Chú thích:
(1) Ngôn linh: Năng lực lời ra tất linh.
(2) Lầu chính: Nơi ở của bố mẹ nam chính.
(3) Quái vật hồ Loch Ness, thường còn được gọi là "Nessie" hay "Ness" (tiếng Gaelic: Niseag ), là một động vật hoặc nhóm sinh vật bí ẩn và chưa thể xác định được, người ta cho là chúng sống ở hồ Ness (Loch Ness ), một hồ nước ngọt điểm sâu nhất của hồ là 230 m (754 feet), gần thành phố Inverness tại Scotland . Nessie thường được xếp vào loại quái vật hồ .Bấm vào để xem thêm.. Giữa trưa trời nắng gắt, Ngôn Chân Chân ngồi cạnh biển, trên trán đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn không có ý định quay về, vẫn quanh đi quẩn lại ở bờ biển.
Lúc này ngôn linh thất bại rồi.
Nói thật, năng lực của cô mặc dù lợi hại nhưng vẫn không tính là nghịch thiên, số lần thất bại không ít nhưng thất bại đều có nguyên nhân.
Hoặc là không hợp logic hoặc là điều kiện trước tiên không được thành lập.
Cái đầu tiên rất dễ hiểu, ví dụ: Kem rơi xuống đất, hợp với logic có thể thành lập; Kem rơi xuống đất thành hình bông hoa, gần hình thành ngay lập tức sẽ biến thành bông hoa kem; kem rơi xuống đất thành bông hoa thực sự thì không phù hợp với hiện thực nên không thành lập.
Cái sau thì còn đơn giản hơn, cho nên bắt buộc phải là sự việc khách quan tồn tại ---Nếu như A chết rồi, cô không thể nói là A sống và nhảy múa bên trong mộ được.
Trong ngôn linh cô vừa nói logic rất đơn giản, khả năng thất bại rất thấp, nhưng sự thật thì.. Lẽ nào cô nhìn nhầm, lúc nãy không có gì xuất hiện cả.
Không đúng nha.
Ngôn Chân Chân dụi mắt, vô cùng tin tưởng thị lực 10/10 được dị năng bảo dưỡng của cô.
Hơn nữa, vết tích lưu lại trên chiếc thuyền đã chứng thực điều này: Dưới đáy có vết nước, bên cạnh có vết tích của chất nhờn kì lạ màu xanh lá cây và mấy thứ giống như là vảy cá.
Cân nhắc tới nhiệt độ hiện tại, không chút khó hiểu đây đã từng xuất hiện cái gì đó.
Cô không cam tâm cứ như vậy mà về, đi đi lại lại vẫn không muốn về.
Tình tiết này có phải rất quen thuộc hay không? Nếu như đây là phim kinh dị thì đây là hành động đi tìm cái chết.
Nhưng mà, chuyện đời có tính hai mặt cũng xuất hiện ở đây.
Sợ hãi có thể giữ tính mạng, chỉ cần chấp nhận sự tầm thường, nhưng mà đi cùng với mạo hiểm và cái chết thì sẽ có thành tựu to lớn.
Ngôn Chân Chân đang tuổi thanh xuân, chưa hiểu hết sự tàn ác của xã hội, ngược lại, năng lực siêu phàm làm cho cô biến thành thiếu nữ trung nhị.
Chạy trốn rất xấu hổ nhưng rất hữu dụng.
Tìm chỗ chết rất lỗ mãng nhưng vô cùng sảng khoái.
Ngôn Chân Chân không lùi bước, tiếp tục phơi nắng.
Sau 5 phút, vận mệnh phản hồi lại cho người phản kháng.
Trên mặt biển trong vắt xuất hiện một vật kì lạ, bởi vì ánh nắng chói mắt, mặt nước phản xạ gay gắt, cho nên dù Ngôn Chân Chân cực lực nheo mắt cũng không nhìn rõ đó rốt cuộc là cái gì.
Cảnh này có chút giống ảnh quái vật hồ Loch Ness trên mạng lan truyền, có cái bóng đen nổi trên mặt nước nhưng cụ thể nhìn không rõ.
