Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân nghĩ họ cũng không nên vào Long Mạch, đã biết lời nhắc nhở của các Long thủ vệ. Bây giờ bọn họ cũng không thể nói ra thân phận của mình, tùy ý tiến vào Long Mạch không phải chuyện tốt. Quyết định tốt nhất là nên ở đây đợi Bản xuất quan.
Qủa nhiên, chỉ 2 ngày sau, Hắc Long Bản vừa xuất quan nghe thuộc hạ bẩm báo thì nhanh chóng phi thân ra khỏi cốc. Hắc Long Bản đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, hình hắn có chút khác so với lúc trước. Hắc Long Bản trước mắt mái tóc đen phiêu dật, con ngươi lạnh lùng giống cái lạnh rét của bầu trời đêm, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một cỗ kiên định và hơi thở bá đạo. Mi mắt hiếp lại càng hiện ra một khí thế vương giả. Hai người thủ hạ đi phía sau hắn mặt áo màu xám tro. Nói đúng hơn là rồng hóa hình thành người.
Hắc Long Bản ngẩn người khi nhìn thấy 2 người dung mạo bình thường trước mắt, thử đồ hỏi: "Khắc Lôi Nhã? !"
Thích Ngạo Sương mỉm cười, chưa lên tiếng, Bắc Đế và Hắc Vũ ở trong lều liền nhảy ra ngoài, trực tiếp nhảy lên bả vai Hắc Long Bản.
"A! Thật là Khắc Lôi Nhã!" Lúc này Hắc Long Bản đã hoàn toàn tin cô gái trước mắt là Khắc Lôi Nhã. Mừng rỡ gọi to.
Thích Ngạo Sương nhẹ gật đầu, Hắc Long Bản nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Lăng Vân: "Vậy ngươi là ai?"
"Lãnh Lăng Vân." Lãnh Lăng Vân trầm giọng khạc ra ba chữ.
"Làm sao các người lại biến thành bộ dạng này? Thật là xấu xí. Ha ha ha. . . . . ." Hắc Long Bổn kích động mở miệng liền lộ bản tính của hắn. Vẫn là Hắc Long không có giáo dục. Chỉ khác là bây giờ hắn không còn làm hoàng tử, mà đã thành Long Vương rồi!
Tất nhiên, Hắc Long Bản không biết được mọi việc bên ngoài như thế nào. Cũng khó trách hắn, Long tộc luôn luôn ở Long Mạch không giao thiệp với loài người, mà Hắc Long Bản mới cướp lại Vương vị liền bế quan để nhận truyền thừa, tất nhiên là không biết Thích Ngạo Sương xảy ra việc.
"Chuyện này, đợi lát nữa hãy nói. Bây giờ ngươi phải giải quyết hiền toái trước mắt đã. Có một cô gái đã xâm nhập vào Long mạch, chưa tìm được? Mục đích của nàng là gì thì chúng ta không biết." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói: "Có chuyện như vậy? !" Hắc Long Bản cau mày, xoay người nhìn vẻ mặt sợ hãi của 2 người mặc áo xám tro sau lưng nói: "Tìm được cô gái đó chưa?" Hắc Long Bản không hỏi có thật là có một cô gái xâm nhập vào Long Mạch hay không, mà là hỏi tìm được cô gái đó chưa. Hắn tin tưởng không có bất kì nghi ngờ vào với lời nói của Thích Ngạo Sương. Trong lòng Hai người áo xám có chút kinh ngạc Vương của bọn họ tin tưởng nhân loại này.
"Bẩm bệ hạ, cô gái kia, hiện tại. . . . . ." Người áo xám thấp thỏm nói, nhưng không cách nào nói hết câu.
"Nói đúng hơn và vẫn chưa tìm được!" Trên mặt Hắc Long Bản đã hiện lên tức giận, đáy mắt lạnh lẽo. !" Bệ hạ thứ tội, chúng thần đã gia tăng thị vệ đi tìm." Vẻ mặt người áo xám tro sợ hãi nói.
"Bản, cô gái kia không đơn giản. Nàng sử dụng dược thủy trở nên xinh đẹp hấp dẫn đám người làm mối, nhân cơ hội lẻn vào. Ngươi nghĩ xem, nàng muốn cái gì?" Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản làm cho không người nào có thể đứng gần hơi thở kiếp người của hắn, biết bây giờ hắn đã làm Long Vương rồi.
