Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Phân tích một phen, mọi người để hai chân đã như thường Ngô Minh tự mình hành động.
Hơn nữa coi như mấy người muốn bảo vệ nàng, cũng còn đủ bản lĩnh sao? Người có năng lực giết võ giả ba sao huyền khí như nàng, nhất định cũng có thể giết bọn họ.
Ngẫm lại đêm đó ở trước mặt Từ Côi, Tông Trí Liên mọi người chỉ có thể mắt thấy Ngô Minh tự mình đơn độc đối kháng kẻ địch. Loại cảm giác vô lực kia đúng là lưu lại ám ảnh ở trong lòng.
Hỗ Vân Thương tuy rằng cùng với Tông Trí Liên mọi người rời đi, nhưng âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Nhất định phải mau chóng tăng cao thực lực, bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ!
Ngô Minh gọi hạ nhân chuẩn bị hai cỗ xe, tách ra đi về hai hướng Trường Hận Các cùng Thiên Ba Phủ.
Tông Trí Liên đem lệnh bài nhiệm vụ tông môn giao cho Ngô Minh, để cho nàng trước tiên đi đến chỗ tông chủ bên kia báo cáo.
Sau khi vào thành Tề đô, hai xe tách ra.
Ngô Minh ngồi xe ngựa đến cửa Thiên Ba Phủ, rất đúng dịp đụng tới hai vị chấp sự.
“Tiêu Nhược Dao? Chân của ngươi đã có thể bình phục?” Hỉ chấp sự kinh ngạc nói.
Phúc chấp sự cũng tới đánh giá từ trên xuống dưới, quả thực như không thể tin được là Tiêu Nhược Dao từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Không phải mới có vài ngày sao? Chân của nàng đã tốt rồi?
Không, đâu chỉ là trong vài ngày, ngày hôm trước còn chưa khỏe chứ?
Phúc chấp sự, Hỉ chấp sự còn đang sững sờ, Ngô Minh đã tiến lên chắp tay thi lễ, lúc này đem tám viên bảy vị ngưng khí hoàn được hỗn hợp tốt nhất giao cho bọn họ: “A, Phúc chấp sự, Hỉ chấp sự. Lần này hỗn hợp bốn viên bảy vị ngưng khí hoàn, còn muốn làm phiền hai vị chấp sự phân cho nhóm sư huynh đã trợ giúp ta lần trước?”
Phúc chấp sự tiếp nhận, mở ra chiếc lọ vừa nhìn, đã thấy là tám viên bảy vị ngưng khí hoàn, cũng không phải là bốn viên như trên đầu môi.
Đương nhiên hắn rất nhanh rõ ràng, trong miệng nói cũng không nói, thậm chí trên mặt cũng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng là vui vẻ.
Cái Tiêu Nhược Dao này rất biết làm việc a.
Bốn viên cùng tám viên làm sao sẽ lầm được? Nàng đây là cố ý trước đem đan dược đưa tới cho chúng ta.
Giúp người khác làm đan dược, tự nhiên không thể đưa chỗ tốt cho người trung gian trước. Bằng không những sư huynh kia trong lòng tất có cảm giác không thoải mái.
Hơn nữa cái con số tặng lễ này, nhưng là gấp đôi lời ước định trước đó.
Phúc chấp sự chưa mở miệng, Hỉ chấp sự càng thực dụng hơn một ít, vội hỏi: “Cái này làm sao được? Ngươi thương thế mới khỏi, sao không cho mình ăn trước.”
Ngô Minh cười nói: “Thực không dám giấu giếm. Ta đã ăn một phần.”
Phúc chấp sự gật đầu nói: “À, ngươi đã ăn một hai viên a? Không nên ăn quá nhiều, cẩn thận dược tính quá dầy, tốt quá hoá dở trái lại sẽ có hại.”
Hắn hoàn toàn không có ý thức đến, một phần trong miệng Ngô Minh, không phải là một hai viên. Cái định nghĩa phạm vi một phần này, chênh lệch có thể quá lớn.
