không chỉ có ở riêng Bắc Ngung Đế quốc, mà ở tứ đại quốc đều có . cho nên giá năm ngàn vạn là hoàn toàn có thể ra.
"Vậy năm gàn vạn đi." Tuyết Ẩn mở miệng nói. Tiền mất đi không sao cả, còn có thể kiếm lại, hơn nữa theo ý tử của Triển Hoành, thì vẫn còn dư giả.
Ngân hàng tư nhân cùng ngân hàng ở hiện đại giống nhau, là nơi để gửi tiền vào. Nhưng ở tứ quốc, gia tộc lớn mạnh nhất vẫn là Trà gia.
Bốn đại quốc gia nơi nơi kiềm chế lẫn nhau. Nhưng Bắc Ngung Đế quốc vẫn là quốc gia giàu có nhất trong tứ quốc.
Về phần Đông huyền đế quốc, đó là nơi có địa lý rât tốt, cũng coi như giàu có, nhưng không sánh bằng Bắc Ngung Đế quốc. Ba ngàn vạn hoàng kim, cũng đủ khiến quốc khố thiếu hụt một nửa đi.
Người có tiền đúng là rất tốt. Lúc trước nàng vẫn đang suy nghĩ biện pháp để kiếm tiền, kết quả trở thành Lam thủ lĩnh, liền giải quyết vấn đề này của nàng.
Khó trách nhiều người khát khao vị trí đó như vậy. Đúng là không cần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
"Năm ngàn vạn hoàng kim!" Triển Hoành hô, năm ngàn vạn hoàng kim, số tiền này đối với Lam không phải là chuyện khó.
"Phòng chữ Thiên, năm ngàn vạn hoàng kim, còn có người ra giá cao hơnsao?" Trà thiếu gia nhìn thoáng qua Tuyết Ẩn, sau đó hô.
Vốn tưởng người đấu giá là nam tử mang mặt nạ màu bạc kia, không nghĩ tới lại là một người khác. Mà lại còn là một thiếu nữ, nhìn qua bất quá chỉ mới gần mười tuổi.
Việc này làm cho mọi người vô cùng giật mình, suy nghĩ khống biết là dạng kiệt xuất nhân tài nào, thế nhưng lại một phát kêu giá năm ngàn vạn hoàng kim. Đây chính là giá tiền cao nhất từ trước bán đấu giá tới nay.
"Ghế lô phòng chữ Thiên, năm ngàn vạn hoàng kim, còn có ai ra giá cao hơn nữa sao?"
Dưới đài nghị luận ào ào, năm ngàn vạn hoàng kim. Liền tính bọn họ táng gia bại sản cũng không có nhiều tiền như vậy, vẫn là ngoan ngoãn chờ xem.
Còn nữa, bán thú này mua về nhà cũng vô dụng, lại không để người sở dụng.
"Ghế lô phòng chữ Thiên, năm ngàn vạn hoàng kim, còn có ai ra giá nữa không?"
/228
|