Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Buổi tối lúc ngủ, Tiêu Mai như một con bạch tuộc ôm Ngô Minh ngủ say giấc nồng, Ngô Minh lấy phương thức ngủ như đóng công tắc điện của tiến hóa khung máy móc cũng không tệ.
Nhưng khác với bình thường là, Mục Thanh Nhã thường ngày ngủ rất an ổn nhưng lại không có ngủ, một lúc lâu đều là nhìn Ngô Minh.
Bởi vì Mục Thanh Nhã rất sợ Ngô Minh sẽ nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
Dù sao ban ngày là lần đầu tiên nàng giết người, rất có khả năng ban đêm làm ác mộng. Nếu là mình có thể đúng lúc nàng tỉnh lại vì bị mộng yểm dằn vặt, chí ít có thể chia sẻ với nàng một chút khó chịu a? Mục Thanh Nhã chính là tính toán như vậy, vì một chút khả năng Ngô Minh sẽ gặp ác mộng, một đêm không ngủ chính là trông trừng nàng.
Thức suốt đêm là thử thách lớn đối với con người, thời điểm sau nửa đêm Mục Thanh Nhã đã khốn quẫn đến mí mắt đánh nhau. Cho tới bây giờ Mục Thanh Nhã đều là đứa con ngoan ngoãn làm sao thử qua việc nằm ở trên giường suốt đêm cũng không ngủ? Chỉ có thể dùng gắng gượng đến kiên trì.
May là năng lực huyền khí của Mục Thanh Nhã đã lên tới nhị tinh, hơn nữa nằm ở trên giường cũng không tính quá mệt mỏi.
Ngày hôm sau gà gáy hừng đông, Mục Thanh Nhã mới yên tâm, mí mắt trên dưới hợp lại liền ngủ.
Lúc Ngô Minh đứng dậy chú ý tới Mục Thanh Nhã còn đang ngủ, niếp thủ niếp cước* đứng lên đi làm điểm tâm. (*nhẹ nhàng rón rén)
Bữa sáng do Ngô Minh động thủ làm bánh quẩy bánh rán, mọi người ăn cảm thấy mới lạ.
“Tiêu gia cha a, khuê nữ nhà ngươi không lo gả.” Cha mẹ của Ngả nha đầu khen như vậy.
“Phải a, hiện tại các bà mối ở Tề đô đều đã sớm chuẩn bị tốt làm mai mối. Chỉ là sắp tới thế tử chọn phi…” Tông Trí Liên ở bên tễ mi lộng nhãn* trêu đùa Ngô Minh, sau đó không đợi nói xong, trên má trái liền dán một khối bánh rán. (*nháy mắt ra hiệu)
“Lần sau nói lung tung nữa má trái của ngươi sẽ không phải là dán miếng bánh mà là cả cái nồi.” Ngô Minh uy hiếp nói.
“Ngươi đây là đang đe dọa đội trưởng!” Tông Trí Liên biểu hiện cực kỳ nghiêm trọng kháng nghị.
Ngô Minh hừ một tiếng: “Quyền đầu của ta so với ngươi đều cứng hơn, ngươi bây giờ đánh không lại ta.”
“Bị ngươi gia hỏa mỗi ngày đều không luyện công lại vượt lên trước như vậy, thật là không cam lòng.” Tông Trí Liên nói nho nhỏ không dám lỗ mãng.
Như Hỗ Vân Thương là luyện công không nghỉ. Đám người Tông Trí Liên ở dưới sự thanh tẩy kinh mạch của Ngô Minh đã được giảm bớt một ít khắc khổ so với người bình thường, nhưng Ngô Minh tên gia hỏa biến thái này, mỗi ngày chưa bao giờ thấy nàng luyện công, lại có thể đề thăng tu vi như phi thiên vậy.
Ngô Minh móc ra một cái bình an ủi: “Đây, đội trưởng, nơi này có bốn khỏa đan dược mới vừa luyện tốt. Các ngươi cầm làm phụ trợ luyện công a.”
Tông Trí Liên nhất thời mặt mày rạng rỡ: “Bảy vị ngưng khí hoàn chúng ta không chịu nổi a, Nhược Dao còn phải hỗ trợ.”
