Trong hoàng cung, đèn trong tẩm cung của Nhị hoàng tử sáng rỡ.
Trong thư phòng, Nam Hi đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh mắt thẫn thờ. Gió nhẹ thổi mái tóc hắn bay bay. Hắn đang nhớ lại ngày đó. Khắc Lôi Nhã vì đuổi theo hắn mà ngã bị thương. Hắn tới thăm thì trong mắt của thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đó đã không còn bóng dáng hắn nữa. Bây giờ hắn mới hiểu ra rằng từ lúc đó Khắc Lôi Nhã đã không còn là Khắc Lôi Nhã nữa.
Nam Hi thở dài. Từ lúc nào mà thiếu nữ xinh đẹp đó đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn? Từ lúc nào mà mỗi lần mình thấy nàng đều không dời được tầm mắt. Và từ lúc nào mình bắt đầu nhớ nhung nàng?
Nam Hi cau mày, nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài. Gặp lại Khắc Lôi Nhã thì mình phải nóigì đây? Làm sao mà đối mặt với nàng được?
“Ca ca, huynh lại nhớ nàng ấy rồi à?” tiếng công chúa Mã Lệ Ti truyền đến từ phía sau một cách yếu ớt.
Nam Hi không lên tiếng, chỉ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ đến thất thần.
“Ca ca, chúng ta là bất đắc dĩ, không có cách nào khác.” Công chúa Mã Lệ Ti nhẹ thở dài.
Nam Hi vẫn im lặng.
“Hay cho câu bất đắc dĩ!” một giọng nóilạnh lẽo đột ngột vang lên trong thư phòng, truyền rõ ràng vào tai hai người. Giọng nóinày rất quen thuộc với hai người.
Nam Hi và Mã Lệ Ti run lên trong lòng, ngẩng đầu tìm nơi giọng nóiphát ra. Một thanh chủy thủ lạnh như băng kề sát vào cổ Nam Hi.
“Khắc Lôi Nhã!” công chúa Mã Lệ Ti căng thẳng nhìn Khắc Lôi Nhã đột nhiên xuất hiện sau lưng Nam Hi, run rẩy nhỏ giọng hô ra tiếng.
“Nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ cao quý.” Khắc Lôi Nhã cười khẽ, trong giọng nóikhông chút độ ấm, không thu chủy thủ trên tay lại.
Nam Hi vẫn không nhúc nhích, đáy mắt tràn ngập chán nản.
“Khắc Lôi Nhã, đừng, đừng tổn thương ca ca.” công chúa Mã Lệ Ti vội vàng nhỏ giọng nói. Nàng kinh ngạc, không biết Khắc Lôi Nhã vào hoàng cung như thế nào? Hoàng cung canh gác nghiêm ngặt không nói, thực lực và cảm giác của kỵ sĩ Cuồng Phong hơn hẳn kỵ sĩ hoàng gia vậy mà cũng không phát hiện Khắc Lôi Nhã lẻn vào. Nàng thật chỉ là ma võ song tu sao?
“Có chuyện gì vậy thưa công chúa điện hạ?” dù công chúa Mã Lệ Ti đã đè giọng rất thấp nhưng kỵ sĩ Cuồng Phong ngoài cửa vẫn cảm thấy điều bất thường. Họ lên tiếng hỏi thăm vì nếu là Đại hoàng tử phái thích khách tới thì thật rắc rối.
“Không sao, lui ra đi.” Công chúa Mã Lệ Ti cất cao giọng, giọng nóivà vẻ mặt đầy nghiêm khắc, ra lệnh.
“Vâng.” Tiếng đáp lại vang lên, lập tức trở về vị trí.
Mã Lệ Ti dứt lời, lại nhìn Khắc Lôi Nhã đầy lo lắng. Chỉ cầng nàng dùng sức thêm chút nữa thì thanh chủy thủ lạnh lẽo kia sẽ cắt đứt động mạch cổ của Nam Hi.
“Khắc Lôi Nhã, đây là chủ ý của ta, không liên quan tới ca ca. Nếu ngươi muốn trút giận thì hãy trút lên ta đi. Ca ca không thể có chuyện gì được. An Mạt Cách Lan không thể không có ca ca được.” Mã Lệ Ti thấp giọng nói.
“Người cho rằng thần không dám giết người sao?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh.
Chỉ một câu khiến công chúa Mã Lệ Ti như rơi vào hầm băng. Câu này đã nóirõ rất cả. Tình nghĩa ngày xưa không còn nữa rồi.
“Nếu giết ta có thể giúp ngươi giải hận thì ngươi làm đi. Có điều đừng thương tổn ca ca. An Mạt Cách Lan không thể không có ca ca. Không thể để thần quyền áp đảo vương quyền.” lòng công chúa Mã Lệ Ti thật lạnh, suy sụp nóira. Đây đều là do nàng gây nên. Nếu Khắc Lôi Nhã lấy đi tính mạng nàng cũng không có gì phải hối tiếc.
“Mã Lệ Ti…” mặt Nam Hi đầy đau đớn. Chuyện thành ra thế này không phải là hắn muốn.
Lúc này, Nam Hi cảm thấy sự lạnh lẽo trên cổ biến mất. Sau đó thì nhìn thấy khuôn mặt đầy kinh ngạc của Mã Lệ Ti.
Nam Hi xoay mạnh người. Sau lưng đã không còn bóng dáng của Khắc Lôi Nhã.
Nam Hi vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm mịt mùng, không thấy được bóng dáng Khắc Lôi Nhã.
“Ca ca…”
Mã Lệ Ti từ từ đi tới, nhẹ thở dài, “Ca ca, thật xin lỗi. Là muội khiến huynh đau khổ.”
“Không, Mã Lệ Ti.” Nam Hi từ từ nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, nóimột cách kiên quyết, “Ta chưa bao giờ hối hận về quyết định ngày hôm đó.”
“Ca ca…”
Mã Lệ Ti nhìn người trước mắt đầy phức tạp, trong lòng cũng đầy đau đớn. Sinh ra trong hoàng gia, nhất định phải trả giá rất nhiều.
Đêm khuya.
Màn đêm như bình tĩnh nhưng sóng ngầm đã bắt đầu chuyển động.
Sáng sớm, ánh mặt trời soi rõ từng ngóc ngách của đế đô.
Giờ phút này Khắc Lôi Nhã đang ngồi trong mật thất xa hoa, mím môi nhìn trà ướp hoa trong tay, trầm mặt nhìn nam tử trung niên phân tích tình hình trước mắt. Tập Thiểu Tư châm trà cho Khắc Lôi Nhã còn Tập Thiểu Kỳ thì nghiêng đầu nhìn nàng, mặt tràn đầy nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã tìm được người nắm rõ tình hình ở chợ nô lệ liền chỉ đích danh hai huynh đệ bọn họ. Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
“Bây giờ bước kế tiếp Thần điện Quang Minh nhất định muốn xác lập tội danh của mẫu thân người, sau đó chèn ép Nhị hoàng tử. Nhà Hi Nhĩ tuyệt đối sẽ không để tội danh này được định, nhất định sẽ nghĩ cách.” Nam tử trung niên mập mạp chậm rãi nói. “Hiện tại Nhị hoàng tử có đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong và nhà Hi Nhĩ ủng hộ. Đại hoàng tử có Thần điện và đội Sưu Thứu ủng hộ. Nhìn bề ngoài thì Đại hoàng tử chiếm ưu thế.”
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng nghe. Nam tử trung niên mập mạp trước mắt tên là Phỉ Phổ Tư, là ông chủ của chợ nô lệ, cũng là người của Thần điện Hắc Ám. Ông không có chức vụ gì ở Thần điện Hắc Ám nhưng danh vọng rất cao. Ngay cả giáo chủ thấy ông cũng rất khách khí. Người này thông minh, nhìn xa trông rộng, là người tiếp viện cho Thần điện Hắc Ám. Hiện tại ông phụng mệnh trợ giúp Khắc Lôi Nhã.
“Nóitiếp đi.” Khắc Lôi Nhã để chén xuống, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Gần nửa tháng nữa là nghi thức duyệt binh, trước đó sẽ thành lập tội danh của mẫu thân Thánh nữ đại nhân. Sau đó sẽ tuyên bố trong nghi thức duyệt binh. Tất cả đều sẽ thành kết cục đã định.” Phỉ Phổ Tư cau mày. Một quốc gia mà thần quyền của Quang Minh áp đảo thì đó là chuyện xấu nhất với Thần điện Hắc Ám.
“Thật không hiểu Hoàng đế nghĩ gì!” Tập Thiểu Kỳ hừ lạnh, “Làm một Hoàng đế mà lại để thần quyền áp đảo vương quyền sao? Sao hắn lại ngầm cho phép chuyện này xảy ra?”
