Ban đêm, bốn phía im ắng yên tĩnh, Thích Ngạo Sương đứng ở vườn hoa, lẳng lặng nhìn mặt biển phía dưới mênh mông bát ngát. Gió biển nhẹ nhàng thổi lên mái tóc đen nhánh của nàng, tóc theo gió bay múa.
"Ngạo Sương. . . . . ." Không biết từ lúc nào thì Phong Dật Hiên đã đứng ở phía sau của nàng.
"Ừ." Thích Ngạo Sương không quay đầu lại, chỉ là nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Lãnh Lăng Vân chỉ là chưa khôi phục trí nhớ mà thôi, nàng không cần phải để ý quá, chờ hắn khôi phục lại thì tốt rồi." thanh âm nhẹ nhàng của Phong Dật Hiên vang lên sau lưng của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, quay đầu, nhìn chằm chằm Phong Dật Hiên, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: "Dật Hiên, chàng đang nói tốt giúp Lăng Vân sao?"
"Không, ta chỉ không muốn thấy nàng mất hứng mà thôi." Phong Dật hiên cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp cũng đi lên trước , tựa vào hàng rào cao lớn, cũng nhìn mặt biển.
Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, tiếp lại mỉm cười, đang muốn nói gì, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, thấy Dực Vương đứng phía sau bọn họ.
"Dực vương." Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên nhẹ nhàng chào hỏi.
Vậy mà Dực Vương không lên tiếng, trầm mặc nhìn hai người.
"Có chuyện gì sao?" Phong Dật Hiên khẽ cau mày, hắn không thích nữ nhân này. Nữ nhân này trước mặt Lãnh Lăng Vân thì luôn bày ra bộ dáng nhu nhược. Ngồi lên vị trí Dực Vương đó, có thể là người nhu nhược được chăng?
"Ngươi chính là Thích Ngạo Sương." Không phải giọng điệu hỏi thăm , mà là khẳng định.
"Vâng" Thích Ngạo Sương nhìn Dực vương trên mặt âm trầm, khẽ nhíu mày.
"Ha ha, ngươi chính là người Áo Trắng nhớ thương. Ngươi cũng chả có gì đặc biệt." Dực vương dứt lời ưỡn bộ ngực vĩ đại của mình ra phía trước, miệt thị nhìn Thích Ngạo Sương.
Sắc mặt Phong Dật Hiên trở nên khó coi, tạm thời nhẫn nại, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Thích Ngạo Sương cười nhạt, nữ nhân này chính là tới ra oai với nàng sao? Khoe khoang vóc người với cả chiều cao, chỉ sợ rằng không chỉ như vậy. . . . . .
Quả nhiên, ánh mắt của Dực Vương biến đổi, lạnh lùng nhìn Thích Ngạo Sương, trầm giọng nói: "Thích Ngạo Sương, ta cảnh cáo ngươi, Áo Trắng là của ta. Nếu như ngươi muốn cởi Tu La Phong Ấn thì sớm cánh xa áo trắng ra một chút."
"Dực Vương, ngươi hãy tự trọng! Áo Trắng không phải là thuộc sỏ hữu của ai cả, hắn chỉ thuộc về chính bản taan hắn. Nếu là hắn lựa chọn ngươi, chúng ta không lời nào để nói, nhưng ngươi lại tới đây uy hiếp ta, thật làm mất mặt thân phận Dực Vương của ngươi!" Không đợi Thích Ngạo Sương có phản ứng, Phong Dật Hiên đã nổi giận.
"Hừ! ta chỉ muốn các ngươi và Áo Trắng giữ khoảng cách, đạt được mục đích thì mau biến mất trước mặt ta, Áo Trắng tự nhiên sẽ trở thành của ta." Dực Vương ngấc đầu lên cao ngạo nhìn Thích Ngạo Sương hừ lạnh nói.
"Dực vương! Ngươi thật vô sỉ!" Phong Dật Hiên nổi giận, sắc mặt trầm xuống.