"Hạ Thiên." Chợt, sắc mặt cổ quái Hắc Long Bản phun ra hai chữ.
"Hạ Thiên?" Thích Ngạo Sương cau mày, mặt liền biến sắc " Người nhà Ái La! Cô gái kia là người của nhà Ái La, mục đích của nàng là hàm răng của rồng!"
"Cô gái kia là trộm." thế nhưng lúc này vẻ mặt Hắc Long Bản rất tỉnh táo, trầm giọng với 2 người áo xám sau lưng: "Lập tức phái người đến Long Huyệt, nếu phát hiện ra cô gái đó lập tức đưa đến gặp ta."
"Dạ, bệ hạ." Hai người áo xám lập tức xoay người chạy đi. Long Huyệt là phần mộ của Long tộc, là nơi yên nghĩ của các đời Long Vương, không cho phép ai quấy rầy.
"Đi thôi, Khắc Lôi Nhã, đi vào cung điện của ta trước ." Hắc Long Bản cười mở miệng, trong ánh mắt có chút hài lòng.
Thích Ngạo Sương nhẹ gật đầu, Hắc Long Bản than nhẹ một tiếng, hiện nguyên hình, bay lên không trung. Thích Ngạo Sương mỉm cười, trong nháy mắt trên lưng đôi màu vàng cánh mở rộng, Lãnh Lăng Vân cũng bay lên giữa không trung. Hai người theo sau Hắc Long Bản bay về phía trước.
Theo sau Hắc Long Bản tiến về phía Long Mạch, dĩ nhiên là không con rồng nào đám ngăn cản. Cốc Long Mạch. Thủ vệ Long tộc thấy Hắc Long Bản đang bay mà sau lưng lại có Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, ngây ngốc miệng mở to, trong lòng thầm nghĩ may mắn mình không đắc tội với bằng hữu của Vương.
Bay trên cao, Ánh mắt Thích Ngạo Sương nhìn cả Long Mạch. Là những dãy núi khổng lồ liền nhau cây cối um tùm, chợt có một con rồng khổng lồ bay qua đỉnh núi. Trong chổ sâu nhất của sơn cốc, có một hồ nước màu ngọc bích, là nơi cho Long Vương nghĩ ngơi. Phía xa, một tòa cung điện hùng vĩ xuất hiện trước mắt bọn họ. Được xây dựng từ những khối bạch ngọc trong suốt. Lớn hơn nhiều so với cung điện của loài người.
"Bản, bình thương các ngươi đề dùng hình dáng con người?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ hỏi.
"Khi Trưởng thành rồng có thể biến thành hình dáng nhân loại, Khi còn nhỏ thì dùng hình đáng rồng. Tất nhiên, những cái này đều tự minh chọn, chỉ khi vào Cung điện Long tộc thì đều phải dùng hình đáng loài người." Thanh âm Hắc Long Bản lúc có chút buồn bực "Mặc dù Long tộc rất cao ngạo, không thích loài người, trưởng thành lai hóa thành người, muốn vào Cung điện cũng phải lấy hình thái loài người. Điều này thật trào phúng."
"Có lẽ đây là hi vọng của các Long Thần muốn Long tộc chung sống hòa bình với loài người." Lãnh Lăng Vân nhỏ giọng nói.
"Chắc là vậy." Hắc Long Bản hướng cung điện bay tới, trong nháy mắt đã hóa thành hình người. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũng đáp xuống, lập tức hai thị nữ xinh đẹp tiến lên nghênh đón.
"Bệ hạ."
Hai cô gái Long tộc xinh đẹp cung kính hành lễ, đáy mắt không che giấu được sùng kính và ái mộ. Long tộc chính là như thế, thực lực chính là vương pháp.
Hắc Long Bản chỉ tùy ý gật đầu lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị 2 gian phòng cho bằng hữu của ta."
"Dạ, bệ hạ." Hai thị nữ xinh đẹp hành lễ lui xuống.
Hắc Long Bản mang Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân hướng tới cửa đại điện, xuyên qua hành lang to lớn ở Chủ Điện đi tới Tiểu Thiên Điện.