Khắc Lôi Nhã cười lạnh, hỏi: “Đương kim Hoàng đế bao nhiêu tuổi? Sức khỏe thế nào?” Những người này không đọc qua lịch sử Trung Quốc, sẽ không hiểu rõ ý đồ chân chính của một đế vương. Nếu trên đại lục này xuất hiện một người như Đường Cao Tổ Lý Uyên thì bọn họ sẽ hiểu dụng ý của Hoàng đế An Mạt Cách Lan.
“Hoàng đế chưa tới 50 tuổi, sức khỏe rất tốt.” Tuy Tập Thiểu Kỳ không hiểu sao Khắc Lôi Nhã lại hỏi chuyện này nhưng vẫn trả lời rất thành thật.
“Nếu một ngày ba bữa của các ngươi không có cao lương mỹ vị, mỗi ngày chỉ ăn một bữa toàn cơm thừa canh cặn thì các ngươi có chịu không?” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã cong lên thành một nụ cười châm chọc, lạnh giọng hỏi.
“Nóinhảm. Có là kẻ ngu mới chịu.” Tập Thiểu Kỳ hừ lạnh, cướp lời.
“Vậy các ngươi nghĩ đương kim Hoàng đế là người ngu à?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hỏi.
Ba người trong phòng ngay lập tức sửng sốt.
Tập Thiểu Tư để bình trà xuống, cau mày hỏi: “Đương kim Hoàng đế nắm quyền lực lớn nhất, hô mưa gọi gió, ai cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà làm.”
“Nhưng nếu hắn thoái vị, nhường ngôi cho Hoàng Thái Tử trong tay không có quyền lực thì không ai kính ngưỡng hắn nữa. Đây chính là cao lương mỹ vị và cơm thừa canh cặn.” Phỉ Phổ Tư vô cùng kinh hãi, sự lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng. Vừa sợ sự kín đáo của đương kim Hoàng Đế, vừa sợ thiếu nữ sâu sắc trước mắt này.
“Nhưng đương kim Hoàng đế để mặc cho hai hoàng tử tranh đấu mà không sợ Lạp Cách Tạp nhân lúc cháy nhà mà hôi của à?” Phỉ Phổ Tư cau mày hỏi. Ông không dám xem thường thiếu nữ trước mắt này nữa. Ông vốn cho rằng nàng có khế ước gì đó với thần Hắc Ám nên mới làm Thánh nữ Hắc Ám. Nhìn kỹ thì mới thấy thiếu nữ này tuyệt đối không phải là người bình thường, lại có thể nhìn rõ bản chất mọi chuyện như thế.
“Hai hoàng tử tranh đấu không ảnh hưởng đến thực lực của nước nhà. Đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong và đội Sưu Thứu chỉ là để bảo vệ sự an toàn của Hoàng thất, không phải là quân đội. Thực lực chân chính của An Mạt Cách Lan cũng không bị rung chuyển. Lạp Cách Tạp rất rõ điều này. Hơn nữa bây giờ Lạp Cách Tạp chưa có thực lực mà khai chiến với An Mạt Cách Lan. Chuẩn bị chiến tranh phải mất rất nhiều thời gian.” Khắc Lôi Nhã từ từ giải thích.
“Chẳng lẽ Hoàng đế không sợ tuyệt hậu à? Ngộ nhỡ hai hoàng tử đồng quy vu tận thì sao?” Tập Thiểu Kỳ cau mày hỏi.
“Ta rất nghi ngờ chỉ số thông minh của ngươi.” Khắc Lôi Nhã sâu sắc nói.
Đầu tiên Tập Thiểu Kỳ ngẩn ra rồi khóe miệng co quắp. Đứa ngốc cũng biết những lời này tuyệt đối không phải là lời hay.
“Aiz…” mặt Tập Thiểu Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Thân thể đương kim hoàng đế rất tốt, tạo ra thêm ít con không có vấn đề gì.” Phỉ Phổ Tư nóira một câu ý vị sâu xa. Ánh mắt của Tập Thiểu Tư cũng có chút quỷ dị.
Khóe miệng Tập Thiểu Kỳ giựt giựt, sắc mặt xám ngắt.
“Thánh nữ đại nhân, bây giờ quan trọng nhất là, Thần điện Quang Minh kia nhất định sẽ nghĩ biện pháp để định tội cho mẫu thân của người.” Phỉ Phổ Tư sờ sờ cái cằm đầy đặn của mình, suy nghĩ, “Sẽ phải tạo ra nhân chứng để chỉ chứng mẫu thân của người. Người hầu hạ cho tiệc trà ngày hôm đó đều do mẫu thân người một tay phụ trách. Người đông sẽ tạo điều kiện thuận lợi, tự nhiên sẽ có người nhảy ra ngụy tạo bằng chứng thôi.”
“Vấn đề này ông nội cũng sẽ nghĩ tới.” Khắc Lôi Nhã không lo lắng điều này.
“Thánh nữ đại nhân không thể tưởng tượng được mức độ xấu xa của Thần điện Quang Minh đâu. Phải đề phòng cẩn thận. Mẫu thân người sẽ nhanh bị phán quyết.” Phỉ Phổ Tư hiển nhiên hiểu rất rõ bản chất của Thần điện Quang Minh.
“Ừ, cám ơn ngươi, Phỉ Phổ Tư.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, chân thành cảm ơn.
“Không, đây là điều thuộc hạ nên làm cho Thánh nữ đại nhân.” Phỉ Phổ Tư mỉm cười, nói. Qua cuộc nóichuyện vừa rồi, cảm nhận của Phỉ Phổ Tư về Khắc Lôi Nhã đã khác. Có lẽ thiếu nữ này thật sự sẽ thay đổi được gì đó.
“Bây giờ ta muốn ở lại đây. Thương thế của ta còn chưa khỏi.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng nói, “Ta cần một nơi yên tĩnh để chữa trị và khôi phục.”
“Không thành vấn đề. Thánh nữ đại nhân, mời đi theo thuộc hạ. Người có bất kỳ yêu cầu gì xin cứ việc dặn dò. Ngoài kia có tin tức gì thuộc hạ sẽ lập tức bẩm báo cho người.” Phỉ Phổ Tư trịnh trọng bảo đảm.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, đi theo Phỉ Phổ Tư.
Tập Thiểu Kỳ sờ sờ mũi, nhìn cửa, nóiđầy ấm ức: “Sao mỗi lần nàng ta xuất hiện đệ đều lạnh run thế nhỉ?”
Tập Thiểu Tư im lặng, thu dọn xong dụng cụ pha trà thì rời khỏi phòng. Tập Thiểu Kỳ vội vàng đuổi theo. Bọn họ phải thăm dò tin tức bên ngoài rồi báo lại cho Phỉ Phổ Tư.
Khắc Lôi Nhã ở lại khu nhà cao cấp nhất để tĩnh dưỡng. Liên Hoa Bảo Giám đã chữa trị vết thương trên kinh mạch của nàng. Chỉ trong ba ngày đã khôi phục như trước. Bây giờ Khắc Lôi Nhã đang tu luyện tầng thứ mười một của Liên Hoa Bảo Giám.
Một đêm, Khắc Lôi Nhã đang tĩnh tâm tu luyện thì tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên ngoài cửa sổ. Tuyệt đối không phải là người của Phỉ Phổ Tư tới quấy rầy. Khắc Lôi Nhã mở mắt ra, xuống giường mở cửa sổ thì hai bóng dáng nho nhỏ một đen một trắng nhào vào, lao thẳng vào ngực Khắc Lôi Nhã. (chẹp, ta k mún nóileo, rưng mà ta thích hai đứa này hết sức ^_^)
Khắc Lôi Nhã cười tủm tỉm vươn tay ôm hai tiểu tử kia vào lòng. Ngoài Bạch Đế và Hắc Vũ ra thì có thể là ai được? Hai tiểu gia hỏa này dựa vào liên lạc từ khế ước trong cơ thể để tìm tới đây, vậy Tẫn Diêm đâu? Khắc Lôi Nhã chợt nhớ tới người vẫn một mực yên yen lặng lặng đứng sau mình.
“Tẫn Diêm đâu?” Khắc Lôi Nhã nhớ Ô Mã Lý từng nóisau khi Tẫn Diêm trở lại nhà Hi Nhĩ báo hành tung của mình thì liền tạm biệt mọi người, nóilà đi tu luyện, mang theo Bạch Đế và Hắc Vũ. Nhưng bây giờ hai tiểu gia hỏa đang ở đây, không thấy Tẫn Diêm đâu.
“Chiêm chiếp!”
“Ôi ôi!”
Hai tiểu tử kia nóithứ tiếng chỉ chúng mới hiểu.
“Được rồi, đừng nóinữa.” Khắc Lôi Nhã nhức đầu nhìn hai tiểu tử. Có nóinàng cũng chẳng hiểu.
Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai nàng, cọ vào mặt nàng thật thân thiết.
