Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Quả đúng là có mùi đậu thúi tanh nồng.” Hỗ Vân Kiều che mũi khẽ nói rằng.
Mục Thanh Nhã cũng gật đầu.
“Hả? Các ngươi là ở bên trong tương đậu phường tìm tới? Không phải hố phân sao?” Ngô Minh hỏi.
Ngô Minh sớm tự chủ đóng khứu giác, đã ngửi không thấy mùi vị gì.
“Không nên hỏi, ọe —— may là ta biết ngoài thành có cái tương đậu phường, nhưng mà mùi vị nơi đó cũng không khá hơn. Còn có những con giòi bọ kia không ngừng nhúc nhích, thực sự là…” Khóe miệng thế tử quất thẳng tới giật.
Vẻ mặt hắn nôn khan khiến người ta nhìn liền biết rất thảm…
” Tương đậu phường bên trong chum tương sản xuất tương đậu, thường thường sẽ phát sinh ra giòi. Hỏi bọn họ mua một ít cũng là rất tiện.” Thu Buồn ông lão cũng vội vàng giải thích.
Hắn cũng không muốn một vị nguyệt giai thánh giả bị người hiểu lầm đi tới hố phân tìm trứng giòi, tuy rằng từ tương đậu phường tìm được vậy cũng không tính là chuyện tốt gì.
Ngô Minh mừng rỡ: “Hay lắm, ấu trùng giòi bọ ở tương đậu phường có thể so với trong hố phân sạch sẽ hơn nhiều.”
“Sạch sẽ? Giòi bọ nơi nào mà chẳng giống nhau sao?” Mục Thanh Nhã thầm nói.
Người không có quan niệm vi khuẩn cùng bệnh độc, chẳng qua là cảm thấy những thứ đó đặc biệt bẩn. Mà giòi bọ tựa là đại diện điển hình.
“Không đúng không đúng, giòi bọ trong chum tương vẫn tính là sạch sẽ rồi.” Ngô Minh đơn giản giải thích một câu.
Nhân vật vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì Hỗ Vân Thương nói rằng: “Giòi sinh bên trong tương đậu là có thể ăn, rất nhiều nhà nghèo cũng là đem tương lẫn giòi bọ đồng thời ăn.”
“Ca! Ngươi đừng nói ác tâm như vậy!” Hỗ Vân Kiều ôm đầu muốn phát điên.
Lúc này, nhân lực thang lại có động tĩnh. Là năm sáu cái hạ nhân bưng chậu đồng, vại nước các loại đồ vật Ngô Minh yêu cầu đưa tới.
Như là vải trắng, lụa mỏng, sau khi dùng nước đun sôi rửa qua tuy rằng không thể thay thế băng gạc, nhưng dùng để lau chùi vết thương cũng tốt.
Còn có ngọn nến tiêu độc, nồng độ rượu không đủ, căn bản không đạt yêu cầu, Ngô Minh cũng là không cầm đến.
“Nước màu trắng? Đây là cái gì a?” Hỗ Vân Kiều liếc nhìn thứ nước trong thùng một cái.
Ngô Minh nói: “Nước gạo a. Ngươi đã quên ta mới vừa nói qua sao?”
Hỗ Vân Kiều mặt đỏ lên: “Người ta thật chưa từng thấy.”
Nàng xưa nay không xuống nhà bếp, tự nhiên không biết.
“Được rồi, hai vị cực khổ rồi, nhận lấy phân công công việc.” Ngô Minh nghiêm túc nói: “Tất cả mọi người trước tiên rửa tay. Tiền bối, người trẻ tuổi, hai vị phụ trách rửa giòi bọ.”
“Tẩy giòi bọ?” Thu Buồn ông lão không muốn chạm loại sâu trùng kia.
Ngô Minh chỉ vào một thùng nước gạo thủy nói: “Dùng thanh thủy tưới lên ấu trùng giòi hai lần, làm rơi ra những mảng tương đậu kia. Sau đó dùng nước gạo tẩy qua một lần, lưu ý đừng giết chết.”
Thu Buồn ông lão liếc nhìn Thế tử, nhìn đối phương vẫn chưa từ chối sau liền gật gật đầu.”