Nó có khả năng là quái vật nước, cũng có khả năng là con vịt nhỏ.
Ngôn Chân Chân nhìn một lúc, đá văng giày ra, chuẩn bị đi xem rõ ràng. Nhưng mà cô cũng không lỗ mãng trực tiếp đi mà thêm buff cho mình trước.
"Trong vòng 15 phút tôi sẽ trở nên vô cùng may mắn, tránh qua mọi nguy hiểm."
May mắn không cần logic, khả năng thất bại vô cùng thấp.
Hai chân giẫm cát, cô đi từ từ tới biển.
Bóng đen không di chuyển, dường như đang theo dõi cô, lại dường như chỉ là một con vịt nhỏ bị bỏ rơi.
Lực cản của nước càng ngày càng lớn, Ngôn Chân Chân không khỏi tăng tốc, đương lúc cô sắp nhìn rõ nó thì một đợt sóng lại kéo tới, đẩy nó đi ra xa.
Cô đuổi theo nó.
Dưới chân giẫm phải cái gì đó trơn tuột tuột.
Rất đáng tiếc, mặc dù Ngôn Chân Chân có dị năng, nhưng dị năng không thể giúp cô giải quyết tất cả vấn đề, khả năng phản ứng và giữ thăng bằng cũng không thể.
Cô không đứng vững, lảo đảo một chút.
Đúng lúc đó đằng sau truyền đến một trận gió, một bóng đen vượt qua người cô, trực tiếp rơi vào biển.
Cả quá trình không quá 1 giây mà Ngôn Chân Chân cúi đầu chỉ trong chốc lát đó, nhưng lúc cô ngẩng đầu thì đã không thấy bóng đen đâu rồi.
Mặt biển nổi lên một mũi tên.
Cô quay đầu lại, thấy trên bờ biển xuất hiện một thanh niên mặc áo phông trắng quần kaki đang cầm một chiếc cung hỗn hợp, hiển nhiên mũi tên vừa rồi là cậu ta bắn.
"Cô đến đây làm gì?" Lăng Hằng lạnh lùng hỏi.
Ngôn Chân Chân nghiêng đầu, bộ dạng như một cô bé vô hại: "Chơi nưới." Dừng lại một chút rồi cố tình hỏi: "Tôi không được tới đây sao? Xin lỗi, tôi không biết."
Khi người gây chuyện chủ động nhận sai hơn nữa thái độ tốt thì người bình thường ai cũng sẽ không tiếp tục truy cứu đặc biệt dưới tình huống không có gì đặc biệt.
Nhưng mà, Lăng Hằng vẫn tiếp tục lạnh lùng: "Không có gì thì đừng có chạy linh tinh."
"Ờ." Cô quay lại, đeo lại giày rồi quan sát thiếu niên đột nhiên xuất hiện này.
Đến gần nhìn mới phát hiện thiếu niên vô cùng đẹp mắt: Mày như núi, mắt như nước, sự kết hợp hài hòa, lại có sống mũi cao thẳng làm cho khuôn mặt như tranh sơn thủy trở nên rõ nét.
Càng quá đang hơn là làn da của cậu ta dưới ánh mặt trời vẫn trắng như vậy, sắc tố đen dường như không có chút nào.
Ngôn Chân Chân lần đầu tiên gặp được một thiếu niên xinh đẹp như vậy, vô cùng chấn động, không nhịn được nhìn nhiều hơn.
Càng nhìn càng thấy đẹp.
Tầm mắt của Lăng Hằng nhìn lại.
"Cậu ăn cơm chưa?" Cô không lùi lại, ngược lại bắt đầu nói chuyện cùng cậu.
Lăng Hằng nhìn cô một lúc rồi quay đầu bỏ đi, dường như không muốn nói chuyện.
Ngôn Chân Chân đuổi theo: "Mũi tên của cậu suýt nữa thì bắn trúng tôi."
"Cho nên?" Cậu nhướn mày.
"Cậu ăn cơm chưa?" Cô lặp lại vấn đề vừa nãy: "Tôi không có chỗ ăn cơm."
Lăng Hằng cau mày: "Cô chưa ăn cơm?"