Trong Thần điện Quang Minh. Giáo Hoàng đang đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng. Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Giáo Hoàng xoay người, trầm giọng nóivới người ngoài cửa.
Cửa được mở ra nhẹ nhàng, lộ ra bóng dáng của Lao Nhĩ.
“Giáo Hoàng đại nhân.” Lao Nhĩ đi vào, đóng cửa lại.
“Còn bao lâu nữa thì hắn tới?” Giáo Hoàng đi tới trước thư án, ngồi xuống, cất tiếng hỏi.
“Đang đi suốt đêm, chiều ngày mai sẽ tới.” Đáy mắt Lao Nhĩ hiện lên tia phức tạp. Giáo Hoàng đại nhân muốn làm tới mức này sao? Có nên không?
Giáo Hoàng thấy được tia phức tạp lóe lên trong mắt Lao Nhĩ, khẽ thở dài: “Lao Nhĩ, đây là một cơ hội rất tốt. An Mạt Cách Lan cường thịnh nhất đại lục này. Nếu cô bé dưới quyền Thần điện thì ánh sáng của nữ thần sẽ trải khắp toàn bộ đại lục.”
“Giáo Hoàng đại nhân, chủ tế đại nhân đâu? Nàng là người nữ thần chỉ định. Nhất định sẽ có mâu thuẫn trong chuyện này.” Lao Nhĩ lo lắng hỏi.
“Trước đó nàng đã biến mất, bây giờ còn không thấy quay về, chỉ báo cho nhà Hi Nhĩ là đang tu luyện. Chuyện này không phải rất tốt sao? Nhân lúc nàng không có ở đây mà xử lý tốt chuyện này. Chờ nàng trở lại, nghe được đầu đuôi mọi chuyện có dám phản đối không?” Giáo Hoàng tuyệt không lo lắng chuyện này.
“Có thể được không?” Lao Nhĩ vẫn còn do dự không quyết, trong lòng có sự lo lắng mơ hồ.
“Nếu người thân của người nọ thừa nhận chịu sự sai khiến của Nhị hoàng tử mà mưu hại Đại hoàng tử thì có phải càng có sức thuyết phục hơn không?” Giáo Hoàng lạnh lùng cười, giữa hai lông mày là sự tự tin và khinh thường.
Lao Nhĩ im lặng. Không sai. Nhưng chuyện có thể tiến triển thuận lợi không? Sao sự lo lắng trong lòng mình càng lúc càng tăng?
“Được rồi, ngươi lui đi. Nếu hắn đến thì dẫn tới gặp nữ nhân kia. Nhớ, phải bí mật.” Giáo Hoàng phất tay bảo Lao Nhĩ lui xuống.
Lao Nhĩ khẽ thở dài trong lòng, chuẩn bị lui ra.
“Đợi đã…!” Giáo Hoàng lên tiếng gọi Lao Nhĩ lại.
“Giáo Hoàng đại nhân còn muốn dặn dò gì ạ?”
“Ngươi tìm cách đưa Khắc Lý Phu đi chỗ khác, càng xa càng tốt, đừng để cho hắn tham gia vào chuyện này.” Giáo Hoàng cau mày nói. Ông biết Khắc Lý Phu không phải người dễ tống đi, thực lực không tầm thường, còn là sư phụ của Khắc Lôi Nhã. Mẫu thân nàng gặp chuyện không may tất nhiên ông sẽ không đứng nhìn.
“Giáo Hoàng đại nhân!” Lao Nhĩ biến sắc. Ông hiểu rằng nếu làm thế thì quan hệ của mình và Khắc Lý Phu sẽ ra sao.
“Ngươi hãy coi như không biết gì cả, tìm cách dẫn hắn đi xa chút.” Giáo Hoàng lạnh giọng phân phó, sắc mặt trầm xuống, “Ta biết rõ giao tình giữa ngươi và hắn nhưng đừng quên thân phận của ngươi. Còn nữa, dù Khắc Lý Phu là Pháp Thần thì sao? Ngươi thật cho là không ai trong Thần điện có thể làm gì được hắn à?”
Lao Nhĩ im lặng. Pháp Thần, thoạt nhìn là vầng hào quang sáng chói nhưng thực lực của Thần điện Quang Minh ngay cả ông là Hồng Y giáo chủ cũng không biết rõ. Câu này của Giáo Hoàng không phải là uy hiếp mà là sự thật! Người tài trong Thần điện không ai có thể tưởng tượng nổi. Trên ông có mười hai Đại Giáo Chủ, phân bố trên Thần điện ở An Mạt Cách Lan và các nước khác. Ngoài ra còn có ba mươi Hồng Y giáo chủ nữa. Họ đều là người không mưu cầu danh lợi, có người có lẽ đã sớm tới bậc Pháp Thần nhưng chưa bao giờ bộc lộ ra.
Lời của Giáo Hoàng khiến tâm tình Lao Nhĩ nặng nề. Khắc Lý Phu là bạn thân duy nhất trong đời ông. Ông tuyệt đối không muốn bạn mình xảy ra chuyện gì.
“Dạ, thuộc hạ biết rồi thưa Giáo Hoàng đại nhân.” Lao Nhĩ đồng ý một cách khó khăn.
“Lui xuống đi, làm ngay đi.” Giáo Hoàng phất tay, ý bảo Lao Nhĩ lui xuống.
Lao Nhĩ im lặng lui ra, vừa ra cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Lãnh Lăng Vân đã lẳng lặng đứng trên hành lang trước mặt.
“Lăng Vân…” Lao Nhĩ từ từ đi lên phía trước, mở miệng một cách khó khăn.
“Sư phụ, phải làm vậy thật sao?” Lãnh Lăng Vân cau mày, cắn răng nói.
Lao Nhĩ im lặng, thở dài.
“Sư phụ, người đó là mẫu thân của Khắc Lôi Nhã. Nếu nàng trở lại thì sao?” Lãnh Lăng Vân thấy thái độ của Lao Nhĩ thì liền bối rối trong lòng.
“Lăng Vân, con cho rằng sư phụ muốn vậy sao? Chẳng lẽ ta nhẫn tâm nhìn nha đầu kia đau lòng hả?” Lao Nhĩ bất đắc dĩ, trong giọng nóitràn đầy mệt mỏi và chán chường.
“Sư phụ, đây là âm mưu, một âm mưu vô cùng rõ ràng. Tại sao lại để một người vô tội phải gánh chịu tất cả?” tâm tình Lãnh Lăng Vân mất khống chế.
“Lăng Vân!” giọng Lao Nhĩ thay đổi, nghiêm nghị nói, “Đã nhiều năm rồi mà con vẫn ôm giấc mộng đó sao?”
Câu này như một quyền thật mạnh đánh vào lòng Lãnh Lăng Vân, khiến hắn cứng đờ ngay lập tức.
Khóe miệng Lãnh Lăng Vân nâng lên một độ cong mỉa mai. Đúng vậy, sao mình lại quên nhỉ. Thần điện Quang Minh cao thượng công chính nhưng thật ra là nơi bẩn thỉu nhất trên thế giới này. Vậy mà mình lại còn mong tìm công bằng ở đây!
“Đi!” sắc mặt Lao Nhĩ lạnh xuống, quát khẽ với Lãnh Lăng Vân. Ông biết họ nóinhững lời này thì nhất định Giáo Hoàng trong thư phòng sẽ nghe được. Vì để đề phòng Lãnh Lăng Vân nóira lời bất lợi, phải mau bảo hắn đi.
Lãnh Lăng Vân cúi đầu im lặng đi theo sau Lao Nhĩ, không nhìn rõ được thái độ của hắn. Hai người một trước một sau đi tới hậu điện.
Cách xa tiền điện, hai người vẫn im lặng.
“Giáo chủ đại nhân, Lăng Vân.” Thánh nữ Liễu Tuyết Tình với má lúm đồng tiền như hoa tiến lên đón.
“Tuyết Tình, thân thể thế nào rồi?” Lao Nhĩ nặn ra nụ cười, hỏi. Lần trước Thánh nữ trở lại, vết thương chồng chất. Thần điện Hắc Ám phục kích thiếu chút nữa khiến nàng mất mạng. Nhưng dù sao nàng cũng là Thánh nữ của Thần điện, thực lực không kém. Sau khi trở lại Thần điện thì liền tĩnh dưỡng. Nếu Khắc Lôi Nhã biết thì sẽ hiểu Thánh nữ này chẳng phải người hiền lành gì, sự tin tưởng vào Nữ thần Quang Minh cũng chỉ đến thế mà thôi. Ra khỏi sâm lâm Ma Ảo, bị người của Thần điện Hắc Ám phục kích mà vẫn còn sống trở về thì quả thật thực lực không hề kém.
“Cám ơn Giáo chủ đại nhân đã quan tâm, đã tốt hơn rồi ạ.” Liễu Tuyết Tình nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt dừng trên người Lãnh Lăng Vân.
