Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Trong thời gian rời khỏi nội điện, Ngô Minh nghe được đại trưởng lão ho khan ba tiếng.
Cái này khiến Ngô Minh nhớ tới Tây Du ký…
Ra khỏi nội điện đi tới chỗ nhóm của mình đang ngồi đợi ở ngoài, Phúc chấp sự rời đi, đội viên trong nhóm mới bắt đầu líu ra líu ríu nghị luận.
“Thì ra nói chuyện ở nơi này đại trưởng vẫn có thể nghe được, ta thật khổ rồi, cái này kêu là thịt mỡ đến bên mép mà vẫn bay đi.” Ngô Minh ai oán.
Mọi người nghe Ngô Minh nói họa là từ miệng mà ra lại may mắn chưa bị trách phạt như vậy, không khỏi thổn thức một trận, ngược lại cũng rối rít an ủi Ngô Minh.
Nhị Nha Đầu an ủi Ngô Minh: “Nữu Nhi a, ngàn vạn lần chớ có để ở trong lòng. Không có khen thưởng thì không có khen thưởng, không phải lão nhân trong thôn thường hay nói sao? Chịu thiệt chính là phúc.”
Ta lại không muốn chịu thiệt a, Ngô Minh ai oán.
“Đại trưởng lão không đánh ngươi hoặc là vả miệng, đã tính là không tồi rồi.” Hỗ Vân Thương nghiêm túc nói: “Bất quá gặp lại tình huống như thế, ngươi gọi ta, ta sẽ vì ngươi gánh chịu.”
Không nghĩ ra được, vì sao hắn lại hảo tâm giúp ta chống đỡ như vậy? Ngô Minh lườm một cái.
Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nói cho Ngô Minh chớ có đem chuyện không được khen thưởng để ở trong lòng, người xưa có câu ngoại tài bất phú mệnh cùng nhân… (câu nói của Nhan Hồi một học trò của Khổng Tử, ý nói tiền trên trời rơi xuống cũng không làm cho người cùng cực giàu lên)
Ngô Minh có chút không nói gì, trông ta có giống bộ dáng như là sắp phát tài sao?
Tự yêu mình công tử nói: “Ngươi nên nói tên ta với đại trưởng lão, nói người đẹp trai nhất toàn bộ Tề quốc hiện nay cùng tổ đội với ngươi rồi, hy vọng có thể cho cái mặt mũi.”
Được rồi, ngươi là rất hi vọng ta bị đánh đòn? Ngô Minh dùng con mắt liếc xéo hắn.
Ngô Minh ra tới trên đường liền trong lòng hối hận. Chính mình đến từ một cái xã hội tự do ngôn luận, ở trên internet muốn nói cái gì thì nói cái đó, thói quen trạch nam nhất thời khó sửa đổi, càng bỏ mất cơ hội được khen thưởng tốt như vậy.
Bất quá, ở chỗ đại trưởng lão không kiếm chác được gì, ta còn muốn tìm Bạch trưởng lão đây. Ngô Minh cũng không đến nỗi vô cùng đau đớn. Huống hồ chính mình như thế nào đi nữa cũng là tiềm tinh đệ tử, sau này được tông môn bồi dưỡng sẽ không quá kém.
Ở khu vực ngoại môn đi được một đoạn, Ngô Minh bọn họ phát hiện xa xa có một bóng người đang đợi.
Là Bạch trưởng lão.
Ngô Minh vội vã nghênh đón.
Bạch trưởng lão lắc đầu một cái, cũng không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Linh chi chỉ mọc ở trên vách đá, cũng không cần chăm tưới ở nơi thổ nhưỡng.”
Nói xong câu này, phiêu hốt lướt qua.
Ngô Minh quay về hướng bóng lưng hắn rời đi khom người cúi chào.
“Bạch trưởng lão?” Tự yêu mình công tử đi tới gần hỏi.
Ngô Minh gật gù.
Hỗ Vân Thương cũng lại đây nói một câu: “Vị Bạch trưởng lão này cũng là rất quan tâm ngươi, câu nói này ngươi nên nhớ kỹ ở trong lòng.”
