Editor: Nhóc tinh nghịch
Thích Ngạo Sương từ từ đi vào, nghe đồn là tới đây sẽ ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt. Có thể khẳng định đây không phải là mùi tanh của máu. Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, chỗ này không thể bay được. Trên bầu trời có cấm chế bá đạo, khiến người khác không thể bay ở đây. Suy nghĩ một chút sẽ hiểu, nếu ở đây có thể bay được thì độ khó của tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều.
Đám người A Thập Lâm đi theo Thích Ngạo Sương một cách sát sao.
“Tiểu tử kia không thể chạy được. Hắn tới lần đầu, chưa quen thuộc địa hình. Chúng ta đi đường tắt để chặn hắn lại.” A Thập Lâm trầm giọng nói đầy độc ác. Lúc này người ở bên trong còn ít khiến hắn có thể yên tâm. Không thể để cho ai biết bọn hắn hạ độc thủ. Nếu học viện mà biết thì sẽ bị xử lý.
“Được.” Dĩ nhiên những người khác đều nghe theo lời hắn.
“Lợi Tư cũng thật là, sợ đầu sợ đuôi, nói gì mà tốt nhất đừng đắc tội tiểu tử này. Hắn có gì đặc biệt hơn người đâu? Sao có thể nói hắn lợi hại được? Hôm nay sẽ khiến hắn chết không toàn thây.” Đáy mắt A Thập Lâm hiện lên tia khinh thường. Bây giờ hắn đang nhớ tới lời Lợi Tư cảnh cáo hắn mấy ngày trước.
Lợi Tư nhắc nhở hắn năm lần bảy lượt rằng Thích Ngạo Sương tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Hắn vẫn giấu thực lực của mình. Tốt nhất là đừng đắc tội hắn, kính trọng từ xa thì tốt hơn.
“Đúng vậy, chúng ta tới chỗ mấy cây mây ăn thịt người bên kia chờ hắn. Tên tiểu tử này không biết chỗ đó, lần này sẽ chết không toàn thây.” Những người khác cũng cười ác độc.
Cây mây ăn thịt người, ý nghĩa như tên, là một loại thực vật ăn thịt. Bình thường thì ở trong trạng thái ngủ say nhưng chỉ cần có người hoặc động vật chạm vào nó thì sẽ tỉnh lại lập tức. Sau đó chúng sẽ lớn rất nhanh, tập kích vật còn sống, toàn thân là gai độc. Gai nhọn đâm vào da người sẽ khiến họ tê liệt, sau đó nó sẽ từ từ xé xác người đó, không để lại mẩu thịt hay xương nào. Nhưng chỉ cần con người hoặc động vật không đụng vào nó, không công kích nó thì nó sẽ không ra tay.
Đám người A Thập Lâm đã sớm biết rõ địa hình của tầng thứ nhất. Bọn chúng đi nhanh vào đường tắt, chờ Thích Ngạo Sương ở chỗ mấy cây mây ăn thịt người.
Để đi qua tầng thứ hai của tháp Tinh Thần Thiên thì phải đi qua một cái vực, chỉ có thể cho ba người đi sát vào nhau. Hai bên là hai dãy núi tối mịt, cây mây ăn thịt người mọc chằng chịt trên đó. Nếu người đứng trên vực không cẩn thận chạm phải cây mây ăn thịt người thì cây mây hai bên sẽ ào tới như nước thủy triều. Người có thực lực yếu dĩ nhiên sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Tuy Thích Ngạo Sương là người đầu tiên bước vào tháp nhưng A Thập Lâm còn bố trí một người chờ trước ở vực để núp, phòng chuyện bất ngờ. Vậy thì phải nghĩ cách cầm chân những người khác, chờ giả quyết xong chuyện ở đây rồi đi tiếp. Thông thường thì cường giả sẽ vào sau. Người vào đầu đều là đệ tử mới nên A Thập Lâm cũng không sợ người mình phái đi trước không giải quyết được những đệ tử mới.
Trong đám người A Thập Lâm có người có ma pháp hệ Thổ. Hắn đã đào một cái hố, mọi người sẽ nấp ở trong đó, tập trung lực chú ý vào miệng vực. Chỉ cần Thích Ngạo Sương vừa xuất hiện, bọn họ sẽ ném chủy thủ ra, đánh thức cây mây ăn thịt người gần nàng để chúng công kích nàng.
A Thập Lâm nhìn những cây mây ăn thịt người đen nhánh đang đung đưa theo gió, khóe miệng hiện ra nụ cười đắc chí đầy tàn nhẫn. Hắn có thể tưởng tượng ra được cảnh Thích Ngạo Sương bị rất nhiều cây mây ăn thịt người cuốn lấy, sau đó bộc lộ dáng vẻ hoảng hốt lo sợ. Khi hắn ra sức hô lên cứu mạng là lúc bọn họ xuất hiện ngay lập tức, lên tiếng chế giễu không kiêng nể gì. Chuyện này thật thoải mái.
Lâu sau, bóng dáng của Thích Ngạo Sương vẫn chưa xuất hiện. A Thập Lâm nhíu mày, nói thật nhỏ: “Có chuyện gì vậy? Sao tiểu tử thúi kia còn chưa tới? Đáng ra hắn nên tới rồi mới đúng.” A Thập Lâm cố nén giọng đến mức thấp nhất, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu những cây mây ăn thịt người xung quanh bọn họ. Tuy những cây mây này không uy hiếp được tới tính mạng bọn họ nhưng nếu tất cả các cây mây ở đây cùng ra tay thì chuyện sẽ rất rắc rối.
Những người khác trong hố cũng cau mày suy nghĩ. Đã lâu vậy rồi mà tiểu tử tóc đỏ vẫn chưa xuất hiện.
“Hay Phí Lôi xảy ra chuyện gì rồi?” một người nhỏ giọng nói. Phí Lôi chính là người được A Thập Lâm phái đi để chặn những đệ tử mới lại.
“Không biết nữa. Tiểu tử thúi kia không có năng lực lớn như vậy, cũng không có lá gan đó.” A Thập Lâm nói đầy khinh thường.
“Nhưng…Nhưng lần trước…” người nọ ấp úng, không nói tiếp.
Sắc mặt A Thập Lâm hơi đổi, nhớ lại hai lần chịu thiệt thòi dưới tay Thích Ngạo Sương. Lần đầu tiên là bị đánh bay trong nhà ăn, lần thứ hai là bị chế trụ sau phòng học. Chẳng lẽ tiểu tử này thật không đơn giản như bề ngoài sao?
“Sợ gì chứ? Lát nữa hắn tới, nhất định ta sẽ chém hắn thành trăm mảnh!” A Thập Lâm nói thật nhỏ đầy độc ác, giống như đang lấy thêm can đảm cho mình, “Chờ ta cắt mái tóc đỏ chói mắt của hắn cho Lợi Tư xem, chẳng biết hắn đang sợ cái gì nữa!”
Khi A Thập Lâm vừa nói xong thì chợt một giọng nói hài hước vang lên bên tai bọn hắn: “A, ngươi đang nói tới ta à?”