“Vậy thì tốt.” Lao Nhĩ gật đầu.
Lãnh Lăng Vân im lặng, lướt qua người Lao Nhĩ, muốn rời đi.
“Lăng Vân!” Lao Nhĩ lên tiếng gọi Lãnh Lăng Vân lại.
Hắn đứng lại nhưng không quay đầu.
Lao Nhĩ thở dài, nóilời sâu sắc: “Lăng Vân, ta biết quan hệ của con và Khắc Lôi Nhã không cạn. Nhưng lần này hoàn toàn khác. Không cho phép con nhúng tay vào chuyện này, cũng không thể nhúng tay.”
“Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra sao? Người cho là khi Khắc Lôi Nhã quay lại sẽ bỏ qua à?” Lãnh Lăng Vân quay đầu lại, trầm giọng nóivới Lao Nhĩ, trong giọng nóicó sự tức giận, “Chẳng lẽ sư phụ Khắc Lý Phu của Khắc Lôi Nhã sẽ ngồi yên sao?”
“Chuyện này không cần con quan tâm! Ta tự có chừng mực!” sắc mặt Lao Nhĩ trần xuống, “Con không cần quan tâm. Con cũng chẳng làm gì được đâu. Yên lặng mà đợi ở Thần điện đi.” Lãnh Lăng Vân cắn môi, muốn nóigì đó thì Lao Nhĩ cau mày, rồi muốn nóinhưng Liễu Tuyết Tình lại nhẹ nhàng nóimột câu: “Lăng Vân, không ai muốn thấy chuyện này xảy ra, không ai hy vọng Khắc Lôi Nhã bị tổn thương. Muội coi Khắc Lôi Nhã là muội muội nên càng không muốn thấy nàng ấy bị tổn thương. Nhưng lần này liên quan tới tiền đồ của Thần điện Quang Minh chúng ta.” Liễu Tuyết Tình thấy sắc mặt của Lãnh Lăng Vân càng trầm xuống thì nóitiếp, “Huynh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Huyên Huyên.” Lãnh Lăng Vân cứng đờ ngay lập tức, kinh ngạc đứng lặng, không thể thốt ra lời nào.
Lao Nhĩ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lãnh Lăng Vân thì nhẹ thở dài, tiến tới vỗ vỗ lên vai hắn, từ từ nói: “Con hãy coi như không biết chuyện này. Ta sẽ thỉnh cầu Giáo Hoàng phái con đi làm nhiệm vụ. Con hãy tới nơi khác, càng xa càng tốt.”
Liễu Tuyết Tình cũng nhẹ thở dài, đi tới, giọng dịu dàng: “Muội sẽ ở cạnh huynh. Lăng Vân, chúng ta hãy sang nước khác, tới phân điện khác đi.” Lãnh Lăng Vân hất tay Lao Nhĩ trên vai mình ra, mặt đầy lạnh lẽo: “Con sẽ không làm loạn. Đừng đuổi con.” Dứt lời liền đi về phía trước, bóng dáng dần dần biến mất ở cuối hàng lang.
Liễu Tuyết Tình thấy thế thì muốn đuổi theo.
“Tuyết Tình, đừng đi. Để nó yên tĩnh một lát.” Lao Nhĩ lên tiếng ngăn cản Liễu Tuyết Tình.
Liễu Tuyết Tình dừng bước, nhìn về cuối hành lang. Đáy lòng nàng tràn ngập sự vui mừng. Huyên Huyên vĩnh viễn là lá bài chủ chốt trong tay nàng! Nàng thậm chí còn rất tò mò, trông đợi Khắc Lôi Nhã xuất hiện. Lần này nữ tử kia nhất định sẽ bị phán treo cổ. Cho dù có người nhà Hi Nhĩ ngăn cản thì nhất định nhẹ nhất cũng là lưu đày, cũng tương đương với tử hình. Nếu nha đầu chết tiệt kia ở đây thì tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Đến lúc đó sẽ xung đột với Thần điện, vậy hậu quả…Càng nghĩ Liễu Tuyết Tình càng mừng nhưng ngại có Lao Nhĩ nên không dám thể hiện ra. Trên mặt nàng làm bộ tràn đầy xót xa, lo lắng. Lãnh Lăng Vân bước nhanh về tiểu viện của mình, liếc nhìn Lãnh Huyên Huyên đang ngồi một mình bên bồn hoa, lắc lắc hai cái chân nhỏ như đang đợi hắn trở về. Thân thể gầy yếu, cánh tay mảnh khảnh, lòng Lãnh Lăng Vân thắt lại. Nếu không có Thần điện cung cấp dược vật thì Huyên Huyên đã sớm không còn trên cõi đời này.
“Ca ca!” Lãnh Huyên Huyên vừa nhìn thấy bóng dáng Lãnh Lăng Vân thì vui mừng nhảy xuống, xông tới. Lãnh Lăng Vân nặn ra nụ cười, ngồi xổm xuống, một tay ôm Lãnh Huyên Huyên vào lòng.
“Huyên Huyên, có ngoan không?” Lãnh Lăng Vân ôm Lãnh Huyên Huyên đứng lên, mỉm cười hỏi.
“Có ạ, có ạ.” Lãnh Huyên Huyên như đang dâng vật quý, ra sức gật đầu. Đối mắt với Lãnh Lăng Vân thì trong đáy mắt cô bé thoáng qua tia kinh ngạc. Cô bé vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lãnh Lăng Vân, thấp giọng. “Ca ca, huynh có tâm sự à? Huynh không vui vẻ như bề ngoài.”
“Không có, Huyên Huyên đừng nghĩ lung tung. Phải uống thuốc đúng giờ, biết chưa?” Lãnh Lăng Vân cố gắng thả lỏng, mỉm cười vuốt tóc Lãnh Huyên Huyên, nói. Cô bé không nóigì mà chỉ nghiêng đầu nhìn ánh mắt Lãnh Lăng Vân. Cô bé đưa tay quay gương mặt tuấn tú của Lãnh Lăng Vân qua, nghiêm túc khác thường mà hỏi: “Ca ca, huynh thích tỷ tỷ kia phải không?”
“Hả?” Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, sửng sốt.
“Là tỷ tỷ Khắc Lôi Nhã đó. Huynh thích tỷ ấy phải không?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Huyên Huyên là sự nghiêm túc không giống với tuổi.
“Tiểu hài tử ngốc này, muội biết thích là gì không? Đừng nói lung tung.” Lòng Lãnh Lăng Vân căng thẳng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nhéo mũi Lãnh Huyên Huyên.
“Muội biết mà. Dĩ nhiên là muội biết.” Lãnh Huyên Huyên gật đầu đầy nghiêm túc, vuốt ve gương mặt Lãnh Lăng Vân, trịnh trọng nói, “Ca ca, huynh thật cảm thấy là Thánh nữ kia vì thích muội nên mới tốt với muội như thế à? Tỷ ấy cho là muội không biết gì à? Tỷ ấy là vì huynh nên mới như thế với muội.” lời Lãnh Huyên Huyên vừa dứt thì Lãnh Lăng Vân liền kinh ngạc, cứ như vậy mà nhìn Huyên Huyên, không nóinên lời. Đứa nhỏ này thật nhạy cảm.
“Thánh nữ thích huynh nhưng huynh không thích tỷ ấy. Huynh thích tỷ tỷ Khắc Lôi Nhã. Sự yêu thích này hoàn toàn khác với sự yêu thích của Vu ca ca dành cho muội…” mặt Lãnh Huyên Huyên nghiêm túc khác thường. Lời nóitiếp theo của cô bé khiến Lãnh Lăng Vân hoàn toàn cứng miệng. Hắn nhìn cô bé trong lòng, hồi lâu không nóiđược gì. Lãnh Huyên Huyên luôn luôn hiểu chuyện, trưởng thành sớm nhưng hắn không ngờ cô bé lại có thể nóira những lời như vậy.
“Hài tử ngốc, muội vĩnh viễn là người ca ca thích nhất.” Lãnh Lăng Vân cười, ôm chặt Lãnh Huyên Huyên nhưng đáy lòng tràn đầy đau đớn, mất mát, phức tạp, mâu thuẫn đến mức chính hắn cũng không hiểu.
“Ca ca…” Lãnh Huyên Huyên ôm chặt cổ Lãnh Lăng Vân, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, lầm bầm, “Ca ca, thật xin lỗi. Mấy năm nay vì muội nên huynh phải khiến mình uất ức.”
“Hài tử ngốc, nói lung tung gì đó.” Lãnh Lăng Vân ôm chặt Lãnh Huyên Huyên, nhẹ thở dài. Hắn không thấy được một giọt nước mắt trong suốt chảy ra khỏi khóe mắt của Lãnh Huyên Huyên, cũng không thấy được sự kiên quyết trong đáy mắt cô bé.
