Tạp Mễ Nhĩ nhìn lên cái trán của Thích Ngạo Sương đã rơi vào lòng hắn hôn mê bất tỉnh, khẽ cau mày.
Trên trán Thích Ngạo Sương có một đóa hoa sen màu vàng xinh xắn đẹp đẽ như ẩn như hiện.
Tạp Mễ Nhĩ vươn tay, chạm nhẹ vào đóa hoa sen màu vàng trên trán Thích Ngạo Sương. Một luồng nóng rực đau đớn khiến hắn rút tay lại. Tạp Mễ Nhĩ nâng tay lên nhìn vào ngón tay vừa chạm vào đó. Ngón tay hắn đã biến thành màu đen.
Kỳ lạ…
Kỳ lạ……
Tiểu Ngạo Sương, biết đâu ngươi có thể thay đổi vận mệnh của ta…?
Tạp Mễ Nhĩ nhẹ thở dài, ôm Thích Ngạo Sương ung dung đạp lên vài chiếc lá sen, biến mất trên mặt hồ. Những Yêu tộc kia thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ người vừa lướt qua bọn họ chứ đừng nói là ra tay tập kích hắn.
Khi Thích Ngạo Sương tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy có cảm giác rất thoải mái. Sức mạnh, sức mạnh tràn trề. Thậm chí nàng còn có cảm giác không gì là không làm được. Mở mắt ra thì thấy bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng tỏa màu tím, gió mát phất qua, mùi cỏ xanh thoang thoảng nơi mũi.
Thích Ngạo Sương ngồi dậy thì thấy Tạp Mễ Nhĩ đang ngồi bên cạnh đống lửa. Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, lạnh nhạt nói: “Đã tỉnh rồi hả? Cảm giác thế nào?”
“Rất tốt.” Thích Ngạo Sương gật đầu, ngồi thẳng dậy rồi nói, “Nói đúng ra là vô cùng tốt. Cảm giác sức mạnh tràn đầy thân thể.”
“Đó là đương nhiên. Nhiệt độ của cả hồ dường như đã bị con hấp thu hết. Thiếu chút nữa con đã nổ tan xác rồi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười.
“Vậy, là thầy cứu con?” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói. Nàng nhìn Tạp Mễ Nhĩ đầy phức tạp. Lại được Tạp Mễ Nhĩ cứu lần nữa…Tạp Mễ Nhĩ vẫn đi theo bên cạnh mình là vì cái gì?
“Có thể nói là như vậy.” Tạp Mễ Nhĩ cười nhạt đầy khinh thường.
“Thầy lại cứu con lần nữa. Con nên báo đáp thầy thế nào đây?” Thích Ngạo Sương nhìn đống lửa đang cháy tí tách, nhẹ giọng hỏi.
Tạp Mễ Nhĩ như đang suy nghĩ sâu xa, chợt ánh sán lóe lên trong mắt, dường như muốn nói gì đó nhưng lời tới miệng lại thành nụ cười mỉm: “Báo đáp? Chẳng lẽ tiểu Ngạo Sương muốn lấy thân báo đáp?”
Thích Ngạo Sương trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng, không lạnh không nhạt nói: “Thầy chỉ yêu bản thân mình mà còn cần con lấy thân báo đáp à?”
Tạp Mễ Nhĩ cười ha ha, không nói gì. Nhưng đáy mắt hắn lại có tia đau thương xẹt qua, chỉ một thoáng rồi biến mất. Chỉ yêu bản thân mình? Ha ha, từ khi sinh ra mình đã mất đi tư cách được người khác yêu thương. Kể cả yêu bản thân mình…Yêu? Là gì?
“Vậy con thì sao? Tiểu Ngạo Sương, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, conthích ai?” Tạp Mễ Nhĩ lại đột nhiên ném ra một câu như thế khiến Thích Ngạo Sương hoàn toàn sửng sốt.
“Con…” lòng Thích Ngạo Sương run rẩy mạnh mẽ, nhìn ánh mắt dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ, không nói được lời nào. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân…Thích Ngạo Sương chưa từng nghĩ tới phải đối mặt với những việc này như thế nào. Lúc Phong Dật Hiên thổ lộ với nàng, lúc Lãnh Lăng Vân thổ lộ với nàng, nàng đều không biết xử lý như thế nào. Bây giờ Tạp Mễ Nhĩ lại hỏi vậy, nàng cũng không biết nên trả lời ra sao.
“Bây giờ trong lòng con không có câu trả lời. Bởi vì chính con cũng không biết. Nhưng thời gian sẽ cho con biết câu trả lời.” Tạp Mễ Nhĩ vươn tay, dịu dàng vuốt tóc Thích Ngạo Sương, nhẹ giọng an ủi, “Thời gian có thể chứng minh tất cả. Bây giờ đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tạp Mễ Nhĩ…Thầy đã sống bao lâu rồi? Thầy sống một mình bao lâu rồi?” Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ, bỗng ngơ ngác hỏi một câu như thế.
Tạp Mễ Nhĩ lắc nhẹ đầu, mỉm cười như lúc ban đầu, nhẹ nhàng nói rất dịu dàng: “Thầy không nhớ rõ.”
Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ. Nàng không nhìn lầm. Đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ có tia đau thương không dễ phát hiện.
“Thật xin lỗi…” Thích Ngạo Sương cúi đầu nói nhỏ.
“Vì sao lại xin lỗi?” Tạp Mễ Nhĩ nhìn đống lửa, thêm vài nhánh củi, cười khẽ, hỏi.
“Không biết nữa. Muốn nói thì nói thôi.” Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ.
“Ngủ một lát đi, mai lại đi tiếp.” Tạp Mễ Nhĩ nằm xuống, híp mắt nhìn bầu trời đêm nhưng trong lòng thì trống vắng.
“Cám ơn, Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ, “Cám ơn thầy vẫn ở bên con.”
Tạp Mễ Nhĩ từ từ nhắm mắt lại nhưng trong lòng thì lại cười nhẹ. Nếu con biết lý do vì sao thầy luôn ở bên con thì con còn có thể cám ơn thầy không?