Ngô Minh trong miệng xưng phải cảm tạ nhắc nhở. Nhưng trong lòng cười thầm. Đâu chỉ một hai viên a? Ta nhưng là ăn một bình mười mấy viên.
Hai người phi thường thân thiết mang Ngô Minh dẫn vào Thiên Ba Phủ, lúc này mới rời khỏi đi làm chính sự.
Một đám môn vệ, thị vệ đã sớm nhận thức Ngô Minh, tất cả đều khuôn mặt tươi cười đón tiếp: “Tiêu cô nương khỏe không?”
“Tiêu cô nương đi đứng được rồi?”
Phụ tá đắc lực của thế tử là Lý đạo trưởng nghe tin cũng ra đón: “Ai nha, Tiêu cô nương đến rồi? Đáng tiếc thế tử không ở… Ồ, người là tìm tông chủ, xin mời đi theo ta.”
Trước thế tử đích thân đưa đón Ngô Minh. Hơn nữa cứu trị Phật Soái, việc này sớm đã truyền khắp Thiên Ba Phủ.
Chỉ là mặc kệ Ngô Minh có khí thế bao lớn, Thiên Ba Phủ cũng không thể để cho nàng tùy ý đi lại ở bên trong. Lý đạo trưởng dẫn Ngô Minh đi tới khu vực dành cho tông môn.
Đến nơi, Lý đạo trưởng xin cáo lui.
Ngô Minh hướng về thị kiếm đệ tử trước cửa cầu kiến tông chủ.
Bạch trưởng lão từ bên trong ra đón đầu tiên, vừa thấy Ngô Minh liền đại hỉ: “Chuyện gì xảy ra? Hai chân của ngươi…”
“Nói ra rất dài dòng, tóm gọn đơn giản tựa là ăn nhiều đồ vật, cho nên khỏi rồi.” Ngô Minh đối với Bạch trưởng lão cũng không ẩn giấu. Mơ hồ nói ra một ít sự tình.
Bạch trưởng lão ngẫm lại ở trước cửa không thích hợp nhiều lời, vội vã để Ngô Minh đi vào: “Vào rồi hẵng nói, tông chủ chính đang ở nội đường. Vừa vặn một vị bằng hữu của ta vừa tới từ chiều hôm qua, lúc này qua tay ta có món đồ tốt muốn tặng cho ngươi.”
Ngô Minh vội vã cùng hắn đi vào, chỉ thấy tông chủ chính đang ở nội đường thưởng thức trà đọc sách.
Tông chủ thấy nàng đi vào, trong lòng hắn liền cả kinh.
Làm sao? Huyền khí cầm cố của ta đã được giải? Là ai đã mở ra?
Trung Nguyên to lớn, nếu không có Vũ quốc tam thánh đồng loạt ra tay, cho dù là cái lão đạo trưởng lỗ mũi trâu của Tấn quốc sắp đến Tề đô thăm viếng kia. Cũng đừng nghĩ có thể giải dễ dàng.
Trình báo võ giả nhiệm vụ thất bại kỳ thực đã sớm đưa tới, nhưng bởi vì sáng sớm có nhân vật trọng yếu đến. Đặc biệt là người này có mối tương quan mật thiết với Bạch trưởng lão. Vì lẽ đó tông chủ chưa kịp nhìn thấy báo cáo, kết quả làm lỡ việc tìm hiểu tình huống, căn bản không biết sự tình đã lộ tẩy.
Bọn họ cũng tuyệt đối không nghĩ tới, đám người Ngô Minh tối hôm qua phát sinh những sự tình may mắn trùng hợp kia.
“Sư phụ, nghiệp học huyền võ của đồ nhi hơi có chút tiểu thành, mà lại hoàn tất nhiệm vụ mài giũa. Chuyển tới để báo lại.” Ngô Minh chủ động tiến lên giơ tay làm lễ: “Đồng thời, phong cấm ở hai chân đồ nhi dĩ nhiên đã bị tiêu trừ.”