Một thị nữ rồng mỹ lệ dâng 3 chén nước liền lui xuống. Long tộc không thích uống trà, đều nước lấy từ dưới mặt đất.
"Bản, lần này ta tới tìm ngươi, muốn hỏi ngươi một vật." Sau khi Thích Ngạo Sương ngồi xuống, trầm giọng nói.
"Thứ gì?" Hắc Long Bản nhìn biểu lộ nặng nề Thích Ngạo Sương, mặt cũng nặng nề.
"Ngươi biết Thí Thiên Thần Vũ không?" Thích Ngạo Sương không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Thần khí?" Hắc Long Bản dò hỏi.
Thích Ngạo Sương gật đầu.
"Vật này, Long tộc chúng ta có. Nhưng là. . . . . ." Hắc Long Bản gãi gãi đầu "Nhưng mà không biết đã nhét ở chổ nào trong bảo khố. Muốn tìm có chút phiền toái. Hình như là một đôi bao tay cổ. . . . . ."
Thích Ngạo Sương đổ mồ hôi. Không ngờ Thần Vũ ở Long tộc lại càng không được chào đón, dầu gì ở Nhân Ngư tộc cũng làm trang sức cho Công Chúa Nhân Ngư, tốt hơn ở Long tộc, trực tiếp nhét vào một góc trong bảo khố. !" Đúng rồi, Khắc Lôi Nhã, ngươi tìm vật này làm gì? Vật này giống như với bảo vật mà Tinh Linh tộc thờ phụng đấy." Hắc Long Bản nghi ngờ hỏi.
"Bản, bây giờ tên ta, là Thích Ngạo Sương. . . . . .", Thích Ngạo Sương chậm rãi trầm giọng nói, mà đáy mắt là một mảnh phức tạp. Có đau thương, đau lòng, tức giận, thù hận.
"Có ý gì?" Hắc Long Bản cau mày, nhìn nét mặt Thích Ngạo Sương, đáy lòng của Hắc Long Bản hiện lên ti cảm giác chẳng lành. "Để ta nói" Lãnh Lăng Vân lên tiếng nói chen vào, hắn không muốn Tích Ngạo Sương lại phải một lần nữa nhớ đến việc này. Nói ra những chuyện đó nàng sẽ lại đau khổ .
Khi Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói những chuyện đã qua thì lửa giận ở đáy mắt của Hắc Long Bản càng ngày càng lớn. Cái tay vịn trên ghế bị Hắc Long Bản bóp nát bấy.
"Lão tử đi Đế đô An Mạt Cách Lan, đánh đám thần điện Quang Minh hạ tiện đó." Hắc Long Bản chợt kích động đứng lên muốn xông ra ngoài.
"Bản!" Thích Ngạo Sương đứng lên quát lớn ngăn hành động của Hắc Long Bản.
"Cái gì?" Giờ phút này Hắc Long Bản tức giận đến cắn răng nghiến lợi.
"Long tộc không thể tự tiện ra tay với nhân loại, càng không thể tự tiện ra tay với nhân loại ở trong thành. Ngươi quên quy củ của Long tộc sao?" Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt giận dữ Hắc Long Bản tiếp tục kiên nhẫn nói: "Ngươi cho rằng hiện tại ta không có năng lực phá nát Thần Điện Quang Minh sao? Ta có thể!"
"Vậy! Vậy tại sao ngươi không báo thù?" Ánh mắt Hắc Long Bản ngạc nhiên, hoàn toàn không khó hiểu.
"Cho dù thần điện Quang Minh bị phá hủy, nhưng vẫn còn sống mãi trong tâm của mọi người, thì Thần điện sẽ co thể sống lại một lần nữa. Chẳng những ta không thể rửa sạch tội danh mà còn có thể là thù địch với toàn bộ những tín đồ Thần điện Quang Minh trên Đại lục. Ngươi cũng biết ở An Mạt Cách Lan có bao nhiêu tín đồ của Thần Điện Quang Minh? Toàn bộ đại lục có bao nhiêu người là tín đồ thần điện Quang Minh? Bọn họ tin tin tưởng lời nói của một bên, vẫn luôn tin tưởng tín ngưỡng thần điện Quang Minh?" Sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, nói từng câu từng chữ.
