Lỵ La Lạp không nhìn thấy Tạp Mễ Nhĩ , toàn bộ ánh mắt của nàng ta đều ở trên người của Thích Ngạo Sương. Nàng cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng ra tay, cả phòng được phủ một tầng kết giới, cùng ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Nàng biết, giờ phút này Bạch Đế và Hắc Vũ đều ở đây và là đối thủ cạnh tranh với ca ca nàng, nên nàng bày ra cái kết giới này thì họ sẽ không thể nào biết được tình hình bên trong. Cho nên nhân cơ hội này liền cướp đoạt con mèo đáng yêu kia, và cho chủ nhân của nó là nhân loại yếu ớt kia một bài học. Nàng cũng biết nặng nhẹ, ít nhất không thể lấy tính mạng của nhân loại kia.
Lỵ La Lạp hừ lạnh một tiếng, từ từ đi tới hướng Thích Ngạo Sương. Nàng không thể không thừa nhận, vẻ thùy mị của Thích Ngạo Sương quả thật không tệ, tuyệt đối được coi là cực phẩm trong loài người, khó trách Vạn Phong Hoãn coi trọng nàng.
"Nhân loại đê tiện. . . . . ." Lời của Lỵ La Lạp còn chưa nói hết, lại bị một cỗ lực lượng khổng lồ đáng sợ đánh tới, con ngươi của nàng chợt co rút nhanh, nghĩ rằng có thể giơ tay lên ngăn trở cỗ lực lượng này, lại phát hiện mình không có chút lực phản kháng nào. Lỵ La Lạp rên lên một tiếng, bay tới đụng vào cửa phòng, nhưng không có đụng vỡ cửa, mà là đụng vào kết giới nàng bày ra.
Oa một tiếng, ngực Lỵ La Lạp sôi trào không dứt, cứ như vậy phun ra một ngụm máu tươi . Lục phủ ngủ tạng cư nhiên bị chấn động, lồng ngữ giống giống như bị lửa thiêu.
Thích Ngạo Sương ôm Mèo tầm bảo trong ngực lạnh lùng nhìn Lý Lao Lạp đang nhếch nhác, chợt trên mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp tuyệt luân, dịu dàng nói: "Ngươi phải nhớ, không phải là nhân loại nào ngươi có thể chọc. Mới vừa rồi ở bên ngoài ta không thể ra tay, không ngờ chính ngươi lại đưa tới cửa."
Đáy mắt Lỵ La Lạp tất cả đều là không thể tin, là người trước mắt đã đả thương nàng? Làm sao có thể? Nhân loại này có thực lực vượt qua thực lực của mình? Nhìn Thích Ngạo Sương nở nụ cười xinh đẹp, ở đáy lòng Lỵ La Lạp lại rùng mình một cái. Không biết vì sao giờ phút này đáy lòng của nàng cảm thấy khí lạnh không ngừng dâng lên, sau đó lan tràn ra, dường như sắp thấm ướt toàn thân của nàng. Tại sao phải cảm thấy người trước mắt này rất nguy hiểm?
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi có bị thương không?" Một bên Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi tiến lên, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng ưu nhã, vươn tay đỡ Lỵ La Lạp nhẹ giọng hỏi.
Lỵ La Lạp ngơ ngẩn, ngẩng đầu si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Tạp Mễ Nhĩ. Trên khuôn mặt tuấn mĩ kia là con ngươi màu xanh dương, trong con ngươi tràn đầy dịu dàng, cơ hồ sắp đem người hòa tan . Làm cho lòng người say đắm, càng làm cho người ta mất hồn. Trong lúc nhất thời Lỵ La Lạp một câu cũng nói không nên lời, cũng chỉ là kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt luân phi phàm của người trước mắt.
"Vị tiểu thư này." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười giống như gió xuân ấm áp thổi lòng của Lỵ Lao Lạp, thanh âm dịu dàng càng làm cho Lỵ La Lạp mê mẩn tâm trí.
