Vị Tiêu cô nương này vì sao không khách khí như vậy?
Rất nhiều người trong lòng kỳ quái.
Tuy rằng không thể không thừa nhận bài thơ xác thực rất hay, hơn nữa một câu kết còn là điểm nhấn vẽ rồng thêm mắt cho cả bài thơ. Có thể nói, [ đáng thương tóc bạc sinh ] cái phần cuối này đem ý nghĩa hoàn chỉnh của cả bài thơ đều sửa đi.
Toàn bộ thơ từ đã không còn cảm giác a dua nịnh hót, chỉ còn lại thương xót cùng bất đắc dĩ đối với lão tướng già nua đang chờ đợi cái chết đến.
Lão tướng quân bị câu nói này đập cho một cú đến một lúc lâu sau vẫn không có lên tiếng, nhắm mắt nghiền ngẫm ý vị.
“Lão tướng quân, câu cuối cùng này ta nói như thế, là muốn khuyên ngài một câu.” Ngô Minh khom người đem lão tướng quân kéo đến một góc, nhẹ giọng nói: “Quá khứ huy hoàng đương nhiên đáng giá hoài niệm không nên lãng quên, nhưng hôm nay con cháu cả sảnh đường càng đáng giá quý trọng hơn. Nếu năm tháng không buông tha người, vì sao còn không tận hưởng hạnh phúc gia đình?”
Ngô Minh vừa nãy xoay người hỏi Hỗ Vân Kiều mấy câu, tựa là hỏi thăm gia đình lão tướng quân.
Quả nhiên, trong gia đình hắn cũng không mỹ mãn, lão tướng quân bởi vì sinh hoạt trong quân ngũ quá lâu, suốt ngày đánh đàn nhớ lại quá khứ, đây là chuyện xa gần đều bết. Hắn trốn ở cái dịch trạm này hưởng thụ nhàn chức, nhưng rời nhà rất xa.
Lão tướng quân mở ra hai mắt, nhìn Ngô Minh một lát không nói lời nào.
Chuyện như vậy đối với hắn mà nói là lần thứ nhất phát sinh.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám ở ngay trước mặt lão tướng quân, nghị luận việc nhà của hắn. Hơn nữa người ở cái thời đại này, vẫn đúng là không thích nhúng mũi vào việc nhà người khác.
Cái này nhưng bất đồng với một thế giới khác, cả ngày đàm tiếu các loại chuyện nhà người ta.
Cái này xem như là Ngô Minh còn trẻ tuổi chưa đủ kinh nghiệm mà mắc sai lầm rồi.
Lão tướng quân im lặng một lúc lâu, nhìn kỹ Ngô Minh, xác nhận nàng quả thực không có ác ý, mới chậm rãi nói: “Nha đầu, lời này của ngươi đổi lại là người khác, chỉ sợ họ không thích nghe.”
Hắn không lại xưng Tiêu cô nương, hiển nhiên là đang lấy thân phận trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Ngô Minh lúng túng gật đầu.
Lão tướng quân nói: “Ngươi tài hoa thuộc hàng bậc nhất, có thể hưởng danh xưng tài nữ, nhưng ta cũng khuyên ngươi một câu, chớ nên đắc ý vênh váo.”
Câu nói này nghe rất nặng, nhưng là lời tâm huyết.
Ngô Minh biết tốt xấu, vội vã cảm ơn.
Vận may của nàng tương đối khá. Đầu tiên là gặp gỡ thầy tốt bạn hiền Bạch trưởng lão, lại đụng với vị lão tướng quân lòng dạ rộng rãi này.
Dù sao Ngô Minh vẻn vẹn là một tên trạch nam, tuy rằng nhờ tiến hóa khung máy móc mà trên nhiều phương diện có ưu thế cấp bậc thuộc hàng Long Ngạo Thiên, nhưng ở trên đạo lí đối nhân xử thế vẫn có khiếm khuyết.
“Không lo lắng không lo lắng.” Lão tướng quân thấy Ngô Minh xin lỗi, cười nói: “Bất quá về tình về lý con người dẫu sao cũng có khiếm khuyết, cũng là tha thứ cho ngươi, ngươi lại vì ta làm một ca khúc đi.”