Sáng sớm hôm sau Thích Ngạo Sương mới nhìn rõ vị trí của bọn họ. Đây là một thảo nguyên mênh mông bát ngát. Tất cả trong tầm mắt đều là một màu xanh ngắt. Khóc trách buổi tối khi tỉnh lại thì ngửi thấy mùi cỏ xanh. Đi thẳng về phía trước thì không ngừng gặp Yêu tộc đang công kích lẫn nhau. Hiển nhiên đại hội tỷ võ lần này đã khiến rất nhiều Yêu tộc cố gắng hết sức.
Thích Ngạo Sương tuyệt đối không lo cho Bạch Đế và Hắc Vũ. Hai người bọn họ là đại chiến tướng bên cạnh Đại Yêu Vương. Mà Phong Dật Hiên…Thích Ngạo Sương lâm vào dòng suy nghĩ. Thực lực bây giờ của Phong Dật Hiên ra sao rồi? Có thể vào Yêu tộc mà không bị phát hiện thì chắc thực lực của hắn cũng không tầm thường. Hơn nữa còn có Thiếu chủ với thực lực biến thái ở đây, chắc Phong Dật Hiên sẽ không có chuyện gì. Điều khiến Thích Ngạo Sương lo lắng chính là Lãnh Lăng Vân! Bởi vì cái bông tai lành lạnh trên vành tai đang nhắc nhở nàng rằng đó là mắt của Lãnh Lăng Vân, cũng là một nửa sức mạnh của hắn. Hắn mất đi một nửa sức mạnh thì thực lực sẽ ra sao?
Đang khi Thích Ngạo Sương hơi thất thần thì Tạp Mễ Nhĩ đã ngừng bước, híp mắt cười, nhìn trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngạo Sương, chúng ta bị bao vây rồi. Cứ đối mặt trực diện như vậy thật lỗ mãng, không có chút thưởng thức cái đẹp gì cả. Giao cho con đó.”
Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, quay lại nhìn khuôn mặt tự nhiên, vênh váo của Tạp Mễ Nhĩ, cũng cười với hắn. Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tạp Mễ Nhĩ thì lòng nàng mới bớt căng thẳng được một chút.
Đây mới là Tạp Mễ Nhĩ mà nàng biết. Đây mới là Tạp Mễ Nhĩ mà nàng quen thuộc.
Giọng điệu và sự đau thương nhàn nhạt trong đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ nàng nghe thấy, nhìn thấy. Tuy không biết rằng rốt cuộc hắn là người như thế nào, đã trải qua những gì nhưng Thích Ngạo Sương đã coi Tạp Mễ Nhĩ là bằng hữu, là người thân nên không muốn nhìn thấy hắn khó chịu.
Thích Ngạo Sương từ từ nâng hai tay lên, một luồng ánh sáng màu vàng mạnh mẽ ánh lên trong lòng bàn tay trái của nàng.
Thần khí ra khỏi vỏ!
Ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía khiến lòng người sợ hãi.
Tạp Mễ Nhĩ nhắm nửa con mắt, đứng sau lưng Thích Ngạo Sương, tự nhiên thoải mái chờ xem Thích Ngạo Sương biểu diễn.
Yêu tộc xiết chặt vòng vây.
Nhìn Yêu tộc vây quanh mình, Thích Ngạo Sương nhíu nhẹ mày.
Là người quen cũ!
Là ca ca của Lỵ La Lạp, đoàn người Hán Mỗ Tư.
Hán Mỗ Tư ăn mặc sang trọng, mặt sắc lạnh, khoanh hai tay trước ngực, yên lặng nhìn phía này.
Yêu tộc vây quanh Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ đều có thực lực không tầm thường. Chúng nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm.
“Muội muội của ta đâu?” Hán Mỗ Tư nói.
Thích Ngạo Sương im lặng. Lúc này mà còn nói những thứ vô nghĩa đó làm gì?
Lỵ La Lạp không còn hài cốt, còn gì để nói nữa?
“Ta sẽ khiến các ngươi phải nói ra. Lên!” Hán Mỗ Tư lạnh lùng nói, rồi lạnh nhạt lui về sau.
Yêu tộc vây quanh Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ nhanh chóng ra tay.
Thích Ngạo Sương nhếch miệng cười, cầm trường kiếm trong tay, đột nhiên chém xuống tại chỗ.
Một vòng tròn bằng lửa hung ác cứ như vậy mà đánh về phía đám Yêu tộc trước mặt.
Không có tiếng kêu thảm thiết, bọn Yêu tộc đã bị cắt đôi. Ánh mắt vẫn còn mờ mịt, thân thể đã chia làm hai, ngã xuống đất, sau đó ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thân thể bọn họ, trong nháy mắt bọn họ đã thành tro bụi.
Một màn này khiến những Yêu tộc khác cực kỳ sợ hãi, mà sắc mặt Hán Mỗ Tư cũng đại biến.
Hắn không biết loài người hóa yêu từ lúc nào mà có thực lực mạnh như vậy.
“Tất cả lui xuống.” Hán Mỗ Tư phất tay, ra hiệu cho các Yêu tộc khác lui xuống. Hắn biết dù có nhiều Yêu tộc lên nữa cũng chỉ uổng công, sẽ chỉ khiến hắn tổn thất thêm nhiều thuộc hạ hơn mà thôi. Như vậy, con đường tranh đoạt của hắn sẽ trở nên khó khăn.
Hán Mỗ Tư từ từ đi tới, vung nhẹ tay lên, trên tay đang trống đột nhiên có một thanh trường kiếm màu trắng. Ánh sáng màu trắng nhàn nhạt bao phủ bảo kiếm, tản ra hơi thở đậm đặc của nguyên tố ma pháp.
Kiếm tốt!
Lúc này, Hán Mỗ Tư lập tức ra quyết định, vung tay lên, nhỏ giọng quát: “Rút lui!”
Yêu tộc còn chưa lấy lại tinh thần thì Hán Mỗ Tư đã dẫn đầu chạy đi. Lúc này Yêu tộc mới chợt hiểu, vội vàng rời theo sau. Tuy trong lòng chưa hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo lệnh của Hán Mỗ Tư mà rút lui.
Thích Ngạo Sương không đuổi theo mà chỉ đứng đó, nhìn bảo kiếm đang tham lam cắn nuốt bảo kiếm của Hán Mỗ Tư.
Mà bây giờ thì Hán Mỗ Tư mới hiểu ra vì sao Vạn Phong Lưu lại đối đãi như thế với loài người này, tặng cả huy chương hoa hồng cho nàng. Và hiểu ra rằng vì sao Bạch Đế và Hắc Vũ lại vì nàng mà đắc tội với mình.