Ngô Minh lắc đầu: “Trước đó ăn xong, kinh mạch cũng trải qua tùng tu, không cần lo lắng. Trọng yếu hơn là ta tương đối lười, nơi nào có ở không quản ngươi? Tối đa giúp Thanh Nhã cùng Vân Kiều các nàng đạo khí quy chính.”
“Không cần, chỉ cần khí mạch chịu được, tự chúng ta tới.” Hỗ Vân Kiều cự tuyệt nói.
Nàng vốn là nữ hài tử thích tự mình phấn đấu tiến lên. Cảm thấy để cho Ngô Minh hỗ trợ đạo khí quy chính khó tránh làm lỡ thời gian, đã cảm thấy muốn tự lực cánh sinh mà tu luyện.
Đám người Hỗ Vân Thương cũng là dự định như thế này.
Thiên phú của Ngô Minh cho bọn họ áp lực không nhỏ, trực tiếp thăng tới năm sao thật sự là làm cho người ta cảm thấy kinh khủng. May là mấy cái đồng bạn này không có nổi nòng ghen tức, ngược lại là càng thêm khơi dậy ý chí phấn đấu tu luyện.
Sau khi ăn xong, Ngô Minh đi thế tử Thiên Ba phủ.
“Tiêu cô nương, ngươi còn thật không có dùng nhiều binh lực liền có thể tiễu trừ mã tặc. Tại hạ bội phục. Nguyện thua cuộc, ngược lại ngân lượng tiết kiệm được sẽ có người đưa đến Thu Diệp viên. Đồng thời cũng coi là thay mặt thương nhân ở Tề Quốc, hướng ngươi thể hiện cảm tạ.” Thế tử chắp tay trí tạ.
Ngô Minh gật đầu cũng không cự tuyệt: “Thế tử khách khí. Như quả không có cái an bài gì mới, ta liền cáo từ đi tìm sư phụ.”
“Tiêu cô nương chờ đã, không biết Tông chủ đã có nói với ngươi hay chưa, việc dự định mời ngươi cùng đi sứ nước Tấn.” Thế tử nghiêm mặt nói.
Thế tử đề cập ở đây đầu tiên. Là không muốn để cho Tông chủ lấy thân phận sư môn mệnh lệnh Ngô Minh hộ tống, mà là hi vọng lấy thân phận khách khanh mời nàng trước.
“Đi sứ nước Tấn?” Ngô Minh suy nghĩ một chút: “Đi theo ai tới nước Tấn? Ta phải bồi cùng sao?”
“A, Tông chủ còn chưa có nói ư?” Thế tử hơi có chút kinh ngạc: “Là như vậy, phụ vương thương lượng, để cho mấy vị trẻ tuổi mang theo xá muội làm chất nữ, đi sứ nước Tấn.”
Thế tử lúc này không xưng Tề vương là gia phụ, mà gọi là phụ vương, bởi vì liên quan đến quốc sự. Chính là vấn đề của vương thất.
“Khoan đã, muội muội ngươi thực sự phải làm chất nữ?” Ngô Minh vừa nghe liền lông mày đại nhíu: “Nàng hình như chỉ mới năm tuổi a?”
Trước đó Bác Thông Đạo trưởng cùng Tông chủ nói chuyện thời điểm, Ngô Minh cũng ở đó, cho nên biết tình huống đại khái.
“Cái này… Không dối gạt Tiêu cô nương, chúng ta cũng là đang nghĩ biện pháp. Nhưng vì Tấn; Tề liên minh, chí ít chúng ta trước phải làm ra thái độ tới.” Thế tử bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng không định giấu diếm mục đích tiến hành chuyến đi này với Ngô Minh, dù sao nàng là đệ tử thân truyền của tông chủ. Nếu là không có nói rõ ràng sự tình. Rất khả năng tạo thành vết rách.
“Vậy các ngươi cũng không nên để hài tử năm tuổi làm chất nữ!” Ngô Minh rất không vui vẻ.
Tuy rằng nàng biết đây là chuyện tình giữa các quốc gia, thông thường cần hi sinh lợi ích của số ít người tới thỏa mãn yêu cầu đại cục, nhưng nước Tấn mở miệng muốn hài tử năm tuổi đi qua, bọn họ liền đưa qua?
Đây đối với việc phát triển của hài tử sẽ tạo thành bao nhiêu tổn hại?! Ở một thế giới khác tính cách quái đản của Tần Thủy Hoàng kia. Còn không phải là do lúc nhỏ đi sứ chịu ảnh hưởng.