"Xin chú ý từ ngữ của ngươi. . . . . . A. . . . . . á. . . . . ." lời nói của Dực vương chưa kịp nói ra ngoài đã bị ngắt.
Cổ của nàng đã bị tay phải Thích Ngạo Sương bóp lấy, Thích Ngạo Sương chậm rãi nâng tay lên cao, đem thân thể Dực Vương chậm rãi nâng lên khỏi mặt đất. Dực Vương hai tay nắm chặt tay phải của Thích Ngạo Sương, liều mạng giãy giụa, làm thế nào cũng tránh không được. Hai chân của nàng bắt đầu đạp loạn, hô hấp càng ngày càng khó khăn, vốn là gương mặt xinh đẹp ngày càng đỏ lên. Cuối cùng, trong mắt của nàng bắt đầu xuất hiện hoảng sợ. Bởi vì nàng phát hiện mình không có cánh nào chống cự được Thích Ngạo Sương. Nữ nhân bề ngoài nhu nhược nhưng mà sức mạnh lại không lường được.
"Ngươi, ngươi là thứ gì mà lại dám uy hiếp ta. . . . . ." giọng nói lạnh lùng của Thích Ngạo Sương vang lên.
Dực vương hoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương, nàng ta có cảm giác như Tử Thần đang đứng trước mặt. Thiếu nữ trước mắt hệt như Tử Thần, mang theo hơi thở lạnh lẽo chết choc, không giống trước đó, rốt cuộc là tại sao?
"Ngạo Sương, Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên dĩ nhiên biết đây là chuyện gì xảy ra, một Thích Ngạo Sương khác. Thích Ngạo Sương bá đạo, khát máu lại xuất hiện!
"Đồ của ta, ngươi cũng dám nhúng chàm?" Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười một tiếng, nụ cười này cơ hồ khiến Dực vương hồn bay phách tán. Loại cảm giác áp bức này lần đầu tiên nàng ta gặp phải.
"Ngạo Sương, đừng giết nàng ta." Phong Dật Hiên khẽ cau mày, có chút khẩn trương ngăn hành động của Thích Ngạo Sương lại. Nếu giết Dực Vương ở đây, chuyện sau này sẽ vô cùng phiền toái.
"Ngươi thích nàng?" Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Phong Dật Hiên, ánh mắt bắt đầu lạnh xuống .
"Làm sao có thể, nhưng hiện tại không thể giết nàng. Giết nàng, chúng ta lại phải tìm Dực Vương mới." Phong Dật Hiên lắc đầu giải thích.
Thích Ngạo Sương khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng phất tay, Dực vương liền rơi trên mặt đất, xương cốt nàng ta chắc đã gãy hết, trên đất một hố sâu khổng lồ. Tiếng vang lớn vọng khắp lâu đài. Dực Vương hôn mê bất tỉnh.Thích Ngạo Sương mặt lạnh lùng quay lại lâu đài
Phong Dật hiên nhìn Dực vương nằm trên đất, trong lòng có chút phiền não. Dực vương này đúng là gieo gió gặt bão, tình huống hiện tại nên giải thích sao đây?
Rất nhanh, đã có người tới. Nhanh nhất là Nguyệt Vương, Mễ Tu Tư và Áo Trắng, Tẫn Diêm, Lai Lỵ theo ở phía sau cách đó không xa.
"Đây là thế nào? Người của Thiên Vương tới?" Nguyệt Vương thấy Dực Vương hôn mê, vội vàng tiến lên đỡ.
Sắc mặt Phong Dật hiên trầm xuống, không nói gì.
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương lạnh lùng, ánh mắt khẽ lưu chuyển, dời đến trên người Áo Trắng.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Mễ Tu Tư khẽ cau mày, hắn cảm thấy chuyện hình như có chút bất thường, hơn nữa nét mặt của Phong Dật Hiên có chút cổ quái.
