Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Tới gần giá sách, nhập vào mũi đầu tiên chính là một loại mùi vị thủy ngân.
Tuy rằng khứu giác người bình thường không nhận ra, thế nhưng Ngô Minh nhưng có thể. Trong đầu tiến hóa khung máy móc lập tức phản hồi lại công thức phân tử kim loại thủy ngân, cùng với công dụng của nó ở trên phương diện bảo tồn thư tịch.
Rõ ràng dùng thủy ngân đến phụ trợ bảo tồn thư tịch, cái này rất hại người a. Ngô Minh khóe miệng quất thẳng tới giật. Nhưng không thể phủ nhận thủy ngân ở trên việc duy trì trạng thái thư tịch hoàn hảo, so với một quyển phòng trùng đông y càng muốn hiệu quả xuất sắc. Hơn nữa không ảnh hưởng màu gốc độ ẩm thư tịch, càng có năng lực tăng cường độ kiên cố của trang sách mỏng manh.
Nhưng khuyết điểm to lớn nhất tựa là sẽ bẫy người. Trúng độc thủy ngân càng là kể đến hàng đầu. Ngô Minh có năng lực ngửi được mùi vị thủy ngân khô cứng ở trong không khí, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người bị đầu độc ở đây.
Đúng rồi, vị Tượng lão kia sẽ không phải tựa là như vậy bị trúng độc chứ?
Bên trong điệp báo nhắc qua Tượng lão là đầu trọc, liền râu mép cũng không có, phảng phất giống một cái hòa thượng mập. Cái này có tính hay không là biểu hiện điển hình của trúng độc thủy ngân? Dựa theo tư liệu nói trúng độc thủy ngân sẽ dẫn đến lông tóc bóc ra.
Bất quá cân nhắc đến nguyệt giai thánh giả đều có thể phách cường tráng, huống hồ là Tượng lão khả năng đạt đến chí ít là chạm đến huyền nguyệt giai. Thân thể của hắn hẳn là đầy đủ chống đỡ độc tính thủy ngân ăn mòn.
Trong lòng Ngô Minh cân nhắc, đưa tay chậm rãi đi chạm đến thư điển trên giá sách.
Sở dĩ hãm lại tốc độ, là bởi vì nàng vẫn tính là cẩn thận. Đừng ở trên giá sách có cái cơ quan gì chứ?
Cái này xem như là sự cẩn thận của một cái người nằm vùng ưu tú.
Bất quá nơi này đã là đoạn đường phía sau các tuyến phòng bị, làm sao có khả năng còn có cái cơ quan gì hại người? Ngô Minh thuận lợi theo từ trên giá sách gỡ xuống một quyển 《 lục mạch hành bộ thuật 》.
Đây là một loại khinh công, khá giống là Lăng Ba Vi Bộ được miêu tả bên trong tiểu thuyết. Bất quá lý niệm tự nhiên hoàn toàn khác nhau, vẻn vẹn là đem bộ pháp tầm thường hóa thành động tác uyển chuyển, đồng thời ẩn hàm một loạt các chiêu số biến hóa.
Ngô Minh lật xem mấy lần, xác nhận đẳng cấp đối với mình bây giờ đã không đáng nhất sái*. Cái thư điển này đẳng cấp khoảng chừng tựa là trình độ rót vào huyền khí ở cửa. (*một nắng; phơi một nắng – ý là quyển này không đáng để thấy ánh nắng mặt trời)
Lại tiện tay lật xem mấy quyển, Ngô Minh cũng là nhìn thấy một ít chỗ thú vị.
Mỗi quyển sách đều có một hai nơi đã bị người dùng tăng thêm phương thức, cải biến một chút nhỏ.
Chỗ cải biến thường thường có phụ chú “Buồn cười”, “Nghĩ đến quá ngây thơ” loại hình chú thích.
Mà chỗ cải biến chiêu thức công pháp, đối với đẳng cấp bên trong thư điển đó nhưng là cao hơn một đoạn. Chí ít có thể khiến cho khuyết điểm của bản gốc quá lớn không đủ để bù đắp.
Ngô Minh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ đây là một cái cao thủ trông giữ thư tịch nào đó thêm vào?
Vận dụng sức quan sát của tiến hóa khung máy móc. Ngô Minh cơ bản có thể phán đoán ra được vết tích bút mực ghi chú thêm khoảng chừng tựa là mấy năm trước. Mà bút tích thư điển là mười năm trước, cũng đúng là vào lúc ấy nhập khố.