“Cảm tạ Tiêu cô nương bênh vực lẽ phải. Để xá muội làm con tin, tại hạ là người thứ nhất phản đối, nhưng cũng là người thứ nhất biểu thị nhất định phải đồng ý.” Thế tử thở dài một tiếng.
“…” Ngô Minh minh bạch ý tứ của hắn, cũng thở dài: “Ai, ở thời điểm phản đối, ngươi là cái ca ca đứng ở phương vị đạo đức. Thời điểm không thể không đồng ý, ngươi là cái thái tử phải đặt lợi ích quốc gia lên trên hết.”
Thu Buồn ông lão đứng ở sau lưng thế tử nghe xong liền động dung.
Tiểu nha đầu này dĩ nhiên từ trong mấy câu nói đó liền có thể hiểu được tình cảnh bất đắc dĩ của thế tử, có thể nói là hồng nhan tri kỷ. Hơn nữa hai người một trước một sau thở dài, dĩ nhiên khá khiến người ta sản sinh cảm giác giống như phu xướng phụ tùy vậy, làm trong lòng Thu Buồn ông lão lấy làm lạ.
“Đừng nói làm thái tử, nếu là có thể khiến muội muội không làm chất nữ, hoặc là Tề Quốc có thể có người tốt khác làm vương, thì dù ta không làm thế tử cũng không có bao nhiêu câu oán hận.” Thế tử cười khổ.
Ngô Minh thử mở một câu vui đùa: “Thật nếu để cho ngươi không làm, chỉ sợ ngươi sẽ không chịu.”
Thế tử nhún vai một cái: “Có lẽ a, đầu tiên muốn lo lắng có hay không có thể giữ được tánh mạng, sau đó… Có lẽ đến lúc đó ta liền hối hận. Loại chuyện này chỉ khi tới trước mắt mới có cảm giác.”
Thế tử thật đúng là cố gắng ăn ngay nói thật, ý chí như vậy có thể nói là tư chất của bậc đế vương thời loạn thế a?
Thế tử thấy Ngô Minh trầm mặc trong chốc lát, còn nói thêm: “Trong mấy người trẻ tuổi bao gồm cả ta, cho nên chúng ta cùng đi, hi vọng Tiêu cô nương bỏ qua cho.”
“A? Ngươi cũng đi?” Ngô Minh không phải là để bụng, mà là kinh ngạc.
Thế tử lại cười khổ nói: “Để cho người khác đi, ta cũng lo lắng xá muội a. Cũng không thể khiến phụ vương đi.”
“Như thế, ngươi đi, có lẽ còn có thể cùng Tấn vương hảo hảo nói chuyện, chí ít biểu thị ra thành ý.” Ngô Minh gật đầu, chọn cái ngón tay cái nói: “Xem ra ngươi là không muốn để cho muội muội trở thành chất nữ.”
Thu Buồn ông lão ở bên một mực nghe lại càng hoảng sợ, nha đầu kia suy nghĩ thật nhanh, lại có thể từ trong lời nói lập tức nghĩ tới dụng ý của thế tử. Lúc cái chủ ý này được đề ra, mặc dù là đám người Phật Soái cũng muốn sửng sốt chốc lát mới cẩn thận suy nghĩ tới.
Hắn đương nhiên không biết Ngô Minh tư duy còn có tiến hóa khung máy móc hỗ trợ gia tốc, tuy rằng linh hồn suy tính vẫn là chủ yếu nhất, nhưng một chút xíu trợ lực là có thể khiến người ta trở nên tai thính mắt tinh. Ngô Minh vốn có suy nghĩ xuất sắc, chiếm được tiến hóa khung máy móc gia tăng, có thể nói thất khiếu linh lung tâm* cũng không quá đáng. (*thất khiếu gồm hai tai; hai mắt; hai lỗ mũi và miệng; tâm ở đây là trí tuệ, ý nói một người thông minh lanh lợi)
Đương nhiên, ở phương diện khác còn là thuộc về khiếm khuyết kinh nghiệm, tỷ như tán gái hoặc thân là con gái chờ giác ngộ.