Lời nói trong miệng Ngô Minh so với trước khiêm tốn hơn không ít, cung kính mà đem lệnh bài nhiệm vụ dâng lên.
Tông chủ giả vờ giả vịt nhìn lệnh bài nhiệm vụ một chút. Hỏi: “Hoàn thành thế nào?”
“Chúng ta đến phủ Huyền, trước tiên cùng quan huyện đạt được liên hệ…” Ngô Minh chậm rãi đem sự tình kể ra.
Tông chủ càng nghe càng kinh sợ, đặc biệt là khi Thiên Yêu Cung Từ Côi xuất hiện cùng việc ăn no bảy vị ngưng khí hoàn, khiến cho trên mặt hắn biến nhan biến sắc.
Bạch trưởng lão cũng nghe được mà sắc mặt trắng bệch. May là Ngô Minh vẫn đang lành lặn đứng ở chỗ này, bằng không hắn đều không phải là lo lắng nàng bị Từ Côi đánh đau một trận, mà chính là lo lắng dược tính cướp cò mà bạo thể.
Sau đó võ giả tiết lộ thân phận tình huống, Ngô Minh cảm thấy chung quanh chỉ có Bạch trưởng lão ở, cũng không có người ngoài, cũng là cùng kể ra.
Tông chủ trên mặt nhưng không nhịn được.
Hắn ho nhẹ một tiếng, lại thấy trên mặt Ngô Minh không hề có một chút dáng vẻ còn căm giận, không khỏi hơi sững sờ.
Bạch trưởng lão biết tông chủ không để xuống được mặt mũi, vội vàng nói: “Vì lẽ đó hai chân của ngươi, liền bởi vì ăn nhiều bảy vị ngưng khí đan, huyền khí không biết vì sao đột phá đến đẳng cấp ba sao mà giải phong cấm?”
“Đúng là như thế.” Ngô Minh nói.
“Ăn mười mấy viên bảy vị ngưng khí đan?” Bạch trưởng lão cùng tông chủ nhìn nhau quả thực không thể tin được.
Đừng nói cấp bậc bảy vị, chính là ba vị, trong lúc nhất thời ăn nhiều như vậy, sợ cũng là muốn gặp sự cố.
Hai người vội vàng nhìn khí sắc nàng.
Chờ đã, vóc người của nàng…
Tông chủ kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao lại mập lên?”
Tông chủ nhãn lực cỡ nào, lập tức nhìn ra thân hình Ngô Minh có chỗ không đúng.
“Ách…” Ngô Minh nhất thời không biết nên nói như thế nào. Thảm, bị phát hiện rồi!
Hai người chú ý tới toàn bộ thân thể Ngô Minh mập một vòng, nguyên bản vóc người thiếu nữ thướt tha thật giống như mặc lên một tầng quần áo dày đặc vậy.
Ngô Minh vì che lấp thân hình biến hóa, mà mặc thêm rất nhiều y vật thiếp thân. Đặc biệt bên hông quấn một vòng lại một vòng vải trắng, lấp bằng dáng người hình chữ S chỗ lồi chỗ lõm, khiến cho đường vòng cung chỗ ngực cùng cái mông giảm đến thấp nhất.
May mà tiến hóa khung máy móc có năng lực tự mình điều tiết rất mạnh, không phải vậy cái khí trời cuối xuân này tuyệt đối sẽ oi bức chết người. Nói không chừng cả người bị bưng bít như thế sẽ sinh ra một thân rôm sảy.
Tông chủ và Bạch trưởng lão nhưng không có suy nghĩ nhiều, trái lại liếc nhìn nhau, trong lòng có chút áy náy.
Chẳng lẽ, là giống như tông chủ bị mất đi xúc giác vậy, sau khi tu luyện Tự Tại Thần Công đã phát sinh di chứng?
