Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nhìn hai tên thiếu niên ngăn ở trước mặt mình, hai tên thiếu niên hiện tại cũng mặc đồng phục, mà trước ngực mang bảy viên Tiểu Tinh Tinh biểu hiện bọn họ đều là thực lực bảy sao.
Hai người gặp Thích Ngạo Sương, mới nhìn rõ bộ dáng của Thích Ngạo Sương. Cũng kinh ngạc mở miệng: "Là ngươi?"
"Là ta, cho nên, các ngươi nên rất rõ ràng, ta sẽ không cho các ngươi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt bỏ lại một câu, liền vượt qua hai người tiếp tục đi về phía trước. Trường Không đứng ở trên bả vai Thích Ngạo Sương, quay đầu lại lưu luyến
"Hay là thương lượng thêm một chút nữa, có lẽ. . . . ." Một người trong đó chưa từ bỏ ý định.
Người phía sau dừng đuổi theo bước chân của Thích Ngạo Sương, nhưng là Thích Ngạo Sương lại cảm thấy sau lưng hai cỗ ánh mắt nóng rực bắn tới. Không cần phải nói cũng biết, chính là hai Hộ Hoa Sứ Giả của nàng hoa khôi kia. Lại một lần nữa mình làm bọn hắn mất mặt trước mĩ nữ, mà mình lại là một học sinh mới, trong lòng của đối phương giờ phút này sợ rằng hận không được hung hăng dạy dỗ mình mà thôi. Bối Sắt Phân Ni này, mặc dù có chút cao ngạo, nhưng là cũng không trở thành kẻ gian xảo thủ đoạn. Thích Ngạo Sương đối với Bối Sắt Phân Ni này cảm tình tăng lên một chút.
Thích Ngạo Sương trong lòng hiểu, chuyện này tuyệt đối sẽ không đợn giản cho qua như vậy. Hai tên thiếu niên kia nhất định sẽ tìm cơ hội gây phiền toái cho mình. Chỉ là Thích Ngạo Sương bây giờ lười phải trông nom những thứ này, mà là bước nhanh về phía trước. Nếu là hai người kia tìm tới cửa, cũng không cần tự trách mình không khách khí với bọn họ. Mãi không thấy hơi thở của bọn họ nữa mà Trường Không ngồi trên vai Thích Ngạo Sương vẫn quay đầu lại nhìn, Thích Ngạo Sương nhéo nó một cái. ( Háo sắc thấy sợ)
"Làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy?" Trường Không đạp bốn chân, vùng vẫy
"Không cần gây ra thêm phiền toái cho ta, bây giờ đi vào bên trong đi." Thích Ngạo Sương hung hăng nói với Trường Không.
"Không cần vào được không. . . . . ." Trường Không làm bộ đáng thương nói.
"Đi vào!" Thích Ngạo Sương mặt hung ác, không cho hắn thương lượng chút nào.
"Đi vào liền đi vào, có mỹ nữ thì tiểu gia vẫn có thể ngắm được. Dù sao thân thể của ngươi cũng coi là nhà của ta, ta về nhà nghỉ ngơi vậy." Trường Không giựt giựt khóe miệng, từ trên vai Thích Ngạo Sương, trực tiếp nhào vào trong ngực Thích Ngạo Sương, trong nháy mắt biến mất ở trong không trung, giống như lúc trước tiến vào thân thể của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, Trường Không vừa tiến vào thân thể của nàng, cả người nàng liền chìm đắm trong một cảm giác huyền diệu không nói nên lời. Thân thể cùng tinh thần mệt nhọc biến mất không thấy gì nữa.Sau khi Thích Ngạo Sương gặp phải Trường Không, ở đó đã hao phí một ngày một đêm không có nghỉ ngơi, có chút mệt mỏi. Nhưng là hiện tại phong chi nguyên tiến vào thân thể, những thứ cảm giác mệt mỏi kia biến mất dạng. Phong chi nguyên, quả nhiên là đồ tốt.
Không quá quanh co, Thích Ngạo Sương rất dễ dàng tìm thấy cửa vào tầng thứ ba, chui vào, hiện ra ngay trước mắt chính là một mảnh mênh mông bát ngát sa mạc. Cát vàng cuồng loạn bay múa đầy trời, dần dần muốn che lấp mắt người ta. Tầng này cửa ra ở đâu vậy?
"Thích Ngạo Sương, ta ngủ trước, nếu như có mỹ nữ, nhớ gọi ta a~~." Một thanh âm vao lên trong đầu của Thích Ngạo Sương
Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, tên tiểu sắc lang này! Cần nghỉ ngơi mà còn nhớ mãi không quên mỹ nữ.
Cát vàng bay múa đầy trời, tất cả một mảng mù mịt. Thế nhưng khi Thích Ngạo Sương bước vào sa mạc này, bão cát kia như mọc thêm con mắt, vòng qua thân thể của nàng thổi đi bên cạnh. Thật ra thì cũng không phải cát có mắt, mà là gió trong cát đã tránh Thích Ngạo Sương mà thôi. Vẫn tiến về phía trước, thấy được có những học viên khác cũng tiến vào sa mạc trước đó, có nhiều người áo khoác dày cộm cuốn chặt lấy cơ thể mà đi về phía trước. Mà người như Thích Ngạo Sương không cần bất cứ gì hỗ trợ mà cứ đi về phía trước, cũng có mấy người. Đương nhiên là thuộc về số ít.
Đang ở thời điểm Thích Ngạo Sương suy tư nên đi đường nào thì sau lưng rồi lại truyền tới một thanh âm xa lạ: "Thích Ngạo Sương, ngươi đoán xem cửa ra tầng này ở đâu? Ngươi nhất định không biết, ta dẫn ngươi đi."
Thích Ngạo Sương có chút hồ nghi xoay người, thanh âm xa lạ này, nàng chưa từng nghe qua, nhưng mà đối với phương lại gọi ra tên của nàng. Người này là ai?
Khi Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn người kia thì không khỏi giựt giựt khóe miệng, xoay người cấp tốc rời đi.
"Thích Ngạo Sương, chờ ta một chút! Ngươi nhẫn tâm bỏ lại ta một cô gái yếu đuối như vậy nơi địa phương hung tàn này sao?" Cô gái nhỏ nhắn một sải bước chân liền chạy tới kéo vạt áo Thích Ngạo Sương không thả. Nữ tử này, không phải là người khác, chính là chuyên gia giả bộ Mạt Lý Na. Thanh âm thay đổi, dáng ngoài cũng có thay đổi, nhưng tia mị hoặc trong con ngươi không có cách nào che giấu được.
Thích Ngạo Sương mặt đen lại, quay đầu lạnh lùng nói: "Buông tay!"
"Không thả! Ta muốn đi cùng ngươi." Mạt Lý Na ăn mặc như thế này là không muốn người khác nhận ra thực lực của mình, hình như nàng vẫn là có ý định ẩn dấu thực lực, ai cũng nghĩ nàng chỉ có thực lực hai sao
"Ai nha, mỹ nữ, là mỹ nữ~~!" Chợt Trường Không từ trong ngực Thích Ngạo Sương chui ra ngoài, ngoại hình như cũ là con chồn nhỏ lông trắng như tuyết, nhảy lên vai Mạt Lý Na kêu oa oa.
Thích Ngạo Sương một đầu đầy vạch đen, biết chuyện phiền toái lại tới rồi.
