Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Tiêu Nhược Dao hoàn toàn chiếm cứ thượng phong a.”
“Không nghĩ tới huyền khí của nàng lại đã đạt tới trình độ như thế này, vị đạo nhân trẻ tuổi nước Tấn này lại hoàn toàn không chống đỡ được.”
“Không chỉ là vấn đề huyền khí, quan trọng hơn chính là nàng thật giống như hoàn toàn có thể nhìn thấu chiêu thức đối phương.”
Tiếng bàn luận của nhóm thị vệ bên cạnh tràng dần tăng lên, thế tử ngồi ở chỗ đó nhẹ nhành uống trà thơm cũng không vội vã, cười ung dung mà nhìn.
Trên sân Ngô Minh theo tiếng đếm trong miệng, đã đánh tới chiêu thứ bảy mươi hai.
“Sư huynh, là ngươi hoàn toàn chiếm thượng phong sao?” Ngô Minh cười híp mắt hỏi.
Mã Chuyên hồng hộc thở dốc nhìn chằm chằm Ngô Minh, trong ánh mắt tuy rằng không có sự thù hận, nhưng ai oán tuyệt đối không thiếu được.
Đầu của hắn đều bị gõ sưng lên a, tuy rằng trong lòng khá là căm tức, trước mặt mọi người bị đánh tốt mặt tối mày, nhưng vị tiểu sư muội này đều là duy trì vẻ tươi cười tủm tỉm, trái lại làm hắn không hiểu vì sao không sinh nổi lòng thù hận cùng lửa giận.
Nghĩ đến, cũng là chính mình trước đó nói khoác quá mức, nàng không ngừng lặp lại lời này đều là nội dung lời nói khoác lác của mình trước đó.
Còn có chính mình vừa nãy xác thực có nói lời mạo phạm, tỷ như mập sư muội, có đính hôn với ai hay chưa gì gì đó, tựa hồ cũng là bởi vì bản thân mình không đúng.
Mã Chuyên so với Ngô Minh còn muốn dễ dàng biết được mình đã sai lầm.
Nếu như được tông chủ, Bạch trưởng lão mọi người biết, chỉ sợ liền sẽ cho rằng: Ngươi xem, đàn ông chúng ta so với đàn bà dễ dàng thừa nhận sai lầm, nữ nhân vĩnh viễn sẽ không cho là mình là sai…
Mã Chuyên đột nhiên tập trung tinh thần, không muốn thật sự để tới tám mươi mốt chiêu liền chịu thua. Đây chính là một lần sau cùng, một cái bạt tai nặng nhất.
Làm sao bây giờ? Làm sao có thể đánh thắng nàng? Mã Chuyên cũng là nhân trung chi kiệt, trong lúc vù vù thở dốc đó suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại.
Tại sao Bác Thông Lưu Phất Trần pháp có thể quát tháo phong vân, dĩ nhiên như là bị nhìn thấu có khó mà đỡ nổi một đòn? Bất luận là chiêu thức tiến công hay là phòng thủ, ta đều tràn ngập tự tin có thể ứng đối, tìm được nơi kẽ hở liền có thể cho mình một cơ hội.
Cái trán đau quá. Nhức nhói từng cơn, tuyệt đối là đã bị đánh thành đầu heo.
Nhưng cái này cũng không mang ý nghĩa đầu óc ta cũng là óc heo. Mã Chuyên nghĩ giống như tự an ủi mình, mặc kệ Tiêu Nhược Dao ngươi thiên tài cỡ nào, nhất định có chỗ ta mạnh hơn ngươi.
Đây chính là điểm mà Bác Thông đạo trưởng phi thường vừa ý ở Mã Chuyên. Hắn có một loại tính cách càng là rơi vào bại cục càng kiên cường vượt lên, hoàn toàn trung hoà khuyết điểm kiêu ngạo thường ngày của hắn.
“Sư muội. Vì sao ngươi có thể đối với chiêu thức của ta hoàn toàn nhìn xuyên thấu?” Mã Chuyên hít sâu một hơi ổn định hô hấp một thoáng, mở miệng hỏi.
Ngô Minh cười ha ha: “Đối với chiêu số dùng qua trước mặt ta một lần, liền vô hiệu.”
Nàng một mặt khác nào như thánh đấu sĩ* phô trương: Đối với thánh đấu sĩ, chiêu số dùng qua một lần là vô hiệu! (bộ Manga áo giáp vàng)
Đương nhiên bộ làn điệu này đối với Mã Chuyên mà nói hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, căn bản không hiểu ngọn ngạnh trong đó a.
