Mặt trời chiếu rọi xuyên qua những gợn mây trắng trôi bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Biệt thự được xây bằng gỗ bóng bẩy nằm cách xa khu trung tâm thành phố náo nhiệt, thiết kế theo kiểu châu âu cổ điển trông ra có thể thấy biển, có nhiều cây xanh, gió lộng, mùi của thiên nhiên thân thuộc, sân vườn rộng lớn thích hợp để tổ chức tiệc nướng ngoài trời, đây đúng thật là một nơi lý tưởng để nghỉ mát.
Sau khi đặt ba lô vào phòng cẩn thận, Trà My hứng khởi xuống bếp phụ giúp mọi người một tay. Vừa thấy Quốc Hùng, cô liền nức tiếng khen tặng: “Anh thật biết cách chọn nhà để mua nha, nơi đây rất đẹp.”
Quốc Hùng đang xăn tay áo bỗng ngưng động tác, mặt tỏ vẻ khó hiểu nhưng rồi cũng đáp: “Ừm, đúng là lựa rất kỹ mới được đấy.” Vừa nói, anh vừa nhìn về hướng Minh Phong đang tiến về phía mình.
Minh Phong mỉm cười, tiến lại lấy rổ hải sản trên tay Trà My đặt sang một bên. Sau đó kéo cô ra ghế sô pha trong phòng khách, đặt điều khiển ti vi vào tay cô rồi mới nói: “Mọi việc cứ để tụi anh lo là được, em cứ nghỉ đi.”
Dù không phải nói với mình, nhưng Mai Trang và Kim Uyên đang ngồi soi da với nhau khi nghe Minh Phong nói vậy liền vỗ tay hưởng ứng: "Đúng rồi, hôm nay cứ để phái mạnh trổ tài." Vừa nói cả hai vừa nhướng lông mày với Trà My.
Trà My liếc Mai Trang đang nhe răng cười một cái, xong nhìn Minh Phong kỹ càng dặn dò: "Anh bảo họ rửa sạch vào nhé, trong hải sản có rất nhiều cát biển." Cô rất tin tưởng Minh Phong, nhưng còn hai người kia thì đánh chết cô cũng chẳng tin được. Nếu không muốn mất vui vì phải nhập viện thì nên cẩn thận vẫn hơn.
Minh Phong cười ấm áp, đáp: "Anh sẽ phụ trách phần ăn của em!"
Trà My gật đầu đồng ý, vẫy tay cho phép Minh Phong lui.
Mai Trang tay đang cầm hộp phấn trang điểm, ra vẻ như không tin vào mắt mình. Minh Phong là người khó gần, luôn tách biệt với cái thế giới mà anh cai tri. Một người tinh anh và luôn là ao ước của phái nữ, nay cũng có lúc dịu dàng tinh tế như thế ư? Trước mặt Trà My, anh ta hoàn toàn không giấu giếm sự yêu chiều, từ lời nói cho đến ánh mắt ấy.
Quay mắt sang nhìn Trà My, cô chỉ biết lắc đầu: Con nhỏ này đúng là đầu đá mãi không thể rèn thành sắt mà.
Thấy Mai Trang cứ nhìn mình soi mói, Trà My hếch môi lên tiếng: "Mặt tao sắp thủng một lỗ rồi, cấm nhìn nữa nghe chưa."
Mai Trang "xí" một tiếng kênh kiệu, tiếp tục buông lời với Kim Uyên. Cả hai rất hợp nhau về sở thích làm đẹp, thế là không ngừng chia sẻ cho nhau nghe bí quyết dưỡng da, rồi phương pháp tập cơ mặt để chống tình trạng lão hóa, đủ thứ trên đời...
Trà My ngồi một góc bật ti vi lên xem phim hoạt hình Tom và Jerry, ôm bụng cười với những pha chú Tom bị anh bạn Jerry chọc phá. Phương pháp để giữ mãi tuổi thanh xuân chính là luôn giữ tinh thần thoải mái, vừa đơn giản vừa chẳng tốn tiền, chứ bảo cô mỗi ngày phải tập cơ mặt gì đó, thì thà cô để nhan sắc tàn tạ như Thị Nở còn hơn.
