Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Đây là một loại trực giác. Mới vừa leo lên Thiên Địa các, Ngô Minh cũng cảm giác được phía sau lưng mình có điểm phát lạnh.
Nguyên bản Ngô Minh nhìn thấy Thiên Địa các đã coi như là nơi quen thuộc. Bởi vì chỉ cần địa phương nàng đã tới một lần, là có thể nhớ kỹ tất cả đặc thù nơi này.
Thế nhưng nàng hiện tại leo lên vị trí lộ thai cao nhất Thiên Địa các, bỗng nhiên lại cảm giác bầu không khí có chỗ không đúng. Tựa hồ nơi đó có điểm là lạ.
Còn chưa kịp làm thêm phân tích, tiến hóa khung máy móc đã ở trong đầu phát ra cảnh báo: ( phát hiện khí tức huyền nguyệt giai cao thủ tập trung!)
Bị người theo dõi! Ngô Minh trong lòng rùng mình.
Không đợi đầu óc kịp suy nghĩ nhiều, tiến hóa khung máy móc chính mình đột nhiên làm ra phản ứng.
Eo ếch Ngô Minh cong mạnh về sau một cái, thân thể giống một nghệ nhân tạp kỹ chống tay ngược về sau tạo thành hình cây cầu.
Bờ hông mi nhon vào thời khắc này bày ra, nhưng không ai sẽ có rảnh rỗi đi thưởng thức, bởi vì đồng thời còn có dầy đặc âm thanh châm nhỏ cắt không khí bắn tới.
“Sưu sưu sưu sưu sưu sưu ———— ”
Tốc độ cây châm so với âm thanh còn muốn nhanh hơn, Ngô Minh tránh thoát châm nhỏ sau, thanh âm mới truyền vào tới trong tai.
Ngô Minh một thân mồ hôi lạnh. Chỉ bằng vào thân thủ của mình, sợ rằng thật đúng là không tránh khỏi những cây châm nhỏ cực nhanh kia.
Thật bất cẩn*, mắt thấy Thiên Địa các ở trước mắt, dĩ nhiên không có kiên trì cẩn thận mà tra xét cảnh vật chung quanh. Ngô Minh thầm trách chính sốt ruột. (*马虎了 – mã hổ; bất cẩn; thiếu chú ý; cẩu thả)
Đương nhiên nàng cũng là lo lắng Hỗ Vân Thương đang ở bên ngoài chiến đấu với địch nhân, nóng lòng mau nhanh cứu ra Du Du quận chúa dẫn người đi, làm cho những người bên ngoài đó có thể thong dong rút lui, cho nên mới phạm vào một điểm sai phạm.
Đối với cao thủ huyền khí tám sao trở lên, ám khí đã cơ bản cùng cấp với phế vật. Thế nhưng một trận châm nhỏ ám khí này, nhưng là tốc độ nhanh đến kinh người.
Bạo vũ lê hoa? Ngô Minh trong đầu nhớ tới tên gọi một ít ám khí.
Ngô Minh vừa động thân khôi phục thân hình, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Cần tiến hóa khung máy móc khẩn cấp tị hiểm* mới có thể tránh thoát ám khí, hẳn là cũng không phải vật phàm. (*cái này các nàng có thể hiểu đơn giản là kỹ năng nội tại tự động né tránh vào thời điểm khẩn cấp)
Nàng đoán không sai, cái ám khí này chính là ám khí cấp đại sư của hoàng cung Vũ quốc. Thợ thủ công ngự dụng tiêu hao mấy năm công sức chế tạo đỉnh cấp ám khí.
“Lợi hại. Tiêu Nhược Dao, đã lâu không gặp.” Một lão giả chậm rãi đi ra.
Hắn bước tiến cực chậm. Cái bóng đang đến gần dưới ánh mặt trời giữa trưa có vẻ rất ngắn, thế nhưng uy thế lưu lại trong lòng người lại rất là cao lớn.
Chính thị huyền nguyệt giai đại cao thủ,
Mặc dù là Bạch trưởng lão cũng khó mà chống đỡ Long lão.