Sắc mặt đám người A Thập Lâm đại biến. Giọng này không phải của ai khác mà chính là Thích Ngạo Sương – người mà bọn họ tính kế.
Ngay sau đó, không chờ bọn họ có phản ứng, tiếng phốc phốc vang lên, tiếp đó, tiếng rầm rầm chói tai vang lên xung quanh đám người A Thập Lâm .
Cây mây ăn thịt người xung quanh bọn họ đã bị đánh thức rồi!
Cây mây ăn thịt người nhận ra được hơi thở sinh mệnh, sau khi thức tỉnh thì toàn bộ dài ra một cách điên cuồng, nhanh chóng vươn về phía hố đất, muốn quấn chặt lấy người bên trong.
“Đi ra mau!” A Thập Lâm la lên, nhảy ra khỏi hố đất đầu tiên, bắt đầu thi triển ma pháp công kích những cây mây ăn thịt người vừa bị đánh thức.
Bọn chúng luống ca luống cuống đối phó với cây mây ăn thịt người. Thích Ngạo Sương đứng nhàn nhã ở phía trước, nhìn cảnh tượng trước mắt. Cây mây ăn thịt người lại hoàn toàn không công kích nàng.
“Ngươi…Ngươi tới đây lúc nào vậy?” A Thập Lâm kinh ngạc mà nhìn Thích Ngạo Sương đang đứng một cách nhàn nhã trước mặt, hỏi đầy tức giận. Trong lòng hắn vừa sợ vừa tức. Thích Ngạo Sương đi qua lúc nào mà bọn hắn lại không phát hiện ra. Vốn muốn lợi dụng cây mây ăn thịt người để giết Thích Ngạo Sương, lại không ngờ rằng ngược lại lại bị nàng giăng bãy.
“Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết à?” Thích Ngạo Sương cười nhẹ, sau đó khoanh tay đứng bên cạnh, bày ra vẻ đứng bên xem náo nhiệt.
“Đừng có đắc chí. Xử lý xong bên này ta sẽ chặt ngươi thành trăm mảnh, để ngươi đau đến không muốn sống nữa!” ma pháp trên tay A Thập Lâm càng hung ác hơn. Ma pháp thả ra liên tục, đốt trụi những cây mây ăn thịt người đến gần hắn.
Đoàn người A Thập Lâm đều là người có thực lực sáu sao nên đốt trụi những cây mây ăn thịt người công kích bọn họ rất nhanh. Những cây phía sau dường như bị sợ hãi nên từ từ lui về.
Hả? Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày. Không ngờ đám cây này cũng có trí thông minh, biết tình thế bất lợi liền rút lui toàn bộ.
“Hừ! Tiểu tạp chủng chết tiệt! Bây giờ tới lượt ngươi!” A Thập Lâm cười độc ác, nhìn Thích Ngạo Sương vẫn đang còn nhàn nhã. Bây giờ vẻ mặt này của nàng ở trong mắt hắn là không biết lượng sức mình.
“Các vị, nhất định phải dồn ta vào đường cùng sao?” Thích Ngạo Sương đứng đó, mỉm cười nhìn mọi người.
“Hừ! Ngươi có quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng vô ích! Ngươi khiến ta hai lần chịu nhục, hôm nay nhất định ta phải chặt người làm trăm mảnh mới có thể giải mối hận trong lòng!” A Thập Lâm âm u nói, sự tàn nhẫn trong mắt càng rõ ràng hơn.
Những người khác cũng cười lạnh.
“Thật không có cách nào khác sao?” Thích Ngạo Sương nhìn bọn chúng một cách bất đắc dĩ.
“Hừ! Bây giờ ngươi mới muốn cầu xin tha thứ thì muộn rồi. Hôm nay ngươi phải chết!” A Thập Lâm cười lạnh, trên mặt vô cùng dữ tợn. Những người khác cũng cười lạnh, trong mắt cũng bắn ra sự tàn nhẫn.
“Haiz….” Thích Ngạo Sương nhẹ thở dài, sau đó lắc đầu, đứng thẳng lên, thả tay ra, nhún vai, “Được rồi, xem ra đúng là không có cách trở về rồi.”
A Thập Lâm vừa định cười to thì lại thấy ánh mắt của Thích Ngạo Sương.
Vừa rồi ánh mắt nàng còn lười biếng, bây giờ đã thay đổi thành lạnh lùng ngay lập tức, dường như có thể xuyên thủng người vậy. Nụ cười trên mặt nàng cũng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.
Thích Ngạo Sương khé híp mắt, giơ tay lên, vài luồng gió đánh về phía đám người A Thập Lâm, trói toàn bộ bọn chúng lại.
Đám A Thập Lâm cười lạnh, định dùng lực phá tan luồng gió có vẻ mỏng manh này. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt bọn họ liền thay đổi. Không thể phá tan dây thừng bằng gió này! Hơn nữa trên đó còn có rất nhiều sợi râu đang dài ra, trói thật chặt bọn họ lại.
“Ngươi…Ngươi đã làm gì?” sắc mặt A Thập Lâm thay đổi. Bởi vì hắn phát hiện ra rằng chẳng những không có cách nào phá nổi sợi dây thừng này mà nó còn đang dần thít chặt lại, rồi lại thít chặt lại, dường như sắp cứa vào da hắn
“Làm chuyện mà ngươi muốn làm với ta.” Thích Ngạo Sương nở nụ cười mê người, nghiêng đầu, nói không chút để ý.
“Ngươi! Ngươi muốn giết ta?!” sắc mặt A Thập Lâm giờ phút này đã tái nhợt. Hắn thấy được sự lãnh khốc trong mắt Thích Ngạo Sương. Thiếu niên tóc đỏ này không nói giỡn! Hắn (TNS) thật muốn giết hắn (ATL)!
Sắc mặt những người khác xung quanh A Thập Lâm cũng thay đổi. Rốt cuộc bọn chúng cũng ý thức được rằng không thể thoát khỏi sợi dây thừng bằng gió nhìn có vẻ mỏng manh này và Thích Ngạo Sương thật muốn giết bọn chúng!
Thích Ngạo Sương lười biếng đứng đó, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên. Mà sợi dây thừng trói trên người chúng càng ngày càng thít chặt lại, dần dần xuyên qua quần áo của bọn chúng, siết vào da. Máu tươi chảy ra theo sợi dây. Tiếng la hét đau đớn của bọn chúng không thể truyền ra khỏi vực này. Lòng bọn chúng càng sợ hãi hơn. Trước đó Thích Ngạo Sương đã bố trí kết giới để ngăn chặn tiếng của bọn chúng truyền ra ngoài. Ban đầu bọn chúng không nghĩ chu đáo được như thế, chỉ định lợi dụng cây mây ăn thịt người để giết chết hắn.
Sự sợ hãi dâng lên trong lòng bọn chúng, hơi thở tử vong bao phủ bọn chúng, khiến bọn chúng khó thở, khiến bọn chúng sợ hãi tới mức muốn hét to lên, muốn bỏ chạy. Nhưng bọn chúng không thể làm gì được. Sự đau đớn về thể xác và sự hành hạ tinh thần khiến bọn chúng dường như sắp điên mất. Nước mắt và nước mũi đều không nghe lời chảy ra cùng nhau. Giờ phút này dáng vẻ của bọn chúng muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu!
