Lúc này Khắc Lôi Nhã giống như một pho tượng cực kỳ xinh đẹp, in đậm dấu ấn vào trong mắt, trong lòng mọi người.
Khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt kiên định, mái tóc tung bay…
“Hưu” tiếng xé gió thật dài, nghe như bản nhạc du dương phá tan bầu trời âm u. Một đạo ánh sáng màu vàng óng xẹt qua mọi người.
Phanh! Tiếng nổ mạnh phía chân trời khiến mọi người bị chấn động.
Thành chủ quên cả suy nghĩ, sững sờ nhìn cảnh tượng trên bầu trời, không thể nói được gì.
Đầu các Ma Pháp Sư cũng trống rỗng, dừng tất cả mọi động tác, kinh ngạc nhìn bầu trời.
Binh sĩ thủ thành và ở trong thành, cùng với các cư dân đang cầu nguyện đầy sợ hãi, tất cả đều ngửa đầu lên nhìn theo một màn tựa như kỳ tích này.
Ngọn lửa màu vàng lộng lẫy nổ tung trên không trung, tiếng xé gió vang lên liên tiếp. Bầu trời xám xịt được chiếu rọi, ánh sáng màu vàng xua tan sự sợ hãi trong lòng mọi người.
Sau đó, ngoài biển vang lên tiếng động vật biển gầm lên đau đớn, bén nhọn đến chói cả tai. Từng đợt sóng đánh lên tường thành vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, từ rất xa cũng có thể nghe thấy được.
Đứa ngốc cũng biết được những động vật biển đau đớn có liên quan đến cảnh tượng rực rỡ vừa rồi!
Ma Pháp Sư đứng trên tường thành há hốc miệng, không thể tin mà nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt. Uy lực này tuyệt đối không thể phát ra từ một mũi tên ma pháp! Thiếu nữ thoạt nhìn vô cùng tầm thường này là một Ma Pháp Sư! Hơn nữa còn là Ma Pháp Sư có thực lực vượt qua tất cả Ma Pháp Sư ở đây!
“Rầm rầm rầm” tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, nước biển dâng lên cuồn cuộn. Động vật biển gào thét cực kỳ khổ sở, lăn lộn rồi lặn xuống nước, biến mất không tăm tích. Không ai để ý đến Đông Phong Hầu mặc áo khoác rộng đang im lặng đứng đó. Khiến động vật biển giả bộ một chút không phải là việc khó với hắn.
Tiếng gầm gừ càng ngày càng xa, sóng biển càng ngày càng nhỏ. Bầu trời âm u sáng dần lên. Mây đen chậm rãi tản đi. Mặt trời từ từ nhô ra. Nước biển bao phủ ngoài tường thành cũng rút dần, từ từ hiện ra diện mạo vốn có của hải cảng.
Mọi người kinh ngạc nhìn kỳ tích trên bầu trời, thật lâu sau cũng chưa thể phục hồi tinh thần được.
Ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ, ấm áp chiếu rọi từng góc nhỏ của thành Thủy Bình; chiếu rọi trên mỗi người.
Bọn lính canh trên tường thành nhìn thiếu nữ đứng ngạo nghễ bằng ánh mắt kinh ngạc. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt thiếu nữ lạnh nhạt, gió nhẹ nhàng phất qua mái tóc của nàng. Vào giờ khắc này mọi người thấy thiếu nữ đang tỏa hào quang vạn trượng. Nháy mắt một cái lại chỉ thấy một thiếu nữ tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa.
“Vậy là động vật biển đã rút lui và sẽ không bao giờ trở lại nữa?” thành chủ kinh ngạc nhìn hải cảng đang từ từ hiện ra, sững sờ hỏi.
“Đúng vậy. Sẽ không trở lại nữa. Hôm qua chúng ta đã tìm ra nguyên nhân động vật biển tập kích hải cảng.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng trả lời.
“Động vật biển chỉ muốn cho loài người một bài học. Mọi người không thể khai thác cá bừa bãi như thế. Thành chủ ngài nên suy tính chính sách mới, ví dụ như nuôi cá chứ không phải chỉ bắt cá như vậy…” Tạp Mễ Nhĩ bày ra dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt, che chở Khắc Lôi Nhã.
“Vậy sao?” mặt thành chủ biến sắc, nhìn Khắc Lôi Nhã, muốn lấy đáp án khẳng định từ nàng.
“Đúng vậy, thành chủ đại nhân. Tin rằng ngài sẽ xử lý việc này thật tốt. Động vật biển đã rút lui và không tập kích nữa. Tin rằng dưới sự lãnh đạo của ngài thành Thủy Bình sẽ khôi phục sự phồn vinh thịnh vượng một cách nhanh nhất.” Khắc Lôi Nhã ăn nói lung tung. Dĩ nhiên không thể cho thành chủ biết màn họ vừa nhìn thấy là nửa thật nửa giả. Nhân tiện dạy cho nhân loại tham lam một đạo lý phải duy trì sự phát triển bền vững cũng tốt. Không hạn chế đánh bắt cá thì sớm muộn gì tài nguyên cũng bị cạn kiệt.
Khắc Lôi Nhã nói ra nguyên nhân động vật biển tập kích khiến cho mọi người thổn thức không thôi. Họ không thể tìm ra nguyên nhân nào hợp lý hơn. Thức ăn có liên quan đến sự sinh tồn của động vật biển. Thành Thủy Bình là nơi có sản lượng hải sản lớn nhất cả nước. Lượng hải sản được vận chuyển mỗi ngày rất lớn.
Khắc Lôi Nhã không ngờ được rằng chỉ một lý do mình vô tâm nói ra lại có thể giúp thành Thủy Bình trở thành một trong ba hải cảng lớn nhất đại lục Tích Lan sau này! Thành Thủy Bình sau này là một viên ngọc tỏa sáng của nước An Mạt Cách Lan. Tất nhiên, đây là chuyện sau này.
Chuyện quan trọng bây giờ là phải đối phó với sự cảm tạ nhiệt tình của cư dân thành Thủy Bình và sự khen ngợi của thành chủ.
“Xin các vị lưu lại hai ngày, chỉ hai ngày thôi. Ta đã báo cho đế đô. Phần thưởng của Hoàng đế bệ hạ sẽ nhanh tới thôi. Nhất định phải tiếp nhận lòng biết ơn chân thành của nhân dân thành Thủy Bình. Các vị nhất định phải tham gia nghi thức nhận thưởng!” thành chủ đại nhân tận tình khuyên.
“Được. Làm phiền thành chủ đại nhân chuẩn bị thật tốt đồ dùng ra biển cho chúng ta. Dĩ nhiên phải là thuyền và thuyền trưởng, thủy thủ tốt nhất như ngài đồng ý nha.” Khắc Lôi Nhã cười nhạt một tiếng, đồng ý. Sắc mặt của mọi người thì khác nhau. Thật muốn ở lại tham gia nghi thức nhận thưởng nhàm chán? Rồi chờ người của thần điện Quang Minh đuổi theo?
