Sau khi ăn trưa xong, Trà My liền liên lạc với mẹ, rồi tự kỷ ngồi một góc trong phòng. Nếu bây giờ gửi chuyển phát nhanh thì cũng tốn ít nhất hai đến ba ngày. Vậy trong thời gian đó cô sẽ ở đâu? Ăn nhờ ở đậu nhà người khác lại không phải là sở thích của mình. Dù người ta không nói, nhưng cô cũng đâu thể mặt dày như vậy chứ?
Bước trở ra phòng khách, Trà My lại ngồi đối diện Minh Phong, anh ta đang say mê đánh máy tính, có vẻ công việc rất bận rộn. Suy nghĩ một hồi, cô mới hắng giọng một tiếng: “Cảm ơn anh, đã giúp đỡ tôi từ tối qua đến giờ. Tôi đã gọi điện cho mẹ, bà bảo chìa khóa khoảng hai ngày nữa sẽ gửi đến, nên…”
“Đừng ngại, trong thời gian đó em cứ ở đây.” Minh Phong tay vẫn đang đánh máy, trầm giọng.
"Không cần đâu, tôi thuê khách sạn ở ngoài là được." Trà My lắc đầu, vội vã lên tiếng đáp trả.
Minh Phong ngẩng đầu lên nhìn Trà My, nghiêm túc có thừa đáp: "Con gái không nên ở khách sạn một mình đâu. Anh hứa với bác gái là chăm sóc em rồi, không dám thất hứa đâu."
"Mẹ tôi sẽ không..."
“À, đồ của em anh đã giặt phơi ở ngoài, lát nữa khô thì mặc vào đi với anh đến một nơi.” Minh Phong vừa chỉ tay ra phía ngoài ban công, vừa mỉm cười cắt ngang ý định thuê khách sạn của Trà My.
Trà My mở to miệng như quả trứng gà, chết ngồi một chỗ. Anh lấy đồ cô giặt từ khi nào thế? Sắc mặt chuyển biến liên tục, Trà My lắp bắp đáp trả: “Sao anh lại giặt đồ của tôi, như thế thì có hơi…” Trong lòng Trà My có chút mừng thầm, cũng may vừa rồi cô giặt đồ lót và hong khô bằng máy sấy rồi, chứ nếu không… cô không thể tưởng tưởng nỗi nữa.
Minh Phong ngưng đánh máy, đưa mắt nhìn Trà My chăm chú: “Chỉ là tiện thể cho vào máy giặt luôn thôi, em cứ vào phòng nghỉ ngơi, khi nào khô anh sẽ gọi.”
Trà My cắn răng càch cạch, giật mình khi nhận ra quan hệ giữa cô và anh tự nhiên quá thân thiết. Cách đây hơn một tháng cả hai vẫn là người lạ thế mà...
"Cái gì vậy?" Trà My nhìn một xâu chia khóa Minh Phong đang đưa trước mặt, khó hiểu hỏi.
"Chìa khóa nhà và phòng. Nếu em lo anh sẽ quấy rối gì đó, thì giữ nó đi. Anh sẽ không thể yên tâm, nếu em ra ngoài thuê khách sạn đâu."
Tim Trà My đập nhanh: "Đâu có liên quan gì đến anh, tôi tự biết bảo vệ bản thân mà..." Nói tới đây cô mới sực nhớ, hình như thuê khách sạn cần phải có giấy tờ tuy thân. Mà sáng giờ cô cũng quên mất, là giấy tờ tùy thân cô đều để trong nhà. Cái này vui à nha.
"Thôi đừng bàn về chuyện này nữa, em có muốn vẽ tranh hay đại loại thế không?" Minh Phong đặt xâu chìa khóa vào tay Trà My.
Trà My nhăn mũi, giọng không còn hiên ngang như lúc đầu nữa: "Vậy coi như tôi sẽ thuê phòng của anh. Nếu không chấp nhận thì tôi không ở lại đâu đó."
"Quyết định vậy đi." Minh Phong long lanh hai mắt đáp.