Ngôn Chân Chân không trả lời.
Nếu như Nhiễm Nhiễm có mặt ở đây nhất định sẽ ở trong lòng cười nhạo: Quả nhiên, nếu như nữ chính thực sự yếu đuối thuần khiết ngây thơ thì làm sao có thể thành công thượng vị trở thành phu nhân nhà giàu? Cô ta chính là người phụ nữ tâm cơ, nhìn xem cô ta thả câu quá giỏi.
Nhưng Ngôn Chân Chân không nghĩ như vậy.
Cô "không trả lời", mọi người nhìn vào thì cho rằng cô cố tình ra vẻ đáng thương để người khác liên tưởng, nhưng cô lại cảm thấy đây chỉ là sự im lặng hiền lành thôi.
Nói "đúng" thì quá xấu hổ rồi.
Đặc biệt là khi đây là sự thật không phải do cô bịa đặt.
Người bụng dạ tốt như cô sẽ không đâm nhát dao cuối cùng.
Lăng Hằng không biết nguyên nhân bên trong, trong mắt cậu, giải quyết vấn đề ăn cơm thay cho việc giải thích nguyên nhân bắn mũi tên đó là thỏa đáng nhất, nên nói: "Đi theo tôi."
Ngôn Chân Chân nhanh nhẹn đi theo cậu.
Cô không quan tâm sự xuất hiện của Lăng Hằng ở đây sao? Tất nhiên là không, chỉ là tiếp tục hỏi cũng không có kết quả, lùi một bước ngược lại càng dễ dàng tiếp cận.
Điều duy nhất có thể xác định là việc cậu ta cầm cung tên xuất hiện ở bờ biển không phải là việc ngoài ý muốn.
Thật là thú vị, không phải sao?
Từ bờ biển về tới biệt thự đại khái mất tầm 15 phút.
Lăng Hằng không sống ở lầu chính mà sống ở một tòa biệt thự khác phía đông, cách biển và phía sau núi rất gần, vô cùng yên tĩnh.
So với sự hoa lệ của lầu chính, ở đây lại dùng phong cách điển hình của địa trung hải, đường mòn rải đá cuội, biệt thự màu lam nhạt đậm chất của biển.
Ngôn Chân Chân không hiểu kiến trúc, nhưng sự kết hợp xanh trắng càng phù hợp với thẩm mỹ của thiếu nữ hơn.
Đi vào trong nhà, đồ đạc bên trong dùng màu vàng ấm áp, ghế sô pha màu vàng đất vừa nhìn đã thấy mềm, giá áo bằng gỗ nhìn đơn giản mà đẹp, tiêu bản san hô, sò và động vật được trang trí ở các góc tường, căn nhà tràn đầy không khí tươi mát của tự nhiên.
Lăng Hằng treo cung hỗn hợp lên tường, tiện tay cầm lên điện thoại trên tủ, gọi tới nhà bếp: "Mang bữa trưa tới đây, hai suất."
Ngôn Chân Chân nhìn chằm chằm con thỏ lông xù ở góc bàn, nó nhìn có vẻ ngốc nghếch dễ thương, cơ thể ngồi xổm dường như chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào chạy trốn: "Đây là thật à?"
Cậu không trả lời, tự thay giày rồi đi vào nhà bếp.
Ngôn Chân Chân tìm đôi dép đeo vào rồi chạy theo: "Có kem không?"
Lăng Hằng cầm nước nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị.
Người này sao mặt dày vậy? Là do cậu không đủ dữ?
"Tôi tên là Ngôn Chân Chân." Cô tò mò với mọi thứ, ngay cả vỏ sò treo trong nhà bếp cũng ngắm một lúc lâu: "Cậu tên là Lăng Hằng, đứa con thứ hai của nhà họ Lăng đúng không?"
Lăng Hằng không tỏ thái độ: "Là dì Tương nói với cô?"
"Mẹ tôi là người tốt, miệng rất chặt, rất ít khi nói với tôi chuyện của nhà cậu." Ngôn Chân Chân chắp tay lại: "Nhưng mà người nhà cậu không nhiều, không cần đoán cũng biết hết."