Kết hợp với việc những chữ này có thể đều là bút tích của cùng một người, có thể suy đoán có ít nhất bảy tám phần mười khả năng, những ghi chú thêm thắt, cải biến nội dung này là Tượng lão viết lên.
Ngô Minh đem thư trả về chỗ cũ, lại ở trong phòng đi rồi một vòng.
Nàng nguyên bản trôi nổi bước chân đổi thành ổn định đến rất nặng. Bởi vì nhờ vào tiến hóa khung máy móc nhạy cảm nhận biết cùng năng lực tính toán, nàng bằng âm vọng của gạch đá xanh là có thể biết gạch đá phía dưới có hay không có ám đạo*. (*lối ngầm)
Ngô Minh là xem quen rồi các loại tiểu thuyết huyền bí, luôn cảm thấy nơi như thế này tuyệt đối sẽ tàng có một ít lối đi bí mật.
Không thu hoạch được gì. Ngô Minh đi ra cái tầng thư điện thứ hai này.
Cửa lớn ở phía sau Ngô Minh đóng lại, khóa cửa hấp thu huyền khí tựa hồ đã dần dần mất đi trạng thái khai mở, một cách tự nhiên mà khép kín.
Lần nữa đi mười bậc mà lên, đến tầng thứ ba, tầng thứ bốn, tầng thứ năm, tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, đều là tình huống giống nhau.
Ngô Minh ở cửa thư điện rót huyền khí vào ổ khóa, cửa lớn có thể mở ra. Đẳng cấp thư tịch bên trong lần lượt tăng cao.
Bất quá theo đẳng cấp mỗi một tầng dần đi lên. Thạch bia “Tầng trời” đã càng ngày càng cao. Đến tầng thứ bảy, đã là bia đá cao bằng người.
Đến tầng thứ bảy, cạnh viền thềm đá tầng bảy là màu tím. Thư tịch cất dấu bên trong thư điện, đã là công pháp võ thuật cấp bậc nguyệt giai thánh giả.
Ngô Minh đứng ở bên trong thư điện tầng thứ bảy, ánh mắt quét qua, có thể nhìn thấy điển tịch Ma Âm cốc thình lình liền ở trong đó.
Cái cốc môn đã bị Ngô Minh làm cho diệt phái này, đáng thương chỉ còn võ kỹ điển tịch ở lại chỗ này.
Ngô Minh vừa bắt đầu không có đến xem. Mà là lật thư tịch phụ cận, cuối cùng mới có vẻ như qua loa nhìn một lần.
Tuy rằng nàng đã dùng huyền khí thăm dò cảnh giác nhìn quét qua chung quanh, xác nhận không có ai nhìn trộm. Nhưng Tượng lão vẫn luôn chưa từng xuất hiện, vẫn là cẩn thận để không muốn bại lộ một điểm sơ hở.
Tùy tiện như thế một phen, tri thức võ học Ma Âm cốc đã oành oành tụ hợp vào trong đầu Ngô Minh. Nguyên bản kỹ năng gần tiếp cận ma âm càng thêm đầy đủ.
Kiến thức phương pháp cơ bản trước đó, tuy rằng không thể cùng cấp bậc như Ma Âm cốc so đấu đặc sắc, nhưng cũng là đồ tốt.
Ngô Minh nhìn quét một vòng, đem hết thảy tên công pháp khắc vào trong đầu sau. Chắp tay sau lưng lại đi ra cửa điện.
Lại mười bậc mà lên, đã thấy đạo bàng lập một tấm bia đá.
Cái bia đá này tương đối nổi bật, bên trên điêu khắc: ( thượng bất khả duyệt hạ, không hối hận vậy.)
Trên không thể duyệt dưới? Ngô Minh suy nghĩ một chút.
Chẳng lẽ là nói sau khi lên đến tầng thứ tám, liền không thể lại nhìn công pháp tầng thứ bảy trở xuống được?
Ngô Minh cân nhắc một phen, chắp tay sau lưng nhàn nhã lại quay người lại lần nữa tiến vào bên trong thư điện tầng thứ bảy.
Nếu có người nhìn thấy, tuyệt đối sẽ kinh ngạc không thôi.
Còn có loại đối mặt mê hoặc này mà từ bỏ. Chạy về đi trọng thập* vật cũ? (*coi trọng thu thập lại vật cũ)
Đương nhiên Ngô Minh kỳ thực là xuất phát từ tâm tư tặc không đi về tay không. Nếu từng tới tầng thứ bảy, công pháp nơi này kỳ thực cũng rất tốt. Không bằng bản thân trước tiên ở đây học thêm chút gì đó.