Ngô Minh vội vã xưng phải, lấy bút đến tiện tay viết ra 《 hướng thiên tái tá ngũ bách niên 》 ca khúc.
Mọi người dưới đài cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.
“Duyên trứ giang sơn khởi khởi phục phục ôn nhu đích khúc tuyến, phóng mã ái đích trung nguyên ái đích bắc quốc hòa giang nam, diện đối băng đao tuyết kiếm phong vũ đa tình đích bồi bạn… ” Lão tướng quân xem xong thử ngâm nga, xúc động thở dài: “Ngươi nha đầu này, cái bài ca này tuy rằng âm điệu quái lạ, nhưng nghe thật là hay. Chỉ là tốt thì lại tốt rồi, đã tai thì lại đã tai rồi, nhưng đầu bút nặng như vậy, làm sao ta có thể gánh chịu?”
Ngô Minh có chút không hiểu, nhưng nàng suy nghĩ nhanh, lập tức nghĩ thông suốt, sợ hết hồn.
Bài hát này có đế vương khí quá thịnh!
“Bài hát này ta ghi nhớ sau lại chuyển giao cho Tề vương, thiết nghĩ ngươi chớ lại lưu truyền ra.” Lão tướng quân âm thầm ghi nhớ một lúc lâu, đưa tay lấy ra mồi lửa, đem bản thảo đốt thành tro bụi.
Ngô Minh thẹn thùng.
Nàng từ một thế giới khác xuyên qua đến, trong đầu còn quả thật không có loại cấm kỵ đàn một dây* này. (*một điển tích liên quan đến đàn hạc bầu đơn dây)
《 hướng thiên mượn nữa năm trăm niên 》 mười phần đế vương khí, nếu là một cái nam tử tầm thường lung tung xướng ra, chỉ sợ đều sẽ bị người có ác ý vu hại.
May mắn Ngô Minh chỉ là cô gái, cái lão tướng quân này lại đối với nàng rất là yêu thích, cũng không có chỉ trích thêm nữa.
“Nha đầu, sau này trước khi người ngâm phú làm thơ, ngàn vạn lưu ý.” Lão tướng quân lại đặc biệt căn dặn một câu.
“Vâng.” Ngô Minh ghi nhớ ở trong lòng.
Bất quá trang B* vẫn là phải giả bộ, Ngô Minh thầm nghĩ. Xuyên qua sau thành nữ bản Long Ngạo Thiên, trời sinh có B, không cần giả bộ? (*nghĩa là giả trang bức – giả bộ ngốc nghếch theo kiểu ngây thơ đáng yêu)
Hai người ở chỗ này hồi lâu, mấy vị nữ tử Lâm Kiếm môn bên kia nhưng cũng không có nói lời dị nghị nào.
Bởi vì các nàng cũng chính đang say rượu đây.
Tính tự phụ trong tâm Mạc tài nữ đã bị phá vỡ, sầu nhập vào ý rượu, chính đang đầu óc choáng váng, liền đến cái ghế đều có chút ngồi không yên. Vị thầy thuốc phụ trách trị liệu bị phỏng trước đó mới vừa pha xong nước giải rượu, phải rót hết cho nàng.
Lâm Triêu Dĩnh nguyên bản tửu lượng không lớn, vừa nãy lại uống quá nhanh, men rượu dâng lên đã đi xuống đài tìm nơi vắng vẻ nôn mửa một lát.
Hai vị bạn thân đội hữu kia của nàng chính đang tựa đầu vào ghế ngủ
Người thứ ba ra đề mục, Thượng Dược Cốc nữ dược sư cũng là có chút cảm giác bị phơi nắng tại chỗ.
“Nếu không, ta liền không ra đề mục đi…” Nữ dược sư cũng không còn có lòng dạ nào ra mặt, hơn nữa thực sự là đã xác định Hỗ Đao môn như muốn chiếm hết thượng phong, hoàn toàn không có cần thiết lại so đấu ván thứ ba.
Lão tướng quân hỏi: “Nguyên bản ngươi chuẩn bị để các nàng thi cái gì?”