Đối với nàng chiêu số dùng qua một lần liền vô hiệu? A, nàng đã nhìn qua Bác Thông Lưu Phất Trần pháp triển khai thế nào. Mã Chuyên trong lòng kinh ngạc. Tại sao có thể có người nhìn qua chiêu số một lần liền có thể nhìn thấu đạo lý trong đó?
Chính mình học tập Bác Thông Lưu Phất Trần pháp bỏ ra thời gian hơn tháng, nàng không tới gần nửa canh giờ, chỉ dựa vào nhìn xem liền có năng lực học được?
Nhưng tất cả những phát sinh vừa nãy đã nói rõ đầy đủ, cái này xác thực là sự thực.
Trong lòng Mã Chuyên bắt đầu nghĩ đối sách, rất dễ dàng liền muốn nghĩ đến một điểm.
Giờ khắc này, Bác Thông đạo trưởng bên sân đã có chút lo lắng bồn chồn không yên.
“Mũi trâu. Đánh tiếp nữa, liền thành mũi heo.” Tông chủ hầu như hướng cằm lên trời nhìn về phía Bác Thông đạo trưởng.
“Thôi, ta đại diện đồ nhi chịu thua.” Bác Thông đạo trưởng cười khổ một tiếng, hướng về trên sân hô: “Chuyên tiểu tử, còn muốn đánh cái gì, ngươi sớm đã bị chặt bỏ đầu mấy chục lần rồi!”
Nhìn Mã Chuyên trên sân một cái, mặt đỏ tới mang tai thở dốc không ngớt. Đây là hình ảnh bại cục điển hình.
Ngô Minh đột nhiên đứng lại tại chỗ, bên thái dương hơi chảy mồ hôi, nhưng vẫn là khí định thần nhàn, thậm chí còn cười hì hì nhìn đối thủ.
Cuối cùng cũng coi như có chút thở gấp chảy mồ hôi a, Bác Thông đạo trưởng chú ý tới chi tiết này, trong lòng trái lại hơi định. Từ điểm đó cho thấy, Tiêu Nhược Dao cuối cùng cũng coi như là cái người bình thường. Nếu là sau một phen tranh đấu như thế, còn không chảy một giọt mồ hôi, như vậy là phải cẩn thận nghiên cứu một phen.
Bạch trưởng lão nghe được Bác Thông đạo trưởng nói như thế, nhìn về hướng thế tử nói: “Thế tử khổ rồi. Tiền đặt cược của ngươi a, cái này nhưng đều đã thua trắng.”
Mặc dù nói lời như vậy, nhưng trên mặt hắn một điểm cũng đều không có dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, chỉ vẻn vẹn là vẻ bình dị thản nhiên.
Thế tử lại nói: “Không hẳn, không hẳn. Ta thấy Mã Chuyên tuy còn trẻ tuổi, nhưng tâm tính vô cùng tốt. Trận thế tuy đã hiện ra dấu hiệu thất bại, nhưng trên ý chí tinh thần lại chưa từng lười biếng chút nào, có sức tới tái chiến một hồi.”
Lời còn chưa dứt trên sân Mã Chuyên đã kêu lên: “Sư phụ, trước đó là ta đánh không tốt, nhưng đừng vội chịu thua, ta đột nhiên nghĩ rõ ràng rồi!”
Nghĩ rõ ràng? Mọi người nghe không hiểu. Rõ ràng cái gì?
Mã Chuyên hướng về dưới tràng kêu một tiếng như thế, ngược lại hướng về Ngô Minh chắp tay nói: “Sư muội, ta lại muốn ra tay rồi!”
Ngô Minh vừa mới xoay tay lại, Mã Chuyên đã một lần nữa tinh thần phấn chấn tiến công lại đây.
Chiêu pháp không còn là Bác Thông Lưu Phất Trần pháp, mà là chiêu thức căn bản trụ cột nhất ở trong trường phái Bác Thông đạo trưởng đạo sĩ phất trần công kích.
Ngô Minh nhất thời có chút luống cuống tay chân, lảo đảo giữ mấy chiêu sau mới một lần nữa chính diện ứng đối.
Nàng tuy rằng đánh qua không ít tràng, nhưng dù sao không có danh sư dốc lòng chỉ điểm, ứng biến tại trường không đủ. Tiến hóa khung máy móc có thể hoàn hảo mà phát huy chiêu số đã học được, nhưng với những chiêu phòng thủ phản kích gặp thời ứng biến thì hiệu quả lại kém.
