Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 109: Cao trào (3)

/234


Bằng bất cứ giá nào, Khắc Lôi Nhã phải chết. Còn phải hủy diệt linh hồn nàng!

Đây chính là chỉ ý của Nữ thần.

Âu Lai Nhã nói chỉ ý của Nữ Thần với Giáo Hoàng, vì quá mệt nhắm nghiền 2 mắt.

Giáo Hoàng phân phó người đưa Âu Lai Nhã trở về phòng nghỉ ngơi khuôn mặt nặng nè trở về phòng mình. Giết chết Khắc Lôi Nhã hủy đi linh hồn, đều này cần có kế hoạch thật tốt. Bởi vì cô gái kia cũng không phải một người bình thường. Thực lực của nàng gia cảnh của nàng, không thể kinh thường. May mắn là sư phụ của nàng Khắc lý Phu không ở đế đô, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.

Lãnh Lăng Vân nhìn vẻ mặt nặng nề đi về phòng của Giáo Hoàng, thần thái mệt mỏi Âu Lai Nhã , khẽ cau mày. Không biết hai người họ rốt cuộc nói cái gì, chỉ ý của Nữ Thần là gì. Phải chăng, lien quan đến chuyện xảy ra hôm nay?

Hắn nghi ngờ không biết kế tiếp Giáo Hoàng sẽ có hành động gì, trong lòng sinh lo lắng.

Đại Giáo Chủ cũng vào phòng cùng Giáo Hoàng, Thánh Nữ Liễu Tuyết Tình cũng vào, nhưng Giáo Hoàng không có kêu hắn vào.

Buổi chiều, chuyện xảy ra khiến Lãnh Lăng Vân hơn kinh ngạc. Tất cả các phân điện đều tập trung tai đại điện, gương mặt tất cả đều nặng nề. Toàn bộ bọn họ đều do Truyện Tống Trận nháy mắt đưa đến. Nếu không phải chuyện khẩn cấp tuyệt đối sẽ không dùng Truyện Tống Trận, bởi vì hao tốn quá lớn, huông chi 12 vị Đại Giáo chủ cũng có mặt. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đây là chỉ ý của Nữ Thần?

Trên hành lang, Lãnh Lăng Vâng nhìn thấy Giáo Hoàng vẻ mặt rất nặng nề, rốt cuộc mở miệng gọi Giáo Hoàng.

"Giáo Hoàng đại nhân." Giáo Hoàng vội vã rời đi bị Lãnh Lăng Vân gọi.

"Lăng Vân, hiện tại ta muốn đi ra ngoài, có chuyện phải xử lý. Ngươi tạm thời ở li chăm sóc sự vụ của Thần điện."Giáo Hoàng nói.

"Giáo Hoàng đại nhân, có chuyện gì? !" Lãnh Lăng Vân không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Chuyện này ngươi không cần phải biết. Giải quyết xong ta sẽ nói cho ngươi biết." Giáo Hoàng nói xong, liền xoay người vội vã đi ra ngoài. Giáo Hoàng sẽ không nói cho Lãnh Lăng Vân biết. Đối tượng là Khắc Lôi Nhã, quan hệ Lãnh Lăng Vân và và Khắc Lôi Nhã, Giáo Hoàng đã biết. Không thể để cho lãnh Lăng Vân biết chuyện, nếu không Thần điện sẽ mất đi trợ thủ đắc lực.

Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng đã đi xa Giáo Hoàng, khẽ cau mày, có chút đăm chiêu.

"Lăng Vân." Một cái giọng nói dịu dàng truyền đến tai Lãnh Lăng Vân, đáy mắt Lãnh Lăng Vân thoáng qua sự chán ghét. Giọng nói này, là Liễu Tuyết Tình!

Lãnh Lăng Vân xoay người, không nhìn Liễu Tuyết Tình, đi tới hậu điện.

"Lăng Vân, chúng ta đi xem Huyên Huyênmột chút. Ta nghe thị nữ nói tối hôm qua Huyên Huyên ho khan." giọng của Liễu Tuyết Tình tràn đầy lo âu và quan tâm.

"Không cần. Huyên Huyên rất tốt." Lãnh Lăng Vân vẫn như cũ không nhìn Liễu Tuyết Tình một cái, lướt qua nàng trực tiếp đi tới hậu điện.

Liễu Tuyết Tình muốn nói gì đó, Lãnh Lăng Vân cũng đã đi rất xa, không muốn nói chuyện với nàng.

Chỉ còn một mình Liễu Tuyết Tình đứng tại chỗ. Liễu Tuyết Tình nhìn bóng lưng đi xa Lãnh Lăng Vân, hàm răng phát ra tiếng khanh khách. Thái độ này của Lăng đối với nàng bây giờ đếu là do con tiểu tiện nhân Khắc Lôi Nhã ban. Nếu không có sự xuất hiện của nó, Huyên Huyên luôn luôn đứng về phía nàng. Ánh mắt Lăng Vân cũng sẽ quan tâm tới nàng! Đều đo Khắc lôi Nhã khiến thái độ Lãnh Lăng Vân biến thành như vậy! Hừ! Cái con tiểu tiện nhân vẫn còn ở đại hội xét xử. Không cần gấp gáp, tối nay, cái con tiểu tiện nhân đó sẽ phải nếm tư vị xuống điện ngục. Chẳng những nói phải chết, mà linh hồn cũng chẳng còn!

Ánh mắt Liễu Tuyết Tình từ từ lộ ra dữ tợn và điên cuồng. Chỉ nghĩ đến việc này nàng sắp mừng như điên. Chờ tối nay sẽ có chuyện vui rồi!

Lúc này Khắc Lôi Nhã đang ở cùng người nhà. Trong đại sảnh, Khải Sắt Lâm ngồi trên ghế, Khắc Lôi Nhã vừa ngồi xuống. Lạp Tây Á vui mừng kéo tay Khải Sắt Lâm không chịu buông ra. Lạp Cách nhìn ba mẹ con đang vui vẻ, trong lòng rất hạnh phúc. Rốt cuộc Khải Sắt Lâm được cứu. Ánh mắt Lạp Cách dời đến Khắc Lôi Nhã, trong lòng xúc động. Đã từng là hoa si của đế đô, liền nhảy một bước trở thành một ngôi sao lóe sáng nhất ở đế đô. Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải kiêng kỵ mấy phần. Thực lực của nàng. Pháp Thần, điều này thể hiện cái gì? Chắc chắn sau hôm nay tất cả mọi người đều biết. Mà thái độ hoàng đế bệ hạ càng thêm rõ tất cả. Thái độ vô lễ của Khắc Lôi Nhã, Hoàng đế lại một mắt nhắm một mắt mở.

Ô Mã Lý cũng mỉm cười nhìn cảnh trước mắt. Thực lực đã là Pháp Thần! Trong lòng vui mừng vì Khắc Lôi Nhã, còn có một chút cảm giác mất mác. Bây giờ, Ông còn có tư cách làm sư phụ Khắc Lôi Nhã sao. Nhưng trong lòng hắn biết, trong lòng của Khắc Lôi Nhã vẫn luôn tôn kính ông. Có một đệ tử như vậy, thế là đủ.

Công Tước Cổ Đốn ngồi ở phía trên, trong lòng vẫn lo lắng không dứt. Mặc dù hôm nay ở đại hội xét xử Khắc Lôi Nhã lựa chọn nhà Hi Nhĩ, thực lực cũng Khắc Lôi Nhã rất manh nhiều người không thể theo kịp. Nhưng mà hôm nay nàng lại quyết liệt cùng thần điện Quang Minh. Con đường sau này, nên đi như thế nào? Thần điện sẽ làm như thế nào? Trước mắt còn không rõ. Nhưng về sau thì?

"Mẹ, mấy ngày nay ngươi chịu uất ức." Khắc Lôi Nhã nắm chặt tay Khải Sắt Lâm, có chút áy náy nói.

"Không, Khắc Lôi Nhã. Thật oan ức cho con." Khải Sắt Lâm lắc đầu, cầm thật chặt tay Khắc Lôi Nhã, trên mặt có áy náy có lo lắng, "Hôm nay con quyết liệt với thần điện Quang Minh, làm sao bây giờ? Không biết sẽ có việc gì xảy ra nữa."

"Mẹ, mẹ mới là quan trọng nhất. Những thứ khác, con không quan tâm." Khắc Lôi Nhã cười nhạt, nhẹ nhàng nói ra lời tận đáy lòng của mình.

Công Tước Cổ Đốn thở dài thở ngắn, cuối cùng thở dài nói: "Các ngươi trò chuyện đi, ta muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một số vấn đề."

"Cha. . . . . ."

"Cha. . . . . . !"

"Ông nội, thật xin lỗi, lại thêm phiền toái cho ông, làm khó ông rồi." Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ lo lắng của Công Tước Cổ Đốn, áy náy nói.

Từ nay về sau, sợ rằng có rất nhiều phiền toái xuất hiện. Không chỉ có một mình Khắc Lôi Nhã gặp phải, cả nhà Hi Nhĩ cung sẽ gặp. Mặc dù Thần điện không can thiệp triều chánh, sẽ không nhằm vào nhà Hi Nhĩ, nhưng mà, đối với Khắc Lôi Nhã thì. Thần điện sẽ xem, Khắc Lôi Nhã là phản đồ, làm trái với chỉ ý của Nữ Thần Quang Minh!