Cảm thấy buồn chán vì hết chuyện để nói, Mai Trang rủ rê Trà My và Kim Uyên cùng xông pha bài bạc. Trà My nhất quyết không chơi, vì chỉ biết mỗi cách chơi bài ba lá, cô đâu dại mà cắm đầu vào để thua sạch túi chứ?
Thuận tình thì mua, Mai Trang đập tay xuống bàn, đứng tướng nữ trung hào kiệt: “Bài cào ba lá, tiến tới!”
Tại phòng bếp. Trong khi ba người đàn ông suốt ngày chỉ biết cầm bút ký văn kiện và đánh máy như Quốc Hùng, Tuấn Vũ, và Trung Quân phải khó khăn cặm cụi nhặt rau, thái hoa qua, và rửa hải sản, mặt mày nhăn nhó giống như bị khổ sai, thì Minh Phong tinh thần lại rất hưng phấn. Thao tác của anh rất điêu luyện và thuần thục, khiến cho ai cả đám đàn ông ở đây đều phải lóe mắt.
“Sếp, anh cũng biết nấu ăn?” Tuấn Vũ đưa mắt nhìn lén. Cứ tưởng sếp mình sẽ làm rối tung, ai ngời đảm đang hơn cả mấy chị em nội trợ, thật không thể tin nỗi.
Quốc Hùng cười lớn tiếng, tay cắt ớt chuông xâu thành xiên, cười ha hả trả lời thay Minh Phong: “Người ta biết nấu ăn từ nhỏ, chỉ là tuyên thề phục vụ mỗi mình vợ thôi!”
"Như thế thì đã sao? Mấy cậu có ý kiến gì?" Minh Phong thản nhiên lên tiếng, anh chẳng thấy xấu hổ gì khi phải xăn tay xuống bếp cả, mà ngược lại còn thấy vui vẻ. Biệt danh 'Ông Nội Trợ Đảm Đang' cũng đâu đến nỗi tệ.
Quốc Hùng miễn bàn về vấn đề này, vì mỗi người có một cách theo đuổi người mình thương riêng. Một thằng lúc nào cũng kêu ngạo như nó, phải có một người như Trà My trị mới nổi.
Đang suy nghĩ bâng quơ, bỗng nhiên hai mắt Quốc Hùng loé sáng: "Nghe tin tức từ nơi nào đó, căn biệt thự này là của tôi, cậu còn không mau sang tên chuyển nhượng?!"
Minh phong sắc mặt không thay đổi, đưa ánh mắt lão luyện nhìn Quốc Hùng: "Chỉ cần cậu chuyển vào tài khoản tôi đúng với số tiền mua nhà, nội thất trang trí, hoa hồng mười phần trăm, và giấy tờ các loại, ngay lập tức tôi sẽ chuyển sang tên cậu."
"Thôi miễn." Quốc Hùng chau mày phủi tay bước đi. Kẻ thức thời luôn là người thông minh, tài hùng biện của anh không thể nào so sánh với Minh Phong được. Nếu không muốn vướng cục tức tại cổ họng thì tốt nhất nên im là vừa.
Tuấn Vũ nhìn sếp nhà mình đeo tạp giề mà vẫn oai ra phết. Cảm thấy hình tượng người đàn ông đảm đang cũng không đến nỗi tệ, thế là hỉnh mũi, cầm củ cải đỏ lên gọt nhanh tay, bắt chước giống như đầu bếp chuyên nghiệp trên truyền hình. Kết quả, củ cải đỏ to bằng cổ tay bị anh gọt teo hết một nửa. Sắc mặt anh chuyển biến rõ rệt, dáo dát nhìn xung quanh rồi âm thầm ném vào sọt rác trước khi bị hạ nhục.
Cơ mà Trung Quân đứng kế bên tinh mắt, chụp lại thành quả của Tuấn Vũ, cười mỉa mai: “Thì ra của cậu chỉ nhỏ thế thôi à? Không có tương lai cưới vợ.”
Cả đám quay lại cười rầm, nhìn Tuấn Vũ bằng ánh mắt thông cảm tuyệt đối. Còn chuyện vì sao gọt củ cải đỏ bị teo nhỏ có liên quan đến tương lai cưới vợ, thì chỉ có bọn đầu óc đen tối của mấy anh đây mới hiểu rõ. Muốn ám chỉ cái gì, muốn tưởng tượng ra sao, thì tuy vào đầu óc cao siêu của từng người.