“Ngươi cũng có thể biến thành như hắn vậy a.” Ngô Minh nở nụ cười nhạt, hai người bọn họ thật giống với phong cách lãnh khốc.
Ta có thể biến thành như hắn vậy? Hỗ Vân Thương cái si nhân này ngẩn người, trong lòng trái lại đang suy nghĩ rất nhiều. Tiêu Nhược Dao có ý gì? Bạch trưởng lão cả đời chưa lập gia đình a, lẽ nào nàng đang ám chỉ ta cái gì, hoặc là nhắc nhở ta cái gì? Ngày hôm nay Lâm gia nhất định sẽ đem thư từ hôn đưa đến Hỗ gia ta…
“Mệt mỏi quá! Chúng ta đi ăn cơm trưa đi.” Ngô Minh chậm rãi xoay người, hướng về mặt trời giữa trưa kêu lên: “Cái bụng của ta đều có chút đói meo rồi.”
“Tốt, chúng ta đi ăn cơm trưa…” Nhị Nha Đầu vui vẻ vỗ vỗ tay, nhưng rất nhanh ngạc nhiên mà dừng lại.
Không chỉ có mỗi mình nàng, liền đến cả Hỗ Vân Thương, Tông Trí Liên cùng Mục Thanh Nhã cũng đồng thời không nói gì mà nhìn Ngô Minh.
“Nhìn cái gì?” Ngô Minh không hiểu.
“Buổi sáng ở trường yết bảng, nghe nói ngươi đều đã ăn rất nhiều đi, ta ở dưới đài có nghe người chung quanh bàn tán.” Nhị Nha Đầu kinh ngạc nói: “Ngươi lúc nào thì trở nên có thể ăn được nhiều như vậy?”
“Ạch, để phát triển cơ thể đi?” Ngô Minh lúng túng nói.
Hỗ Vân Thương liếc nhìn thân hình thiếu nữ thướt tha của Ngô Minh, mặt không biết làm sao lại đỏ, bước đi cũng có chút chậm hẳn xuống.
Tông Trí Liên nhưng quạt cây quạt gật đầu đắc ý nói: “Bội phục a bội phục, tại hạ mới biết, nguyên lai một trong các nữ tử thâm hầu đặc thù tựa là dễ dàng đói bụng… Ai nha!”
Mục Thanh Nhã cười dùng tay huơ lên ra dấu: Cẩn thận ăn quá nhiều, không ai thèm lấy.
Đi được không xa, vừa vặn đến quán cơm nhỏ hôm qua Ngô Minh cùng Hỗ Vân Thương uống rượu.
Tiểu nhị vội vã ra đón, cười hì hì chắp tay nói: “Hai vị đến rồi a?”
“Thu qua tiền bạc của chúng ta rồi, thái độ của ngươi tốt hơn rất nhiều nha.” Ngô Minh trêu ghẹo nói.
“Ta cũng không có thu không tiền của các ngươi.” Ý tứ của tiểu nhị sâu xa mà liếc nhìn Hỗ Vân Thương đi theo bên cạnh Ngô Minh, nói rằng: “Các ngươi vẫn còn đang ở cùng nhau, trong này có thể có công lao của ta a.”
Bởi vì trong mắt của tiểu nhị, hôm qua là Ngô Minh đuổi tới truy cầu Hỗ Vân Thương, mà hôm nay Hỗ Vân Thương nhưng lại là lảo đảo đi theo sau lưng Ngô Minh. Trong này muốn nói tối hôm qua không xảy ra chút chuyện gì, hắn có thể không chịu tin.
“Có công lao gì của ngươi, cái tên này uống say chính là ta dùng xe đẩy trở về.” Ngô Minh vừa nghĩ thì có điểm oán khí.
“Sau khi đẩy trở về mới thú vị mà.” Lời nói của tiểu nhị đều có chút biến điệu.
Hỗ Vân Thương mặt đỏ lên, vội vã theo tự yêu mình công tử bọn họ đi vào trong điếm ngồi xuống.
Tiểu nhị nhìn ở trong mắt, khà khà cười không ngừng.
“Quỷ cười cái gì a.” Ngô Minh ở cửa tiệm đối với tiểu nhị nói chuyện.