Tạp Mễ Nhĩ nhàn nhã tựa vào cửa sổ nhìn chim biển màu trắng bay lượn đầy trời. Hắn rất rõ ràng rằng tiểu nha đầu Khắc Lôi Nhã này sẽ không ngồi chờ người của thần điện Quang Minh đuổi tới.
Thành chủ đại nhân lấy được lời hứa, cười rất hài lòng rồi ra cửa, đi chuẩn bị.
“Thật phiền phức. Khắc Lôi Nhã, đến cửa ngươi còn không dám bước ra mà lại muốn tham gia cái nghi thức khen thưởng kia à?” Hạ Thiên ảo não đá đá chân ghế. Họ vừa ra khỏi cửa thì bị vây quanh ngay lập tức. Quà tặng chất đống đến mức muốn đè chết bọn họ. Vậy nên họ mới nhờ thành chủ chuẩn bị những vật dụng cần thiết để đi biển.
Danh tiếng Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo truyền đến từng nhà dân trong thành Thủy Bình chỉ trong một đêm. Thiếu nữ đeo cung tên ma pháp nhìn rất bình thường ấy là một Ma Pháp Sư có thực lực rất mạnh. Nàng dẫn theo thành viên không nhiều lắm chiến đấu rất kịch liệt với động vật biển đang tấn công đầy điên cuồng, mạnh mẽ. Chỉ một lần đã đánh lui bọn chúng, đem lại sự phồn vinh, an bình cho thành Thủy Bình. Ngay cả thành chủ và tất cả các Ma Pháp Sư trong thành cũng không làm được chuyện này mà thiếu nữ ấy và đoàn Dong Binh của nàng lại làm được!
Phải có thực lực mạnh và vinh dự lớn như thế nào! Không ít người còn nói khoác rằng đã tận mắt chứng kiến dáng người mạnh mẽ của thiếu nữ này.
Trong một đêm, Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo trở thành anh hùng của thành Thủy Bình! Chuyện của bọn họ được lan truyền. Hoàng đế bệ hạ ở đế đô đích thân hạ lệnh khen thưởng.
Hai ngày sau, ánh nắng mặt trời rực rỡ, thành Thủy Bình hài hòa sầm uất như trước đây.
Mọi người trong thành đổ xô ra đường. Tất cả mọi người tập trung lại một hướng.
Đó chính là quảng trường của thành Thủy Bình, không xa phủ thành chủ mấy.
Hôm nay là ngày thành chủ khen thưởng những anh hùng của họ.
Quảng trường cực kỳ náo nhiệt. Tất cả đều rướn cao cổ lên chờ đợi anh hùng của bọn họ xuất hiện.
Thành chủ thay đổi cách ăn mặc, tinh thần phấn khởi mà rút lui khỏi đài cao. Không khí càng trở nên nhiệt liệt hơn. Bọn họ biết mình có thể tận mắt thấy được những anh hùng đã cứu vớt thành Thủy Bình rồi.
“Các vị, rất vinh hạnh khi có thể bình yên vô sự mà đứng ở đây để cùng cảm nhận ánh mặt trời rực rỡ với các vị. Chúng ta cũng biết rằng mọi chuyện tốt đẹp này đều là do một người và các thành viên trong đoàn của nàng ban tặng. Chính nàng là anh hùng đã đuổi những động vật biển điên cuồng đi – Bạch Tiểu Nguyệt!” thành chủ hùng hồn tuyên bố.
Quần chúng phía dưới hoan hô nhiệt liệt. Tiếng vỗ tay vang dội bầu trời.
“Sau đây, xin mời Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo ~~~” thành chủ mỉm cười, giơ tay làm động tác mời.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tiếng hoan hô rung trời. Mọi người trên quảng trường liều mạng vỗ tay.
Nhưng không có ai xuất hiện. Thiếu nữ nhìn rất bình thường nhưng có thực lực cường hãn, mang cung tên trên lưng không xuất hiện.
Thành chủ khẽ cau mày, cất cao giọng lần nữa, giơ tay ra: “Sau đây, xin mời anh hùng Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo ~~~~”
Tiếng vỗ tay như sấm. Tiếng hoan hô tung trời. Mọi người ra sức vỗ tay.
Nhưng vẫn không có ai xuất hiện. Thiếu nữ tài hoa trong truyền thuyết không xuất hiện.
Khóe miệng thành chủ giựt giựt, sắc mặt thay đổi.
Mọi người chăm chú lắng nghe, nhìn thành chủ đại nhân đầy tha thiết và cả nghi ngờ. Ông luôn luôn bình tĩnh nhưng lúc này có vẻ sốt ruột.
“Sau đây ~~” thành chủ đại nhân kéo dài giọng muốn vớt vát, nhưng có người nhanh chóng đi tới, ghé vào tai ông nói gì đó.
Mọi người trên quảng trường nhìn thành chủ đại nhân cho dù có đối mặt với động vật biển đang cuồng bạo cũng thấy chết không sờn; đối mặt với việc thành phố sắp bị phá hủy cũng không đổi sắc mặt; ngày thường vẫn ung dung bình thản – lúc này có sắc mặt rất đặc sắc.
Tất cả chăm chú lắng nghe. Gió lạnh thổi vù vù.
“A ---“ một con chim biển kêu lên một tiếng, bay qua quảng trường. Sau đó một đống phân chim hoa lệ rớt xuống trên vai thành chủ đại nhân, đánh thức người đang hóa đá.
Lúc này Khắc Lôi Nhã đang híp mắt nằm trên ghế ở trên thuyền. Tạp Mễ Nhĩ cười dịu dàng, rót nước trái cây cho Khắc Lôi Nhã một cách tao nhã. Bạch Đế đang hưởng thụ bánh ngọt ngon lành trên bàn.
Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm lần đầu được ra biển nên đứng ở mạn thuyền, hưng phấn nhìn biển rộng xanh thẳm không nhìn thấy bờ. Tẫn Diêm ngồi im lặng không xa sau lưng Khắc Lôi Nhã. Đông Phong Hầu tay năm tay mười, ăn rất ngon lành. Ngõa Nhĩ Đa hài lòng nằm trên ghế hưởng thụ ánh mặt trời. Phong Báo phơi nắng trên sàn.
Hắc Long Bản nằm trong góc, nôn không ngừng. Con rồng đen cường đại kiêu ngạo này bị sau sóng. Đúng vậy, hắn hoa lệ mà say sóng.
“Đoàn trưởng, điểm tâm này thế nào?” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười.
“Nước trái cây và bánh ngọt phó đoàn làm là độc nhất vô nhị.” Khắc Lôi Nhã híp mắt, không chút để ý mà nói.
Tạp Mễ Nhĩ cười đầy tao nhã, cao quý, bưng trà vào khoang thuyền, tiếp tục cam tâm tình nguyện tạo ra nước trái cây mới cho Khắc Lôi Nhã.
Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn trợn mắt nhìn một màn trước mắt, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Thuyền lớn nhất của thành Thủy Bình và thuyền trưởng, thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất đều thuộc về Khắc Lôi Nhã. Động vật biển bị đuổi đi. Hai huynh muội Lý thị cảm thấy trong đó có vấn đề nhưng lại không tìm được cơ hội hỏi Khắc Lôi Nhã. Hai người thầm hạ quyết tâm nhất định phải hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Gió êm sóng lặng, mỗi ngày của đoàn người đều trôi qua rất vừa lòng. Dù có bão cũng không sợ vì có thuyền trưởng và thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất ở đây.
Vì vậy, câu cá cứ câu cá, hưởng thụ ánh nắng mặt trời cứ hưởng thụ ánh nắng mặt trời, ăn cứ ăn, làm nước trái cây cứ làm nước trái cây, và ói cứ ói…
Một ngày, một hồi chuông báo động dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh trên thuyền.
Không phải có bão, mà là cướp biển!
“Địch tấn công!”
“Chuẩn bị!”
“Cảnh giới!”
Tiếng chuông báo động vang lên dồn dập. Trên sàn thuyền vang lên tiếng bước chân chỉnh tề.
Đoàn thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất này không chỉ là thủy thủ mà còn là quân nhân của đế quốc!
Đoàn người Khắc Lôi Nhã không hành động. Một toán người vũ trang đầy đủ nhanh chóng xuất hiện trên sàn thuyền.
“Thuyền trưởng, tình hình thế nào?” Khắc Lôi Nhã đứng lên, đi tới mạn thuyền nhìn thuyền trưởng đứng nghiêm bên cạnh, trầm giọng hỏi.
Thuyền trưởng buông ống nhòm trên tay ra, sắc mặt nặng nề, nói: “Bạch trưởng đoàn, có chút rắc rối. Là đám cướp biển Hồng Khô Lâu (đầu lâu màu đỏ).”
“Hả?” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, trầm ngâm. Xa xa có mấy chiếc thuyền lớn đang tới gần. Trên cột buồm treo cờ màu đen thêu đầu lâu màu đỏ xấu xí dữ tợn.
“Đám cướp biển Hồng Khô Lâu xuất quỷ nhập thần, tàn khốc vô tình. Nếu gặp hàng hóa của thương nhân nhất định sẽ đoạt hết, giết sạch nam nhân còn nữ nhân thì bán làm đầy tớ. Đế quốc đã nhiều lần phái binh vây quét nhưng không tiêu diệt hết được bởi vì bọn chúng rất quen thuộc với thời tiết và đá ngầm trên biển.” Tạp Mễ Nhĩ tiến lên, sửa lại mái tóc một cách ưu nhã, khoe khoang học thức của mình, “Năm ngoái đế quốc phái 20 chiếc thuyền để vây quét, 8 chiếc bị đánh chìm, 7 chiếc hư hỏng nặng. Đám cướp biển Hồng Khô Lâu chỉ bị hư hại nhẹ 1 chiếc thuyền.”
Sắc mặt thuyền trưởng không tốt chút nào. Nam tử tóc vàng, mắt xanh bên cạnh có giọng nói rất dịu dàng nhưng nói ra lời nào cũng tràn đầy khí thế bức người, nói trúng tim đen. Quả thật đế quốc không có cách nào với đám cướp biển này bởi vì thuyền trưởng của chúng là một Ma Pháp Sư rất lợi hại. Mỗi lần giao thủ quân đội của đế quốc đều không chiếm được lợi thế.
“À…” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ gì đó. Xem ra đối phương không phải là nhân vật nhỏ. Như vậy bọn họ có nên ra tay sớm một chút không?
“Ẩn nấp, chuẩn bị bắn!” thuyền trưởng ra lệnh. Tất cả thủy thủ tìm đến nơi bí mật, cầm cung tên nhắm phía trước.
“Bạch trưởng đoàn, mời các vị cũng ẩn nấp đi. Đối phương có cung tiễn thủ có thực lực rất cường hãn.” Mặt thuyền trưởng nặng nề, khuyên bảo.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, ý bảo mọi người mau núp đi. Nàng cũng muốn nhìn năng lực ứng chiến của quân nhân của đế quốc.
“Hưu” một tiếng. Âm thanh xé gió phá vỡ tầng không. Một mũi tên sắc nhọn cắm trên boong thuyền.
Đối phương bắt đầu công kích.
Khắc Lôi Nhã tựa vào cầu thang, chậm rãi lấy cung tên xuống, chuẩn bị bắn.
Khắc Lôi Nhã bắn ra một mũi tên lửa bằng ma pháp, chiếc thuyền đối diện vỡ tung. Đối phương kêu lên rồi tỉnh táo lại ngay sau đó.
Mũi tên Khắc Lôi Nhã bắn ra chỉ có hiệu quả rất nhỏ, lực sát thương không mạnh. Đối phương cũng có Ma Pháp Sư nên căn bản không tạo thành uy hiếp.
“Trưởng đoàn, ngươi không đủ tư cách làm cung tiễn thủ.” Tạp Mễ Nhĩ đứng bên cạnh Khắc Lôi Nhã, một tay cầm bình trà, một tay cầm cái tách. Hắn ưu nhã rót đầy tách trà rồi đưa cho Khắc Lôi Nhã, “Trưởng đoàn, hãy nếm thử trà hoa hồng ta ngâm cho ngươi xem.”
Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng. Mũi tên vừa rồi thực khiến người ta bực bội. Bắn ra mấy mũi tên liên tiếp nhưng không đả kích được đối phương.
Khắc Lôi Nhã buồn bực nhận lấy tách trà trong tay Tạp Mễ Nhĩ, uống một hơi cạn sạch. Lúc này quay đầu trả lại cái tách thì nhìn thấy Kiều Sở Tâm mặt lạnh lẽo đang kéo cung tên. Đáy mắt nàng không có một tia nhiệt độ nào, nhắm chuẩn, bắn tên!
Khắc Lôi Nhã nhìn theo hướng mũi tên thì thấy một người bị Kiều Sở Tâm bắn nát đầu! Máu văng tung tóe. Bên kia ồn ào hẳn lên. Hạ Thiên đứng bên cạnh Kiều Sở Tâm hít một ngụm khí lạnh. Đây là nữ tử e lệ mà nàng biết sao? Sao lại giống như kẻ cuồng sát vậy? Còn bắn vào đầu người khác một cách khủng bố như thế! Nàng ta không cảm thấy đáng sợ sao? Rốt cuộc Khắc Lôi Nhã tìm được quái thai gì gia nhập vào đám người họ vậy?
“Sở, Sở Tâm…” Hạ Thiên yếu ớt gọi.
“Hả?” Kiều Sở Tâm lấy lại tinh thần, quay đầu, mù mờ nhìn Hạ Thiên. Lúc này nàng đã trở về bộ dạng cô gái nhỏ e lệ dịu dàng.