“Thư pháp.” Nữ thầy thuốc đưa tay lăng không vạch một cái, làm cái động tác viết chữ.
“Đáng tiếc đội hữu không còn trọn vẹn.” Lão tướng quân nhìn Lâm Kiếm môn bên kia vì say rượu mà tàn khuyết không đầy đủ mà tiếc nuối nói.
Bọn họ nói chuyện không có che giấu, thính lực khá mạnh như huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh vừa nghe, nhất thời sinh ra ý cười, đứng lên làm rung động bộ giáp vàng đi tới: “Hai vị tiền bối, mời ra đề không sao cả, một mình ta ứng chiến là đủ.”
Nữ dược sư do dự một chút, nhìn lão tướng quân cùng tuần sát sứ, lại nhìn về phía Hỗ Đao môn bên kia, mới gật đầu nói: “Được, như vậy xin mời tuyên bố.”
Ông lão chủ trì lại vội vã đứng ra, cao giọng nói: “Trận thứ hai, Hỗ Đao môn thắng!”
Lão tướng quân đem khối bài tài nữ thứ hai treo ở trên tiêu chí của Hỗ Đao môn.
“Xin mời người ra đề mục ván thứ ba —— Thượng Dược Cốc y xá thánh thủ Thượng Xuân Hoa, ra đề mục cho tài nữ song phương!”
Nữ dược sư chậm rãi đi tới giữa đài, ung dung thong thả nói: “Xin mời tất cả thành viên của hai đội viết ra mấy bức văn tự, lấy chữ tốt nhất làm người chiến thắng.”
Tất cả tả mấy bức văn tự? Cái này ẩn chứa nhiều hàm nghĩa.
Trong đó ẩn hàm một điểm nội dung đấu văn chứ? Ai không biết xấu hổ mà dám viết ra đến chữ vô nghĩa?
Trong lòng mọi người chính đang suy đoán, nữ dược sư cũng là vì mọi người giải thích nghi hoặc.
Nàng nhấc lên cây bút vừa nãy Ngô Minh lưu lại, xoạt xoạt ở trên một tờ giấy viết xuống [ hành y tế thế ] bốn chữ.
“Lão thân ở trăm dặm phụ cận Trượng Kiếm Tông mới mở một y quán, hơi có tư tâm, cầu một bộ chữ tốt.” Nữ dược sư cười giải thích.
Hiển nhiên, đây chính là hạn định văn tự. Cũng sẽ không hàm chứa nội dung đấu văn.
Ông lão chủ trì đem đề bài treo lên ở trên tường lôi đài.
Xa xa người có công lực huyền khí kém thấy không rõ lắm, nhưng rất nhiều đệ tử nhìn đã hiểu.
Không nghĩ tới, vị thánh thủ dược sư này lại viết ra chữ đẹp.
Sau đó liền xem hai bên Lâm Kiếm môn cùng Hỗ Đao môn ai có thể viết chữ đẹp hơn rồi.
Có vài tên tạp dịch kính cẩn vì hai bên dâng mấy bộ giấy và bút mực.
Huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh cũng không để ý tới Mạc đại tài nữ có ở đó hay không, trực tiếp đề bút múa may.
Nhóm tạp dịch mang lên khổ giấy tựa là loại lớn chuyên dùng viết chữ lưu niệm, có thể viết chữ rất lớn, sau khi dựng đứng lên người xa xa cũng thấy rõ.
Có tạp dịch đứng chờ sau khi chữ khô mực liền vội vã nâng lên.
Dù cho người không hiểu thư pháp cũng có thể thấy. Quả thật không tệ! Tuyệt đối là người tài ba trong lĩnh vực thư pháp!
Thậm chí có người có thâm niên, có thể suy đoán vị huyền vũ nữ tướng này nhất định ở trên mặt thư pháp đã có thành tựu, thậm chí đã từng mời qua danh sư dạy dỗ, Không trách huyền vũ nữ tướng lại tự tin như thế.
Hạng mục thư pháp, không phải là thiên tư thông minh liền có thể phát huy tốt đẹp.
Không có mười năm khổ công, không ra được đẳng cấp!