Loài người này tuyệt đối không đơn giản! Thực lực của nàng lại ngang mình! Không! Thực lực của nàng hơn mình! Nàng đã hóa yêu, tới tham gia đại hội tỷ võ là vì mục đích gì?
Trở thành Đại Yêu Vương? Không có khả năng! Sao lại có chuyện kỳ lạ này được chứ? Một người khi đã hóa yêu, tham gia đại hội tỷ võ, rồi trở thành Đại Yêu Vương?
Một con người trở thành Đại Yêu vương thống trị Yêu giới?!
Có thể sao?
Đừng nói là Yêu giới, cả Yêu tộc sẽ không đồng ý. Bốn vị cao quý tuyệt đối sẽ không đồng ý?
Nhưng với sức mạnh của bốn vị cao quý nhất định đã phát hiện thân phận loài người của thiếu nữ kia, vì sao lại đồng ý cho nàng tham gia thi đấu.
Tất cả rốt cuộc là tại sao?
Hán Mỗ Tư chợt thấy mù mờ.
Bảo kiếm trong tay Thích Ngạo Sương cắn nuốt thanh kiếm kia, rốt cuộc dung hợp lại với nhau. Thích Ngạo Sương hơi kỳ lạ, phất phất bảo kiếm trong tay, không phát hiện ra bảo kiếm đã tăng sức mạnh, không khỏi nghi ngờ mà gõ gõ thân kiếm, tư nhủ: “Kỳ lạ, không có cảm giác gì cả.”
“Không có cảm giác?” Tạp Mễ Nhĩ bước lên trước, nhìn bảo kiếm của Thích Ngạo Sương trong tay, trầm ngâm mà nhìn một lúc rồi chợt mỉm cười, nói: “Lần sau con tìm một Yêu tộc mà chọc một kiếm thử xem.”
“Hả?” Thích Ngạo Sương nhìn bảo kiếm trong tay, vẫn không phát hiện ra rốt cuộc là nó khác ở chỗ nào.
“Thanh kiếm vừa nãy tên là kiếm Yêu Tà, là binh khí của Hán Mỗ Tư. Thanh bảo kiếm này có thể trực tiếp hấp thụ sức mạnh từ hạch sinh mạng của Yêu tộc.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, giải thích.
“A, Hán Mỗ Tư đó là lại dùng loại vũ khí độc ác này à?” Thích Ngạo Sương giật mình, nói. Một khi sinh mạng không còn sức mạnh thì Yêu tộc đó coi như bỏ đi.
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười ưu nhã, nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì thầy cảm thấy Hán Mỗ Tư còn trong sáng hơn con.”
“Thầy!” Thích Ngạo Sương nổi đóa, tức giận mà nhìn Tạp Mễ Nhĩ.
Tạp Mễ Nhĩ cười như hoa đào, đi về phía trước. Thích Ngạo Sương thu bảo kiếm lại, đi theo.
Hai người đi một mạch qua thảo nguyên, bước vào một dãy nũi. Yêu tộc gặp dọc đường đều bị Thích Ngạo Sương giải quyết một cách nhẹ nhàng, thậm chí không cần dùng bảo kiếm mà trực tiếp dùng ma pháp giải quyết gọn gàng. Chưa gặp được cao thủ như Bạch Đế và Hắc Vũ, cũng không thấy bóng dáng của Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân.
Hai người nghỉ ngơi một đêm xong, dường như là đi một mạch qua dãy núi.
Cuối cùng cũng tới vị trí đánh dấu trên bản đồ trước khi cuộc tranh tài bắt đầu.
Vậy nhưng bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hơi sửng sốt.
Bởi vì trước mặt bọn họ là một hoa viên mê cung khổng lồ được hình thành từ rất nhiều loại thực vật. Cây cối khổng lồ xanh ngắt, đường đi quanh co khúc khuỷu, tất cả đều chập chờn trước mắt.
“Phải qua mê cung?” cái tai lớn trên đầu Thích Ngạo Sương không khỏi run nhẹ lên, khiến Tạp Mễ Nhĩ thiếu chút nữa là xoa lên. Thấy ánh mắt hung ác của Thích Ngạo Sương hắn mới dừng tay lại.
“Chắc là thế. Đi thôi.” Tạp Mễ Nhĩ nhìn mê cung khổng lồ phức tạp, thản nhiên nói: “Loại mê cung này cũng không khó lắm. Chúng ta làm một dấu hiện ở lối rẽ, nếu phía trước là đường cùng thì quay lại, cũng có khả năng đi một đường là đúng…”
Tạp Mễ Nhĩ vẫn đang nói thì nghe “oanh” một tiếng.
Thích Ngạo Sương trực tiếp thả ra lửa màu vàng công kích cây cối khổng lồ trước mặt.
Cây cối ngã xuống, bị Thích Ngạo Sương thiêu thành tro.
Trước mặt liền trống không.
“Làm theo lời thầy nói thật rắc rối. Trực tiếp đốt một đường có phải nhanh hơn không?” Thích Ngạo Sương nhíu mày nhìn mê cung lớn trước mặt. Giải quyết dứt khoát thì tốt hơn.
Tạp Mễ Nhĩ không lên tiếng, nhìn hành động lỗ mãng của Thích Ngạo Sương, cứ yên lặng mà nhìn như thế.
Lần đầu tiên Tạp Mễ Nhĩ cảm thấy vô lực.
“Nhìn cái gì? Như vậy nhanh hơn, cứ đi thẳng là được.” Thích Ngạo Sương cười ha ha, tiếp tục thả lửa mở con đường trước mặt.
Tạp Mễ Nhĩ im lặng đi sau nàng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không thông minh bằng nàng.
Thích Ngạo Sương cứ dùng vũ lực mà đi thẳng tới như vậy, tốc độ rất nhanh, chủ yếu là sẽ không bị lạc đường.
Trong mê cung, có vô số Yêu tộc có lối suy nghĩ bảo thủ. Phần lớn Yêu tộc đều đàng hoàng đi trong mê cung, nghiêm túc đánh dấu, cố gắng đi tới đi lui.
Hô.
Lửa màu vàng lại thiêu hủy một cái cây.