“Đồ quỷ, người ta nói đỏ tình đen bạc, sao mày đỏ cả hai thế hả?” Kim Uyên và Mai Trang, nước mắt muốn lưng tròng khi thấy bóp tiền của mình ngày càng cạn. Còn Trà My thì nai vàng ngơ ngác mà nguy hiểm nhất rừng già, nó thắng liên tục.
Trà My xoa xoa mũi không thèm trả lời, bỏ một hạt điều vào miệng, cười thỏa mãn.
Kim Uyên tay cầm ba lá bài tập trung tinh thần cao độ. Híp mắt, cố gắng nặn ra lá ba nút để được chín. Nào ngờ con tây, con sáu, cộng con bốn thành bù, cô nhăn mặt không nói thành lời: “Đây là lần thứ sáu trong số mười lần chơi tôi bị bù.” Không ngờ số mình lại đen như vậy, thật không thể chấp nhận được.
Mai Trang cười gian tà, đập mạnh ba lá bài xuống bàn: “Tám nút, lần này thắng chắc rồi.” Cô không tin Trà My chơi ván nào cũng được chín nút, lần này thần may mắn sẽ nghiêng về phía cô. Haha.
Trà My rút khăn giấy lau miệng, rồi mới tùy tiện lấy bài mình lên xem, hai mắt trong sáng ngu ngơ nói: “Đúng thật không được chín, nhưng ba tây!”
"Mày là thần bài hả?" Mai Trang như sét đánh ngang tai, nhào đến lục soát người Trà My xem có gian lận không. Trà My thoải mái cho nhỏ xét, cô cũng đâu nghĩ bài mình lại lớn thế này? Một ván năm mươi nghìn, nếu cứ đều đều như vậy thì cô giàu to rồi.
“Đồ cướp cạn, mày lừa tình tao.” Mai Trang ấm ức khi mất trắng gần một triệu bạc.
Trà My tung cước đá nhẹ vào đùi Mai Trang, lập tức lên án: “Tao rủ cậu chơi hả? Người đề sướng và ép buộc tao chơi là mày đó nhé.”
Mai Trang hầm hừ một tiếng, ma bài nhập là bắt đầu điên dại, bắt tay cùng Kim Uyên nhất quyết phải đòi lại vốn lẫn lời của mình cho bằng được. Một tiếng đồng hồ sau, số tiền mặt trong bóp của cả hai hết sạch, mất tong hai triệu bạc...
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong.” Minh Phong vừa bước vào cất giọng gọi, liền thấy mặt mày Mai Trang và Kim Uyên tối đen như mực, còn Trà My thì ngồi nhàn hạ điếm tiền. Bất giác, khóe môi anh chợt cong lên. Bài bạc rất kỳ lạ, ai không biết chơi và không có lòng tham thì tự nhiên sẽ thắng, còn trong đầu đầy nguyện ý muốn thắng thì kết quả lại thua.
Vừa thấy Minh Phong, Trà My phủi mông vui vẻ đứng dậy vỗ vai anh thân thiết: “Chuẩn bị nước để dập lửa.” Sau đó bước ra ngoài sân nướng hải sản, không thèm nhìn đến hai đống lửa là Mai Trang và Kim Uyên ở lại.
Minh Phong chỉ nở nụ cười sáng lạng, cất bước theo sau Trà My. Phá tan bức tường băng lạnh của Trà My thì anh đang cố gắng mỗi ngày, dù khó thì cũng có niềm vui. Chứ dập lửa thì thôi khỏi bàn đến, anh thà chết vì lạnh còn hơn trở thành thịt quay hun khói.
Trà My và Minh Phong cùng nướng một bếp lò, hải sản được chia làm ba phần đều nhau. Duy nhất có mỗi Tuấn Vũ là riêng lẻ. Phần của người nào thì người đó tự nướng. Trà My và Minh Phong đều là những tay bếp cừ khôi, nên rất nhanh một dĩa tôm càng xanh thơm phức đã được nướng chín, nướng thêm một vài con hào, rắc mở hành đậu phộng đều tay lên trên. Sau đó, cả hai bưng lại bàn vừa ngắm cảnh vừa từ từ thưởng thức.
Minh Phong cẩn thận bốc vỏ tôm cho Trà My: “Em ăn thử xem, vừa rồi không biết có để nhiều ớt quá không, anh sợ cay quá sẽ không tốt cho dạ dày.”