Trong thư phòng, Nam Hi đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh mắt thẫn thờ. Gió nhẹ thổi mái tóc hắn bay bay. Hắn đang nhớ lại ngày đó. Khắc Lôi Nhã vì đuổi theo hắn mà ngã bị thương. Hắn tới thăm thì trong mắt của thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đó đã không còn bóng dáng hắn nữa. Bây giờ hắn mới hiểu ra rằng từ lúc đó Khắc Lôi Nhã đã không còn là Khắc Lôi Nhã nữa.
Nam Hi thở dài. Từ lúc nào mà thiếu nữ xinh đẹp đó đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn? Từ lúc nào mà mỗi lần mình thấy nàng đều không dời được tầm mắt. Và từ lúc nào mình bắt đầu nhớ nhung nàng?
Nam Hi cau mày, nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài. Gặp lại Khắc Lôi Nhã thì mình phải nóigì đây? Làm sao mà đối mặt với nàng được?
“Ca ca, huynh lại nhớ nàng ấy rồi à?” tiếng công chúa Mã Lệ Ti truyền đến từ phía sau một cách yếu ớt.
Nam Hi không lên tiếng, chỉ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ đến thất thần.
“Ca ca, chúng ta là bất đắc dĩ, không có cách nào khác.” Công chúa Mã Lệ Ti nhẹ thở dài.
Nam Hi vẫn im lặng.
“Hay cho câu bất đắc dĩ!” một giọng nóilạnh lẽo đột ngột vang lên trong thư phòng, truyền rõ ràng vào tai hai người. Giọng nóinày rất quen thuộc với hai người.
Nam Hi và Mã Lệ Ti run lên trong lòng, ngẩng đầu tìm nơi giọng nóiphát ra. Một thanh chủy thủ lạnh như băng kề sát vào cổ Nam Hi.
“Khắc Lôi Nhã!” công chúa Mã Lệ Ti căng thẳng nhìn Khắc Lôi Nhã đột nhiên xuất hiện sau lưng Nam Hi, run rẩy nhỏ giọng hô ra tiếng.
“Nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ cao quý.” Khắc Lôi Nhã cười khẽ, trong giọng nóikhông chút độ ấm, không thu chủy thủ trên tay lại.
Nam Hi vẫn không nhúc nhích, đáy mắt tràn ngập chán nản.
“Khắc Lôi Nhã, đừng, đừng tổn thương ca ca.” công chúa Mã Lệ Ti vội vàng nhỏ giọng nói. Nàng kinh ngạc, không biết Khắc Lôi Nhã vào hoàng cung như thế nào? Hoàng cung canh gác nghiêm ngặt không nói, thực lực và cảm giác của kỵ sĩ Cuồng Phong hơn hẳn kỵ sĩ hoàng gia vậy mà cũng không phát hiện Khắc Lôi Nhã lẻn vào. Nàng thật chỉ là ma võ song tu sao?
“Có chuyện gì vậy thưa công chúa điện hạ?” dù công chúa Mã Lệ Ti đã đè giọng rất thấp nhưng kỵ sĩ Cuồng Phong ngoài cửa vẫn cảm thấy điều bất thường. Họ lên tiếng hỏi thăm vì nếu là Đại hoàng tử phái thích khách tới thì thật rắc rối.
“Không sao, lui ra đi.” Công chúa Mã Lệ Ti cất cao giọng, giọng nóivà vẻ mặt đầy nghiêm khắc, ra lệnh.
“Vâng.” Tiếng đáp lại vang lên, lập tức trở về vị trí.
Mã Lệ Ti dứt lời, lại nhìn Khắc Lôi Nhã đầy lo lắng. Chỉ cầng nàng dùng sức thêm chút nữa thì thanh chủy thủ lạnh lẽo kia sẽ cắt đứt động mạch cổ của Nam Hi.
“Khắc Lôi Nhã, đây là chủ ý của ta, không liên quan tới ca ca. Nếu ngươi muốn trút giận thì hãy trút lên ta đi. Ca ca không thể có chuyện gì được. An Mạt Cách Lan không thể không có ca ca được.” Mã Lệ Ti thấp giọng nói.
“Người cho rằng thần không dám giết người sao?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh.
Chỉ một câu khiến công chúa Mã Lệ Ti như rơi vào hầm băng. Câu này đã nóirõ rất cả. Tình nghĩa ngày xưa không còn nữa rồi.
“Nếu giết ta có thể giúp ngươi giải hận thì ngươi làm đi. Có điều đừng thương tổn ca ca. An Mạt Cách Lan không thể không có ca ca. Không thể để thần quyền áp đảo vương quyền.” lòng công chúa Mã Lệ Ti thật lạnh, suy sụp nóira. Đây đều là do nàng gây nên. Nếu Khắc Lôi Nhã lấy đi tính mạng nàng cũng không có gì phải hối tiếc.
“Mã Lệ Ti…” mặt Nam Hi đầy đau đớn. Chuyện thành ra thế này không phải là hắn muốn.
Lúc này, Nam Hi cảm thấy sự lạnh lẽo trên cổ biến mất. Sau đó thì nhìn thấy khuôn mặt đầy kinh ngạc của Mã Lệ Ti.
Nam Hi xoay mạnh người. Sau lưng đã không còn bóng dáng của Khắc Lôi Nhã.
Nam Hi vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm mịt mùng, không thấy được bóng dáng Khắc Lôi Nhã.
“Ca ca…”
Mã Lệ Ti từ từ đi tới, nhẹ thở dài, “Ca ca, thật xin lỗi. Là muội khiến huynh đau khổ.”
“Không, Mã Lệ Ti.” Nam Hi từ từ nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, nóimột cách kiên quyết, “Ta chưa bao giờ hối hận về quyết định ngày hôm đó.”
“Ca ca…”
Mã Lệ Ti nhìn người trước mắt đầy phức tạp, trong lòng cũng đầy đau đớn. Sinh ra trong hoàng gia, nhất định phải trả giá rất nhiều.
Đêm khuya.
Màn đêm như bình tĩnh nhưng sóng ngầm đã bắt đầu chuyển động.
Sáng sớm, ánh mặt trời soi rõ từng ngóc ngách của đế đô.
Giờ phút này Khắc Lôi Nhã đang ngồi trong mật thất xa hoa, mím môi nhìn trà ướp hoa trong tay, trầm mặt nhìn nam tử trung niên phân tích tình hình trước mắt. Tập Thiểu Tư châm trà cho Khắc Lôi Nhã còn Tập Thiểu Kỳ thì nghiêng đầu nhìn nàng, mặt tràn đầy nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã tìm được người nắm rõ tình hình ở chợ nô lệ liền chỉ đích danh hai huynh đệ bọn họ. Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
“Bây giờ bước kế tiếp Thần điện Quang Minh nhất định muốn xác lập tội danh của mẫu thân người, sau đó chèn ép Nhị hoàng tử. Nhà Hi Nhĩ tuyệt đối sẽ không để tội danh này được định, nhất định sẽ nghĩ cách.” Nam tử trung niên mập mạp chậm rãi nói. “Hiện tại Nhị hoàng tử có đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong và nhà Hi Nhĩ ủng hộ. Đại hoàng tử có Thần điện và đội Sưu Thứu ủng hộ. Nhìn bề ngoài thì Đại hoàng tử chiếm ưu thế.”
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng nghe. Nam tử trung niên mập mạp trước mắt tên là Phỉ Phổ Tư, là ông chủ của chợ nô lệ, cũng là người của Thần điện Hắc Ám. Ông không có chức vụ gì ở Thần điện Hắc Ám nhưng danh vọng rất cao. Ngay cả giáo chủ thấy ông cũng rất khách khí. Người này thông minh, nhìn xa trông rộng, là người tiếp viện cho Thần điện Hắc Ám. Hiện tại ông phụng mệnh trợ giúp Khắc Lôi Nhã.
“Nóitiếp đi.” Khắc Lôi Nhã để chén xuống, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Gần nửa tháng nữa là nghi thức duyệt binh, trước đó sẽ thành lập tội danh của mẫu thân Thánh nữ đại nhân. Sau đó sẽ tuyên bố trong nghi thức duyệt binh. Tất cả đều sẽ thành kết cục đã định.” Phỉ Phổ Tư cau mày. Một quốc gia mà thần quyền của Quang Minh áp đảo thì đó là chuyện xấu nhất với Thần điện Hắc Ám.
“Thật không hiểu Hoàng đế nghĩ gì!” Tập Thiểu Kỳ hừ lạnh, “Làm một Hoàng đế mà lại để thần quyền áp đảo vương quyền sao? Sao hắn lại ngầm cho phép chuyện này xảy ra?”