Cậu đặt cốc xuống, lấy hai cây kem ốc quế từ trong tủ lạnh ra, đưa cho cô một cái.
"Cảm ơn." Ngôn Chân Chân vừa mệt vừa nóng, không đợi được tới lúc ăn cơm liền nhanh chóng bóc vỏ, cắn hết một nửa cây kem luôn.
Sau khi nuốt xuống bơ sữa lạnh, trên mặt cô xuất hiện vẻ thỏa mãn: "Thực ra trước đây tôi rất ghét cậu, một năm tôi chỉ được gặp mẹ một lần, bà ấy lúc nào cũng phải chăm sóc cậu."
Lăng Hằng nói: "Đây là việc của bà ấy."
"Đúng vậy, là công việc, nhưng đối với một đứa bé mà nói, đây chỉ là lấy cớ." Ngôn Chân Chân cắn lớp vỏ sô cô la bên ngoài: "Nhưng mà, bây giờ tôi tha thứ cho cậu, cũng tha thứ cho bà ấy rồi."
Người xinh đẹp như vậy, là cô thì cô cũng sẽ thiên vị.
Lăng Hằng cau mày, cảm thấy kỳ lạ.
Ngôn Chân Chân giải thích: "Trước đây tôi từng nghi ngờ tôi không phải con ruột của bà ấy mà là cậu, cậu với tôi bị bà ấy tráo đổi."
Lăng Hằng: "..."
"Tôi cũng từng nghi ngờ ba ruột của tôi có khi nào là Lăng tiên sinh hay không, nhưng cậu và tôi không có điểm gì giống nhau cả nên không phải rồi." Cô tiếp tục kể.
Lăng Hằng cuối cùng cũng tìm được lại tiếng nói của mình, lạnh lùng nói: "Sức tưởng tượng của cô thật phong phú."
Ngôn Chân Chân nhún vai: "Nếu như cậu cũng giống tôi, từ trước tới nay chưa có bất kỳ tin tức của ba mình thì cũng sẽ đoán theo chiều hướng hợp lý."
"Điều này không hợp lý." Cũng thật kỳ lạ, cách nói xúc phạm đến bố mẹ như vậy mà Lăng Hằng cũng không hề phẫn nộ, nói đúng hơn là lạnh lùng.
Ngôn Chân Chân không tranh cãi cùng cậu: "Tùy ý, nếu như cả hai khả năng này không thành lập thì giữa chúng ta không có quan hệ thiệt hơn, có thể trở thành bạn bè."
Lăng Hằng cười nhạo: "Tôi không có ý định kết bạn với cô." Cậu thậm chí còn nhấn mạnh ngữ khí: "Cô xứng sao?"
"Chúng ta đã trở thành bạn bè rồi." Cô lắc lắc cây kem trong tay:"Mặc dù cậu nhìn có vẻ rất dữ nhưng hành động lại không hề có sức thuyết phục, hơn nữa, tôi rất xác định chúng ta sẽ trở thành bạn bè.
Buff may mắn có thời hạn 15 phút, nếu như tránh được mũi tên kia là may mắn thì Lăng Hằng là người có ác ý, sau đó cô sẽ tự động tránh xa.
Nhưng sự thật là trong vòng tròn may mắn bọn họ đã tiếp xúc gần hơn một chút.
Cho nên có thể nói là sự xuất hiện của Lăng Hằng mới là may mắn.
So với sự phiến diện của lời nói lạnh lùng, cô càng tin tưởng năng lực của mình hơn.
Tác giả có điều muốn nói:
Lăng Hằng: Tôi không đủ dữ?
Ngôn Chân Chân: Người này thật xinh đẹp!
* * *
Năng lực lời ra tất linh của nữ chính giống như lượng cơm của con người, không có giới hạn nhất định, dưới trạng thái bình thường và không bình thường đều có sự giao động. Tư duy logic và điều kiện tiên quyết chính là lượng cơm ăn bình thường nhưng không tuyệt đối, cho nên phía sau sẽ xuất hiện cái khác, không phải bug, xin phép nói trước.Bấm vào để xem thêm..
