19.
Còn tiếp tục như vậy được sao?
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
Nên làm gì để anh khiêm tốn một chút đây?
Nghĩ đến việc Giang Tự dùng nick phụ vì không muốn tôi phát hiện ra...
Thế là con người có mạch não vừa kín vừa đơn giản như tôi trực tiếp dùng nick có tích xanh của mình để theo dõi anh.
Kết quả của hành động lần này là...
Các loại hotsearch của tôi và Giang Tự đứng top trong cả một tuần lễ.
20.
#Chồng hào môn của nữ minh tinh hàng đầu mạnh dạn thể hiện tình yêu
#Hôn nhân thương mại thật sự có tình yêu?
#Tôi cũng muốn xem 36 tư thế
#Tài sản của người thừa kế tập đoàn Giang thị
#Tổng giám đốc Giang là fan cuồng của vợ
Tôi nhìn hotsearch rồi lại nhìn paparazzi trốn bên ngoài đoàn làm phim, cảm thấy có chút đau đầu.
Người đại diện không những không nói tôi mà còn cười hóng chuyện:
""An An, chuyện này vốn nên diễn ra từ sớm rồi, độ hot miễn phí không tốn tiền mà!""
""Đúng vậy đúng vậy! Chị An, chị nhìn đi! Cư dân mạng còn tìm được tổng giám đốc Giang là fan cứng trong nhóm fan của chị đó! Woa woa! Tình yêu đích thực vô địch!"" Trợ lí Nhạc Nhạc cũng phấn khích nói.
Mặt tôi hơi nóng lên, không hiểu sao tôi lại nhớ đến nụ hôn tối hôm trước, cảm thấy cả người như sắp bốc cháy.
‘’À chị An, sao chị lại biết đó là tài khoản của tổng giám đốc Giang vậy?""
21.
Người đại diện nói chúng tôi cứ chờ xem tiếp theo thế nào, chờ thời cơ thích hợp rồi lại tiếp tục.
Tôi cũng để bản thân tỉnh táo lại.
Kết quả mười hai giờ trưa Giang Tự lại ra tay trước.
[Tốn sức đào bới làm gì vậy? Tên của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?]
[Tôi đây yêu vợ mình, chúng tôi vừa là chân ái vừa hợp pháp, anh Đường nào đó nên tự giác lăn sang một bên đi.]
Tiếp theo đó là các tài khoản dưới trướng Giang thị đều bình luận chúc phúc dưới bài đăng.
Tập đoàn Giang thị: [Chủ tịch nói, tổng giám đốc nói gì cũng đúng!]
Bất động sản Giang thị: [Chúc tổng giám đốc và bà chủ trăm năm hạnh phúc!]
Thủ đô CG: [Chúc tình cảm của tổng giám đốc và bà chủ mãi bền vững, trọn đời bên nhau!]
Truyền thông CG: [Chúc anh Đường sớm ngày biến đi!]
[Tuyệt vời, kiêu ngạo đến mức không cần tuyên truyền là như thế này sao?]
[Có thêm một cao phú soái yêu tôi thì sẽ thế giới sẽ diệt vong à huhuhu?]
[Ha ha ha, chỉ có tôi để ý anh Giang rất hề hước sao? Đáng yêu đó! Tổ truyền thông 10 điểm!]
[Đây là tình yêu huyền diệu gì vậy, tôi đang chuẩn bị đi ăn mà thấy no ngang luôn rồi, tự nhiên cảm thấy bản thân biến thành chó đứng ven đường, vừa bị đá một cái lại được lấp một mồm đầy thức ăn!]
Giang Tự thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy khiến tôi rất bất ngờ.
Lần tỏ tình long trọng như vậy, cho dù là tôi của ba năm trước cũng chưa chắc đã dũng cảm thế này.
Tôi biết không được trả lời sẽ bồn chồn như thế nào, có chút không đành lòng nên đã bình luận ở dưới.