“Đừng, đừng giết ta. Là hắn uy hiếp ta phải đối phó với huynh. Ta cũng không muốn làm thế.” Một thiếu niên bên cạnh A Thập Lâm quỳ xuống trước Thích Ngạo Sương, vẻ mặt đau đớn, cầu xin tha thứ.
Những người khác vừa thấy cũng ào ào bắt chước theo, đều không có chí khí mà quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Bây giờ trên người A Thập Lâm cũng đầy vết máu, những sợi dây thừng bằng gió đã thít sâu vào thịt hắn. Giờ phút này hắn cũng đau đến nỗi không muốn sống nữa. Rốt cuộc hắn cũng không quan tâm gì nữa, cũng quỳ xuống xin tha: “Thích Ngạo Sương, xin huynh hãy bỏ qua cho ta đi. Ta…tỷ tỷ của ta là phu nhân của Thành chủ thành Cụ Phong, ta có thể cho huynh thứ mà huynh muốn. Vinh hoa phú quý cũng có thể! Chỉ cần huynh bỏ qua cho ta!”
Mới vừa rồi còn kêu gào muốn chặt Thích Ngạo Sương làm trăm mảnh trước mặt mọi người, thế nhưng bây giờ lại làm trò hề, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Hả?” Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, nhìn A Thập Lâm một cách hứng thú. Mà sợi dây thừng bằng gió trên người A Thập Lâm dường như cũng hơi lỏng ra một chút.
A Thập Lâm thấy thế, cho là mình đã khiến nàng động tâm, càng vội vàng mà nói: “Ta có thể cho huynh quyền lực, tiền bạc, mỹ nữ, chỉ cần hôm nay huynh tha cho ta.” A Thập Lâm nói xong những lời này, còn liếc nhìn những người bên cạnh đầy ác độc. Mấy tên khốn khiếp này, dám bán đứng mình. Sau này nhất định phải tìm những người này tính sổ. Những người kia bị nhìn thì liền cả kinh trong lòng, đều thầm kêu khổ trong lòng, nghĩ cách làm sao để ứng phó.
“Ha ha, nghe không tệ lắm nhỉ.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhìn A Thập Lâm.
A Thập Lâm mừng thầm, định đứng lên. Ngay lúc này, Thích Ngạo Sương bỗng xoay người, bỏ lại một câu: “Quyền lực, tiền bạc, mỹ nhân…Đáng tiếc, ta không cần những thứ này.”
Sau khi nhẹ nhàng nói hết câu này, Thích Ngạo Sương đã nhẹ nhàng lướt đi, bóng dáng biến mất rất nhanh trong tầm mắt bọn chúng.
Bọn chúng nhìn nhau, không thể tin được rằng Thích Ngạo Sương cứ như vậy mà bỏ bọn chúng lại.
A Thập Lâm đứng lên đầu tiên, nhìn theo hướng bóng dáng Thích Ngạo Sương biến mất, quay lại nhìn đám người còn ngơ ngác mà quỳ ở đó, nói đầy hung dữ: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ta muốn các ngươi sống không bằng chết…” Vậy mà, chữ chết cuối cùng còn chưa dứt, đã bị một tiếng nổ “phịch” cắt ngang.
Thân thể A Thập Lâm nổ tung trong nháy mắt, máu thịt văng tung tóe (ọe >##<) Máu tươi và phần thân thể còn lại bay đầy trời khiến bọn chúng hoàn toàn choáng váng. Ngay sau đó, bọn chúng cũng ào ào theo gót A Thập Lâm, toàn bộ bị dây thừng trên người siết đến nỗi nổ tan tành, chết vài lần.
Tiếng rào rào vang lên lần nữa. Những cây mây ăn thịt người dài ra rất nhanh, cuốn lấy toàn bộ phần thân thể còn lại trên mặt đất, kéo về rồi từ từ tiêu hóa. Mà ở sâu trong đám dây mây ăn thịt người còn một cái xác nữa. Đó chính là xác của người mà A Thập Lâm phái đi giám sát.
Ở đó chỉ còn lại vài vết máu đỏ sẫm, đang từ từ bị gió hong khô, biến thành màu đen.
Chết không toàn thây! Chặt làm trăm mảnh! A Thập Lâm trước kia từng kêu gào đầy tự cao tự đại, không nghĩ tới bị báo ứng nhanh như vậy!
Mặt Thích Ngạo Sương vẫn bình tĩnh, đi về phía trước. Có điều trong đáy mắt nàng nổi lên ánh sáng lạnh.
Đối với người như A Thập Lâm, có cơ hội thì phải diệt trừ, nếu không thì không thể lường được tai họa về sau! Ở học viện Tinh Thần, Thích Ngạo Sương không thể ra tay được, bởi vì nàng mơ hồ nhận thấy có người rất mạnh đang trấn giữ học viện Tinh Thần. Nếu làm chuyện quá giới hạn ở đó thì có khi người bị diệt trừ là mình. Nhưng ở đây thì khác, nếu đối phương có thể sử dụng quy tắc ngầm để giết mình, thì sao mình không thể sử dụng nó để giết bọn hắn!
Gió thổi hiu hiu, thổi tan mùi máu tươi nồng đậm trong không khí. Chỉ có vài vũng máu đã biến thành màu đen trên mặt đất là có thể chứng minh rằng ở đây từng xảy ra một vụ án mạng. Nhưng cũng sẽ chỉ bị mọi người cho rằng đệ tử không đủ thực lực đã kinh động dây mây ăn thịt người nên bị công kích mà thôi.
Thích Ngạo Sương ra khỏi cái vực hẹp dài, nhìn núi trùng điệp ở phía trước, khẽ híp mắt. Chợt, nàng xoay người, quay lại quát khẽ: “Đi ra đi.”
“Hì hì, sao đệ biết ta ở đây?” giọng nói ngọt ngào, hồn nhiên truyền vào tai Thích Ngạo Sương. Ngay sau đó, thân thể nhỏ nhắn động lòng người của Mạt Lý Na ló ra khỏi đường trên miệng vực.
“Đi theo ta làm gì?” sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha, thật là thủ đoạn hay. Không ngờ nhìn đệ lịch sự tao nhã mà xuống tay lại ác như vậy.” Mạt Lý Na híp mắt, cười hì hì, nghiêng đầu nói. Nàng cũng thấy được cảnh kia, thấy Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, chẹp chẹp miệng đầy không thú vị, “Có điều, ta thích đệ như thế. Nên ác thì phải ác, nếu không thì lề mề dài dòng sẽ khó lường được tai họa về sau.”
Thích Ngạo Sương liếc nhìn Mạt Lý Na, không nói gì, xoay người đi về phía trước.
“Này! Chờ ta một chút, ta đi với đệ. Đệ nên biết mỗi một tầng đều có sự nguy hiểm riêng. Đặc biệt là sáu tầng sau, cấp bậc ở đó hoàn toàn khác ở đây!” Mạt Lý Na vội vàng la lên.