“Ngươi, ngươi giết người…Hơn nữa, hơn nữa…” Hạ Thiên không thể nói hết câu. Hơn nữa còn bắn vào đầu người ta!
“Lúc giương cung bắn tên, trong mắt ta chỉ có mục tiêu, không cần biết là người hay thú.” Mắt Kiều Sở Tâm nóng rực nói ra một câu như vậy. Sắc mặt nàng lạnh lẽo, con ngươi trong suốt. Hạ Thiên co quắp, không nói nên lời.
“Được lắm. Sở Tâm, tiếp tục đi.” Khắc Lôi Nhã híp mắt, nhàn nhã tựa vào một bên, chuẩn bị ngủ. Kiều Sở Tâm được khích lệ, quay đầu, vẻ mặt thành thật tiếp tục giương cung bắn tên. Mỗi mũi tên đều xuyên thủng đầu hoặc tim đối phương! Người nấp sau thùng gỗ bị một mũi tên xuyên qua mặt nhìn rất thê thảm.
“Trưởng đoàn, ngươi còn chưa nhận xét trà hoa hồng của ta.” Mặc dù giọng của Tạp Mễ Nhĩ vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt rất buồn bã.
“A, vô cùng ngon. Cho ta một tách nữa ~~~” Khắc Lôi Nhã quay đầu, ném cho Tạp Mễ Nhĩ một nụ cười rực rỡ.
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, cầm bình trà chuẩn bị châm thêm.
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng nổ, sau đó thân thuyền lay động kịch liệt. Bên mép thuyền nổi lên từng con sóng khổng lồ!
“Pháo Ma Tinh?” Lý Minh Ngữ kinh ngạc nhìn vật thể hình tròn trên chiếc thuyền lớn nhất, kinh hô. Cướp biển mà có thứ như này sao?
“Đối phương rất giàu.” Lý Nguyệt Văn cười lạnh. Giờ phút này không ai cười nổi.
Xem ra đối phương đã bị mũi tên ma pháp của Kiều Sở Tâm làm cho khiếp sợ rồi. Chúng không nghĩ tới trên thuyền có người lợi hại như vậy cho nên muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dùng Pháo Ma Tinh một lần là có thể bắt được chiếc thuyền lớn béo bở này.
“Nôn---“ lúc này, một tiếng nôn mửa không đúng lúc chút nào truyền đến.
Ánh mắt mọi người cùng tìm kiếm, thấy Hắc Long Bản ngọ ngoạy bò ra từ trong góc.
“A, Bản, thức ăn ngày hôm qua đã ói hết chưa?” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, thuận miệng mà hỏi.
“Sao? Có chuyện gì vậy? Nôn --- Sao thuyền lắc mạnh dữ vậy?” Hắc Long Bản vỗ vỗ ngực, cố nén vị chua trào ra từ dạ dày.
“Chúng ta gặp cướp biển. Đối phương sử dụng Pháo Ma Tinh oanh tạc chúng ta. Vậy nên ngươi thấy thuyền lắc mạnh hơn, sau đó càng ói nhiều hơn.” Hạ Thiên đắc chí nói. Nàng đã sớm muốn cười nhạo con rồng đen không có giáo dục này rồi. Hắn cũng có ngày ói như vậy. Nhưng Hạ Thiên không dám nói ra mấy lời ấy, sợ hắn sẽ không bỏ qua cho mình!
Thuyền trưởng vô cùng lo lắng nhìn bên này. Tình thế ác liệt như vậy mà những người này có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Là Pháo Ma Tinh đó! Đối phương có vũ khí với lực sát thương khổng lồ như vậy! Vốn là có hy vọng vào những người có năng lực đuổi động vật biển này có thể đánh được cướp biển, nhưng không ngờ chúng lại có Pháo Ma Tinh! Thuyền trưởng ngẩng đầu nhìn mặt nước xanh ngắt, tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ hôm nay phải vùi thây ở đây?
“Đoàn, đoàn trưởng…Nôn…” Hắc Long Bản giãy dụa muốn giữ vững thân thể, nhìn Khắc Lôi Nhã chằm chằm, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.
Khắc Lôi Nhã mở to hai mắt, nhìn Tạp Mễ Nhĩ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Phó đoàn, đám cướp biển Hồng Khô Lâu này có phải là tội phạm có tội ác tày trời không?”
“Đương nhiên thưa trưởng đoàn. Mỗi đầu người trong đám cướp biển kia đều rất đắt giá. Tất cả đều là tội phạm bị truy nã đứng đầu bảng.” Tạp Mễ Nhĩ nghiêm mặt, nói.
“Được rồi, Bản, ta cho phép ngươi vì dân trừ hại, nhưng là…!” Khắc Lôi Nhã còn chưa nói xong thì Hắc Long Bản đã ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, cắt đứt lời nàng.
Tiếng gầm gừ tràn đầy sức mạnh xông thẳng lên trời, tiếng rống khiến người ta kinh hồn bạt vía.
“Rống! Đi chết đi!!!” Hắc Long Bản hú lên đầy quái dị, bay lên. Hai tay hắn vung lên, một quả cầu lửa khổng lồ đánh về phía thuyền cướp biển ở đối diện!
Quả cầu lửa tràn đầy cuồng bạo và hơi nóng đánh vào thuyền cướp biển. Tiếng động rung chuyển cả bầu trời làm cho người ta đinh tai nhức óc. Thuyền cướp biển bị đánh chìm một nửa trong nháy mắt! Sau tiếng vỡ ầm ầm là tiếng bọn cướp biển kêu lên thảm thiết. Lửa lan ra đỏ rực cả bầu trời.
Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ ngừng động tác trong tay, ngây ngốc nhìn tình cảnh phía trước, không nói nên lời. Giờ phút này đầu óc bọn họ trống rỗng!
Hạ Thiên trợn to mắt, sợ hãi xích tới gần Kiều Sở Tâm. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của Kiều Sở Tâm vẫn lạnh lẽo, cầm cung bắn, đoạt tính mệnh của người ta. Hạ Thiên rùng mình một cái, cẩn thận tới gần Khắc Lôi Nhã.
“Đi chết đi! Đi chết đi! Dám khiến lão tử ói nhiều hơn. Đi chết đi!” Hắc Long Bản kêu lên đầy quái đản. Ma pháp trên tay liều mạng đánh về phía thuyền cướp biển. Thật đáng thương cho bọn cướp biển trở thành đối tượng trút giận của Hắc Long Bản. Nếu bọn cướp biển biết được là do bọn chúng khiến thuyền lắc quá mạnh dám chắc sẽ chết vì bực.
“Bản, để một người sống. Cũng đừng phá hết thuyền ---“ Khắc Lôi Nhã thở dài bất đắc dĩ. Đốt thành như vậy sao còn nhận ra được đám cướp biển Hồng Khô Lâu từng khiến người ta nghe đã sợ mất mật. Đó sẽ trở thành một truyền thuyết đầy bi kịch. Chuyện không thể kết thúc như vậy.
Khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt kiên định, mái tóc tung bay…
“Hưu” tiếng xé gió thật dài, nghe như bản nhạc du dương phá tan bầu trời âm u. Một đạo ánh sáng màu vàng óng xẹt qua mọi người.
Phanh! Tiếng nổ mạnh phía chân trời khiến mọi người bị chấn động.
Thành chủ quên cả suy nghĩ, sững sờ nhìn cảnh tượng trên bầu trời, không thể nói được gì.
Đầu các Ma Pháp Sư cũng trống rỗng, dừng tất cả mọi động tác, kinh ngạc nhìn bầu trời.
Binh sĩ thủ thành và ở trong thành, cùng với các cư dân đang cầu nguyện đầy sợ hãi, tất cả đều ngửa đầu lên nhìn theo một màn tựa như kỳ tích này.
Ngọn lửa màu vàng lộng lẫy nổ tung trên không trung, tiếng xé gió vang lên liên tiếp. Bầu trời xám xịt được chiếu rọi, ánh sáng màu vàng xua tan sự sợ hãi trong lòng mọi người.
Sau đó, ngoài biển vang lên tiếng động vật biển gầm lên đau đớn, bén nhọn đến chói cả tai. Từng đợt sóng đánh lên tường thành vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, từ rất xa cũng có thể nghe thấy được.
Đứa ngốc cũng biết được những động vật biển đau đớn có liên quan đến cảnh tượng rực rỡ vừa rồi!
Ma Pháp Sư đứng trên tường thành há hốc miệng, không thể tin mà nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt. Uy lực này tuyệt đối không thể phát ra từ một mũi tên ma pháp! Thiếu nữ thoạt nhìn vô cùng tầm thường này là một Ma Pháp Sư! Hơn nữa còn là Ma Pháp Sư có thực lực vượt qua tất cả Ma Pháp Sư ở đây!
“Rầm rầm rầm” tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, nước biển dâng lên cuồn cuộn. Động vật biển gào thét cực kỳ khổ sở, lăn lộn rồi lặn xuống nước, biến mất không tăm tích. Không ai để ý đến Đông Phong Hầu mặc áo khoác rộng đang im lặng đứng đó. Khiến động vật biển giả bộ một chút không phải là việc khó với hắn.
Tiếng gầm gừ càng ngày càng xa, sóng biển càng ngày càng nhỏ. Bầu trời âm u sáng dần lên. Mây đen chậm rãi tản đi. Mặt trời từ từ nhô ra. Nước biển bao phủ ngoài tường thành cũng rút dần, từ từ hiện ra diện mạo vốn có của hải cảng.
Mọi người kinh ngạc nhìn kỳ tích trên bầu trời, thật lâu sau cũng chưa thể phục hồi tinh thần được.
Ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ, ấm áp chiếu rọi từng góc nhỏ của thành Thủy Bình; chiếu rọi trên mỗi người.
Bọn lính canh trên tường thành nhìn thiếu nữ đứng ngạo nghễ bằng ánh mắt kinh ngạc. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt thiếu nữ lạnh nhạt, gió nhẹ nhàng phất qua mái tóc của nàng. Vào giờ khắc này mọi người thấy thiếu nữ đang tỏa hào quang vạn trượng. Nháy mắt một cái lại chỉ thấy một thiếu nữ tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa.
“Vậy là động vật biển đã rút lui và sẽ không bao giờ trở lại nữa?” thành chủ kinh ngạc nhìn hải cảng đang từ từ hiện ra, sững sờ hỏi.
“Đúng vậy. Sẽ không trở lại nữa. Hôm qua chúng ta đã tìm ra nguyên nhân động vật biển tập kích hải cảng.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng trả lời.
“Động vật biển chỉ muốn cho loài người một bài học. Mọi người không thể khai thác cá bừa bãi như thế. Thành chủ ngài nên suy tính chính sách mới, ví dụ như nuôi cá chứ không phải chỉ bắt cá như vậy…” Tạp Mễ Nhĩ bày ra dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt, che chở Khắc Lôi Nhã.
“Vậy sao?” mặt thành chủ biến sắc, nhìn Khắc Lôi Nhã, muốn lấy đáp án khẳng định từ nàng.
“Đúng vậy, thành chủ đại nhân. Tin rằng ngài sẽ xử lý việc này thật tốt. Động vật biển đã rút lui và không tập kích nữa. Tin rằng dưới sự lãnh đạo của ngài thành Thủy Bình sẽ khôi phục sự phồn vinh thịnh vượng một cách nhanh nhất.” Khắc Lôi Nhã ăn nói lung tung. Dĩ nhiên không thể cho thành chủ biết màn họ vừa nhìn thấy là nửa thật nửa giả. Nhân tiện dạy cho nhân loại tham lam một đạo lý phải duy trì sự phát triển bền vững cũng tốt. Không hạn chế đánh bắt cá thì sớm muộn gì tài nguyên cũng bị cạn kiệt.
Khắc Lôi Nhã nói ra nguyên nhân động vật biển tập kích khiến cho mọi người thổn thức không thôi. Họ không thể tìm ra nguyên nhân nào hợp lý hơn. Thức ăn có liên quan đến sự sinh tồn của động vật biển. Thành Thủy Bình là nơi có sản lượng hải sản lớn nhất cả nước. Lượng hải sản được vận chuyển mỗi ngày rất lớn.
Khắc Lôi Nhã không ngờ được rằng chỉ một lý do mình vô tâm nói ra lại có thể giúp thành Thủy Bình trở thành một trong ba hải cảng lớn nhất đại lục Tích Lan sau này! Thành Thủy Bình sau này là một viên ngọc tỏa sáng của nước An Mạt Cách Lan. Tất nhiên, đây là chuyện sau này.
Chuyện quan trọng bây giờ là phải đối phó với sự cảm tạ nhiệt tình của cư dân thành Thủy Bình và sự khen ngợi của thành chủ.
“Xin các vị lưu lại hai ngày, chỉ hai ngày thôi. Ta đã báo cho đế đô. Phần thưởng của Hoàng đế bệ hạ sẽ nhanh tới thôi. Nhất định phải tiếp nhận lòng biết ơn chân thành của nhân dân thành Thủy Bình. Các vị nhất định phải tham gia nghi thức nhận thưởng!” thành chủ đại nhân tận tình khuyên.
“Được. Làm phiền thành chủ đại nhân chuẩn bị thật tốt đồ dùng ra biển cho chúng ta. Dĩ nhiên phải là thuyền và thuyền trưởng, thủy thủ tốt nhất như ngài đồng ý nha.” Khắc Lôi Nhã cười nhạt một tiếng, đồng ý. Sắc mặt của mọi người thì khác nhau. Thật muốn ở lại tham gia nghi thức nhận thưởng nhàm chán? Rồi chờ người của thần điện Quang Minh đuổi theo?