Edit: Bồng Bồng
Phân tích một phen, mọi người để hai chân đã như thường Ngô Minh tự mình hành động.
Hơn nữa coi như mấy người muốn bảo vệ nàng, cũng còn đủ bản lĩnh sao? Người có năng lực giết võ giả ba sao huyền khí như nàng, nhất định cũng có thể giết bọn họ.
Ngẫm lại đêm đó ở trước mặt Từ Côi, Tông Trí Liên mọi người chỉ có thể mắt thấy Ngô Minh tự mình đơn độc đối kháng kẻ địch. Loại cảm giác vô lực kia đúng là lưu lại ám ảnh ở trong lòng.
Hỗ Vân Thương tuy rằng cùng với Tông Trí Liên mọi người rời đi, nhưng âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Nhất định phải mau chóng tăng cao thực lực, bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ!
Ngô Minh gọi hạ nhân chuẩn bị hai cỗ xe, tách ra đi về hai hướng Trường Hận Các cùng Thiên Ba Phủ.
Tông Trí Liên đem lệnh bài nhiệm vụ tông môn giao cho Ngô Minh, để cho nàng trước tiên đi đến chỗ tông chủ bên kia báo cáo.
Sau khi vào thành Tề đô, hai xe tách ra.
Ngô Minh ngồi xe ngựa đến cửa Thiên Ba Phủ, rất đúng dịp đụng tới hai vị chấp sự.
“Tiêu Nhược Dao? Chân của ngươi đã có thể bình phục?” Hỉ chấp sự kinh ngạc nói.
Phúc chấp sự cũng tới đánh giá từ trên xuống dưới, quả thực như không thể tin được là Tiêu Nhược Dao từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Không phải mới có vài ngày sao? Chân của nàng đã tốt rồi?
Không, đâu chỉ là trong vài ngày, ngày hôm trước còn chưa khỏe chứ?
Phúc chấp sự, Hỉ chấp sự còn đang sững sờ, Ngô Minh đã tiến lên chắp tay thi lễ, lúc này đem tám viên bảy vị ngưng khí hoàn được hỗn hợp tốt nhất giao cho bọn họ: “A, Phúc chấp sự, Hỉ chấp sự. Lần này hỗn hợp bốn viên bảy vị ngưng khí hoàn, còn muốn làm phiền hai vị chấp sự phân cho nhóm sư huynh đã trợ giúp ta lần trước?”
Phúc chấp sự tiếp nhận, mở ra chiếc lọ vừa nhìn, đã thấy là tám viên bảy vị ngưng khí hoàn, cũng không phải là bốn viên như trên đầu môi.
Đương nhiên hắn rất nhanh rõ ràng, trong miệng nói cũng không nói, thậm chí trên mặt cũng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng là vui vẻ.
Cái Tiêu Nhược Dao này rất biết làm việc a.
Bốn viên cùng tám viên làm sao sẽ lầm được? Nàng đây là cố ý trước đem đan dược đưa tới cho chúng ta.
Giúp người khác làm đan dược, tự nhiên không thể đưa chỗ tốt cho người trung gian trước. Bằng không những sư huynh kia trong lòng tất có cảm giác không thoải mái.
Hơn nữa cái con số tặng lễ này, nhưng là gấp đôi lời ước định trước đó.
Phúc chấp sự chưa mở miệng, Hỉ chấp sự càng thực dụng hơn một ít, vội hỏi: “Cái này làm sao được? Ngươi thương thế mới khỏi, sao không cho mình ăn trước.”
Ngô Minh cười nói: “Thực không dám giấu giếm. Ta đã ăn một phần.”
Phúc chấp sự gật đầu nói: “À, ngươi đã ăn một hai viên a? Không nên ăn quá nhiều, cẩn thận dược tính quá dầy, tốt quá hoá dở trái lại sẽ có hại.”
Hắn hoàn toàn không có ý thức đến, một phần trong miệng Ngô Minh, không phải là một hai viên. Cái định nghĩa phạm vi một phần này, chênh lệch có thể quá lớn.