Thích Ngạo Sương vừa nghe những lời này thì trong lòng liền hiểu. Quả nhiên nữ nhân này không tầm thường. Thực lực của nàng ta không chỉ dừng lại ở hai sao. Có điều, nàng ta đã dùng thủ đoạn gì để chỉ đạt hai sao thì thật là có chút ý vị sâu xa. Tất nhiên nàng ta có cách không tầm thường.
Nhưng, dù là như vậy, Thích Ngạo Sương cũng không tình nguyện đi cùng nữ nhân này. Trực giác nói cho nàng biết, chạm vào nữ nhân này thì sẽ chạm phải rắc rối. Cho nên không để ý tới nàng ta, chỉ sải bước rời đi.
“Đệ không đi cùng ta, không sợ ta sẽ nói việc vừa rồi ra ngoài sao?” Mạt Lý Na nói những lời không có chút uy hiếp nào.
“Tỷ sẽ không làm thế.” Thích Ngạo Sương ở rất xa phía trước bỏ lại một câu, không nói thêm lời thừa nào nữa.
Mạt Lý Na ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười. Thấy Thích Ngạo Sương càng đi nhanh hơn, Mạt Lý Na nóng nảy: “Này, Thích Ngạo Sương, sao đệ lại có thể làm thế? Đệ để ta – một nữ nhân yểu điệu yếu đuối lại một mình ở đây sao? Chẳng lẽ đệ không thương hương tiếc ngọc mà giúp ta, dẫn ta đi với à?” Mạt Lý Na ở phía sau quát khẽ đầy tức giận. Thấy những lời vừa rồi không có hiệu quả, lập tức đổi sang cách nói này. Thật nực cười! (nghe mẻ nói xong da gà iem rớt đầy đất @.@”
Vậy mà Thích Ngạo Sương vẫn không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn, bóng dáng biến mất rất nhanh trong tầm mắt của Mạt Lý Na.
“Tiểu tử chết tiệt!” Mạt Lý Na cố gắng đuổi theo nhưng không thể được. Nàng ta dậm chân, chửi nhỏ đầy khó chịu, “Thật là cọc gỗ lớn không biết thương hương tiếc ngọc.” Chợt, mắng xong những lời này nàng ta lại mỉm cười. Thương hương tiếc ngọc? Lần đầu tiên gặp tiểu tử khốn kiếp này cũng đâu có thương hương tiếc ngọc gì, trực tiếp nắm cổ áo mình giao cho đám xú nha đầu kia. Sao bây giờ lại trông mong hắn đổi tính được?
Mạt Lý Na hừ một tiếng, cũng vội vàng đi về phía trước.
Lúc này, Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á cũng đang cùng tới vực hẹp này. Bởi vì Tháp Lệ Na nhớ lời an ủi của Thích Ngạo Sương nên cũng lôi kéo Vưu Ni Á vào tháp Tinh Thần Thiên.
“Cẩn thận đấy Tháp Lệ Na. Sư huynh của ta nói cho ta biết, cây mây ăn thịt người ở đây rất khó đối phó. Chúng đang ngủ say, chúng ta phải cẩn thận, đừng đánh thức bọn nó.” Mặt Vưu Ni Á nặng nề, nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Tháp Lệ Na gật khẽ. Người phía trước họ không nhiều lắm, phải đi nhanh chút mới có thể gặp được Thích Ngạo Sương. Nghĩ tới đây, Tháp Lệ Na không khỏi khẽ cau mày, giữa hai hàng lông mày là lo lắng. Không biết bây giờ Thích Ngạo Sương thế nào rồi? Vừa rồi nhóm A Thập Lâm vội vội vàng vàng vào tháp, mong rằng bọn chúng đừng tìm hắn gây phiền phức.
“Tháp Lệ Na, có phải tỷ đang lo cho tiểu sư đệ tóc đỏ kia không?” chợt, Vưu Ni Á hỏi nhỏ.
“Hả?” Tháp Lệ Na bị nói trúng tâm sự nên trong lòng kinh hãi. Ngay sau đó nàng liền thẳng thừng mà gật đầu, “Ừ. Hắn vào một mình nên ta sợ hắn bị đám A Thập Lâm làm khó dễ.”
Vưu Ni Á im lặng. Nàng cũng có tìm hiểu một chút về đám người A Thập Lâm kia. Bọn chúng có thù tất báo, lòng dạ độc ác. Nếu một mình thiếu niên tóc đỏ kia gặp phải bọn chúng, quả thật không làm sao lạc quan được.
“A! Nhìn kìa!” chợt, Tháp Lệ Na hô nhỏ, sắc mặt đại biến.
Vưu Ni Á nhìn theo ánh mắt của Tháp Lệ Na, thấy vết máu đã bị gió thổi khô thành màu đen trên đất. Vưu Ni Á khẽ cau mày. Có người bị tổn thất nặng ở đây.
“Có phải hắn không? Có phải hắn gặp…. Không, có lẽ chỉ bị thương thôi!” thân thể Tháp Lệ Na hơi lung lay, cố gắng ổn định tinh thần, nhìn chằm chằm vào mấy vết máu trên đất, liều mạng thuyết phục mình. Có lẽ, có lẽ Thích Ngạo Sương chỉ bị thương mà thôi. Nhưng mấy vũng máu trên đất hơi lớn, hiển nhiên không phải chỉ bị thương thôi.
“Bình tĩnh một chút đi Tháp Lệ Na. Có lẽ không phải hắn đâu! Quan tâm quá sẽ bị loạn. Chẳng lẽ tỷ quên hắn có bản lĩnh sao?” Vưu Ni Á nhỏ giọng quát.
Lúc này Tháp Lệ Na mới hồi phục tinh thần lại, nhìn những vết máu kia, lẩm bẩm: “Đúng, đúng…Không đâu, hắn không sao.”
“Chúng ta đi nhanh chút đi.” Vưu Ni Á nhẹ thở dài. Trong lòng nàng biết vị bằng hữu mới quen, tương đối hợp tính này sợ là đã để ý tới tiểu tử tóc đỏ kia. Có điều nàng ta còn chưa phát hiện ra thôi.
Lúc này, Thích Ngạo Sương đã đứng trước cửa vào tầng thứ hai. Trên đường có gặp ít thú dữ, đều bị Thích Ngạo Sương giải quyết một cách nhẹ nhàng. Nói chung, độ khó của tầng thứ nhất không cao lắm, chỉ cần cẩn thận một chút là được. Cửa vào tầng thứ hai tản ra ánh sáng trắng. Thích Ngạo Sương bước vào không chút chần chừ.
Khắc sâu vào mắt Thích Ngạo Sương là một thảo nguyên mênh mông, cỏ cao cỡ nửa người lay động theo gió, tạo cảm giác thoải mái khó diễn tả thành lời.
Nhưng Thích Ngạo Sương biết, thảo nguyên nhìn như yên bình này ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, chỉ sơ ý một chút là vạn kiếp bất phục.