“Tiêu cô nương quá khen.” Thế tử bất đắc dĩ khẽ lắc đầu: “Ta đây cũng chỉ là một người ca ca không thể nghĩ ra cách gì tốt hơn.”
Ngô Minh nói: “Được rồi, nếu Tề vương bên kia đã có quyết đoán, ta làm con dân tự nhiên muốn dựa theo lệnh vua hành động. Lúc nào xuất phát?”
Thế tử giải thích: “Còn có mười ngày, mười ngày sau đội ngũ của chúng ta liền xuất phát. Tuy rằng lần này lộ tuyến không có trải qua Vũ quốc, mà là ở cảnh nội nước Tấn mà đi, nhưng ngoại trừ có thân vệ bảo hộ bên ngoài, còn tận lực an bài huyền vũ nữ tướng dẫn theo huyền vũ binh sĩ đồng hành.”
“Huyền vũ nữ tướng… Không biết là…” Ngô Minh con ngươi vòng vo chuyển: “Ngụy linh sao? Thích tướng quân bên kia Ngụy Linh?”
Mặc dù là thế tử tu dưỡng cực tốt, nghe được cái suy đoán này của Ngô Minh cũng không nhịn được mà trên mặt biến sắc, Thu Buồn ông lão lại càng miễn bàn.
“Làm sao ngươi biết là nàng?” Thế tử vội hỏi. Lẽ nào chuyện này chưa bố trí xong, đã bị người khám phá?
“Ta chỉ nhận thức duy nhất Ngụy Linh một vị huyền vũ nữ tướng này a.” Ngô Minh gãi đầu một cái ha ha cười.
Thế tử thở dài một hơi, nguyên lai chỉ là đoán mò a?
Thu Buồn ông lão cũng là như vậy nghĩ, trong lòng an tâm một chút. Nếu là cái dụng ý này đều có thể đoán được mà đẩy ngược ra, cũng thực sự quá yêu nghiệt.
Bất quá, ngẫm lại cô bé này chỉ cần nhìn một hai lần bất luận vũ kỹ của kẻ nào, là có thể học tập lĩnh ngộ ngay tại chỗ, thiên phú biến thái như vậy suy tính ra được dụng ý thâm sâu kia tựa hồ cũng hợp tình hợp lý?
Không đúng. Thế tử cũng rất mau nghĩ đến, nàng nói là Thích tướng quân bên kia, chẳng lẽ thật sự là truy ngược được dụng ý khảo nghiệm cùng bức bách Thích tướng quân của chúng ta?
Nếu là làm được đến trình độ như vậy, thế nhưng so với năng lực thôi diễn của Phật Soái còn muốn càng tốt hơn.
Kỳ thực Ngô Minh cũng là chiếm tiên thủ* tiện nghi. Bởi vì nàng chỉ biết là một cái Ngụy Linh thân là huyền vũ nữ tướng, những thứ khác cũng không biết, điều kiện thôi diễn tự nhiên tối ưu hóa, rất dễ liền suy ra được đến dự định của đám người thế tử. (*chỉ thế chủ động trong đánh cờ)
Thế tử rất nhanh chỉnh lý ý nghĩ, chắp tay nói: “Có cái yêu cầu quá đáng, Tiêu cô nương, phụ vương muốn tại trong cung điện triệu kiến ngài.”
“Trước khi đi cũng muốn gặp qua a.” Ngô Minh vô cùng kinh ngạc.
Nàng chú ý tới xưng hô thế tử dùng là phụ vương, trong lòng có cái đại khái, biết đây coi như là phía chính phủ tiếp kiến.
“Hắn hi vọng ở trong cung triệu kiến, tự nhiên là khiến vương thất trong cung quen thuộc Tiêu cô nương.” Thế tử vội vã giải thích: “Phụ vương cùng mẫu hậu, mong muốn gặp mặt và làm rõ thân phận Tiêu cô nương, để sau này Tiêu cô nương cùng đi sứ làm việc cũng thuận tiện.”
“Ừ, chính là để thành viên vương thất cùng đủ loại quan lại thông qua buổi ra mắt này, đều biết ta đúng không? Đã hiểu.” Ngô Minh đối với lần này đã sớm có giác ngộ. Không có khả năng vẫn luôn giả heo ăn lão hổ, thân là đệ tử của tông chủ sớm muộn cũng phải lộ diện.