"Sao?" Lỵ La Lạp lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Tạp Mễ Nhĩ, có chút bức rức hồi đáp, "Ta, ta không sao."
"Vậy thì tốt." Tạp Mễ Nhĩ khẽ mỉm cười, thu hồi tay của mình, nhìn Lỵ La Lạp dịu dàng nói, "Tiểu thư xinh đẹp, bằng hữu của ta tính khí không tốt lắm, hi vọng ngươi không để ý."
Giờ phút này Lỵ La Lạp còn nghe thấy gì được nữa, trong mắt chỉ có khuôn mặt tuấn mĩ của Tạp Mễ Nhĩ cùng nụ cười ấm áp như gió xuân, liên tục không ngừng gật đầu, nhưng không biết Tạp Mễ Nhĩ rốt cuộc đang nói cái gì.
"Con mèo kia, bằng hữu ta rất quan tâm, cho nên, tiểu thư có thể thông cảm cho bằng hữu của, có được không?" thanh âm dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ hình như có ma lực kì lạ nhẹ nhàng vang lên.
"Được, được." Lỵ La Lạp si mê gật đầu, nhìn gương mặt của Tạp Mễ Nhĩ không hề dời đi một giây.
"Như vậy, tiểu thư, cửa ở bên kia." Tạp Mễ Nhĩ trên mặt này bôi dịu dàng mỉm cười không có một tia tạp chất, nhìn Lỵ La Lạp đang tâm thần nhộn nhạo.
"Vâng" Lỵ La Lạp nghe lời đi tới cạnh cửa, ngoan ngoãn đi tới cửa bên quay đầu lại nhìn Tạp Mễ Nhĩ nhẹ giọng nói, "Ta, có thể biết tên của ngươi không? Chúng ta còn có thể gặp mặt sao?"
Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, cái này là chuyện gì? Nàng biết ý đồ của Tạp Mễ Nhĩ, ở chỗ này xung đột với đại tiểu thư Yêu Giới hiển nhiên không sáng suốt. Bởi vì nơi này là Yêu Giới, Yêu Tộc bị một nhân loại đả thương sẽ tạo nên song gió gì thì ai cũng biết? Kế tiếp là cái gì nhỉ ? À! Tạp Mễ Nhĩ sẽ dịu dàng nói cho nàng biết tên của hắn, cẩu huyết hơn nữa là tới câu “hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại” ? Sau đó cứ như vậy đuổi cái kẻ phiền toái này đi?
Thích Ngạo Sương vốn là cho là như vậy, nhưng Tạp Mễ Nhĩ nghe lời nàng ta nói sắc mặt lại chợt thay đổi. Con ngươi màu xanh đậm trong nháy mắt thay đổi khác thường lạnh lẽo, đáy mắt cư nhiên thoáng qua một tia bạo ngược không dễ dàng phát giác. Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy không tiếng động đi tới trước mặt của Lỵ Lao Lạp, vươn tay trực tiếp bóp cổ Lỵ Lao Lạp.
Con ngươi Lỵ La Lạp trợn to, cảm thụ bàn tay lạnh lẽo trên cổ mình , nỗi sợ hãi trong một nháy mắt liền lan rộng ra toàn thân nàng. Nàng không hiểu tại sao trong con ngươi của Tạp Mễ Nhĩ bắn ra hàn băng lạnh lẽo, tại sao mới vừa rồi còn dịu dàng cực thế nhưng lúc này như thế lạnh lẽo đáng sợ như vậy.
Thích Ngạo Sương cũng ngây ngẩn cả người, nàng cũng không hiểu thái độ Tạp Mễ Nhĩ vì sao đột nhiên đại biến. Mới vừa rồi còn bộ dạng tươi cười rạng rỡ, nhưng bây giờ giống như quỷ khát máu đáng sợ vô cùng.
"Ngươi, không xứng với biết tên của ta." thanh âm lạnh lẽo củaTạp Mễ Nhĩ giống như ác ma giam cầm người ta làm cho người ta hít thở không thông, cứ như vậy âm thanh đó vang vọng bên tai Lỵ La Lạp.