Tạp Mễ Nhĩ nhàn nhã tựa vào cửa sổ nhìn chim biển màu trắng bay lượn đầy trời. Hắn rất rõ ràng rằng tiểu nha đầu Khắc Lôi Nhã này sẽ không ngồi chờ người của thần điện Quang Minh đuổi tới.
Thành chủ đại nhân lấy được lời hứa, cười rất hài lòng rồi ra cửa, đi chuẩn bị.
“Thật phiền phức. Khắc Lôi Nhã, đến cửa ngươi còn không dám bước ra mà lại muốn tham gia cái nghi thức khen thưởng kia à?” Hạ Thiên ảo não đá đá chân ghế. Họ vừa ra khỏi cửa thì bị vây quanh ngay lập tức. Quà tặng chất đống đến mức muốn đè chết bọn họ. Vậy nên họ mới nhờ thành chủ chuẩn bị những vật dụng cần thiết để đi biển.
Danh tiếng Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo truyền đến từng nhà dân trong thành Thủy Bình chỉ trong một đêm. Thiếu nữ đeo cung tên ma pháp nhìn rất bình thường ấy là một Ma Pháp Sư có thực lực rất mạnh. Nàng dẫn theo thành viên không nhiều lắm chiến đấu rất kịch liệt với động vật biển đang tấn công đầy điên cuồng, mạnh mẽ. Chỉ một lần đã đánh lui bọn chúng, đem lại sự phồn vinh, an bình cho thành Thủy Bình. Ngay cả thành chủ và tất cả các Ma Pháp Sư trong thành cũng không làm được chuyện này mà thiếu nữ ấy và đoàn Dong Binh của nàng lại làm được!
Phải có thực lực mạnh và vinh dự lớn như thế nào! Không ít người còn nói khoác rằng đã tận mắt chứng kiến dáng người mạnh mẽ của thiếu nữ này.
Trong một đêm, Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo trở thành anh hùng của thành Thủy Bình! Chuyện của bọn họ được lan truyền. Hoàng đế bệ hạ ở đế đô đích thân hạ lệnh khen thưởng.
Hai ngày sau, ánh nắng mặt trời rực rỡ, thành Thủy Bình hài hòa sầm uất như trước đây.
Mọi người trong thành đổ xô ra đường. Tất cả mọi người tập trung lại một hướng.
Đó chính là quảng trường của thành Thủy Bình, không xa phủ thành chủ mấy.
Hôm nay là ngày thành chủ khen thưởng những anh hùng của họ.
Quảng trường cực kỳ náo nhiệt. Tất cả đều rướn cao cổ lên chờ đợi anh hùng của bọn họ xuất hiện.
Thành chủ thay đổi cách ăn mặc, tinh thần phấn khởi mà rút lui khỏi đài cao. Không khí càng trở nên nhiệt liệt hơn. Bọn họ biết mình có thể tận mắt thấy được những anh hùng đã cứu vớt thành Thủy Bình rồi.
“Các vị, rất vinh hạnh khi có thể bình yên vô sự mà đứng ở đây để cùng cảm nhận ánh mặt trời rực rỡ với các vị. Chúng ta cũng biết rằng mọi chuyện tốt đẹp này đều là do một người và các thành viên trong đoàn của nàng ban tặng. Chính nàng là anh hùng đã đuổi những động vật biển điên cuồng đi – Bạch Tiểu Nguyệt!” thành chủ hùng hồn tuyên bố.
Quần chúng phía dưới hoan hô nhiệt liệt. Tiếng vỗ tay vang dội bầu trời.
“Sau đây, xin mời Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo ~~~” thành chủ mỉm cười, giơ tay làm động tác mời.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tiếng hoan hô rung trời. Mọi người trên quảng trường liều mạng vỗ tay.
Nhưng không có ai xuất hiện. Thiếu nữ nhìn rất bình thường nhưng có thực lực cường hãn, mang cung tên trên lưng không xuất hiện.
Thành chủ khẽ cau mày, cất cao giọng lần nữa, giơ tay ra: “Sau đây, xin mời anh hùng Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo ~~~~”
Tiếng vỗ tay như sấm. Tiếng hoan hô tung trời. Mọi người ra sức vỗ tay.
Nhưng vẫn không có ai xuất hiện. Thiếu nữ tài hoa trong truyền thuyết không xuất hiện.
Khóe miệng thành chủ giựt giựt, sắc mặt thay đổi.
Mọi người chăm chú lắng nghe, nhìn thành chủ đại nhân đầy tha thiết và cả nghi ngờ. Ông luôn luôn bình tĩnh nhưng lúc này có vẻ sốt ruột.
“Sau đây ~~” thành chủ đại nhân kéo dài giọng muốn vớt vát, nhưng có người nhanh chóng đi tới, ghé vào tai ông nói gì đó.
Mọi người trên quảng trường nhìn thành chủ đại nhân cho dù có đối mặt với động vật biển đang cuồng bạo cũng thấy chết không sờn; đối mặt với việc thành phố sắp bị phá hủy cũng không đổi sắc mặt; ngày thường vẫn ung dung bình thản – lúc này có sắc mặt rất đặc sắc.
Tất cả chăm chú lắng nghe. Gió lạnh thổi vù vù.
“A ---“ một con chim biển kêu lên một tiếng, bay qua quảng trường. Sau đó một đống phân chim hoa lệ rớt xuống trên vai thành chủ đại nhân, đánh thức người đang hóa đá.
Lúc này Khắc Lôi Nhã đang híp mắt nằm trên ghế ở trên thuyền. Tạp Mễ Nhĩ cười dịu dàng, rót nước trái cây cho Khắc Lôi Nhã một cách tao nhã. Bạch Đế đang hưởng thụ bánh ngọt ngon lành trên bàn.
Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm lần đầu được ra biển nên đứng ở mạn thuyền, hưng phấn nhìn biển rộng xanh thẳm không nhìn thấy bờ. Tẫn Diêm ngồi im lặng không xa sau lưng Khắc Lôi Nhã. Đông Phong Hầu tay năm tay mười, ăn rất ngon lành. Ngõa Nhĩ Đa hài lòng nằm trên ghế hưởng thụ ánh mặt trời. Phong Báo phơi nắng trên sàn.
Hắc Long Bản nằm trong góc, nôn không ngừng. Con rồng đen cường đại kiêu ngạo này bị sau sóng. Đúng vậy, hắn hoa lệ mà say sóng.
“Đoàn trưởng, điểm tâm này thế nào?” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười.
“Nước trái cây và bánh ngọt phó đoàn làm là độc nhất vô nhị.” Khắc Lôi Nhã híp mắt, không chút để ý mà nói.
Tạp Mễ Nhĩ cười đầy tao nhã, cao quý, bưng trà vào khoang thuyền, tiếp tục cam tâm tình nguyện tạo ra nước trái cây mới cho Khắc Lôi Nhã.
Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn trợn mắt nhìn một màn trước mắt, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Thuyền lớn nhất của thành Thủy Bình và thuyền trưởng, thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất đều thuộc về Khắc Lôi Nhã. Động vật biển bị đuổi đi. Hai huynh muội Lý thị cảm thấy trong đó có vấn đề nhưng lại không tìm được cơ hội hỏi Khắc Lôi Nhã. Hai người thầm hạ quyết tâm nhất định phải hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Gió êm sóng lặng, mỗi ngày của đoàn người đều trôi qua rất vừa lòng. Dù có bão cũng không sợ vì có thuyền trưởng và thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất ở đây.
Vì vậy, câu cá cứ câu cá, hưởng thụ ánh nắng mặt trời cứ hưởng thụ ánh nắng mặt trời, ăn cứ ăn, làm nước trái cây cứ làm nước trái cây, và ói cứ ói…
Một ngày, một hồi chuông báo động dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh trên thuyền.
Không phải có bão, mà là cướp biển!
“Địch tấn công!”
“Chuẩn bị!”
“Cảnh giới!”
Tiếng chuông báo động vang lên dồn dập. Trên sàn thuyền vang lên tiếng bước chân chỉnh tề.
Đoàn thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất này không chỉ là thủy thủ mà còn là quân nhân của đế quốc!
Đoàn người Khắc Lôi Nhã không hành động. Một toán người vũ trang đầy đủ nhanh chóng xuất hiện trên sàn thuyền.
“Thuyền trưởng, tình hình thế nào?” Khắc Lôi Nhã đứng lên, đi tới mạn thuyền nhìn thuyền trưởng đứng nghiêm bên cạnh, trầm giọng hỏi.
Thuyền trưởng buông ống nhòm trên tay ra, sắc mặt nặng nề, nói: “Bạch trưởng đoàn, có chút rắc rối. Là đám cướp biển Hồng Khô Lâu (đầu lâu màu đỏ).”
“Hả?” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, trầm ngâm. Xa xa có mấy chiếc thuyền lớn đang tới gần. Trên cột buồm treo cờ màu đen thêu đầu lâu màu đỏ xấu xí dữ tợn.
“Đám cướp biển Hồng Khô Lâu xuất quỷ nhập thần, tàn khốc vô tình. Nếu gặp hàng hóa của thương nhân nhất định sẽ đoạt hết, giết sạch nam nhân còn nữ nhân thì bán làm đầy tớ. Đế quốc đã nhiều lần phái binh vây quét nhưng không tiêu diệt hết được bởi vì bọn chúng rất quen thuộc với thời tiết và đá ngầm trên biển.” Tạp Mễ Nhĩ tiến lên, sửa lại mái tóc một cách ưu nhã, khoe khoang học thức của mình, “Năm ngoái đế quốc phái 20 chiếc thuyền để vây quét, 8 chiếc bị đánh chìm, 7 chiếc hư hỏng nặng. Đám cướp biển Hồng Khô Lâu chỉ bị hư hại nhẹ 1 chiếc thuyền.”
Sắc mặt thuyền trưởng không tốt chút nào. Nam tử tóc vàng, mắt xanh bên cạnh có giọng nói rất dịu dàng nhưng nói ra lời nào cũng tràn đầy khí thế bức người, nói trúng tim đen. Quả thật đế quốc không có cách nào với đám cướp biển này bởi vì thuyền trưởng của chúng là một Ma Pháp Sư rất lợi hại. Mỗi lần giao thủ quân đội của đế quốc đều không chiếm được lợi thế.
“À…” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ gì đó. Xem ra đối phương không phải là nhân vật nhỏ. Như vậy bọn họ có nên ra tay sớm một chút không?
“Ẩn nấp, chuẩn bị bắn!” thuyền trưởng ra lệnh. Tất cả thủy thủ tìm đến nơi bí mật, cầm cung tên nhắm phía trước.
“Bạch trưởng đoàn, mời các vị cũng ẩn nấp đi. Đối phương có cung tiễn thủ có thực lực rất cường hãn.” Mặt thuyền trưởng nặng nề, khuyên bảo.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, ý bảo mọi người mau núp đi. Nàng cũng muốn nhìn năng lực ứng chiến của quân nhân của đế quốc.
“Hưu” một tiếng. Âm thanh xé gió phá vỡ tầng không. Một mũi tên sắc nhọn cắm trên boong thuyền.
Đối phương bắt đầu công kích.
Khắc Lôi Nhã tựa vào cầu thang, chậm rãi lấy cung tên xuống, chuẩn bị bắn.
Khắc Lôi Nhã bắn ra một mũi tên lửa bằng ma pháp, chiếc thuyền đối diện vỡ tung. Đối phương kêu lên rồi tỉnh táo lại ngay sau đó.
Mũi tên Khắc Lôi Nhã bắn ra chỉ có hiệu quả rất nhỏ, lực sát thương không mạnh. Đối phương cũng có Ma Pháp Sư nên căn bản không tạo thành uy hiếp.
“Trưởng đoàn, ngươi không đủ tư cách làm cung tiễn thủ.” Tạp Mễ Nhĩ đứng bên cạnh Khắc Lôi Nhã, một tay cầm bình trà, một tay cầm cái tách. Hắn ưu nhã rót đầy tách trà rồi đưa cho Khắc Lôi Nhã, “Trưởng đoàn, hãy nếm thử trà hoa hồng ta ngâm cho ngươi xem.”
Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng. Mũi tên vừa rồi thực khiến người ta bực bội. Bắn ra mấy mũi tên liên tiếp nhưng không đả kích được đối phương.
Khắc Lôi Nhã buồn bực nhận lấy tách trà trong tay Tạp Mễ Nhĩ, uống một hơi cạn sạch. Lúc này quay đầu trả lại cái tách thì nhìn thấy Kiều Sở Tâm mặt lạnh lẽo đang kéo cung tên. Đáy mắt nàng không có một tia nhiệt độ nào, nhắm chuẩn, bắn tên!
Khắc Lôi Nhã nhìn theo hướng mũi tên thì thấy một người bị Kiều Sở Tâm bắn nát đầu! Máu văng tung tóe. Bên kia ồn ào hẳn lên. Hạ Thiên đứng bên cạnh Kiều Sở Tâm hít một ngụm khí lạnh. Đây là nữ tử e lệ mà nàng biết sao? Sao lại giống như kẻ cuồng sát vậy? Còn bắn vào đầu người khác một cách khủng bố như thế! Nàng ta không cảm thấy đáng sợ sao? Rốt cuộc Khắc Lôi Nhã tìm được quái thai gì gia nhập vào đám người họ vậy?
“Sở, Sở Tâm…” Hạ Thiên yếu ớt gọi.
“Hả?” Kiều Sở Tâm lấy lại tinh thần, quay đầu, mù mờ nhìn Hạ Thiên. Lúc này nàng đã trở về bộ dạng cô gái nhỏ e lệ dịu dàng.