(1) Ngôn linh: Năng lực lời ra tất linh.
(2) Lầu chính: Nơi ở của bố mẹ nam chính.
(3) Quái vật hồ Loch Ness, thường còn được gọi là "Nessie" hay "Ness" (tiếng Gaelic: Niseag ), là một động vật hoặc nhóm sinh vật bí ẩn và chưa thể xác định được, người ta cho là chúng sống ở hồ Ness (Loch Ness ), một hồ nước ngọt điểm sâu nhất của hồ là 230 m (754 feet), gần thành phố Inverness tại Scotland . Nessie thường được xếp vào loại quái vật hồ .Bấm vào để xem thêm.. Giữa trưa trời nắng gắt, Ngôn Chân Chân ngồi cạnh biển, trên trán đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn không có ý định quay về, vẫn quanh đi quẩn lại ở bờ biển.
Lúc này ngôn linh thất bại rồi.
Nói thật, năng lực của cô mặc dù lợi hại nhưng vẫn không tính là nghịch thiên, số lần thất bại không ít nhưng thất bại đều có nguyên nhân.
Hoặc là không hợp logic hoặc là điều kiện trước tiên không được thành lập.
Cái đầu tiên rất dễ hiểu, ví dụ: Kem rơi xuống đất, hợp với logic có thể thành lập; Kem rơi xuống đất thành hình bông hoa, gần hình thành ngay lập tức sẽ biến thành bông hoa kem; kem rơi xuống đất thành bông hoa thực sự thì không phù hợp với hiện thực nên không thành lập.
Cái sau thì còn đơn giản hơn, cho nên bắt buộc phải là sự việc khách quan tồn tại ---Nếu như A chết rồi, cô không thể nói là A sống và nhảy múa bên trong mộ được.
Trong ngôn linh cô vừa nói logic rất đơn giản, khả năng thất bại rất thấp, nhưng sự thật thì.. Lẽ nào cô nhìn nhầm, lúc nãy không có gì xuất hiện cả.
Không đúng nha.
Ngôn Chân Chân dụi mắt, vô cùng tin tưởng thị lực 10/10 được dị năng bảo dưỡng của cô.
Hơn nữa, vết tích lưu lại trên chiếc thuyền đã chứng thực điều này: Dưới đáy có vết nước, bên cạnh có vết tích của chất nhờn kì lạ màu xanh lá cây và mấy thứ giống như là vảy cá.
Cân nhắc tới nhiệt độ hiện tại, không chút khó hiểu đây đã từng xuất hiện cái gì đó.
Cô không cam tâm cứ như vậy mà về, đi đi lại lại vẫn không muốn về.
Tình tiết này có phải rất quen thuộc hay không? Nếu như đây là phim kinh dị thì đây là hành động đi tìm cái chết.
Nhưng mà, chuyện đời có tính hai mặt cũng xuất hiện ở đây.
Sợ hãi có thể giữ tính mạng, chỉ cần chấp nhận sự tầm thường, nhưng mà đi cùng với mạo hiểm và cái chết thì sẽ có thành tựu to lớn.
Ngôn Chân Chân đang tuổi thanh xuân, chưa hiểu hết sự tàn ác của xã hội, ngược lại, năng lực siêu phàm làm cho cô biến thành thiếu nữ trung nhị.
Chạy trốn rất xấu hổ nhưng rất hữu dụng.
Tìm chỗ chết rất lỗ mãng nhưng vô cùng sảng khoái.
Ngôn Chân Chân không lùi bước, tiếp tục phơi nắng.
Sau 5 phút, vận mệnh phản hồi lại cho người phản kháng.
Trên mặt biển trong vắt xuất hiện một vật kì lạ, bởi vì ánh nắng chói mắt, mặt nước phản xạ gay gắt, cho nên dù Ngôn Chân Chân cực lực nheo mắt cũng không nhìn rõ đó rốt cuộc là cái gì.
Cảnh này có chút giống ảnh quái vật hồ Loch Ness trên mạng lan truyền, có cái bóng đen nổi trên mặt nước nhưng cụ thể nhìn không rõ.