Tương đối chói mắt chính là, trong tay Long lão cầm hai thứ đồ vật.
Một là cơ quan hạp tử*, rõ ràng cho thấy là thứ vừa phóng xuất ám khí. Một món khác nhưng là một quyển sách. Ngô Minh từ trên bìa sách thấy được, cư nhiên là 《 Thiên long bát bộ 》 do chính mình sáng tác. (*hộp cơ quan)
Nghĩ không ra mình ở lúc làm nhiệm vụ thì kể ra Thiên Long Bát Bộ. Dĩ nhiên đã bị nắm bắt đóng thành sách.
Đã nhiều ngày ly khai Vũ đô, vậy mà đối với Huyền Vũ hoàng không có thả lỏng thu thập điệp báo đối với mình, thậm chí là càng thêm kín đáo đến cả nội dung câu truyện kể trên đường cũng bị góp nhặt.
Ngô Minh không khỏi có chút lo lắng Quân Tử Kiếm những người đó, có đúng hay không đã bị nhân viên điệp báo Vũ quốc bắt. Bất quá đối với mình bây giờ mà nói, những người dưới năm sao huyền khí đó, hẳn chỉ là có thể so với người qua đường Giáp; Ất; Bính; Đinh đi.
“Long lão!” Ngô Minh hừ nhẹ một tiếng: “Còn tưởng rằng ngươi ở ngoài cung ngăn cao thủ đột kích, nghĩ không ra ngươi dĩ nhiên mai phục ở tại đây.”
Hiện tại Ngô Minh cần chuyển hoán tâm tư. Phải hoàn toàn vứt bỏ ký ức Chu Chỉ Nhược, nhìn Long lão trước mặt chỉ còn là kẻ trước đó quấy rối khiến mình bị sét đánh.
Ở thân phận Chu Chỉ Nhược thì Ngô Minh vẫn cùng Long lão có thể có nói có thể cười. Nhưng bây giờ. Chỉ có thân phận đối địch.
Ngô Minh bày ra tư thế chiến đấu, vừa lúc trước đã dùng qua Bát Túc Miêu tư thế.
Đây là Ngô Minh ở bên trong bộ anime 《 bắc đẩu thần quyền 》 nhìn thấy được đến một cái tạo hình, nghe nói là một loại tư thế võ thuật phòng thủ của người Trung Quốc cổ. Mặc dù chỉ là nghe tác giả bộ truyện nói như vậy, nhưng tiến hóa khung máy móc Ngô Minh nhưng ở thử trên cơ sở đó nghiên cứu ra phi thường tới gần tư thế phòng thủ.
“Tiêu cô nương ở sét đánh sau bình yên vô sự, lão phu trong lòng rất an ủi.” Long lão lại thấy cái tạo hình này, không khỏi cảm khái Tiêu Nhược Dao trước đây khiến kẻ khác đau đầu dĩ nhiên lại đã trở về.
Vóc dáng non nớt như thế, còn có tiểu nha đầu nhà ai có khả năng tránh được ám khí hoàng cung? Ngô Minh hiện tại tuy rằng che mặt, nhưng Long lão từ trên thân hình đã có thể đoán ra thân phận của đối phương.
Hơn nữa từ trên thanh âm kêu lên tên của mình phán đoán. Cái giọng ngọt ngào khiến kẻ khác cảm giác thân thiết này, mặc dù là hừ một tiếng cũng không làm cho tức giận thế nào. Long lão biết vị thiếu nữ này chính là Tiêu Nhược Dao không thể nghi ngờ.
“Lão thiên gia chiếu cố ta, lôi điện chỉ là giúp ta trải qua gột rửa dịch tủy mà thôi.” Ngô Minh giả vờ cao thâm mà hì hì cười cười: “Bất quá Long lão ngươi cũng chớ làm bộ quan tâm ta. Bằng không hà tất dùng ám khí dữ dội như vậy đối phó với ta?”