Thích Ngạo Sương từ từ đi vào, nghe đồn là tới đây sẽ ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt. Có thể khẳng định đây không phải là mùi tanh của máu. Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, chỗ này không thể bay được. Trên bầu trời có cấm chế bá đạo, khiến người khác không thể bay ở đây. Suy nghĩ một chút sẽ hiểu, nếu ở đây có thể bay được thì độ khó của tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều.
Đám người A Thập Lâm đi theo Thích Ngạo Sương một cách sát sao.
“Tiểu tử kia không thể chạy được. Hắn tới lần đầu, chưa quen thuộc địa hình. Chúng ta đi đường tắt để chặn hắn lại.” A Thập Lâm trầm giọng nói đầy độc ác. Lúc này người ở bên trong còn ít khiến hắn có thể yên tâm. Không thể để cho ai biết bọn hắn hạ độc thủ. Nếu học viện mà biết thì sẽ bị xử lý.
“Được.” Dĩ nhiên những người khác đều nghe theo lời hắn.
“Lợi Tư cũng thật là, sợ đầu sợ đuôi, nói gì mà tốt nhất đừng đắc tội tiểu tử này. Hắn có gì đặc biệt hơn người đâu? Sao có thể nói hắn lợi hại được? Hôm nay sẽ khiến hắn chết không toàn thây.” Đáy mắt A Thập Lâm hiện lên tia khinh thường. Bây giờ hắn đang nhớ tới lời Lợi Tư cảnh cáo hắn mấy ngày trước.
Lợi Tư nhắc nhở hắn năm lần bảy lượt rằng Thích Ngạo Sương tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Hắn vẫn giấu thực lực của mình. Tốt nhất là đừng đắc tội hắn, kính trọng từ xa thì tốt hơn.
“Đúng vậy, chúng ta tới chỗ mấy cây mây ăn thịt người bên kia chờ hắn. Tên tiểu tử này không biết chỗ đó, lần này sẽ chết không toàn thây.” Những người khác cũng cười ác độc.
Cây mây ăn thịt người, ý nghĩa như tên, là một loại thực vật ăn thịt. Bình thường thì ở trong trạng thái ngủ say nhưng chỉ cần có người hoặc động vật chạm vào nó thì sẽ tỉnh lại lập tức. Sau đó chúng sẽ lớn rất nhanh, tập kích vật còn sống, toàn thân là gai độc. Gai nhọn đâm vào da người sẽ khiến họ tê liệt, sau đó nó sẽ từ từ xé xác người đó, không để lại mẩu thịt hay xương nào. Nhưng chỉ cần con người hoặc động vật không đụng vào nó, không công kích nó thì nó sẽ không ra tay.
Đám người A Thập Lâm đã sớm biết rõ địa hình của tầng thứ nhất. Bọn chúng đi nhanh vào đường tắt, chờ Thích Ngạo Sương ở chỗ mấy cây mây ăn thịt người.
Để đi qua tầng thứ hai của tháp Tinh Thần Thiên thì phải đi qua một cái vực, chỉ có thể cho ba người đi sát vào nhau. Hai bên là hai dãy núi tối mịt, cây mây ăn thịt người mọc chằng chịt trên đó. Nếu người đứng trên vực không cẩn thận chạm phải cây mây ăn thịt người thì cây mây hai bên sẽ ào tới như nước thủy triều. Người có thực lực yếu dĩ nhiên sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Tuy Thích Ngạo Sương là người đầu tiên bước vào tháp nhưng A Thập Lâm còn bố trí một người chờ trước ở vực để núp, phòng chuyện bất ngờ. Vậy thì phải nghĩ cách cầm chân những người khác, chờ giả quyết xong chuyện ở đây rồi đi tiếp. Thông thường thì cường giả sẽ vào sau. Người vào đầu đều là đệ tử mới nên A Thập Lâm cũng không sợ người mình phái đi trước không giải quyết được những đệ tử mới.
Trong đám người A Thập Lâm có người có ma pháp hệ Thổ. Hắn đã đào một cái hố, mọi người sẽ nấp ở trong đó, tập trung lực chú ý vào miệng vực. Chỉ cần Thích Ngạo Sương vừa xuất hiện, bọn họ sẽ ném chủy thủ ra, đánh thức cây mây ăn thịt người gần nàng để chúng công kích nàng.
A Thập Lâm nhìn những cây mây ăn thịt người đen nhánh đang đung đưa theo gió, khóe miệng hiện ra nụ cười đắc chí đầy tàn nhẫn. Hắn có thể tưởng tượng ra được cảnh Thích Ngạo Sương bị rất nhiều cây mây ăn thịt người cuốn lấy, sau đó bộc lộ dáng vẻ hoảng hốt lo sợ. Khi hắn ra sức hô lên cứu mạng là lúc bọn họ xuất hiện ngay lập tức, lên tiếng chế giễu không kiêng nể gì. Chuyện này thật thoải mái.
Lâu sau, bóng dáng của Thích Ngạo Sương vẫn chưa xuất hiện. A Thập Lâm nhíu mày, nói thật nhỏ: “Có chuyện gì vậy? Sao tiểu tử thúi kia còn chưa tới? Đáng ra hắn nên tới rồi mới đúng.” A Thập Lâm cố nén giọng đến mức thấp nhất, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu những cây mây ăn thịt người xung quanh bọn họ. Tuy những cây mây này không uy hiếp được tới tính mạng bọn họ nhưng nếu tất cả các cây mây ở đây cùng ra tay thì chuyện sẽ rất rắc rối.
Những người khác trong hố cũng cau mày suy nghĩ. Đã lâu vậy rồi mà tiểu tử tóc đỏ vẫn chưa xuất hiện.
“Hay Phí Lôi xảy ra chuyện gì rồi?” một người nhỏ giọng nói. Phí Lôi chính là người được A Thập Lâm phái đi để chặn những đệ tử mới lại.
“Không biết nữa. Tiểu tử thúi kia không có năng lực lớn như vậy, cũng không có lá gan đó.” A Thập Lâm nói đầy khinh thường.
“Nhưng…Nhưng lần trước…” người nọ ấp úng, không nói tiếp.
Sắc mặt A Thập Lâm hơi đổi, nhớ lại hai lần chịu thiệt thòi dưới tay Thích Ngạo Sương. Lần đầu tiên là bị đánh bay trong nhà ăn, lần thứ hai là bị chế trụ sau phòng học. Chẳng lẽ tiểu tử này thật không đơn giản như bề ngoài sao?
“Sợ gì chứ? Lát nữa hắn tới, nhất định ta sẽ chém hắn thành trăm mảnh!” A Thập Lâm nói thật nhỏ đầy độc ác, giống như đang lấy thêm can đảm cho mình, “Chờ ta cắt mái tóc đỏ chói mắt của hắn cho Lợi Tư xem, chẳng biết hắn đang sợ cái gì nữa!”
Khi A Thập Lâm vừa nói xong thì chợt một giọng nói hài hước vang lên bên tai bọn hắn: “A, ngươi đang nói tới ta à?”