Trà My thở hắt ra, sau đó lấy giấy và bút thuộc quyền sở hữu của Minh Phong ra vẽ. Tuy hôm nay không đến công ty, nhưng công việc thì vẫn cứ tiến triển đều đều, cô không thể ngồi không như vậy được. Nhận lương người ta thì phải làm cho người ta, đây là qui luật.
Ngồi chăm chú suốt hai giờ liền, cuối cùng Trà My cũng vẽ được một vài mẫu ưng ý, cô cẩn thận đặt lên bàn, vươn vai một cái rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Minh Phong đi đâu rồi nhỉ? Trà My gãi cái đầu, nhảy chân sáo đi ra ban công lấy đồ mình vào, tự giờ chắc cũng đã khô rồi.
Cô đưa mắt nhìn dáo dác một lượt sào phơi quần áo, không thấy, chiếc váy cô bốc hơi thành khí loãng rồi hả? Trà My nhìn xuống lầu, trong đầu còn đang nghĩ không chừng gió thổi mạnh quá nên rơi xuống rồi cũng nên, nhưng vẫn không thấy.
"Đừng nói là..." Trà My nói lầm bầm trong miệng, song phóng nhanh vào trong nhà.
"Em thay đồ đi." Minh Phong cầm bộ quần áo đã được ủi thẳng thớm đặt vào tay Trà My, một cách tự nhiên như thể đây là nhiệm vụ hàng ngày của anh vậy.
Trà My đứng như gỗ, nhìn bộ đồ sạch sẽ thơm tho trong tay, sau đó khó hiểu ngước cằm nhìn Minh Phong: "Anh rất thích làm việc nhà hả?" Đây là một câu hỏi thiếu "muối" trầm trọng, sao cô có thể mở miệng ra hỏi ngu vậy trời.
Minh Phong cười cười, trả lời vui vẻ: "Chỉ là sẵn tiện thôi, em là khách đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo."
Chỉ là sẵn tiện thôi? Anh ta thích làm những chuyện sẵn tiện như vậy sao? Có ma mới tin...
Nơi mà Minh Phong dẫn Trà My đến là một trung tâm mua sắm Aeon mới mở, rất sầm uất và náo nhiệt, có đủ các dịch vụ cần thiết đại loại như; mua sắm, chơi game, xem phim, siêu thị... Cô cũng đến đây được vài lần với Hoài Văn và Mai Trang. Nhưng vấn đề quan trọng là, tại sao anh ta lại dẫn cô đến đây?
"Em phải mua vài bộ quần áo để thay đổi, không phải ngày mai còn đi làm hả?" Như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Trà My, Minh Phong lên tiếng giải thích.
Trà My thông suốt thần kinh, trong lòng bất giác khen thầm Minh Phong là người thấu đáo. Cô còn quên mất việc mình không có quần áo mặc, thì anh ta đã nghĩ giùm rồi. Ưỡn ngực bước về phía trước, Trà My cười tươi tắn hiếm thấy: "Tôi thiệt sự ngưỡng mộ vợ tương lai của anh đó."
Sắc mặt Minh Phong tươi rói, bước đều bên cạnh Trà My: "Nếu em nghĩ vậy, thì vị trí đó anh có thể ưu tiên cho em trước."
Trà My dừng bước, hất cằm điệu bộ nhìn thẳng vào mắt Minh Phong: "Anh đang cố theo đuổi tôi đó hả?"
Minh Phong hồi hộp, ánh mắt mang một tia hy vọng đáp trả: "Bộ như vậy không được à?"
Trà My mím môi, tự hỏi đề tài này sẽ dẫn tới đâu đây: "Anh bị loại từ vòng giữ xe."
"Anh có gì không tốt hả? Sao lại bị loại sớm vậy?" Minh Phong nhìn Trà My chăm chú.
"Cái gì anh cũng tốt, nên mới bị loại đó." Trà My đáp trả ngắn gọn, cố xua đi cái cảm giác là anh đang nói thật: "Đừng có giỡn chơi nữa, đi mua đồ thôi."