Lỵ La Lạp chỉ có cảm giác trong cơ thể mình hình như sắp bốc cháy lên, chi hạch của nàng, tính mạng của nàng giờ phút này không ngừng lay động, cơ hồ sắp biến mất . (sinh mạng yêu tộc là chi hạch có thể coi là nội đan của yêu tộc. ) nàng nghĩ muốn thét chói tai, nhưng há to mồm thì thanh âm gì cũng không phát ra được.
Tay Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi từ Lỵ La Lạp rên cổ của dời đến bụng của Lỵ Lao Lạp, cứ như vậy đưa vào thân thể Lỵ Lao Lạp, một tay nắm được sinh mệnh chi hạch của Lỵ Lao Lạp, cứ như vậy đem chi hạch rút ra.
Ánh mắt của Lỵ La Lạp hoảng sợ vạn phần, tiếp đó từ từ rũ xuống, thân thể chậm rãi mềm xuống đi, còn không có té trên đất mà đã từ từ hóa thành vũng nước.
Thích Ngạo Sương cứ như vậy kinh ngạc nhìn Tạp Mễ Nhĩ , Tạp Mễ Nhĩ trước mắt thật xa lạ thật xa lạ. Căn bản cũng không phải là Tạp Mễ Nhĩ nàng biết. Người trước mắt toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở lạnh lẽo vô cùng đáng sợ. Núp trong ngực Thích Ngạo Sương là Mèo Tầm Bảo, nó đang trợn to hai mắt, phát ra đe dọa. Mèo Tầm Bảo thì đối với nguy hiểm càng thêm nhạy cảm so bất kỳ chủng tộc nào. Người trước mắt rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. Thích Ngạo Sương hoàn toàn không hiểu đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi hắn còn muốn dàn xếp ổn thỏa cho đại tiểu thư yêu tộc, nhưng bây giờ chỉ vì câu nói như vậy giết chết đại tiểu thư yêu tộc đó.
Tạp Mễ Nhĩ thay đổi xoay người lại, ánh mắt dời về phía Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương sững sờ nhìn cong ngươi của Tạp Mễ Nhĩ, tận sau đáy mắt đó không có một tia nhiệt độ, thoáng qua lại giống như Lam Bảo Thạch xinh đẹp nhất thiên hạ, sâu thẳm giống như có thể đem người hút vào. Đầu óc Thích Ngạo Sương chợt có chút mơ hồ.
"Meo" Mèo Tầm Bảo chợt hạ miệng cắn ngón tay Thích Ngạo Sương một cái, trận này đau đớn đem Thích Ngạo Sương tỉnh lại. Thích Ngạo Sương chợt tỉnh ngộ, dời khỏi ánh mắt của Tạp Mễ Nhĩ, trong lòng thất kinh đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi cư nhiên một hồi mơ hồ như thế.
Tạp Mễ Nhĩ lúc này hình như cũng trở về bình thường, khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lẽo biến mất trong nháy mắt không thấy, nhìn Thích Ngạo Sương lại lộ ra nụ cười mê người dịu dàng nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngạo Sương, thật xin lỗi, ta thiếu chút nữa không có khống chế được.Thời điểm ta khác thường thì không nên nhìn đôi mắt của ta."
Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu, nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ, trong lòng càng thêm hoảng sợ, Tạp Mễ Nhĩ rốt cuộc là ai? Tạp Mễ Nhĩ , cái tên này, là của tên của hắn thật sao? Có lẽ căn bản cũng không phải! Tên của hắn, chẳng lẽ là điều cấm kỵ? Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, cho tới nay đúng là không người nào hỏi tên tuổi Tạp Mễ Nhĩ. Tất cả mọi người chuyện đương nhiên biết cái tên “Tạp Mễ Nhĩ” là từ miệng người khác nói ra. Dĩ nhiên là không người nào từng hỏi. Cái này yêu tộc đại tiểu thư là người đầu tiên hỏi tên của Tạp Mễ Nhĩ.