Sắc mặt đám người A Thập Lâm đại biến. Giọng này không phải của ai khác mà chính là Thích Ngạo Sương – người mà bọn họ tính kế.
Ngay sau đó, không chờ bọn họ có phản ứng, tiếng phốc phốc vang lên, tiếp đó, tiếng rầm rầm chói tai vang lên xung quanh đám người A Thập Lâm .
Cây mây ăn thịt người xung quanh bọn họ đã bị đánh thức rồi!
Cây mây ăn thịt người nhận ra được hơi thở sinh mệnh, sau khi thức tỉnh thì toàn bộ dài ra một cách điên cuồng, nhanh chóng vươn về phía hố đất, muốn quấn chặt lấy người bên trong.
“Đi ra mau!” A Thập Lâm la lên, nhảy ra khỏi hố đất đầu tiên, bắt đầu thi triển ma pháp công kích những cây mây ăn thịt người vừa bị đánh thức.
Bọn chúng luống ca luống cuống đối phó với cây mây ăn thịt người. Thích Ngạo Sương đứng nhàn nhã ở phía trước, nhìn cảnh tượng trước mắt. Cây mây ăn thịt người lại hoàn toàn không công kích nàng.
“Ngươi…Ngươi tới đây lúc nào vậy?” A Thập Lâm kinh ngạc mà nhìn Thích Ngạo Sương đang đứng một cách nhàn nhã trước mặt, hỏi đầy tức giận. Trong lòng hắn vừa sợ vừa tức. Thích Ngạo Sương đi qua lúc nào mà bọn hắn lại không phát hiện ra. Vốn muốn lợi dụng cây mây ăn thịt người để giết Thích Ngạo Sương, lại không ngờ rằng ngược lại lại bị nàng giăng bãy.
“Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết à?” Thích Ngạo Sương cười nhẹ, sau đó khoanh tay đứng bên cạnh, bày ra vẻ đứng bên xem náo nhiệt.
“Đừng có đắc chí. Xử lý xong bên này ta sẽ chặt ngươi thành trăm mảnh, để ngươi đau đến không muốn sống nữa!” ma pháp trên tay A Thập Lâm càng hung ác hơn. Ma pháp thả ra liên tục, đốt trụi những cây mây ăn thịt người đến gần hắn.
Đoàn người A Thập Lâm đều là người có thực lực sáu sao nên đốt trụi những cây mây ăn thịt người công kích bọn họ rất nhanh. Những cây phía sau dường như bị sợ hãi nên từ từ lui về.
Hả? Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày. Không ngờ đám cây này cũng có trí thông minh, biết tình thế bất lợi liền rút lui toàn bộ.
“Hừ! Tiểu tạp chủng chết tiệt! Bây giờ tới lượt ngươi!” A Thập Lâm cười độc ác, nhìn Thích Ngạo Sương vẫn đang còn nhàn nhã. Bây giờ vẻ mặt này của nàng ở trong mắt hắn là không biết lượng sức mình.
“Các vị, nhất định phải dồn ta vào đường cùng sao?” Thích Ngạo Sương đứng đó, mỉm cười nhìn mọi người.
“Hừ! Ngươi có quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng vô ích! Ngươi khiến ta hai lần chịu nhục, hôm nay nhất định ta phải chặt người làm trăm mảnh mới có thể giải mối hận trong lòng!” A Thập Lâm âm u nói, sự tàn nhẫn trong mắt càng rõ ràng hơn.
Những người khác cũng cười lạnh.
“Thật không có cách nào khác sao?” Thích Ngạo Sương nhìn bọn chúng một cách bất đắc dĩ.
“Hừ! Bây giờ ngươi mới muốn cầu xin tha thứ thì muộn rồi. Hôm nay ngươi phải chết!” A Thập Lâm cười lạnh, trên mặt vô cùng dữ tợn. Những người khác cũng cười lạnh, trong mắt cũng bắn ra sự tàn nhẫn.
“Haiz….” Thích Ngạo Sương nhẹ thở dài, sau đó lắc đầu, đứng thẳng lên, thả tay ra, nhún vai, “Được rồi, xem ra đúng là không có cách trở về rồi.”
A Thập Lâm vừa định cười to thì lại thấy ánh mắt của Thích Ngạo Sương.
Vừa rồi ánh mắt nàng còn lười biếng, bây giờ đã thay đổi thành lạnh lùng ngay lập tức, dường như có thể xuyên thủng người vậy. Nụ cười trên mặt nàng cũng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.
Thích Ngạo Sương khé híp mắt, giơ tay lên, vài luồng gió đánh về phía đám người A Thập Lâm, trói toàn bộ bọn chúng lại.
Đám A Thập Lâm cười lạnh, định dùng lực phá tan luồng gió có vẻ mỏng manh này. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt bọn họ liền thay đổi. Không thể phá tan dây thừng bằng gió này! Hơn nữa trên đó còn có rất nhiều sợi râu đang dài ra, trói thật chặt bọn họ lại.
“Ngươi…Ngươi đã làm gì?” sắc mặt A Thập Lâm thay đổi. Bởi vì hắn phát hiện ra rằng chẳng những không có cách nào phá nổi sợi dây thừng này mà nó còn đang dần thít chặt lại, rồi lại thít chặt lại, dường như sắp cứa vào da hắn
“Làm chuyện mà ngươi muốn làm với ta.” Thích Ngạo Sương nở nụ cười mê người, nghiêng đầu, nói không chút để ý.
“Ngươi! Ngươi muốn giết ta?!” sắc mặt A Thập Lâm giờ phút này đã tái nhợt. Hắn thấy được sự lãnh khốc trong mắt Thích Ngạo Sương. Thiếu niên tóc đỏ này không nói giỡn! Hắn (TNS) thật muốn giết hắn (ATL)!
Sắc mặt những người khác xung quanh A Thập Lâm cũng thay đổi. Rốt cuộc bọn chúng cũng ý thức được rằng không thể thoát khỏi sợi dây thừng bằng gió nhìn có vẻ mỏng manh này và Thích Ngạo Sương thật muốn giết bọn chúng!
Thích Ngạo Sương lười biếng đứng đó, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên. Mà sợi dây thừng trói trên người chúng càng ngày càng thít chặt lại, dần dần xuyên qua quần áo của bọn chúng, siết vào da. Máu tươi chảy ra theo sợi dây. Tiếng la hét đau đớn của bọn chúng không thể truyền ra khỏi vực này. Lòng bọn chúng càng sợ hãi hơn. Trước đó Thích Ngạo Sương đã bố trí kết giới để ngăn chặn tiếng của bọn chúng truyền ra ngoài. Ban đầu bọn chúng không nghĩ chu đáo được như thế, chỉ định lợi dụng cây mây ăn thịt người để giết chết hắn.
Sự sợ hãi dâng lên trong lòng bọn chúng, hơi thở tử vong bao phủ bọn chúng, khiến bọn chúng khó thở, khiến bọn chúng sợ hãi tới mức muốn hét to lên, muốn bỏ chạy. Nhưng bọn chúng không thể làm gì được. Sự đau đớn về thể xác và sự hành hạ tinh thần khiến bọn chúng dường như sắp điên mất. Nước mắt và nước mũi đều không nghe lời chảy ra cùng nhau. Giờ phút này dáng vẻ của bọn chúng muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu!