Một tiếng kêu sợ hãi truyền vào tai Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ nhĩ. Sau cây có người. À, không đúng, có yêu quái!
Cây xanh bị thiêu hủy, trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ là một tiểu La Lỵ nhỏ xinh đáng yêu khoảng bảy tám tuổi. Đôi mắt cô bé to tròn ngập nước, khuôn mặt trắng nõn, da thịt trắng nõn, mái tóc quăn màu vàng, mặc váy công chúa trắng như tuyết, cứ rụt rè mà nhìn Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.
Thật là một La Lỵ đáng yêu!
“Tỷ tỷ, ca ca, các huynh…các huynh phải đi qua mê cung này à?!” giọng của tiểu La Lỵ rất ngọt ngào, tựa như âm thanh của thiên hiên. Cô bé rụt rè, nhỏ giọng hỏi, cộng thêm đôi mắt to tròn ngập nước vô tội nhìn bọn họ, đáy mắt còn hơi sợ hãi.
“Ừ!” Thích Ngạo Sương nhìn tiểu La Lỵ đáng yêu trước mặt, gật đầu. Cô bé này thật quá đáng yêu, quá khiến người ta yêu thích. Thậm chí còn khiến người ta có nỗi xúc động muốn ôm cô bé hôn một cái.
“Vậy tỷ tỷ có thể dẫn muội theo không?” tiểu La Lỵ rụt rè hỏi.
Thích Ngạo Sương gật đầu, mỉm cười, nói: “Có thể.”
“Vậy, vị đại ca này…Dáng vẻ huynh thật đáng sợ…” tiểu La Lỵ liếc nhìn Tạp Mễ Nhĩ, đáy mắt thoáng qua tia sợ hãi, từ từ đi tới cạnh Thích Ngạo Sương, dường như đang tìm người bảo vệ mình.
Thích Ngạo Sương mỉm cười, vươn tay vuốt đầu tiểu La Lỵ, nói: “Yên tâm, vị đại ca này không đáng sợ chút nào đâu.”
“Không, huynh ấy…thật là dọa người…Muội không muốn đi cùng huynh ấy.” tiểu La Lỵ nép vào người Thích ngạo Sương. Sau đó đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thích Ngạo Sương như đang van xin.
Tạp Mễ Nhĩ vẫn không nói gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là nụ cười dịu dàng mà ưu nhã.
“Vậy muội muốn ta làm thế nào đây?” ánh mắt Thích Ngạo Sương chợt hơi mơ màng.
“Muội…muội muốn tỷ giết huynh ấy, chỉ mang theo một mình ta ra khỏi mê cung này.” Giọng nói của tiểu La Lỵ vẫn ngọt ngào như thế nhưng lại nói ra lời nói đáng sợ. Đôi mắt to tròn ngập nước vẫn nhìn thẳng vào mắt Thích Ngạo Sương. Giọng nói ngọt ngào như âm thanh của thiên nhiên tiếp tục vang lên thật nhỏ, “Đại tỷ tỷ, muội thấy tỷ cực kỳ vui lòng làm như vậy, đúng không?”
“Đúng vậy.” Thích Ngạo Sương giống như mê muội, trên mặt nở nụ cười mỉm, một thanh bảo kiếm hiện ra trên lòng bàn tay trái. Khi tiểu La Lỵ thấy thanh bảo kiếm trong tay Thích Ngạo Sương thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng như điên.
Thích Ngạo Sương từ từ rút kiếm ra, ánh mắt không còn tiêu cự.
“Đúng rồi, đại tỷ tỷ, giết người này sau đó đưa muội ra khỏi đây!” giọng nói ngọt ngào của tiểu La Lỵ rất hấp dẫn khiến người ta không thể nhẫn tâm mà từ chối yêu cầu của cô bé. Vẻ mặt vô tội của nó càng khiến người ta đau lòng.
Tiểu La Lỵ nhìn Thích Ngạo Sương giơ cao thanh kiếm trong tay, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Thật không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn như vậy. Thực lực của nữ nhân này thật không tệ. Nhưng vẫn trúng thôi miên của mình, nghe lệnh của mình đó thôi. Chỉ cần dựa vào sức mạnh của nữ này này để ra khỏi mê cung khốn kiếp này, sau đó ra lệnh cho nàng ta tự sát là được. Có điều, có lẽ nên giữ lại nàng ta để bảo vệ mình cho tới vòng so tài cuối cùng.
Tạp Mễ Nhĩ hơi híp mắt nhìn nụ cười như ý sâu trong đáy mắt tiểu La Lỵ, không tiếng động mà nở nụ cười.
Ngươi cười cái gì? Chết đến nơi rồi mà còn cười! Tiểu La Lỵ vừa định hỏi thành lời thì ngực nó chợt đau như kim châm muối xát.
Tiểu La Lỵ trợn to hai mắt, nhìn bảo kiếm đâm vào ngực mình, ngây ngẩn.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương không còn chút mơ màng nào mà chỉ cười lạnh nhìn khuôn mặt giật mình của tiểu La Lỵ. Đáy mắt Thích Ngạo Sương tràn đầy bỡn cợt.
“Ngươi…” tiểu La Lỵ trợn tròn mắt, không thể tin mà nhìn Thích Ngạo Sương đầy lạnh lẽo đang đứng trước mặt. Sao có thể? Nữ nhân này sao lại không trúng thôi miên của mình? Nó rất muốn hỏi nữ nhân với khuôn mặt lạnh lẽo trước mặt là sao lại thoát khỏi sự thôi miên của mình nhưng không thể nói ra, cứ như vậy mà ngã về sau, thân thể dần dần hóa thành tro bụi.
Mà trên kiếm là một hạch sinh mệnh đang tỏa sáng.
“Đây là cái gì?” Thích Ngạo Sương lấy hạch sinh mệnh xuống, hỏi đầy nghi ngờ.
“Là hạch sinh mệnh của yêu Hồ Ly kia. Trước kia Yêu Tà kiếm sẽ hoàn toàn hấp thu nó nhưng nó đã bị bảo kiếm của ngươi dung hợp. Bảo kiếm của ngươi rất kén ăn nên sẽ không ăn thứ này.” Tạp Mễ Nhĩ thản nhiên nói.
“À.” Thích Ngạo Sương nhìn hạch sinh mệnh trong tay một cách không nghiêm túc, định cất đi.