"Đi thôi, tiểu Ngạo Sương, cái chỗ này, cũng không phải chỗ chúng ta cần đợi." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhàn nhạt mà nói ra.
Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng gật đầu, liếc nhìn trên sàn nhà. Mới vừa rồi đại tiểu thư yêu tộc còn diệu võ dương oai giờ cứ như vậy hoàn toàn biến mất hết.
"Meo meo!" Mèo Tầm Bảo lòng vẫn còn sợ hãi núp ở trong ngực Thích Ngạo Sương, cầm móng vuốt che hai mắt của mình nhìn lén Tạp Mễ Nhĩ .
Tạp Mễ Nhĩ nhè nhẹ vung lên, một cơn gió màu xanh lá thổi qua, trên sàn nhà vũng nước cũng biến mất, nhìn lại không thấy bất kỳ điều khác thường nào . Tạp Mễ Nhĩ đẩy cửa ra cùng Thích Ngạo Sương đi ra ngoài, thị vệ giữ cửa cho Lỵ La Lạp kinh hoảng nhìn hai người đi trước ra ngoài không bị thương chút nào, chợt thầm nghĩ trong lòng “không tốt”, vọt vào phòng, nhưng không có thấy bóng dáng của Lỵ La Lạp. Tìm khắp cả phòng, cũng không có bóng dáng của Lỵ La Lạp. Thị vệ trong lòng hốt hoảng, vội đuổi chạy ra ngăn cản Tạp Mễ Nhĩ cùng Thích Ngạo Sương đang định rời đi: "Tiểu thư nhà ta ở đâu?"
"Tiểu thư nhà ngươi người ở đâu làm sao chúng ta biết được?" Tạp Mễ Nhĩ cười yếu ớt đáp lại.
"Tiểu thư đi vào phòng các ngươi, bây giờ tìm không thấy người, dĩ nhiên là hỏi các ngươi!" Thị vệ mặc dù hốt hoảng, cũng không dám có thái độ ác liệt gì đối với Tạp Mễ Nhĩ . Tiểu thư hiện tại chẳng biết đi đâu, có phải cùng người này có liên quan hay không? Làm thị vệ nhiều năm, bọn họ dĩ nhiên là kẻ từng trải việc đời . Người biết chuyện không thể xem bề ngoài được. Hơn nữa mặc dù là nhân loại nhưng sau lưng người này có cả ngọn núi chống lưng, bọn hắn là thị vệ nho nhỏ không đắc tội nổi .
"Tiểu thư nhà ngươi, từ cửa sổ nhảy ngoài đuổi theo người khác, các ngươi đi tìm một chút sẽ thấy thôi. Người sống lớn như vậy, chúng ta cũng không thể giấu nàng đi được." Tạp Mễ Nhĩ thản nhiên nói, "được rồi, chúng ta còn có việc phải làm, làm phiền ngươi tránh ra." giọng điệu Tạp Mễ Nhĩ mặc dù rất khách khí, lại làm cho thị vệ kia toát ra mồ hôi lạnh cả lưng.Cái người mang vẻ dịu dàng này lại thoát ra một cỗ kiên quyết không cho người khác cự tuyệt.
Thị vệ cẩn thận tránh ra xa , đưa mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương rời đi, ghi nhớ dung mạo Tạp Mễ Nhĩ thật sâu, tiếp vội vàng xoay người đi chuẩn bị bẩm báo Hán Mẫu Tư, chờ đợi Hãn Mẫu Tư định đoạt.
Tạp Mễ Nhĩ mang theo Thích Ngạo Sương đi ra khỏi khách điếm, Thích Ngạo Sương dọc theo đường đi cũng trầm mặc. Tạp Mễ Nhĩ ở bên cạnh vẫn như cũ nhẹ nhàng mỉm cười.
"Tạp Mễ Nhĩ , ngươi. . . . . ." Hai người đi ở trên đường phố hồi lâu, Thích Ngạo Sương rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu chuẩn bị hỏi hắn, lại bị bóng dáng trước mặt chặn đứng lời nói.