Minh Phong nụ cười có chút cứng đơ, hít vào để giữ cho sự thất vọng của mình không thể hiện qua gương mặt.
Sau khi lượn một vòng khu trung tâm mua sắm, Trà My mua được vài chiếc váy và quần áo mình thích, sau đó tự động quẹt thẻ tính tiền. Minh Phong cũng không nói gì, âm thầm xách hết đống đồ mà Trà My mua.
"Anh muốn mua gì thì cứ mua đi, tôi vào đây một chút." Trà My dừng lại ở một Salon tóc lớn, ngắm nghía một lúc rồi mới cất giọng nói.
"Cũng không mua gì, anh sẽ ngồi phía trong phòng khách Salon đợi em vậy." Minh Phong vội trả lời.
Trà My chỉ gật đầu một cái, song tiến thẳng vào trong, ngồi xuống ghế.
Rất nhanh sau đó, một nhà tạo mẫu tóc liền tiến lại vui vẻ chào đón, thái độ cực kỳ chuyên nghiệp: "Chào chị."
Trà My nhìn mặt người đàn ông trong gương, mái tóc anh ta màu xám tro kết hợp với màu đen hợp mốt, nhưng nhìn sao cô cũng cảm thấy anh ta giống mafia, cái kiểu xăm mình hình con rồng trên cánh tay càng làm cô thêm phản cảm. Gãi gãi chân mày vài cái, Trà My mới chỉ ngón tay lên bức hình cô ca sĩ nổi tiếng nào đó trước mặt mình: "Tôi muốn cắt tóc mình giống vậy."
Nhà tạo mẫu kia liền gật đầu hiểu ý, nhiệt tình toét miệng cười.
Ba mươi phút sau, Trà My nhìn lại mình trong gương, sau đó vui vẻ móc ví ra trả tiền. Tuy mặt mũi anh ta hơi gian ác, nhưng tay nghề quả là không tồi, cô rất thích tạo hình mới này.
Vừa thấy Trà My bước ra, Minh Phong liền nhìn cô không rời mắt, nhưng lại theo kiểu không tin vào những gì mình đang thấy: “Tóc của em…?”
Trà My cười hề hề, vuốt vuốt mái tóc mới của mình một cái: "Từ nhỏ giờ tôi chưa từng thử qua phong cách này, xem ra cũng không đến nỗi tệ."
"Rất đẹp."
Minh Phong cất giọng khen ngợi. Quả thật kiểu tóc ngắn ôm vai này rất hợp với Trà My, không quá nữ tính, cũng chẳng quá mạnh mẽ, kết hợp giữa cương và nhu, càng tạo nên một sức hút khó tả.
Trà My trề môi, hất tóc kênh kiệu như tiểu thư đài các: “Sáo rỗng.” Tuy miệng nói vậy, nhưng đã là con gái ai mà chẳng thích được khen, dù nhiều hay ít thì trong lòng cũng rộn ràng vui sướng, đó là phản ứng hoàn toàn bình thường.
"Trà My, xem ra quan hệ giữa cô và Minh Phong rất thân thiết đó."
Trà My đang lơ đãng vuốt mái tóc của mình, thì bên tai lại vang lên một giọng nói ngọt ngào như kẹo. Nhưng đó, cũng chính là lý do khiến cô nổi da gà liên hồi. Quay sang nhìn Hà Trang, Trà My liền cảm thấy đau đầu. Mỗi lần gặp cô ta, là y như rằng có chuyện phiền phức ập đến, nên cô quyết định xem cô ta như ruồi muỗi không đáp trả mà đi lướt ngang.
Hà Trang nắm cổ tay Trà My lại, nhìn những túi đồ mà Minh Phong đang xách trên tay, cười đầy mỉa mai: “Còn nói mình không hám danh, xem ra cô cũng chỉ là hồ ly tinh, cao thủ hơn người khác là biết đóng kịch mà thôi.”