[Quá buồn nôn, có lời gì không thể về nhà rồi nói sao?]
Khóe miệng lại không kiềm chế được mà hơi cong cong.
Rất nhanh sau đó cư dân mạng đã trả lời lại bình luận của tôi.
[Ôi ôi ôi! Còn về nhà nói! Có gì mà giang cư mận chúng tôi không thể nghe sao?]
22.
Giang Tự không trả lời mà trực tiếp gọi điện cho tôi.
""Buổi tối cùng nhau ăn cơm chứ?""
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt khiến tôi tưởng anh và người trên mạng là hai người khác nhau.
""Buổi chiều phải quay rất nhiều cảnh, không biết khi nào mới quay xong.""
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
""Trước mười hai giờ đêm nay em sẽ về chứ?""
""Chắc là được.""
""Vậy anh nấu cơm trước rồi chờ em về, nhé?""
Người đàn ông cao giọng lên ở âm cuối cùng, giọng nói của anh trở nên dịu dàng trong ánh chiều tà khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.
""Được.""
Tôi nghiêm túc trả lời.
23.
Một khi đã mong đợi chuyện gì đó thì thời gian sẽ trở nên vô cùng chậm chạp.
Nam diễn viên này đọc thoại chậm thật đó.
Thợ make up này trang điểm thật chậm nha.
Đạo diễn phân tích cảnh quay cũng quá chậm.
Đến khi thực hiện xong cảnh quay cuối cùng, trời đã tối như lỗ đen vũ trụ, nuốt hết mọi thứ vào trong.
Sau khi hỏi mọi người thời gian, tôi mới biết bây gườ gần mười một rưỡi, lái xe về là vừa kịp.
Một tay tôi đẩy cửa phòng hóa trang, đập vào mắt là một đôi giày da đen Vass được thiết kế riêng.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an.
Người đàn ông ngày càng đến gần, đồng thời ""cạch"" một tiếng khóa cửa lại.
Đường Yến Châu mặt vest lạnh mặt kéo ghế ngồi xuống, sau đó anh ta ném một tập tài liệu lên trên bàn.
Giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo.
""Lâm Thi An, có phải anh quá nhân từ với em rồi không?""
Hơi thở của tôi cứng lại, cảm giác cả người dần lạnh buốt.
Đây mới là Đường Yến Châu.
Tàn ác, không có chút tình cảm nào.
Mà lời tiếp theo của anh ta càng chứng minh rõ những điểm này hơn.
""Nói chuyện tử tế với em thì em không nghe, em quên những thứ anh đang có trong tay rồi sao?""
""Anh vẫn còn giữ..."" Tôi gần như run rẩy nói ra bốn chữ này.
Anh ta không thèm quan tâm: ""Anh dùng nhiều tiền để mua như vậy, vì sao anh không thể giữ lại chứ?""
Người đàn ông đưa tay ra muốn nắm lấy tay tôi, tôi lập tức lùi về sau một bước.
""An An, em cảm thấy ngoài anh ra sẽ còn người cần em sao?""
Anh ta mỉm cười, nhìn có chút gì đó điên cuồng.
""Em biết năm đó lúc anh biết chuyện kia anh đã nghĩ gì không?""
"Anh đã nghĩ, sủng vật anh nuôi nhiều năm như vậy mà đã bị người khác chơi rồi?""
""Sao anh có thể không tức giận được chứ? Vậy nên anh mới không muốn nhìn thấy em, sau khi tìm đám người kia để giải tỏa buồn bực, anh trực tiếp đến Mỹ.""
""Nhưng anh phát hiện, Đường Yến Châu anh không quên được em. Một phú nhị đại có quyền có thế như anh lại không quên được một cô nhi bị người ta vứt bỏ từ khi mới chào đời như em! Ha ha ha ha ha, thật buồn cười!""