Rất nhiều người trong lòng kỳ quái.
Tuy rằng không thể không thừa nhận bài thơ xác thực rất hay, hơn nữa một câu kết còn là điểm nhấn vẽ rồng thêm mắt cho cả bài thơ. Có thể nói, [ đáng thương tóc bạc sinh ] cái phần cuối này đem ý nghĩa hoàn chỉnh của cả bài thơ đều sửa đi.
Toàn bộ thơ từ đã không còn cảm giác a dua nịnh hót, chỉ còn lại thương xót cùng bất đắc dĩ đối với lão tướng già nua đang chờ đợi cái chết đến.
Lão tướng quân bị câu nói này đập cho một cú đến một lúc lâu sau vẫn không có lên tiếng, nhắm mắt nghiền ngẫm ý vị.
“Lão tướng quân, câu cuối cùng này ta nói như thế, là muốn khuyên ngài một câu.” Ngô Minh khom người đem lão tướng quân kéo đến một góc, nhẹ giọng nói: “Quá khứ huy hoàng đương nhiên đáng giá hoài niệm không nên lãng quên, nhưng hôm nay con cháu cả sảnh đường càng đáng giá quý trọng hơn. Nếu năm tháng không buông tha người, vì sao còn không tận hưởng hạnh phúc gia đình?”
Ngô Minh vừa nãy xoay người hỏi Hỗ Vân Kiều mấy câu, tựa là hỏi thăm gia đình lão tướng quân.
Quả nhiên, trong gia đình hắn cũng không mỹ mãn, lão tướng quân bởi vì sinh hoạt trong quân ngũ quá lâu, suốt ngày đánh đàn nhớ lại quá khứ, đây là chuyện xa gần đều bết. Hắn trốn ở cái dịch trạm này hưởng thụ nhàn chức, nhưng rời nhà rất xa.
Lão tướng quân mở ra hai mắt, nhìn Ngô Minh một lát không nói lời nào.
Chuyện như vậy đối với hắn mà nói là lần thứ nhất phát sinh.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám ở ngay trước mặt lão tướng quân, nghị luận việc nhà của hắn. Hơn nữa người ở cái thời đại này, vẫn đúng là không thích nhúng mũi vào việc nhà người khác.
Cái này nhưng bất đồng với một thế giới khác, cả ngày đàm tiếu các loại chuyện nhà người ta.
Cái này xem như là Ngô Minh còn trẻ tuổi chưa đủ kinh nghiệm mà mắc sai lầm rồi.
Lão tướng quân im lặng một lúc lâu, nhìn kỹ Ngô Minh, xác nhận nàng quả thực không có ác ý, mới chậm rãi nói: “Nha đầu, lời này của ngươi đổi lại là người khác, chỉ sợ họ không thích nghe.”
Hắn không lại xưng Tiêu cô nương, hiển nhiên là đang lấy thân phận trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Ngô Minh lúng túng gật đầu.
Lão tướng quân nói: “Ngươi tài hoa thuộc hàng bậc nhất, có thể hưởng danh xưng tài nữ, nhưng ta cũng khuyên ngươi một câu, chớ nên đắc ý vênh váo.”
Câu nói này nghe rất nặng, nhưng là lời tâm huyết.
Ngô Minh biết tốt xấu, vội vã cảm ơn.
Vận may của nàng tương đối khá. Đầu tiên là gặp gỡ thầy tốt bạn hiền Bạch trưởng lão, lại đụng với vị lão tướng quân lòng dạ rộng rãi này.
Dù sao Ngô Minh vẻn vẹn là một tên trạch nam, tuy rằng nhờ tiến hóa khung máy móc mà trên nhiều phương diện có ưu thế cấp bậc thuộc hàng Long Ngạo Thiên, nhưng ở trên đạo lí đối nhân xử thế vẫn có khiếm khuyết.
“Không lo lắng không lo lắng.” Lão tướng quân thấy Ngô Minh xin lỗi, cười nói: “Bất quá về tình về lý con người dẫu sao cũng có khiếm khuyết, cũng là tha thứ cho ngươi, ngươi lại vì ta làm một ca khúc đi.”