Thích Ngạo Sương chậm rãi đi về phía Lãnh Lăng Vân, lòng của Lãnh Lăng Vân không biết vì sao luống cuống loạn , nhưng cố gắng bình tĩnh nhìn Thích Ngạo Sương. Ánh mắt của Thích Ngạo Sương giống như lưu luyến, lại giống như nóng bỏng. . . . . . Chậm rãi, từ từ, Thích Ngạo Sương đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm được cằm của Áo Trắng.
"Ta sẽ đem các ngươi trở về. . . . . ." thanh âm của Thích Ngạo Sương lay động, không ngừng lập lại trong lòng của tất cả mọi người ở đây.
"Ngạo Sương. . . . . ." ánh mắt của Áo Trắng phức tạp tới cực điểm, đáy mắt có nghi ngờ, còn có ưu thương thật sâu.
"Đợi ta lấy lại được lực lượng. . . . . ." ánh mắt của Thích Ngạo Sương càng ngày càng tan rã, tiếp thân hình thoắt một cái, mềm oặt ngã xuống thiếp đi.
Áo Trắng không có một tia do dự, lập tức vươn tay ôm lấy Thích Ngạo Sương.
Không gian mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương trong ngực Áo Trắng. Biết Thích Ngạo Sương mới vừa rồi không phải là Thích Ngạo Sương mà họ biết.
Lai Lỵ kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương, lại thấy Dực Vương bị thương không nhẹ, kinh ngạc nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Tẫn Diêm : "Tẫn Diêm đại ca, đây là chuyện gì xảy ra ?"
Tẫn Diêm rủ thấp xuống lông mi, nhẹ nhàng than thở: "Đừng hỏi. Về sau sẽ nói cho muội biết."
Lai Lỵ nghi ngờ nhìn Tẫn Diêm, lại nhìn Thích Ngạo Sương, quyết định không hỏi nữa.
Lúc này, bọn hộ vệ cũng chạy tới, thấy Dực Vương bị thương thì hốt hoảng.
"Nơi này không có việc gì, tất cả lui ra." Áo Trắng trầm giọng nói với bọn hộ vệ.
Bọn hộ vệ nghi ngờ nhìn Nguyệt Vương đang ôm Dực Vương, Áo Trắng lại đang ôm Thích Ngạo Sương, trong lòng ngho hoặc không thôi.
"Ta nói, không có việc gì. Không cần để cho ta nói lần thứ hai." thanh âm Áo trắng dần dần lạnh xuống.
Bọn hộ vệ vừa thấy thái độ Áo Trắng như vậy vội vàng hành lễ lui xuống.
Áo trắng nhìn Thích Ngạo Sương trong ngực mình, đáy mắt thoáng qua đau đớn, nhưng thoáng qua rồi biến mất, lại nói với Phong Dật Hiên: "Ôm nàng đi vào nghỉ ngơi đi."
Phong Dật Hiên cau mày, muốn nhìn xem cảm xúc của Áo Trắng là gì, thấy được Áo Trắng một mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng mà đáy mắt lại xao động khác thường.
Phong Dật hiên cẩn thận ôm Thích Ngạo Sương hậu, áo trắng xoay người nhận lấy Dực Vương trong tay Nguyệt Vương, quay đầu hướng tòa thành trở về.
Phong Dật Hiên khẽ cau mày, cũng ôm Thích Ngạo Sương đi phía sau. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng vội vàng đi theo.
Tẫn Diêm đứng tại chỗ hồi lâu vẫn không nhúc nhích, nhìn cái hố rất sâu đó mà không nói gì, Lai Lỵ cũng đứng cạnh hắn.
Qua thật lâu, Tẫn Diêm mới khẽ ngẩng đầu, nhìn Lai Lỵ, có chút kinh ngạc nói: "Làm sao muôi vẫn còn ở đây?"
"Ta đương nhiên là muốn đi theo Tẫn Diêm đại ca rồi." Lai Lỵ nói chuyện giống như hiển nhiên phải vậy.