“Ta trước tiên đem thuốc bôi trên chân sau con chó này dọn dẹp một chút.” Ngô Minh ở bên trong chậu đồng rửa tay một cái, tới gần bên cạnh bàn: “Các ngươi làm hộ sĩ… Ừ, hộ sĩ ý tứ tựa là làm trợ thủ giúp ta đi.”
Ngô Minh bắt đầu lấy phương thức tây y chuẩn bị giải phẫu.
“Hỗ Vân Kiều trước tiên ngươi đem muối cùng nước ấm hòa lẫn, bước đi này gọi là điều chế nước muối…”
“Mục Thanh Nhã ngươi điểm lên một số ngọn nến, chuẩn bị kỹ càng chiếc đũa trúc, dao mổ các loại, đều ở mặt trên ngọn lửa hơ qua một thoáng…”
“Vân Thương ngươi đóng cửa sổ lại, lưu một hai cửa sổ thôn khí, dùng vải vóc chặn lên. Giòi bọ thấy ánh sáng sẽ sinh trưởng chậm, thậm chí sẽ bị phơi chết.”
Thế tử cùng Thu Buồn ông lão ở bên, mang theo thùng nước ở bên một cái bồn nước lớn có chút đờ ra.
Rửa giòi bọ?
“Chuyện này chưa từng làm a!” Thu Buồn ông lão một mặt đau thương: “Chủ nhân, ta có thể không nghe nàng không?”
“Phỏng chừng hai chúng ta trên đời này đây là lần đầu tiên làm chuyện ấy, hắc, thật rất kích thích!” Thế tử nhưng một mặt hưng phấn, kéo tay áo lên liền muốn đi nhấc rổ.
“Chủ nhân! Cẩn thận giòi bọ xuyên thủng thịt!” Thu Buồn ông lão thấy thế tử đều không ngại, trong lòng không khỏi kiềm chế tâm tình muốn nổi khùng một chút: “Chờ ta đi tìm nàng nói hai câu.”
Thu Buồn ông lão lại đi tới Ngô Minh, chắp tay nói: “Tiêu cô nương, lão phu có việc thỉnh giáo.”
Ngô Minh đang dùng nước muối rửa miệng vết thương do bôi thuốc lưu lại trên chân con chó: “Tiền bối cứ nói.”
Thời điểm nửa hôn mê bệnh cẩu đang bị thanh lý vết thương, giãy dụa mấy lần. Nhưng có Hỗ Vân Thương đè lại, không cần lo lắng nó lộn xộn.
“Cô nương lần này dùng giòi bọ trị thương, nếu là không thành công. Lão phu sợ là muốn không khách khí đối với Tiêu cô nương.”
“Ồ? Ngươi đây là uy hiếp a!” Ngô Minh cười nói: “Ta còn thực sự rất sợ đây.”
Ngươi sợ sệt cũng đừng cười a. Thu Buồn ông lão trong lòng khó chịu.
Ngô Minh phân tâm nhị dụng cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn miệng vết thương căn bản không dừng lại động tác thanh tẩy trong tay, chậm rãi nói: “Như vậy đi, tiền bối, ta nếu nói là, mặc dù trị liệu thất bại, ta cũng có thể để cho Tề quốc vì cái giống giòi trắng này phát triển lên dưỡng ngựa, dưỡng trư, dưỡng kê các loại nghiệp chăn nuôi, được chứ?”
Thu Buồn ông lão đột nhiên cả kinh.
Thế tử cũng trợn tròn cặp mắt nhìn lại đây.
Quả nhiên, hai người này là Tề quốc chính khách. Ngô Minh hơi hơi tìm tòi liền trong lòng hiểu rõ, lại tiến một bước thử dò xét nói: “Thứ giòi này, tác dụng vô cùng lớn. Làm một ví dụ, con người kỳ thực là có thể ăn. Sau khi đánh nát cho lẫn vào bên trong bánh, chế thành thỏi lương khô có thể tăng cao mức quân lương gấp đôi. Nói cách khác, gánh nặng vận tải lương thảo được giảm bớt đi một nửa.”