Tiểu nhị hỏi: “Đúng rồi, cái xe gỗ ba bánh của ta đâu?”
“Ở túc lâu ngoại môn Tàng Kinh Các, chính ngươi tự đi lấy.”
“Ha, ngươi thật không chân chính a, nếu không có ta, tối hôm qua ngươi có thể có cơ hội kia sao?” Tiểu nhị nháy mắt đối với Ngô Minh.
“Cơ hội gì, ngươi nói cái gì a?” Ngô Minh không hiểu ra sao, làm sao cũng không nghĩ ra tiểu nhị lại ở trong rượu lén lút bỏ xuống vật cường thận.
Vật cường thận không phải cái loại hợp hoan tán hay xuân dược gì kia, tiến hóa khung máy móc tự nhiên không có cảnh báo, mà là trực tiếp xem là chất dinh dưỡng mà hấp thu, Ngô Minh đương nhiên không có hướng về phương diện này cân nhắc.
“…” Tiểu nhị sửng sốt một chút, nhìn Ngô Minh một bộ dáng vẻ không hiểu, trái lại lén lút đối với nàng bốc lên ngón cái: “Cao, thực sự là cao. Đúng, liền phải giả làm vẻ mặt như này, như vậy trách nhiệm đều là của nam nhân. Khà khà, vẫn là nữ nhân càng hiểu ngón nghề này hơn so với nam nhân a…”
“Cái gì a?”
“Đúng, liền phải như vậy, bộ dáng này mới thật.”
Ngô Minh không để ý tới cái tên tiểu nhị thần kinh không bình thường này, chỉ đối với hắn chỉ tay vào tự yêu mình công tử Tông Trí Liên đã ngồi xuống trong điếm, lớn tiếng nói: “Thấy không, đó là tiểu đội trưởng của chúng ta, ngày hôm nay hắn mời khách.”
Tự yêu mình công tử nghe được cũng không để ý lắm, phóng khoáng nói: “Không sai, ta thân là đội trưởng, nên mời các vị đội hữu một bữa cơm tiệc rượu chúc mừng thành lập. Tiểu nhị, nơi này của ngươi có món ăn gì ngon? Đều bưng hết thảy lên đi.”
“Đúng, có cái gì tám món tám bát mang tất cả lên a.” Ngô Minh thầm kêu một tiếng cùng thổ hào kết giao bằng hữu quả nhiên hảo, nhân cơ hội nhỏ giọng thầm thì một câu: “Phải là tốt nhất, thuận tiện giúp ta đóng gói một phần lớn như vậy.”
“Được rồi, hai cân thịt bò muối tương tốt nhất!” Tiểu nhị cao giọng kêu, thuận tiện thấp giọng nói: “Lại đóng gói cho ngươi hai cân.”
“A? Rau dưa đâu?”
“Thịt bò a.”
“Cơm đâu?”
“Thịt bò a.”
“Trong cửa tiệm của ngươi chỉ có cái này?”
“Còn có rượu.”
“… Ngươi chỉ có mỗi một món thịt bò kho tương, vậy mà cũng gọi là tiệm cơm?”
“Chỉ một mình ta làm tiểu nhị, đào đâu ra đầu bếp a?”
“Được rồi… Giúp ta đóng gói bốn phần năm cân.” Ngô Minh đi vào, ngồi xuống.
Sau khi món thịt bò được dọn lên, Mục Thanh Nhã, Nhị Nha Đầu, Hỗ Vân Thương đều không ngại. Tự yêu mình công tử lại rất bất mãn, cũng đồng ý tìm cơ hội đi ra ngoài tông môn kiếm một quán ăn tốt.
Sắp tới buổi chiều, Ngô Minh chủ động bảo mọi người ra về, ngày mai ngoại trừ đội viên vinh dự Nhị Nha Đầu ra, bốn người còn lại tập hợp ở ngoại môn Tàng Kinh Các.
Trong lòng Ngô Minh cũng âm thầm suy nghĩ sắp xếp công việc cho mình, chính là nhằm vào ba cái tiếng ho khan kia của đại trưởng lão…
Edit: Bồng Bồng
Trong thời gian rời khỏi nội điện, Ngô Minh nghe được đại trưởng lão ho khan ba tiếng.