Đổi lại võ giả tầm thường, tinh lực có hạn, thiên phú cùng tâm tư tu luyện cũng là có hạn. Đương nhiên phải cân nhắc công pháp càng mạnh mẽ càng có uy lực hơn đầu tiên. Tám chín phần mười mọi người đều sẽ chọn lên tới tầng thứ tám thậm chí là tầng thứ chín, mới sẽ chọn công pháp thích hợp cho mình.
Có thể Ngô Minh tiến hóa khung máy móc hoàn toàn không có cái lo lắng này. Năng lực học tập của nàng tiệm cận với vô hạn.
Công pháp bình thường cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc học được, mặc dù là đại công pháp như là Tự Tại Thần công hoặc là nguyên khí, chỉ cần bên trong cách thức hóa* một thoáng, một lần nữa giả lập nên một cái hệ điều hành** mới là được rồi. (*chuyển đổi qua lại giữa các hệ thống khác nhau) (**Operating system)
Đương nhiên hậu quả mang đến là điều Ngô Minh không muốn tiếp thu, bất quá cái này đều xem như là vấn đề nhỏ.
Ròng rã một ngày thời gian, Ngô Minh đều đang đọc sách.
Đến trời tối, thời điểm cần chút vật đốt dễ cháy, nàng mới từ bên trong thư điện tầng thứ bảy đi ra.
Thềm đá ven đường thả hai lồng trúc xếp chồng lên nhau bên trong đựng hộp đồ ăn, trong đó có bình nước uống cơm canh nóng.
Vừa nãy thời điểm tiểu thái giám tới, Ngô Minh có nhận biết, chỉ có điều lười đi ra.
Hiện tại nhìn đến đồ ăn, Ngô Minh liền rõ ràng, tâm tư cẩn thận như thế khẳng định là Bành đại tổng quản chăm sóc.
Ăn qua đồ ăn, Ngô Minh suy tính một chút xong, lần thứ hai cất bước mười bậc thang mà lên trên.
Ven đường cạnh viền bậc thang đá đã là màu trắng, siêu thoát khỏi các màu sắc xích; chanh; hoàng; lục; thanh; lam; tử trước đó.
Bia đá sắp có cao tới một trượng có thừa, trên có khắc chữ màu đen: ( tầng thứ tám)!
Edit: Bồng Bồng
Tới gần giá sách, nhập vào mũi đầu tiên chính là một loại mùi vị thủy ngân.
Tuy rằng khứu giác người bình thường không nhận ra, thế nhưng Ngô Minh nhưng có thể. Trong đầu tiến hóa khung máy móc lập tức phản hồi lại công thức phân tử kim loại thủy ngân, cùng với công dụng của nó ở trên phương diện bảo tồn thư tịch.
Rõ ràng dùng thủy ngân đến phụ trợ bảo tồn thư tịch, cái này rất hại người a. Ngô Minh khóe miệng quất thẳng tới giật. Nhưng không thể phủ nhận thủy ngân ở trên việc duy trì trạng thái thư tịch hoàn hảo, so với một quyển phòng trùng đông y càng muốn hiệu quả xuất sắc. Hơn nữa không ảnh hưởng màu gốc độ ẩm thư tịch, càng có năng lực tăng cường độ kiên cố của trang sách mỏng manh.
Nhưng khuyết điểm to lớn nhất tựa là sẽ bẫy người. Trúng độc thủy ngân càng là kể đến hàng đầu. Ngô Minh có năng lực ngửi được mùi vị thủy ngân khô cứng ở trong không khí, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người bị đầu độc ở đây.
Đúng rồi, vị Tượng lão kia sẽ không phải tựa là như vậy bị trúng độc chứ?
Bên trong điệp báo nhắc qua Tượng lão là đầu trọc, liền râu mép cũng không có, phảng phất giống một cái hòa thượng mập. Cái này có tính hay không là biểu hiện điển hình của trúng độc thủy ngân? Dựa theo tư liệu nói trúng độc thủy ngân sẽ dẫn đến lông tóc bóc ra.
Bất quá cân nhắc đến nguyệt giai thánh giả đều có thể phách cường tráng, huống hồ là Tượng lão khả năng đạt đến chí ít là chạm đến huyền nguyệt giai. Thân thể của hắn hẳn là đầy đủ chống đỡ độc tính thủy ngân ăn mòn.
Trong lòng Ngô Minh cân nhắc, đưa tay chậm rãi đi chạm đến thư điển trên giá sách.
Sở dĩ hãm lại tốc độ, là bởi vì nàng vẫn tính là cẩn thận. Đừng ở trên giá sách có cái cơ quan gì chứ?