Thu Buồn ông lão cười ha ha: “Ăn giòi bọ? Ngươi đùa gì thế! Liền không sợ binh sĩ nổi loạn sao?”
“Nổi loạn? Ừ, có đạo lý, lương khô như vậy, ngược lại cũng dễ dàng bị tai tiếng ảnh hưởng, tạm thời không nhắc đến. Như vậy có thể dùng giòi nuôi heo chờ giết thịt sau làm lương khô. Đặc biệt dùng giòi bọ đến dưỡng ngựa, hiệu quả vô cùng tốt.” Ngô Minh nói rằng: “Kỳ thực nếu là rèn luyện bồi dưỡng được bộ đội đặc công, đừng nói ăn thịt sôi giòi đã chế biến thành lương khô. Chính là ăn sống những vật này cũng làm được.”
Thế tử nghe xong nhưng trong lòng cả kinh.
Chưa từng có nghe qua lý luận như vậy, nói cứ như là thật sự có chuyện như vậy?
Như dùng ngôn ngữ của một thế giới khác để hình dung cảm thụ hiện tại của thế tử, tựa là bất minh giác lệ*. (*nghĩa là nghe không hiểu nhưng cảm giác nó rất lợi hại)
“Tiêu cô nương. Tại hạ muốn hướng về ngươi thỉnh giáo…” Thế tử chắp tay nói.
Ngô Minh không nhìn hắn: “Trước tiên cứu cẩu, những chuyện khác để sau bàn lại.”
“Cẩu chết là chuyện nhỏ, Tề quốc là chuyện lớn.” Thế tử nghiêm mặt nói: “Nếu là cô nương có kế sách giúp Tề quốc lớn mạnh, tại hạ không thể vì tiểu nghĩa mà bỏ đại nghĩa. Còn muốn hi vọng cô nương…”
“Ngươi dán hai khối thuốc cao da chó lớn trên mặt, lại cùng ta nói câu nói như thế này?” Ngô Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.
Lời nói của Ngô Minh bằng đánh hắn bạt tai. Ngươi ẩn giấu thân phận tìm đến ta, còn không thấy ngại nói cái gì đại nghĩa? Làm sáng tỏ thân phận sau rồi hẵng nói đi.
Thế tử nhất thời ngượng ngùng: “Cái này là tại hạ lễ nghi không chu toàn.”
Hắn không tiếp tục nói nữa, ngoan ngoãn đi tẩy giòi bọ.
Thu Buồn ông lão biết Thế tử ăn quả đắng, cũng không lại nói gì, đi qua hỗ trợ.
“Dùng nước rửa nhẹ qua là được, không cần lấy tay đi chạm vào.” Ngô Minh cuối cùng cũng coi như có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Thế tử nói một tiếng cảm tạ đã nhắc nhở.
Thu Buồn ông lão trong lòng bi ai: Cái Tiêu Nhược Dao này, có năng lực lừa được thế tử đi rửa trứng giòi, tuyệt đối là nữ tử độc nhất vô nhị trong thiên hạ…
Đám người Hỗ Vân Kiều biết trong lòng Ngô Minh có tính toán, đều không tiếp tục nói nữa yên lặng mà làm tốt tất cả chuẩn bị.
“Đem giòi sống đặt ở trên chỗ thịt thối của vết thương.” Ngô Minh ra lệnh chỉ huy.
Thế tử nghe theo. Đem những con giòi đã tách ra nhẹ nhàng ngã vào trên vết thương cẩu.
Giòi bọ ở trên vết thương chầm chậm nhúc nhích.
Lòng hiếu kỳ của Hỗ Vân Kiều và mọi người vượt qua việc buồn nôn, đều xúm lại đây quan sát ở dưới ánh nến.
Nhìn đủ thời gian uống cạn hai chén trà, mọi người nhìn ra đầu mối.
Thu Buồn ông lão kinh ngạc thốt lên: “Đám giòi bọ lại ăn thịt thối? Nhưng lại không có hướng về chỗ thịt tốt bên trong khoét thành động?” (chưa xong còn tiếp.)