"Mẹ nó! Thích Ngạo Sương, có mỹ nữ ở đây ngươi cũng không gọi tiểu gia, tiểu gia không phải mới vừa nói nha, có mỹ nữ nhớ gọi ta." Trường Không ở trên bả vai Mạt Lý Na nhảy lên , bất mãn xông ra trách cứ Thích Ngạo Sương. Con ngươi lại lưu lưu chuyển chuyển, "Mỹ nữ, ngươi nhất định là mỹ nữ, chỉ là ngươi tại sao muốn che giấu diện mạo của mình thành như vậy?"
Mạt Lý Na sửng sốt, còn không có phục hồi tinh thần lại. Quay đầu nhìn con chồn nhỏ trắng như tuyết trên vai mình, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, có chút cổ quái hỏi: "Cái này, cái này là sủng vật của ngươi? Linh Thú? Nó biết nói hả?"
"Ừ" thích Ngạo Sương mặt đen lại thanh âm buồn bực trả lời, liền vươn tay ra bắt lấy Trường Không nhéo qua nhéo lại
"Mỹ nữ, ngươi gọi gì ta vây? Không ngại đi cùng chúng tac chứ? Mặc dù tùy tùng của ta thái độ có chút thô bạo, nhưng thực lực thì tạm được, nhất định có thể bảo vệ ngươi nha." Trường Không mải mê nói, không để ý Thích Ngạo Sương đã túm lấy cái đuôi nó, cả thân thể treo ngược lên trên, vẫn còn khoác lác vô sỉ nói.
"Tốt, tốt." Mạt Lý Na ước gì nghe được câu này, vui mừng đồng ý.
"Ngươi nói ai là tùy tùng của ngươi? Ai đồng ý làm tùy tùng của ngươi?" Thích Ngạo Sương vừa nghe xong, tràn đầy tức giận, níu lấy cái đuôi của Trường Không mà lắc , lắc Trường Không thất điên bát đảo .
"Là ta, ta sai lầm rồi, ta là tùy tùng của ngươi." Trường Không hai mắt đã đầy sao vội vàng cầu xin tha thứ, "Ngài là đại gia, ngài là đại gia. Vậy vị mỹ nữ này có thể cùng đi với chúng ta hay không?" Tránh voi chẳng xấu mặt nào, hơn nữa mĩ nữ này là coi trọng Thích Ngạo Sương, nên trước phải lấy lòng Thích Ngạo Sương cái đã.
Thích Ngạo Sương nổi đóa! Đây là phong chi nguyên cái gì a! Thích Ngạo Sương đang muốn phát tác, thanh âm phong chi nguyên lập tức truyền đến trong đầu của nàng: "Tiểu ưu tư~~, không nên tức giận a. Tiểu gia rất yêu thích mĩ nữ nha~~ ngươi thỏa mãn ta một chút~~~ ta nhất định sẽ toàn lực phụ trợ ngươi tu hành ."
(buồn cười nhất là sau này Trường Không phát hiện ra Ngạo Sương là mĩ nữ. Nó trách khứ Ngạo Sương tại sao lại lừa nó )
Thích Ngạo Sương chỉ kém là hộc máu ngay tại chỗ thôi, tiểu tử đáng chết, cư nhiên, cư nhiên hiểu được cách lợi dụng người khác. Đây thật là phong chi nguyên sao? Còn nói cái gì mà yêu thích mĩ nữ, trợ giúp tu hành? Thấy mĩ nữ thì tới tây bắc đông nam còn chẳng phân biệt được nữa là.
"Dẫn ta đi đi, ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho ngươi, hơn nữa ta hiểu rất rỗ đường đi nha. Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương nét mặt bất định, biết này con chồn nhỏ này đang giúp mình nói tốt.
"Đi thôi." Thích Ngạo Sương cau mày, lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người liền đi về phía trước.
"Tiểu ưu tư ~~~" Trường Không tội nghiệp khạc ra hai chữ, cái đuôi của hắn vẫn còn bị Thích Ngạo Sương chộp trong tay.
"Dừng lại" Thích Ngạo Sương bị câu tiểu ưu tư này làm cho nổi da gà, nàng dĩ nhiên biết ý của phong chi nguyên. Vung tay một cái, liền đem Trường Không trong tay ném về phía sau. Mạt Lý Na vội vàng đưa tay ra đón lấy Trường Không.
"Mỹ nữ tỷ tỷ ~~" Trường Không vui mừng vội vàng rúc vào trong ngực Mạt Lý Na. ( Ôi cái đồ háo sắc)
"Ngoan ~~" Mạt Lý Na sờ sờ đồ nhỏ của nó, ánh mắt một mực không rời khỏi bóng lưng Thích Ngạo Sương. Trường Không ngẩng đầu liếc thấy khóe miệng Mạt Lý Na đang nâng lên, trong lòng chợt dâng lên một tia cảm giác không ổn. Thế nào cảm giác mỹ nữ tỷ tỷ này có chút nguy hiểm? Ánh mắt của nàng sao nhìn giống thợ săn nhìn con mồi, hơn nữa, giống như là…... . . . .
"Thích Ngạo Sương, đi về phía tây thôi, sẽ thấy Hải Thị Thận Lâu, thấy Hải Thị Thận Lâu rồi thì của ra cách đó không xa đâu." Mạt Lý Na đuổi theo Thích Ngạo Sương sóng vai với nhau nói.
Thích Ngạo Sương không có lên tiếng, tiếp tục trầm mặc đi về phía trước.
"Thích Ngạo Sương, ngươi là tại sao lại đến Học Viện Ngôi Sao? Cũng là vì muốn nâng cao thực lực sao?" Mạt Lý Na líu ríu không ngừng.
Thích Ngạo Sương vẫn như cũ mặt lạnh lùng.
"Thích Ngạo Sương, tên của ngươi, thật là có điểm giống tên nữ nhân nha. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Mạt Lý Na chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Trả lời Mạt Lý Na chỉ có tiếng gió vi vu.
Mạt Lý Na bĩu môi, trong lòng oán giận, làm gì mặt lạnh như vậy, không nói câu nào, thiệt là.
Trường Không híp mắt, hài lòng bị Mạt Lý Na ôm, cảm thụ bộ ngực mềm mại của Mạt Lý Na, hạnh phúc muốn ngất đi.
Vẫn đi về phía tây, quả nhiên thấy được nơi xa ở giữa không trung Hải Thị Thận Lâu lơ lửng. Đó là một cái ốc đảo nho nhỏ, chung quanh có chút thực vật.
"Hướng chỗ Hải Thị Thận Lâu mà đi, là có thể đến một gò cát, tới gò cát đó có một cái động, chỉ cần an toàn thông qua cái đó động đó là có thể tới cửa ra." Mạt Lý Na ở bên cạnh giải thích .
Sau đó Thích Ngạo Sương thái độ vẫn như cũ là trầm mặc.
"Này, ngươi cũng không hỏi một chút trong hang động kia có cái gì nha? Có thể bị nguy hiểm hay không?" Mạt Lý Na nói lâu như vậy, nhưng không thấy Thích Ngạo Sương trả lời, bất mãn hỏi tới.
"Không có nguy hiểm cũng không gọi thí luyện, chắc nên gọi ngắm cảnh du lịch đi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói một câu, làm cho Mạt Lý Na trợn mắt, giận run người.
"Cái người này thật là ác miệng, cái huyệt động kia nhìn như vậy nhưng thật ra là cá mê cung, bên trong có một loại trùng. Trùng này có thể khạc ra dịch, chạm vào cái gì là cái đó hỏng." Mạt Lý Na tức giận nói, "Ta tốt bụng nói cho ngươi biết, ngươi cư nhiên lại có thái độ này!"