“Đừng, đừng giết ta. Là hắn uy hiếp ta phải đối phó với huynh. Ta cũng không muốn làm thế.” Một thiếu niên bên cạnh A Thập Lâm quỳ xuống trước Thích Ngạo Sương, vẻ mặt đau đớn, cầu xin tha thứ.
Những người khác vừa thấy cũng ào ào bắt chước theo, đều không có chí khí mà quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Bây giờ trên người A Thập Lâm cũng đầy vết máu, những sợi dây thừng bằng gió đã thít sâu vào thịt hắn. Giờ phút này hắn cũng đau đến nỗi không muốn sống nữa. Rốt cuộc hắn cũng không quan tâm gì nữa, cũng quỳ xuống xin tha: “Thích Ngạo Sương, xin huynh hãy bỏ qua cho ta đi. Ta…tỷ tỷ của ta là phu nhân của Thành chủ thành Cụ Phong, ta có thể cho huynh thứ mà huynh muốn. Vinh hoa phú quý cũng có thể! Chỉ cần huynh bỏ qua cho ta!”
Mới vừa rồi còn kêu gào muốn chặt Thích Ngạo Sương làm trăm mảnh trước mặt mọi người, thế nhưng bây giờ lại làm trò hề, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Hả?” Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, nhìn A Thập Lâm một cách hứng thú. Mà sợi dây thừng bằng gió trên người A Thập Lâm dường như cũng hơi lỏng ra một chút.
A Thập Lâm thấy thế, cho là mình đã khiến nàng động tâm, càng vội vàng mà nói: “Ta có thể cho huynh quyền lực, tiền bạc, mỹ nữ, chỉ cần hôm nay huynh tha cho ta.” A Thập Lâm nói xong những lời này, còn liếc nhìn những người bên cạnh đầy ác độc. Mấy tên khốn khiếp này, dám bán đứng mình. Sau này nhất định phải tìm những người này tính sổ. Những người kia bị nhìn thì liền cả kinh trong lòng, đều thầm kêu khổ trong lòng, nghĩ cách làm sao để ứng phó.
“Ha ha, nghe không tệ lắm nhỉ.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhìn A Thập Lâm.
A Thập Lâm mừng thầm, định đứng lên. Ngay lúc này, Thích Ngạo Sương bỗng xoay người, bỏ lại một câu: “Quyền lực, tiền bạc, mỹ nhân…Đáng tiếc, ta không cần những thứ này.”
Sau khi nhẹ nhàng nói hết câu này, Thích Ngạo Sương đã nhẹ nhàng lướt đi, bóng dáng biến mất rất nhanh trong tầm mắt bọn chúng.
Bọn chúng nhìn nhau, không thể tin được rằng Thích Ngạo Sương cứ như vậy mà bỏ bọn chúng lại.
A Thập Lâm đứng lên đầu tiên, nhìn theo hướng bóng dáng Thích Ngạo Sương biến mất, quay lại nhìn đám người còn ngơ ngác mà quỳ ở đó, nói đầy hung dữ: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ta muốn các ngươi sống không bằng chết…” Vậy mà, chữ chết cuối cùng còn chưa dứt, đã bị một tiếng nổ “phịch” cắt ngang.
Thân thể A Thập Lâm nổ tung trong nháy mắt, máu thịt văng tung tóe (ọe >##<) Máu tươi và phần thân thể còn lại bay đầy trời khiến bọn chúng hoàn toàn choáng váng. Ngay sau đó, bọn chúng cũng ào ào theo gót A Thập Lâm, toàn bộ bị dây thừng trên người siết đến nỗi nổ tan tành, chết vài lần.
Tiếng rào rào vang lên lần nữa. Những cây mây ăn thịt người dài ra rất nhanh, cuốn lấy toàn bộ phần thân thể còn lại trên mặt đất, kéo về rồi từ từ tiêu hóa. Mà ở sâu trong đám dây mây ăn thịt người còn một cái xác nữa. Đó chính là xác của người mà A Thập Lâm phái đi giám sát.
Ở đó chỉ còn lại vài vết máu đỏ sẫm, đang từ từ bị gió hong khô, biến thành màu đen.
Chết không toàn thây! Chặt làm trăm mảnh! A Thập Lâm trước kia từng kêu gào đầy tự cao tự đại, không nghĩ tới bị báo ứng nhanh như vậy!
Mặt Thích Ngạo Sương vẫn bình tĩnh, đi về phía trước. Có điều trong đáy mắt nàng nổi lên ánh sáng lạnh.
Đối với người như A Thập Lâm, có cơ hội thì phải diệt trừ, nếu không thì không thể lường được tai họa về sau! Ở học viện Tinh Thần, Thích Ngạo Sương không thể ra tay được, bởi vì nàng mơ hồ nhận thấy có người rất mạnh đang trấn giữ học viện Tinh Thần. Nếu làm chuyện quá giới hạn ở đó thì có khi người bị diệt trừ là mình. Nhưng ở đây thì khác, nếu đối phương có thể sử dụng quy tắc ngầm để giết mình, thì sao mình không thể sử dụng nó để giết bọn hắn!
Gió thổi hiu hiu, thổi tan mùi máu tươi nồng đậm trong không khí. Chỉ có vài vũng máu đã biến thành màu đen trên mặt đất là có thể chứng minh rằng ở đây từng xảy ra một vụ án mạng. Nhưng cũng sẽ chỉ bị mọi người cho rằng đệ tử không đủ thực lực đã kinh động dây mây ăn thịt người nên bị công kích mà thôi.
Thích Ngạo Sương ra khỏi cái vực hẹp dài, nhìn núi trùng điệp ở phía trước, khẽ híp mắt. Chợt, nàng xoay người, quay lại quát khẽ: “Đi ra đi.”
“Hì hì, sao đệ biết ta ở đây?” giọng nói ngọt ngào, hồn nhiên truyền vào tai Thích Ngạo Sương. Ngay sau đó, thân thể nhỏ nhắn động lòng người của Mạt Lý Na ló ra khỏi đường trên miệng vực.
“Đi theo ta làm gì?” sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha, thật là thủ đoạn hay. Không ngờ nhìn đệ lịch sự tao nhã mà xuống tay lại ác như vậy.” Mạt Lý Na híp mắt, cười hì hì, nghiêng đầu nói. Nàng cũng thấy được cảnh kia, thấy Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, chẹp chẹp miệng đầy không thú vị, “Có điều, ta thích đệ như thế. Nên ác thì phải ác, nếu không thì lề mề dài dòng sẽ khó lường được tai họa về sau.”
Thích Ngạo Sương liếc nhìn Mạt Lý Na, không nói gì, xoay người đi về phía trước.
“Này! Chờ ta một chút, ta đi với đệ. Đệ nên biết mỗi một tầng đều có sự nguy hiểm riêng. Đặc biệt là sáu tầng sau, cấp bậc ở đó hoàn toàn khác ở đây!” Mạt Lý Na vội vàng la lên.