"Đứa ngốc, nói cái gì đó?" Công Tước Cổ Đốn từ ái cười cười, đứng dậy, "Tốt lắm, có chuyện gì ta đều sẽ nghĩ biện pháp. Không cần lo lắng."

"Cám ơn cha."Lạp Cách cùng Khải Sắt Lâm cũng cảm kích nhìn Công Tước Cổ Đốn."Cám ơn ông nội." Khắc Lôi Nhã mỉm cười, trong lòng cảm động.

Công Tước Cổ Đốn từ ái mỉm cười, gật đầu một cái, mang theo Ô Mã Lý người ở bên cạnh đi thư phòng rồi.

Trong đại sảnh một mảnh ấm áp, trong thư phòng lại hoàn toàn ngược lại. Tất cả mọi người cảm thấy nặng nề.

Công Tước Cổ Đốn ngồi trên ghế trước bàn đọc sách, mày nhíu lại. Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, bây giờ thì không thể trách ai. Hiện tại phải làm thế nào bảo vệ Khắc Lôi Nhã, làm thế nào chu toàn với Thần điện.

"Ô Mã Lý, Thiết Nhĩ Tư, các ngươi thấy thế nào?" Công Tước Cổ Đốn chân mày không giãn ra hỏi Thiết Nhĩ Tư là tâm phúc của ông, là một chiến sĩ, thực lực cũng yếu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.

"Ô Mã Lý, ngươi nói đi." Công Tước Cổ Đốn hỏi trực tiếp Ô Mã Lý.

Ô Mã Lý khẽ cau mày, mới nói: "Đại nhân, lần này chúng ta gặp phải không phải chuyện đùa. Thần điện Quang Minh, chưa từng có ai dám chống lại Thần điện, càng không có người phản bội bọn họ mà sống tốt ."

"Tiếp tục." chân mày Công Tước Cổ Đốn nhíu sâu hơn.

"Không cách nào chống lại, trước tiên chúng ta có thể tránh. Tiêu thư nên trốn đi." Ô Mã Lý đem ý tưởng nói ra. Hơn bất kì ai ông rất lo lắng cho Khác Lôi Nhã.

"Thiết Nhĩ Tư, ngươi thấy thế nào?" Công Tước Cổ Đốn quay đầu hỏi Thiết Nhĩ Tư đang đứng cạnh Ô Mã Lý.

"Thuộc hạ đồng ý với Ô Mã Lý. Việc cần làm hiện tại chính là, đem tiểu thư đi trốn." Thiết Nhĩ Tư cũng gật đầu đồng ý" Bây giờ tiệu thư trốn đi thì Thần điện cũng sẽ không manh động. Dù sao thực lực bây giờ của tiểu thư cũng khác xưa. Nhưng nếu còn ở lai đế đô, Thần điện sẽ tìm cơ hội làm khó tiểu thư."

"Cũng chỉ có thể làm theo biện pháp này." Công Tước Cổ Đốn nhẹ nhàng than thở, gật đầu, "Ô Mã Lý, ngươi đi chuẩn bị một chút, tối nay sẽ đưa Khắc Lôi Nhã ra khỏi thành."

"Vâng, đại nhân. !" Ô Mã Lý đồng ý.

"Thiết Nhĩ Tư ngươi hộ tống ra khỏi thành ba mươi dặm rồi trở lại, Ô Mã Lý ngươi đi cùng với Khắc Lôi Nhã, đi đến Ô Tát Lợi. Nơi đó không có thế lực của thần điện Quang Minh." trong lòng Công Tước Cổ Đốn có chút ấm ức. Thực lực của Khắc Lôi Nhã đã đạt tới khủng bố như vậy, nếu như không có chuyện hôm nay xảy ra, Khắc Lôi Nhã sẽ trở thành chổ đựa vững chắc của nhà Hi Nhĩ. Nhưng chuyện hôm nay xảy ra như vậy. Khắc Lôi Nhã đã chống đối với thần điện Quang Minh, về sau phải như thế nào mới tốt? Chẳng lẽ cứ vẫn tránh né như vậy? Trong khoảng thời gian ngắn Công Tước Cổ Đốn không biết nên làm gì.

"Đi chuẩn bị ngay đi." Công Tước Cổ Đốn phân phó hai người lui ra, khi hai người rời đi, ông đứng chấp tai bên cửa sổ, trong lòng lo lắng không dứt.

Thư phòng yên tĩnh, Công Tước Cổ Đốn phiền lòng xoay người, đã thấy một người lạ xuất hiện. Công Tước Cổ Đốn kinh hãi lập tức lui về phía sau. Lại có người có thể không bị phát hiện lẻn vào phủ Hi Nhĩ, xuất hiện phía sau ông. Khi thấy rõ người mới đến ông rất hoảng loạn.

Người trước mắt, là Giáo Hoàng! ! !

"Ngài, Ngài muốn làm gì?" trong lòng Công Tước Cổ Đốn lần đầu tiên có chút bối rối. Chẳng lẽ nhanh như vậy Thần điện muốn trả thù? Trả thù trắng trợn như thế?

"Công tước đại nhân, không cần khẩn trương. Ta tới tìm ngài, là muốn cùng ngài làm một cuộc giao dịch." Giáo Hoàng trầm giọng nặng nề nói.

"Ngài muốn cái gì?" Công Tước Cổ Đốn cảnh giới nhìn người trước mắt. Thực lực của người này, ông không rõ. Chẳng lẽ tới ám sát ông? Công Tước Cổ Đốn lập tức loại bỏ suy nghĩ này. Cho dù muốn ám sát ông, Giáo Hoàng đại nhân lại phải động thủ sao? Thần điện có rất nhiều người tài. Hơn nữa nếu giờ am sát ông. Cuộc d8a61u tranh của 2 vị Hoàng Tử đã kết thúc. Thần điện sẽ tiếp tục với vai diễn thánh nhân của họ, nhà Hi Nhĩ cũng sẽ tiếp tục làm trọng thần của triều đình.

"Xin công tước đại nhân ra lệnh không ai được vào đậy." Sắc mặt Giáo Hoàng nghiêm túc, vẻ mặt không chút ý cười.

Công Tước Cổ Đốn khẽ cau mày, không bất hiện trên người Giáo Hoàng có chút sát khí nào. Ông hơi do dự, Công Tước Cổ Đốn liền phân phó không cho bất cứ kẻ nào vào quấy rầy. Tay Giáo Hoàng kẽ động, liền xuất hiện Ma Pháp Tráo, để không cho ai biết được cuộc nói chuyện của 2 người, sau đó mới nói đến vần đề chánh.

"Giáo Hoàng đại nhân tự mình đến, vì chuyện gì?" Công Tước Cổ Đốn đề phòng hỏi. Chắc chắn là, chuyện tranh đấu của hai hoàng tử, lập trường của bọn hắn hoàn toàn khác nhau. Mặc dù đại hoàng tử thất lợi thì thần điện Quang Minh cũng không có gì tốt, nhưng cũng không phải xảy ra chuyện xấu gì cho Thần điện. Địa vị Thần điện chắc sẽ không vì thế mà lung lây, cùng lắm là Thần điện chỉ xem một màn kịch hay thôi. Kết thúc coi như xong, bọn họ lsẽ không tiếp tục trợ giúp Đại hoàng tử, sẽ không cứu Đại hoàng tử, sẽ không vì thế mà tới đậy báo thù.

"Hôm nay tới tìm ngài, là muốn cùng ngài làm một cuộc giao dịch. Dĩ nhiên, ta sẽ đưa ra cái già mà ngài hài lòng nhất." Trên mặt Giáo Hoàng hiện lên một tia cười như không cười.

Công Tước Cổ Đốn nhìn nụ cười trên mặt Giáo Hoàng, chẳng biết tại sao, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác mong đợi.

Buổi chiều, Công Tước Cổ Đốn tuyên bố quyết định của mình, đó chính là tối nay Khắc Lôi Nhã sẽ ra khỏi thành đến quốc gia khác trốn ở đó, Khải Sắt Lâm nhất quyết bắt buộc, Khắc Lôi Nhã cũng chỉ có thể đồng ý.

Khắc Lôi Nhã bí mật rời khỏi phủ, cũng đã thông báo cho người thần điện Hắc Ám, để bọn họ không cần lo lắng nữa. Kêu 2 huynh đệ Tập Ít Kì và Tập Ít Tư đi truo72c đợi nàng. Phỉ Phổ Tư dặn dò Khắc Lôi Nhã đi đường cẩn thận, cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng không thể nói ra được.

Ban đêm.

Trong phòng ăn phủ Công tước, mọi người cùng ăn một bữa cơm đoàn tụ. Mọi người ăn vô cùng chậm, vì sau bữa cơm này sẽ rất lâu nữa mới có cơ hội đoàn tụ. Thương cảm tràn ngập trong căn phòng.

Sau khi dùng cơm, mọi người lần lực lên xe, muốn tiễn Khắc Lôi Nhã một đoạn . Trong xe ngựa, Khải Sắt Lâm ôm Khắc Lôi Nhã, đáy mắt tất cả đều yêu thương.

"Mẹ, con không đi nữa có được không? Thần điện cũng không dám làm gì con. Bây giờ bọn họ muốn động vào con, còn phải suy nghĩ thật lâu đấy." Thực lực bây giờ Khắc Lôi Nhã đã là Pháp Thần, thử hỏi có bao nhiêu người có thể ngăn cản?