Cái này khiến Ngô Minh nhớ tới Tây Du ký…
Ra khỏi nội điện đi tới chỗ nhóm của mình đang ngồi đợi ở ngoài, Phúc chấp sự rời đi, đội viên trong nhóm mới bắt đầu líu ra líu ríu nghị luận.
“Thì ra nói chuyện ở nơi này đại trưởng vẫn có thể nghe được, ta thật khổ rồi, cái này kêu là thịt mỡ đến bên mép mà vẫn bay đi.” Ngô Minh ai oán.
Mọi người nghe Ngô Minh nói họa là từ miệng mà ra lại may mắn chưa bị trách phạt như vậy, không khỏi thổn thức một trận, ngược lại cũng rối rít an ủi Ngô Minh.
Nhị Nha Đầu an ủi Ngô Minh: “Nữu Nhi a, ngàn vạn lần chớ có để ở trong lòng. Không có khen thưởng thì không có khen thưởng, không phải lão nhân trong thôn thường hay nói sao? Chịu thiệt chính là phúc.”
Ta lại không muốn chịu thiệt a, Ngô Minh ai oán.
“Đại trưởng lão không đánh ngươi hoặc là vả miệng, đã tính là không tồi rồi.” Hỗ Vân Thương nghiêm túc nói: “Bất quá gặp lại tình huống như thế, ngươi gọi ta, ta sẽ vì ngươi gánh chịu.”
Không nghĩ ra được, vì sao hắn lại hảo tâm giúp ta chống đỡ như vậy? Ngô Minh lườm một cái.
Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nói cho Ngô Minh chớ có đem chuyện không được khen thưởng để ở trong lòng, người xưa có câu ngoại tài bất phú mệnh cùng nhân… (câu nói của Nhan Hồi một học trò của Khổng Tử, ý nói tiền trên trời rơi xuống cũng không làm cho người cùng cực giàu lên)
Ngô Minh có chút không nói gì, trông ta có giống bộ dáng như là sắp phát tài sao?
Tự yêu mình công tử nói: “Ngươi nên nói tên ta với đại trưởng lão, nói người đẹp trai nhất toàn bộ Tề quốc hiện nay cùng tổ đội với ngươi rồi, hy vọng có thể cho cái mặt mũi.”
Được rồi, ngươi là rất hi vọng ta bị đánh đòn? Ngô Minh dùng con mắt liếc xéo hắn.
Ngô Minh ra tới trên đường liền trong lòng hối hận. Chính mình đến từ một cái xã hội tự do ngôn luận, ở trên internet muốn nói cái gì thì nói cái đó, thói quen trạch nam nhất thời khó sửa đổi, càng bỏ mất cơ hội được khen thưởng tốt như vậy.
Bất quá, ở chỗ đại trưởng lão không kiếm chác được gì, ta còn muốn tìm Bạch trưởng lão đây. Ngô Minh cũng không đến nỗi vô cùng đau đớn. Huống hồ chính mình như thế nào đi nữa cũng là tiềm tinh đệ tử, sau này được tông môn bồi dưỡng sẽ không quá kém.
Ở khu vực ngoại môn đi được một đoạn, Ngô Minh bọn họ phát hiện xa xa có một bóng người đang đợi.
Là Bạch trưởng lão.
Ngô Minh vội vã nghênh đón.
Bạch trưởng lão lắc đầu một cái, cũng không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Linh chi chỉ mọc ở trên vách đá, cũng không cần chăm tưới ở nơi thổ nhưỡng.”
Nói xong câu này, phiêu hốt lướt qua.
Ngô Minh quay về hướng bóng lưng hắn rời đi khom người cúi chào.
“Bạch trưởng lão?” Tự yêu mình công tử đi tới gần hỏi.
Ngô Minh gật gù.
Hỗ Vân Thương cũng lại đây nói một câu: “Vị Bạch trưởng lão này cũng là rất quan tâm ngươi, câu nói này ngươi nên nhớ kỹ ở trong lòng.”