Edit: Bồng Bồng
Buổi tối lúc ngủ, Tiêu Mai như một con bạch tuộc ôm Ngô Minh ngủ say giấc nồng, Ngô Minh lấy phương thức ngủ như đóng công tắc điện của tiến hóa khung máy móc cũng không tệ.
Nhưng khác với bình thường là, Mục Thanh Nhã thường ngày ngủ rất an ổn nhưng lại không có ngủ, một lúc lâu đều là nhìn Ngô Minh.
Bởi vì Mục Thanh Nhã rất sợ Ngô Minh sẽ nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
Dù sao ban ngày là lần đầu tiên nàng giết người, rất có khả năng ban đêm làm ác mộng. Nếu là mình có thể đúng lúc nàng tỉnh lại vì bị mộng yểm dằn vặt, chí ít có thể chia sẻ với nàng một chút khó chịu a? Mục Thanh Nhã chính là tính toán như vậy, vì một chút khả năng Ngô Minh sẽ gặp ác mộng, một đêm không ngủ chính là trông trừng nàng.
Thức suốt đêm là thử thách lớn đối với con người, thời điểm sau nửa đêm Mục Thanh Nhã đã khốn quẫn đến mí mắt đánh nhau. Cho tới bây giờ Mục Thanh Nhã đều là đứa con ngoan ngoãn làm sao thử qua việc nằm ở trên giường suốt đêm cũng không ngủ? Chỉ có thể dùng gắng gượng đến kiên trì.
May là năng lực huyền khí của Mục Thanh Nhã đã lên tới nhị tinh, hơn nữa nằm ở trên giường cũng không tính quá mệt mỏi.
Ngày hôm sau gà gáy hừng đông, Mục Thanh Nhã mới yên tâm, mí mắt trên dưới hợp lại liền ngủ.
Lúc Ngô Minh đứng dậy chú ý tới Mục Thanh Nhã còn đang ngủ, niếp thủ niếp cước* đứng lên đi làm điểm tâm. (*nhẹ nhàng rón rén)
Bữa sáng do Ngô Minh động thủ làm bánh quẩy bánh rán, mọi người ăn cảm thấy mới lạ.
“Tiêu gia cha a, khuê nữ nhà ngươi không lo gả.” Cha mẹ của Ngả nha đầu khen như vậy.
“Phải a, hiện tại các bà mối ở Tề đô đều đã sớm chuẩn bị tốt làm mai mối. Chỉ là sắp tới thế tử chọn phi…” Tông Trí Liên ở bên tễ mi lộng nhãn* trêu đùa Ngô Minh, sau đó không đợi nói xong, trên má trái liền dán một khối bánh rán. (*nháy mắt ra hiệu)
“Lần sau nói lung tung nữa má trái của ngươi sẽ không phải là dán miếng bánh mà là cả cái nồi.” Ngô Minh uy hiếp nói.
“Ngươi đây là đang đe dọa đội trưởng!” Tông Trí Liên biểu hiện cực kỳ nghiêm trọng kháng nghị.
Ngô Minh hừ một tiếng: “Quyền đầu của ta so với ngươi đều cứng hơn, ngươi bây giờ đánh không lại ta.”
“Bị ngươi gia hỏa mỗi ngày đều không luyện công lại vượt lên trước như vậy, thật là không cam lòng.” Tông Trí Liên nói nho nhỏ không dám lỗ mãng.
Như Hỗ Vân Thương là luyện công không nghỉ. Đám người Tông Trí Liên ở dưới sự thanh tẩy kinh mạch của Ngô Minh đã được giảm bớt một ít khắc khổ so với người bình thường, nhưng Ngô Minh tên gia hỏa biến thái này, mỗi ngày chưa bao giờ thấy nàng luyện công, lại có thể đề thăng tu vi như phi thiên vậy.
Ngô Minh móc ra một cái bình an ủi: “Đây, đội trưởng, nơi này có bốn khỏa đan dược mới vừa luyện tốt. Các ngươi cầm làm phụ trợ luyện công a.”
Tông Trí Liên nhất thời mặt mày rạng rỡ: “Bảy vị ngưng khí hoàn chúng ta không chịu nổi a, Nhược Dao còn phải hỗ trợ.”