Sắc mặt của Hắc Long Bản thâm sâu yên tĩnh, chậm rãi ngồi xuống. Giờ phút này, hắn không còn là một Hắc Long Vương Tử kích động không suy nghĩ đến hậu quả rồi. Hắn cau mày suy tư lời nói của Thích Ngạo Sương, rất lâu nhẹ than thở: "Uh, như thế chỉ là nhất thời nóng lòng, tức giận nhất thời. Không cách nào hoàn toàn giải quyết việc này." Trên mặt Hắc Long Bản rất nghiêm túc mà trước nay chưa từng có.
"Thế, ngươi có kế hoạch gì?" Hắc Long Bản nghiêm nghị chăm chú hỏi.
"Từng bước một vạch trần bộ mặt thật của Thần Điện Quang Minh. Lật đổ hình tượng Nữ Thần trong lòng mọi người, thay đổi tín ngưỡng của mọi người. Cuối cùng ta sẽ tự tay giết chết Nữ Thần Quang Minh." Thích Ngạo Sương nói xong lời cuối cùng, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo quyết tuyệt khiếp người!
"Tốt. Ta sẽ giúp ngươi tìm các thần khí." Hắc Long Bản mở miệng nói: " Nơi này rất gần Tinh linh tộc . Mặc dù Tinh linh tộc và Long tộc luôn luôn chưa có qua lại, nhưng Tinh linh tộc đối với Long tộc cũng chúng ta hết sức khách khí. Trước chúng ta đi Tinh linh tộc tìm thần khí."
Cái tính nóng nảy của Hắc Long Bản không chút thay đổi bây giờ nghe Thích Ngạo Sương chịu oan, lập tức đứng dậy thúc giục: "Đi thôi, chúng ta nhanh chóng xuất phát."
Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản vội vàng, trong lòng cảm động. Nhớ tới thời điểm lần đầu gặp phải Hắc Long Bản, khi đó chỉ đơn thuần muốn lợi dụng lẫn nhau, nhưng mà, từ lúc nào không hay, bọn họ đã từ quan hệ lợi dụng lẫn nhau biến thành bằng hữu cùng nhau chiến đấu.
Thích Ngạo Sương còn chưa kịp nói, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
"Bẩm bệ hạ, cô gái nhân loại kia, đã bị bắt được!" Giọng nói Ngoài cửa truyền đến.
Qủa nhiên, chỉ 2 ngày sau, Hắc Long Bản vừa xuất quan nghe thuộc hạ bẩm báo thì nhanh chóng phi thân ra khỏi cốc. Hắc Long Bản đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, hình hắn có chút khác so với lúc trước. Hắc Long Bản trước mắt mái tóc đen phiêu dật, con ngươi lạnh lùng giống cái lạnh rét của bầu trời đêm, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một cỗ kiên định và hơi thở bá đạo. Mi mắt hiếp lại càng hiện ra một khí thế vương giả. Hai người thủ hạ đi phía sau hắn mặt áo màu xám tro. Nói đúng hơn là rồng hóa hình thành người.
Hắc Long Bản ngẩn người khi nhìn thấy 2 người dung mạo bình thường trước mắt, thử đồ hỏi: "Khắc Lôi Nhã? !"
Thích Ngạo Sương mỉm cười, chưa lên tiếng, Bắc Đế và Hắc Vũ ở trong lều liền nhảy ra ngoài, trực tiếp nhảy lên bả vai Hắc Long Bản.
"A! Thật là Khắc Lôi Nhã!" Lúc này Hắc Long Bản đã hoàn toàn tin cô gái trước mắt là Khắc Lôi Nhã. Mừng rỡ gọi to.
Thích Ngạo Sương nhẹ gật đầu, Hắc Long Bản nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Lăng Vân: "Vậy ngươi là ai?"
"Lãnh Lăng Vân." Lãnh Lăng Vân trầm giọng khạc ra ba chữ.
"Làm sao các người lại biến thành bộ dạng này? Thật là xấu xí. Ha ha ha. . . . . ." Hắc Long Bổn kích động mở miệng liền lộ bản tính của hắn. Vẫn là Hắc Long không có giáo dục. Chỉ khác là bây giờ hắn không còn làm hoàng tử, mà đã thành Long Vương rồi!