"Ngươi không nói ta vẫn có thể tự nhiên thông qua." Thích Ngạo Sương nhìn về phía trước, trong mắt bắn ra ánh sáng kiên định. Có gì phải sợ đây? Lúc này mới tầng thứ ba mà thôi. Nhất định, nhất định phải thông qua thí luyện này.
"Ngươi!" Mạt Lý Na dậm chân, tức anh ách mà đi theo. Người này tính tình thật là vừa thối vừa cứng. Có tự tin như vậy, nàng ngược lại muốn nhìn một chút tiểu tử này có thể đến tới tầng thứ mấy! Chỉ là, người này trong mắt mang vẻ tự tin rất lớn, là đến từ nơi nào? Chẳng lẽ thực lực của hắn thật rất cường đại?
Gió thổi qua, thổi bay tóc Thích Ngạo Sương, nhưng bão cát toàn bộ tránh qua bên người Thích Ngạo Sương. Mạt Lý Na nhìn bóng dáng của Thích Ngạo Sương, nhìn gió thổi tung tóc hắn, nhìn thấy trên tai hắn có bông tai màu tím xinh đẹp, không khỏi sửng sốt.
"Thích Ngạo Sương, bông tai trên lỗ tai ngươi thật xinh đẹp, thật là xinh đẹp. Ngươi là nam nhân, cũng mang bông tai à?"Mạt Lý Na đuổi theo, nhìn bông tai bên tai Thích Ngạo Sương, mở to hai mắt nói, "Nam nhân mang bông tai làm cái gì, không bằng đưa cho ta đi?"
Mạt Lý Na nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, sau một khắc Thích Ngạo Sương vốn là mặt lạnh lùng nhưng trong nháy mắt trầm xuống, quay đầu nhìn Mạt Lý Na, ánh mắt đã lạnh lẽo vô cùng. Rõ ràng là ở trong sa mạc nóng bức, Mạt Lý Na lại cảm thấy giống như ngâm mình vào trong sông băng vạn năm. Cả người lạnh lẽo vô cùng, một cỗ áp lực không nói được cứ như vậy bao phủ toàn thân của nàng, làm cho sau lưng nàng rịn ra mồ hôi lạnh. Mà cỗ áp lực kinh khủng đến từ Thích Ngạo Sương.
"Ngươi, ngươi định làm gì?" Mạt Lý Na có chút kinh hoảng hỏi.
"Ngươi, tốt nhất không cần nhắc lại cái này bông tai, cũng không cần đánh chủ ý lên nó." Thích Ngạo Sương bộ mặt sương lạnh, thanh âm càng không có một tia nhiệt độ. Nói xong lời này, Thích Ngạo Sương không để ý đến Mạt Lý Na nữa, mà là sải bước đi về phía trước.
Mạt Lý Na nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Toàn lưng nàng đã đổ mồ hôi lạnh.
"Cái gì vậy? Không phải chỉ là hai bông tai rách sao? Ta còn không cần, ngươi hung hăng cái gì mà hung hăng!" Mạt Lý Na giận dữ dậm chân bất mãn hừ lạnh.
"Mỹ nữ tỷ tỷ, hai bông tai đó, đối với Thích Ngạo Sương rất quan trọng." Lúc này Trường Không yếu ớt lên tiếng. Hắn lại càng hoảng sợ. Mới vừa rồi cả người Thích Ngạo Sương hơi thở đều là cuồng bạo, hình như nháy mắt sau đó là có thể đem người ta chặt làm trăm mảnh. Thật là một cảm giác đáng sợ.
"Ta cũng nhìn ra." Mạt Lý Na bĩu môi, có chút không cam tâm nói, "Ta không biết, biết trước ta sẽ không hỏi hắn, hung hăng cái gì chứ.”
"Tốt lắm, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta mau đuổi theo đi, một hồi mất dấu mất." Trường Không thở dài nói.
"Được. Về sau cho hắn đẹp mặt!" Mạt Lý Na cắn răng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, chờ ta bắt được lòng của ngươi thì chậm rãi dày vò ngươi! Nói hắn đi phía tây hắn liền không được phép đi đông, nói hắn đi dừng, hắn không được phép đi.
Quả nhiên theo như lời Mạt Lý Na, thấy được cái gò cát, cũng nhìn thấy cái huyệt động kia. Coi như Mạt Lý Na không nói láo, thích Ngạo Sương cũng nhìn ra được nơi này là chỗ phải thông qua để tới chỗ cửa ra. Vì vậy lúc sau đã có vài học sinh đi vào.
Tiến vào cái huyệt động này, hơi thở âm lãnh nhào tới. Nóng bức trong nháy mắt thối lui, nhưng là trong huyệt động lại truyền đến một loạt mùi tanh, còn có xen lẫn một chút thanh âm hơi nhỏ cổ quái. Tu vi học viên nào cao có thể nghe thấy được, tu vi thấp thì không thể.
Thích Ngạo Sương lồng lộng cau mày, nhớ tới Mạt Lý Na đã nói đây là trùng tử có thể khạc ra dịch làm tan chảy mọi thứ.Nghĩ đến đó nàng thầm nghĩ cái âm thanh kia có phải là âm thanh của bọn trùng hay không
Cái huyệt động này quả nhiên là cái mê cung, bốn phương thông suốt, rất dễ dàng đem người ta xoay đến chóng mặt.
"Này, Thích Ngạo Sương, đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi ra ngoài, cẩn thận lạc đường." Mạt Lý Na đuổi theo, nói khẽ với Thích Ngạo Sương nói.
Thích Ngạo Sương không nói gì, mà là khẽ hí mắt, nhìn mê cung trước mặt, chợt mắt nhắm nghiền lại.
"Ngươi vẫn ở đây làm gì?" Mạt Lý Na cau mày hỏi.
"Hắn, giống như đang cảm giác kết cấu cái huyệt động này." Trường Không yếu ớt trả lời.
"Làm sao có thể?" Mạt Lý Na lập tức hỏi ngược lại.
Trường Không không nói, hắn không có nói cho Mạt Lý Na, Thích Ngạo Sương hiểu được Phong Chi Ngữ, hắn đang thông qua gió để biết cấu tạo của huyệt động này, đang tìm một con đường ngắn nhất để xuyên qua.
Một lát sau, Thích Ngạo Sương mở mắt, không do dự, bước qua bên trái
"Uy uy! Sai lầm rồi, nên đi bên này! Bên này mới phải!" Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương đi bên đó vội vàng kêu lên.
Thích Ngạo Sương không để ý đến, vẫn như cũ đi về phía trước. Chỉ chừa cho Mạt Lý Na một bóng lưng lạnh lẽo.
"Hừ! Tiểu tử thúi! Một hồi ta xem ngươi còn cứng đầu đến mức nào!" Mạt Lý Na thở phì phò đi theo, nhưng trong lòng nghĩ đến chút nữa hắn đi nhầm, quay lại thì nên châm chọc hắn thế nào.
Nhưng ngoài dự đoán của Mạt Lý Na. Thích Ngạo Sương một chút cũng không chần chờ, mặc kệ trước mắt xuất hiện mấy ngã ba, Thích Ngạo Sương luôn lập tức chọn một đường mà đi tiếp. Dọc theo đường đi quả thật cũng gặp một ít bọn Trùng tử liền bị Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng giải quyết hết.
Nghi ngờ trong lòng Mạt Lý Na càng lúc càng lớn. Thế nào lại cảm giác Thích Ngạo Sương làm việc lại dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ không phải lần đầu tiên tới đây? Không thể nào a!