Anh ta cười lớn, khóe mắt xuất hiện nước mắt nhưng anh ta cũng không dừng lại, lời nói ra ngày càng nhanh hơn, giọng cũng ngày càng tàn nhẫn.
""Chắc em sẽ không muốn những fan hâm mộ yêu quý mình và cả người chồng buồn nôn kia của em nhìn thấy những thứ này đâu nhỉ?""
""Bọn họ sẽ nói gì đây?""
""Chắc cũng là hai chữ ""thấp hèn"" đi.""
""Nhìn qua nhìn lại mới thấy chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo, không phải sao?""
""Tôi mới là người bị hại!"" Tôi không nhịn được mà gầm lên, nước mắt cũng chảy xuống.
Anh ta lau nước mắt cho tôi, thở dài nói:
""An An, đến bây giờ em vẫn không hiểu.""
""Ai quan tâm chứ?""
""Em từng cho rằng anh quan tâm, nhưng thứ anh quan tâm chỉ là em bẩn, em không hoàn hảo.""
""Em cho rằng sau khi tìm được bố mẹ ruột thì họ sẽ quan tâm, nhưng họ chỉ muốn em nhanh chóng đi liên hôn, đi lấy lợi ích về cho nhà bọn họ.""
""Em cho rằng những fan hâm mộ ngoài miệng nói yêu em sẽ quan tâm đến em, nhưng thực ra fan nữ chỉ đang thương hại em, còn fan nam thì sẽ... xin những hình ảnh này.""
Những lời nói này như đâm vào trái tim tôi, mà câu nói cuối cùng của anh ta lại như cọng rơm cuối cùng đè c.hết tôi.
""Có lẽ người duy nhất quan tâm em chính là con ma bệnh nương tựa vào em để sống đã c.hết trong cô nhi viện kia mà thôi, nghe nói bán em cho Giang Tự rồi họ mới đồng ý thanh toán phí mai táng?""
""Haiz, bẩn thì bẩn, ai bảo anh thích chứ.""
(Còn tiếp)
Còn tiếp tục như vậy được sao?
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
Nên làm gì để anh khiêm tốn một chút đây?
Nghĩ đến việc Giang Tự dùng nick phụ vì không muốn tôi phát hiện ra...
Thế là con người có mạch não vừa kín vừa đơn giản như tôi trực tiếp dùng nick có tích xanh của mình để theo dõi anh.
Kết quả của hành động lần này là...
Các loại hotsearch của tôi và Giang Tự đứng top trong cả một tuần lễ.
20.
#Chồng hào môn của nữ minh tinh hàng đầu mạnh dạn thể hiện tình yêu
#Hôn nhân thương mại thật sự có tình yêu?
#Tôi cũng muốn xem 36 tư thế
#Tài sản của người thừa kế tập đoàn Giang thị
#Tổng giám đốc Giang là fan cuồng của vợ
Tôi nhìn hotsearch rồi lại nhìn paparazzi trốn bên ngoài đoàn làm phim, cảm thấy có chút đau đầu.
Người đại diện không những không nói tôi mà còn cười hóng chuyện:
""An An, chuyện này vốn nên diễn ra từ sớm rồi, độ hot miễn phí không tốn tiền mà!""
""Đúng vậy đúng vậy! Chị An, chị nhìn đi! Cư dân mạng còn tìm được tổng giám đốc Giang là fan cứng trong nhóm fan của chị đó! Woa woa! Tình yêu đích thực vô địch!"" Trợ lí Nhạc Nhạc cũng phấn khích nói.
Mặt tôi hơi nóng lên, không hiểu sao tôi lại nhớ đến nụ hôn tối hôm trước, cảm thấy cả người như sắp bốc cháy.
‘’À chị An, sao chị lại biết đó là tài khoản của tổng giám đốc Giang vậy?""
21.
Người đại diện nói chúng tôi cứ chờ xem tiếp theo thế nào, chờ thời cơ thích hợp rồi lại tiếp tục.