Tẫn Diêm lộ ra nụ cười thản nhiên, không nói thêm gì nữa, mà là nhẹ giọng nói: "Như vậy chúng ta đi về nghỉ ngơi đi."
"Tẫn Diêm đại ca, ngươi có tâm sự." Lai Lỵ không động mà lại chân thanh nói với Tẫn Diêm như thế.
Tẫn Diêm cũng không bác bỏ, mà là gật đầu một cái: "Đúng vậy, ta đang lo lắng cho tiểu thư."
"Huynh đang lo lắng cho Ngạo Sương tỷ tỷ sao? Tại sao? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?" nghi ngờ trong lòng Lai Lỵ càng lớn.
"Mới vừa rồi tiểu thư mang cho muội cảm giác gì?" Tẫn Diêm trầm giọng hỏi.
"Rất đáng sợ, rất lạnh, rất cường đại, không giống lúc trước nhưng mà họ chính là một người nha." Lai Lỵ nghiêm túc trả lời, cũng nói ra sự nghi ngờ của mình.
"Đúng vậy, họ chính là một người. Tiểu thư có hai nhân cách. Một người trong đó chính là người muội vừa nói, cường đại mà lạnh lẽo, ẩn sâu trong cơ thể tiểu thư, thỉnh thoảng sẽ thức tỉnh." Sắc mặt của Tẫn Diêm càng ngày càng khó coi, " Một người không thể tồn tại hai ý chí, mỗi người chỉ có một linh hồn mà thôi."
"Cái gì? Vậy thì làm sao?" sắc mặt của Lai Lỵ cũng thay đổi.
"Cắn nuốt." Tẫn Diêm có chút gian nan nói ra như vậy hai chữ .
"Ý của huynh là ý chí cường đại đó sẽ cắn nuốt Ngạo Sương tỷ tỷ trước đây?" Lai Lỵ kinh hãi há to miệng.
"Một cái thân thể có hai ý chí, chỉ có hai trường hợp, một là cắn nuốt lẫn nhau, hai là dung hợp lẫn nhau, nhưng dung hợp có chút khó khăn. . . . . ." Tẫn Diêm nói xong những thứ này đã sắc mặt tái nhợt.
"Ngạo Sương. . . . . ." Không biết từ lúc nào thì Phong Dật Hiên đã đứng ở phía sau của nàng.
"Ừ." Thích Ngạo Sương không quay đầu lại, chỉ là nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Lãnh Lăng Vân chỉ là chưa khôi phục trí nhớ mà thôi, nàng không cần phải để ý quá, chờ hắn khôi phục lại thì tốt rồi." thanh âm nhẹ nhàng của Phong Dật Hiên vang lên sau lưng của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, quay đầu, nhìn chằm chằm Phong Dật Hiên, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: "Dật Hiên, chàng đang nói tốt giúp Lăng Vân sao?"
"Không, ta chỉ không muốn thấy nàng mất hứng mà thôi." Phong Dật hiên cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp cũng đi lên trước , tựa vào hàng rào cao lớn, cũng nhìn mặt biển.
Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, tiếp lại mỉm cười, đang muốn nói gì, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, thấy Dực Vương đứng phía sau bọn họ.
"Dực vương." Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên nhẹ nhàng chào hỏi.
Vậy mà Dực Vương không lên tiếng, trầm mặc nhìn hai người.
"Có chuyện gì sao?" Phong Dật Hiên khẽ cau mày, hắn không thích nữ nhân này. Nữ nhân này trước mặt Lãnh Lăng Vân thì luôn bày ra bộ dáng nhu nhược. Ngồi lên vị trí Dực Vương đó, có thể là người nhu nhược được chăng?
"Ngươi chính là Thích Ngạo Sương." Không phải giọng điệu hỏi thăm , mà là khẳng định.
"Vâng" Thích Ngạo Sương nhìn Dực vương trên mặt âm trầm, khẽ nhíu mày.