Trà My thở một hơi, đứng thẳng lưng, nhìn chòng chọc vào gương mặt xinh đẹp của Hà Trang: “Người chỉ nhìn phiến diện mà phán, người đời gọi đó là kẻ không não. Phụ nữ lúc nào cũng bám lấy đàn ông mà sống, đó gọi là ký sinh. Kẻ luôn cho mình là trung tâm vũ trụ, đó gọi là ếch ngồi đáy giếng. Con mắt nào của cô thấy tôi bám vào đàn ông mà sống? Đừng suy bụng ta ra bụng người, chỉ khiến cho người khác càng xác định, IQ của cô chỉ có một số.”
Trà My vốn không muốn nói nặng lời như thế này. Nhưng thiết nghĩ, cô nên nói thẳng lập trường của mình cho đối phương rõ.
“Mày…” Hà Trang điên tiết giơ tay cao, hòng muốn tát Trà My.
Theo phản xạ tự nhiên, Trà My cũng đưa tay đỡ lại. Sau đó, hất mạnh cánh tay của Hà Trang ra: “Tốt nhất cô nên lo cho mình, đừng có quá quan tâm đến chuyện của người khác.”
Minh Phong rợn gai sống lưng khi nghe những lời đầy dao găm vừa rồi của Trà My. Đúng là cô gái này không bao giờ để mình thiệt thòi.
“Tôi đói rồi, anh có muốn dùng bữa không?” Trà My nhìn Minh Phong lên tiếng.
Minh Phong gật đầu lia lịa, đi theo sau Trà My: “Em muốn ăn gì?”
“Đi siêu thị, tối nay tôi sẽ nấu.”
Hà Trang hai tay nắm chặt, nghiến răng, trợn mắt hung dữ hét lớn: “Mày nhớ đấy, nhất định tao sẽ khiến mày phải hối hận vì thái độ cao ngạo ngày hôm nay.”
Minh Phong nhìn Trà My dò xét, hoàn toàn không có phản ứng gì trước lời cảnh báo vừa rồi của cô gái kia, ung dung cứ như vừa nghe tiếng la hét của khỉ. Quả đúng là phong thái thường thấy của Trà My. Rất ngầu!
Trái tim anh đúng là hết thuốc chữa rồi, à không, từ lúc gặp Trà My là đã không còn thuốc để chữa nữa. Càng biết nhiều, thì càng thích cô hơn. Mỗi ngày, từng chút một...
Bước trở ra phòng khách, Trà My lại ngồi đối diện Minh Phong, anh ta đang say mê đánh máy tính, có vẻ công việc rất bận rộn. Suy nghĩ một hồi, cô mới hắng giọng một tiếng: “Cảm ơn anh, đã giúp đỡ tôi từ tối qua đến giờ. Tôi đã gọi điện cho mẹ, bà bảo chìa khóa khoảng hai ngày nữa sẽ gửi đến, nên…”
“Đừng ngại, trong thời gian đó em cứ ở đây.” Minh Phong tay vẫn đang đánh máy, trầm giọng.
"Không cần đâu, tôi thuê khách sạn ở ngoài là được." Trà My lắc đầu, vội vã lên tiếng đáp trả.
Minh Phong ngẩng đầu lên nhìn Trà My, nghiêm túc có thừa đáp: "Con gái không nên ở khách sạn một mình đâu. Anh hứa với bác gái là chăm sóc em rồi, không dám thất hứa đâu."
"Mẹ tôi sẽ không..."
“À, đồ của em anh đã giặt phơi ở ngoài, lát nữa khô thì mặc vào đi với anh đến một nơi.” Minh Phong vừa chỉ tay ra phía ngoài ban công, vừa mỉm cười cắt ngang ý định thuê khách sạn của Trà My.
Trà My mở to miệng như quả trứng gà, chết ngồi một chỗ. Anh lấy đồ cô giặt từ khi nào thế? Sắc mặt chuyển biến liên tục, Trà My lắp bắp đáp trả: “Sao anh lại giặt đồ của tôi, như thế thì có hơi…” Trong lòng Trà My có chút mừng thầm, cũng may vừa rồi cô giặt đồ lót và hong khô bằng máy sấy rồi, chứ nếu không… cô không thể tưởng tưởng nỗi nữa.