Ngô Minh lắc đầu: “Trước đó ăn xong, kinh mạch cũng trải qua tùng tu, không cần lo lắng. Trọng yếu hơn là ta tương đối lười, nơi nào có ở không quản ngươi? Tối đa giúp Thanh Nhã cùng Vân Kiều các nàng đạo khí quy chính.”
“Không cần, chỉ cần khí mạch chịu được, tự chúng ta tới.” Hỗ Vân Kiều cự tuyệt nói.
Nàng vốn là nữ hài tử thích tự mình phấn đấu tiến lên. Cảm thấy để cho Ngô Minh hỗ trợ đạo khí quy chính khó tránh làm lỡ thời gian, đã cảm thấy muốn tự lực cánh sinh mà tu luyện.
Đám người Hỗ Vân Thương cũng là dự định như thế này.
Thiên phú của Ngô Minh cho bọn họ áp lực không nhỏ, trực tiếp thăng tới năm sao thật sự là làm cho người ta cảm thấy kinh khủng. May là mấy cái đồng bạn này không có nổi nòng ghen tức, ngược lại là càng thêm khơi dậy ý chí phấn đấu tu luyện.
Sau khi ăn xong, Ngô Minh đi thế tử Thiên Ba phủ.
“Tiêu cô nương, ngươi còn thật không có dùng nhiều binh lực liền có thể tiễu trừ mã tặc. Tại hạ bội phục. Nguyện thua cuộc, ngược lại ngân lượng tiết kiệm được sẽ có người đưa đến Thu Diệp viên. Đồng thời cũng coi là thay mặt thương nhân ở Tề Quốc, hướng ngươi thể hiện cảm tạ.” Thế tử chắp tay trí tạ.
Ngô Minh gật đầu cũng không cự tuyệt: “Thế tử khách khí. Như quả không có cái an bài gì mới, ta liền cáo từ đi tìm sư phụ.”
“Tiêu cô nương chờ đã, không biết Tông chủ đã có nói với ngươi hay chưa, việc dự định mời ngươi cùng đi sứ nước Tấn.” Thế tử nghiêm mặt nói.
Thế tử đề cập ở đây đầu tiên. Là không muốn để cho Tông chủ lấy thân phận sư môn mệnh lệnh Ngô Minh hộ tống, mà là hi vọng lấy thân phận khách khanh mời nàng trước.
“Đi sứ nước Tấn?” Ngô Minh suy nghĩ một chút: “Đi theo ai tới nước Tấn? Ta phải bồi cùng sao?”
“A, Tông chủ còn chưa có nói ư?” Thế tử hơi có chút kinh ngạc: “Là như vậy, phụ vương thương lượng, để cho mấy vị trẻ tuổi mang theo xá muội làm chất nữ, đi sứ nước Tấn.”
Thế tử lúc này không xưng Tề vương là gia phụ, mà gọi là phụ vương, bởi vì liên quan đến quốc sự. Chính là vấn đề của vương thất.
“Khoan đã, muội muội ngươi thực sự phải làm chất nữ?” Ngô Minh vừa nghe liền lông mày đại nhíu: “Nàng hình như chỉ mới năm tuổi a?”
Trước đó Bác Thông Đạo trưởng cùng Tông chủ nói chuyện thời điểm, Ngô Minh cũng ở đó, cho nên biết tình huống đại khái.
“Cái này… Không dối gạt Tiêu cô nương, chúng ta cũng là đang nghĩ biện pháp. Nhưng vì Tấn; Tề liên minh, chí ít chúng ta trước phải làm ra thái độ tới.” Thế tử bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng không định giấu diếm mục đích tiến hành chuyến đi này với Ngô Minh, dù sao nàng là đệ tử thân truyền của tông chủ. Nếu là không có nói rõ ràng sự tình. Rất khả năng tạo thành vết rách.
“Vậy các ngươi cũng không nên để hài tử năm tuổi làm chất nữ!” Ngô Minh rất không vui vẻ.
Tuy rằng nàng biết đây là chuyện tình giữa các quốc gia, thông thường cần hi sinh lợi ích của số ít người tới thỏa mãn yêu cầu đại cục, nhưng nước Tấn mở miệng muốn hài tử năm tuổi đi qua, bọn họ liền đưa qua?