"Ha ha, ngươi chính là người Áo Trắng nhớ thương. Ngươi cũng chả có gì đặc biệt." Dực vương dứt lời ưỡn bộ ngực vĩ đại của mình ra phía trước, miệt thị nhìn Thích Ngạo Sương.
Sắc mặt Phong Dật Hiên trở nên khó coi, tạm thời nhẫn nại, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Thích Ngạo Sương cười nhạt, nữ nhân này chính là tới ra oai với nàng sao? Khoe khoang vóc người với cả chiều cao, chỉ sợ rằng không chỉ như vậy. . . . . .
Quả nhiên, ánh mắt của Dực Vương biến đổi, lạnh lùng nhìn Thích Ngạo Sương, trầm giọng nói: "Thích Ngạo Sương, ta cảnh cáo ngươi, Áo Trắng là của ta. Nếu như ngươi muốn cởi Tu La Phong Ấn thì sớm cánh xa áo trắng ra một chút."
"Dực Vương, ngươi hãy tự trọng! Áo Trắng không phải là thuộc sỏ hữu của ai cả, hắn chỉ thuộc về chính bản taan hắn. Nếu là hắn lựa chọn ngươi, chúng ta không lời nào để nói, nhưng ngươi lại tới đây uy hiếp ta, thật làm mất mặt thân phận Dực Vương của ngươi!" Không đợi Thích Ngạo Sương có phản ứng, Phong Dật Hiên đã nổi giận.
"Hừ! ta chỉ muốn các ngươi và Áo Trắng giữ khoảng cách, đạt được mục đích thì mau biến mất trước mặt ta, Áo Trắng tự nhiên sẽ trở thành của ta." Dực Vương ngấc đầu lên cao ngạo nhìn Thích Ngạo Sương hừ lạnh nói.
"Dực vương! Ngươi thật vô sỉ!" Phong Dật Hiên nổi giận, sắc mặt trầm xuống.
"Xin chú ý từ ngữ của ngươi. . . . . . A. . . . . . á. . . . . ." lời nói của Dực vương chưa kịp nói ra ngoài đã bị ngắt.
Cổ của nàng đã bị tay phải Thích Ngạo Sương bóp lấy, Thích Ngạo Sương chậm rãi nâng tay lên cao, đem thân thể Dực Vương chậm rãi nâng lên khỏi mặt đất. Dực Vương hai tay nắm chặt tay phải của Thích Ngạo Sương, liều mạng giãy giụa, làm thế nào cũng tránh không được. Hai chân của nàng bắt đầu đạp loạn, hô hấp càng ngày càng khó khăn, vốn là gương mặt xinh đẹp ngày càng đỏ lên. Cuối cùng, trong mắt của nàng bắt đầu xuất hiện hoảng sợ. Bởi vì nàng phát hiện mình không có cánh nào chống cự được Thích Ngạo Sương. Nữ nhân bề ngoài nhu nhược nhưng mà sức mạnh lại không lường được.
"Ngươi, ngươi là thứ gì mà lại dám uy hiếp ta. . . . . ." giọng nói lạnh lùng của Thích Ngạo Sương vang lên.
Dực vương hoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương, nàng ta có cảm giác như Tử Thần đang đứng trước mặt. Thiếu nữ trước mắt hệt như Tử Thần, mang theo hơi thở lạnh lẽo chết choc, không giống trước đó, rốt cuộc là tại sao?
"Ngạo Sương, Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên dĩ nhiên biết đây là chuyện gì xảy ra, một Thích Ngạo Sương khác. Thích Ngạo Sương bá đạo, khát máu lại xuất hiện!
"Đồ của ta, ngươi cũng dám nhúng chàm?" Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười một tiếng, nụ cười này cơ hồ khiến Dực vương hồn bay phách tán. Loại cảm giác áp bức này lần đầu tiên nàng ta gặp phải.
"Ngạo Sương, đừng giết nàng ta." Phong Dật Hiên khẽ cau mày, có chút khẩn trương ngăn hành động của Thích Ngạo Sương lại. Nếu giết Dực Vương ở đây, chuyện sau này sẽ vô cùng phiền toái.