“Bạo vũ châm vừa nãy, chỉ có thuốc tê, cũng không có chất độc gì. Nghĩ không ra lại bị ngươi tránh né được hết, không thể không nói một tiếng bội phục.” Long lão nói rằng. Hắn đưa tay đem mật hạp ném một cái, không để ý tới cái hộp ám khí này nữa.
Ánh mắt Ngô Minh tự nhiên rơi vào một món đồ vật khác.
“Tiêu Nhược Dao. Thực sự là nghĩ không ra ngươi có thể biên soạn ra câu truyện hay như vậy.” Long lão thở dài một hơi: “Đáng tiếc ngày hôm nay có ta thủ tại chỗ này, ngươi là không có khả năng cứu ra Du Du quận chúa.”
“Ta có thể không hiểu vì Du Du quận chúa ở đây do ngươi trông chừng liền thành? Huyền vũ hoàng thật đúng là yên tâm. Nếu là đem ngươi đánh ngã, người khác cũng sẽ không làm khó dễ ta?” Ngô Minh nhíu mày nói.
“Tiêu cô nương tâm tư mẫn tiệp, đang còn muốn ở đây thử còn có cái cao thủ hộ vệ khác hay không?” Long lão nở nụ cười một tiếng: “Không ngại nói cho ngươi biết, liền chỉ có một mình ta.”
Long lão vung lên cánh tay rảnh rỗi kia của mình. Đem cửa sổ hai bên trái phải căn phòng giam cầm Du Du quận chúa đánh nát.
Du Du quận chúa bị vài tên nữ thị vệ trông giữ chính đang ngồi ở bên trong. Nàng chợt thấy Ngô Minh mang theo cái khăn che mặt, sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh trong đôi mắt phóng xuất ánh sáng hy vọng.
“Yên tâm, ta lập tức cứu ngươi đi ra ngoài.” Ngô Minh đối Du Du quận chúa cười cười.
Nàng minh bạch Long lão đem cửa sổ đánh nát, là muốn làm cho mình phân tâm. Còn có Du Du quận chúa nếu như kinh hô vài tiếng, trong lúc tranh đấu càng sẽ phát huy bất lợi.
Bất quá, Long lão ngươi quyết định sai lầm rồi. Ngô Minh hướng trong miệng ném một viên đan dược, tự tin đem huyền khí thúc dục đứng lên, chuẩn bị toàn lực động thủ.
“Ngươi còn có thời gian rảnh ăn đường đậu?” Long lão căn bản không lý giải bản lĩnh Ngô Minh khả dĩ đem đan dược làm đường đậu ăn, nghĩ không ra có người khả dĩ không cần tĩnh tọa vẫn có thể hấp thu năng lượng dược lực.
“Ngươi tới một viên sao?” Ngô Minh cười hỏi.
“Không cần!” Long lão làm sao dám ăn, còn sợ đối phương hạ độc chứ.
Hắn bỏ đi hai bước, đem thư cầm trong tay trân trọng mà đặt ở trên bàn bên cạnh cửa sổ bị nghiền nát.
Một gã nữ thị vệ dùng một túi cẩm giúp Long lão đem thư thu vào.
Long lão hướng Ngô Minh liền ôm quyền: “Tiêu cô nương, hiện nay Huyền Vũ hoàng, bao quát cả lão phu ở bên trong, đều tương đối quý trọng bản lĩnh cô nương. Nếu như có khả năng, hi vọng cô nương cân nhắc đầu nhập đại Vũ ta. Cần điều kiện gì, cứ tự nhiên nói ra.”
Có thể để cho một vị huyền nguyệt cao thủ ôm quyền thi lễ, đây đã là tôn trọng lớn lao. Hơn nữa mở ra điều kiện coi như là một chi phiếu trống, chữ số tùy tiện để Ngô Minh điền.
Ngô Minh cười hắc hắc: “Đem Du Du quận chúa thả, chúng ta thì có thể đàm phán tiếp.” (chưa xong còn tiếp…)
Edit: Bồng Bồng
Đây là một loại trực giác. Mới vừa leo lên Thiên Địa các, Ngô Minh cũng cảm giác được phía sau lưng mình có điểm phát lạnh.