Cái này xem như là sự cẩn thận của một cái người nằm vùng ưu tú.
Bất quá nơi này đã là đoạn đường phía sau các tuyến phòng bị, làm sao có khả năng còn có cái cơ quan gì hại người? Ngô Minh thuận lợi theo từ trên giá sách gỡ xuống một quyển 《 lục mạch hành bộ thuật 》.
Đây là một loại khinh công, khá giống là Lăng Ba Vi Bộ được miêu tả bên trong tiểu thuyết. Bất quá lý niệm tự nhiên hoàn toàn khác nhau, vẻn vẹn là đem bộ pháp tầm thường hóa thành động tác uyển chuyển, đồng thời ẩn hàm một loạt các chiêu số biến hóa.
Ngô Minh lật xem mấy lần, xác nhận đẳng cấp đối với mình bây giờ đã không đáng nhất sái*. Cái thư điển này đẳng cấp khoảng chừng tựa là trình độ rót vào huyền khí ở cửa. (*một nắng; phơi một nắng – ý là quyển này không đáng để thấy ánh nắng mặt trời)
Lại tiện tay lật xem mấy quyển, Ngô Minh cũng là nhìn thấy một ít chỗ thú vị.
Mỗi quyển sách đều có một hai nơi đã bị người dùng tăng thêm phương thức, cải biến một chút nhỏ.
Chỗ cải biến thường thường có phụ chú “Buồn cười”, “Nghĩ đến quá ngây thơ” loại hình chú thích.
Mà chỗ cải biến chiêu thức công pháp, đối với đẳng cấp bên trong thư điển đó nhưng là cao hơn một đoạn. Chí ít có thể khiến cho khuyết điểm của bản gốc quá lớn không đủ để bù đắp.
Ngô Minh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ đây là một cái cao thủ trông giữ thư tịch nào đó thêm vào?
Vận dụng sức quan sát của tiến hóa khung máy móc. Ngô Minh cơ bản có thể phán đoán ra được vết tích bút mực ghi chú thêm khoảng chừng tựa là mấy năm trước. Mà bút tích thư điển là mười năm trước, cũng đúng là vào lúc ấy nhập khố.
Kết hợp với việc những chữ này có thể đều là bút tích của cùng một người, có thể suy đoán có ít nhất bảy tám phần mười khả năng, những ghi chú thêm thắt, cải biến nội dung này là Tượng lão viết lên.
Ngô Minh đem thư trả về chỗ cũ, lại ở trong phòng đi rồi một vòng.
Nàng nguyên bản trôi nổi bước chân đổi thành ổn định đến rất nặng. Bởi vì nhờ vào tiến hóa khung máy móc nhạy cảm nhận biết cùng năng lực tính toán, nàng bằng âm vọng của gạch đá xanh là có thể biết gạch đá phía dưới có hay không có ám đạo*. (*lối ngầm)
Ngô Minh là xem quen rồi các loại tiểu thuyết huyền bí, luôn cảm thấy nơi như thế này tuyệt đối sẽ tàng có một ít lối đi bí mật.
Không thu hoạch được gì. Ngô Minh đi ra cái tầng thư điện thứ hai này.
Cửa lớn ở phía sau Ngô Minh đóng lại, khóa cửa hấp thu huyền khí tựa hồ đã dần dần mất đi trạng thái khai mở, một cách tự nhiên mà khép kín.
Lần nữa đi mười bậc mà lên, đến tầng thứ ba, tầng thứ bốn, tầng thứ năm, tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, đều là tình huống giống nhau.
Ngô Minh ở cửa thư điện rót huyền khí vào ổ khóa, cửa lớn có thể mở ra. Đẳng cấp thư tịch bên trong lần lượt tăng cao.
Bất quá theo đẳng cấp mỗi một tầng dần đi lên. Thạch bia “Tầng trời” đã càng ngày càng cao. Đến tầng thứ bảy, đã là bia đá cao bằng người.
Đến tầng thứ bảy, cạnh viền thềm đá tầng bảy là màu tím. Thư tịch cất dấu bên trong thư điện, đã là công pháp võ thuật cấp bậc nguyệt giai thánh giả.
Ngô Minh đứng ở bên trong thư điện tầng thứ bảy, ánh mắt quét qua, có thể nhìn thấy điển tịch Ma Âm cốc thình lình liền ở trong đó.
Cái cốc môn đã bị Ngô Minh làm cho diệt phái này, đáng thương chỉ còn võ kỹ điển tịch ở lại chỗ này.