Nhưng lúc này lại có một sự việc khiến người ta kinh ngạc.
Trên trán Thích Ngạo Sương có một đóa hoa sen màu vàng xinh xắn đẹp đẽ như ẩn như hiện.
Tạp Mễ Nhĩ vươn tay, chạm nhẹ vào đóa hoa sen màu vàng trên trán Thích Ngạo Sương. Một luồng nóng rực đau đớn khiến hắn rút tay lại. Tạp Mễ Nhĩ nâng tay lên nhìn vào ngón tay vừa chạm vào đó. Ngón tay hắn đã biến thành màu đen.
Kỳ lạ…
Kỳ lạ……
Tiểu Ngạo Sương, biết đâu ngươi có thể thay đổi vận mệnh của ta…?
Tạp Mễ Nhĩ nhẹ thở dài, ôm Thích Ngạo Sương ung dung đạp lên vài chiếc lá sen, biến mất trên mặt hồ. Những Yêu tộc kia thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ người vừa lướt qua bọn họ chứ đừng nói là ra tay tập kích hắn.
Khi Thích Ngạo Sương tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy có cảm giác rất thoải mái. Sức mạnh, sức mạnh tràn trề. Thậm chí nàng còn có cảm giác không gì là không làm được. Mở mắt ra thì thấy bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng tỏa màu tím, gió mát phất qua, mùi cỏ xanh thoang thoảng nơi mũi.
Thích Ngạo Sương ngồi dậy thì thấy Tạp Mễ Nhĩ đang ngồi bên cạnh đống lửa. Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, lạnh nhạt nói: “Đã tỉnh rồi hả? Cảm giác thế nào?”
“Rất tốt.” Thích Ngạo Sương gật đầu, ngồi thẳng dậy rồi nói, “Nói đúng ra là vô cùng tốt. Cảm giác sức mạnh tràn đầy thân thể.”
“Đó là đương nhiên. Nhiệt độ của cả hồ dường như đã bị con hấp thu hết. Thiếu chút nữa con đã nổ tan xác rồi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười.
“Vậy, là thầy cứu con?” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói. Nàng nhìn Tạp Mễ Nhĩ đầy phức tạp. Lại được Tạp Mễ Nhĩ cứu lần nữa…Tạp Mễ Nhĩ vẫn đi theo bên cạnh mình là vì cái gì?
“Có thể nói là như vậy.” Tạp Mễ Nhĩ cười nhạt đầy khinh thường.
“Thầy lại cứu con lần nữa. Con nên báo đáp thầy thế nào đây?” Thích Ngạo Sương nhìn đống lửa đang cháy tí tách, nhẹ giọng hỏi.
Tạp Mễ Nhĩ như đang suy nghĩ sâu xa, chợt ánh sán lóe lên trong mắt, dường như muốn nói gì đó nhưng lời tới miệng lại thành nụ cười mỉm: “Báo đáp? Chẳng lẽ tiểu Ngạo Sương muốn lấy thân báo đáp?”
Thích Ngạo Sương trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng, không lạnh không nhạt nói: “Thầy chỉ yêu bản thân mình mà còn cần con lấy thân báo đáp à?”
Tạp Mễ Nhĩ cười ha ha, không nói gì. Nhưng đáy mắt hắn lại có tia đau thương xẹt qua, chỉ một thoáng rồi biến mất. Chỉ yêu bản thân mình? Ha ha, từ khi sinh ra mình đã mất đi tư cách được người khác yêu thương. Kể cả yêu bản thân mình…Yêu? Là gì?
“Vậy con thì sao? Tiểu Ngạo Sương, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, conthích ai?” Tạp Mễ Nhĩ lại đột nhiên ném ra một câu như thế khiến Thích Ngạo Sương hoàn toàn sửng sốt.
“Con…” lòng Thích Ngạo Sương run rẩy mạnh mẽ, nhìn ánh mắt dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ, không nói được lời nào. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân…Thích Ngạo Sương chưa từng nghĩ tới phải đối mặt với những việc này như thế nào. Lúc Phong Dật Hiên thổ lộ với nàng, lúc Lãnh Lăng Vân thổ lộ với nàng, nàng đều không biết xử lý như thế nào. Bây giờ Tạp Mễ Nhĩ lại hỏi vậy, nàng cũng không biết nên trả lời ra sao.
“Bây giờ trong lòng con không có câu trả lời. Bởi vì chính con cũng không biết. Nhưng thời gian sẽ cho con biết câu trả lời.” Tạp Mễ Nhĩ vươn tay, dịu dàng vuốt tóc Thích Ngạo Sương, nhẹ giọng an ủi, “Thời gian có thể chứng minh tất cả. Bây giờ đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tạp Mễ Nhĩ…Thầy đã sống bao lâu rồi? Thầy sống một mình bao lâu rồi?” Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ, bỗng ngơ ngác hỏi một câu như thế.
Tạp Mễ Nhĩ lắc nhẹ đầu, mỉm cười như lúc ban đầu, nhẹ nhàng nói rất dịu dàng: “Thầy không nhớ rõ.”
Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ. Nàng không nhìn lầm. Đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ có tia đau thương không dễ phát hiện.
“Thật xin lỗi…” Thích Ngạo Sương cúi đầu nói nhỏ.
“Vì sao lại xin lỗi?” Tạp Mễ Nhĩ nhìn đống lửa, thêm vài nhánh củi, cười khẽ, hỏi.
“Không biết nữa. Muốn nói thì nói thôi.” Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ.
“Ngủ một lát đi, mai lại đi tiếp.” Tạp Mễ Nhĩ nằm xuống, híp mắt nhìn bầu trời đêm nhưng trong lòng thì trống vắng.
“Cám ơn, Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ, “Cám ơn thầy vẫn ở bên con.”
Tạp Mễ Nhĩ từ từ nhắm mắt lại nhưng trong lòng thì lại cười nhẹ. Nếu con biết lý do vì sao thầy luôn ở bên con thì con còn có thể cám ơn thầy không?
Sáng sớm hôm sau Thích Ngạo Sương mới nhìn rõ vị trí của bọn họ. Đây là một thảo nguyên mênh mông bát ngát. Tất cả trong tầm mắt đều là một màu xanh ngắt. Khóc trách buổi tối khi tỉnh lại thì ngửi thấy mùi cỏ xanh. Đi thẳng về phía trước thì không ngừng gặp Yêu tộc đang công kích lẫn nhau. Hiển nhiên đại hội tỷ võ lần này đã khiến rất nhiều Yêu tộc cố gắng hết sức.