Nguyên bản Ngô Minh nhìn thấy Thiên Địa các đã coi như là nơi quen thuộc. Bởi vì chỉ cần địa phương nàng đã tới một lần, là có thể nhớ kỹ tất cả đặc thù nơi này.
Thế nhưng nàng hiện tại leo lên vị trí lộ thai cao nhất Thiên Địa các, bỗng nhiên lại cảm giác bầu không khí có chỗ không đúng. Tựa hồ nơi đó có điểm là lạ.
Còn chưa kịp làm thêm phân tích, tiến hóa khung máy móc đã ở trong đầu phát ra cảnh báo: ( phát hiện khí tức huyền nguyệt giai cao thủ tập trung!)
Bị người theo dõi! Ngô Minh trong lòng rùng mình.
Không đợi đầu óc kịp suy nghĩ nhiều, tiến hóa khung máy móc chính mình đột nhiên làm ra phản ứng.
Eo ếch Ngô Minh cong mạnh về sau một cái, thân thể giống một nghệ nhân tạp kỹ chống tay ngược về sau tạo thành hình cây cầu.
Bờ hông mi nhon vào thời khắc này bày ra, nhưng không ai sẽ có rảnh rỗi đi thưởng thức, bởi vì đồng thời còn có dầy đặc âm thanh châm nhỏ cắt không khí bắn tới.
“Sưu sưu sưu sưu sưu sưu ———— ”
Tốc độ cây châm so với âm thanh còn muốn nhanh hơn, Ngô Minh tránh thoát châm nhỏ sau, thanh âm mới truyền vào tới trong tai.
Ngô Minh một thân mồ hôi lạnh. Chỉ bằng vào thân thủ của mình, sợ rằng thật đúng là không tránh khỏi những cây châm nhỏ cực nhanh kia.
Thật bất cẩn*, mắt thấy Thiên Địa các ở trước mắt, dĩ nhiên không có kiên trì cẩn thận mà tra xét cảnh vật chung quanh. Ngô Minh thầm trách chính sốt ruột. (*马虎了 – mã hổ; bất cẩn; thiếu chú ý; cẩu thả)
Đương nhiên nàng cũng là lo lắng Hỗ Vân Thương đang ở bên ngoài chiến đấu với địch nhân, nóng lòng mau nhanh cứu ra Du Du quận chúa dẫn người đi, làm cho những người bên ngoài đó có thể thong dong rút lui, cho nên mới phạm vào một điểm sai phạm.
Đối với cao thủ huyền khí tám sao trở lên, ám khí đã cơ bản cùng cấp với phế vật. Thế nhưng một trận châm nhỏ ám khí này, nhưng là tốc độ nhanh đến kinh người.
Bạo vũ lê hoa? Ngô Minh trong đầu nhớ tới tên gọi một ít ám khí.
Ngô Minh vừa động thân khôi phục thân hình, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Cần tiến hóa khung máy móc khẩn cấp tị hiểm* mới có thể tránh thoát ám khí, hẳn là cũng không phải vật phàm. (*cái này các nàng có thể hiểu đơn giản là kỹ năng nội tại tự động né tránh vào thời điểm khẩn cấp)
Nàng đoán không sai, cái ám khí này chính là ám khí cấp đại sư của hoàng cung Vũ quốc. Thợ thủ công ngự dụng tiêu hao mấy năm công sức chế tạo đỉnh cấp ám khí.
“Lợi hại. Tiêu Nhược Dao, đã lâu không gặp.” Một lão giả chậm rãi đi ra.
Hắn bước tiến cực chậm. Cái bóng đang đến gần dưới ánh mặt trời giữa trưa có vẻ rất ngắn, thế nhưng uy thế lưu lại trong lòng người lại rất là cao lớn.