Mã Chuyên bỗng nhiên thay đổi chiêu như vậy, khung máy móc theo thói quen lại bắt đầu học tập, nhưng trong lúc này lại không thể tiến hành thôi diễn chạy thử các loại khả năng, trái lại không cách nào phản kích.Quả nhiên! Mã Chuyên vừa thấy biểu hiện bối rối của Ngô Minh, trong lòng đại khái có kết luận. Nàng chỉ là hiểu rõ đối với những chiêu thức đã gặp!
Mã Chuyên mừng rỡ trong lòng, các loại chiêu số dùng lưu loát như hạ bút thành văn.
Hoặc tay không công kích, hoặc khớp đốt ngón tay; vai; khửu tay đánh, hoặc phất trần đánh quét, các loại chiêu số động tác võ thuật không giống nhau tùy cơ sử dụng ra.
Chỉ biết dùng chết một chiêu không coi là cao thủ, chỉ có đem sở học bản thân dung hợp thông suốt, đạt đến thiên mã hành không, tới trình độ đi ở vô ý mới coi như cường giả.
Mã Chuyên hiện tại còn không đạt tới trình độ như thế này. Vận dụng tùy ý nhuần nhuyễn các chiêu thức như vậy, nhất định phải ở đẳng cấp Bạch trưởng lão thậm chí tông chủ mới có khả năng thực hiện.
Nhưng hắn có thể dùng lẫn lộn, cố ý không theo một bộ chiêu pháp nào cả, mà là lấy nhiều loại võ kỹ xảo diệu kết hợp thành quyền đấm chân đá.
Không thể không khen một câu, Bác Thông đạo trưởng quả thực là tuệ nhãn biết anh hùng, Mã Chuyên tuyệt đối là anh tài vạn người có một.
Trong thời gian ngắn như vậy sự hạn chế của tiến hóa khung máy móc liền bị hắn phát hiện, hoặc là nói đoán trúng rồi.
Tuy rằng hắn không biết tiến hóa khung máy móc, nhưng cũng phát hiện năng lực học tập của Ngô Minh có khiếm khuyết.
Quá cứng nhắc về một dạng công pháp võ thuật nào đó! Học được cực nhanh, nhưng không có thông hiểu đạo lí! Không thể linh hoạt sử dụng thêm một số chiêu thức võ kỹ ở bên trong một bộ chiêu pháp khác.
Thực tế đây chính là máy vi tính thiếu hụt kỹ năng, Ngô Minh quá ỷ vào cái hệ thống tiến hóa khung máy móc này, mà không nghĩ đến sức lĩnh ngộ của bản thân đối với chiêu thức nhưng mấu chốt nhất là ở linh hồn.
Nói đơn giản, Ngô Minh có thể biết nhiều loại động tác chiêu thức võ thuật, nhưng không thể đem chúng nó hòa hợp cùng nhau.
Đã như thế, liên tục hai mươi, ba mươi chiêu, Ngô Minh đều không đạt được ưu thế mới.
Mã Chuyên nhưng càng đánh càng hăng, bởi vì hắn phát hiện đối thủ thật là có chút hoảng rồi, chỉ có thể dựa vào một loại công pháp nào đó thủ thế.
( cảnh báo! Hệ thống tiến độ học tập cực kỳ chầm chậm, phân tích tư liệu có quá nhiều tạp chất. Công pháp quá mức phức tạp, khó có thể trong thời gian ngắn hoàn thành phân tích.)
Trong đầu Ngô Minh dĩ nhiên vang lên âm thanh cảnh cáo như vậy.
Không thể nào? Ngô Minh trong lòng có chút hốt hoảng. Lẽ nào Mã Chuyên bắt đầu một đường đánh lung tung?
Dưới tràng nhóm thị vệ nhìn ra kỳ quái.
Mã Chuyên công kích có chút hỗn độn, tựa hồ quá mức theo đuổi những chiêu thức phức tạp, thậm chí rất nhiều nơi có không ít kẽ hở. Mặc dù là huyền khí hoặc võ kỹ yếu hơn hắn, cũng có thể tìm được kẽ hở mà phản công.
Làm sao Tiêu Nhược Dao lại rơi vào hỗn loạn? Có rất nhiều nơi có thể nhân cơ hội phản kích a.