Ở trước đường cách đó không xa cái bóng lưng kia, sao lại quen thuộc như vậy. Thích Ngạo Sương cứ như vậy cứng đờ, bị một bóng dáng với mái tóc đỏ rực tới mức làm cho mắt người khác nhức nhối.
Phong Dật hiên, Phong Dật hiên. . . . . . . . . . . .
Hắn cũng ở Yêu Giới sao. . . . . . . . . . . .
Lỵ La Lạp hừ lạnh một tiếng, từ từ đi tới hướng Thích Ngạo Sương. Nàng không thể không thừa nhận, vẻ thùy mị của Thích Ngạo Sương quả thật không tệ, tuyệt đối được coi là cực phẩm trong loài người, khó trách Vạn Phong Hoãn coi trọng nàng.
"Nhân loại đê tiện. . . . . ." Lời của Lỵ La Lạp còn chưa nói hết, lại bị một cỗ lực lượng khổng lồ đáng sợ đánh tới, con ngươi của nàng chợt co rút nhanh, nghĩ rằng có thể giơ tay lên ngăn trở cỗ lực lượng này, lại phát hiện mình không có chút lực phản kháng nào. Lỵ La Lạp rên lên một tiếng, bay tới đụng vào cửa phòng, nhưng không có đụng vỡ cửa, mà là đụng vào kết giới nàng bày ra.
Oa một tiếng, ngực Lỵ La Lạp sôi trào không dứt, cứ như vậy phun ra một ngụm máu tươi . Lục phủ ngủ tạng cư nhiên bị chấn động, lồng ngữ giống giống như bị lửa thiêu.
Thích Ngạo Sương ôm Mèo tầm bảo trong ngực lạnh lùng nhìn Lý Lao Lạp đang nhếch nhác, chợt trên mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp tuyệt luân, dịu dàng nói: "Ngươi phải nhớ, không phải là nhân loại nào ngươi có thể chọc. Mới vừa rồi ở bên ngoài ta không thể ra tay, không ngờ chính ngươi lại đưa tới cửa."
Đáy mắt Lỵ La Lạp tất cả đều là không thể tin, là người trước mắt đã đả thương nàng? Làm sao có thể? Nhân loại này có thực lực vượt qua thực lực của mình? Nhìn Thích Ngạo Sương nở nụ cười xinh đẹp, ở đáy lòng Lỵ La Lạp lại rùng mình một cái. Không biết vì sao giờ phút này đáy lòng của nàng cảm thấy khí lạnh không ngừng dâng lên, sau đó lan tràn ra, dường như sắp thấm ướt toàn thân của nàng. Tại sao phải cảm thấy người trước mắt này rất nguy hiểm?
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi có bị thương không?" Một bên Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi tiến lên, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng ưu nhã, vươn tay đỡ Lỵ La Lạp nhẹ giọng hỏi.
Lỵ La Lạp ngơ ngẩn, ngẩng đầu si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Tạp Mễ Nhĩ. Trên khuôn mặt tuấn mĩ kia là con ngươi màu xanh dương, trong con ngươi tràn đầy dịu dàng, cơ hồ sắp đem người hòa tan . Làm cho lòng người say đắm, càng làm cho người ta mất hồn. Trong lúc nhất thời Lỵ La Lạp một câu cũng nói không nên lời, cũng chỉ là kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt luân phi phàm của người trước mắt.
"Vị tiểu thư này." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười giống như gió xuân ấm áp thổi lòng của Lỵ Lao Lạp, thanh âm dịu dàng càng làm cho Lỵ La Lạp mê mẩn tâm trí.
"Sao?" Lỵ La Lạp lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Tạp Mễ Nhĩ, có chút bức rức hồi đáp, "Ta, ta không sao."
"Vậy thì tốt." Tạp Mễ Nhĩ khẽ mỉm cười, thu hồi tay của mình, nhìn Lỵ La Lạp dịu dàng nói, "Tiểu thư xinh đẹp, bằng hữu của ta tính khí không tốt lắm, hi vọng ngươi không để ý."