Chính thị huyền nguyệt giai đại cao thủ,
Mặc dù là Bạch trưởng lão cũng khó mà chống đỡ Long lão.
Tương đối chói mắt chính là, trong tay Long lão cầm hai thứ đồ vật.
Một là cơ quan hạp tử*, rõ ràng cho thấy là thứ vừa phóng xuất ám khí. Một món khác nhưng là một quyển sách. Ngô Minh từ trên bìa sách thấy được, cư nhiên là 《 Thiên long bát bộ 》 do chính mình sáng tác. (*hộp cơ quan)
Nghĩ không ra mình ở lúc làm nhiệm vụ thì kể ra Thiên Long Bát Bộ. Dĩ nhiên đã bị nắm bắt đóng thành sách.
Đã nhiều ngày ly khai Vũ đô, vậy mà đối với Huyền Vũ hoàng không có thả lỏng thu thập điệp báo đối với mình, thậm chí là càng thêm kín đáo đến cả nội dung câu truyện kể trên đường cũng bị góp nhặt.
Ngô Minh không khỏi có chút lo lắng Quân Tử Kiếm những người đó, có đúng hay không đã bị nhân viên điệp báo Vũ quốc bắt. Bất quá đối với mình bây giờ mà nói, những người dưới năm sao huyền khí đó, hẳn chỉ là có thể so với người qua đường Giáp; Ất; Bính; Đinh đi.
“Long lão!” Ngô Minh hừ nhẹ một tiếng: “Còn tưởng rằng ngươi ở ngoài cung ngăn cao thủ đột kích, nghĩ không ra ngươi dĩ nhiên mai phục ở tại đây.”
Hiện tại Ngô Minh cần chuyển hoán tâm tư. Phải hoàn toàn vứt bỏ ký ức Chu Chỉ Nhược, nhìn Long lão trước mặt chỉ còn là kẻ trước đó quấy rối khiến mình bị sét đánh.
Ở thân phận Chu Chỉ Nhược thì Ngô Minh vẫn cùng Long lão có thể có nói có thể cười. Nhưng bây giờ. Chỉ có thân phận đối địch.
Ngô Minh bày ra tư thế chiến đấu, vừa lúc trước đã dùng qua Bát Túc Miêu tư thế.
Đây là Ngô Minh ở bên trong bộ anime 《 bắc đẩu thần quyền 》 nhìn thấy được đến một cái tạo hình, nghe nói là một loại tư thế võ thuật phòng thủ của người Trung Quốc cổ. Mặc dù chỉ là nghe tác giả bộ truyện nói như vậy, nhưng tiến hóa khung máy móc Ngô Minh nhưng ở thử trên cơ sở đó nghiên cứu ra phi thường tới gần tư thế phòng thủ.
“Tiêu cô nương ở sét đánh sau bình yên vô sự, lão phu trong lòng rất an ủi.” Long lão lại thấy cái tạo hình này, không khỏi cảm khái Tiêu Nhược Dao trước đây khiến kẻ khác đau đầu dĩ nhiên lại đã trở về.
Vóc dáng non nớt như thế, còn có tiểu nha đầu nhà ai có khả năng tránh được ám khí hoàng cung? Ngô Minh hiện tại tuy rằng che mặt, nhưng Long lão từ trên thân hình đã có thể đoán ra thân phận của đối phương.
Hơn nữa từ trên thanh âm kêu lên tên của mình phán đoán. Cái giọng ngọt ngào khiến kẻ khác cảm giác thân thiết này, mặc dù là hừ một tiếng cũng không làm cho tức giận thế nào. Long lão biết vị thiếu nữ này chính là Tiêu Nhược Dao không thể nghi ngờ.
“Lão thiên gia chiếu cố ta, lôi điện chỉ là giúp ta trải qua gột rửa dịch tủy mà thôi.” Ngô Minh giả vờ cao thâm mà hì hì cười cười: “Bất quá Long lão ngươi cũng chớ làm bộ quan tâm ta. Bằng không hà tất dùng ám khí dữ dội như vậy đối phó với ta?”