Edit: Bồng Bồng
“Quả đúng là có mùi đậu thúi tanh nồng.” Hỗ Vân Kiều che mũi khẽ nói rằng.
Mục Thanh Nhã cũng gật đầu.
“Hả? Các ngươi là ở bên trong tương đậu phường tìm tới? Không phải hố phân sao?” Ngô Minh hỏi.
Ngô Minh sớm tự chủ đóng khứu giác, đã ngửi không thấy mùi vị gì.
“Không nên hỏi, ọe —— may là ta biết ngoài thành có cái tương đậu phường, nhưng mà mùi vị nơi đó cũng không khá hơn. Còn có những con giòi bọ kia không ngừng nhúc nhích, thực sự là…” Khóe miệng thế tử quất thẳng tới giật.
Vẻ mặt hắn nôn khan khiến người ta nhìn liền biết rất thảm…
” Tương đậu phường bên trong chum tương sản xuất tương đậu, thường thường sẽ phát sinh ra giòi. Hỏi bọn họ mua một ít cũng là rất tiện.” Thu Buồn ông lão cũng vội vàng giải thích.
Hắn cũng không muốn một vị nguyệt giai thánh giả bị người hiểu lầm đi tới hố phân tìm trứng giòi, tuy rằng từ tương đậu phường tìm được vậy cũng không tính là chuyện tốt gì.
Ngô Minh mừng rỡ: “Hay lắm, ấu trùng giòi bọ ở tương đậu phường có thể so với trong hố phân sạch sẽ hơn nhiều.”
“Sạch sẽ? Giòi bọ nơi nào mà chẳng giống nhau sao?” Mục Thanh Nhã thầm nói.
Người không có quan niệm vi khuẩn cùng bệnh độc, chẳng qua là cảm thấy những thứ đó đặc biệt bẩn. Mà giòi bọ tựa là đại diện điển hình.
“Không đúng không đúng, giòi bọ trong chum tương vẫn tính là sạch sẽ rồi.” Ngô Minh đơn giản giải thích một câu.
Nhân vật vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì Hỗ Vân Thương nói rằng: “Giòi sinh bên trong tương đậu là có thể ăn, rất nhiều nhà nghèo cũng là đem tương lẫn giòi bọ đồng thời ăn.”
“Ca! Ngươi đừng nói ác tâm như vậy!” Hỗ Vân Kiều ôm đầu muốn phát điên.
Lúc này, nhân lực thang lại có động tĩnh. Là năm sáu cái hạ nhân bưng chậu đồng, vại nước các loại đồ vật Ngô Minh yêu cầu đưa tới.
Như là vải trắng, lụa mỏng, sau khi dùng nước đun sôi rửa qua tuy rằng không thể thay thế băng gạc, nhưng dùng để lau chùi vết thương cũng tốt.
Còn có ngọn nến tiêu độc, nồng độ rượu không đủ, căn bản không đạt yêu cầu, Ngô Minh cũng là không cầm đến.
“Nước màu trắng? Đây là cái gì a?” Hỗ Vân Kiều liếc nhìn thứ nước trong thùng một cái.
Ngô Minh nói: “Nước gạo a. Ngươi đã quên ta mới vừa nói qua sao?”
Hỗ Vân Kiều mặt đỏ lên: “Người ta thật chưa từng thấy.”
Nàng xưa nay không xuống nhà bếp, tự nhiên không biết.
“Được rồi, hai vị cực khổ rồi, nhận lấy phân công công việc.” Ngô Minh nghiêm túc nói: “Tất cả mọi người trước tiên rửa tay. Tiền bối, người trẻ tuổi, hai vị phụ trách rửa giòi bọ.”
“Tẩy giòi bọ?” Thu Buồn ông lão không muốn chạm loại sâu trùng kia.
Ngô Minh chỉ vào một thùng nước gạo thủy nói: “Dùng thanh thủy tưới lên ấu trùng giòi hai lần, làm rơi ra những mảng tương đậu kia. Sau đó dùng nước gạo tẩy qua một lần, lưu ý đừng giết chết.”
Thu Buồn ông lão liếc nhìn Thế tử, nhìn đối phương vẫn chưa từ chối sau liền gật gật đầu.”