Tất nhiên, Hắc Long Bản không biết được mọi việc bên ngoài như thế nào. Cũng khó trách hắn, Long tộc luôn luôn ở Long Mạch không giao thiệp với loài người, mà Hắc Long Bản mới cướp lại Vương vị liền bế quan để nhận truyền thừa, tất nhiên là không biết Thích Ngạo Sương xảy ra việc.
"Chuyện này, đợi lát nữa hãy nói. Bây giờ ngươi phải giải quyết hiền toái trước mắt đã. Có một cô gái đã xâm nhập vào Long mạch, chưa tìm được? Mục đích của nàng là gì thì chúng ta không biết." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói: "Có chuyện như vậy? !" Hắc Long Bản cau mày, xoay người nhìn vẻ mặt sợ hãi của 2 người mặc áo xám tro sau lưng nói: "Tìm được cô gái đó chưa?" Hắc Long Bản không hỏi có thật là có một cô gái xâm nhập vào Long Mạch hay không, mà là hỏi tìm được cô gái đó chưa. Hắn tin tưởng không có bất kì nghi ngờ vào với lời nói của Thích Ngạo Sương. Trong lòng Hai người áo xám có chút kinh ngạc Vương của bọn họ tin tưởng nhân loại này.
"Bẩm bệ hạ, cô gái kia, hiện tại. . . . . ." Người áo xám thấp thỏm nói, nhưng không cách nào nói hết câu.
"Nói đúng hơn và vẫn chưa tìm được!" Trên mặt Hắc Long Bản đã hiện lên tức giận, đáy mắt lạnh lẽo. !" Bệ hạ thứ tội, chúng thần đã gia tăng thị vệ đi tìm." Vẻ mặt người áo xám tro sợ hãi nói.
"Bản, cô gái kia không đơn giản. Nàng sử dụng dược thủy trở nên xinh đẹp hấp dẫn đám người làm mối, nhân cơ hội lẻn vào. Ngươi nghĩ xem, nàng muốn cái gì?" Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản làm cho không người nào có thể đứng gần hơi thở kiếp người của hắn, biết bây giờ hắn đã làm Long Vương rồi.
"Hạ Thiên." Chợt, sắc mặt cổ quái Hắc Long Bản phun ra hai chữ.
"Hạ Thiên?" Thích Ngạo Sương cau mày, mặt liền biến sắc " Người nhà Ái La! Cô gái kia là người của nhà Ái La, mục đích của nàng là hàm răng của rồng!"
"Cô gái kia là trộm." thế nhưng lúc này vẻ mặt Hắc Long Bản rất tỉnh táo, trầm giọng với 2 người áo xám sau lưng: "Lập tức phái người đến Long Huyệt, nếu phát hiện ra cô gái đó lập tức đưa đến gặp ta."
"Dạ, bệ hạ." Hai người áo xám lập tức xoay người chạy đi. Long Huyệt là phần mộ của Long tộc, là nơi yên nghĩ của các đời Long Vương, không cho phép ai quấy rầy.
"Đi thôi, Khắc Lôi Nhã, đi vào cung điện của ta trước ." Hắc Long Bản cười mở miệng, trong ánh mắt có chút hài lòng.
Thích Ngạo Sương nhẹ gật đầu, Hắc Long Bản than nhẹ một tiếng, hiện nguyên hình, bay lên không trung. Thích Ngạo Sương mỉm cười, trong nháy mắt trên lưng đôi màu vàng cánh mở rộng, Lãnh Lăng Vân cũng bay lên giữa không trung. Hai người theo sau Hắc Long Bản bay về phía trước.
Theo sau Hắc Long Bản tiến về phía Long Mạch, dĩ nhiên là không con rồng nào đám ngăn cản. Cốc Long Mạch. Thủ vệ Long tộc thấy Hắc Long Bản đang bay mà sau lưng lại có Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, ngây ngốc miệng mở to, trong lòng thầm nghĩ may mắn mình không đắc tội với bằng hữu của Vương.
Bay trên cao, Ánh mắt Thích Ngạo Sương nhìn cả Long Mạch. Là những dãy núi khổng lồ liền nhau cây cối um tùm, chợt có một con rồng khổng lồ bay qua đỉnh núi. Trong chổ sâu nhất của sơn cốc, có một hồ nước màu ngọc bích, là nơi cho Long Vương nghĩ ngơi. Phía xa, một tòa cung điện hùng vĩ xuất hiện trước mắt bọn họ. Được xây dựng từ những khối bạch ngọc trong suốt. Lớn hơn nhiều so với cung điện của loài người.