Khi Thích Ngạo Sương mang theo Mạt Lý Na đi ra khỏi cái huyệt động này, nghênh đón ánh mặt trời, Mạt Lý Na kinh ngạc há to mồm, lời gì cũng nói không ra được.
Nhanh như vậy! Cư nhiên nhanh như vậy đi ra khỏi cái mê cung này.Lộ tuyến nàng biết mất ít nhất một ngày mới ra được! Nhưng Thích Ngạo Sương cư nhiên chỉ dùng hai giờ liền đi ra ngoài. Tại sao có thể như vậy?
Đi ra khỏi huyệt động, xuất hiện tại trước mặt Thích Ngạo Sương là một rừng cây nhỏ.
"Phía sau rừng cây nhỏ này chính là cửa ra. Thích Ngạo Sương, ngươi làm sao làm được? Ngươi có biết hay không rất nhiều người bị vây ở cái huyệt động này mấy ngày đêm không ra được. Còn có người thậm chí rất lâu sau đó. Làm sao ngươi lại nhanh như vậy tìm được đường ra?" Mạt Lý Na ngạc nhiên muốn chết, không ngừng hỏi thăm Thích Ngạo Sương, muốn biết đáp án.
Cũng khó trách nàng giật mình, cái huyệt động này là mê cung quả thật làm cho người ta rất nhức đầu. Khổng lồ phức tạp, hơn nữa còn có sinh vật nguy hiểm bên trong nữa. Coi như mấy lần tới, nhưng không nhất định là lần sau có thể đến được đường cũ. Nhưng Thích Ngạo Sương lại chỉ dùng hai giờ liền thông qua con đường ngắn nhất ra ngoài được. Hơn nữa, Thích Ngạo Sương là lần đầu tiên đi tới nơi này, lại là một người mới.
"Nghỉ ngơi, ngày mai lại xuất phát." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt bỏ lại một câu, đi vào rừng cây, liền bắt đầu từ trong nhẫn không gian lấy lều ra bắt đầu dựng lều.
Mạt Lý Na kinh ngạc nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, thiếu niên này có nhiều điểm rất mê người, rốt cuộc hắn là ai?
"Mỹ nữ tỷ tỷ ~~~ có đói bụng không?" Trường Không nhảy xuống, hướng vai Thích Ngạo Sương nhảy lên, "Tiểu ưu tư, cầm chút gì ra ăn đi. Mỹ nữ tỷ tỷ khẳng định đói bụng rồi."
"Ăn cây táo rào cây sung." Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn Trường Không đang lay tay nàng đòi thức ăn.
"Chúng ta phải thương hương tiếc ngọc! Tiểu ưu tư, ta thật sự không hiểu nổi, ngươi lãnh khốc như vậy, về sau mĩ nữ nào coi trọng ngươi nha?" Trường Không đem thức ăn đẩy tới trước mặt của Mạt Lý Na, lấy lòng nhe răng cười lên, "Mỹ nữ tỷ tỷ, không cần để ý cái kẻ đầu gỗ mục, về sau khẳng định là không có nữ nhân thích hắn. Chúng ta ăn cái gì."
Thích Ngạo Sương lạnh lùng liếc nhìn Trường Không, không để ý đến. Tên tiểu sắc lang này, thật là muốn đánh vô cùng.
Mạt Lý Na ngồi ở bên cạnh, cười nhận lấy thức ăn Trường Không đẩy tới. Trong lòng cũng đau khổ, người này, hiểu được thương hương tiếc ngọc thì tốt rồi. Hừ, mình ngược lại là muốn nhìn một chút, về sau có thể có nữ nhân nào thích hắn không! Muốn cho người này thích mình, thật đúng là có chút khó khăn. Chỉ là, càng khó khăn mình càng thích. Nhất định phải bắt được hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạt Lý Na còn dễ chịu hơn một chút. Bắt đầu ăn xong thức ăn Trường Không cho. Trường Không ở bên cạnh nói mấy lời vớ vẩn, làm hòa hoãn không khí giữa Thích Ngạo Sương và Mạt Lý Na.
"Ngủ." Thích Ngạo Sương ăn xong đồ, nói với hai người kia một tiếng trực tiếp đi vào lều.
Mạt Lý Na sững sờ ở tại chỗ, Thích Ngạo Sương cùng Trường Không chui vào lều, liền một lều. Mà cô nàng kia vẫn còn ở ngoài lều. Thích Ngạo Sương không chút nào hỏi nàng ngủ chỗ nào.
"Ta muốn cùng mỹ nữ tỷ tỷ ngủ. . . . . . A u, a! Nha ~~" tiếng dãy dụa cuối cùng biến thành tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là bị trừng trị rồi.
"Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương ~~ Thích Ngạo Sương ~~ Cái đồ gia hỏa chán ghét !" Mạt Lý Na cắn răng nghiến lợi nhìn lều từ trong kẽ răng nặn ra mấy câu nói . Lần đầu tiên, Mạt Lý Na lần đầu tiên gặp phải đối xử như vậy. Tên khốn kiếp này, cư nhiên thật mặc kệ mình!
Mạt Lý Na giận dữ tự mình xây dựng lều, nhưng trong lòng đem Thích Ngạo Sương nguyền rủa một lần.
Thích Ngạo Sương an tĩnh ngồi xếp bằng ở trong lều trại, mạnh mẽ khiến tên tiểu sắc lang Trường Không tiến vào thân thể của mình, mượn phong chi nguyên phụ trợ, bắt đầu hiểu được phong lực trong thiên địa.
Đột phá, nhất định phải mau sớm đột phá.
Phá Toái Hư Không. . . . . .
Phong Dật hiên. . . . . .
Lãnh Lăng Vân. . . . . .
Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong một cỗ cảm giác huyền diệu không nói ra được.
Buổi sáng, Mạt Lý Na đã rời giường, nhưng vẫn là không thấy Thích Ngạo Sương từ trong lều trại đi ra.
"Đáng ghét, kẻ đáng ghét!" Mạt Lý Na khó chịu ngồi ở bên cạnh chờ.
Nhưng là, không ngờ chính là ba ngày sau.
Ước chừng ba ngày Thích Ngạo Sương cũng không có từ trong lều vải đi ra. Mấy lần Mạt Lý Na cũng muốn đi vào gọi Thích Ngạo Sương, nhưng là mỗi lần đi tới trước lều Thích Ngạo Sương, liền bị một cỗ gió vô hình ngăn lại, không thể tiếp tục đi tới.
Mạt Lý Na ngày mai lại tới, Thích Ngạo Sương hiện đang tu hành, cho nên cũng không có lại đi quấy rầy, chỉ là yên lặng chờ.
Ngày thứ tư buổi sáng, có người tiến vào cái này rừng cây, hơn nữa còn đi về phía này.
Mạt Lý Na cau mày cảnh giác nhìn phương hướng người đang đi tới. Lúc này, lều Thích Ngạo Sương rốt cuộc có động tĩnh. Thích Ngạo Sương chậm rãi từ bên trong đi ra.
Vừa đúng lúc gặp mặt mấy người đi tới.
Đi về phía bên này người của chính là Tháp Lệ Na, cùng Tháp Lệ Na đi chung với nhau còn có mấy người. Hai nam tử phía sau đều là thực lực sáu sao .
Trong lúc nhất thời, người của hai bên nhìn thẳng vào mắt nhau. Tháp Lệ Na nhìn Thích Ngạo Sương.