Ngô Minh trong miệng xưng phải cảm tạ nhắc nhở. Nhưng trong lòng cười thầm. Đâu chỉ một hai viên a? Ta nhưng là ăn một bình mười mấy viên.
Hai người phi thường thân thiết mang Ngô Minh dẫn vào Thiên Ba Phủ, lúc này mới rời khỏi đi làm chính sự.
Một đám môn vệ, thị vệ đã sớm nhận thức Ngô Minh, tất cả đều khuôn mặt tươi cười đón tiếp: “Tiêu cô nương khỏe không?”
“Tiêu cô nương đi đứng được rồi?”
Phụ tá đắc lực của thế tử là Lý đạo trưởng nghe tin cũng ra đón: “Ai nha, Tiêu cô nương đến rồi? Đáng tiếc thế tử không ở… Ồ, người là tìm tông chủ, xin mời đi theo ta.”
Trước thế tử đích thân đưa đón Ngô Minh. Hơn nữa cứu trị Phật Soái, việc này sớm đã truyền khắp Thiên Ba Phủ.
Chỉ là mặc kệ Ngô Minh có khí thế bao lớn, Thiên Ba Phủ cũng không thể để cho nàng tùy ý đi lại ở bên trong. Lý đạo trưởng dẫn Ngô Minh đi tới khu vực dành cho tông môn.
Đến nơi, Lý đạo trưởng xin cáo lui.
Ngô Minh hướng về thị kiếm đệ tử trước cửa cầu kiến tông chủ.
Bạch trưởng lão từ bên trong ra đón đầu tiên, vừa thấy Ngô Minh liền đại hỉ: “Chuyện gì xảy ra? Hai chân của ngươi…”
“Nói ra rất dài dòng, tóm gọn đơn giản tựa là ăn nhiều đồ vật, cho nên khỏi rồi.” Ngô Minh đối với Bạch trưởng lão cũng không ẩn giấu. Mơ hồ nói ra một ít sự tình.
Bạch trưởng lão ngẫm lại ở trước cửa không thích hợp nhiều lời, vội vã để Ngô Minh đi vào: “Vào rồi hẵng nói, tông chủ chính đang ở nội đường. Vừa vặn một vị bằng hữu của ta vừa tới từ chiều hôm qua, lúc này qua tay ta có món đồ tốt muốn tặng cho ngươi.”
Ngô Minh vội vã cùng hắn đi vào, chỉ thấy tông chủ chính đang ở nội đường thưởng thức trà đọc sách.
Tông chủ thấy nàng đi vào, trong lòng hắn liền cả kinh.
Làm sao? Huyền khí cầm cố của ta đã được giải? Là ai đã mở ra?
Trung Nguyên to lớn, nếu không có Vũ quốc tam thánh đồng loạt ra tay, cho dù là cái lão đạo trưởng lỗ mũi trâu của Tấn quốc sắp đến Tề đô thăm viếng kia. Cũng đừng nghĩ có thể giải dễ dàng.
Trình báo võ giả nhiệm vụ thất bại kỳ thực đã sớm đưa tới, nhưng bởi vì sáng sớm có nhân vật trọng yếu đến. Đặc biệt là người này có mối tương quan mật thiết với Bạch trưởng lão. Vì lẽ đó tông chủ chưa kịp nhìn thấy báo cáo, kết quả làm lỡ việc tìm hiểu tình huống, căn bản không biết sự tình đã lộ tẩy.
Bọn họ cũng tuyệt đối không nghĩ tới, đám người Ngô Minh tối hôm qua phát sinh những sự tình may mắn trùng hợp kia.
“Sư phụ, nghiệp học huyền võ của đồ nhi hơi có chút tiểu thành, mà lại hoàn tất nhiệm vụ mài giũa. Chuyển tới để báo lại.” Ngô Minh chủ động tiến lên giơ tay làm lễ: “Đồng thời, phong cấm ở hai chân đồ nhi dĩ nhiên đã bị tiêu trừ.”