Nó có khả năng là quái vật nước, cũng có khả năng là con vịt nhỏ.
Ngôn Chân Chân nhìn một lúc, đá văng giày ra, chuẩn bị đi xem rõ ràng. Nhưng mà cô cũng không lỗ mãng trực tiếp đi mà thêm buff cho mình trước.
"Trong vòng 15 phút tôi sẽ trở nên vô cùng may mắn, tránh qua mọi nguy hiểm."
May mắn không cần logic, khả năng thất bại vô cùng thấp.
Hai chân giẫm cát, cô đi từ từ tới biển.
Bóng đen không di chuyển, dường như đang theo dõi cô, lại dường như chỉ là một con vịt nhỏ bị bỏ rơi.
Lực cản của nước càng ngày càng lớn, Ngôn Chân Chân không khỏi tăng tốc, đương lúc cô sắp nhìn rõ nó thì một đợt sóng lại kéo tới, đẩy nó đi ra xa.
Cô đuổi theo nó.
Dưới chân giẫm phải cái gì đó trơn tuột tuột.
Rất đáng tiếc, mặc dù Ngôn Chân Chân có dị năng, nhưng dị năng không thể giúp cô giải quyết tất cả vấn đề, khả năng phản ứng và giữ thăng bằng cũng không thể.
Cô không đứng vững, lảo đảo một chút.
Đúng lúc đó đằng sau truyền đến một trận gió, một bóng đen vượt qua người cô, trực tiếp rơi vào biển.
Cả quá trình không quá 1 giây mà Ngôn Chân Chân cúi đầu chỉ trong chốc lát đó, nhưng lúc cô ngẩng đầu thì đã không thấy bóng đen đâu rồi.
Mặt biển nổi lên một mũi tên.
Cô quay đầu lại, thấy trên bờ biển xuất hiện một thanh niên mặc áo phông trắng quần kaki đang cầm một chiếc cung hỗn hợp, hiển nhiên mũi tên vừa rồi là cậu ta bắn.
"Cô đến đây làm gì?" Lăng Hằng lạnh lùng hỏi.
Ngôn Chân Chân nghiêng đầu, bộ dạng như một cô bé vô hại: "Chơi nưới." Dừng lại một chút rồi cố tình hỏi: "Tôi không được tới đây sao? Xin lỗi, tôi không biết."
Khi người gây chuyện chủ động nhận sai hơn nữa thái độ tốt thì người bình thường ai cũng sẽ không tiếp tục truy cứu đặc biệt dưới tình huống không có gì đặc biệt.
Nhưng mà, Lăng Hằng vẫn tiếp tục lạnh lùng: "Không có gì thì đừng có chạy linh tinh."
"Ờ." Cô quay lại, đeo lại giày rồi quan sát thiếu niên đột nhiên xuất hiện này.
Đến gần nhìn mới phát hiện thiếu niên vô cùng đẹp mắt: Mày như núi, mắt như nước, sự kết hợp hài hòa, lại có sống mũi cao thẳng làm cho khuôn mặt như tranh sơn thủy trở nên rõ nét.
Càng quá đang hơn là làn da của cậu ta dưới ánh mặt trời vẫn trắng như vậy, sắc tố đen dường như không có chút nào.
Ngôn Chân Chân lần đầu tiên gặp được một thiếu niên xinh đẹp như vậy, vô cùng chấn động, không nhịn được nhìn nhiều hơn.
Càng nhìn càng thấy đẹp.
Tầm mắt của Lăng Hằng nhìn lại.
"Cậu ăn cơm chưa?" Cô không lùi lại, ngược lại bắt đầu nói chuyện cùng cậu.
Lăng Hằng nhìn cô một lúc rồi quay đầu bỏ đi, dường như không muốn nói chuyện.
Ngôn Chân Chân đuổi theo: "Mũi tên của cậu suýt nữa thì bắn trúng tôi."
"Cho nên?" Cậu nhướn mày.
"Cậu ăn cơm chưa?" Cô lặp lại vấn đề vừa nãy: "Tôi không có chỗ ăn cơm."
Lăng Hằng cau mày: "Cô chưa ăn cơm?"