"Không, Khắc Lôi Nhã, con phải nghe lời. Tạm thời trốn đi là tốt nhất. Chúng ta phải xem xét hành động kế tiếp của Thần điện. Nếu như quả thật Thần điện không có ý muốn nhằm vào con, đến lúc đó con trở về cũng không muộn." mặc dù ngoài miệng Khải Sắt Lâm nói như vậy, nhưng trong lòng thì lại phiền muộn. Điều này có thể sao? Hôm nay Khắc Lôi Nhã đã quyết liệt với Thần điện, trước mặt nhiều người như vậy, liền tát Thần điện một bạt tai. Thần điện làm sao có thể bỏ qua con? Khải Sắt Lâm vừa nghĩ tới đây, trong lòng lại đau hơn, ôm Khắc Lôi Nhã thật chặt không nói lời nào. Lạp Tây Á cũng trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là ưu thương, sắc mặt Lạp Cách ngồi đối diện cũng tất khó coi. Lần này Khắc Lôi Nhã cứu Khải Sắt Lâm, ông là chồng của Khải Sắt Lâm nhưng không làm gì được. Ông thiếu Khắc Lôi Nhã và Khải Sắt Lâm quá nhiều. Chỉ có Công Tước Cổ Đốn là vẫn nhắm hai mắt tựa xe, vẫn trầm mặc.

Xe ngựa chậm rãi ra khỏi thành, vẫn chạy về phía trước. Ô Mã Lý và Thiết Nhĩ Tư ngồi trên xe ngựa phía sau.

Đêm, yên tĩnh

Trên trời vầng trăng mông lung. Bây giờ đã là cuối xuân.

Hai chiếc xe ngựa cứ tiến về phía trước. Trong xe ngựa yên tĩnh, Khắc Lôi Nhã tựa vào trong ngực ấm áp Khải Sắt Lâm, không nói một câu. Đã rất lâu không có cảm giác ấm áp này.

Khải Sắt Lâm ôm Khắc Lôi Nhã, chỉ muồn thời gian dừng lai.

Nhưng mà, dĩ nhiên sẽ không thể nào. Thật lâu sau, cuối cùng xe ngựa ngừng lại. Đế đô đã rất xa, cũng đa quá khuya.

Xe ngựa dừng lại, thân thể Khải Sắt Lâm cứng đờ, ôm chặt Khắc Lôi Nhã hơn rồi.

"Được rồi, Khải Sắt Lâm, đâu phải không gặp lại Khắc Lôi Nhã." Công Tước Cổ Đốn nhẹ nhàng nói, "Xuống xe ngựa thôi."

Sắc mặt Khải Sắt Lâm chán nản, chậm rãi buông Khắc Lôi Nhã ra, mọi người cùng xuống xe ngựa.

Ô Mã Lý cũng đi tời bên cạnh xe Khắc Lôi.

Đứng cạnh xe ngựa, lưu luyến Khắc Lôi Nhã. Thời gian bao lâu, không ai biết.

Khải Sắt Lâm lần nữa ôm lấy Clare, thật lâu không muốn buông tay.

Lạp Tây Á cũng nghẹn ngào, ôm Bạch Đế và Hắc vũ vào trong ngực, lẳng lặng đứng chờ.

"Được rồi, được rồi." Công Tước Cổ Đốn thổn thức, "Nếu còn như vậy ta cũng không chịu nổi."

Lúc này Khải Sắt Lâm mới buông Khắc Lôi Nhã ra, bắt đầu dặn dò. Việc ăn uống, mặc cho đủ ấm. Lạp Tây Á lau nước mắt kéo tay Khắc Lôi Nhã nói.

"Tỷ không ở đây, em phải bảo vệ mẹ thật tốt nha. Còn nữa, em phải chăm sóc thật tốt tiểu báo, biết chưa?" Khắc Lôi Nhã vươn tay lau nước mắt Lạp Tây Á, mỉm cười nói.

Nước mắt Lạp Tây Á lại chảy ra nhiều hơn, không nói ra được lời nào, chỉ biết liều mạng gật đầu.

"Muội của ta, về sau nhất định sẽ rất mạnh. Cho nên, không được lười biến á." Khắc Lôi Nhã nhìn Lạp Tây Á khóc nức nở, trong lòng dâng lên ấm áp. Đứa bé này, thẳng thắn và thông minh, sau này nhất định sẽ là cường giả.

"Hu hu. . . . . ." Lạp Tây Á khóc không thành tiếng.

"Khắc Lôi Nhã, qua bên này, ông có lời muốn nói với con." Vẻ mặt Công Tước Cổ Đốn trịnh trọng nói.

"Dạ, ông nội." Khắc Lôi Nhã sờ sờ đầu Lạp Tây Á, xoay người về phía Công Tước Cổ Đốn.

Hai người đi càng ngày càng xa, Khải Sắt Lâm nhìn theo bóng lưng của hai người, không biết Công Tước Cổ Đốn đưa cái gì quan trọng cho Khắc Lôi Nhã, mà phải đi xa thế kia.

Khắc Lôi Nhã theo sau Công Tước Cổ Đốn, Công Tước Cổ Đốn không nói lời nào, cứ như vậy đi về phía trước.

Khắc Lôi Nhã có cảm giác kỳ quái. Cảm giác này không lời nói nào có thể hình dung. Một cỗ cảm giác nguy hiểm từ từ xuất hiện. Xung quanh có sát khí, cảm giác này không nhìn thấy được. Chỉ là giác quan thứ 6 của Khắc Lôi Nhã thôi. Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, nhìn cảnh vật xung quanh trầm ngâm, cảm giác này, giọng nói của Công Tước Cổ Đốn vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng.

"Khắc Lôi Nhã, trên đừng đi con phải cận thận. Khi nào đến nơi thì thong báo cho chúng ta, biết không? Không làm cho mẹ ngươi lo lắng." Giọng nói Công Tước Cổ Đốn khác thường, còn cố ý nói to hơn.

"Vâng, ông nội." Khắc Lôi Nhã gật đầu trả lời.

Khắc Lôi Nhã biết Công Tước Cổ Đốn không phải là người bình thường mà là người đứng đầu một gia tộc, nhất định sẽ có ý định gì đó. Nhưng không rõ ý nghĩ của , Khắc Lôi Nhã không biết Công Tước Cổ Đốn sẽ làm gì. Trong trí nhớ của Khắc lôi Nhã thì chưa bao giờ thấy ông ra tay. Chưa bao giờ thấy được thực lực của Công Tước Cổ Đốn, không lần thì ông là chiến sĩ? Trong lòng Khắc Lôi Nhã suy đoán. Công Tước Cổ Đốn đột nhiên dừng lại.

Công Tước Cổ Đốn xoay người nhìn Khắc Lôi Nhã, trên mặt không có bất biểu hiện gì.

Vẻ mặt này làm cho Khắc Lôi Nhã phải cảnh giác, Khắc Lôi Nhã cảnh giới nhìn xung quanh, xung quanh không có bất kỳ khác thường nào.

"Sao thế, Khắc Lôi Nhã?" Công Tước Cổ Đốn nhìn thấu sự khác thường của Khắc Lôi Nhã, lên tiếng hỏi.

"Không biết nữa, ông nội, con cảm thấy có ai đang theo dõi chúng ta. Nhưng con không biết ở đâu." Khắc Lôi Nhã cau mày đề phòng nhìn xung quanh.

"Cái gì? Có chuyện gì?" Sắc mặt Công Tước Cổ Đốn thay đổi, cảnh giới nhíu mày nhìn xung quanh, nói lẩm bẩm, "Chẳng lẽ người thần điện Quang Minh chặn đường?"

Khắc Lôi Nhã cau mày suy tư, Thần điện Quang Minh sẽ không tùy tiện ra tay. Thực lực bây giờ của nàng đã vượt qua dự đoán của họ, mình cón có sư phụ Khắc Lý Phu và nhà Hi Nhĩ. Muốn đói phó với nàng không dể dàng như vậy. Muốn giết nàng, không sợ 2 bên cùng chết sao? Thần điện Quang minh sẽ không rat ay khi chưa chắc chắn.

"Khắc Lôi Nhã, con cảm thấy có cái gì không đúng?" Công Tước Cổ Đốn cau mày nhìn 4 phía.

"Con cũng không biết." Khắc Lôi Nhã lắc đầu.

Công Tước Cổ Đốn cứ quan sát xung quanh, đi tới sau lưng Khắc Lôi Nhã.

"Phía trước có gì không đúng sao?" Công Tước Cổ Đốn trầm giọng nói.

"Phía trước?" Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn về phía trước, trầm ngâm. Không đề phòng Công Tước Cổ Đốn đang ở phía sau lưng nàng.

Ngay lúc này sắc mặt Công Tước Cổ Đốn đột nhiên trầm xuống, chân tiến lên trước nửa bước, trên tay xuất hiện một thanh chủy. Trên chủy thủ hiện lên ánh sáng xanh lá có kịch độc!