“Bạo vũ châm vừa nãy, chỉ có thuốc tê, cũng không có chất độc gì. Nghĩ không ra lại bị ngươi tránh né được hết, không thể không nói một tiếng bội phục.” Long lão nói rằng. Hắn đưa tay đem mật hạp ném một cái, không để ý tới cái hộp ám khí này nữa.
Ánh mắt Ngô Minh tự nhiên rơi vào một món đồ vật khác.
“Tiêu Nhược Dao. Thực sự là nghĩ không ra ngươi có thể biên soạn ra câu truyện hay như vậy.” Long lão thở dài một hơi: “Đáng tiếc ngày hôm nay có ta thủ tại chỗ này, ngươi là không có khả năng cứu ra Du Du quận chúa.”
“Ta có thể không hiểu vì Du Du quận chúa ở đây do ngươi trông chừng liền thành? Huyền vũ hoàng thật đúng là yên tâm. Nếu là đem ngươi đánh ngã, người khác cũng sẽ không làm khó dễ ta?” Ngô Minh nhíu mày nói.
“Tiêu cô nương tâm tư mẫn tiệp, đang còn muốn ở đây thử còn có cái cao thủ hộ vệ khác hay không?” Long lão nở nụ cười một tiếng: “Không ngại nói cho ngươi biết, liền chỉ có một mình ta.”
Long lão vung lên cánh tay rảnh rỗi kia của mình. Đem cửa sổ hai bên trái phải căn phòng giam cầm Du Du quận chúa đánh nát.
Du Du quận chúa bị vài tên nữ thị vệ trông giữ chính đang ngồi ở bên trong. Nàng chợt thấy Ngô Minh mang theo cái khăn che mặt, sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh trong đôi mắt phóng xuất ánh sáng hy vọng.
“Yên tâm, ta lập tức cứu ngươi đi ra ngoài.” Ngô Minh đối Du Du quận chúa cười cười.
Nàng minh bạch Long lão đem cửa sổ đánh nát, là muốn làm cho mình phân tâm. Còn có Du Du quận chúa nếu như kinh hô vài tiếng, trong lúc tranh đấu càng sẽ phát huy bất lợi.
Bất quá, Long lão ngươi quyết định sai lầm rồi. Ngô Minh hướng trong miệng ném một viên đan dược, tự tin đem huyền khí thúc dục đứng lên, chuẩn bị toàn lực động thủ.
“Ngươi còn có thời gian rảnh ăn đường đậu?” Long lão căn bản không lý giải bản lĩnh Ngô Minh khả dĩ đem đan dược làm đường đậu ăn, nghĩ không ra có người khả dĩ không cần tĩnh tọa vẫn có thể hấp thu năng lượng dược lực.
“Ngươi tới một viên sao?” Ngô Minh cười hỏi.
“Không cần!” Long lão làm sao dám ăn, còn sợ đối phương hạ độc chứ.
Hắn bỏ đi hai bước, đem thư cầm trong tay trân trọng mà đặt ở trên bàn bên cạnh cửa sổ bị nghiền nát.
Một gã nữ thị vệ dùng một túi cẩm giúp Long lão đem thư thu vào.
Long lão hướng Ngô Minh liền ôm quyền: “Tiêu cô nương, hiện nay Huyền Vũ hoàng, bao quát cả lão phu ở bên trong, đều tương đối quý trọng bản lĩnh cô nương. Nếu như có khả năng, hi vọng cô nương cân nhắc đầu nhập đại Vũ ta. Cần điều kiện gì, cứ tự nhiên nói ra.”
Có thể để cho một vị huyền nguyệt cao thủ ôm quyền thi lễ, đây đã là tôn trọng lớn lao. Hơn nữa mở ra điều kiện coi như là một chi phiếu trống, chữ số tùy tiện để Ngô Minh điền.
Ngô Minh cười hắc hắc: “Đem Du Du quận chúa thả, chúng ta thì có thể đàm phán tiếp.” (chưa xong còn tiếp…)
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1193
|