Ngôn Chân Chân không trả lời.
Nếu như Nhiễm Nhiễm có mặt ở đây nhất định sẽ ở trong lòng cười nhạo: Quả nhiên, nếu như nữ chính thực sự yếu đuối thuần khiết ngây thơ thì làm sao có thể thành công thượng vị trở thành phu nhân nhà giàu? Cô ta chính là người phụ nữ tâm cơ, nhìn xem cô ta thả câu quá giỏi.
Nhưng Ngôn Chân Chân không nghĩ như vậy.
Cô "không trả lời", mọi người nhìn vào thì cho rằng cô cố tình ra vẻ đáng thương để người khác liên tưởng, nhưng cô lại cảm thấy đây chỉ là sự im lặng hiền lành thôi.
Nói "đúng" thì quá xấu hổ rồi.
Đặc biệt là khi đây là sự thật không phải do cô bịa đặt.
Người bụng dạ tốt như cô sẽ không đâm nhát dao cuối cùng.
Lăng Hằng không biết nguyên nhân bên trong, trong mắt cậu, giải quyết vấn đề ăn cơm thay cho việc giải thích nguyên nhân bắn mũi tên đó là thỏa đáng nhất, nên nói: "Đi theo tôi."
Ngôn Chân Chân nhanh nhẹn đi theo cậu.
Cô không quan tâm sự xuất hiện của Lăng Hằng ở đây sao? Tất nhiên là không, chỉ là tiếp tục hỏi cũng không có kết quả, lùi một bước ngược lại càng dễ dàng tiếp cận.
Điều duy nhất có thể xác định là việc cậu ta cầm cung tên xuất hiện ở bờ biển không phải là việc ngoài ý muốn.
Thật là thú vị, không phải sao?
Từ bờ biển về tới biệt thự đại khái mất tầm 15 phút.
Lăng Hằng không sống ở lầu chính mà sống ở một tòa biệt thự khác phía đông, cách biển và phía sau núi rất gần, vô cùng yên tĩnh.
So với sự hoa lệ của lầu chính, ở đây lại dùng phong cách điển hình của địa trung hải, đường mòn rải đá cuội, biệt thự màu lam nhạt đậm chất của biển.
Ngôn Chân Chân không hiểu kiến trúc, nhưng sự kết hợp xanh trắng càng phù hợp với thẩm mỹ của thiếu nữ hơn.
Đi vào trong nhà, đồ đạc bên trong dùng màu vàng ấm áp, ghế sô pha màu vàng đất vừa nhìn đã thấy mềm, giá áo bằng gỗ nhìn đơn giản mà đẹp, tiêu bản san hô, sò và động vật được trang trí ở các góc tường, căn nhà tràn đầy không khí tươi mát của tự nhiên.
Lăng Hằng treo cung hỗn hợp lên tường, tiện tay cầm lên điện thoại trên tủ, gọi tới nhà bếp: "Mang bữa trưa tới đây, hai suất."
Ngôn Chân Chân nhìn chằm chằm con thỏ lông xù ở góc bàn, nó nhìn có vẻ ngốc nghếch dễ thương, cơ thể ngồi xổm dường như chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào chạy trốn: "Đây là thật à?"
Cậu không trả lời, tự thay giày rồi đi vào nhà bếp.
Ngôn Chân Chân tìm đôi dép đeo vào rồi chạy theo: "Có kem không?"
Lăng Hằng cầm nước nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị.
Người này sao mặt dày vậy? Là do cậu không đủ dữ?
"Tôi tên là Ngôn Chân Chân." Cô tò mò với mọi thứ, ngay cả vỏ sò treo trong nhà bếp cũng ngắm một lúc lâu: "Cậu tên là Lăng Hằng, đứa con thứ hai của nhà họ Lăng đúng không?"
Lăng Hằng không tỏ thái độ: "Là dì Tương nói với cô?"
"Mẹ tôi là người tốt, miệng rất chặt, rất ít khi nói với tôi chuyện của nhà cậu." Ngôn Chân Chân chắp tay lại: "Nhưng mà người nhà cậu không nhiều, không cần đoán cũng biết hết."