Bọn họ nhất thời không nghĩ ra, các cao thủ như tông chủ nhưng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cái tên Mã Chuyên này rất được đó! Còn nhỏ tuổi nhưng lại phát hiện ra một cái nhược điểm của Tiêu Nhược Dao. Liền đến tông chủ đều thầm khen một câu.
Thiên tư thông minh chuyên về học tập, nhưng không biết linh hoạt vận dụng! Đây chính là khuyết điểm trí mạng của Tiêu Nhược Dao!
Tông chủ, Bạch trưởng lão, Bác Thông đạo trưởng, Thu Buồn ông lão, bốn vị đại cao thủ ở đây, đều rất nhanh nghĩ tới điểm này.
“Vẫn đúng là như thế tử nói, thắng bại chưa phân.” Bạch trưởng lão cười nói: “Thế tử, tiền đặt cược của ngài vẫn còn muốn ổn định vô cùng.”
“Ha ha, vẫn đúng là đoán đúng rồi. Kỳ thực ta cũng là thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới ông trời giúp ta, thật giống như ta có tuệ nhãn vậy.” Thế tử khiêm tốn nói.
Mọi người nghe xong có cảm thấy thế tử khiêm tốn, có chút cảm thấy thế tử tựa hồ thật sự có chút vận số.
“Không trách Chuyên tiểu tử rất có tự tin, nguyên lai còn có đòn sát thủ như vậy.” Bác Thông đạo trưởng mừng đến nỗi vuốt bộ râu cười mỉm không ngừng.
Hài lòng cái gì? Tông chủ thầm hừ. Đệ tử Tiêu Nhược Dao của ta cũng không phải ở không, nhất định sẽ có biện pháp gì.
Quả nhiên, thế cuộc trên sân lại có biến hóa, Ngô Minh đột nhiên bắt đầu triển khai Tung Hoành Quyền.
Thời gian Bác Thông đạo trưởng vuốt râu hài lòng cũng không kéo dài lâu.
Đẳng cấp của Tung Hoành Quyền, tuy rằng không bắt kịp phất trần pháp, nhưng cũng hơn mấy chiêu số hỗn tạp mà Mã Chuyên đang dùng.
Một bộ công pháp võ thuật, chắc chắn sẽ tự có động tác công thủ hoàn bị cho mình. Ngô Minh hiện tại chỉ dùng Tung Hoành Quyền đối địch, ngược lại cục diện so với mới vừa rồi bị Mã Chuyên đánh lung tung một trận đã khá hơn nhiều.
Mặc dù không thể thực hiện cách làm trong vòng tám mươi mốt chiêu chế địch thủ thắng cho đổi phương một bạt tai, nhưng Ngô Minh một lần nữa đạt được ưu thế trên cục diện.
Chiêu số Mã Chuyên dùng hỗn tạp không coi là tinh xảo, khi đối mặt với Ngô Minh vốn là huyền khí càng hơn một bậc, vậy mà chỉ có thể cam bái hạ phong.
Nói đến thật mất mặt, thất tinh bị năm sao áp chế. Nếu như truyền ra ngoài, có mấy người có thể tin?
Mã Chuyên trong lòng kêu gào hỏng bét. Làm sao nàng chỉ chuyên tâm sử dụng một bộ chiêu thức a? Hơn nữa là Tung Hoành Quyền khá có năng lực phát huy ưu thế huyền khí!
Hắn không biết, Ngô Minh nếu là dùng ra Bác Thông Lưu Phất Trần pháp, chỉ sợ lập tức liền thắng. Chỉ là lo lắng gây phiền toái, mới chưa hề dùng tới.
Kỳ thực Ngô Minh ở vừa bắt đầu hoảng loạn, chỉ cần không chú ý đi học tập, mà là chuyên tâm sử dụng một môn pháp đối địch, liền không sợ sai lầm.
Nàng như thế chuyên tâm dùng một bộ công pháp có cả công lẫn thủ, Mã Chuyên liền bắt đầu không chịu nổi.
Huyền khí áp lực quá to lớn! Huyền khí của Ngô Minh thật giống như không tốn tiền vậy liên miên không dứt.
Tông chủ ở dưới tràng nhìn một lát, chờ hai người đánh ra một trăm chiêu ngoài, nhìn về phía Bác Thông đạo trưởng.
Đánh tiếp nữa, liền muốn ra hỏa khí.
Bác Thông đạo trưởng gật gù: “Phía ta bên này xác thực là như vừa nãy từng nói, muốn nhận thua.”