Trà My cũng quen với hành động này của Minh Phong, nên không ngại ngùng nhận lấy: “Ngon quá!” Thịt tôm ngọt được tẩm gia vị cay cay mặn mặn rất ngon, lại còn tươi sống nên càng tăng thêm khẩu vị. Ăn một con, thì lại muốn ăn thêm một con nữa.
Nhìn thấy Minh Phong và Trà My ăn ngon lành, Quốc Hùng đau khổ gắp con tôm khét đen trên vỉ nướng bỏ ra ngoài. Song đưa mắt nhìn sang con tôm khét trong tay của Mai Trang, anh bất giác lắc đầu: Anh muốn cưới vợ đảm đang như Trà My cơ!
Mai Trang sắc mặt còn đen hơn con tôm khét, dạ cũng than thầm: Xem ra ý đồ tấn công Quốc Hùng cần phải suy nghĩ lại, nếu không tương lai mỗi ngày phải đi nhà hàng là chuyện không thể tránh, vẫn là kén chồng biết nấu ăn vẫn hơn.
“Vợ, em muốn ăn mực không?” Trung Quân cũng không để thua kém Minh Phong, tuy không biết làm cách nào để canh lửa đều khi phết gia vị, nhưng ít ra đồ nướng không bị khét, nuốt vẫn trôi.
“Dạ!” Kim Uyên liền gật đầu, cảm thấy kỳ lạ vì hôm nay chồng mình dịu dàng quá. Cơ mà nhìn Minh Phong đang lột tôm cho Trà My cô cũng hơi chạnh lòng, chồng cô chỉ lo bận bịu nướng, còn vỏ thì vẫn cứ để cô tự tay xử lý. Tuy biết anh ấy đã cố gắng, nhưng lòng ganh tỵ nhỏ nhỏ của phụ nữ vẫn không thể tránh khỏi.
“Sếp, cho em một con hào được không?” Tuấn Vũ vừa cười vừa cầm dĩa lại trước mặt Minh Phong, chưa kịp đưa tay vào gắp thì liền nhận ngay cặp mắt sắc lẻm. Tự động cười hà hà thiếu tự nhiên, thức thời nói: “Em biết là không được mà, em đùa thôi mà!” Muốn giành miếng ăn của vợ sếp đâu phải dễ, anh đúng là bị thức ăn che mờ mắt và não rồi.
Sau khi đặt ba lô vào phòng cẩn thận, Trà My hứng khởi xuống bếp phụ giúp mọi người một tay. Vừa thấy Quốc Hùng, cô liền nức tiếng khen tặng: “Anh thật biết cách chọn nhà để mua nha, nơi đây rất đẹp.”
Quốc Hùng đang xăn tay áo bỗng ngưng động tác, mặt tỏ vẻ khó hiểu nhưng rồi cũng đáp: “Ừm, đúng là lựa rất kỹ mới được đấy.” Vừa nói, anh vừa nhìn về hướng Minh Phong đang tiến về phía mình.
Minh Phong mỉm cười, tiến lại lấy rổ hải sản trên tay Trà My đặt sang một bên. Sau đó kéo cô ra ghế sô pha trong phòng khách, đặt điều khiển ti vi vào tay cô rồi mới nói: “Mọi việc cứ để tụi anh lo là được, em cứ nghỉ đi.”
Dù không phải nói với mình, nhưng Mai Trang và Kim Uyên đang ngồi soi da với nhau khi nghe Minh Phong nói vậy liền vỗ tay hưởng ứng: "Đúng rồi, hôm nay cứ để phái mạnh trổ tài." Vừa nói cả hai vừa nhướng lông mày với Trà My.
Trà My liếc Mai Trang đang nhe răng cười một cái, xong nhìn Minh Phong kỹ càng dặn dò: "Anh bảo họ rửa sạch vào nhé, trong hải sản có rất nhiều cát biển." Cô rất tin tưởng Minh Phong, nhưng còn hai người kia thì đánh chết cô cũng chẳng tin được. Nếu không muốn mất vui vì phải nhập viện thì nên cẩn thận vẫn hơn.
Minh Phong cười ấm áp, đáp: "Anh sẽ phụ trách phần ăn của em!"
Trà My gật đầu đồng ý, vẫy tay cho phép Minh Phong lui.