Minh Phong ngưng đánh máy, đưa mắt nhìn Trà My chăm chú: “Chỉ là tiện thể cho vào máy giặt luôn thôi, em cứ vào phòng nghỉ ngơi, khi nào khô anh sẽ gọi.”
Trà My cắn răng càch cạch, giật mình khi nhận ra quan hệ giữa cô và anh tự nhiên quá thân thiết. Cách đây hơn một tháng cả hai vẫn là người lạ thế mà...
"Cái gì vậy?" Trà My nhìn một xâu chia khóa Minh Phong đang đưa trước mặt, khó hiểu hỏi.
"Chìa khóa nhà và phòng. Nếu em lo anh sẽ quấy rối gì đó, thì giữ nó đi. Anh sẽ không thể yên tâm, nếu em ra ngoài thuê khách sạn đâu."
Tim Trà My đập nhanh: "Đâu có liên quan gì đến anh, tôi tự biết bảo vệ bản thân mà..." Nói tới đây cô mới sực nhớ, hình như thuê khách sạn cần phải có giấy tờ tuy thân. Mà sáng giờ cô cũng quên mất, là giấy tờ tùy thân cô đều để trong nhà. Cái này vui à nha.
"Thôi đừng bàn về chuyện này nữa, em có muốn vẽ tranh hay đại loại thế không?" Minh Phong đặt xâu chìa khóa vào tay Trà My.
Trà My nhăn mũi, giọng không còn hiên ngang như lúc đầu nữa: "Vậy coi như tôi sẽ thuê phòng của anh. Nếu không chấp nhận thì tôi không ở lại đâu đó."
"Quyết định vậy đi." Minh Phong long lanh hai mắt đáp.
Trà My thở hắt ra, sau đó lấy giấy và bút thuộc quyền sở hữu của Minh Phong ra vẽ. Tuy hôm nay không đến công ty, nhưng công việc thì vẫn cứ tiến triển đều đều, cô không thể ngồi không như vậy được. Nhận lương người ta thì phải làm cho người ta, đây là qui luật.
Ngồi chăm chú suốt hai giờ liền, cuối cùng Trà My cũng vẽ được một vài mẫu ưng ý, cô cẩn thận đặt lên bàn, vươn vai một cái rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Minh Phong đi đâu rồi nhỉ? Trà My gãi cái đầu, nhảy chân sáo đi ra ban công lấy đồ mình vào, tự giờ chắc cũng đã khô rồi.
Cô đưa mắt nhìn dáo dác một lượt sào phơi quần áo, không thấy, chiếc váy cô bốc hơi thành khí loãng rồi hả? Trà My nhìn xuống lầu, trong đầu còn đang nghĩ không chừng gió thổi mạnh quá nên rơi xuống rồi cũng nên, nhưng vẫn không thấy.
"Đừng nói là..." Trà My nói lầm bầm trong miệng, song phóng nhanh vào trong nhà.
"Em thay đồ đi." Minh Phong cầm bộ quần áo đã được ủi thẳng thớm đặt vào tay Trà My, một cách tự nhiên như thể đây là nhiệm vụ hàng ngày của anh vậy.
Trà My đứng như gỗ, nhìn bộ đồ sạch sẽ thơm tho trong tay, sau đó khó hiểu ngước cằm nhìn Minh Phong: "Anh rất thích làm việc nhà hả?" Đây là một câu hỏi thiếu "muối" trầm trọng, sao cô có thể mở miệng ra hỏi ngu vậy trời.
Minh Phong cười cười, trả lời vui vẻ: "Chỉ là sẵn tiện thôi, em là khách đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo."
Chỉ là sẵn tiện thôi? Anh ta thích làm những chuyện sẵn tiện như vậy sao? Có ma mới tin...
Nơi mà Minh Phong dẫn Trà My đến là một trung tâm mua sắm Aeon mới mở, rất sầm uất và náo nhiệt, có đủ các dịch vụ cần thiết đại loại như; mua sắm, chơi game, xem phim, siêu thị... Cô cũng đến đây được vài lần với Hoài Văn và Mai Trang. Nhưng vấn đề quan trọng là, tại sao anh ta lại dẫn cô đến đây?