"Ngươi thích nàng?" Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Phong Dật Hiên, ánh mắt bắt đầu lạnh xuống .
"Làm sao có thể, nhưng hiện tại không thể giết nàng. Giết nàng, chúng ta lại phải tìm Dực Vương mới." Phong Dật Hiên lắc đầu giải thích.
Thích Ngạo Sương khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng phất tay, Dực vương liền rơi trên mặt đất, xương cốt nàng ta chắc đã gãy hết, trên đất một hố sâu khổng lồ. Tiếng vang lớn vọng khắp lâu đài. Dực Vương hôn mê bất tỉnh.Thích Ngạo Sương mặt lạnh lùng quay lại lâu đài
Phong Dật hiên nhìn Dực vương nằm trên đất, trong lòng có chút phiền não. Dực vương này đúng là gieo gió gặt bão, tình huống hiện tại nên giải thích sao đây?
Rất nhanh, đã có người tới. Nhanh nhất là Nguyệt Vương, Mễ Tu Tư và Áo Trắng, Tẫn Diêm, Lai Lỵ theo ở phía sau cách đó không xa.
"Đây là thế nào? Người của Thiên Vương tới?" Nguyệt Vương thấy Dực Vương hôn mê, vội vàng tiến lên đỡ.
Sắc mặt Phong Dật hiên trầm xuống, không nói gì.
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương lạnh lùng, ánh mắt khẽ lưu chuyển, dời đến trên người Áo Trắng.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Mễ Tu Tư khẽ cau mày, hắn cảm thấy chuyện hình như có chút bất thường, hơn nữa nét mặt của Phong Dật Hiên có chút cổ quái.
Thích Ngạo Sương chậm rãi đi về phía Lãnh Lăng Vân, lòng của Lãnh Lăng Vân không biết vì sao luống cuống loạn , nhưng cố gắng bình tĩnh nhìn Thích Ngạo Sương. Ánh mắt của Thích Ngạo Sương giống như lưu luyến, lại giống như nóng bỏng. . . . . . Chậm rãi, từ từ, Thích Ngạo Sương đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm được cằm của Áo Trắng.
"Ta sẽ đem các ngươi trở về. . . . . ." thanh âm của Thích Ngạo Sương lay động, không ngừng lập lại trong lòng của tất cả mọi người ở đây.
"Ngạo Sương. . . . . ." ánh mắt của Áo Trắng phức tạp tới cực điểm, đáy mắt có nghi ngờ, còn có ưu thương thật sâu.
"Đợi ta lấy lại được lực lượng. . . . . ." ánh mắt của Thích Ngạo Sương càng ngày càng tan rã, tiếp thân hình thoắt một cái, mềm oặt ngã xuống thiếp đi.
Áo Trắng không có một tia do dự, lập tức vươn tay ôm lấy Thích Ngạo Sương.
Không gian mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương trong ngực Áo Trắng. Biết Thích Ngạo Sương mới vừa rồi không phải là Thích Ngạo Sương mà họ biết.
Lai Lỵ kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương, lại thấy Dực Vương bị thương không nhẹ, kinh ngạc nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Tẫn Diêm : "Tẫn Diêm đại ca, đây là chuyện gì xảy ra ?"
Tẫn Diêm rủ thấp xuống lông mi, nhẹ nhàng than thở: "Đừng hỏi. Về sau sẽ nói cho muội biết."
Lai Lỵ nghi ngờ nhìn Tẫn Diêm, lại nhìn Thích Ngạo Sương, quyết định không hỏi nữa.
Lúc này, bọn hộ vệ cũng chạy tới, thấy Dực Vương bị thương thì hốt hoảng.
"Nơi này không có việc gì, tất cả lui ra." Áo Trắng trầm giọng nói với bọn hộ vệ.
Bọn hộ vệ nghi ngờ nhìn Nguyệt Vương đang ôm Dực Vương, Áo Trắng lại đang ôm Thích Ngạo Sương, trong lòng ngho hoặc không thôi.