Cậu đặt cốc xuống, lấy hai cây kem ốc quế từ trong tủ lạnh ra, đưa cho cô một cái.
"Cảm ơn." Ngôn Chân Chân vừa mệt vừa nóng, không đợi được tới lúc ăn cơm liền nhanh chóng bóc vỏ, cắn hết một nửa cây kem luôn.
Sau khi nuốt xuống bơ sữa lạnh, trên mặt cô xuất hiện vẻ thỏa mãn: "Thực ra trước đây tôi rất ghét cậu, một năm tôi chỉ được gặp mẹ một lần, bà ấy lúc nào cũng phải chăm sóc cậu."
Lăng Hằng nói: "Đây là việc của bà ấy."
"Đúng vậy, là công việc, nhưng đối với một đứa bé mà nói, đây chỉ là lấy cớ." Ngôn Chân Chân cắn lớp vỏ sô cô la bên ngoài: "Nhưng mà, bây giờ tôi tha thứ cho cậu, cũng tha thứ cho bà ấy rồi."
Người xinh đẹp như vậy, là cô thì cô cũng sẽ thiên vị.
Lăng Hằng cau mày, cảm thấy kỳ lạ.
Ngôn Chân Chân giải thích: "Trước đây tôi từng nghi ngờ tôi không phải con ruột của bà ấy mà là cậu, cậu với tôi bị bà ấy tráo đổi."
Lăng Hằng: "..."
"Tôi cũng từng nghi ngờ ba ruột của tôi có khi nào là Lăng tiên sinh hay không, nhưng cậu và tôi không có điểm gì giống nhau cả nên không phải rồi." Cô tiếp tục kể.
Lăng Hằng cuối cùng cũng tìm được lại tiếng nói của mình, lạnh lùng nói: "Sức tưởng tượng của cô thật phong phú."
Ngôn Chân Chân nhún vai: "Nếu như cậu cũng giống tôi, từ trước tới nay chưa có bất kỳ tin tức của ba mình thì cũng sẽ đoán theo chiều hướng hợp lý."
"Điều này không hợp lý." Cũng thật kỳ lạ, cách nói xúc phạm đến bố mẹ như vậy mà Lăng Hằng cũng không hề phẫn nộ, nói đúng hơn là lạnh lùng.
Ngôn Chân Chân không tranh cãi cùng cậu: "Tùy ý, nếu như cả hai khả năng này không thành lập thì giữa chúng ta không có quan hệ thiệt hơn, có thể trở thành bạn bè."
Lăng Hằng cười nhạo: "Tôi không có ý định kết bạn với cô." Cậu thậm chí còn nhấn mạnh ngữ khí: "Cô xứng sao?"
"Chúng ta đã trở thành bạn bè rồi." Cô lắc lắc cây kem trong tay:"Mặc dù cậu nhìn có vẻ rất dữ nhưng hành động lại không hề có sức thuyết phục, hơn nữa, tôi rất xác định chúng ta sẽ trở thành bạn bè.
Buff may mắn có thời hạn 15 phút, nếu như tránh được mũi tên kia là may mắn thì Lăng Hằng là người có ác ý, sau đó cô sẽ tự động tránh xa.
Nhưng sự thật là trong vòng tròn may mắn bọn họ đã tiếp xúc gần hơn một chút.
Cho nên có thể nói là sự xuất hiện của Lăng Hằng mới là may mắn.
So với sự phiến diện của lời nói lạnh lùng, cô càng tin tưởng năng lực của mình hơn.
Tác giả có điều muốn nói:
Lăng Hằng: Tôi không đủ dữ?
Ngôn Chân Chân: Người này thật xinh đẹp!
* * *
Năng lực lời ra tất linh của nữ chính giống như lượng cơm của con người, không có giới hạn nhất định, dưới trạng thái bình thường và không bình thường đều có sự giao động. Tư duy logic và điều kiện tiên quyết chính là lượng cơm ăn bình thường nhưng không tuyệt đối, cho nên phía sau sẽ xuất hiện cái khác, không phải bug, xin phép nói trước.Bấm vào để xem thêm..
/52
|