Thích Ngạo Sương tuyệt đối không lo cho Bạch Đế và Hắc Vũ. Hai người bọn họ là đại chiến tướng bên cạnh Đại Yêu Vương. Mà Phong Dật Hiên…Thích Ngạo Sương lâm vào dòng suy nghĩ. Thực lực bây giờ của Phong Dật Hiên ra sao rồi? Có thể vào Yêu tộc mà không bị phát hiện thì chắc thực lực của hắn cũng không tầm thường. Hơn nữa còn có Thiếu chủ với thực lực biến thái ở đây, chắc Phong Dật Hiên sẽ không có chuyện gì. Điều khiến Thích Ngạo Sương lo lắng chính là Lãnh Lăng Vân! Bởi vì cái bông tai lành lạnh trên vành tai đang nhắc nhở nàng rằng đó là mắt của Lãnh Lăng Vân, cũng là một nửa sức mạnh của hắn. Hắn mất đi một nửa sức mạnh thì thực lực sẽ ra sao?
Đang khi Thích Ngạo Sương hơi thất thần thì Tạp Mễ Nhĩ đã ngừng bước, híp mắt cười, nhìn trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngạo Sương, chúng ta bị bao vây rồi. Cứ đối mặt trực diện như vậy thật lỗ mãng, không có chút thưởng thức cái đẹp gì cả. Giao cho con đó.”
Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, quay lại nhìn khuôn mặt tự nhiên, vênh váo của Tạp Mễ Nhĩ, cũng cười với hắn. Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tạp Mễ Nhĩ thì lòng nàng mới bớt căng thẳng được một chút.
Đây mới là Tạp Mễ Nhĩ mà nàng biết. Đây mới là Tạp Mễ Nhĩ mà nàng quen thuộc.
Giọng điệu và sự đau thương nhàn nhạt trong đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ nàng nghe thấy, nhìn thấy. Tuy không biết rằng rốt cuộc hắn là người như thế nào, đã trải qua những gì nhưng Thích Ngạo Sương đã coi Tạp Mễ Nhĩ là bằng hữu, là người thân nên không muốn nhìn thấy hắn khó chịu.
Thích Ngạo Sương từ từ nâng hai tay lên, một luồng ánh sáng màu vàng mạnh mẽ ánh lên trong lòng bàn tay trái của nàng.
Thần khí ra khỏi vỏ!
Ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía khiến lòng người sợ hãi.
Tạp Mễ Nhĩ nhắm nửa con mắt, đứng sau lưng Thích Ngạo Sương, tự nhiên thoải mái chờ xem Thích Ngạo Sương biểu diễn.
Yêu tộc xiết chặt vòng vây.
Nhìn Yêu tộc vây quanh mình, Thích Ngạo Sương nhíu nhẹ mày.
Là người quen cũ!
Là ca ca của Lỵ La Lạp, đoàn người Hán Mỗ Tư.
Hán Mỗ Tư ăn mặc sang trọng, mặt sắc lạnh, khoanh hai tay trước ngực, yên lặng nhìn phía này.
Yêu tộc vây quanh Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ đều có thực lực không tầm thường. Chúng nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm.
“Muội muội của ta đâu?” Hán Mỗ Tư nói.
Thích Ngạo Sương im lặng. Lúc này mà còn nói những thứ vô nghĩa đó làm gì?
Lỵ La Lạp không còn hài cốt, còn gì để nói nữa?
“Ta sẽ khiến các ngươi phải nói ra. Lên!” Hán Mỗ Tư lạnh lùng nói, rồi lạnh nhạt lui về sau.
Yêu tộc vây quanh Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ nhanh chóng ra tay.
Thích Ngạo Sương nhếch miệng cười, cầm trường kiếm trong tay, đột nhiên chém xuống tại chỗ.
Một vòng tròn bằng lửa hung ác cứ như vậy mà đánh về phía đám Yêu tộc trước mặt.
Không có tiếng kêu thảm thiết, bọn Yêu tộc đã bị cắt đôi. Ánh mắt vẫn còn mờ mịt, thân thể đã chia làm hai, ngã xuống đất, sau đó ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thân thể bọn họ, trong nháy mắt bọn họ đã thành tro bụi.
Một màn này khiến những Yêu tộc khác cực kỳ sợ hãi, mà sắc mặt Hán Mỗ Tư cũng đại biến.
Hắn không biết loài người hóa yêu từ lúc nào mà có thực lực mạnh như vậy.
“Tất cả lui xuống.” Hán Mỗ Tư phất tay, ra hiệu cho các Yêu tộc khác lui xuống. Hắn biết dù có nhiều Yêu tộc lên nữa cũng chỉ uổng công, sẽ chỉ khiến hắn tổn thất thêm nhiều thuộc hạ hơn mà thôi. Như vậy, con đường tranh đoạt của hắn sẽ trở nên khó khăn.
Hán Mỗ Tư từ từ đi tới, vung nhẹ tay lên, trên tay đang trống đột nhiên có một thanh trường kiếm màu trắng. Ánh sáng màu trắng nhàn nhạt bao phủ bảo kiếm, tản ra hơi thở đậm đặc của nguyên tố ma pháp.
Kiếm tốt!
Lúc này, Hán Mỗ Tư lập tức ra quyết định, vung tay lên, nhỏ giọng quát: “Rút lui!”
Yêu tộc còn chưa lấy lại tinh thần thì Hán Mỗ Tư đã dẫn đầu chạy đi. Lúc này Yêu tộc mới chợt hiểu, vội vàng rời theo sau. Tuy trong lòng chưa hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo lệnh của Hán Mỗ Tư mà rút lui.
Thích Ngạo Sương không đuổi theo mà chỉ đứng đó, nhìn bảo kiếm đang tham lam cắn nuốt bảo kiếm của Hán Mỗ Tư.
Mà bây giờ thì Hán Mỗ Tư mới hiểu ra vì sao Vạn Phong Lưu lại đối đãi như thế với loài người này, tặng cả huy chương hoa hồng cho nàng. Và hiểu ra rằng vì sao Bạch Đế và Hắc Vũ lại vì nàng mà đắc tội với mình.