Mai Trang tay đang cầm hộp phấn trang điểm, ra vẻ như không tin vào mắt mình. Minh Phong là người khó gần, luôn tách biệt với cái thế giới mà anh cai tri. Một người tinh anh và luôn là ao ước của phái nữ, nay cũng có lúc dịu dàng tinh tế như thế ư? Trước mặt Trà My, anh ta hoàn toàn không giấu giếm sự yêu chiều, từ lời nói cho đến ánh mắt ấy.
Quay mắt sang nhìn Trà My, cô chỉ biết lắc đầu: Con nhỏ này đúng là đầu đá mãi không thể rèn thành sắt mà.
Thấy Mai Trang cứ nhìn mình soi mói, Trà My hếch môi lên tiếng: "Mặt tao sắp thủng một lỗ rồi, cấm nhìn nữa nghe chưa."
Mai Trang "xí" một tiếng kênh kiệu, tiếp tục buông lời với Kim Uyên. Cả hai rất hợp nhau về sở thích làm đẹp, thế là không ngừng chia sẻ cho nhau nghe bí quyết dưỡng da, rồi phương pháp tập cơ mặt để chống tình trạng lão hóa, đủ thứ trên đời...
Trà My ngồi một góc bật ti vi lên xem phim hoạt hình Tom và Jerry, ôm bụng cười với những pha chú Tom bị anh bạn Jerry chọc phá. Phương pháp để giữ mãi tuổi thanh xuân chính là luôn giữ tinh thần thoải mái, vừa đơn giản vừa chẳng tốn tiền, chứ bảo cô mỗi ngày phải tập cơ mặt gì đó, thì thà cô để nhan sắc tàn tạ như Thị Nở còn hơn.
Cảm thấy buồn chán vì hết chuyện để nói, Mai Trang rủ rê Trà My và Kim Uyên cùng xông pha bài bạc. Trà My nhất quyết không chơi, vì chỉ biết mỗi cách chơi bài ba lá, cô đâu dại mà cắm đầu vào để thua sạch túi chứ?
Thuận tình thì mua, Mai Trang đập tay xuống bàn, đứng tướng nữ trung hào kiệt: “Bài cào ba lá, tiến tới!”
Tại phòng bếp. Trong khi ba người đàn ông suốt ngày chỉ biết cầm bút ký văn kiện và đánh máy như Quốc Hùng, Tuấn Vũ, và Trung Quân phải khó khăn cặm cụi nhặt rau, thái hoa qua, và rửa hải sản, mặt mày nhăn nhó giống như bị khổ sai, thì Minh Phong tinh thần lại rất hưng phấn. Thao tác của anh rất điêu luyện và thuần thục, khiến cho ai cả đám đàn ông ở đây đều phải lóe mắt.
“Sếp, anh cũng biết nấu ăn?” Tuấn Vũ đưa mắt nhìn lén. Cứ tưởng sếp mình sẽ làm rối tung, ai ngời đảm đang hơn cả mấy chị em nội trợ, thật không thể tin nỗi.
Quốc Hùng cười lớn tiếng, tay cắt ớt chuông xâu thành xiên, cười ha hả trả lời thay Minh Phong: “Người ta biết nấu ăn từ nhỏ, chỉ là tuyên thề phục vụ mỗi mình vợ thôi!”
"Như thế thì đã sao? Mấy cậu có ý kiến gì?" Minh Phong thản nhiên lên tiếng, anh chẳng thấy xấu hổ gì khi phải xăn tay xuống bếp cả, mà ngược lại còn thấy vui vẻ. Biệt danh 'Ông Nội Trợ Đảm Đang' cũng đâu đến nỗi tệ.
Quốc Hùng miễn bàn về vấn đề này, vì mỗi người có một cách theo đuổi người mình thương riêng. Một thằng lúc nào cũng kêu ngạo như nó, phải có một người như Trà My trị mới nổi.
Đang suy nghĩ bâng quơ, bỗng nhiên hai mắt Quốc Hùng loé sáng: "Nghe tin tức từ nơi nào đó, căn biệt thự này là của tôi, cậu còn không mau sang tên chuyển nhượng?!"