Khắc Lôi Nhã cười lạnh, hỏi: “Đương kim Hoàng đế bao nhiêu tuổi? Sức khỏe thế nào?” Những người này không đọc qua lịch sử Trung Quốc, sẽ không hiểu rõ ý đồ chân chính của một đế vương. Nếu trên đại lục này xuất hiện một người như Đường Cao Tổ Lý Uyên thì bọn họ sẽ hiểu dụng ý của Hoàng đế An Mạt Cách Lan.
“Hoàng đế chưa tới 50 tuổi, sức khỏe rất tốt.” Tuy Tập Thiểu Kỳ không hiểu sao Khắc Lôi Nhã lại hỏi chuyện này nhưng vẫn trả lời rất thành thật.
“Nếu một ngày ba bữa của các ngươi không có cao lương mỹ vị, mỗi ngày chỉ ăn một bữa toàn cơm thừa canh cặn thì các ngươi có chịu không?” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã cong lên thành một nụ cười châm chọc, lạnh giọng hỏi.
“Nóinhảm. Có là kẻ ngu mới chịu.” Tập Thiểu Kỳ hừ lạnh, cướp lời.
“Vậy các ngươi nghĩ đương kim Hoàng đế là người ngu à?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hỏi.
Ba người trong phòng ngay lập tức sửng sốt.
Tập Thiểu Tư để bình trà xuống, cau mày hỏi: “Đương kim Hoàng đế nắm quyền lực lớn nhất, hô mưa gọi gió, ai cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà làm.”
“Nhưng nếu hắn thoái vị, nhường ngôi cho Hoàng Thái Tử trong tay không có quyền lực thì không ai kính ngưỡng hắn nữa. Đây chính là cao lương mỹ vị và cơm thừa canh cặn.” Phỉ Phổ Tư vô cùng kinh hãi, sự lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng. Vừa sợ sự kín đáo của đương kim Hoàng Đế, vừa sợ thiếu nữ sâu sắc trước mắt này.
“Nhưng đương kim Hoàng đế để mặc cho hai hoàng tử tranh đấu mà không sợ Lạp Cách Tạp nhân lúc cháy nhà mà hôi của à?” Phỉ Phổ Tư cau mày hỏi. Ông không dám xem thường thiếu nữ trước mắt này nữa. Ông vốn cho rằng nàng có khế ước gì đó với thần Hắc Ám nên mới làm Thánh nữ Hắc Ám. Nhìn kỹ thì mới thấy thiếu nữ này tuyệt đối không phải là người bình thường, lại có thể nhìn rõ bản chất mọi chuyện như thế.
“Hai hoàng tử tranh đấu không ảnh hưởng đến thực lực của nước nhà. Đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong và đội Sưu Thứu chỉ là để bảo vệ sự an toàn của Hoàng thất, không phải là quân đội. Thực lực chân chính của An Mạt Cách Lan cũng không bị rung chuyển. Lạp Cách Tạp rất rõ điều này. Hơn nữa bây giờ Lạp Cách Tạp chưa có thực lực mà khai chiến với An Mạt Cách Lan. Chuẩn bị chiến tranh phải mất rất nhiều thời gian.” Khắc Lôi Nhã từ từ giải thích.
“Chẳng lẽ Hoàng đế không sợ tuyệt hậu à? Ngộ nhỡ hai hoàng tử đồng quy vu tận thì sao?” Tập Thiểu Kỳ cau mày hỏi.
“Ta rất nghi ngờ chỉ số thông minh của ngươi.” Khắc Lôi Nhã sâu sắc nói.
Đầu tiên Tập Thiểu Kỳ ngẩn ra rồi khóe miệng co quắp. Đứa ngốc cũng biết những lời này tuyệt đối không phải là lời hay.
“Aiz…” mặt Tập Thiểu Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Thân thể đương kim hoàng đế rất tốt, tạo ra thêm ít con không có vấn đề gì.” Phỉ Phổ Tư nóira một câu ý vị sâu xa. Ánh mắt của Tập Thiểu Tư cũng có chút quỷ dị.
Khóe miệng Tập Thiểu Kỳ giựt giựt, sắc mặt xám ngắt.
“Thánh nữ đại nhân, bây giờ quan trọng nhất là, Thần điện Quang Minh kia nhất định sẽ nghĩ biện pháp để định tội cho mẫu thân của người.” Phỉ Phổ Tư sờ sờ cái cằm đầy đặn của mình, suy nghĩ, “Sẽ phải tạo ra nhân chứng để chỉ chứng mẫu thân của người. Người hầu hạ cho tiệc trà ngày hôm đó đều do mẫu thân người một tay phụ trách. Người đông sẽ tạo điều kiện thuận lợi, tự nhiên sẽ có người nhảy ra ngụy tạo bằng chứng thôi.”
“Vấn đề này ông nội cũng sẽ nghĩ tới.” Khắc Lôi Nhã không lo lắng điều này.
“Thánh nữ đại nhân không thể tưởng tượng được mức độ xấu xa của Thần điện Quang Minh đâu. Phải đề phòng cẩn thận. Mẫu thân người sẽ nhanh bị phán quyết.” Phỉ Phổ Tư hiển nhiên hiểu rất rõ bản chất của Thần điện Quang Minh.
“Ừ, cám ơn ngươi, Phỉ Phổ Tư.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, chân thành cảm ơn.
“Không, đây là điều thuộc hạ nên làm cho Thánh nữ đại nhân.” Phỉ Phổ Tư mỉm cười, nói. Qua cuộc nóichuyện vừa rồi, cảm nhận của Phỉ Phổ Tư về Khắc Lôi Nhã đã khác. Có lẽ thiếu nữ này thật sự sẽ thay đổi được gì đó.
“Bây giờ ta muốn ở lại đây. Thương thế của ta còn chưa khỏi.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng nói, “Ta cần một nơi yên tĩnh để chữa trị và khôi phục.”
“Không thành vấn đề. Thánh nữ đại nhân, mời đi theo thuộc hạ. Người có bất kỳ yêu cầu gì xin cứ việc dặn dò. Ngoài kia có tin tức gì thuộc hạ sẽ lập tức bẩm báo cho người.” Phỉ Phổ Tư trịnh trọng bảo đảm.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, đi theo Phỉ Phổ Tư.
Tập Thiểu Kỳ sờ sờ mũi, nhìn cửa, nóiđầy ấm ức: “Sao mỗi lần nàng ta xuất hiện đệ đều lạnh run thế nhỉ?”
Tập Thiểu Tư im lặng, thu dọn xong dụng cụ pha trà thì rời khỏi phòng. Tập Thiểu Kỳ vội vàng đuổi theo. Bọn họ phải thăm dò tin tức bên ngoài rồi báo lại cho Phỉ Phổ Tư.
Khắc Lôi Nhã ở lại khu nhà cao cấp nhất để tĩnh dưỡng. Liên Hoa Bảo Giám đã chữa trị vết thương trên kinh mạch của nàng. Chỉ trong ba ngày đã khôi phục như trước. Bây giờ Khắc Lôi Nhã đang tu luyện tầng thứ mười một của Liên Hoa Bảo Giám.
Một đêm, Khắc Lôi Nhã đang tĩnh tâm tu luyện thì tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên ngoài cửa sổ. Tuyệt đối không phải là người của Phỉ Phổ Tư tới quấy rầy. Khắc Lôi Nhã mở mắt ra, xuống giường mở cửa sổ thì hai bóng dáng nho nhỏ một đen một trắng nhào vào, lao thẳng vào ngực Khắc Lôi Nhã. (chẹp, ta k mún nóileo, rưng mà ta thích hai đứa này hết sức ^_^)
Khắc Lôi Nhã cười tủm tỉm vươn tay ôm hai tiểu tử kia vào lòng. Ngoài Bạch Đế và Hắc Vũ ra thì có thể là ai được? Hai tiểu gia hỏa này dựa vào liên lạc từ khế ước trong cơ thể để tìm tới đây, vậy Tẫn Diêm đâu? Khắc Lôi Nhã chợt nhớ tới người vẫn một mực yên yen lặng lặng đứng sau mình.
“Tẫn Diêm đâu?” Khắc Lôi Nhã nhớ Ô Mã Lý từng nóisau khi Tẫn Diêm trở lại nhà Hi Nhĩ báo hành tung của mình thì liền tạm biệt mọi người, nóilà đi tu luyện, mang theo Bạch Đế và Hắc Vũ. Nhưng bây giờ hai tiểu gia hỏa đang ở đây, không thấy Tẫn Diêm đâu.
“Chiêm chiếp!”
“Ôi ôi!”
Hai tiểu tử kia nóithứ tiếng chỉ chúng mới hiểu.
“Được rồi, đừng nóinữa.” Khắc Lôi Nhã nhức đầu nhìn hai tiểu tử. Có nóinàng cũng chẳng hiểu.
Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai nàng, cọ vào mặt nàng thật thân thiết.