Loài người này tuyệt đối không đơn giản! Thực lực của nàng lại ngang mình! Không! Thực lực của nàng hơn mình! Nàng đã hóa yêu, tới tham gia đại hội tỷ võ là vì mục đích gì?
Trở thành Đại Yêu Vương? Không có khả năng! Sao lại có chuyện kỳ lạ này được chứ? Một người khi đã hóa yêu, tham gia đại hội tỷ võ, rồi trở thành Đại Yêu Vương?
Một con người trở thành Đại Yêu vương thống trị Yêu giới?!
Có thể sao?
Đừng nói là Yêu giới, cả Yêu tộc sẽ không đồng ý. Bốn vị cao quý tuyệt đối sẽ không đồng ý?
Nhưng với sức mạnh của bốn vị cao quý nhất định đã phát hiện thân phận loài người của thiếu nữ kia, vì sao lại đồng ý cho nàng tham gia thi đấu.
Tất cả rốt cuộc là tại sao?
Hán Mỗ Tư chợt thấy mù mờ.
Bảo kiếm trong tay Thích Ngạo Sương cắn nuốt thanh kiếm kia, rốt cuộc dung hợp lại với nhau. Thích Ngạo Sương hơi kỳ lạ, phất phất bảo kiếm trong tay, không phát hiện ra bảo kiếm đã tăng sức mạnh, không khỏi nghi ngờ mà gõ gõ thân kiếm, tư nhủ: “Kỳ lạ, không có cảm giác gì cả.”
“Không có cảm giác?” Tạp Mễ Nhĩ bước lên trước, nhìn bảo kiếm của Thích Ngạo Sương trong tay, trầm ngâm mà nhìn một lúc rồi chợt mỉm cười, nói: “Lần sau con tìm một Yêu tộc mà chọc một kiếm thử xem.”
“Hả?” Thích Ngạo Sương nhìn bảo kiếm trong tay, vẫn không phát hiện ra rốt cuộc là nó khác ở chỗ nào.
“Thanh kiếm vừa nãy tên là kiếm Yêu Tà, là binh khí của Hán Mỗ Tư. Thanh bảo kiếm này có thể trực tiếp hấp thụ sức mạnh từ hạch sinh mạng của Yêu tộc.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, giải thích.
“A, Hán Mỗ Tư đó là lại dùng loại vũ khí độc ác này à?” Thích Ngạo Sương giật mình, nói. Một khi sinh mạng không còn sức mạnh thì Yêu tộc đó coi như bỏ đi.
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười ưu nhã, nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì thầy cảm thấy Hán Mỗ Tư còn trong sáng hơn con.”
“Thầy!” Thích Ngạo Sương nổi đóa, tức giận mà nhìn Tạp Mễ Nhĩ.
Tạp Mễ Nhĩ cười như hoa đào, đi về phía trước. Thích Ngạo Sương thu bảo kiếm lại, đi theo.
Hai người đi một mạch qua thảo nguyên, bước vào một dãy nũi. Yêu tộc gặp dọc đường đều bị Thích Ngạo Sương giải quyết một cách nhẹ nhàng, thậm chí không cần dùng bảo kiếm mà trực tiếp dùng ma pháp giải quyết gọn gàng. Chưa gặp được cao thủ như Bạch Đế và Hắc Vũ, cũng không thấy bóng dáng của Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân.
Hai người nghỉ ngơi một đêm xong, dường như là đi một mạch qua dãy núi.
Cuối cùng cũng tới vị trí đánh dấu trên bản đồ trước khi cuộc tranh tài bắt đầu.
Vậy nhưng bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hơi sửng sốt.
Bởi vì trước mặt bọn họ là một hoa viên mê cung khổng lồ được hình thành từ rất nhiều loại thực vật. Cây cối khổng lồ xanh ngắt, đường đi quanh co khúc khuỷu, tất cả đều chập chờn trước mắt.
“Phải qua mê cung?” cái tai lớn trên đầu Thích Ngạo Sương không khỏi run nhẹ lên, khiến Tạp Mễ Nhĩ thiếu chút nữa là xoa lên. Thấy ánh mắt hung ác của Thích Ngạo Sương hắn mới dừng tay lại.
“Chắc là thế. Đi thôi.” Tạp Mễ Nhĩ nhìn mê cung khổng lồ phức tạp, thản nhiên nói: “Loại mê cung này cũng không khó lắm. Chúng ta làm một dấu hiện ở lối rẽ, nếu phía trước là đường cùng thì quay lại, cũng có khả năng đi một đường là đúng…”
Tạp Mễ Nhĩ vẫn đang nói thì nghe “oanh” một tiếng.
Thích Ngạo Sương trực tiếp thả ra lửa màu vàng công kích cây cối khổng lồ trước mặt.
Cây cối ngã xuống, bị Thích Ngạo Sương thiêu thành tro.
Trước mặt liền trống không.
“Làm theo lời thầy nói thật rắc rối. Trực tiếp đốt một đường có phải nhanh hơn không?” Thích Ngạo Sương nhíu mày nhìn mê cung lớn trước mặt. Giải quyết dứt khoát thì tốt hơn.
Tạp Mễ Nhĩ không lên tiếng, nhìn hành động lỗ mãng của Thích Ngạo Sương, cứ yên lặng mà nhìn như thế.
Lần đầu tiên Tạp Mễ Nhĩ cảm thấy vô lực.
“Nhìn cái gì? Như vậy nhanh hơn, cứ đi thẳng là được.” Thích Ngạo Sương cười ha ha, tiếp tục thả lửa mở con đường trước mặt.
Tạp Mễ Nhĩ im lặng đi sau nàng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không thông minh bằng nàng.
Thích Ngạo Sương cứ dùng vũ lực mà đi thẳng tới như vậy, tốc độ rất nhanh, chủ yếu là sẽ không bị lạc đường.
Trong mê cung, có vô số Yêu tộc có lối suy nghĩ bảo thủ. Phần lớn Yêu tộc đều đàng hoàng đi trong mê cung, nghiêm túc đánh dấu, cố gắng đi tới đi lui.
Hô.
Lửa màu vàng lại thiêu hủy một cái cây.
Một tiếng kêu sợ hãi truyền vào tai Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ nhĩ. Sau cây có người. À, không đúng, có yêu quái!