Đột nhiên Công Tước Cổ Đốn chủy thủ vung lên, đâm về phía Khắc Lôi Nhã vừa nghe được tiếng gió Khắc Lôi Nhã lùi về phía sau, tiếng gió hướng tới tim của Khắc lôi Nhã và sau đó là một chưởng Ma Pháp Thuẫn vào lưng khiến Khắc Lôi Nhã lăng một vòng. Chủy thủ làm rác y phục của Khắc Lôi Nhã, xuất hiện một vết chém lưng. Khắc Lôi Nhã còn đang thở dốc, thị một quyền lai đánh về phía nàng, nhếch nhác chống tay xuống đất nhảy ra xa tránh thoát một quyền đánh lén. Đột nhiên đánh lén, chắc chắn sẽ thành công! Công Tước Cổ Đốn đã thu lai hoàn toàn sát khí của mình, Khắc Lôi Nhã không cảm thấy sát khí nữa. Sau lung mình không có phòng bị.

Khắc Lôi Nhã lui về phía cây to, lạnh lẽo nhìn Công Tước Cổ Đốn. Khắc lôi Nhã có chút choáng váng. Vết thương sau lưng đau đớn, thanh chủy thủ kia có vấn đề. Mà trong lồng ngực càng phát bực mình, một hơi không cách nào đè nén, Clare chợt phun ra một ngụm tiên huyết. Vết máu trên mặt đất màu đen! Có độc! Không phải là bình thường mà là kịch độc! Mọi người ở xa đều thấy cảnh này. "Khắc Lôi Nhã! ! !" phía xa phát ra tiếng kêu thảm thiết của Khải Sắt Lâm, liều mạng chạy về phía Khắc Lôi Nhã. Vẻ mặt Lạp Tây Á khiếp sợ chạy như bay tới. Lạp Cách cũng chạy theo sau, sắc mặt âm trầm. Ô Mã Lý cũng hoảng sợ, lập tức muốn hướng bên này vọt tới, lai bị một lực manh mẽ kéo về, thiếu chút nữa trật khớp cánh tay. Ô Mã Lý xoay người liền thấy sắc mặt lạnh lẽo Thiết Nhĩ Tư.

"Đại nhân đã ra lệnh, ngươi nên ở đây đợi lệnh." Mọi việc diển ra Thiết Nhĩ Tư hoàn toàn không kinh ngạc, tất nhiện là đã biết trước. Gắt gao kéo Ô Mã Lý không cho Ô Mã Lý di chuyển nữa bước.

Khắc Lôi Nhã còn chưa lấy lại tinh thần, dưới chân đã xuất hiện dị tượng. Trong nháy mắt Ánh sáng màu trắng từ dưới chân xuất hiện, Trước mắt Khắc Lôi Nhã muốn hôn mê, cố gắng đứng lên, dưới chân là một trận pháp khổng lồ. Trận pháp 12 tia sáng, trận pháp lóe ánh sáng trắng chói mắt, ánh sáng càng ngày càng lớn.

"Cha, ngươi làm cái gì" Khải Sắt Lâm giống như nổi điên liều mệnh xông tới, xống vào trận pháp.

"Khải Sắt Lâm, ngươi bình tĩnh một chút." Lạp Cách vọt tới gần Khải Sắt Lâm, lôi Khải Sắt Lâm trở về.

"Ông nội, ngươi làm gì vậy! Tại sao lại ra tay với tỷ?" Lạp Tây Á và giận vừa lo lắng, trong trận pháp sắc mặt Khắc Lôi Nhã càng ngày càng trắng bệch, trong lòng càng thêm nóng nảy, muốn vọt vào, lại bị Công Tước Cổ Đốn giữ lai Bạch đế và Hắc Vũ từ trên vai đã nhay vào trận pháp, đứng trên vai Khắc Lôi Nhã. Lo lắng kêu lên .

Mặt Công Tước Cổ Đốn lạnh lẽo, nhìn Khắc Lôi Nhã bên trong trận pháp, mắt không có một tia ấm.

"Lạp Cách! Chàng làm cái gì? Buông ta ra! Buông ta ra! Đó là con của ta!" Khải Sắt Lâm điên cuồng liều mạng đấm vào ngực Lạp Cách, dùng chân đá, cắn. Vẻ mặt Lạp Cách đau khổ, cũng không buôn tay.

Khắc Lôi Nhã đứng trong trận pháp, vươn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, cười lạnh một tiếng: "Thủ đoạn Thần điện Quang Minh thật cao, sữ dụng cả Trừ Ma trân, đúng là coi trọng ta." Trận pháp này, Khắc Lôi Nhã biết. Vì có điêu khắc trên bức tường ở Thần điện. Đây là trận pháp Nữ thần dùng để bắt và giết Ma tộc. Trên đó còn khắc 12 vị Thiên sứ bài trận.

Chậm rãi, xuất hiện 12 vị Đại Giáo Chủ của Thần điện. Trước ngực bọn họ đều đeo một chuỗi hạt, đo chính Nữ Thần Quang Minh ban tặng không thể xem thường, có tác dụng rất hớn, che giấu hơi thở! Cho nên vừa rồi Khắc Lôi Nhã không chút nào phát hiện sự hiện hữu của bọn họ. Vẻ mặt của bọn họ hoàn toàn giống nhau, lạnh lẽo, lạnh nhạt. Trong miệng bọn họ vẫn còn đọc lẩm bẩm, khống chế trận pháp. Mặc dù trước kia bọn họ đã từng dùng trận pháp này như lúc này lại không giống trước người bị khống chế và một Pháp Thần, mặc dù Pháp Thần đã trúng độc, cũng được rồi. Trận pháp này sẽ hoàn toàn khống chế người ở bên trong trận, một lúc sau trân pháp sẽ giết họ.

Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt nói, trong mắt không chút nào sợ hãi, ánh mắt không dời khỏi Công Tước Cổ Đốn. Chính người này, mới nhẫn tâm một kích giết nàng. Nếu như Khắc Lôi Nhã không có Đấu Khí, chỉ là một Pháp sư bình thường, thì giờ phút nàng cũng sẽ không thể đứng ở đây mà tức giận.

Công Tước Cổ Đốn muốn chống lại ánh mắt của Khắc Lôi Nhã, trong lòng mơ hồ thấy lạnh cả người. Ánh mắt của Khắc Lôi Nhã, như có thể xuyên thấu ông. Người đạt cấp Pháp Thần, quả nhiên không đơn giản. Nếu ông tùy tiện dùng Đấu Khí, tuyệt đối sẽ thất bại. Giáo Hoàng đã sớm biết, cho nên đã đưa cho ông cây chủy thủ này.

"Cha, người rốt cuộc đang làm gì? Nhưng người này làm sao lại ở đây? Người tại sao lại làm như vậy?" Khải Sắt Lâm kêu khóc, liều mạng giùng giằng.

Khắc lôi Nhã thở phào một cái, điều chỉnh hơi thở, tựa vào cây to, lạnh lùng nhìn Công Tước Cổ Đốn.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . . . ." Lạp Tây Á khóc thảm.

"Ông đã làm một cuộc giao dịch với Thần điện?" Khắc Lôi Nhã không cách ra khỏi trận pháp, vận chuyển Liên Hoa Bảo Giám trị thương cho chính mình. Nhưng, lần này, rất hồi phục rất chậm. Kịch độc này ăn mòn cơ thể, còn khiến thần kinh không còn tỉnh táo!

Khắc Lôi Nhã biết rõ, mình bị bán đứng!

Bị ông nội bán đứng!

"Người sắp chết, không cần biết nhiều như vậy." thanh âm Công Tước Cổ Đốn lạnh lẽo, nhìn thoáng qua ánh mắt Khắc lôi Nhã, đáy mắt ông thoáng qua chột dạ và sợ.

"Cha! Khắc Lôi Nhã là cháu gái của cha, làm sao người có thể như thế" thế giới Khải Sắt Lâm dường như sụp đổ.

Công Tước Cổ Đốn lạnh lùng nhìn Khắc Lôi Nhã, cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "Cháu gái? Ta không có phúc có cháu gái như vậy!"

"Cha!"

"Ông nội? !" Lạp Tây Á trừng lớn mắt, ông nội đạt thành giao dịch với Thần điện Quang Minh bán đứng tỷ tỷ sao?

Khắc Lôi Nhã không nói gì, vẫn liều mạng thúc giục Liên Hoa Bảo Giám trong cơ thể để trị thương nhưng mà bên trong trận pháp, nó vẫn chưa phát huy hết hiệu quả, phải mau chống trị thương. Không biết vết thương sau lung như thế nào? Sức lực từ từ tan biến. Trên thanh chủy thủ là loại kịch độc gì?

"Khải Sắt Lâm, Lạp Tây Á, các ngươi suy nghĩ cho kĩ. Khắc Lôi Nhã là người như thế nào? Hoa si, người ngu ngốc mà thôi. Vì sao một lúc liền thay đổi? Căn bản nó không phải là Khắc Lôi Nhã! Đây chỉ là thân thể của Khắc Lôi Nhã mà thôi. Nó giết chết linh hồn Khắc Lôi Nhã, chiếm lấy thân thể!" Giọng nói Công Tước Cổ Đốn lạnh lẽo, nhìn Khắc Lôi Nhã cười lạnh.

Khải Sắt Lâm sửng sốt, ngưng giãy giụa, gương mặt Lạp Tây Á kinh hãi. Vẻ mặt Lạp Cách cũng phức tạp. Khải Sắt Lâm cùng Lạp Tây Á kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã, không nhúc nhích.

Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày, nhưng trong lòng lạnh lẽo. Thì ra là, Lão già này sớm đã biết tất cả? Nhưng lại không vạch trần, mặc cho nàng lớn lên, tỏa sáng. Bởi vì nàng còn giá trị cho nhà Hi Nhĩ lợi dụng. Hiện tại, vời đều kiện của Thần điện đưa ra, không chút tình cảm nào bán đứng nàng?

Lòng dạ thật thâm độc, nhẫn nại thật tốt, thủ đoạn cũng thật lợi hại!

Người này, bảo vệ nhà Hi Nhĩ không suy yếu, lý đo là đây!

Ánh mắt của Khắc Lôi Nhã chậm rãi dời đến Khải Sắt Lâm, Khải Sắt Lâm như mất hồn nhìn Khắc Lôi Nhã, mặt xám tro. Trong lòng Lạp Cách nhẹ nhàng than thở, buông nàng ra. Lạp Tây Á không nhúc nhích không tin nhìn Khắc Lôi Nhã.

"Thật, thật vậy sao? Khắc Lôi Nhã, con thật sự không phải là Khắc Lôi Nhã con ta sao?" Ánh mắt Khải Sắt Lâm cơ hồ muốn mất, thật sự hỏi vấn đề này.

Khắc Lôi Nhã than nhẹ, nhìn Khải Sắt Lâm chậm rãi nói: "Thật sự con không phải là Khắc Lôi Nhã." Giờ phút này, không cần nói thêm gì cả. Vừa nói xong một câu, thì nàng lai tiếp tục điên cuồng vận chuyển Liên Hoa Bảo Giám trong cơ thể.

Mười hai vị Đại Giáo Chủ tiếp tục niệm chú ngữ, ánh sáng của trận pháp càng ngày càng quá mức. Bạch Đế và Hắc vũ đứng trên vai Khắc Lôi Nhã cũng nóng lòng, bon họ biết trận pháp này không phải chuyện đùa.

Khải Sắt Lâm kinh ngạc không nhúc nhích nhìn Khắc Lôi Nhã.

"Khải Sắt Lâm, đi, đi về trước đi" Trong lòng Lạp Cách không đành lòng để Khải Sắt Lâm thấy ‘Khắc Lôi Nhã’ bị giết. Cho dù không phải con gái của họ, nhưng vẫn là thân thể của nó. Nàng còn cứu Khải Sắt Lâm, Lạp Cách cũng không phải thờ ơ.

"Con cũng trở về đi Lạp Tây Á, một chút sẽ không có chuyện gì." Công Tước Cổ Đốn sờ sờ đầu Lạp Tây Á, nhẹ nhàng đẩy Lạp Tây Á về phía Khải Sắt Lâm.

Lạp Cách lôi kéo Khải Sắt Lâm rời đi.

Chợt, Khải Sắt Lâm xoay người nổi điên chạy như điên về phía một vị Đại Giáo Chủ, đẩy ngã Đại Giáo Chủ, trong miệng gào khóc: "Ta mặc kệ nó là ai, nó chính là con gái của ta, nó chính là Khắc Lôi Nhã!" dòng chú ngữ bị cắt đứt, ý niệm buông lỏng, ánh sáng trận pháp khẽ mờ đi.

Khắc Lôi Nhã sửng sốt, tất cả mọi người cũng ngây người.

"Đi mau, Khắc Lôi Nhã, đi mau!" giờ phút này Khải Sắt Lâm gần như điên cuồng, không đợi Lạp Cách và Công Tước Cổ Đốn lấy lại tinh thần liều mạng đẩy các vị Đại Giáo Chủ. Nàng đã tự phế đi tu vị khi rời Lý gia, giờ phút này nàng giống như những người đàn bà chan chua ngoài phố, đẩy, cắn, đá, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để đối phó với những Đại Giáo Chủ đang đọc chú ngữ. Trong khoảng thời gian ngắn, không người kịp phản ứng.

Ánh sáng của Mười hai Tinh Mang Trận pháp dần dần ảm đạm.

Khắc Lôi Nhã cắn răng, tận đáy lòng cảm động và ấm áp không cách nào có thể hình dung, Ngưng Thần Tụ Khí lao ra khỏi trận pháp. Không thể phụ lòng Khải Sắt Lâm!

Công Tước Cổ Đốn thấy vậy, không chút do dự, hét lớn một tiếng, cả người phát ra Đấu Khí màu tím đậm. Lực lượng của Công Tước Cổ Đốn hiển nhiên đã là Kiếm Sư tột cùng, sắp đột phá trở thành Kiếm thánh! Sắc mặt Công Tước Cổ Đốn lãnh khốc, dùng hết tất cả sức mạnh đánh về phía Khắc Lôi Nhã. Ông biết một quyền này không thể lấy mang Khắc Lôi Nhã, nhưng đủ bức Khắc Lôi Nhã không thể thoát khỏi trận pháp.

"Không ——!" lúc này Khải Sắt Lâm giống như một mũi tên bay tới, xuất hiện chính giữa Công Tước Cổ Đốn và Khắc Lôi Nhã. Che chắn trước mặt của Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã thành công thoát khỏi trận pháp, đứng bên ngoài trận pháp.

Tất cả, chỉ trong chớp mắt .

Cũng không ai nghĩ đến vào lúc này Khải Sắt Lâm cư nhiên bạo phát ra tiềm lực như vậy. . . . . .

Máu tươi tung tóe trên mặt Khắc Lôi Nhã. Khải Sắt Lâm vươn tay tới trước mặt của Khắc Lôi Nhã, nét mặt ấy rất dịu dàng, rất đau lòng. Một quyền này của Công Tước Cổ Đốn vốn nghĩ là đánh vào đầu Khắc Lôi Nhã, nhưng bây giờ lại đánh vào Khải Sắt Lâm, trực tiếp đánh xuyên qua lồng ngực Khải Sắt Lâm. Máu tươi tung tóe lên mặt Khắc Lôi Nhã, lên mình, và tràn đầy mặt đất.

"Không thể như vậy! ! !" Thanh âm Lạp Cách đau khổ vang dội cả bầu trời đêm.

"Mẹ! !" Lạp Tây Á tâm tê liệt hét lớn.

Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn người phụ nữ dịu dàng mỉm cười trước mặt, trái tim như ngừng đập, trong đầu trống rỗng.

Khắc Lôi Nhã vươn tay, tiếp lấy thân thể mềm mại kia.

Nét mặt Khải Sắt Lâm vẫn mỉm cười như cũ, ánh mắt dịu dàng. Nhưng, lại không có hô hấp, thân nhiệt cũng từ từ giảm xuống.

Công Tước Cổ Đốn khẽ ngẩn người, lập tức đánh một quyền nữa về phía Khắc Lôi Nhã.

Tuyệt đối không thể bởi vì một người phụ nữ mà thất bại trong gang tấc!

Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng vươn tay, chỉ nhẹ nhàng một cái, Công Tước Cổ Đốn lai như chịu một đấm .

Công Tước Cổ Đốn sửng sốt, ông toàn lực dùng quyền còn Khắc Lôi Nhã chỉ ung dung tiếp. Mặc dù biết Pháp Thần rất mạnh, nhưng mà, thực lực mạnh đến thế sao?

Trong mắt Khắc Lôi Nhã toàn một mảnh tàn khốc. Không nói gì, nắm chặc nắm đấm.

Mồ hôi lạnh trên trán Công Tước Cổ Đốn phả ra. Tay của ông! Tay của ông, hoàn toàn bị hủy!

"Chết!" Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng, trên tay phát lực, thân thể Công Tước Cổ Đốn ầm ầm bay về phía sau, nặng nề đập xuống đất, thành một hố sâu, bụi đất xuất hiện. Kinh người hơn chính là, quả đấm thoạt nhìn rất nhẹ, nhưng lai phá hủy một vùng đất lớn, máu phun ra khắp nơi. Qủa đấm kia! Khắc Lôi Nhã đã đem Công Tước Cổ Đốn đánh thành tương máu, ngoài mặt cũng rất hoàn hảo.

Công Tước Cổ Đốn không nhúc nhích, nhưng thân thể khẽ phập phồng chứng tỏ ông chưa chết.

Làm người ta kinh hãi không dứt, cực kỳ rung động.

Lúc này, mười hai vị Đại Giáo Chủ mới hoàn hồn lại. Chú ngữ đã dừng lại, trận a pháp cũng đã biến mất. Nếu trận pháp không thể vây khốn Khắc Lôi Nhã, vậy thì phải chiến đấu trực diện.

Mười hai vị Đại Giáo Chủ vô cùng ăn ý bao vây Khắc Lôi Nhã. Lạp Cách giống như mất đi linh hồn, cứ như đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lạp Tây Á nhìn Khắc Lôi Nhã bị bao vậy ở giữa, nhìn mẽ đã chết nằm trong ngực Khắc Lôi Nhã, chạy đến bên cạnh tới. Vào giờ khắc này tâm trí của nàng thiếu chút nữa là nổi điên!

"Lưới Phục Ma!"

Mười hai Đại Giáo Chủ hét lớn, toàn bộ giơ tay phải lên cao, trên tay một đạo ánh sáng trắng. 12 đạo ánh sáng trắng hội tụ trên người Khắc Lôi Nhã, sau đó chiếu nghiêng xuống, tạo thành một mặt lưới ánh sáng khổng lồ.