Trong Thần điện Quang Minh. Giáo Hoàng đang đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng. Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Giáo Hoàng xoay người, trầm giọng nóivới người ngoài cửa.
Cửa được mở ra nhẹ nhàng, lộ ra bóng dáng của Lao Nhĩ.
“Giáo Hoàng đại nhân.” Lao Nhĩ đi vào, đóng cửa lại.
“Còn bao lâu nữa thì hắn tới?” Giáo Hoàng đi tới trước thư án, ngồi xuống, cất tiếng hỏi.
“Đang đi suốt đêm, chiều ngày mai sẽ tới.” Đáy mắt Lao Nhĩ hiện lên tia phức tạp. Giáo Hoàng đại nhân muốn làm tới mức này sao? Có nên không?
Giáo Hoàng thấy được tia phức tạp lóe lên trong mắt Lao Nhĩ, khẽ thở dài: “Lao Nhĩ, đây là một cơ hội rất tốt. An Mạt Cách Lan cường thịnh nhất đại lục này. Nếu cô bé dưới quyền Thần điện thì ánh sáng của nữ thần sẽ trải khắp toàn bộ đại lục.”
“Giáo Hoàng đại nhân, chủ tế đại nhân đâu? Nàng là người nữ thần chỉ định. Nhất định sẽ có mâu thuẫn trong chuyện này.” Lao Nhĩ lo lắng hỏi.
“Trước đó nàng đã biến mất, bây giờ còn không thấy quay về, chỉ báo cho nhà Hi Nhĩ là đang tu luyện. Chuyện này không phải rất tốt sao? Nhân lúc nàng không có ở đây mà xử lý tốt chuyện này. Chờ nàng trở lại, nghe được đầu đuôi mọi chuyện có dám phản đối không?” Giáo Hoàng tuyệt không lo lắng chuyện này.
“Có thể được không?” Lao Nhĩ vẫn còn do dự không quyết, trong lòng có sự lo lắng mơ hồ.
“Nếu người thân của người nọ thừa nhận chịu sự sai khiến của Nhị hoàng tử mà mưu hại Đại hoàng tử thì có phải càng có sức thuyết phục hơn không?” Giáo Hoàng lạnh lùng cười, giữa hai lông mày là sự tự tin và khinh thường.
Lao Nhĩ im lặng. Không sai. Nhưng chuyện có thể tiến triển thuận lợi không? Sao sự lo lắng trong lòng mình càng lúc càng tăng?
“Được rồi, ngươi lui đi. Nếu hắn đến thì dẫn tới gặp nữ nhân kia. Nhớ, phải bí mật.” Giáo Hoàng phất tay bảo Lao Nhĩ lui xuống.
Lao Nhĩ khẽ thở dài trong lòng, chuẩn bị lui ra.
“Đợi đã…!” Giáo Hoàng lên tiếng gọi Lao Nhĩ lại.
“Giáo Hoàng đại nhân còn muốn dặn dò gì ạ?”
“Ngươi tìm cách đưa Khắc Lý Phu đi chỗ khác, càng xa càng tốt, đừng để cho hắn tham gia vào chuyện này.” Giáo Hoàng cau mày nói. Ông biết Khắc Lý Phu không phải người dễ tống đi, thực lực không tầm thường, còn là sư phụ của Khắc Lôi Nhã. Mẫu thân nàng gặp chuyện không may tất nhiên ông sẽ không đứng nhìn.
“Giáo Hoàng đại nhân!” Lao Nhĩ biến sắc. Ông hiểu rằng nếu làm thế thì quan hệ của mình và Khắc Lý Phu sẽ ra sao.
“Ngươi hãy coi như không biết gì cả, tìm cách dẫn hắn đi xa chút.” Giáo Hoàng lạnh giọng phân phó, sắc mặt trầm xuống, “Ta biết rõ giao tình giữa ngươi và hắn nhưng đừng quên thân phận của ngươi. Còn nữa, dù Khắc Lý Phu là Pháp Thần thì sao? Ngươi thật cho là không ai trong Thần điện có thể làm gì được hắn à?”
Lao Nhĩ im lặng. Pháp Thần, thoạt nhìn là vầng hào quang sáng chói nhưng thực lực của Thần điện Quang Minh ngay cả ông là Hồng Y giáo chủ cũng không biết rõ. Câu này của Giáo Hoàng không phải là uy hiếp mà là sự thật! Người tài trong Thần điện không ai có thể tưởng tượng nổi. Trên ông có mười hai Đại Giáo Chủ, phân bố trên Thần điện ở An Mạt Cách Lan và các nước khác. Ngoài ra còn có ba mươi Hồng Y giáo chủ nữa. Họ đều là người không mưu cầu danh lợi, có người có lẽ đã sớm tới bậc Pháp Thần nhưng chưa bao giờ bộc lộ ra.
Lời của Giáo Hoàng khiến tâm tình Lao Nhĩ nặng nề. Khắc Lý Phu là bạn thân duy nhất trong đời ông. Ông tuyệt đối không muốn bạn mình xảy ra chuyện gì.
“Dạ, thuộc hạ biết rồi thưa Giáo Hoàng đại nhân.” Lao Nhĩ đồng ý một cách khó khăn.
“Lui xuống đi, làm ngay đi.” Giáo Hoàng phất tay, ý bảo Lao Nhĩ lui xuống.
Lao Nhĩ im lặng lui ra, vừa ra cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Lãnh Lăng Vân đã lẳng lặng đứng trên hành lang trước mặt.
“Lăng Vân…” Lao Nhĩ từ từ đi lên phía trước, mở miệng một cách khó khăn.
“Sư phụ, phải làm vậy thật sao?” Lãnh Lăng Vân cau mày, cắn răng nói.
Lao Nhĩ im lặng, thở dài.
“Sư phụ, người đó là mẫu thân của Khắc Lôi Nhã. Nếu nàng trở lại thì sao?” Lãnh Lăng Vân thấy thái độ của Lao Nhĩ thì liền bối rối trong lòng.
“Lăng Vân, con cho rằng sư phụ muốn vậy sao? Chẳng lẽ ta nhẫn tâm nhìn nha đầu kia đau lòng hả?” Lao Nhĩ bất đắc dĩ, trong giọng nóitràn đầy mệt mỏi và chán chường.
“Sư phụ, đây là âm mưu, một âm mưu vô cùng rõ ràng. Tại sao lại để một người vô tội phải gánh chịu tất cả?” tâm tình Lãnh Lăng Vân mất khống chế.
“Lăng Vân!” giọng Lao Nhĩ thay đổi, nghiêm nghị nói, “Đã nhiều năm rồi mà con vẫn ôm giấc mộng đó sao?”
Câu này như một quyền thật mạnh đánh vào lòng Lãnh Lăng Vân, khiến hắn cứng đờ ngay lập tức.
Khóe miệng Lãnh Lăng Vân nâng lên một độ cong mỉa mai. Đúng vậy, sao mình lại quên nhỉ. Thần điện Quang Minh cao thượng công chính nhưng thật ra là nơi bẩn thỉu nhất trên thế giới này. Vậy mà mình lại còn mong tìm công bằng ở đây!
“Đi!” sắc mặt Lao Nhĩ lạnh xuống, quát khẽ với Lãnh Lăng Vân. Ông biết họ nóinhững lời này thì nhất định Giáo Hoàng trong thư phòng sẽ nghe được. Vì để đề phòng Lãnh Lăng Vân nóira lời bất lợi, phải mau bảo hắn đi.
Lãnh Lăng Vân cúi đầu im lặng đi theo sau Lao Nhĩ, không nhìn rõ được thái độ của hắn. Hai người một trước một sau đi tới hậu điện.
Cách xa tiền điện, hai người vẫn im lặng.
“Giáo chủ đại nhân, Lăng Vân.” Thánh nữ Liễu Tuyết Tình với má lúm đồng tiền như hoa tiến lên đón.
“Tuyết Tình, thân thể thế nào rồi?” Lao Nhĩ nặn ra nụ cười, hỏi. Lần trước Thánh nữ trở lại, vết thương chồng chất. Thần điện Hắc Ám phục kích thiếu chút nữa khiến nàng mất mạng. Nhưng dù sao nàng cũng là Thánh nữ của Thần điện, thực lực không kém. Sau khi trở lại Thần điện thì liền tĩnh dưỡng. Nếu Khắc Lôi Nhã biết thì sẽ hiểu Thánh nữ này chẳng phải người hiền lành gì, sự tin tưởng vào Nữ thần Quang Minh cũng chỉ đến thế mà thôi. Ra khỏi sâm lâm Ma Ảo, bị người của Thần điện Hắc Ám phục kích mà vẫn còn sống trở về thì quả thật thực lực không hề kém.
“Cám ơn Giáo chủ đại nhân đã quan tâm, đã tốt hơn rồi ạ.” Liễu Tuyết Tình nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt dừng trên người Lãnh Lăng Vân.