"Em phải mua vài bộ quần áo để thay đổi, không phải ngày mai còn đi làm hả?" Như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Trà My, Minh Phong lên tiếng giải thích.
Trà My thông suốt thần kinh, trong lòng bất giác khen thầm Minh Phong là người thấu đáo. Cô còn quên mất việc mình không có quần áo mặc, thì anh ta đã nghĩ giùm rồi. Ưỡn ngực bước về phía trước, Trà My cười tươi tắn hiếm thấy: "Tôi thiệt sự ngưỡng mộ vợ tương lai của anh đó."
Sắc mặt Minh Phong tươi rói, bước đều bên cạnh Trà My: "Nếu em nghĩ vậy, thì vị trí đó anh có thể ưu tiên cho em trước."
Trà My dừng bước, hất cằm điệu bộ nhìn thẳng vào mắt Minh Phong: "Anh đang cố theo đuổi tôi đó hả?"
Minh Phong hồi hộp, ánh mắt mang một tia hy vọng đáp trả: "Bộ như vậy không được à?"
Trà My mím môi, tự hỏi đề tài này sẽ dẫn tới đâu đây: "Anh bị loại từ vòng giữ xe."
"Anh có gì không tốt hả? Sao lại bị loại sớm vậy?" Minh Phong nhìn Trà My chăm chú.
"Cái gì anh cũng tốt, nên mới bị loại đó." Trà My đáp trả ngắn gọn, cố xua đi cái cảm giác là anh đang nói thật: "Đừng có giỡn chơi nữa, đi mua đồ thôi."
Minh Phong nụ cười có chút cứng đơ, hít vào để giữ cho sự thất vọng của mình không thể hiện qua gương mặt.
Sau khi lượn một vòng khu trung tâm mua sắm, Trà My mua được vài chiếc váy và quần áo mình thích, sau đó tự động quẹt thẻ tính tiền. Minh Phong cũng không nói gì, âm thầm xách hết đống đồ mà Trà My mua.
"Anh muốn mua gì thì cứ mua đi, tôi vào đây một chút." Trà My dừng lại ở một Salon tóc lớn, ngắm nghía một lúc rồi mới cất giọng nói.
"Cũng không mua gì, anh sẽ ngồi phía trong phòng khách Salon đợi em vậy." Minh Phong vội trả lời.
Trà My chỉ gật đầu một cái, song tiến thẳng vào trong, ngồi xuống ghế.
Rất nhanh sau đó, một nhà tạo mẫu tóc liền tiến lại vui vẻ chào đón, thái độ cực kỳ chuyên nghiệp: "Chào chị."
Trà My nhìn mặt người đàn ông trong gương, mái tóc anh ta màu xám tro kết hợp với màu đen hợp mốt, nhưng nhìn sao cô cũng cảm thấy anh ta giống mafia, cái kiểu xăm mình hình con rồng trên cánh tay càng làm cô thêm phản cảm. Gãi gãi chân mày vài cái, Trà My mới chỉ ngón tay lên bức hình cô ca sĩ nổi tiếng nào đó trước mặt mình: "Tôi muốn cắt tóc mình giống vậy."
Nhà tạo mẫu kia liền gật đầu hiểu ý, nhiệt tình toét miệng cười.
Ba mươi phút sau, Trà My nhìn lại mình trong gương, sau đó vui vẻ móc ví ra trả tiền. Tuy mặt mũi anh ta hơi gian ác, nhưng tay nghề quả là không tồi, cô rất thích tạo hình mới này.
Vừa thấy Trà My bước ra, Minh Phong liền nhìn cô không rời mắt, nhưng lại theo kiểu không tin vào những gì mình đang thấy: “Tóc của em…?”
Trà My cười hề hề, vuốt vuốt mái tóc mới của mình một cái: "Từ nhỏ giờ tôi chưa từng thử qua phong cách này, xem ra cũng không đến nỗi tệ."