“Ta trước tiên đem thuốc bôi trên chân sau con chó này dọn dẹp một chút.” Ngô Minh ở bên trong chậu đồng rửa tay một cái, tới gần bên cạnh bàn: “Các ngươi làm hộ sĩ… Ừ, hộ sĩ ý tứ tựa là làm trợ thủ giúp ta đi.”
Ngô Minh bắt đầu lấy phương thức tây y chuẩn bị giải phẫu.
“Hỗ Vân Kiều trước tiên ngươi đem muối cùng nước ấm hòa lẫn, bước đi này gọi là điều chế nước muối…”
“Mục Thanh Nhã ngươi điểm lên một số ngọn nến, chuẩn bị kỹ càng chiếc đũa trúc, dao mổ các loại, đều ở mặt trên ngọn lửa hơ qua một thoáng…”
“Vân Thương ngươi đóng cửa sổ lại, lưu một hai cửa sổ thôn khí, dùng vải vóc chặn lên. Giòi bọ thấy ánh sáng sẽ sinh trưởng chậm, thậm chí sẽ bị phơi chết.”
Thế tử cùng Thu Buồn ông lão ở bên, mang theo thùng nước ở bên một cái bồn nước lớn có chút đờ ra.
Rửa giòi bọ?
“Chuyện này chưa từng làm a!” Thu Buồn ông lão một mặt đau thương: “Chủ nhân, ta có thể không nghe nàng không?”
“Phỏng chừng hai chúng ta trên đời này đây là lần đầu tiên làm chuyện ấy, hắc, thật rất kích thích!” Thế tử nhưng một mặt hưng phấn, kéo tay áo lên liền muốn đi nhấc rổ.
“Chủ nhân! Cẩn thận giòi bọ xuyên thủng thịt!” Thu Buồn ông lão thấy thế tử đều không ngại, trong lòng không khỏi kiềm chế tâm tình muốn nổi khùng một chút: “Chờ ta đi tìm nàng nói hai câu.”
Thu Buồn ông lão lại đi tới Ngô Minh, chắp tay nói: “Tiêu cô nương, lão phu có việc thỉnh giáo.”
Ngô Minh đang dùng nước muối rửa miệng vết thương do bôi thuốc lưu lại trên chân con chó: “Tiền bối cứ nói.”
Thời điểm nửa hôn mê bệnh cẩu đang bị thanh lý vết thương, giãy dụa mấy lần. Nhưng có Hỗ Vân Thương đè lại, không cần lo lắng nó lộn xộn.
“Cô nương lần này dùng giòi bọ trị thương, nếu là không thành công. Lão phu sợ là muốn không khách khí đối với Tiêu cô nương.”
“Ồ? Ngươi đây là uy hiếp a!” Ngô Minh cười nói: “Ta còn thực sự rất sợ đây.”
Ngươi sợ sệt cũng đừng cười a. Thu Buồn ông lão trong lòng khó chịu.
Ngô Minh phân tâm nhị dụng cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn miệng vết thương căn bản không dừng lại động tác thanh tẩy trong tay, chậm rãi nói: “Như vậy đi, tiền bối, ta nếu nói là, mặc dù trị liệu thất bại, ta cũng có thể để cho Tề quốc vì cái giống giòi trắng này phát triển lên dưỡng ngựa, dưỡng trư, dưỡng kê các loại nghiệp chăn nuôi, được chứ?”
Thu Buồn ông lão đột nhiên cả kinh.
Thế tử cũng trợn tròn cặp mắt nhìn lại đây.
Quả nhiên, hai người này là Tề quốc chính khách. Ngô Minh hơi hơi tìm tòi liền trong lòng hiểu rõ, lại tiến một bước thử dò xét nói: “Thứ giòi này, tác dụng vô cùng lớn. Làm một ví dụ, con người kỳ thực là có thể ăn. Sau khi đánh nát cho lẫn vào bên trong bánh, chế thành thỏi lương khô có thể tăng cao mức quân lương gấp đôi. Nói cách khác, gánh nặng vận tải lương thảo được giảm bớt đi một nửa.”