Edit: Bồng Bồng
“Tiêu Nhược Dao hoàn toàn chiếm cứ thượng phong a.”
“Không nghĩ tới huyền khí của nàng lại đã đạt tới trình độ như thế này, vị đạo nhân trẻ tuổi nước Tấn này lại hoàn toàn không chống đỡ được.”
“Không chỉ là vấn đề huyền khí, quan trọng hơn chính là nàng thật giống như hoàn toàn có thể nhìn thấu chiêu thức đối phương.”
Tiếng bàn luận của nhóm thị vệ bên cạnh tràng dần tăng lên, thế tử ngồi ở chỗ đó nhẹ nhành uống trà thơm cũng không vội vã, cười ung dung mà nhìn.
Trên sân Ngô Minh theo tiếng đếm trong miệng, đã đánh tới chiêu thứ bảy mươi hai.
“Sư huynh, là ngươi hoàn toàn chiếm thượng phong sao?” Ngô Minh cười híp mắt hỏi.
Mã Chuyên hồng hộc thở dốc nhìn chằm chằm Ngô Minh, trong ánh mắt tuy rằng không có sự thù hận, nhưng ai oán tuyệt đối không thiếu được.
Đầu của hắn đều bị gõ sưng lên a, tuy rằng trong lòng khá là căm tức, trước mặt mọi người bị đánh tốt mặt tối mày, nhưng vị tiểu sư muội này đều là duy trì vẻ tươi cười tủm tỉm, trái lại làm hắn không hiểu vì sao không sinh nổi lòng thù hận cùng lửa giận.
Nghĩ đến, cũng là chính mình trước đó nói khoác quá mức, nàng không ngừng lặp lại lời này đều là nội dung lời nói khoác lác của mình trước đó.
Còn có chính mình vừa nãy xác thực có nói lời mạo phạm, tỷ như mập sư muội, có đính hôn với ai hay chưa gì gì đó, tựa hồ cũng là bởi vì bản thân mình không đúng.
Mã Chuyên so với Ngô Minh còn muốn dễ dàng biết được mình đã sai lầm.
Nếu như được tông chủ, Bạch trưởng lão mọi người biết, chỉ sợ liền sẽ cho rằng: Ngươi xem, đàn ông chúng ta so với đàn bà dễ dàng thừa nhận sai lầm, nữ nhân vĩnh viễn sẽ không cho là mình là sai…
Mã Chuyên đột nhiên tập trung tinh thần, không muốn thật sự để tới tám mươi mốt chiêu liền chịu thua. Đây chính là một lần sau cùng, một cái bạt tai nặng nhất.
Làm sao bây giờ? Làm sao có thể đánh thắng nàng? Mã Chuyên cũng là nhân trung chi kiệt, trong lúc vù vù thở dốc đó suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại.
Tại sao Bác Thông Lưu Phất Trần pháp có thể quát tháo phong vân, dĩ nhiên như là bị nhìn thấu có khó mà đỡ nổi một đòn? Bất luận là chiêu thức tiến công hay là phòng thủ, ta đều tràn ngập tự tin có thể ứng đối, tìm được nơi kẽ hở liền có thể cho mình một cơ hội.
Cái trán đau quá. Nhức nhói từng cơn, tuyệt đối là đã bị đánh thành đầu heo.
Nhưng cái này cũng không mang ý nghĩa đầu óc ta cũng là óc heo. Mã Chuyên nghĩ giống như tự an ủi mình, mặc kệ Tiêu Nhược Dao ngươi thiên tài cỡ nào, nhất định có chỗ ta mạnh hơn ngươi.
Đây chính là điểm mà Bác Thông đạo trưởng phi thường vừa ý ở Mã Chuyên. Hắn có một loại tính cách càng là rơi vào bại cục càng kiên cường vượt lên, hoàn toàn trung hoà khuyết điểm kiêu ngạo thường ngày của hắn.
“Sư muội. Vì sao ngươi có thể đối với chiêu thức của ta hoàn toàn nhìn xuyên thấu?” Mã Chuyên hít sâu một hơi ổn định hô hấp một thoáng, mở miệng hỏi.
Ngô Minh cười ha ha: “Đối với chiêu số dùng qua trước mặt ta một lần, liền vô hiệu.”
Nàng một mặt khác nào như thánh đấu sĩ* phô trương: Đối với thánh đấu sĩ, chiêu số dùng qua một lần là vô hiệu! (bộ Manga áo giáp vàng)
Đương nhiên bộ làn điệu này đối với Mã Chuyên mà nói hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, căn bản không hiểu ngọn ngạnh trong đó a.