( Chương sau Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na nghênh chiến.Tranh giành tiểu Sương. Họa thủy, đúng là họa thủy nha ~~)
Hai người gặp Thích Ngạo Sương, mới nhìn rõ bộ dáng của Thích Ngạo Sương. Cũng kinh ngạc mở miệng: "Là ngươi?"
"Là ta, cho nên, các ngươi nên rất rõ ràng, ta sẽ không cho các ngươi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt bỏ lại một câu, liền vượt qua hai người tiếp tục đi về phía trước. Trường Không đứng ở trên bả vai Thích Ngạo Sương, quay đầu lại lưu luyến
"Hay là thương lượng thêm một chút nữa, có lẽ. . . . ." Một người trong đó chưa từ bỏ ý định.
Người phía sau dừng đuổi theo bước chân của Thích Ngạo Sương, nhưng là Thích Ngạo Sương lại cảm thấy sau lưng hai cỗ ánh mắt nóng rực bắn tới. Không cần phải nói cũng biết, chính là hai Hộ Hoa Sứ Giả của nàng hoa khôi kia. Lại một lần nữa mình làm bọn hắn mất mặt trước mĩ nữ, mà mình lại là một học sinh mới, trong lòng của đối phương giờ phút này sợ rằng hận không được hung hăng dạy dỗ mình mà thôi. Bối Sắt Phân Ni này, mặc dù có chút cao ngạo, nhưng là cũng không trở thành kẻ gian xảo thủ đoạn. Thích Ngạo Sương đối với Bối Sắt Phân Ni này cảm tình tăng lên một chút.
Thích Ngạo Sương trong lòng hiểu, chuyện này tuyệt đối sẽ không đợn giản cho qua như vậy. Hai tên thiếu niên kia nhất định sẽ tìm cơ hội gây phiền toái cho mình. Chỉ là Thích Ngạo Sương bây giờ lười phải trông nom những thứ này, mà là bước nhanh về phía trước. Nếu là hai người kia tìm tới cửa, cũng không cần tự trách mình không khách khí với bọn họ. Mãi không thấy hơi thở của bọn họ nữa mà Trường Không ngồi trên vai Thích Ngạo Sương vẫn quay đầu lại nhìn, Thích Ngạo Sương nhéo nó một cái. ( Háo sắc thấy sợ)
"Làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy?" Trường Không đạp bốn chân, vùng vẫy
"Không cần gây ra thêm phiền toái cho ta, bây giờ đi vào bên trong đi." Thích Ngạo Sương hung hăng nói với Trường Không.
"Không cần vào được không. . . . . ." Trường Không làm bộ đáng thương nói.
"Đi vào!" Thích Ngạo Sương mặt hung ác, không cho hắn thương lượng chút nào.
"Đi vào liền đi vào, có mỹ nữ thì tiểu gia vẫn có thể ngắm được. Dù sao thân thể của ngươi cũng coi là nhà của ta, ta về nhà nghỉ ngơi vậy." Trường Không giựt giựt khóe miệng, từ trên vai Thích Ngạo Sương, trực tiếp nhào vào trong ngực Thích Ngạo Sương, trong nháy mắt biến mất ở trong không trung, giống như lúc trước tiến vào thân thể của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, Trường Không vừa tiến vào thân thể của nàng, cả người nàng liền chìm đắm trong một cảm giác huyền diệu không nói nên lời. Thân thể cùng tinh thần mệt nhọc biến mất không thấy gì nữa.Sau khi Thích Ngạo Sương gặp phải Trường Không, ở đó đã hao phí một ngày một đêm không có nghỉ ngơi, có chút mệt mỏi. Nhưng là hiện tại phong chi nguyên tiến vào thân thể, những thứ cảm giác mệt mỏi kia biến mất dạng. Phong chi nguyên, quả nhiên là đồ tốt.
Không quá quanh co, Thích Ngạo Sương rất dễ dàng tìm thấy cửa vào tầng thứ ba, chui vào, hiện ra ngay trước mắt chính là một mảnh mênh mông bát ngát sa mạc. Cát vàng cuồng loạn bay múa đầy trời, dần dần muốn che lấp mắt người ta. Tầng này cửa ra ở đâu vậy?
"Thích Ngạo Sương, ta ngủ trước, nếu như có mỹ nữ, nhớ gọi ta a~~." Một thanh âm vao lên trong đầu của Thích Ngạo Sương
Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, tên tiểu sắc lang này! Cần nghỉ ngơi mà còn nhớ mãi không quên mỹ nữ.
Cát vàng bay múa đầy trời, tất cả một mảng mù mịt. Thế nhưng khi Thích Ngạo Sương bước vào sa mạc này, bão cát kia như mọc thêm con mắt, vòng qua thân thể của nàng thổi đi bên cạnh. Thật ra thì cũng không phải cát có mắt, mà là gió trong cát đã tránh Thích Ngạo Sương mà thôi. Vẫn tiến về phía trước, thấy được có những học viên khác cũng tiến vào sa mạc trước đó, có nhiều người áo khoác dày cộm cuốn chặt lấy cơ thể mà đi về phía trước. Mà người như Thích Ngạo Sương không cần bất cứ gì hỗ trợ mà cứ đi về phía trước, cũng có mấy người. Đương nhiên là thuộc về số ít.
Đang ở thời điểm Thích Ngạo Sương suy tư nên đi đường nào thì sau lưng rồi lại truyền tới một thanh âm xa lạ: "Thích Ngạo Sương, ngươi đoán xem cửa ra tầng này ở đâu? Ngươi nhất định không biết, ta dẫn ngươi đi."
Thích Ngạo Sương có chút hồ nghi xoay người, thanh âm xa lạ này, nàng chưa từng nghe qua, nhưng mà đối với phương lại gọi ra tên của nàng. Người này là ai?
Khi Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn người kia thì không khỏi giựt giựt khóe miệng, xoay người cấp tốc rời đi.
"Thích Ngạo Sương, chờ ta một chút! Ngươi nhẫn tâm bỏ lại ta một cô gái yếu đuối như vậy nơi địa phương hung tàn này sao?" Cô gái nhỏ nhắn một sải bước chân liền chạy tới kéo vạt áo Thích Ngạo Sương không thả. Nữ tử này, không phải là người khác, chính là chuyên gia giả bộ Mạt Lý Na. Thanh âm thay đổi, dáng ngoài cũng có thay đổi, nhưng tia mị hoặc trong con ngươi không có cách nào che giấu được.
Thích Ngạo Sương mặt đen lại, quay đầu lạnh lùng nói: "Buông tay!"
"Không thả! Ta muốn đi cùng ngươi." Mạt Lý Na ăn mặc như thế này là không muốn người khác nhận ra thực lực của mình, hình như nàng vẫn là có ý định ẩn dấu thực lực, ai cũng nghĩ nàng chỉ có thực lực hai sao
"Ai nha, mỹ nữ, là mỹ nữ~~!" Chợt Trường Không từ trong ngực Thích Ngạo Sương chui ra ngoài, ngoại hình như cũ là con chồn nhỏ lông trắng như tuyết, nhảy lên vai Mạt Lý Na kêu oa oa.
Thích Ngạo Sương một đầu đầy vạch đen, biết chuyện phiền toái lại tới rồi.