Ngô Minh vội vã xưng phải, lấy bút đến tiện tay viết ra 《 hướng thiên tái tá ngũ bách niên 》 ca khúc.
Mọi người dưới đài cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.
“Duyên trứ giang sơn khởi khởi phục phục ôn nhu đích khúc tuyến, phóng mã ái đích trung nguyên ái đích bắc quốc hòa giang nam, diện đối băng đao tuyết kiếm phong vũ đa tình đích bồi bạn… ” Lão tướng quân xem xong thử ngâm nga, xúc động thở dài: “Ngươi nha đầu này, cái bài ca này tuy rằng âm điệu quái lạ, nhưng nghe thật là hay. Chỉ là tốt thì lại tốt rồi, đã tai thì lại đã tai rồi, nhưng đầu bút nặng như vậy, làm sao ta có thể gánh chịu?”
Ngô Minh có chút không hiểu, nhưng nàng suy nghĩ nhanh, lập tức nghĩ thông suốt, sợ hết hồn.
Bài hát này có đế vương khí quá thịnh!
“Bài hát này ta ghi nhớ sau lại chuyển giao cho Tề vương, thiết nghĩ ngươi chớ lại lưu truyền ra.” Lão tướng quân âm thầm ghi nhớ một lúc lâu, đưa tay lấy ra mồi lửa, đem bản thảo đốt thành tro bụi.
Ngô Minh thẹn thùng.
Nàng từ một thế giới khác xuyên qua đến, trong đầu còn quả thật không có loại cấm kỵ đàn một dây* này. (*một điển tích liên quan đến đàn hạc bầu đơn dây)
《 hướng thiên mượn nữa năm trăm niên 》 mười phần đế vương khí, nếu là một cái nam tử tầm thường lung tung xướng ra, chỉ sợ đều sẽ bị người có ác ý vu hại.
May mắn Ngô Minh chỉ là cô gái, cái lão tướng quân này lại đối với nàng rất là yêu thích, cũng không có chỉ trích thêm nữa.
“Nha đầu, sau này trước khi người ngâm phú làm thơ, ngàn vạn lưu ý.” Lão tướng quân lại đặc biệt căn dặn một câu.
“Vâng.” Ngô Minh ghi nhớ ở trong lòng.
Bất quá trang B* vẫn là phải giả bộ, Ngô Minh thầm nghĩ. Xuyên qua sau thành nữ bản Long Ngạo Thiên, trời sinh có B, không cần giả bộ? (*nghĩa là giả trang bức – giả bộ ngốc nghếch theo kiểu ngây thơ đáng yêu)
Hai người ở chỗ này hồi lâu, mấy vị nữ tử Lâm Kiếm môn bên kia nhưng cũng không có nói lời dị nghị nào.
Bởi vì các nàng cũng chính đang say rượu đây.
Tính tự phụ trong tâm Mạc tài nữ đã bị phá vỡ, sầu nhập vào ý rượu, chính đang đầu óc choáng váng, liền đến cái ghế đều có chút ngồi không yên. Vị thầy thuốc phụ trách trị liệu bị phỏng trước đó mới vừa pha xong nước giải rượu, phải rót hết cho nàng.
Lâm Triêu Dĩnh nguyên bản tửu lượng không lớn, vừa nãy lại uống quá nhanh, men rượu dâng lên đã đi xuống đài tìm nơi vắng vẻ nôn mửa một lát.
Hai vị bạn thân đội hữu kia của nàng chính đang tựa đầu vào ghế ngủ
Người thứ ba ra đề mục, Thượng Dược Cốc nữ dược sư cũng là có chút cảm giác bị phơi nắng tại chỗ.
“Nếu không, ta liền không ra đề mục đi…” Nữ dược sư cũng không còn có lòng dạ nào ra mặt, hơn nữa thực sự là đã xác định Hỗ Đao môn như muốn chiếm hết thượng phong, hoàn toàn không có cần thiết lại so đấu ván thứ ba.
Lão tướng quân hỏi: “Nguyên bản ngươi chuẩn bị để các nàng thi cái gì?”