"Bản, bình thương các ngươi đề dùng hình dáng con người?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ hỏi.
"Khi Trưởng thành rồng có thể biến thành hình dáng nhân loại, Khi còn nhỏ thì dùng hình đáng rồng. Tất nhiên, những cái này đều tự minh chọn, chỉ khi vào Cung điện Long tộc thì đều phải dùng hình đáng loài người." Thanh âm Hắc Long Bản lúc có chút buồn bực "Mặc dù Long tộc rất cao ngạo, không thích loài người, trưởng thành lai hóa thành người, muốn vào Cung điện cũng phải lấy hình thái loài người. Điều này thật trào phúng."
"Có lẽ đây là hi vọng của các Long Thần muốn Long tộc chung sống hòa bình với loài người." Lãnh Lăng Vân nhỏ giọng nói.
"Chắc là vậy." Hắc Long Bản hướng cung điện bay tới, trong nháy mắt đã hóa thành hình người. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũng đáp xuống, lập tức hai thị nữ xinh đẹp tiến lên nghênh đón.
"Bệ hạ."
Hai cô gái Long tộc xinh đẹp cung kính hành lễ, đáy mắt không che giấu được sùng kính và ái mộ. Long tộc chính là như thế, thực lực chính là vương pháp.
Hắc Long Bản chỉ tùy ý gật đầu lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị 2 gian phòng cho bằng hữu của ta."
"Dạ, bệ hạ." Hai thị nữ xinh đẹp hành lễ lui xuống.
Hắc Long Bản mang Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân hướng tới cửa đại điện, xuyên qua hành lang to lớn ở Chủ Điện đi tới Tiểu Thiên Điện.
Một thị nữ rồng mỹ lệ dâng 3 chén nước liền lui xuống. Long tộc không thích uống trà, đều nước lấy từ dưới mặt đất.
"Bản, lần này ta tới tìm ngươi, muốn hỏi ngươi một vật." Sau khi Thích Ngạo Sương ngồi xuống, trầm giọng nói.
"Thứ gì?" Hắc Long Bản nhìn biểu lộ nặng nề Thích Ngạo Sương, mặt cũng nặng nề.
"Ngươi biết Thí Thiên Thần Vũ không?" Thích Ngạo Sương không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Thần khí?" Hắc Long Bản dò hỏi.
Thích Ngạo Sương gật đầu.
"Vật này, Long tộc chúng ta có. Nhưng là. . . . . ." Hắc Long Bản gãi gãi đầu "Nhưng mà không biết đã nhét ở chổ nào trong bảo khố. Muốn tìm có chút phiền toái. Hình như là một đôi bao tay cổ. . . . . ."
Thích Ngạo Sương đổ mồ hôi. Không ngờ Thần Vũ ở Long tộc lại càng không được chào đón, dầu gì ở Nhân Ngư tộc cũng làm trang sức cho Công Chúa Nhân Ngư, tốt hơn ở Long tộc, trực tiếp nhét vào một góc trong bảo khố. !" Đúng rồi, Khắc Lôi Nhã, ngươi tìm vật này làm gì? Vật này giống như với bảo vật mà Tinh Linh tộc thờ phụng đấy." Hắc Long Bản nghi ngờ hỏi.
"Bản, bây giờ tên ta, là Thích Ngạo Sương. . . . . .", Thích Ngạo Sương chậm rãi trầm giọng nói, mà đáy mắt là một mảnh phức tạp. Có đau thương, đau lòng, tức giận, thù hận.
"Có ý gì?" Hắc Long Bản cau mày, nhìn nét mặt Thích Ngạo Sương, đáy lòng của Hắc Long Bản hiện lên ti cảm giác chẳng lành. "Để ta nói" Lãnh Lăng Vân lên tiếng nói chen vào, hắn không muốn Tích Ngạo Sương lại phải một lần nữa nhớ đến việc này. Nói ra những chuyện đó nàng sẽ lại đau khổ .