"Mẹ nó! Thích Ngạo Sương, có mỹ nữ ở đây ngươi cũng không gọi tiểu gia, tiểu gia không phải mới vừa nói nha, có mỹ nữ nhớ gọi ta." Trường Không ở trên bả vai Mạt Lý Na nhảy lên , bất mãn xông ra trách cứ Thích Ngạo Sương. Con ngươi lại lưu lưu chuyển chuyển, "Mỹ nữ, ngươi nhất định là mỹ nữ, chỉ là ngươi tại sao muốn che giấu diện mạo của mình thành như vậy?"
Mạt Lý Na sửng sốt, còn không có phục hồi tinh thần lại. Quay đầu nhìn con chồn nhỏ trắng như tuyết trên vai mình, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, có chút cổ quái hỏi: "Cái này, cái này là sủng vật của ngươi? Linh Thú? Nó biết nói hả?"
"Ừ" thích Ngạo Sương mặt đen lại thanh âm buồn bực trả lời, liền vươn tay ra bắt lấy Trường Không nhéo qua nhéo lại
"Mỹ nữ, ngươi gọi gì ta vây? Không ngại đi cùng chúng tac chứ? Mặc dù tùy tùng của ta thái độ có chút thô bạo, nhưng thực lực thì tạm được, nhất định có thể bảo vệ ngươi nha." Trường Không mải mê nói, không để ý Thích Ngạo Sương đã túm lấy cái đuôi nó, cả thân thể treo ngược lên trên, vẫn còn khoác lác vô sỉ nói.
"Tốt, tốt." Mạt Lý Na ước gì nghe được câu này, vui mừng đồng ý.
"Ngươi nói ai là tùy tùng của ngươi? Ai đồng ý làm tùy tùng của ngươi?" Thích Ngạo Sương vừa nghe xong, tràn đầy tức giận, níu lấy cái đuôi của Trường Không mà lắc , lắc Trường Không thất điên bát đảo .
"Là ta, ta sai lầm rồi, ta là tùy tùng của ngươi." Trường Không hai mắt đã đầy sao vội vàng cầu xin tha thứ, "Ngài là đại gia, ngài là đại gia. Vậy vị mỹ nữ này có thể cùng đi với chúng ta hay không?" Tránh voi chẳng xấu mặt nào, hơn nữa mĩ nữ này là coi trọng Thích Ngạo Sương, nên trước phải lấy lòng Thích Ngạo Sương cái đã.
Thích Ngạo Sương nổi đóa! Đây là phong chi nguyên cái gì a! Thích Ngạo Sương đang muốn phát tác, thanh âm phong chi nguyên lập tức truyền đến trong đầu của nàng: "Tiểu ưu tư~~, không nên tức giận a. Tiểu gia rất yêu thích mĩ nữ nha~~ ngươi thỏa mãn ta một chút~~~ ta nhất định sẽ toàn lực phụ trợ ngươi tu hành ."
(buồn cười nhất là sau này Trường Không phát hiện ra Ngạo Sương là mĩ nữ. Nó trách khứ Ngạo Sương tại sao lại lừa nó )
Thích Ngạo Sương chỉ kém là hộc máu ngay tại chỗ thôi, tiểu tử đáng chết, cư nhiên, cư nhiên hiểu được cách lợi dụng người khác. Đây thật là phong chi nguyên sao? Còn nói cái gì mà yêu thích mĩ nữ, trợ giúp tu hành? Thấy mĩ nữ thì tới tây bắc đông nam còn chẳng phân biệt được nữa là.
"Dẫn ta đi đi, ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho ngươi, hơn nữa ta hiểu rất rỗ đường đi nha. Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương nét mặt bất định, biết này con chồn nhỏ này đang giúp mình nói tốt.
"Đi thôi." Thích Ngạo Sương cau mày, lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người liền đi về phía trước.
"Tiểu ưu tư ~~~" Trường Không tội nghiệp khạc ra hai chữ, cái đuôi của hắn vẫn còn bị Thích Ngạo Sương chộp trong tay.
"Dừng lại" Thích Ngạo Sương bị câu tiểu ưu tư này làm cho nổi da gà, nàng dĩ nhiên biết ý của phong chi nguyên. Vung tay một cái, liền đem Trường Không trong tay ném về phía sau. Mạt Lý Na vội vàng đưa tay ra đón lấy Trường Không.
"Mỹ nữ tỷ tỷ ~~" Trường Không vui mừng vội vàng rúc vào trong ngực Mạt Lý Na. ( Ôi cái đồ háo sắc)
"Ngoan ~~" Mạt Lý Na sờ sờ đồ nhỏ của nó, ánh mắt một mực không rời khỏi bóng lưng Thích Ngạo Sương. Trường Không ngẩng đầu liếc thấy khóe miệng Mạt Lý Na đang nâng lên, trong lòng chợt dâng lên một tia cảm giác không ổn. Thế nào cảm giác mỹ nữ tỷ tỷ này có chút nguy hiểm? Ánh mắt của nàng sao nhìn giống thợ săn nhìn con mồi, hơn nữa, giống như là…... . . . .
"Thích Ngạo Sương, đi về phía tây thôi, sẽ thấy Hải Thị Thận Lâu, thấy Hải Thị Thận Lâu rồi thì của ra cách đó không xa đâu." Mạt Lý Na đuổi theo Thích Ngạo Sương sóng vai với nhau nói.
Thích Ngạo Sương không có lên tiếng, tiếp tục trầm mặc đi về phía trước.
"Thích Ngạo Sương, ngươi là tại sao lại đến Học Viện Ngôi Sao? Cũng là vì muốn nâng cao thực lực sao?" Mạt Lý Na líu ríu không ngừng.
Thích Ngạo Sương vẫn như cũ mặt lạnh lùng.
"Thích Ngạo Sương, tên của ngươi, thật là có điểm giống tên nữ nhân nha. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Mạt Lý Na chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Trả lời Mạt Lý Na chỉ có tiếng gió vi vu.
Mạt Lý Na bĩu môi, trong lòng oán giận, làm gì mặt lạnh như vậy, không nói câu nào, thiệt là.
Trường Không híp mắt, hài lòng bị Mạt Lý Na ôm, cảm thụ bộ ngực mềm mại của Mạt Lý Na, hạnh phúc muốn ngất đi.
Vẫn đi về phía tây, quả nhiên thấy được nơi xa ở giữa không trung Hải Thị Thận Lâu lơ lửng. Đó là một cái ốc đảo nho nhỏ, chung quanh có chút thực vật.
"Hướng chỗ Hải Thị Thận Lâu mà đi, là có thể đến một gò cát, tới gò cát đó có một cái động, chỉ cần an toàn thông qua cái đó động đó là có thể tới cửa ra." Mạt Lý Na ở bên cạnh giải thích .
Sau đó Thích Ngạo Sương thái độ vẫn như cũ là trầm mặc.
"Này, ngươi cũng không hỏi một chút trong hang động kia có cái gì nha? Có thể bị nguy hiểm hay không?" Mạt Lý Na nói lâu như vậy, nhưng không thấy Thích Ngạo Sương trả lời, bất mãn hỏi tới.
"Không có nguy hiểm cũng không gọi thí luyện, chắc nên gọi ngắm cảnh du lịch đi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói một câu, làm cho Mạt Lý Na trợn mắt, giận run người.
"Cái người này thật là ác miệng, cái huyệt động kia nhìn như vậy nhưng thật ra là cá mê cung, bên trong có một loại trùng. Trùng này có thể khạc ra dịch, chạm vào cái gì là cái đó hỏng." Mạt Lý Na tức giận nói, "Ta tốt bụng nói cho ngươi biết, ngươi cư nhiên lại có thái độ này!"