“Thư pháp.” Nữ thầy thuốc đưa tay lăng không vạch một cái, làm cái động tác viết chữ.
“Đáng tiếc đội hữu không còn trọn vẹn.” Lão tướng quân nhìn Lâm Kiếm môn bên kia vì say rượu mà tàn khuyết không đầy đủ mà tiếc nuối nói.
Bọn họ nói chuyện không có che giấu, thính lực khá mạnh như huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh vừa nghe, nhất thời sinh ra ý cười, đứng lên làm rung động bộ giáp vàng đi tới: “Hai vị tiền bối, mời ra đề không sao cả, một mình ta ứng chiến là đủ.”
Nữ dược sư do dự một chút, nhìn lão tướng quân cùng tuần sát sứ, lại nhìn về phía Hỗ Đao môn bên kia, mới gật đầu nói: “Được, như vậy xin mời tuyên bố.”
Ông lão chủ trì lại vội vã đứng ra, cao giọng nói: “Trận thứ hai, Hỗ Đao môn thắng!”
Lão tướng quân đem khối bài tài nữ thứ hai treo ở trên tiêu chí của Hỗ Đao môn.
“Xin mời người ra đề mục ván thứ ba —— Thượng Dược Cốc y xá thánh thủ Thượng Xuân Hoa, ra đề mục cho tài nữ song phương!”
Nữ dược sư chậm rãi đi tới giữa đài, ung dung thong thả nói: “Xin mời tất cả thành viên của hai đội viết ra mấy bức văn tự, lấy chữ tốt nhất làm người chiến thắng.”
Tất cả tả mấy bức văn tự? Cái này ẩn chứa nhiều hàm nghĩa.
Trong đó ẩn hàm một điểm nội dung đấu văn chứ? Ai không biết xấu hổ mà dám viết ra đến chữ vô nghĩa?
Trong lòng mọi người chính đang suy đoán, nữ dược sư cũng là vì mọi người giải thích nghi hoặc.
Nàng nhấc lên cây bút vừa nãy Ngô Minh lưu lại, xoạt xoạt ở trên một tờ giấy viết xuống [ hành y tế thế ] bốn chữ.
“Lão thân ở trăm dặm phụ cận Trượng Kiếm Tông mới mở một y quán, hơi có tư tâm, cầu một bộ chữ tốt.” Nữ dược sư cười giải thích.
Hiển nhiên, đây chính là hạn định văn tự. Cũng sẽ không hàm chứa nội dung đấu văn.
Ông lão chủ trì đem đề bài treo lên ở trên tường lôi đài.
Xa xa người có công lực huyền khí kém thấy không rõ lắm, nhưng rất nhiều đệ tử nhìn đã hiểu.
Không nghĩ tới, vị thánh thủ dược sư này lại viết ra chữ đẹp.
Sau đó liền xem hai bên Lâm Kiếm môn cùng Hỗ Đao môn ai có thể viết chữ đẹp hơn rồi.
Có vài tên tạp dịch kính cẩn vì hai bên dâng mấy bộ giấy và bút mực.
Huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh cũng không để ý tới Mạc đại tài nữ có ở đó hay không, trực tiếp đề bút múa may.
Nhóm tạp dịch mang lên khổ giấy tựa là loại lớn chuyên dùng viết chữ lưu niệm, có thể viết chữ rất lớn, sau khi dựng đứng lên người xa xa cũng thấy rõ.
Có tạp dịch đứng chờ sau khi chữ khô mực liền vội vã nâng lên.
Dù cho người không hiểu thư pháp cũng có thể thấy. Quả thật không tệ! Tuyệt đối là người tài ba trong lĩnh vực thư pháp!
Thậm chí có người có thâm niên, có thể suy đoán vị huyền vũ nữ tướng này nhất định ở trên mặt thư pháp đã có thành tựu, thậm chí đã từng mời qua danh sư dạy dỗ, Không trách huyền vũ nữ tướng lại tự tin như thế.
Hạng mục thư pháp, không phải là thiên tư thông minh liền có thể phát huy tốt đẹp.
Không có mười năm khổ công, không ra được đẳng cấp!
/1193
|