Khắc Lôi Nhã lại không có động gì, chỉ cúi đầu nhìn người trong ngực. Người trong ngực đã dần dần không có nhiệt độ. Mà máu trên mặt Khắc Lôi Nhã cũng đã sớm mất đi nhiệt độ.

Khắc Lôi Nhã không động, bên ngoài đã có động tĩnh. Một đạo Hỏa Ma Pháp đánh vào trên người một vị Đại giáo hoàng. Đại Giáo Chủ lảo đảo, trong miệng tràn ra máu tươi, nhưng lại không ngừng động tác và miệng tiếp tục đọc chú ngữ.

"Khắc Lôi Nhã!" Ô Mã Lý nhếch nhác chạy tới, Trên người Ô Mã Lý phát Ma pháp ông là một Ma Pháp Sư, muốn đánh bại một chiến sĩ Thiết Nhĩ Tư quả thật rất khó khăn. Thiết Nhĩ Tư theo lời của Công Tước Cổ Đốn, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không Ô Mã Lý ra khỏi xe ngựa.

Khắc Lôi Nhã mới vừa ngẩng đầu nhìn Ô Mã Lý vội vàng chạy tới, lại thấy một màn đẫm máu.

Giáo Hoàng mặc áo bào trắng từ trên trời giáng xuống, không nói một lời, trực tiếp phất tay đánh chết Ô Mã Lý. Đạo ánh sáng trắng kia xuyên qua người Ô Mã Lý, chém Ô Mã Lý thành 2 mảnh!

Sư phụ! ! !

Khắc Lôi Nhã chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Tất cả xung quanh lạnh thấu xương! Lửa giận, trong lòng Khắc Lôi Nhã bộc phát.

"Khốn thú chi đấu." Giáo Hoàng đáp xuống, mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói, trên tay đã bắt đầu thi triển ma pháp. Thanh chủy thủ kịch độc kia, có thể làm cho sức lực từ từ mất đi, càng có thể làm cho ý thức dần trở nên mơ hồ. Nổi giận đi, khiến lửa giận bao phủ ngươi, như vậy ý thức của ngươi sẽ bị mất nhanh hơn.

"Tội nhân có dấu ấn bóng tối, hôm nay ta sẽ tẩy rửa linh hồn của ngươi." Giáo Hoàng mặc áo trắng bay đến, dáng vẻ chắc thắng.

Trong nháy mắt Khắc Lôi Nhã đã hiểu!

Thì ra là vậy!

Thần điện đã biết dấu ấn bóng tôi trên người nàng, cho nên không tiếc bất cứ giá nào muốn giết chết nàng!

Khắc Lôi Nhã nắm chặt quả đấm, bất giác móng tay đâm sâu vào da thịt. Máu tươi từ từ xuất hiện, nhiễm đỏ tay Khắc Lôi Nhã.

Tim rất đau, vô cùng khổ sở, bi thương, tức giận chìm ngập vào cơ thể nàng. Khắc Lôi Nhã gắt gao nhìn Giáo Hoàng, con ngươi xanh lục hiện đầy tia máu, càng ngày càng hồng. Nét mặt dử tợn càng thêm đáng sợ.

"Thu lưới!" Giáo Hoàng khẽ quát lớn, vội vàng hạ lệnh. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy cặp mắt đầy thù hận của Khắc Lôi Nhã, Giáo Hoàng lại có chút bất an.

"A" Khắc Lôi Nhã ngửa mặt lên trời hét lớn, thanh âm tràn đầy tức giận, bi thương. Vang thẳng tới tận chân trời. Lo lắng trong lòng Giáo Hoàng càng lúc càng lớn, ông không để ý, tay giơ lên cao, ánh sáng trắng thoáng qua, một quyền trượng to lớn xuất hiện trong tay ông.

"Nữ Thần Quang Minh Vĩ đại, xin ban cho ta lực lượng. Ánh sáng chói lọi khắp nơi, mời các ngài tề tụ. . . . . ." Giáo Hoàng giơ cao pháp trượng, hướng đến lưới Phục Ma, nhanh chóng niệm chú ngữ. Đỉnh quyền trượng từ từ hiện một quả cầu ánh sáng, càng lúc càng lớn.

Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt trống rỗng. Chậm rãi đứng lên, xung quanh Khắc Lôi Nhã là cấm giới.

Vậy mà, trong nháy mắt, cả người Khắc Lôi Nhã phát ra ánh sáng vàng kim, càng ngày càng chói mắt, bao lấy cả người của nàng. Ánh sáng vàng kim rất thánh khiết, từ từ áp đến 12 vị giáo chủ đang thả lưới Phục Ma, và cả Giáo hoàng trên tay cầm quyền trượng.

Chuyện gì xảy ra? Giáo Hoàng có chút ngạc nhiên. Vùng vẫy giãy chết?

12 Đại Giáo Chủ híp mắt chịu đựng ánh sáng từ Khắc Lôi Nhã phát ra, rõ ràng bọn hắn áp chế Khắc Lôi Nhã ở giữa không cách nào nhúc nhích, vì sao bọn họ lại cảm thấy lo lắng?

"Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận!" Khắc Lôi Nhã hét một tiếng giận dữ, đột nhiên phất tay áo. Trong nháy mắt, ánh sáng long lánh của lưới Phục Ma vỡ tung thay vào đó là những ánh sáng màu vàng kim chói mắt, 2 ánh sáng như 2 con rắn quấn lấy nhau, ánh sáng vàng kim nhanh chống chay về phía phát ra ánh sáng trắng, ầm ầm đánh úp vào lòng ngực 12 vị Đại giáo hoàng.

Một khắc sau, tiếng kêu thảm thiết, liên tiếp là tiếng kêu rên. Có người thậm chí cũng không thể kêu thành tiếng, lồng ngực bị đánh rống mất một mảnh. Có thể nhìn xuyên qua lòng ngực của họ. Lưới Phục Ma không còn. Sắc mặt Giáo Hoàng trắng xám, biết Khắc Lôi Nhã khó đối phó, nhưng không ngờ khó đối phó như thế. Tiếng gào thét vừa rồi, thực lực rất mạnh. Giống như lại lên cấp? Lên cấp? Giáo Hoàng lập tức phủ nhận cái này suy đoán này. Làm sao có thể! Đã là Pháp Thần rồi, còn có thể lên cấp thành sao? Dưới tình huống này mà lên cấp. Chỉ có một khả năng, Khắc Lôi Nhã như chó vào đường cùng! nàng chỉ là giãy giụa mà thôi.

Nghĩ tới đây, Giáo Hoàng an tâm hơn. Ông tiếp tục đọc xong chú ngữ, ra sức đem quyền trượng vung lên, ánh sáng trên quyền trượng điên cuồng đánh úp về phía Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã cười lạnh một tiếng, không hề né tránh. Nháy mắt, một thanh kiếm đã xuất trên tay Khắc Lôi Nhã!

Đó là kiếm Thương Lan! Vốn thanh kiếm Thương Lan rất bình thường, nhưng trong tay Khắc Lôi Nhã lai trở nên rực rỡ, thân kiếm phát ra tiếng nứt, lộ ra bộ dáng chân chính! Chuôi kiếm có hoa văn cổ thần bí, thân kiếm sắc bén khác thường, lóe ánh sáng khiếp người.

Lúc này kiếm Thương Lan, đây mới là bộ đáng thật sự của nó! Bây giờ Khắc Lôi Nhã mới phát huy toàn bộ lực lượng của nàng!

Đây chính là kiếm Thương Lan! Một thanh thần khí!

Khắc Lôi Nhã phi thân tiến đến, một kiếm chém tới, quả cầu ánh sáng khổng lồ bị chém làm hai!

Sắc mặc tĩnh lặng, xuyên qua quả cầu ánh sáng, đánh thẳng tới Giáo Hoàng. 2 quả cầu ở phía sau, ầm ầm vang dậy, trên mặt đất xuất hiện hai hố sâu cực lớn. Cát đá bắn tung téo, cây cối đổ ngã. Giáo Hoàng hoảng hốt né tránh, một kiếm của Khắc Lôi Nhã.

Một kiếm này, rất mạnh cuồng bạo.

Nhưng mà, trong khoảnh khắc, Giáo Hoàng lại cảm thấy lưỡi kiếm trước mắt vô cùng chậm, ông cảm thấy lưỡi kiếm đang càng ngày càng gần mặt mình. Tốc độ rất chậm, Giáo Hoàng muốn tránh, lại phát hiện mình không cách nào tránh né. Cứ dứng yên nhìn lưỡi kiếm đang gào thét đi đến.

Ra sức chém, Thương Lan mang theo Kim Sắc Hỏa Diễm trực tiếp bổ vào bả vai Giáo Hoàng. Đáy mắt Giáo Hoàng tràn đầy kinh ngạc, biểu lộ có chút khổ sở. Một kiếm kia ẩn chứa lực lượng không phải đơn giản! Một cỗ lực lượng bá đạo nóng bỏng từ vết thương trên bả vai truyền đến.

Á! Giáo Hoàng dù sao cũng là Giáo Hoàng, nổi giận hét lên một tiếng, quyền trượng trên tay đã phát ra những tia ánh sáng Quang Đạn, trực tiếp đánh úp về phía Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã lạnh lùng, rút kiếm một đôi cánh màu vàng xuất hiện nhẹ nhàng bay lên giữa không trung tránh thoát một kích của Giáo Hoàng.