"Ngươi không nói ta vẫn có thể tự nhiên thông qua." Thích Ngạo Sương nhìn về phía trước, trong mắt bắn ra ánh sáng kiên định. Có gì phải sợ đây? Lúc này mới tầng thứ ba mà thôi. Nhất định, nhất định phải thông qua thí luyện này.
"Ngươi!" Mạt Lý Na dậm chân, tức anh ách mà đi theo. Người này tính tình thật là vừa thối vừa cứng. Có tự tin như vậy, nàng ngược lại muốn nhìn một chút tiểu tử này có thể đến tới tầng thứ mấy! Chỉ là, người này trong mắt mang vẻ tự tin rất lớn, là đến từ nơi nào? Chẳng lẽ thực lực của hắn thật rất cường đại?
Gió thổi qua, thổi bay tóc Thích Ngạo Sương, nhưng bão cát toàn bộ tránh qua bên người Thích Ngạo Sương. Mạt Lý Na nhìn bóng dáng của Thích Ngạo Sương, nhìn gió thổi tung tóc hắn, nhìn thấy trên tai hắn có bông tai màu tím xinh đẹp, không khỏi sửng sốt.
"Thích Ngạo Sương, bông tai trên lỗ tai ngươi thật xinh đẹp, thật là xinh đẹp. Ngươi là nam nhân, cũng mang bông tai à?"Mạt Lý Na đuổi theo, nhìn bông tai bên tai Thích Ngạo Sương, mở to hai mắt nói, "Nam nhân mang bông tai làm cái gì, không bằng đưa cho ta đi?"
Mạt Lý Na nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, sau một khắc Thích Ngạo Sương vốn là mặt lạnh lùng nhưng trong nháy mắt trầm xuống, quay đầu nhìn Mạt Lý Na, ánh mắt đã lạnh lẽo vô cùng. Rõ ràng là ở trong sa mạc nóng bức, Mạt Lý Na lại cảm thấy giống như ngâm mình vào trong sông băng vạn năm. Cả người lạnh lẽo vô cùng, một cỗ áp lực không nói được cứ như vậy bao phủ toàn thân của nàng, làm cho sau lưng nàng rịn ra mồ hôi lạnh. Mà cỗ áp lực kinh khủng đến từ Thích Ngạo Sương.
"Ngươi, ngươi định làm gì?" Mạt Lý Na có chút kinh hoảng hỏi.
"Ngươi, tốt nhất không cần nhắc lại cái này bông tai, cũng không cần đánh chủ ý lên nó." Thích Ngạo Sương bộ mặt sương lạnh, thanh âm càng không có một tia nhiệt độ. Nói xong lời này, Thích Ngạo Sương không để ý đến Mạt Lý Na nữa, mà là sải bước đi về phía trước.
Mạt Lý Na nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Toàn lưng nàng đã đổ mồ hôi lạnh.
"Cái gì vậy? Không phải chỉ là hai bông tai rách sao? Ta còn không cần, ngươi hung hăng cái gì mà hung hăng!" Mạt Lý Na giận dữ dậm chân bất mãn hừ lạnh.
"Mỹ nữ tỷ tỷ, hai bông tai đó, đối với Thích Ngạo Sương rất quan trọng." Lúc này Trường Không yếu ớt lên tiếng. Hắn lại càng hoảng sợ. Mới vừa rồi cả người Thích Ngạo Sương hơi thở đều là cuồng bạo, hình như nháy mắt sau đó là có thể đem người ta chặt làm trăm mảnh. Thật là một cảm giác đáng sợ.
"Ta cũng nhìn ra." Mạt Lý Na bĩu môi, có chút không cam tâm nói, "Ta không biết, biết trước ta sẽ không hỏi hắn, hung hăng cái gì chứ.”
"Tốt lắm, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta mau đuổi theo đi, một hồi mất dấu mất." Trường Không thở dài nói.
"Được. Về sau cho hắn đẹp mặt!" Mạt Lý Na cắn răng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, chờ ta bắt được lòng của ngươi thì chậm rãi dày vò ngươi! Nói hắn đi phía tây hắn liền không được phép đi đông, nói hắn đi dừng, hắn không được phép đi.
Quả nhiên theo như lời Mạt Lý Na, thấy được cái gò cát, cũng nhìn thấy cái huyệt động kia. Coi như Mạt Lý Na không nói láo, thích Ngạo Sương cũng nhìn ra được nơi này là chỗ phải thông qua để tới chỗ cửa ra. Vì vậy lúc sau đã có vài học sinh đi vào.
Tiến vào cái huyệt động này, hơi thở âm lãnh nhào tới. Nóng bức trong nháy mắt thối lui, nhưng là trong huyệt động lại truyền đến một loạt mùi tanh, còn có xen lẫn một chút thanh âm hơi nhỏ cổ quái. Tu vi học viên nào cao có thể nghe thấy được, tu vi thấp thì không thể.
Thích Ngạo Sương lồng lộng cau mày, nhớ tới Mạt Lý Na đã nói đây là trùng tử có thể khạc ra dịch làm tan chảy mọi thứ.Nghĩ đến đó nàng thầm nghĩ cái âm thanh kia có phải là âm thanh của bọn trùng hay không
Cái huyệt động này quả nhiên là cái mê cung, bốn phương thông suốt, rất dễ dàng đem người ta xoay đến chóng mặt.
"Này, Thích Ngạo Sương, đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi ra ngoài, cẩn thận lạc đường." Mạt Lý Na đuổi theo, nói khẽ với Thích Ngạo Sương nói.
Thích Ngạo Sương không nói gì, mà là khẽ hí mắt, nhìn mê cung trước mặt, chợt mắt nhắm nghiền lại.
"Ngươi vẫn ở đây làm gì?" Mạt Lý Na cau mày hỏi.
"Hắn, giống như đang cảm giác kết cấu cái huyệt động này." Trường Không yếu ớt trả lời.
"Làm sao có thể?" Mạt Lý Na lập tức hỏi ngược lại.
Trường Không không nói, hắn không có nói cho Mạt Lý Na, Thích Ngạo Sương hiểu được Phong Chi Ngữ, hắn đang thông qua gió để biết cấu tạo của huyệt động này, đang tìm một con đường ngắn nhất để xuyên qua.
Một lát sau, Thích Ngạo Sương mở mắt, không do dự, bước qua bên trái
"Uy uy! Sai lầm rồi, nên đi bên này! Bên này mới phải!" Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương đi bên đó vội vàng kêu lên.
Thích Ngạo Sương không để ý đến, vẫn như cũ đi về phía trước. Chỉ chừa cho Mạt Lý Na một bóng lưng lạnh lẽo.
"Hừ! Tiểu tử thúi! Một hồi ta xem ngươi còn cứng đầu đến mức nào!" Mạt Lý Na thở phì phò đi theo, nhưng trong lòng nghĩ đến chút nữa hắn đi nhầm, quay lại thì nên châm chọc hắn thế nào.
Nhưng ngoài dự đoán của Mạt Lý Na. Thích Ngạo Sương một chút cũng không chần chờ, mặc kệ trước mắt xuất hiện mấy ngã ba, Thích Ngạo Sương luôn lập tức chọn một đường mà đi tiếp. Dọc theo đường đi quả thật cũng gặp một ít bọn Trùng tử liền bị Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng giải quyết hết.
Nghi ngờ trong lòng Mạt Lý Na càng lúc càng lớn. Thế nào lại cảm giác Thích Ngạo Sương làm việc lại dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ không phải lần đầu tiên tới đây? Không thể nào a!