"Rất đẹp."
Minh Phong cất giọng khen ngợi. Quả thật kiểu tóc ngắn ôm vai này rất hợp với Trà My, không quá nữ tính, cũng chẳng quá mạnh mẽ, kết hợp giữa cương và nhu, càng tạo nên một sức hút khó tả.
Trà My trề môi, hất tóc kênh kiệu như tiểu thư đài các: “Sáo rỗng.” Tuy miệng nói vậy, nhưng đã là con gái ai mà chẳng thích được khen, dù nhiều hay ít thì trong lòng cũng rộn ràng vui sướng, đó là phản ứng hoàn toàn bình thường.
"Trà My, xem ra quan hệ giữa cô và Minh Phong rất thân thiết đó."
Trà My đang lơ đãng vuốt mái tóc của mình, thì bên tai lại vang lên một giọng nói ngọt ngào như kẹo. Nhưng đó, cũng chính là lý do khiến cô nổi da gà liên hồi. Quay sang nhìn Hà Trang, Trà My liền cảm thấy đau đầu. Mỗi lần gặp cô ta, là y như rằng có chuyện phiền phức ập đến, nên cô quyết định xem cô ta như ruồi muỗi không đáp trả mà đi lướt ngang.
Hà Trang nắm cổ tay Trà My lại, nhìn những túi đồ mà Minh Phong đang xách trên tay, cười đầy mỉa mai: “Còn nói mình không hám danh, xem ra cô cũng chỉ là hồ ly tinh, cao thủ hơn người khác là biết đóng kịch mà thôi.”
Trà My thở một hơi, đứng thẳng lưng, nhìn chòng chọc vào gương mặt xinh đẹp của Hà Trang: “Người chỉ nhìn phiến diện mà phán, người đời gọi đó là kẻ không não. Phụ nữ lúc nào cũng bám lấy đàn ông mà sống, đó gọi là ký sinh. Kẻ luôn cho mình là trung tâm vũ trụ, đó gọi là ếch ngồi đáy giếng. Con mắt nào của cô thấy tôi bám vào đàn ông mà sống? Đừng suy bụng ta ra bụng người, chỉ khiến cho người khác càng xác định, IQ của cô chỉ có một số.”
Trà My vốn không muốn nói nặng lời như thế này. Nhưng thiết nghĩ, cô nên nói thẳng lập trường của mình cho đối phương rõ.
“Mày…” Hà Trang điên tiết giơ tay cao, hòng muốn tát Trà My.
Theo phản xạ tự nhiên, Trà My cũng đưa tay đỡ lại. Sau đó, hất mạnh cánh tay của Hà Trang ra: “Tốt nhất cô nên lo cho mình, đừng có quá quan tâm đến chuyện của người khác.”
Minh Phong rợn gai sống lưng khi nghe những lời đầy dao găm vừa rồi của Trà My. Đúng là cô gái này không bao giờ để mình thiệt thòi.
“Tôi đói rồi, anh có muốn dùng bữa không?” Trà My nhìn Minh Phong lên tiếng.
Minh Phong gật đầu lia lịa, đi theo sau Trà My: “Em muốn ăn gì?”
“Đi siêu thị, tối nay tôi sẽ nấu.”
Hà Trang hai tay nắm chặt, nghiến răng, trợn mắt hung dữ hét lớn: “Mày nhớ đấy, nhất định tao sẽ khiến mày phải hối hận vì thái độ cao ngạo ngày hôm nay.”
Minh Phong nhìn Trà My dò xét, hoàn toàn không có phản ứng gì trước lời cảnh báo vừa rồi của cô gái kia, ung dung cứ như vừa nghe tiếng la hét của khỉ. Quả đúng là phong thái thường thấy của Trà My. Rất ngầu!
Trái tim anh đúng là hết thuốc chữa rồi, à không, từ lúc gặp Trà My là đã không còn thuốc để chữa nữa. Càng biết nhiều, thì càng thích cô hơn. Mỗi ngày, từng chút một...
/51
|