Giờ phút này Giáo Hoàng cũng không dám khinh thường. Cảm giác đau đớn bả vai làm ông hoàn toàn tỉnh táo lại. Lực lượng cuồng bạo từ miệng vết thương đang xâm nhập trong cơ thể ông, rất mạnh mẽ. Rốt cuộc ông cũng hiểu, mới vừa rồi trong hoàn cảnh đó Khắc Lôi Nhã vẫng có thể đột phá!

Khắc Lôi Nhã, thực lực hiện tại đến đâu? Trong lòng Giáo Hoàng cũng không dám khinh thường, phải giết Khắc Lôi Nhã, chỉ có một biện pháp.

"Thần phụ!" Giáo Hoàng đột nhiên lui ra rất xa, thu hồi quyền trượng trong tay, đưa tay về phía trời cao, dáng vẻ vô cùng thành kính.

Không cần suy nghĩ Khắc Lôi Nhã cũng biết này lão già nhất định sữ dụng sát chiêu. Làm sao mà để cho ông có cơ hội được?

Khắc Lôi Nhã mặt lạnh như băng, cầm kiếm tiến lên. Lại bị những bóng trắng ngăn lại, lại là mấy Đại Giáo Chủ. Những Đại Giáo Chủ còn sồng sót cùng với Giáo Hoàng đều nhìn lên bầu trời, tay giơ lên cao, thần thái thành kính.

Lập tức Khắc Lôi Nhã biết, mấy Đại Giáo Chủ trước mắt hiển nhiên là muốn ngăn cản Khắc Lôi Nhã để Giáo hoàng có thể thuận lợi kêu gọi Nữ thần. Những Đại Giáo Chủ hoàn toàn bị tẩy não rồi, đang liều mạng. Dùng sinh mạng mình để ngăn cản Khắc Lôi Nhã, để Giáo hoàng niệm xong chú ngữ.

Khi Khắc Lôi Nhã đánh bay Đại Giáo Chủ cuối cùng thì cũng là lúc chú ngữ đã đọc xong. Khắc Lôi Nhã híp mắt nhìn cảnh tượng quỷ dị.

Sauk hi hoàn tất sau lưng các vị Đại giáo chủ đều xuất hiện một đôi cánh trắng, vẻ mặt lạnh lùng, mắt càng thêm lạnh lẽo. Trên tay bọn họ cầm kiếm và tấm lá chắn, còn có trượng pháp. Giáo Hoàng cũng đã đọc xong chú ngữ, sau lưng Giáo Hoàng có ba cánh chim trắng, trên tay cầm là cung bạc!

Khắc Lôi Nhã biết, cái này chính là cầu xin thiên sứ trợ giúp họ chiến đấu. Đôi cánh sau lưng Giáo hoàng chính là đôi cánh vũ dực của thiên sứ, Dôi cánh sau lứng Giáo hoàng khác với những người khác tới 3 đôi cánh vũ dực thiên sứ. Sức manh càng không có gì để nói.

"Loài người bẩn thỉu, linh hồn bóng tối xấu xí gê tởm. Tan thành mây khói thôi." Giọng nói Giáo Hoàng đã thay đổi, giong nói lúc trước già nua, giọng nói bây giờ trẻ hơn nhiều, nhưng đều lạnh lẽo giống nhau.

Còn 5 vị Đại Giáo Chủ, cộng thêm Giáo Hoàng. Khắc Lôi Nhã không dám khinh thường, bởi vì trên người Giáo Hoàng uy áp rất lớn, đã không thuộc về loài người. Dôi cánh Vũ Dực, rất mạnh! Cung thủ cũng chính là khắc tinh trí mạng của Ma Pháp Sư. Nhưng mà, cận chiến, cung thủ cũng không đối thủ chiến sĩ.

Khắc Lôi Nhã nắm chặt kiếm Thương Lan, khẽ hí mắt. Năm Đại Giáo Chủ vây Khắc Lôi Nhã ở giữa. Giáo Hoàng vỗ ba đội cánh khổng lồ sau lưng bay lên giữa không trung, cách xa Khắc Lôi Nhã. Đối với cung thủ mà nói, cự ly cực kỳ quan trọng.

Năm Đại Giáo Chủ đều là chiến sĩ, ba Đại Giáo Chủ đã nhanh chóng đánh tới Khắc Lôi Nhã. Trong lòng Khắc Lôi Nhã khẽ động, bây giờ Đại Giáo Chủ cùng lúc trước chính bọn họ hoàn toàn tưởng như hai người. Ba chiến sĩ Đại Giáo Chủ đánh với Khắc Lôi Nhã, còn 2 vị pháp sư công kích khắc Lôi Nhã bằng ma pháp. Khi bọn họ tấn công lien tục, Khắc Lôi Nhã chỉ có thể chống đỡ.

Giáo Hoàng đang làm gì? Ba Đại Giáo Chủ cùng mình chiến đấu, cung thủ như Giáo Hoàng bây giờ có thể làm gì? Khắc Lôi Nhã chống đỡ một kiếm sau lưng suy tư. Vừa nghĩ đến, Khắc Lôi Nhã cũng đã cảm thấy một cỗ khí bất thường từ trước mặt mình truyền đến. Khắc Lôi Nhã thầm nghĩ không tốt, nhưng đã quá chậm. Một tia ánh sáng trắng chói mắt, nhanh như tia chớp xuyên thấu thân thể Đại Giáo Chủ, đánh úp về phía Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã vừa định tránh thì Đại Giáo Chủ đã lập tức đành về phía nàng, Khắc Lôi Nhã dùng kiếm chống trả, nhưng không có tránh thoát một mủi tên này. Một mủi tên mạnh mẽ xuyên qua bả vai Khắc Lôi Nhã. Cảm giác nóng rực đau đớn lan tràn toàn thân. Âm độc, không tiếc bấn chết D9a5i giáo chủ trước mặt Khắc Lôi Nhã để có thể công kích nàng.

Tên xuyên qua thân thể Đại Giáo Chủ, trong cơ thể Đại Giáo Chủ thoáng thành một tia ánh sáng, phụ thần trong cơ thể biến mất. Đại Giáo Chủ bị bắn chết.

Kế hoạch của bọn họ đã rõ.

Tự sát. Không, chỉ là hy sinh hết Đại Giáo Chủ, mà không tổn hại gì cho những thiên sứ kia. Nhất định phải đem giết chết Khắc Lôi Nhã.

Tiếp đó, Khắc Lôi Nhã liền bị động. Phương thức công kích của đối là tự sát, mục đích chỉ là kéo Khắc Lôi Nhã chết chung. Nhưng làm sao nàng có thể dể dàng cho họ như ý.

Cứ như thế, Giáo Hoàng bắn ra ba tên mà không làm gì được Khắc Lôi Nhã, ngược lại tổn thất ba Đại Giáo Chủ. Một kiếm Khắc Lôi Nhã chém đứt đầu của một Đại Giáo Chủ.

Nhìn Khắc Lôi Nhã chiến đấu thành thạo, sắc mặt Giáo Hoàng trầm xuống. Không tiếp tục bắn cung nữa, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống thi thể Khải Sắt Lâm trên mặt đất. Đáy mắt Giáo Hoàng thoáng một tia lãnh khốc, chậm rãi giơ cung, đem dây cung kéo căn, mủi tên này, không chỉ có thể phá hủy thân xác, còn cả linh hồn.

"Tất cả những thứ bẩn thỉu đều nên tiếp nhận tẩy rửa." Giáo Hoàng nhìn Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo chậm rãi nói.

Khắc Lôi Nhã giải quyết xong một Đại Giáo Chủ, ánh mắt nhìn theo mũi tên của Giáo Hoàng, cả kinh. Mũi tên không phải bay về phía nàng, mà là thi thể Khải Sắt Lâm trên mặt đất!

"Súc sinh!" lửa giận trong lòng Khắc Lôi Nhã đã ngập trời, con ngươi cũng toàn tơ máu, trong mắt một mảnh sát ý.

Khắc Lôi Nhã nhanh chóng bay đến trước mặt Khải Sắt Lâm, vỗ cánh bay tới Giáo Hoàng, nắm chặt kiếm trong tay, cứ như vậy trực tiếp nghênh đón. Khóe miệng Giáo Hoàng nâng thành đường cong lạnh lẽo, mũi tên nhắm ngay lồng ngực Khắc Lôi Nhã, bắn tới! . . . . . .

Ngoài cửa thành, Sắc mặt Lãnh Lăng Vân thâm trầm, đáy mắt vô cùng lo lắng. Tối nay Thần điện muốn giết Khắc Lôi Nhã, hắn rốt cuộc cũng biết. Nhưng, giờ phút này đã muộn hay chưa? hiện tại Khắc Lôi Nhã như thế nào? Lãnh Lăng Vân nghỉ cũng vô ích, nên gặp Âu Lai nhã. Vừa lúc đó, một cái giọng quen thuộc truyền đến.

"Lãnh Lăng Vân, trễ như thế, sau ngươi lai ở đây?" Liễu Tuyết Tình uyển chuyển quỷ mỵ từ trong góc tường thành xuất hiện. Lúc này Lãnh Lăng Vân mới phát hiện có người, thế mà hắn không biết có người đứng trong góc thành.