Ngô Minh vừa bắt đầu không có đến xem. Mà là lật thư tịch phụ cận, cuối cùng mới có vẻ như qua loa nhìn một lần.
Tuy rằng nàng đã dùng huyền khí thăm dò cảnh giác nhìn quét qua chung quanh, xác nhận không có ai nhìn trộm. Nhưng Tượng lão vẫn luôn chưa từng xuất hiện, vẫn là cẩn thận để không muốn bại lộ một điểm sơ hở.
Tùy tiện như thế một phen, tri thức võ học Ma Âm cốc đã oành oành tụ hợp vào trong đầu Ngô Minh. Nguyên bản kỹ năng gần tiếp cận ma âm càng thêm đầy đủ.
Kiến thức phương pháp cơ bản trước đó, tuy rằng không thể cùng cấp bậc như Ma Âm cốc so đấu đặc sắc, nhưng cũng là đồ tốt.
Ngô Minh nhìn quét một vòng, đem hết thảy tên công pháp khắc vào trong đầu sau. Chắp tay sau lưng lại đi ra cửa điện.
Lại mười bậc mà lên, đã thấy đạo bàng lập một tấm bia đá.
Cái bia đá này tương đối nổi bật, bên trên điêu khắc: ( thượng bất khả duyệt hạ, không hối hận vậy.)
Trên không thể duyệt dưới? Ngô Minh suy nghĩ một chút.
Chẳng lẽ là nói sau khi lên đến tầng thứ tám, liền không thể lại nhìn công pháp tầng thứ bảy trở xuống được?
Ngô Minh cân nhắc một phen, chắp tay sau lưng nhàn nhã lại quay người lại lần nữa tiến vào bên trong thư điện tầng thứ bảy.
Nếu có người nhìn thấy, tuyệt đối sẽ kinh ngạc không thôi.
Còn có loại đối mặt mê hoặc này mà từ bỏ. Chạy về đi trọng thập* vật cũ? (*coi trọng thu thập lại vật cũ)
Đương nhiên Ngô Minh kỳ thực là xuất phát từ tâm tư tặc không đi về tay không. Nếu từng tới tầng thứ bảy, công pháp nơi này kỳ thực cũng rất tốt. Không bằng bản thân trước tiên ở đây học thêm chút gì đó.
Đổi lại võ giả tầm thường, tinh lực có hạn, thiên phú cùng tâm tư tu luyện cũng là có hạn. Đương nhiên phải cân nhắc công pháp càng mạnh mẽ càng có uy lực hơn đầu tiên. Tám chín phần mười mọi người đều sẽ chọn lên tới tầng thứ tám thậm chí là tầng thứ chín, mới sẽ chọn công pháp thích hợp cho mình.
Có thể Ngô Minh tiến hóa khung máy móc hoàn toàn không có cái lo lắng này. Năng lực học tập của nàng tiệm cận với vô hạn.
Công pháp bình thường cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc học được, mặc dù là đại công pháp như là Tự Tại Thần công hoặc là nguyên khí, chỉ cần bên trong cách thức hóa* một thoáng, một lần nữa giả lập nên một cái hệ điều hành** mới là được rồi. (*chuyển đổi qua lại giữa các hệ thống khác nhau) (**Operating system)
Đương nhiên hậu quả mang đến là điều Ngô Minh không muốn tiếp thu, bất quá cái này đều xem như là vấn đề nhỏ.
Ròng rã một ngày thời gian, Ngô Minh đều đang đọc sách.
Đến trời tối, thời điểm cần chút vật đốt dễ cháy, nàng mới từ bên trong thư điện tầng thứ bảy đi ra.
Thềm đá ven đường thả hai lồng trúc xếp chồng lên nhau bên trong đựng hộp đồ ăn, trong đó có bình nước uống cơm canh nóng.
Vừa nãy thời điểm tiểu thái giám tới, Ngô Minh có nhận biết, chỉ có điều lười đi ra.
Hiện tại nhìn đến đồ ăn, Ngô Minh liền rõ ràng, tâm tư cẩn thận như thế khẳng định là Bành đại tổng quản chăm sóc.
Ăn qua đồ ăn, Ngô Minh suy tính một chút xong, lần thứ hai cất bước mười bậc thang mà lên trên.
Ven đường cạnh viền bậc thang đá đã là màu trắng, siêu thoát khỏi các màu sắc xích; chanh; hoàng; lục; thanh; lam; tử trước đó.
Bia đá sắp có cao tới một trượng có thừa, trên có khắc chữ màu đen: ( tầng thứ tám)!
/1193
|