Giờ phút này Lỵ La Lạp còn nghe thấy gì được nữa, trong mắt chỉ có khuôn mặt tuấn mĩ của Tạp Mễ Nhĩ cùng nụ cười ấm áp như gió xuân, liên tục không ngừng gật đầu, nhưng không biết Tạp Mễ Nhĩ rốt cuộc đang nói cái gì.
"Con mèo kia, bằng hữu ta rất quan tâm, cho nên, tiểu thư có thể thông cảm cho bằng hữu của, có được không?" thanh âm dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ hình như có ma lực kì lạ nhẹ nhàng vang lên.
"Được, được." Lỵ La Lạp si mê gật đầu, nhìn gương mặt của Tạp Mễ Nhĩ không hề dời đi một giây.
"Như vậy, tiểu thư, cửa ở bên kia." Tạp Mễ Nhĩ trên mặt này bôi dịu dàng mỉm cười không có một tia tạp chất, nhìn Lỵ La Lạp đang tâm thần nhộn nhạo.
"Vâng" Lỵ La Lạp nghe lời đi tới cạnh cửa, ngoan ngoãn đi tới cửa bên quay đầu lại nhìn Tạp Mễ Nhĩ nhẹ giọng nói, "Ta, có thể biết tên của ngươi không? Chúng ta còn có thể gặp mặt sao?"
Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, cái này là chuyện gì? Nàng biết ý đồ của Tạp Mễ Nhĩ, ở chỗ này xung đột với đại tiểu thư Yêu Giới hiển nhiên không sáng suốt. Bởi vì nơi này là Yêu Giới, Yêu Tộc bị một nhân loại đả thương sẽ tạo nên song gió gì thì ai cũng biết? Kế tiếp là cái gì nhỉ ? À! Tạp Mễ Nhĩ sẽ dịu dàng nói cho nàng biết tên của hắn, cẩu huyết hơn nữa là tới câu “hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại” ? Sau đó cứ như vậy đuổi cái kẻ phiền toái này đi?
Thích Ngạo Sương vốn là cho là như vậy, nhưng Tạp Mễ Nhĩ nghe lời nàng ta nói sắc mặt lại chợt thay đổi. Con ngươi màu xanh đậm trong nháy mắt thay đổi khác thường lạnh lẽo, đáy mắt cư nhiên thoáng qua một tia bạo ngược không dễ dàng phát giác. Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy không tiếng động đi tới trước mặt của Lỵ Lao Lạp, vươn tay trực tiếp bóp cổ Lỵ Lao Lạp.
Con ngươi Lỵ La Lạp trợn to, cảm thụ bàn tay lạnh lẽo trên cổ mình , nỗi sợ hãi trong một nháy mắt liền lan rộng ra toàn thân nàng. Nàng không hiểu tại sao trong con ngươi của Tạp Mễ Nhĩ bắn ra hàn băng lạnh lẽo, tại sao mới vừa rồi còn dịu dàng cực thế nhưng lúc này như thế lạnh lẽo đáng sợ như vậy.
Thích Ngạo Sương cũng ngây ngẩn cả người, nàng cũng không hiểu thái độ Tạp Mễ Nhĩ vì sao đột nhiên đại biến. Mới vừa rồi còn bộ dạng tươi cười rạng rỡ, nhưng bây giờ giống như quỷ khát máu đáng sợ vô cùng.
"Ngươi, không xứng với biết tên của ta." thanh âm lạnh lẽo củaTạp Mễ Nhĩ giống như ác ma giam cầm người ta làm cho người ta hít thở không thông, cứ như vậy âm thanh đó vang vọng bên tai Lỵ La Lạp.
Lỵ La Lạp chỉ có cảm giác trong cơ thể mình hình như sắp bốc cháy lên, chi hạch của nàng, tính mạng của nàng giờ phút này không ngừng lay động, cơ hồ sắp biến mất . (sinh mạng yêu tộc là chi hạch có thể coi là nội đan của yêu tộc. ) nàng nghĩ muốn thét chói tai, nhưng há to mồm thì thanh âm gì cũng không phát ra được.