Khi Thích Ngạo Sương mang theo Mạt Lý Na đi ra khỏi cái huyệt động này, nghênh đón ánh mặt trời, Mạt Lý Na kinh ngạc há to mồm, lời gì cũng nói không ra được.
Nhanh như vậy! Cư nhiên nhanh như vậy đi ra khỏi cái mê cung này.Lộ tuyến nàng biết mất ít nhất một ngày mới ra được! Nhưng Thích Ngạo Sương cư nhiên chỉ dùng hai giờ liền đi ra ngoài. Tại sao có thể như vậy?
Đi ra khỏi huyệt động, xuất hiện tại trước mặt Thích Ngạo Sương là một rừng cây nhỏ.
"Phía sau rừng cây nhỏ này chính là cửa ra. Thích Ngạo Sương, ngươi làm sao làm được? Ngươi có biết hay không rất nhiều người bị vây ở cái huyệt động này mấy ngày đêm không ra được. Còn có người thậm chí rất lâu sau đó. Làm sao ngươi lại nhanh như vậy tìm được đường ra?" Mạt Lý Na ngạc nhiên muốn chết, không ngừng hỏi thăm Thích Ngạo Sương, muốn biết đáp án.
Cũng khó trách nàng giật mình, cái huyệt động này là mê cung quả thật làm cho người ta rất nhức đầu. Khổng lồ phức tạp, hơn nữa còn có sinh vật nguy hiểm bên trong nữa. Coi như mấy lần tới, nhưng không nhất định là lần sau có thể đến được đường cũ. Nhưng Thích Ngạo Sương lại chỉ dùng hai giờ liền thông qua con đường ngắn nhất ra ngoài được. Hơn nữa, Thích Ngạo Sương là lần đầu tiên đi tới nơi này, lại là một người mới.
"Nghỉ ngơi, ngày mai lại xuất phát." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt bỏ lại một câu, đi vào rừng cây, liền bắt đầu từ trong nhẫn không gian lấy lều ra bắt đầu dựng lều.
Mạt Lý Na kinh ngạc nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, thiếu niên này có nhiều điểm rất mê người, rốt cuộc hắn là ai?
"Mỹ nữ tỷ tỷ ~~~ có đói bụng không?" Trường Không nhảy xuống, hướng vai Thích Ngạo Sương nhảy lên, "Tiểu ưu tư, cầm chút gì ra ăn đi. Mỹ nữ tỷ tỷ khẳng định đói bụng rồi."
"Ăn cây táo rào cây sung." Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn Trường Không đang lay tay nàng đòi thức ăn.
"Chúng ta phải thương hương tiếc ngọc! Tiểu ưu tư, ta thật sự không hiểu nổi, ngươi lãnh khốc như vậy, về sau mĩ nữ nào coi trọng ngươi nha?" Trường Không đem thức ăn đẩy tới trước mặt của Mạt Lý Na, lấy lòng nhe răng cười lên, "Mỹ nữ tỷ tỷ, không cần để ý cái kẻ đầu gỗ mục, về sau khẳng định là không có nữ nhân thích hắn. Chúng ta ăn cái gì."
Thích Ngạo Sương lạnh lùng liếc nhìn Trường Không, không để ý đến. Tên tiểu sắc lang này, thật là muốn đánh vô cùng.
Mạt Lý Na ngồi ở bên cạnh, cười nhận lấy thức ăn Trường Không đẩy tới. Trong lòng cũng đau khổ, người này, hiểu được thương hương tiếc ngọc thì tốt rồi. Hừ, mình ngược lại là muốn nhìn một chút, về sau có thể có nữ nhân nào thích hắn không! Muốn cho người này thích mình, thật đúng là có chút khó khăn. Chỉ là, càng khó khăn mình càng thích. Nhất định phải bắt được hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạt Lý Na còn dễ chịu hơn một chút. Bắt đầu ăn xong thức ăn Trường Không cho. Trường Không ở bên cạnh nói mấy lời vớ vẩn, làm hòa hoãn không khí giữa Thích Ngạo Sương và Mạt Lý Na.
"Ngủ." Thích Ngạo Sương ăn xong đồ, nói với hai người kia một tiếng trực tiếp đi vào lều.
Mạt Lý Na sững sờ ở tại chỗ, Thích Ngạo Sương cùng Trường Không chui vào lều, liền một lều. Mà cô nàng kia vẫn còn ở ngoài lều. Thích Ngạo Sương không chút nào hỏi nàng ngủ chỗ nào.
"Ta muốn cùng mỹ nữ tỷ tỷ ngủ. . . . . . A u, a! Nha ~~" tiếng dãy dụa cuối cùng biến thành tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là bị trừng trị rồi.
"Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương ~~ Thích Ngạo Sương ~~ Cái đồ gia hỏa chán ghét !" Mạt Lý Na cắn răng nghiến lợi nhìn lều từ trong kẽ răng nặn ra mấy câu nói . Lần đầu tiên, Mạt Lý Na lần đầu tiên gặp phải đối xử như vậy. Tên khốn kiếp này, cư nhiên thật mặc kệ mình!
Mạt Lý Na giận dữ tự mình xây dựng lều, nhưng trong lòng đem Thích Ngạo Sương nguyền rủa một lần.
Thích Ngạo Sương an tĩnh ngồi xếp bằng ở trong lều trại, mạnh mẽ khiến tên tiểu sắc lang Trường Không tiến vào thân thể của mình, mượn phong chi nguyên phụ trợ, bắt đầu hiểu được phong lực trong thiên địa.
Đột phá, nhất định phải mau sớm đột phá.
Phá Toái Hư Không. . . . . .
Phong Dật hiên. . . . . .
Lãnh Lăng Vân. . . . . .
Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong một cỗ cảm giác huyền diệu không nói ra được.
Buổi sáng, Mạt Lý Na đã rời giường, nhưng vẫn là không thấy Thích Ngạo Sương từ trong lều trại đi ra.
"Đáng ghét, kẻ đáng ghét!" Mạt Lý Na khó chịu ngồi ở bên cạnh chờ.
Nhưng là, không ngờ chính là ba ngày sau.
Ước chừng ba ngày Thích Ngạo Sương cũng không có từ trong lều vải đi ra. Mấy lần Mạt Lý Na cũng muốn đi vào gọi Thích Ngạo Sương, nhưng là mỗi lần đi tới trước lều Thích Ngạo Sương, liền bị một cỗ gió vô hình ngăn lại, không thể tiếp tục đi tới.
Mạt Lý Na ngày mai lại tới, Thích Ngạo Sương hiện đang tu hành, cho nên cũng không có lại đi quấy rầy, chỉ là yên lặng chờ.
Ngày thứ tư buổi sáng, có người tiến vào cái này rừng cây, hơn nữa còn đi về phía này.
Mạt Lý Na cau mày cảnh giác nhìn phương hướng người đang đi tới. Lúc này, lều Thích Ngạo Sương rốt cuộc có động tĩnh. Thích Ngạo Sương chậm rãi từ bên trong đi ra.
Vừa đúng lúc gặp mặt mấy người đi tới.
Đi về phía bên này người của chính là Tháp Lệ Na, cùng Tháp Lệ Na đi chung với nhau còn có mấy người. Hai nam tử phía sau đều là thực lực sáu sao .
Trong lúc nhất thời, người của hai bên nhìn thẳng vào mắt nhau. Tháp Lệ Na nhìn Thích Ngạo Sương.
( Chương sau Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na nghênh chiến.Tranh giành tiểu Sương. Họa thủy, đúng là họa thủy nha ~~)
/234
|