“Ngươi cũng có thể biến thành như hắn vậy a.” Ngô Minh nở nụ cười nhạt, hai người bọn họ thật giống với phong cách lãnh khốc.
Ta có thể biến thành như hắn vậy? Hỗ Vân Thương cái si nhân này ngẩn người, trong lòng trái lại đang suy nghĩ rất nhiều. Tiêu Nhược Dao có ý gì? Bạch trưởng lão cả đời chưa lập gia đình a, lẽ nào nàng đang ám chỉ ta cái gì, hoặc là nhắc nhở ta cái gì? Ngày hôm nay Lâm gia nhất định sẽ đem thư từ hôn đưa đến Hỗ gia ta…
“Mệt mỏi quá! Chúng ta đi ăn cơm trưa đi.” Ngô Minh chậm rãi xoay người, hướng về mặt trời giữa trưa kêu lên: “Cái bụng của ta đều có chút đói meo rồi.”
“Tốt, chúng ta đi ăn cơm trưa…” Nhị Nha Đầu vui vẻ vỗ vỗ tay, nhưng rất nhanh ngạc nhiên mà dừng lại.
Không chỉ có mỗi mình nàng, liền đến cả Hỗ Vân Thương, Tông Trí Liên cùng Mục Thanh Nhã cũng đồng thời không nói gì mà nhìn Ngô Minh.
“Nhìn cái gì?” Ngô Minh không hiểu.
“Buổi sáng ở trường yết bảng, nghe nói ngươi đều đã ăn rất nhiều đi, ta ở dưới đài có nghe người chung quanh bàn tán.” Nhị Nha Đầu kinh ngạc nói: “Ngươi lúc nào thì trở nên có thể ăn được nhiều như vậy?”
“Ạch, để phát triển cơ thể đi?” Ngô Minh lúng túng nói.
Hỗ Vân Thương liếc nhìn thân hình thiếu nữ thướt tha của Ngô Minh, mặt không biết làm sao lại đỏ, bước đi cũng có chút chậm hẳn xuống.
Tông Trí Liên nhưng quạt cây quạt gật đầu đắc ý nói: “Bội phục a bội phục, tại hạ mới biết, nguyên lai một trong các nữ tử thâm hầu đặc thù tựa là dễ dàng đói bụng… Ai nha!”
Mục Thanh Nhã cười dùng tay huơ lên ra dấu: Cẩn thận ăn quá nhiều, không ai thèm lấy.
Đi được không xa, vừa vặn đến quán cơm nhỏ hôm qua Ngô Minh cùng Hỗ Vân Thương uống rượu.
Tiểu nhị vội vã ra đón, cười hì hì chắp tay nói: “Hai vị đến rồi a?”
“Thu qua tiền bạc của chúng ta rồi, thái độ của ngươi tốt hơn rất nhiều nha.” Ngô Minh trêu ghẹo nói.
“Ta cũng không có thu không tiền của các ngươi.” Ý tứ của tiểu nhị sâu xa mà liếc nhìn Hỗ Vân Thương đi theo bên cạnh Ngô Minh, nói rằng: “Các ngươi vẫn còn đang ở cùng nhau, trong này có thể có công lao của ta a.”
Bởi vì trong mắt của tiểu nhị, hôm qua là Ngô Minh đuổi tới truy cầu Hỗ Vân Thương, mà hôm nay Hỗ Vân Thương nhưng lại là lảo đảo đi theo sau lưng Ngô Minh. Trong này muốn nói tối hôm qua không xảy ra chút chuyện gì, hắn có thể không chịu tin.
“Có công lao gì của ngươi, cái tên này uống say chính là ta dùng xe đẩy trở về.” Ngô Minh vừa nghĩ thì có điểm oán khí.
“Sau khi đẩy trở về mới thú vị mà.” Lời nói của tiểu nhị đều có chút biến điệu.
Hỗ Vân Thương mặt đỏ lên, vội vã theo tự yêu mình công tử bọn họ đi vào trong điếm ngồi xuống.
Tiểu nhị nhìn ở trong mắt, khà khà cười không ngừng.
“Quỷ cười cái gì a.” Ngô Minh ở cửa tiệm đối với tiểu nhị nói chuyện.