Tôi cũng để bản thân tỉnh táo lại.
Kết quả mười hai giờ trưa Giang Tự lại ra tay trước.
[Tốn sức đào bới làm gì vậy? Tên của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?]
[Tôi đây yêu vợ mình, chúng tôi vừa là chân ái vừa hợp pháp, anh Đường nào đó nên tự giác lăn sang một bên đi.]
Tiếp theo đó là các tài khoản dưới trướng Giang thị đều bình luận chúc phúc dưới bài đăng.
Tập đoàn Giang thị: [Chủ tịch nói, tổng giám đốc nói gì cũng đúng!]
Bất động sản Giang thị: [Chúc tổng giám đốc và bà chủ trăm năm hạnh phúc!]
Thủ đô CG: [Chúc tình cảm của tổng giám đốc và bà chủ mãi bền vững, trọn đời bên nhau!]
Truyền thông CG: [Chúc anh Đường sớm ngày biến đi!]
[Tuyệt vời, kiêu ngạo đến mức không cần tuyên truyền là như thế này sao?]
[Có thêm một cao phú soái yêu tôi thì sẽ thế giới sẽ diệt vong à huhuhu?]
[Ha ha ha, chỉ có tôi để ý anh Giang rất hề hước sao? Đáng yêu đó! Tổ truyền thông 10 điểm!]
[Đây là tình yêu huyền diệu gì vậy, tôi đang chuẩn bị đi ăn mà thấy no ngang luôn rồi, tự nhiên cảm thấy bản thân biến thành chó đứng ven đường, vừa bị đá một cái lại được lấp một mồm đầy thức ăn!]
Giang Tự thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy khiến tôi rất bất ngờ.
Lần tỏ tình long trọng như vậy, cho dù là tôi của ba năm trước cũng chưa chắc đã dũng cảm thế này.
Tôi biết không được trả lời sẽ bồn chồn như thế nào, có chút không đành lòng nên đã bình luận ở dưới.
[Quá buồn nôn, có lời gì không thể về nhà rồi nói sao?]
Khóe miệng lại không kiềm chế được mà hơi cong cong.
Rất nhanh sau đó cư dân mạng đã trả lời lại bình luận của tôi.
[Ôi ôi ôi! Còn về nhà nói! Có gì mà giang cư mận chúng tôi không thể nghe sao?]
22.
Giang Tự không trả lời mà trực tiếp gọi điện cho tôi.
""Buổi tối cùng nhau ăn cơm chứ?""
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt khiến tôi tưởng anh và người trên mạng là hai người khác nhau.
""Buổi chiều phải quay rất nhiều cảnh, không biết khi nào mới quay xong.""
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
""Trước mười hai giờ đêm nay em sẽ về chứ?""
""Chắc là được.""
""Vậy anh nấu cơm trước rồi chờ em về, nhé?""
Người đàn ông cao giọng lên ở âm cuối cùng, giọng nói của anh trở nên dịu dàng trong ánh chiều tà khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.
""Được.""
Tôi nghiêm túc trả lời.
23.
Một khi đã mong đợi chuyện gì đó thì thời gian sẽ trở nên vô cùng chậm chạp.
Nam diễn viên này đọc thoại chậm thật đó.
Thợ make up này trang điểm thật chậm nha.
Đạo diễn phân tích cảnh quay cũng quá chậm.
Đến khi thực hiện xong cảnh quay cuối cùng, trời đã tối như lỗ đen vũ trụ, nuốt hết mọi thứ vào trong.
Sau khi hỏi mọi người thời gian, tôi mới biết bây gườ gần mười một rưỡi, lái xe về là vừa kịp.
Một tay tôi đẩy cửa phòng hóa trang, đập vào mắt là một đôi giày da đen Vass được thiết kế riêng.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an.
Người đàn ông ngày càng đến gần, đồng thời ""cạch"" một tiếng khóa cửa lại.