Lời nói trong miệng Ngô Minh so với trước khiêm tốn hơn không ít, cung kính mà đem lệnh bài nhiệm vụ dâng lên.
Tông chủ giả vờ giả vịt nhìn lệnh bài nhiệm vụ một chút. Hỏi: “Hoàn thành thế nào?”
“Chúng ta đến phủ Huyền, trước tiên cùng quan huyện đạt được liên hệ…” Ngô Minh chậm rãi đem sự tình kể ra.
Tông chủ càng nghe càng kinh sợ, đặc biệt là khi Thiên Yêu Cung Từ Côi xuất hiện cùng việc ăn no bảy vị ngưng khí hoàn, khiến cho trên mặt hắn biến nhan biến sắc.
Bạch trưởng lão cũng nghe được mà sắc mặt trắng bệch. May là Ngô Minh vẫn đang lành lặn đứng ở chỗ này, bằng không hắn đều không phải là lo lắng nàng bị Từ Côi đánh đau một trận, mà chính là lo lắng dược tính cướp cò mà bạo thể.
Sau đó võ giả tiết lộ thân phận tình huống, Ngô Minh cảm thấy chung quanh chỉ có Bạch trưởng lão ở, cũng không có người ngoài, cũng là cùng kể ra.
Tông chủ trên mặt nhưng không nhịn được.
Hắn ho nhẹ một tiếng, lại thấy trên mặt Ngô Minh không hề có một chút dáng vẻ còn căm giận, không khỏi hơi sững sờ.
Bạch trưởng lão biết tông chủ không để xuống được mặt mũi, vội vàng nói: “Vì lẽ đó hai chân của ngươi, liền bởi vì ăn nhiều bảy vị ngưng khí đan, huyền khí không biết vì sao đột phá đến đẳng cấp ba sao mà giải phong cấm?”
“Đúng là như thế.” Ngô Minh nói.
“Ăn mười mấy viên bảy vị ngưng khí đan?” Bạch trưởng lão cùng tông chủ nhìn nhau quả thực không thể tin được.
Đừng nói cấp bậc bảy vị, chính là ba vị, trong lúc nhất thời ăn nhiều như vậy, sợ cũng là muốn gặp sự cố.
Hai người vội vàng nhìn khí sắc nàng.
Chờ đã, vóc người của nàng…
Tông chủ kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao lại mập lên?”
Tông chủ nhãn lực cỡ nào, lập tức nhìn ra thân hình Ngô Minh có chỗ không đúng.
“Ách…” Ngô Minh nhất thời không biết nên nói như thế nào. Thảm, bị phát hiện rồi!
Hai người chú ý tới toàn bộ thân thể Ngô Minh mập một vòng, nguyên bản vóc người thiếu nữ thướt tha thật giống như mặc lên một tầng quần áo dày đặc vậy.
Ngô Minh vì che lấp thân hình biến hóa, mà mặc thêm rất nhiều y vật thiếp thân. Đặc biệt bên hông quấn một vòng lại một vòng vải trắng, lấp bằng dáng người hình chữ S chỗ lồi chỗ lõm, khiến cho đường vòng cung chỗ ngực cùng cái mông giảm đến thấp nhất.
May mà tiến hóa khung máy móc có năng lực tự mình điều tiết rất mạnh, không phải vậy cái khí trời cuối xuân này tuyệt đối sẽ oi bức chết người. Nói không chừng cả người bị bưng bít như thế sẽ sinh ra một thân rôm sảy.
Tông chủ và Bạch trưởng lão nhưng không có suy nghĩ nhiều, trái lại liếc nhìn nhau, trong lòng có chút áy náy.
Chẳng lẽ, là giống như tông chủ bị mất đi xúc giác vậy, sau khi tu luyện Tự Tại Thần Công đã phát sinh di chứng?
/1193
|