Khi Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói những chuyện đã qua thì lửa giận ở đáy mắt của Hắc Long Bản càng ngày càng lớn. Cái tay vịn trên ghế bị Hắc Long Bản bóp nát bấy.
"Lão tử đi Đế đô An Mạt Cách Lan, đánh đám thần điện Quang Minh hạ tiện đó." Hắc Long Bản chợt kích động đứng lên muốn xông ra ngoài.
"Bản!" Thích Ngạo Sương đứng lên quát lớn ngăn hành động của Hắc Long Bản.
"Cái gì?" Giờ phút này Hắc Long Bản tức giận đến cắn răng nghiến lợi.
"Long tộc không thể tự tiện ra tay với nhân loại, càng không thể tự tiện ra tay với nhân loại ở trong thành. Ngươi quên quy củ của Long tộc sao?" Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt giận dữ Hắc Long Bản tiếp tục kiên nhẫn nói: "Ngươi cho rằng hiện tại ta không có năng lực phá nát Thần Điện Quang Minh sao? Ta có thể!"
"Vậy! Vậy tại sao ngươi không báo thù?" Ánh mắt Hắc Long Bản ngạc nhiên, hoàn toàn không khó hiểu.
"Cho dù thần điện Quang Minh bị phá hủy, nhưng vẫn còn sống mãi trong tâm của mọi người, thì Thần điện sẽ co thể sống lại một lần nữa. Chẳng những ta không thể rửa sạch tội danh mà còn có thể là thù địch với toàn bộ những tín đồ Thần điện Quang Minh trên Đại lục. Ngươi cũng biết ở An Mạt Cách Lan có bao nhiêu tín đồ của Thần Điện Quang Minh? Toàn bộ đại lục có bao nhiêu người là tín đồ thần điện Quang Minh? Bọn họ tin tin tưởng lời nói của một bên, vẫn luôn tin tưởng tín ngưỡng thần điện Quang Minh?" Sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, nói từng câu từng chữ.
Sắc mặt của Hắc Long Bản thâm sâu yên tĩnh, chậm rãi ngồi xuống. Giờ phút này, hắn không còn là một Hắc Long Vương Tử kích động không suy nghĩ đến hậu quả rồi. Hắn cau mày suy tư lời nói của Thích Ngạo Sương, rất lâu nhẹ than thở: "Uh, như thế chỉ là nhất thời nóng lòng, tức giận nhất thời. Không cách nào hoàn toàn giải quyết việc này." Trên mặt Hắc Long Bản rất nghiêm túc mà trước nay chưa từng có.
"Thế, ngươi có kế hoạch gì?" Hắc Long Bản nghiêm nghị chăm chú hỏi.
"Từng bước một vạch trần bộ mặt thật của Thần Điện Quang Minh. Lật đổ hình tượng Nữ Thần trong lòng mọi người, thay đổi tín ngưỡng của mọi người. Cuối cùng ta sẽ tự tay giết chết Nữ Thần Quang Minh." Thích Ngạo Sương nói xong lời cuối cùng, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo quyết tuyệt khiếp người!
"Tốt. Ta sẽ giúp ngươi tìm các thần khí." Hắc Long Bản mở miệng nói: " Nơi này rất gần Tinh linh tộc . Mặc dù Tinh linh tộc và Long tộc luôn luôn chưa có qua lại, nhưng Tinh linh tộc đối với Long tộc cũng chúng ta hết sức khách khí. Trước chúng ta đi Tinh linh tộc tìm thần khí."
Cái tính nóng nảy của Hắc Long Bản không chút thay đổi bây giờ nghe Thích Ngạo Sương chịu oan, lập tức đứng dậy thúc giục: "Đi thôi, chúng ta nhanh chóng xuất phát."
Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản vội vàng, trong lòng cảm động. Nhớ tới thời điểm lần đầu gặp phải Hắc Long Bản, khi đó chỉ đơn thuần muốn lợi dụng lẫn nhau, nhưng mà, từ lúc nào không hay, bọn họ đã từ quan hệ lợi dụng lẫn nhau biến thành bằng hữu cùng nhau chiến đấu.
Thích Ngạo Sương còn chưa kịp nói, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
"Bẩm bệ hạ, cô gái nhân loại kia, đã bị bắt được!" Giọng nói Ngoài cửa truyền đến.
/234
|