“Vậy thì tốt.” Lao Nhĩ gật đầu.
Lãnh Lăng Vân im lặng, lướt qua người Lao Nhĩ, muốn rời đi.
“Lăng Vân!” Lao Nhĩ lên tiếng gọi Lãnh Lăng Vân lại.
Hắn đứng lại nhưng không quay đầu.
Lao Nhĩ thở dài, nóilời sâu sắc: “Lăng Vân, ta biết quan hệ của con và Khắc Lôi Nhã không cạn. Nhưng lần này hoàn toàn khác. Không cho phép con nhúng tay vào chuyện này, cũng không thể nhúng tay.”
“Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra sao? Người cho là khi Khắc Lôi Nhã quay lại sẽ bỏ qua à?” Lãnh Lăng Vân quay đầu lại, trầm giọng nóivới Lao Nhĩ, trong giọng nóicó sự tức giận, “Chẳng lẽ sư phụ Khắc Lý Phu của Khắc Lôi Nhã sẽ ngồi yên sao?”
“Chuyện này không cần con quan tâm! Ta tự có chừng mực!” sắc mặt Lao Nhĩ trần xuống, “Con không cần quan tâm. Con cũng chẳng làm gì được đâu. Yên lặng mà đợi ở Thần điện đi.” Lãnh Lăng Vân cắn môi, muốn nóigì đó thì Lao Nhĩ cau mày, rồi muốn nóinhưng Liễu Tuyết Tình lại nhẹ nhàng nóimột câu: “Lăng Vân, không ai muốn thấy chuyện này xảy ra, không ai hy vọng Khắc Lôi Nhã bị tổn thương. Muội coi Khắc Lôi Nhã là muội muội nên càng không muốn thấy nàng ấy bị tổn thương. Nhưng lần này liên quan tới tiền đồ của Thần điện Quang Minh chúng ta.” Liễu Tuyết Tình thấy sắc mặt của Lãnh Lăng Vân càng trầm xuống thì nóitiếp, “Huynh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Huyên Huyên.” Lãnh Lăng Vân cứng đờ ngay lập tức, kinh ngạc đứng lặng, không thể thốt ra lời nào.
Lao Nhĩ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lãnh Lăng Vân thì nhẹ thở dài, tiến tới vỗ vỗ lên vai hắn, từ từ nói: “Con hãy coi như không biết chuyện này. Ta sẽ thỉnh cầu Giáo Hoàng phái con đi làm nhiệm vụ. Con hãy tới nơi khác, càng xa càng tốt.”
Liễu Tuyết Tình cũng nhẹ thở dài, đi tới, giọng dịu dàng: “Muội sẽ ở cạnh huynh. Lăng Vân, chúng ta hãy sang nước khác, tới phân điện khác đi.” Lãnh Lăng Vân hất tay Lao Nhĩ trên vai mình ra, mặt đầy lạnh lẽo: “Con sẽ không làm loạn. Đừng đuổi con.” Dứt lời liền đi về phía trước, bóng dáng dần dần biến mất ở cuối hàng lang.
Liễu Tuyết Tình thấy thế thì muốn đuổi theo.
“Tuyết Tình, đừng đi. Để nó yên tĩnh một lát.” Lao Nhĩ lên tiếng ngăn cản Liễu Tuyết Tình.
Liễu Tuyết Tình dừng bước, nhìn về cuối hành lang. Đáy lòng nàng tràn ngập sự vui mừng. Huyên Huyên vĩnh viễn là lá bài chủ chốt trong tay nàng! Nàng thậm chí còn rất tò mò, trông đợi Khắc Lôi Nhã xuất hiện. Lần này nữ tử kia nhất định sẽ bị phán treo cổ. Cho dù có người nhà Hi Nhĩ ngăn cản thì nhất định nhẹ nhất cũng là lưu đày, cũng tương đương với tử hình. Nếu nha đầu chết tiệt kia ở đây thì tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Đến lúc đó sẽ xung đột với Thần điện, vậy hậu quả…Càng nghĩ Liễu Tuyết Tình càng mừng nhưng ngại có Lao Nhĩ nên không dám thể hiện ra. Trên mặt nàng làm bộ tràn đầy xót xa, lo lắng. Lãnh Lăng Vân bước nhanh về tiểu viện của mình, liếc nhìn Lãnh Huyên Huyên đang ngồi một mình bên bồn hoa, lắc lắc hai cái chân nhỏ như đang đợi hắn trở về. Thân thể gầy yếu, cánh tay mảnh khảnh, lòng Lãnh Lăng Vân thắt lại. Nếu không có Thần điện cung cấp dược vật thì Huyên Huyên đã sớm không còn trên cõi đời này.
“Ca ca!” Lãnh Huyên Huyên vừa nhìn thấy bóng dáng Lãnh Lăng Vân thì vui mừng nhảy xuống, xông tới. Lãnh Lăng Vân nặn ra nụ cười, ngồi xổm xuống, một tay ôm Lãnh Huyên Huyên vào lòng.
“Huyên Huyên, có ngoan không?” Lãnh Lăng Vân ôm Lãnh Huyên Huyên đứng lên, mỉm cười hỏi.
“Có ạ, có ạ.” Lãnh Huyên Huyên như đang dâng vật quý, ra sức gật đầu. Đối mắt với Lãnh Lăng Vân thì trong đáy mắt cô bé thoáng qua tia kinh ngạc. Cô bé vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lãnh Lăng Vân, thấp giọng. “Ca ca, huynh có tâm sự à? Huynh không vui vẻ như bề ngoài.”
“Không có, Huyên Huyên đừng nghĩ lung tung. Phải uống thuốc đúng giờ, biết chưa?” Lãnh Lăng Vân cố gắng thả lỏng, mỉm cười vuốt tóc Lãnh Huyên Huyên, nói. Cô bé không nóigì mà chỉ nghiêng đầu nhìn ánh mắt Lãnh Lăng Vân. Cô bé đưa tay quay gương mặt tuấn tú của Lãnh Lăng Vân qua, nghiêm túc khác thường mà hỏi: “Ca ca, huynh thích tỷ tỷ kia phải không?”
“Hả?” Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, sửng sốt.
“Là tỷ tỷ Khắc Lôi Nhã đó. Huynh thích tỷ ấy phải không?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Huyên Huyên là sự nghiêm túc không giống với tuổi.
“Tiểu hài tử ngốc này, muội biết thích là gì không? Đừng nói lung tung.” Lòng Lãnh Lăng Vân căng thẳng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nhéo mũi Lãnh Huyên Huyên.
“Muội biết mà. Dĩ nhiên là muội biết.” Lãnh Huyên Huyên gật đầu đầy nghiêm túc, vuốt ve gương mặt Lãnh Lăng Vân, trịnh trọng nói, “Ca ca, huynh thật cảm thấy là Thánh nữ kia vì thích muội nên mới tốt với muội như thế à? Tỷ ấy cho là muội không biết gì à? Tỷ ấy là vì huynh nên mới như thế với muội.” lời Lãnh Huyên Huyên vừa dứt thì Lãnh Lăng Vân liền kinh ngạc, cứ như vậy mà nhìn Huyên Huyên, không nóinên lời. Đứa nhỏ này thật nhạy cảm.
“Thánh nữ thích huynh nhưng huynh không thích tỷ ấy. Huynh thích tỷ tỷ Khắc Lôi Nhã. Sự yêu thích này hoàn toàn khác với sự yêu thích của Vu ca ca dành cho muội…” mặt Lãnh Huyên Huyên nghiêm túc khác thường. Lời nóitiếp theo của cô bé khiến Lãnh Lăng Vân hoàn toàn cứng miệng. Hắn nhìn cô bé trong lòng, hồi lâu không nóiđược gì. Lãnh Huyên Huyên luôn luôn hiểu chuyện, trưởng thành sớm nhưng hắn không ngờ cô bé lại có thể nóira những lời như vậy.
“Hài tử ngốc, muội vĩnh viễn là người ca ca thích nhất.” Lãnh Lăng Vân cười, ôm chặt Lãnh Huyên Huyên nhưng đáy lòng tràn đầy đau đớn, mất mát, phức tạp, mâu thuẫn đến mức chính hắn cũng không hiểu.
“Ca ca…” Lãnh Huyên Huyên ôm chặt cổ Lãnh Lăng Vân, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, lầm bầm, “Ca ca, thật xin lỗi. Mấy năm nay vì muội nên huynh phải khiến mình uất ức.”
“Hài tử ngốc, nói lung tung gì đó.” Lãnh Lăng Vân ôm chặt Lãnh Huyên Huyên, nhẹ thở dài. Hắn không thấy được một giọt nước mắt trong suốt chảy ra khỏi khóe mắt của Lãnh Huyên Huyên, cũng không thấy được sự kiên quyết trong đáy mắt cô bé.
/234
|