"Không liên quan đến ngươi." Lãnh Lăng Vân lạnh lùng nói nhanh chóng rời đi.

"Ngươi là muốn đi cứu Khắc Lôi Nhã có đúng hay không?" Liễu Tuyết Tình thấy Lãnh Lăng Vân phải đi, vội vàng lên tiếng. Lãnh Lăng Vân dừng lai một chút, nhưng lai tiếp tục đi không để ý tới lới nói của Liễu Tuyết Tình.

"Ngươi thật vì nàng mà đối nghịch với Thần điện? Nàng đáng giá sao? Cô gắng nhiều năm của nguoi, chẳng lẽ lai bị hủy như vậy?" giọng nói của Liễu Tuyết Tình rất lớn, trong giọng nói đầy ý hỏi, có tức giận, không cam lòng, có ghen tỵ. Lãnh Lăng Vân vẫn như cũ không để ý đến. Hắn chỉ biết, hắn không muốn cô gái kia bị tổn thương, không muốn cô gái kia chết.

"Ngươi cũng nên nghĩ cho Huyền Huyền một chút?" Giọng nói lạnh lùng Liễu Tuyết Tình truyền đến tai Lãnh Lăng Vân. Rốt cuộc Lãnh Lăng Vân ngừng lại.

Liễu Tuyết Tình mừng rỡ, quả nhiên, Huyên Huyên vĩnh viễn là vua chủ, vĩnh viễn có thể khắc chế Lãnh Lăng Vân.

Nhưng, khi lãnh Lăng Vân xoay đầu lại lại làm cho Liễu Tuyết Tình hoảng sợ. Con ngươi màu tím của Lãnh Lăng Vân lạnh như băng lạnh lùng nhìn Liễu Tuyết Tình. Không một tia ấm, có thể nhìn thấu tất cả, kể cả linh hồn. Liễu Tuyết Tình có chút run sợ theo bản năng lui về phía sau hai bước.

"Không nên lấy Huyên Huyên tới uy hiếp ta, nhẫn nại của ta hạn độ." Gio5ng nói Lãnh Lăng Vân lạnh lung làm người ta rét run.

"Ta, ta không có. Ta không có ý đó." Liễu Tuyết Tình vội vàng khoát tay, không ngừng nói, "Là Huyên Huyên kêu ta mang nàng đến tìm ngươi. Ở bên kia." Liễu Tuyết Tình nhanh chóng nói. Lãnh Lăng Vân kinh ngạc nhìn theo hướng tay của Liễu Tuyết Tình, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa.

Huyên Huyên tới? Sao lại như vậy? Trước khi đi không phải thị nữ đã nói Huyền Huyền còn ngủ sao.

Liễu Tuyết Tình nhìn thấy Lãnh Lăng Vân kh6ong tinh vội vàng hướng đến xe ngựa, vội nói: "Thật sự là Huyên Huyên muốn ta mang nàng tới." Lãnh Lăng Vân chậm rãi đáp xuống, có chút hồ nghi nhìn xe ngựa, còn chưa bước đến, tấm màn ở cửa xe ngựa bị vén lên, lộ ra gương mặt đáng yêu của Lãnh Huyên Huyên.

"Huyên Huyên! Sao em lại tới đây?" Lãnh Lăng Vân kinh ngạc, tại sao Huyên Huyên lai đến đây.

"Anh, em đến để tặng cho anh một vật." từ phía sau Lãnh Huyên Huyên lấy ra một cầu thủy tinh nho nhỏ, đó là Ký Ức Thủy Tinh.

"Cái gì vậy?" Lãnh Lăng Vân tiến về phía Huyền Huyền.

"Là lời em muốn nói với anh. Anh, trong mấy năm nay, uất ức cho anh." Trên mặt Lãnh Huyên Huyên nỡ một nụ cười sáng lạn.

Không tốt! Lãnh Lăng Vân cùng Tuyết Tình lòng của đáy cũng đã hiện lên cái ý niệm này. Lãnh Huyên Huyên trong tươi cười, tiết lộ ra quyết tuyệt!

Sau một khắc, khóe miệng Lãnh Huyên Huyên đã tràn ra máu đen, nhìn rất ghê! Lãnh Huyên Huyên mỉm cười, cứ như vậy chậm rãi ra đi

Chết.

"Không . . . . .!" Lãnh Lăng Vân nổi giận gầm một tiếng, nhanh chóng chạy tới cạnh xe ngựa, ôm thân thể nhỏ bé trong ngực. Sắc mặt của Lãnh Huyên Huyên đã tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Cái miệng nho nhỏ đã biến thành màu đen. Cố gắng đưa cho hắn quả cầu thủy tinh, hơi thở mong manh, thỏa mãn mỉm cười, nhìn gương mặt khổ sở của Lãnh Lăng Vân, liều mạng nói, chỉ nói được một câu.

"Anh, có thể tự do. . . . . . Bay lượn. . . . . ."

Dứt lời, hai con ngươi màu tím trở nên ảm đạm, chậm rãi nhắm lại. Cánh tay nhỏ bé Lãnh Huyên Huyên từ từ rũ xuống, quả cầu thủy tinh trên tay rơi trên mặt đấtlăn ra xa.

Thân thể mềm mại nhỏ bé đang từ từ lạnh đi, trở nên lạnh. . . . . .

Liễu Tuyết Tình ngây ngốc đứng đó, lạnh lẽo trong lòng không ngừng dâng lên. Lãnh Huyên Huyên uống thuốc độc tự sát! Từ đâu có độc dược? Tại sao trùng hợp như thế? Tại sao chọn thời khắc quan trọng tự sát? Tất cả xong rồi! Xong rồi! Xong rồi! ý nghĩ tận đáy lòng của Liễu Tuyết Tình. Nàng biết, Lãnh Lăng Vân sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Không còn bất kỳ lý do nào ở lại thần điện Quang Minh, không còn lý do nào nói chuyện cùng nàng, không còn lý do nào nhìn nàng dù chỉ một lần!

Liễu Tuyết Tình tưởng rằng Lãnh Lăng Vân sẽ tức giận, sẽ ra tay với nàng, nhưng Lãnh Lăng Vân vẫn yên lặng. Cứ lẵng lặng đứng yên ôm chặt thi thể của Huyền Huyền. Im lặng đáng sợ.

Hồi lâu, rốt cuộc Lãnh Lăng Vân động.

Liễu Tuyết Tình sợ hãi lui về phía sau. Lãnh Lăng Vân cũng không quay đầu lại, ôm thi thể Lãnh Huyên Huyên, ngồi xổm xuống nhặt quả cầu Thủy Tinh Ký Ức trên mặt đất, cứ như vậy đi về phía trước. Từ từ biến mất trong bóng đêm.

Liễu Tuyết Tình vươn tay, muốn gọi Lãnh Lăng Vân, nhưng cổ họng như bị bịt khín, không thể phát ra tiếng. Muốn đuổi theo, nhưng chân cứ như mọc rễ, không cách nào di động. Cứ như vậy trơ mắt nhìn Lãnh Lăng Vân biến mất, biến mất trong màn đêm, biến mất trong mắt nàng, biến mất trong thế giới của nàng. Nàng biết, cả đời này, người kia, sẽ không gặp lai nàng, sẽ không bao giờ nữa. . . . . .

Giáo Hoàng cười lạnh, một mủi tên này, Khắc Lôi Nhã tuyệt đối không cách nào chịu được!

Mũi tên này, gọi Thương Hồn Chi tên.

Không chỉ hủy diệt thân thể, còn hủy cả linh hồn!

Ánh sáng trắng kinh khủng bắn về phía lồng ngực Khắc Lôi Nhã.

Loài người, thật ngu xuẩn. Biết rõ không cách nào đón được mủi tên này, là di che chắn trước một thi thể. Giáo Hoàng để cung xuống, nhắm mắt cười lạnh, cảm nhận hiệu quả đáng sợ của mũi tên mình bắn ra.

Rầm!

Tiếng nổ to vang tận mây xanh. Bụi bay đầy trời.

Lần này, thân thể và cả linh hồn của Khắc Lôi Nhã đều bị hủy có thể hoàn thành chỉ ý của Nữ Thần. Những hy sinh rất nhiều tín đồ của Thần điện, phải tìm thể người bổ xung. Giáo Hoàng đang chuẩn bị kết thúc công việc trở về bẩm báo với Nữ Thần, Màng bụi trước mắt biến mất, thái độ Giáo Hoàng cứng lại.

Trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp của Khắc Lôi Nhã! Khắc Lôi Nhã toàn lực đánh về phía Giáo Hoàng. Nhắm ngay cổ Giáo hoàng! Giáo Hoàng hoảng hốt giơ cung đỡ!

Cận chiến cung thủ làm sao có thể đối kháng với chiến sĩ?

Hiển nhiên không thể!

Đáy mắt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo, toàn lực đánh, trực tiếp chém gãy cung trong tay Giáo Hoàng, chém tới cổ họng Giáo hoàng. Vừa lúc đó, chợt trên đỉnh đầu xuất hiện một ánh sáng trắng thuần khiết!

Động tác Khắc Lôi Nhã dừng lại! Kiếm Thương Lan cứ như thế nằm trên cổ Giáo hoàng. Trên mặt Giáo Hoàng mừng như điên!

Ông biết, áp lực này, Nữ thần xuất hiện!. Khụ khụ ~~


/234

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status