Đây đối với việc phát triển của hài tử sẽ tạo thành bao nhiêu tổn hại?! Ở một thế giới khác tính cách quái đản của Tần Thủy Hoàng kia. Còn không phải là do lúc nhỏ đi sứ chịu ảnh hưởng.
“Cảm tạ Tiêu cô nương bênh vực lẽ phải. Để xá muội làm con tin, tại hạ là người thứ nhất phản đối, nhưng cũng là người thứ nhất biểu thị nhất định phải đồng ý.” Thế tử thở dài một tiếng.
“…” Ngô Minh minh bạch ý tứ của hắn, cũng thở dài: “Ai, ở thời điểm phản đối, ngươi là cái ca ca đứng ở phương vị đạo đức. Thời điểm không thể không đồng ý, ngươi là cái thái tử phải đặt lợi ích quốc gia lên trên hết.”
Thu Buồn ông lão đứng ở sau lưng thế tử nghe xong liền động dung.
Tiểu nha đầu này dĩ nhiên từ trong mấy câu nói đó liền có thể hiểu được tình cảnh bất đắc dĩ của thế tử, có thể nói là hồng nhan tri kỷ. Hơn nữa hai người một trước một sau thở dài, dĩ nhiên khá khiến người ta sản sinh cảm giác giống như phu xướng phụ tùy vậy, làm trong lòng Thu Buồn ông lão lấy làm lạ.
“Đừng nói làm thái tử, nếu là có thể khiến muội muội không làm chất nữ, hoặc là Tề Quốc có thể có người tốt khác làm vương, thì dù ta không làm thế tử cũng không có bao nhiêu câu oán hận.” Thế tử cười khổ.
Ngô Minh thử mở một câu vui đùa: “Thật nếu để cho ngươi không làm, chỉ sợ ngươi sẽ không chịu.”
Thế tử nhún vai một cái: “Có lẽ a, đầu tiên muốn lo lắng có hay không có thể giữ được tánh mạng, sau đó… Có lẽ đến lúc đó ta liền hối hận. Loại chuyện này chỉ khi tới trước mắt mới có cảm giác.”
Thế tử thật đúng là cố gắng ăn ngay nói thật, ý chí như vậy có thể nói là tư chất của bậc đế vương thời loạn thế a?
Thế tử thấy Ngô Minh trầm mặc trong chốc lát, còn nói thêm: “Trong mấy người trẻ tuổi bao gồm cả ta, cho nên chúng ta cùng đi, hi vọng Tiêu cô nương bỏ qua cho.”
“A? Ngươi cũng đi?” Ngô Minh không phải là để bụng, mà là kinh ngạc.
Thế tử lại cười khổ nói: “Để cho người khác đi, ta cũng lo lắng xá muội a. Cũng không thể khiến phụ vương đi.”
“Như thế, ngươi đi, có lẽ còn có thể cùng Tấn vương hảo hảo nói chuyện, chí ít biểu thị ra thành ý.” Ngô Minh gật đầu, chọn cái ngón tay cái nói: “Xem ra ngươi là không muốn để cho muội muội trở thành chất nữ.”
Thu Buồn ông lão ở bên một mực nghe lại càng hoảng sợ, nha đầu kia suy nghĩ thật nhanh, lại có thể từ trong lời nói lập tức nghĩ tới dụng ý của thế tử. Lúc cái chủ ý này được đề ra, mặc dù là đám người Phật Soái cũng muốn sửng sốt chốc lát mới cẩn thận suy nghĩ tới.
Hắn đương nhiên không biết Ngô Minh tư duy còn có tiến hóa khung máy móc hỗ trợ gia tốc, tuy rằng linh hồn suy tính vẫn là chủ yếu nhất, nhưng một chút xíu trợ lực là có thể khiến người ta trở nên tai thính mắt tinh. Ngô Minh vốn có suy nghĩ xuất sắc, chiếm được tiến hóa khung máy móc gia tăng, có thể nói thất khiếu linh lung tâm* cũng không quá đáng. (*thất khiếu gồm hai tai; hai mắt; hai lỗ mũi và miệng; tâm ở đây là trí tuệ, ý nói một người thông minh lanh lợi)
Đương nhiên, ở phương diện khác còn là thuộc về khiếm khuyết kinh nghiệm, tỷ như tán gái hoặc thân là con gái chờ giác ngộ.