“Ngươi, ngươi giết người…Hơn nữa, hơn nữa…” Hạ Thiên không thể nói hết câu. Hơn nữa còn bắn vào đầu người ta!
“Lúc giương cung bắn tên, trong mắt ta chỉ có mục tiêu, không cần biết là người hay thú.” Mắt Kiều Sở Tâm nóng rực nói ra một câu như vậy. Sắc mặt nàng lạnh lẽo, con ngươi trong suốt. Hạ Thiên co quắp, không nói nên lời.
“Được lắm. Sở Tâm, tiếp tục đi.” Khắc Lôi Nhã híp mắt, nhàn nhã tựa vào một bên, chuẩn bị ngủ. Kiều Sở Tâm được khích lệ, quay đầu, vẻ mặt thành thật tiếp tục giương cung bắn tên. Mỗi mũi tên đều xuyên thủng đầu hoặc tim đối phương! Người nấp sau thùng gỗ bị một mũi tên xuyên qua mặt nhìn rất thê thảm.
“Trưởng đoàn, ngươi còn chưa nhận xét trà hoa hồng của ta.” Mặc dù giọng của Tạp Mễ Nhĩ vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt rất buồn bã.
“A, vô cùng ngon. Cho ta một tách nữa ~~~” Khắc Lôi Nhã quay đầu, ném cho Tạp Mễ Nhĩ một nụ cười rực rỡ.
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, cầm bình trà chuẩn bị châm thêm.
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng nổ, sau đó thân thuyền lay động kịch liệt. Bên mép thuyền nổi lên từng con sóng khổng lồ!
“Pháo Ma Tinh?” Lý Minh Ngữ kinh ngạc nhìn vật thể hình tròn trên chiếc thuyền lớn nhất, kinh hô. Cướp biển mà có thứ như này sao?
“Đối phương rất giàu.” Lý Nguyệt Văn cười lạnh. Giờ phút này không ai cười nổi.
Xem ra đối phương đã bị mũi tên ma pháp của Kiều Sở Tâm làm cho khiếp sợ rồi. Chúng không nghĩ tới trên thuyền có người lợi hại như vậy cho nên muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dùng Pháo Ma Tinh một lần là có thể bắt được chiếc thuyền lớn béo bở này.
“Nôn---“ lúc này, một tiếng nôn mửa không đúng lúc chút nào truyền đến.
Ánh mắt mọi người cùng tìm kiếm, thấy Hắc Long Bản ngọ ngoạy bò ra từ trong góc.
“A, Bản, thức ăn ngày hôm qua đã ói hết chưa?” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, thuận miệng mà hỏi.
“Sao? Có chuyện gì vậy? Nôn --- Sao thuyền lắc mạnh dữ vậy?” Hắc Long Bản vỗ vỗ ngực, cố nén vị chua trào ra từ dạ dày.
“Chúng ta gặp cướp biển. Đối phương sử dụng Pháo Ma Tinh oanh tạc chúng ta. Vậy nên ngươi thấy thuyền lắc mạnh hơn, sau đó càng ói nhiều hơn.” Hạ Thiên đắc chí nói. Nàng đã sớm muốn cười nhạo con rồng đen không có giáo dục này rồi. Hắn cũng có ngày ói như vậy. Nhưng Hạ Thiên không dám nói ra mấy lời ấy, sợ hắn sẽ không bỏ qua cho mình!
Thuyền trưởng vô cùng lo lắng nhìn bên này. Tình thế ác liệt như vậy mà những người này có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Là Pháo Ma Tinh đó! Đối phương có vũ khí với lực sát thương khổng lồ như vậy! Vốn là có hy vọng vào những người có năng lực đuổi động vật biển này có thể đánh được cướp biển, nhưng không ngờ chúng lại có Pháo Ma Tinh! Thuyền trưởng ngẩng đầu nhìn mặt nước xanh ngắt, tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ hôm nay phải vùi thây ở đây?
“Đoàn, đoàn trưởng…Nôn…” Hắc Long Bản giãy dụa muốn giữ vững thân thể, nhìn Khắc Lôi Nhã chằm chằm, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.
Khắc Lôi Nhã mở to hai mắt, nhìn Tạp Mễ Nhĩ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Phó đoàn, đám cướp biển Hồng Khô Lâu này có phải là tội phạm có tội ác tày trời không?”
“Đương nhiên thưa trưởng đoàn. Mỗi đầu người trong đám cướp biển kia đều rất đắt giá. Tất cả đều là tội phạm bị truy nã đứng đầu bảng.” Tạp Mễ Nhĩ nghiêm mặt, nói.
“Được rồi, Bản, ta cho phép ngươi vì dân trừ hại, nhưng là…!” Khắc Lôi Nhã còn chưa nói xong thì Hắc Long Bản đã ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, cắt đứt lời nàng.
Tiếng gầm gừ tràn đầy sức mạnh xông thẳng lên trời, tiếng rống khiến người ta kinh hồn bạt vía.
“Rống! Đi chết đi!!!” Hắc Long Bản hú lên đầy quái dị, bay lên. Hai tay hắn vung lên, một quả cầu lửa khổng lồ đánh về phía thuyền cướp biển ở đối diện!
Quả cầu lửa tràn đầy cuồng bạo và hơi nóng đánh vào thuyền cướp biển. Tiếng động rung chuyển cả bầu trời làm cho người ta đinh tai nhức óc. Thuyền cướp biển bị đánh chìm một nửa trong nháy mắt! Sau tiếng vỡ ầm ầm là tiếng bọn cướp biển kêu lên thảm thiết. Lửa lan ra đỏ rực cả bầu trời.
Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ ngừng động tác trong tay, ngây ngốc nhìn tình cảnh phía trước, không nói nên lời. Giờ phút này đầu óc bọn họ trống rỗng!
Hạ Thiên trợn to mắt, sợ hãi xích tới gần Kiều Sở Tâm. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của Kiều Sở Tâm vẫn lạnh lẽo, cầm cung bắn, đoạt tính mệnh của người ta. Hạ Thiên rùng mình một cái, cẩn thận tới gần Khắc Lôi Nhã.
“Đi chết đi! Đi chết đi! Dám khiến lão tử ói nhiều hơn. Đi chết đi!” Hắc Long Bản kêu lên đầy quái đản. Ma pháp trên tay liều mạng đánh về phía thuyền cướp biển. Thật đáng thương cho bọn cướp biển trở thành đối tượng trút giận của Hắc Long Bản. Nếu bọn cướp biển biết được là do bọn chúng khiến thuyền lắc quá mạnh dám chắc sẽ chết vì bực.
“Bản, để một người sống. Cũng đừng phá hết thuyền ---“ Khắc Lôi Nhã thở dài bất đắc dĩ. Đốt thành như vậy sao còn nhận ra được đám cướp biển Hồng Khô Lâu từng khiến người ta nghe đã sợ mất mật. Đó sẽ trở thành một truyền thuyết đầy bi kịch. Chuyện không thể kết thúc như vậy.
/234
|