Thu Buồn ông lão cười ha ha: “Ăn giòi bọ? Ngươi đùa gì thế! Liền không sợ binh sĩ nổi loạn sao?”
“Nổi loạn? Ừ, có đạo lý, lương khô như vậy, ngược lại cũng dễ dàng bị tai tiếng ảnh hưởng, tạm thời không nhắc đến. Như vậy có thể dùng giòi nuôi heo chờ giết thịt sau làm lương khô. Đặc biệt dùng giòi bọ đến dưỡng ngựa, hiệu quả vô cùng tốt.” Ngô Minh nói rằng: “Kỳ thực nếu là rèn luyện bồi dưỡng được bộ đội đặc công, đừng nói ăn thịt sôi giòi đã chế biến thành lương khô. Chính là ăn sống những vật này cũng làm được.”
Thế tử nghe xong nhưng trong lòng cả kinh.
Chưa từng có nghe qua lý luận như vậy, nói cứ như là thật sự có chuyện như vậy?
Như dùng ngôn ngữ của một thế giới khác để hình dung cảm thụ hiện tại của thế tử, tựa là bất minh giác lệ*. (*nghĩa là nghe không hiểu nhưng cảm giác nó rất lợi hại)
“Tiêu cô nương. Tại hạ muốn hướng về ngươi thỉnh giáo…” Thế tử chắp tay nói.
Ngô Minh không nhìn hắn: “Trước tiên cứu cẩu, những chuyện khác để sau bàn lại.”
“Cẩu chết là chuyện nhỏ, Tề quốc là chuyện lớn.” Thế tử nghiêm mặt nói: “Nếu là cô nương có kế sách giúp Tề quốc lớn mạnh, tại hạ không thể vì tiểu nghĩa mà bỏ đại nghĩa. Còn muốn hi vọng cô nương…”
“Ngươi dán hai khối thuốc cao da chó lớn trên mặt, lại cùng ta nói câu nói như thế này?” Ngô Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.
Lời nói của Ngô Minh bằng đánh hắn bạt tai. Ngươi ẩn giấu thân phận tìm đến ta, còn không thấy ngại nói cái gì đại nghĩa? Làm sáng tỏ thân phận sau rồi hẵng nói đi.
Thế tử nhất thời ngượng ngùng: “Cái này là tại hạ lễ nghi không chu toàn.”
Hắn không tiếp tục nói nữa, ngoan ngoãn đi tẩy giòi bọ.
Thu Buồn ông lão biết Thế tử ăn quả đắng, cũng không lại nói gì, đi qua hỗ trợ.
“Dùng nước rửa nhẹ qua là được, không cần lấy tay đi chạm vào.” Ngô Minh cuối cùng cũng coi như có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Thế tử nói một tiếng cảm tạ đã nhắc nhở.
Thu Buồn ông lão trong lòng bi ai: Cái Tiêu Nhược Dao này, có năng lực lừa được thế tử đi rửa trứng giòi, tuyệt đối là nữ tử độc nhất vô nhị trong thiên hạ…
Đám người Hỗ Vân Kiều biết trong lòng Ngô Minh có tính toán, đều không tiếp tục nói nữa yên lặng mà làm tốt tất cả chuẩn bị.
“Đem giòi sống đặt ở trên chỗ thịt thối của vết thương.” Ngô Minh ra lệnh chỉ huy.
Thế tử nghe theo. Đem những con giòi đã tách ra nhẹ nhàng ngã vào trên vết thương cẩu.
Giòi bọ ở trên vết thương chầm chậm nhúc nhích.
Lòng hiếu kỳ của Hỗ Vân Kiều và mọi người vượt qua việc buồn nôn, đều xúm lại đây quan sát ở dưới ánh nến.
Nhìn đủ thời gian uống cạn hai chén trà, mọi người nhìn ra đầu mối.
Thu Buồn ông lão kinh ngạc thốt lên: “Đám giòi bọ lại ăn thịt thối? Nhưng lại không có hướng về chỗ thịt tốt bên trong khoét thành động?” (chưa xong còn tiếp.)
/1193
|