Tay Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi từ Lỵ La Lạp rên cổ của dời đến bụng của Lỵ Lao Lạp, cứ như vậy đưa vào thân thể Lỵ Lao Lạp, một tay nắm được sinh mệnh chi hạch của Lỵ Lao Lạp, cứ như vậy đem chi hạch rút ra.
Ánh mắt của Lỵ La Lạp hoảng sợ vạn phần, tiếp đó từ từ rũ xuống, thân thể chậm rãi mềm xuống đi, còn không có té trên đất mà đã từ từ hóa thành vũng nước.
Thích Ngạo Sương cứ như vậy kinh ngạc nhìn Tạp Mễ Nhĩ , Tạp Mễ Nhĩ trước mắt thật xa lạ thật xa lạ. Căn bản cũng không phải là Tạp Mễ Nhĩ nàng biết. Người trước mắt toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở lạnh lẽo vô cùng đáng sợ. Núp trong ngực Thích Ngạo Sương là Mèo Tầm Bảo, nó đang trợn to hai mắt, phát ra đe dọa. Mèo Tầm Bảo thì đối với nguy hiểm càng thêm nhạy cảm so bất kỳ chủng tộc nào. Người trước mắt rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. Thích Ngạo Sương hoàn toàn không hiểu đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi hắn còn muốn dàn xếp ổn thỏa cho đại tiểu thư yêu tộc, nhưng bây giờ chỉ vì câu nói như vậy giết chết đại tiểu thư yêu tộc đó.
Tạp Mễ Nhĩ thay đổi xoay người lại, ánh mắt dời về phía Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương sững sờ nhìn cong ngươi của Tạp Mễ Nhĩ, tận sau đáy mắt đó không có một tia nhiệt độ, thoáng qua lại giống như Lam Bảo Thạch xinh đẹp nhất thiên hạ, sâu thẳm giống như có thể đem người hút vào. Đầu óc Thích Ngạo Sương chợt có chút mơ hồ.
"Meo" Mèo Tầm Bảo chợt hạ miệng cắn ngón tay Thích Ngạo Sương một cái, trận này đau đớn đem Thích Ngạo Sương tỉnh lại. Thích Ngạo Sương chợt tỉnh ngộ, dời khỏi ánh mắt của Tạp Mễ Nhĩ, trong lòng thất kinh đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi cư nhiên một hồi mơ hồ như thế.
Tạp Mễ Nhĩ lúc này hình như cũng trở về bình thường, khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lẽo biến mất trong nháy mắt không thấy, nhìn Thích Ngạo Sương lại lộ ra nụ cười mê người dịu dàng nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngạo Sương, thật xin lỗi, ta thiếu chút nữa không có khống chế được.Thời điểm ta khác thường thì không nên nhìn đôi mắt của ta."
Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu, nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ, trong lòng càng thêm hoảng sợ, Tạp Mễ Nhĩ rốt cuộc là ai? Tạp Mễ Nhĩ , cái tên này, là của tên của hắn thật sao? Có lẽ căn bản cũng không phải! Tên của hắn, chẳng lẽ là điều cấm kỵ? Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, cho tới nay đúng là không người nào hỏi tên tuổi Tạp Mễ Nhĩ. Tất cả mọi người chuyện đương nhiên biết cái tên “Tạp Mễ Nhĩ” là từ miệng người khác nói ra. Dĩ nhiên là không người nào từng hỏi. Cái này yêu tộc đại tiểu thư là người đầu tiên hỏi tên của Tạp Mễ Nhĩ.
"Đi thôi, tiểu Ngạo Sương, cái chỗ này, cũng không phải chỗ chúng ta cần đợi." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhàn nhạt mà nói ra.
Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng gật đầu, liếc nhìn trên sàn nhà. Mới vừa rồi đại tiểu thư yêu tộc còn diệu võ dương oai giờ cứ như vậy hoàn toàn biến mất hết.