Thích Ngạo Sương vừa nghe những lời này thì trong lòng liền hiểu. Quả nhiên nữ nhân này không tầm thường. Thực lực của nàng ta không chỉ dừng lại ở hai sao. Có điều, nàng ta đã dùng thủ đoạn gì để chỉ đạt hai sao thì thật là có chút ý vị sâu xa. Tất nhiên nàng ta có cách không tầm thường.
Nhưng, dù là như vậy, Thích Ngạo Sương cũng không tình nguyện đi cùng nữ nhân này. Trực giác nói cho nàng biết, chạm vào nữ nhân này thì sẽ chạm phải rắc rối. Cho nên không để ý tới nàng ta, chỉ sải bước rời đi.
“Đệ không đi cùng ta, không sợ ta sẽ nói việc vừa rồi ra ngoài sao?” Mạt Lý Na nói những lời không có chút uy hiếp nào.
“Tỷ sẽ không làm thế.” Thích Ngạo Sương ở rất xa phía trước bỏ lại một câu, không nói thêm lời thừa nào nữa.
Mạt Lý Na ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười. Thấy Thích Ngạo Sương càng đi nhanh hơn, Mạt Lý Na nóng nảy: “Này, Thích Ngạo Sương, sao đệ lại có thể làm thế? Đệ để ta – một nữ nhân yểu điệu yếu đuối lại một mình ở đây sao? Chẳng lẽ đệ không thương hương tiếc ngọc mà giúp ta, dẫn ta đi với à?” Mạt Lý Na ở phía sau quát khẽ đầy tức giận. Thấy những lời vừa rồi không có hiệu quả, lập tức đổi sang cách nói này. Thật nực cười! (nghe mẻ nói xong da gà iem rớt đầy đất @.@”
Vậy mà Thích Ngạo Sương vẫn không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn, bóng dáng biến mất rất nhanh trong tầm mắt của Mạt Lý Na.
“Tiểu tử chết tiệt!” Mạt Lý Na cố gắng đuổi theo nhưng không thể được. Nàng ta dậm chân, chửi nhỏ đầy khó chịu, “Thật là cọc gỗ lớn không biết thương hương tiếc ngọc.” Chợt, mắng xong những lời này nàng ta lại mỉm cười. Thương hương tiếc ngọc? Lần đầu tiên gặp tiểu tử khốn kiếp này cũng đâu có thương hương tiếc ngọc gì, trực tiếp nắm cổ áo mình giao cho đám xú nha đầu kia. Sao bây giờ lại trông mong hắn đổi tính được?
Mạt Lý Na hừ một tiếng, cũng vội vàng đi về phía trước.
Lúc này, Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á cũng đang cùng tới vực hẹp này. Bởi vì Tháp Lệ Na nhớ lời an ủi của Thích Ngạo Sương nên cũng lôi kéo Vưu Ni Á vào tháp Tinh Thần Thiên.
“Cẩn thận đấy Tháp Lệ Na. Sư huynh của ta nói cho ta biết, cây mây ăn thịt người ở đây rất khó đối phó. Chúng đang ngủ say, chúng ta phải cẩn thận, đừng đánh thức bọn nó.” Mặt Vưu Ni Á nặng nề, nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Tháp Lệ Na gật khẽ. Người phía trước họ không nhiều lắm, phải đi nhanh chút mới có thể gặp được Thích Ngạo Sương. Nghĩ tới đây, Tháp Lệ Na không khỏi khẽ cau mày, giữa hai hàng lông mày là lo lắng. Không biết bây giờ Thích Ngạo Sương thế nào rồi? Vừa rồi nhóm A Thập Lâm vội vội vàng vàng vào tháp, mong rằng bọn chúng đừng tìm hắn gây phiền phức.
“Tháp Lệ Na, có phải tỷ đang lo cho tiểu sư đệ tóc đỏ kia không?” chợt, Vưu Ni Á hỏi nhỏ.
“Hả?” Tháp Lệ Na bị nói trúng tâm sự nên trong lòng kinh hãi. Ngay sau đó nàng liền thẳng thừng mà gật đầu, “Ừ. Hắn vào một mình nên ta sợ hắn bị đám A Thập Lâm làm khó dễ.”
Vưu Ni Á im lặng. Nàng cũng có tìm hiểu một chút về đám người A Thập Lâm kia. Bọn chúng có thù tất báo, lòng dạ độc ác. Nếu một mình thiếu niên tóc đỏ kia gặp phải bọn chúng, quả thật không làm sao lạc quan được.
“A! Nhìn kìa!” chợt, Tháp Lệ Na hô nhỏ, sắc mặt đại biến.
Vưu Ni Á nhìn theo ánh mắt của Tháp Lệ Na, thấy vết máu đã bị gió thổi khô thành màu đen trên đất. Vưu Ni Á khẽ cau mày. Có người bị tổn thất nặng ở đây.
“Có phải hắn không? Có phải hắn gặp…. Không, có lẽ chỉ bị thương thôi!” thân thể Tháp Lệ Na hơi lung lay, cố gắng ổn định tinh thần, nhìn chằm chằm vào mấy vết máu trên đất, liều mạng thuyết phục mình. Có lẽ, có lẽ Thích Ngạo Sương chỉ bị thương mà thôi. Nhưng mấy vũng máu trên đất hơi lớn, hiển nhiên không phải chỉ bị thương thôi.
“Bình tĩnh một chút đi Tháp Lệ Na. Có lẽ không phải hắn đâu! Quan tâm quá sẽ bị loạn. Chẳng lẽ tỷ quên hắn có bản lĩnh sao?” Vưu Ni Á nhỏ giọng quát.
Lúc này Tháp Lệ Na mới hồi phục tinh thần lại, nhìn những vết máu kia, lẩm bẩm: “Đúng, đúng…Không đâu, hắn không sao.”
“Chúng ta đi nhanh chút đi.” Vưu Ni Á nhẹ thở dài. Trong lòng nàng biết vị bằng hữu mới quen, tương đối hợp tính này sợ là đã để ý tới tiểu tử tóc đỏ kia. Có điều nàng ta còn chưa phát hiện ra thôi.
Lúc này, Thích Ngạo Sương đã đứng trước cửa vào tầng thứ hai. Trên đường có gặp ít thú dữ, đều bị Thích Ngạo Sương giải quyết một cách nhẹ nhàng. Nói chung, độ khó của tầng thứ nhất không cao lắm, chỉ cần cẩn thận một chút là được. Cửa vào tầng thứ hai tản ra ánh sáng trắng. Thích Ngạo Sương bước vào không chút chần chừ.
Khắc sâu vào mắt Thích Ngạo Sương là một thảo nguyên mênh mông, cỏ cao cỡ nửa người lay động theo gió, tạo cảm giác thoải mái khó diễn tả thành lời.
Nhưng Thích Ngạo Sương biết, thảo nguyên nhìn như yên bình này ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, chỉ sơ ý một chút là vạn kiếp bất phục.
/234
|