Tiểu nhị hỏi: “Đúng rồi, cái xe gỗ ba bánh của ta đâu?”
“Ở túc lâu ngoại môn Tàng Kinh Các, chính ngươi tự đi lấy.”
“Ha, ngươi thật không chân chính a, nếu không có ta, tối hôm qua ngươi có thể có cơ hội kia sao?” Tiểu nhị nháy mắt đối với Ngô Minh.
“Cơ hội gì, ngươi nói cái gì a?” Ngô Minh không hiểu ra sao, làm sao cũng không nghĩ ra tiểu nhị lại ở trong rượu lén lút bỏ xuống vật cường thận.
Vật cường thận không phải cái loại hợp hoan tán hay xuân dược gì kia, tiến hóa khung máy móc tự nhiên không có cảnh báo, mà là trực tiếp xem là chất dinh dưỡng mà hấp thu, Ngô Minh đương nhiên không có hướng về phương diện này cân nhắc.
“…” Tiểu nhị sửng sốt một chút, nhìn Ngô Minh một bộ dáng vẻ không hiểu, trái lại lén lút đối với nàng bốc lên ngón cái: “Cao, thực sự là cao. Đúng, liền phải giả làm vẻ mặt như này, như vậy trách nhiệm đều là của nam nhân. Khà khà, vẫn là nữ nhân càng hiểu ngón nghề này hơn so với nam nhân a…”
“Cái gì a?”
“Đúng, liền phải như vậy, bộ dáng này mới thật.”
Ngô Minh không để ý tới cái tên tiểu nhị thần kinh không bình thường này, chỉ đối với hắn chỉ tay vào tự yêu mình công tử Tông Trí Liên đã ngồi xuống trong điếm, lớn tiếng nói: “Thấy không, đó là tiểu đội trưởng của chúng ta, ngày hôm nay hắn mời khách.”
Tự yêu mình công tử nghe được cũng không để ý lắm, phóng khoáng nói: “Không sai, ta thân là đội trưởng, nên mời các vị đội hữu một bữa cơm tiệc rượu chúc mừng thành lập. Tiểu nhị, nơi này của ngươi có món ăn gì ngon? Đều bưng hết thảy lên đi.”
“Đúng, có cái gì tám món tám bát mang tất cả lên a.” Ngô Minh thầm kêu một tiếng cùng thổ hào kết giao bằng hữu quả nhiên hảo, nhân cơ hội nhỏ giọng thầm thì một câu: “Phải là tốt nhất, thuận tiện giúp ta đóng gói một phần lớn như vậy.”
“Được rồi, hai cân thịt bò muối tương tốt nhất!” Tiểu nhị cao giọng kêu, thuận tiện thấp giọng nói: “Lại đóng gói cho ngươi hai cân.”
“A? Rau dưa đâu?”
“Thịt bò a.”
“Cơm đâu?”
“Thịt bò a.”
“Trong cửa tiệm của ngươi chỉ có cái này?”
“Còn có rượu.”
“… Ngươi chỉ có mỗi một món thịt bò kho tương, vậy mà cũng gọi là tiệm cơm?”
“Chỉ một mình ta làm tiểu nhị, đào đâu ra đầu bếp a?”
“Được rồi… Giúp ta đóng gói bốn phần năm cân.” Ngô Minh đi vào, ngồi xuống.
Sau khi món thịt bò được dọn lên, Mục Thanh Nhã, Nhị Nha Đầu, Hỗ Vân Thương đều không ngại. Tự yêu mình công tử lại rất bất mãn, cũng đồng ý tìm cơ hội đi ra ngoài tông môn kiếm một quán ăn tốt.
Sắp tới buổi chiều, Ngô Minh chủ động bảo mọi người ra về, ngày mai ngoại trừ đội viên vinh dự Nhị Nha Đầu ra, bốn người còn lại tập hợp ở ngoại môn Tàng Kinh Các.
Trong lòng Ngô Minh cũng âm thầm suy nghĩ sắp xếp công việc cho mình, chính là nhằm vào ba cái tiếng ho khan kia của đại trưởng lão…
/1193
|