“Tiêu cô nương quá khen.” Thế tử bất đắc dĩ khẽ lắc đầu: “Ta đây cũng chỉ là một người ca ca không thể nghĩ ra cách gì tốt hơn.”
Ngô Minh nói: “Được rồi, nếu Tề vương bên kia đã có quyết đoán, ta làm con dân tự nhiên muốn dựa theo lệnh vua hành động. Lúc nào xuất phát?”
Thế tử giải thích: “Còn có mười ngày, mười ngày sau đội ngũ của chúng ta liền xuất phát. Tuy rằng lần này lộ tuyến không có trải qua Vũ quốc, mà là ở cảnh nội nước Tấn mà đi, nhưng ngoại trừ có thân vệ bảo hộ bên ngoài, còn tận lực an bài huyền vũ nữ tướng dẫn theo huyền vũ binh sĩ đồng hành.”
“Huyền vũ nữ tướng… Không biết là…” Ngô Minh con ngươi vòng vo chuyển: “Ngụy linh sao? Thích tướng quân bên kia Ngụy Linh?”
Mặc dù là thế tử tu dưỡng cực tốt, nghe được cái suy đoán này của Ngô Minh cũng không nhịn được mà trên mặt biến sắc, Thu Buồn ông lão lại càng miễn bàn.
“Làm sao ngươi biết là nàng?” Thế tử vội hỏi. Lẽ nào chuyện này chưa bố trí xong, đã bị người khám phá?
“Ta chỉ nhận thức duy nhất Ngụy Linh một vị huyền vũ nữ tướng này a.” Ngô Minh gãi đầu một cái ha ha cười.
Thế tử thở dài một hơi, nguyên lai chỉ là đoán mò a?
Thu Buồn ông lão cũng là như vậy nghĩ, trong lòng an tâm một chút. Nếu là cái dụng ý này đều có thể đoán được mà đẩy ngược ra, cũng thực sự quá yêu nghiệt.
Bất quá, ngẫm lại cô bé này chỉ cần nhìn một hai lần bất luận vũ kỹ của kẻ nào, là có thể học tập lĩnh ngộ ngay tại chỗ, thiên phú biến thái như vậy suy tính ra được dụng ý thâm sâu kia tựa hồ cũng hợp tình hợp lý?
Không đúng. Thế tử cũng rất mau nghĩ đến, nàng nói là Thích tướng quân bên kia, chẳng lẽ thật sự là truy ngược được dụng ý khảo nghiệm cùng bức bách Thích tướng quân của chúng ta?
Nếu là làm được đến trình độ như vậy, thế nhưng so với năng lực thôi diễn của Phật Soái còn muốn càng tốt hơn.
Kỳ thực Ngô Minh cũng là chiếm tiên thủ* tiện nghi. Bởi vì nàng chỉ biết là một cái Ngụy Linh thân là huyền vũ nữ tướng, những thứ khác cũng không biết, điều kiện thôi diễn tự nhiên tối ưu hóa, rất dễ liền suy ra được đến dự định của đám người thế tử. (*chỉ thế chủ động trong đánh cờ)
Thế tử rất nhanh chỉnh lý ý nghĩ, chắp tay nói: “Có cái yêu cầu quá đáng, Tiêu cô nương, phụ vương muốn tại trong cung điện triệu kiến ngài.”
“Trước khi đi cũng muốn gặp qua a.” Ngô Minh vô cùng kinh ngạc.
Nàng chú ý tới xưng hô thế tử dùng là phụ vương, trong lòng có cái đại khái, biết đây coi như là phía chính phủ tiếp kiến.
“Hắn hi vọng ở trong cung triệu kiến, tự nhiên là khiến vương thất trong cung quen thuộc Tiêu cô nương.” Thế tử vội vã giải thích: “Phụ vương cùng mẫu hậu, mong muốn gặp mặt và làm rõ thân phận Tiêu cô nương, để sau này Tiêu cô nương cùng đi sứ làm việc cũng thuận tiện.”
“Ừ, chính là để thành viên vương thất cùng đủ loại quan lại thông qua buổi ra mắt này, đều biết ta đúng không? Đã hiểu.” Ngô Minh đối với lần này đã sớm có giác ngộ. Không có khả năng vẫn luôn giả heo ăn lão hổ, thân là đệ tử của tông chủ sớm muộn cũng phải lộ diện.
/1193
|