Cây xanh bị thiêu hủy, trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ là một tiểu La Lỵ nhỏ xinh đáng yêu khoảng bảy tám tuổi. Đôi mắt cô bé to tròn ngập nước, khuôn mặt trắng nõn, da thịt trắng nõn, mái tóc quăn màu vàng, mặc váy công chúa trắng như tuyết, cứ rụt rè mà nhìn Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.
Thật là một La Lỵ đáng yêu!
“Tỷ tỷ, ca ca, các huynh…các huynh phải đi qua mê cung này à?!” giọng của tiểu La Lỵ rất ngọt ngào, tựa như âm thanh của thiên hiên. Cô bé rụt rè, nhỏ giọng hỏi, cộng thêm đôi mắt to tròn ngập nước vô tội nhìn bọn họ, đáy mắt còn hơi sợ hãi.
“Ừ!” Thích Ngạo Sương nhìn tiểu La Lỵ đáng yêu trước mặt, gật đầu. Cô bé này thật quá đáng yêu, quá khiến người ta yêu thích. Thậm chí còn khiến người ta có nỗi xúc động muốn ôm cô bé hôn một cái.
“Vậy tỷ tỷ có thể dẫn muội theo không?” tiểu La Lỵ rụt rè hỏi.
Thích Ngạo Sương gật đầu, mỉm cười, nói: “Có thể.”
“Vậy, vị đại ca này…Dáng vẻ huynh thật đáng sợ…” tiểu La Lỵ liếc nhìn Tạp Mễ Nhĩ, đáy mắt thoáng qua tia sợ hãi, từ từ đi tới cạnh Thích Ngạo Sương, dường như đang tìm người bảo vệ mình.
Thích Ngạo Sương mỉm cười, vươn tay vuốt đầu tiểu La Lỵ, nói: “Yên tâm, vị đại ca này không đáng sợ chút nào đâu.”
“Không, huynh ấy…thật là dọa người…Muội không muốn đi cùng huynh ấy.” tiểu La Lỵ nép vào người Thích ngạo Sương. Sau đó đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thích Ngạo Sương như đang van xin.
Tạp Mễ Nhĩ vẫn không nói gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là nụ cười dịu dàng mà ưu nhã.
“Vậy muội muốn ta làm thế nào đây?” ánh mắt Thích Ngạo Sương chợt hơi mơ màng.
“Muội…muội muốn tỷ giết huynh ấy, chỉ mang theo một mình ta ra khỏi mê cung này.” Giọng nói của tiểu La Lỵ vẫn ngọt ngào như thế nhưng lại nói ra lời nói đáng sợ. Đôi mắt to tròn ngập nước vẫn nhìn thẳng vào mắt Thích Ngạo Sương. Giọng nói ngọt ngào như âm thanh của thiên nhiên tiếp tục vang lên thật nhỏ, “Đại tỷ tỷ, muội thấy tỷ cực kỳ vui lòng làm như vậy, đúng không?”
“Đúng vậy.” Thích Ngạo Sương giống như mê muội, trên mặt nở nụ cười mỉm, một thanh bảo kiếm hiện ra trên lòng bàn tay trái. Khi tiểu La Lỵ thấy thanh bảo kiếm trong tay Thích Ngạo Sương thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng như điên.
Thích Ngạo Sương từ từ rút kiếm ra, ánh mắt không còn tiêu cự.
“Đúng rồi, đại tỷ tỷ, giết người này sau đó đưa muội ra khỏi đây!” giọng nói ngọt ngào của tiểu La Lỵ rất hấp dẫn khiến người ta không thể nhẫn tâm mà từ chối yêu cầu của cô bé. Vẻ mặt vô tội của nó càng khiến người ta đau lòng.
Tiểu La Lỵ nhìn Thích Ngạo Sương giơ cao thanh kiếm trong tay, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Thật không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn như vậy. Thực lực của nữ nhân này thật không tệ. Nhưng vẫn trúng thôi miên của mình, nghe lệnh của mình đó thôi. Chỉ cần dựa vào sức mạnh của nữ này này để ra khỏi mê cung khốn kiếp này, sau đó ra lệnh cho nàng ta tự sát là được. Có điều, có lẽ nên giữ lại nàng ta để bảo vệ mình cho tới vòng so tài cuối cùng.
Tạp Mễ Nhĩ hơi híp mắt nhìn nụ cười như ý sâu trong đáy mắt tiểu La Lỵ, không tiếng động mà nở nụ cười.
Ngươi cười cái gì? Chết đến nơi rồi mà còn cười! Tiểu La Lỵ vừa định hỏi thành lời thì ngực nó chợt đau như kim châm muối xát.
Tiểu La Lỵ trợn to hai mắt, nhìn bảo kiếm đâm vào ngực mình, ngây ngẩn.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương không còn chút mơ màng nào mà chỉ cười lạnh nhìn khuôn mặt giật mình của tiểu La Lỵ. Đáy mắt Thích Ngạo Sương tràn đầy bỡn cợt.
“Ngươi…” tiểu La Lỵ trợn tròn mắt, không thể tin mà nhìn Thích Ngạo Sương đầy lạnh lẽo đang đứng trước mặt. Sao có thể? Nữ nhân này sao lại không trúng thôi miên của mình? Nó rất muốn hỏi nữ nhân với khuôn mặt lạnh lẽo trước mặt là sao lại thoát khỏi sự thôi miên của mình nhưng không thể nói ra, cứ như vậy mà ngã về sau, thân thể dần dần hóa thành tro bụi.
Mà trên kiếm là một hạch sinh mệnh đang tỏa sáng.
“Đây là cái gì?” Thích Ngạo Sương lấy hạch sinh mệnh xuống, hỏi đầy nghi ngờ.
“Là hạch sinh mệnh của yêu Hồ Ly kia. Trước kia Yêu Tà kiếm sẽ hoàn toàn hấp thu nó nhưng nó đã bị bảo kiếm của ngươi dung hợp. Bảo kiếm của ngươi rất kén ăn nên sẽ không ăn thứ này.” Tạp Mễ Nhĩ thản nhiên nói.
“À.” Thích Ngạo Sương nhìn hạch sinh mệnh trong tay một cách không nghiêm túc, định cất đi.
Nhưng lúc này lại có một sự việc khiến người ta kinh ngạc.
/234
|