"Ta nói, không có việc gì. Không cần để cho ta nói lần thứ hai." thanh âm Áo trắng dần dần lạnh xuống.
Bọn hộ vệ vừa thấy thái độ Áo Trắng như vậy vội vàng hành lễ lui xuống.
Áo trắng nhìn Thích Ngạo Sương trong ngực mình, đáy mắt thoáng qua đau đớn, nhưng thoáng qua rồi biến mất, lại nói với Phong Dật Hiên: "Ôm nàng đi vào nghỉ ngơi đi."
Phong Dật Hiên cau mày, muốn nhìn xem cảm xúc của Áo Trắng là gì, thấy được Áo Trắng một mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng mà đáy mắt lại xao động khác thường.
Phong Dật hiên cẩn thận ôm Thích Ngạo Sương hậu, áo trắng xoay người nhận lấy Dực Vương trong tay Nguyệt Vương, quay đầu hướng tòa thành trở về.
Phong Dật Hiên khẽ cau mày, cũng ôm Thích Ngạo Sương đi phía sau. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng vội vàng đi theo.
Tẫn Diêm đứng tại chỗ hồi lâu vẫn không nhúc nhích, nhìn cái hố rất sâu đó mà không nói gì, Lai Lỵ cũng đứng cạnh hắn.
Qua thật lâu, Tẫn Diêm mới khẽ ngẩng đầu, nhìn Lai Lỵ, có chút kinh ngạc nói: "Làm sao muôi vẫn còn ở đây?"
"Ta đương nhiên là muốn đi theo Tẫn Diêm đại ca rồi." Lai Lỵ nói chuyện giống như hiển nhiên phải vậy.
Tẫn Diêm lộ ra nụ cười thản nhiên, không nói thêm gì nữa, mà là nhẹ giọng nói: "Như vậy chúng ta đi về nghỉ ngơi đi."
"Tẫn Diêm đại ca, ngươi có tâm sự." Lai Lỵ không động mà lại chân thanh nói với Tẫn Diêm như thế.
Tẫn Diêm cũng không bác bỏ, mà là gật đầu một cái: "Đúng vậy, ta đang lo lắng cho tiểu thư."
"Huynh đang lo lắng cho Ngạo Sương tỷ tỷ sao? Tại sao? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?" nghi ngờ trong lòng Lai Lỵ càng lớn.
"Mới vừa rồi tiểu thư mang cho muội cảm giác gì?" Tẫn Diêm trầm giọng hỏi.
"Rất đáng sợ, rất lạnh, rất cường đại, không giống lúc trước nhưng mà họ chính là một người nha." Lai Lỵ nghiêm túc trả lời, cũng nói ra sự nghi ngờ của mình.
"Đúng vậy, họ chính là một người. Tiểu thư có hai nhân cách. Một người trong đó chính là người muội vừa nói, cường đại mà lạnh lẽo, ẩn sâu trong cơ thể tiểu thư, thỉnh thoảng sẽ thức tỉnh." Sắc mặt của Tẫn Diêm càng ngày càng khó coi, " Một người không thể tồn tại hai ý chí, mỗi người chỉ có một linh hồn mà thôi."
"Cái gì? Vậy thì làm sao?" sắc mặt của Lai Lỵ cũng thay đổi.
"Cắn nuốt." Tẫn Diêm có chút gian nan nói ra như vậy hai chữ .
"Ý của huynh là ý chí cường đại đó sẽ cắn nuốt Ngạo Sương tỷ tỷ trước đây?" Lai Lỵ kinh hãi há to miệng.
"Một cái thân thể có hai ý chí, chỉ có hai trường hợp, một là cắn nuốt lẫn nhau, hai là dung hợp lẫn nhau, nhưng dung hợp có chút khó khăn. . . . . ." Tẫn Diêm nói xong những thứ này đã sắc mặt tái nhợt.
/234
|