Đường Yến Châu mặt vest lạnh mặt kéo ghế ngồi xuống, sau đó anh ta ném một tập tài liệu lên trên bàn.
Giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo.
""Lâm Thi An, có phải anh quá nhân từ với em rồi không?""
Hơi thở của tôi cứng lại, cảm giác cả người dần lạnh buốt.
Đây mới là Đường Yến Châu.
Tàn ác, không có chút tình cảm nào.
Mà lời tiếp theo của anh ta càng chứng minh rõ những điểm này hơn.
""Nói chuyện tử tế với em thì em không nghe, em quên những thứ anh đang có trong tay rồi sao?""
""Anh vẫn còn giữ..."" Tôi gần như run rẩy nói ra bốn chữ này.
Anh ta không thèm quan tâm: ""Anh dùng nhiều tiền để mua như vậy, vì sao anh không thể giữ lại chứ?""
Người đàn ông đưa tay ra muốn nắm lấy tay tôi, tôi lập tức lùi về sau một bước.
""An An, em cảm thấy ngoài anh ra sẽ còn người cần em sao?""
Anh ta mỉm cười, nhìn có chút gì đó điên cuồng.
""Em biết năm đó lúc anh biết chuyện kia anh đã nghĩ gì không?""
"Anh đã nghĩ, sủng vật anh nuôi nhiều năm như vậy mà đã bị người khác chơi rồi?""
""Sao anh có thể không tức giận được chứ? Vậy nên anh mới không muốn nhìn thấy em, sau khi tìm đám người kia để giải tỏa buồn bực, anh trực tiếp đến Mỹ.""
""Nhưng anh phát hiện, Đường Yến Châu anh không quên được em. Một phú nhị đại có quyền có thế như anh lại không quên được một cô nhi bị người ta vứt bỏ từ khi mới chào đời như em! Ha ha ha ha ha, thật buồn cười!""
Anh ta cười lớn, khóe mắt xuất hiện nước mắt nhưng anh ta cũng không dừng lại, lời nói ra ngày càng nhanh hơn, giọng cũng ngày càng tàn nhẫn.
""Chắc em sẽ không muốn những fan hâm mộ yêu quý mình và cả người chồng buồn nôn kia của em nhìn thấy những thứ này đâu nhỉ?""
""Bọn họ sẽ nói gì đây?""
""Chắc cũng là hai chữ ""thấp hèn"" đi.""
""Nhìn qua nhìn lại mới thấy chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo, không phải sao?""
""Tôi mới là người bị hại!"" Tôi không nhịn được mà gầm lên, nước mắt cũng chảy xuống.
Anh ta lau nước mắt cho tôi, thở dài nói:
""An An, đến bây giờ em vẫn không hiểu.""
""Ai quan tâm chứ?""
""Em từng cho rằng anh quan tâm, nhưng thứ anh quan tâm chỉ là em bẩn, em không hoàn hảo.""
""Em cho rằng sau khi tìm được bố mẹ ruột thì họ sẽ quan tâm, nhưng họ chỉ muốn em nhanh chóng đi liên hôn, đi lấy lợi ích về cho nhà bọn họ.""
""Em cho rằng những fan hâm mộ ngoài miệng nói yêu em sẽ quan tâm đến em, nhưng thực ra fan nữ chỉ đang thương hại em, còn fan nam thì sẽ... xin những hình ảnh này.""
Những lời nói này như đâm vào trái tim tôi, mà câu nói cuối cùng của anh ta lại như cọng rơm cuối cùng đè c.hết tôi.
""Có lẽ người duy nhất quan tâm em chính là con ma bệnh nương tựa vào em để sống đã c.hết trong cô nhi viện kia mà thôi, nghe nói bán em cho Giang Tự rồi họ mới đồng ý thanh toán phí mai táng?""
""Haiz, bẩn thì bẩn, ai bảo anh thích chứ.""
(Còn tiếp)
/7
|