Đối với nàng chiêu số dùng qua một lần liền vô hiệu? A, nàng đã nhìn qua Bác Thông Lưu Phất Trần pháp triển khai thế nào. Mã Chuyên trong lòng kinh ngạc. Tại sao có thể có người nhìn qua chiêu số một lần liền có thể nhìn thấu đạo lý trong đó?
Chính mình học tập Bác Thông Lưu Phất Trần pháp bỏ ra thời gian hơn tháng, nàng không tới gần nửa canh giờ, chỉ dựa vào nhìn xem liền có năng lực học được?
Nhưng tất cả những phát sinh vừa nãy đã nói rõ đầy đủ, cái này xác thực là sự thực.
Trong lòng Mã Chuyên bắt đầu nghĩ đối sách, rất dễ dàng liền muốn nghĩ đến một điểm.
Giờ khắc này, Bác Thông đạo trưởng bên sân đã có chút lo lắng bồn chồn không yên.
“Mũi trâu. Đánh tiếp nữa, liền thành mũi heo.” Tông chủ hầu như hướng cằm lên trời nhìn về phía Bác Thông đạo trưởng.
“Thôi, ta đại diện đồ nhi chịu thua.” Bác Thông đạo trưởng cười khổ một tiếng, hướng về trên sân hô: “Chuyên tiểu tử, còn muốn đánh cái gì, ngươi sớm đã bị chặt bỏ đầu mấy chục lần rồi!”
Nhìn Mã Chuyên trên sân một cái, mặt đỏ tới mang tai thở dốc không ngớt. Đây là hình ảnh bại cục điển hình.
Ngô Minh đột nhiên đứng lại tại chỗ, bên thái dương hơi chảy mồ hôi, nhưng vẫn là khí định thần nhàn, thậm chí còn cười hì hì nhìn đối thủ.
Cuối cùng cũng coi như có chút thở gấp chảy mồ hôi a, Bác Thông đạo trưởng chú ý tới chi tiết này, trong lòng trái lại hơi định. Từ điểm đó cho thấy, Tiêu Nhược Dao cuối cùng cũng coi như là cái người bình thường. Nếu là sau một phen tranh đấu như thế, còn không chảy một giọt mồ hôi, như vậy là phải cẩn thận nghiên cứu một phen.
Bạch trưởng lão nghe được Bác Thông đạo trưởng nói như thế, nhìn về hướng thế tử nói: “Thế tử khổ rồi. Tiền đặt cược của ngươi a, cái này nhưng đều đã thua trắng.”
Mặc dù nói lời như vậy, nhưng trên mặt hắn một điểm cũng đều không có dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, chỉ vẻn vẹn là vẻ bình dị thản nhiên.
Thế tử lại nói: “Không hẳn, không hẳn. Ta thấy Mã Chuyên tuy còn trẻ tuổi, nhưng tâm tính vô cùng tốt. Trận thế tuy đã hiện ra dấu hiệu thất bại, nhưng trên ý chí tinh thần lại chưa từng lười biếng chút nào, có sức tới tái chiến một hồi.”
Lời còn chưa dứt trên sân Mã Chuyên đã kêu lên: “Sư phụ, trước đó là ta đánh không tốt, nhưng đừng vội chịu thua, ta đột nhiên nghĩ rõ ràng rồi!”
Nghĩ rõ ràng? Mọi người nghe không hiểu. Rõ ràng cái gì?
Mã Chuyên hướng về dưới tràng kêu một tiếng như thế, ngược lại hướng về Ngô Minh chắp tay nói: “Sư muội, ta lại muốn ra tay rồi!”
Ngô Minh vừa mới xoay tay lại, Mã Chuyên đã một lần nữa tinh thần phấn chấn tiến công lại đây.
Chiêu pháp không còn là Bác Thông Lưu Phất Trần pháp, mà là chiêu thức căn bản trụ cột nhất ở trong trường phái Bác Thông đạo trưởng đạo sĩ phất trần công kích.
Ngô Minh nhất thời có chút luống cuống tay chân, lảo đảo giữ mấy chiêu sau mới một lần nữa chính diện ứng đối.
Nàng tuy rằng đánh qua không ít tràng, nhưng dù sao không có danh sư dốc lòng chỉ điểm, ứng biến tại trường không đủ. Tiến hóa khung máy móc có thể hoàn hảo mà phát huy chiêu số đã học được, nhưng với những chiêu phòng thủ phản kích gặp thời ứng biến thì hiệu quả lại kém.