Minh phong sắc mặt không thay đổi, đưa ánh mắt lão luyện nhìn Quốc Hùng: "Chỉ cần cậu chuyển vào tài khoản tôi đúng với số tiền mua nhà, nội thất trang trí, hoa hồng mười phần trăm, và giấy tờ các loại, ngay lập tức tôi sẽ chuyển sang tên cậu."
"Thôi miễn." Quốc Hùng chau mày phủi tay bước đi. Kẻ thức thời luôn là người thông minh, tài hùng biện của anh không thể nào so sánh với Minh Phong được. Nếu không muốn vướng cục tức tại cổ họng thì tốt nhất nên im là vừa.
Tuấn Vũ nhìn sếp nhà mình đeo tạp giề mà vẫn oai ra phết. Cảm thấy hình tượng người đàn ông đảm đang cũng không đến nỗi tệ, thế là hỉnh mũi, cầm củ cải đỏ lên gọt nhanh tay, bắt chước giống như đầu bếp chuyên nghiệp trên truyền hình. Kết quả, củ cải đỏ to bằng cổ tay bị anh gọt teo hết một nửa. Sắc mặt anh chuyển biến rõ rệt, dáo dát nhìn xung quanh rồi âm thầm ném vào sọt rác trước khi bị hạ nhục.
Cơ mà Trung Quân đứng kế bên tinh mắt, chụp lại thành quả của Tuấn Vũ, cười mỉa mai: “Thì ra của cậu chỉ nhỏ thế thôi à? Không có tương lai cưới vợ.”
Cả đám quay lại cười rầm, nhìn Tuấn Vũ bằng ánh mắt thông cảm tuyệt đối. Còn chuyện vì sao gọt củ cải đỏ bị teo nhỏ có liên quan đến tương lai cưới vợ, thì chỉ có bọn đầu óc đen tối của mấy anh đây mới hiểu rõ. Muốn ám chỉ cái gì, muốn tưởng tượng ra sao, thì tuy vào đầu óc cao siêu của từng người.
“Đồ quỷ, người ta nói đỏ tình đen bạc, sao mày đỏ cả hai thế hả?” Kim Uyên và Mai Trang, nước mắt muốn lưng tròng khi thấy bóp tiền của mình ngày càng cạn. Còn Trà My thì nai vàng ngơ ngác mà nguy hiểm nhất rừng già, nó thắng liên tục.
Trà My xoa xoa mũi không thèm trả lời, bỏ một hạt điều vào miệng, cười thỏa mãn.
Kim Uyên tay cầm ba lá bài tập trung tinh thần cao độ. Híp mắt, cố gắng nặn ra lá ba nút để được chín. Nào ngờ con tây, con sáu, cộng con bốn thành bù, cô nhăn mặt không nói thành lời: “Đây là lần thứ sáu trong số mười lần chơi tôi bị bù.” Không ngờ số mình lại đen như vậy, thật không thể chấp nhận được.
Mai Trang cười gian tà, đập mạnh ba lá bài xuống bàn: “Tám nút, lần này thắng chắc rồi.” Cô không tin Trà My chơi ván nào cũng được chín nút, lần này thần may mắn sẽ nghiêng về phía cô. Haha.
Trà My rút khăn giấy lau miệng, rồi mới tùy tiện lấy bài mình lên xem, hai mắt trong sáng ngu ngơ nói: “Đúng thật không được chín, nhưng ba tây!”
"Mày là thần bài hả?" Mai Trang như sét đánh ngang tai, nhào đến lục soát người Trà My xem có gian lận không. Trà My thoải mái cho nhỏ xét, cô cũng đâu nghĩ bài mình lại lớn thế này? Một ván năm mươi nghìn, nếu cứ đều đều như vậy thì cô giàu to rồi.
“Đồ cướp cạn, mày lừa tình tao.” Mai Trang ấm ức khi mất trắng gần một triệu bạc.
Trà My tung cước đá nhẹ vào đùi Mai Trang, lập tức lên án: “Tao rủ cậu chơi hả? Người đề sướng và ép buộc tao chơi là mày đó nhé.”
Mai Trang hầm hừ một tiếng, ma bài nhập là bắt đầu điên dại, bắt tay cùng Kim Uyên nhất quyết phải đòi lại vốn lẫn lời của mình cho bằng được. Một tiếng đồng hồ sau, số tiền mặt trong bóp của cả hai hết sạch, mất tong hai triệu bạc...