"Meo meo!" Mèo Tầm Bảo lòng vẫn còn sợ hãi núp ở trong ngực Thích Ngạo Sương, cầm móng vuốt che hai mắt của mình nhìn lén Tạp Mễ Nhĩ .
Tạp Mễ Nhĩ nhè nhẹ vung lên, một cơn gió màu xanh lá thổi qua, trên sàn nhà vũng nước cũng biến mất, nhìn lại không thấy bất kỳ điều khác thường nào . Tạp Mễ Nhĩ đẩy cửa ra cùng Thích Ngạo Sương đi ra ngoài, thị vệ giữ cửa cho Lỵ La Lạp kinh hoảng nhìn hai người đi trước ra ngoài không bị thương chút nào, chợt thầm nghĩ trong lòng “không tốt”, vọt vào phòng, nhưng không có thấy bóng dáng của Lỵ La Lạp. Tìm khắp cả phòng, cũng không có bóng dáng của Lỵ La Lạp. Thị vệ trong lòng hốt hoảng, vội đuổi chạy ra ngăn cản Tạp Mễ Nhĩ cùng Thích Ngạo Sương đang định rời đi: "Tiểu thư nhà ta ở đâu?"
"Tiểu thư nhà ngươi người ở đâu làm sao chúng ta biết được?" Tạp Mễ Nhĩ cười yếu ớt đáp lại.
"Tiểu thư đi vào phòng các ngươi, bây giờ tìm không thấy người, dĩ nhiên là hỏi các ngươi!" Thị vệ mặc dù hốt hoảng, cũng không dám có thái độ ác liệt gì đối với Tạp Mễ Nhĩ . Tiểu thư hiện tại chẳng biết đi đâu, có phải cùng người này có liên quan hay không? Làm thị vệ nhiều năm, bọn họ dĩ nhiên là kẻ từng trải việc đời . Người biết chuyện không thể xem bề ngoài được. Hơn nữa mặc dù là nhân loại nhưng sau lưng người này có cả ngọn núi chống lưng, bọn hắn là thị vệ nho nhỏ không đắc tội nổi .
"Tiểu thư nhà ngươi, từ cửa sổ nhảy ngoài đuổi theo người khác, các ngươi đi tìm một chút sẽ thấy thôi. Người sống lớn như vậy, chúng ta cũng không thể giấu nàng đi được." Tạp Mễ Nhĩ thản nhiên nói, "được rồi, chúng ta còn có việc phải làm, làm phiền ngươi tránh ra." giọng điệu Tạp Mễ Nhĩ mặc dù rất khách khí, lại làm cho thị vệ kia toát ra mồ hôi lạnh cả lưng.Cái người mang vẻ dịu dàng này lại thoát ra một cỗ kiên quyết không cho người khác cự tuyệt.
Thị vệ cẩn thận tránh ra xa , đưa mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương rời đi, ghi nhớ dung mạo Tạp Mễ Nhĩ thật sâu, tiếp vội vàng xoay người đi chuẩn bị bẩm báo Hán Mẫu Tư, chờ đợi Hãn Mẫu Tư định đoạt.
Tạp Mễ Nhĩ mang theo Thích Ngạo Sương đi ra khỏi khách điếm, Thích Ngạo Sương dọc theo đường đi cũng trầm mặc. Tạp Mễ Nhĩ ở bên cạnh vẫn như cũ nhẹ nhàng mỉm cười.
"Tạp Mễ Nhĩ , ngươi. . . . . ." Hai người đi ở trên đường phố hồi lâu, Thích Ngạo Sương rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu chuẩn bị hỏi hắn, lại bị bóng dáng trước mặt chặn đứng lời nói.
Ở trước đường cách đó không xa cái bóng lưng kia, sao lại quen thuộc như vậy. Thích Ngạo Sương cứ như vậy cứng đờ, bị một bóng dáng với mái tóc đỏ rực tới mức làm cho mắt người khác nhức nhối.
Phong Dật hiên, Phong Dật hiên. . . . . . . . . . . .
Hắn cũng ở Yêu Giới sao. . . . . . . . . . . .
/234
|