Mã Chuyên bỗng nhiên thay đổi chiêu như vậy, khung máy móc theo thói quen lại bắt đầu học tập, nhưng trong lúc này lại không thể tiến hành thôi diễn chạy thử các loại khả năng, trái lại không cách nào phản kích.Quả nhiên! Mã Chuyên vừa thấy biểu hiện bối rối của Ngô Minh, trong lòng đại khái có kết luận. Nàng chỉ là hiểu rõ đối với những chiêu thức đã gặp!
Mã Chuyên mừng rỡ trong lòng, các loại chiêu số dùng lưu loát như hạ bút thành văn.
Hoặc tay không công kích, hoặc khớp đốt ngón tay; vai; khửu tay đánh, hoặc phất trần đánh quét, các loại chiêu số động tác võ thuật không giống nhau tùy cơ sử dụng ra.
Chỉ biết dùng chết một chiêu không coi là cao thủ, chỉ có đem sở học bản thân dung hợp thông suốt, đạt đến thiên mã hành không, tới trình độ đi ở vô ý mới coi như cường giả.
Mã Chuyên hiện tại còn không đạt tới trình độ như thế này. Vận dụng tùy ý nhuần nhuyễn các chiêu thức như vậy, nhất định phải ở đẳng cấp Bạch trưởng lão thậm chí tông chủ mới có khả năng thực hiện.
Nhưng hắn có thể dùng lẫn lộn, cố ý không theo một bộ chiêu pháp nào cả, mà là lấy nhiều loại võ kỹ xảo diệu kết hợp thành quyền đấm chân đá.
Không thể không khen một câu, Bác Thông đạo trưởng quả thực là tuệ nhãn biết anh hùng, Mã Chuyên tuyệt đối là anh tài vạn người có một.
Trong thời gian ngắn như vậy sự hạn chế của tiến hóa khung máy móc liền bị hắn phát hiện, hoặc là nói đoán trúng rồi.
Tuy rằng hắn không biết tiến hóa khung máy móc, nhưng cũng phát hiện năng lực học tập của Ngô Minh có khiếm khuyết.
Quá cứng nhắc về một dạng công pháp võ thuật nào đó! Học được cực nhanh, nhưng không có thông hiểu đạo lí! Không thể linh hoạt sử dụng thêm một số chiêu thức võ kỹ ở bên trong một bộ chiêu pháp khác.
Thực tế đây chính là máy vi tính thiếu hụt kỹ năng, Ngô Minh quá ỷ vào cái hệ thống tiến hóa khung máy móc này, mà không nghĩ đến sức lĩnh ngộ của bản thân đối với chiêu thức nhưng mấu chốt nhất là ở linh hồn.
Nói đơn giản, Ngô Minh có thể biết nhiều loại động tác chiêu thức võ thuật, nhưng không thể đem chúng nó hòa hợp cùng nhau.
Đã như thế, liên tục hai mươi, ba mươi chiêu, Ngô Minh đều không đạt được ưu thế mới.
Mã Chuyên nhưng càng đánh càng hăng, bởi vì hắn phát hiện đối thủ thật là có chút hoảng rồi, chỉ có thể dựa vào một loại công pháp nào đó thủ thế.
( cảnh báo! Hệ thống tiến độ học tập cực kỳ chầm chậm, phân tích tư liệu có quá nhiều tạp chất. Công pháp quá mức phức tạp, khó có thể trong thời gian ngắn hoàn thành phân tích.)
Trong đầu Ngô Minh dĩ nhiên vang lên âm thanh cảnh cáo như vậy.
Không thể nào? Ngô Minh trong lòng có chút hốt hoảng. Lẽ nào Mã Chuyên bắt đầu một đường đánh lung tung?
Dưới tràng nhóm thị vệ nhìn ra kỳ quái.
Mã Chuyên công kích có chút hỗn độn, tựa hồ quá mức theo đuổi những chiêu thức phức tạp, thậm chí rất nhiều nơi có không ít kẽ hở. Mặc dù là huyền khí hoặc võ kỹ yếu hơn hắn, cũng có thể tìm được kẽ hở mà phản công.
Làm sao Tiêu Nhược Dao lại rơi vào hỗn loạn? Có rất nhiều nơi có thể nhân cơ hội phản kích a.