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong.” Minh Phong vừa bước vào cất giọng gọi, liền thấy mặt mày Mai Trang và Kim Uyên tối đen như mực, còn Trà My thì ngồi nhàn hạ điếm tiền. Bất giác, khóe môi anh chợt cong lên. Bài bạc rất kỳ lạ, ai không biết chơi và không có lòng tham thì tự nhiên sẽ thắng, còn trong đầu đầy nguyện ý muốn thắng thì kết quả lại thua.
Vừa thấy Minh Phong, Trà My phủi mông vui vẻ đứng dậy vỗ vai anh thân thiết: “Chuẩn bị nước để dập lửa.” Sau đó bước ra ngoài sân nướng hải sản, không thèm nhìn đến hai đống lửa là Mai Trang và Kim Uyên ở lại.
Minh Phong chỉ nở nụ cười sáng lạng, cất bước theo sau Trà My. Phá tan bức tường băng lạnh của Trà My thì anh đang cố gắng mỗi ngày, dù khó thì cũng có niềm vui. Chứ dập lửa thì thôi khỏi bàn đến, anh thà chết vì lạnh còn hơn trở thành thịt quay hun khói.
Trà My và Minh Phong cùng nướng một bếp lò, hải sản được chia làm ba phần đều nhau. Duy nhất có mỗi Tuấn Vũ là riêng lẻ. Phần của người nào thì người đó tự nướng. Trà My và Minh Phong đều là những tay bếp cừ khôi, nên rất nhanh một dĩa tôm càng xanh thơm phức đã được nướng chín, nướng thêm một vài con hào, rắc mở hành đậu phộng đều tay lên trên. Sau đó, cả hai bưng lại bàn vừa ngắm cảnh vừa từ từ thưởng thức.
Minh Phong cẩn thận bốc vỏ tôm cho Trà My: “Em ăn thử xem, vừa rồi không biết có để nhiều ớt quá không, anh sợ cay quá sẽ không tốt cho dạ dày.”
Trà My cũng quen với hành động này của Minh Phong, nên không ngại ngùng nhận lấy: “Ngon quá!” Thịt tôm ngọt được tẩm gia vị cay cay mặn mặn rất ngon, lại còn tươi sống nên càng tăng thêm khẩu vị. Ăn một con, thì lại muốn ăn thêm một con nữa.
Nhìn thấy Minh Phong và Trà My ăn ngon lành, Quốc Hùng đau khổ gắp con tôm khét đen trên vỉ nướng bỏ ra ngoài. Song đưa mắt nhìn sang con tôm khét trong tay của Mai Trang, anh bất giác lắc đầu: Anh muốn cưới vợ đảm đang như Trà My cơ!
Mai Trang sắc mặt còn đen hơn con tôm khét, dạ cũng than thầm: Xem ra ý đồ tấn công Quốc Hùng cần phải suy nghĩ lại, nếu không tương lai mỗi ngày phải đi nhà hàng là chuyện không thể tránh, vẫn là kén chồng biết nấu ăn vẫn hơn.
“Vợ, em muốn ăn mực không?” Trung Quân cũng không để thua kém Minh Phong, tuy không biết làm cách nào để canh lửa đều khi phết gia vị, nhưng ít ra đồ nướng không bị khét, nuốt vẫn trôi.
“Dạ!” Kim Uyên liền gật đầu, cảm thấy kỳ lạ vì hôm nay chồng mình dịu dàng quá. Cơ mà nhìn Minh Phong đang lột tôm cho Trà My cô cũng hơi chạnh lòng, chồng cô chỉ lo bận bịu nướng, còn vỏ thì vẫn cứ để cô tự tay xử lý. Tuy biết anh ấy đã cố gắng, nhưng lòng ganh tỵ nhỏ nhỏ của phụ nữ vẫn không thể tránh khỏi.
“Sếp, cho em một con hào được không?” Tuấn Vũ vừa cười vừa cầm dĩa lại trước mặt Minh Phong, chưa kịp đưa tay vào gắp thì liền nhận ngay cặp mắt sắc lẻm. Tự động cười hà hà thiếu tự nhiên, thức thời nói: “Em biết là không được mà, em đùa thôi mà!” Muốn giành miếng ăn của vợ sếp đâu phải dễ, anh đúng là bị thức ăn che mờ mắt và não rồi.
/51
|