Bọn họ nhất thời không nghĩ ra, các cao thủ như tông chủ nhưng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cái tên Mã Chuyên này rất được đó! Còn nhỏ tuổi nhưng lại phát hiện ra một cái nhược điểm của Tiêu Nhược Dao. Liền đến tông chủ đều thầm khen một câu.
Thiên tư thông minh chuyên về học tập, nhưng không biết linh hoạt vận dụng! Đây chính là khuyết điểm trí mạng của Tiêu Nhược Dao!
Tông chủ, Bạch trưởng lão, Bác Thông đạo trưởng, Thu Buồn ông lão, bốn vị đại cao thủ ở đây, đều rất nhanh nghĩ tới điểm này.
“Vẫn đúng là như thế tử nói, thắng bại chưa phân.” Bạch trưởng lão cười nói: “Thế tử, tiền đặt cược của ngài vẫn còn muốn ổn định vô cùng.”
“Ha ha, vẫn đúng là đoán đúng rồi. Kỳ thực ta cũng là thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới ông trời giúp ta, thật giống như ta có tuệ nhãn vậy.” Thế tử khiêm tốn nói.
Mọi người nghe xong có cảm thấy thế tử khiêm tốn, có chút cảm thấy thế tử tựa hồ thật sự có chút vận số.
“Không trách Chuyên tiểu tử rất có tự tin, nguyên lai còn có đòn sát thủ như vậy.” Bác Thông đạo trưởng mừng đến nỗi vuốt bộ râu cười mỉm không ngừng.
Hài lòng cái gì? Tông chủ thầm hừ. Đệ tử Tiêu Nhược Dao của ta cũng không phải ở không, nhất định sẽ có biện pháp gì.
Quả nhiên, thế cuộc trên sân lại có biến hóa, Ngô Minh đột nhiên bắt đầu triển khai Tung Hoành Quyền.
Thời gian Bác Thông đạo trưởng vuốt râu hài lòng cũng không kéo dài lâu.
Đẳng cấp của Tung Hoành Quyền, tuy rằng không bắt kịp phất trần pháp, nhưng cũng hơn mấy chiêu số hỗn tạp mà Mã Chuyên đang dùng.
Một bộ công pháp võ thuật, chắc chắn sẽ tự có động tác công thủ hoàn bị cho mình. Ngô Minh hiện tại chỉ dùng Tung Hoành Quyền đối địch, ngược lại cục diện so với mới vừa rồi bị Mã Chuyên đánh lung tung một trận đã khá hơn nhiều.
Mặc dù không thể thực hiện cách làm trong vòng tám mươi mốt chiêu chế địch thủ thắng cho đổi phương một bạt tai, nhưng Ngô Minh một lần nữa đạt được ưu thế trên cục diện.
Chiêu số Mã Chuyên dùng hỗn tạp không coi là tinh xảo, khi đối mặt với Ngô Minh vốn là huyền khí càng hơn một bậc, vậy mà chỉ có thể cam bái hạ phong.
Nói đến thật mất mặt, thất tinh bị năm sao áp chế. Nếu như truyền ra ngoài, có mấy người có thể tin?
Mã Chuyên trong lòng kêu gào hỏng bét. Làm sao nàng chỉ chuyên tâm sử dụng một bộ chiêu thức a? Hơn nữa là Tung Hoành Quyền khá có năng lực phát huy ưu thế huyền khí!
Hắn không biết, Ngô Minh nếu là dùng ra Bác Thông Lưu Phất Trần pháp, chỉ sợ lập tức liền thắng. Chỉ là lo lắng gây phiền toái, mới chưa hề dùng tới.
Kỳ thực Ngô Minh ở vừa bắt đầu hoảng loạn, chỉ cần không chú ý đi học tập, mà là chuyên tâm sử dụng một môn pháp đối địch, liền không sợ sai lầm.
Nàng như thế chuyên tâm dùng một bộ công pháp có cả công lẫn thủ, Mã Chuyên liền bắt đầu không chịu nổi.
Huyền khí áp lực quá to lớn! Huyền khí của Ngô Minh thật giống như không tốn tiền vậy liên miên không dứt.
Tông chủ ở dưới tràng nhìn một lát, chờ hai người đánh ra một trăm chiêu ngoài, nhìn về phía Bác Thông đạo trưởng.
Đánh tiếp nữa, liền muốn ra hỏa khí.
Bác Thông đạo trưởng gật gù: “Phía ta bên này xác thực là như vừa nãy từng nói, muốn nhận thua.”
/1193
|