Edit: Văn Văn.
Beta-er: Taco
Lý Phi Vân thuộc kiểu người phụ nữ truyền thống, mặc kệ thời còn trẻ cô có bao nhiêu chí khí*, thì sau nhiều năm trong cuộc sống hôn nhân cũng bị vắt kiệt hết sức lực. Giờ phút này, cô cái gì cũng không muốn, chỉ cầu xin Vương Trường Chí đừng ly hôn. Vì không ly hôn, cô nhường rồi lại nhịn hết lần này đến lần khác, bây giờ đến ngay cả điểm mấu chốt cũng không có.
(*) Chí khí: ý chí và tinh thần.
Thật là mất mặt, cô càng như vậy, Vương Trường Chí chỉ càng cảm thấy cô khó coi. Khi còn trẻ, Lý Phi Vân cũng có tiếng là cô gái xinh đẹp, kiều diễm như hoa được truyền khắp trên làng, dưới xóm. Ai có thể nghĩ đến bao nhiêu năm sau, cô sẽ trở thành một bà thím già như thế cơ chứ. Cùng so sánh với Hồng Phiêu Phiêu trẻ tuổi, xinh đẹp, thật đúng là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Cô có khóc nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Vương Trường Chí đã ôm Hồng Phiêu Phiêu trở về biệt thự, mẹ chồng lại hướng trên người cô hung hăng nhổ nước bọt, xong rồi cũng đi vào. Sau đó, Lý Phi Vân liền trơ mắt nhìn cổng sắt lớn chạm khắc hoa ở trước mặt mình dứt khoát đóng lại. Không phải cô không muốn vọt vào, thực tế là một chân hắn vừa rồi đá cô, làm cho cô đau đến không còn sức lực.
Đều nói nhất dạ phu thê bách nhật ân**, tại sao Vương Trường Chí lại có thế đối xử với cô một cách tàn nhẫn như vậy? Nếu rời khỏi cái nhà này, cô thực sự không còn chỗ nào để đi!
(**) Nhất dạ phu thê bách nhật ân: một ngày vợ chồng bằng trăm năm ân nghĩa.
Người phụ nữ trung niên bụm mặt khóc thảm thiết, nước mắt không ngừng theo khe hở ngón tay cô rơi xuống, bên cạnh người thì có cái túi hành lý xẹp lép vừa thấy liền biết trong đó không chứa quá nhiều đồ, thoạt nhìn thảm không thể tả.
"Ông chủ, chúng ta đi luôn sao?" Tài xế hỏi.
Thi Vinh mặt mày lạnh lùng, nói: "Đi."
Tài xế sửng sốt một chút, nhưng từ kính chiếu hậu, người đàn ông lãnh đạm, đáng sợ, ít khi nói cười đó, cho dù không nói lời nào, khí thế trên người phát ra cũng thập phần kinh người. Ông ta trong lòng nói thầm, nếu không giúp Lý tiểu thư, thì tại sao ông chủ lại muốn tới đây? Tới cũng đã tới, như thế nào chỉ ngồi ở trong xe xem náo nhiệt, không đi qua giúp?
Hơn nữa lâu như vậy, ông cũng thật sự không hiểu trong lòng ông chủ suy nghĩ cái gì. Rõ ràng là một người cuồng công việc, lại ở trong giờ làm việc đến nơi đây vây xem một người phụ nữ trung niên bị đuổi ra khỏi nhà? Không phải là coi trọng người ta chứ?!
Nghĩ đến khả năng này, tài xế cả người phát lạnh. Ông chủ nhà bọn họ chỉ mới ở độ tuổi đôi mươi, hormone tràn đầy, trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, lại còn thêm combo đẹp trai, lắm tiền, không biết bao nhiêu phụ nữ coi ông chủ thành tình nhân trong mộng đâu, ông chủ chắc là sẽ không coi trọng người phụ nữ khóc đến nước mắt, nước mũi chảy tùm lum vừa rồi ha?
Tài xế lòng tràn đầy tò mò, cho nên nhịn không được từ kính chiếu hậu quay đầu lại xem Thi Vinh, mà Thi Vinh đang nhìn xuống tập văn kiện.
Không đủ, không đủ, cô ta tuyệt vọng còn chưa đủ, hận đến còn chưa đủ sâu, anh muốn chính là một tình yêu thuần khiết nhất, là toàn bộ tình yêu, mà hiện tại, thực rõ ràng là Lý Phi Vân vẫn còn ôm một tia hy vọng đối với Vương Trường Chí.
Lý Phi Vân không có chỗ để đi, trên người cô một xu cũng không có. Mặc dù trong nhà có tiền, nhưng Vương mẫu vẫn luôn có thói quen hà tiện, đến tận bây giờ đã quen với việc phá một đồng xu thành hai cánh hoa, chính mình ngày thường muốn mua kiện quần áo mới cũng đều luyến tiếc. Làm thế nào bà ta sẽ chuẩn bị một số tiền mặt cho Lý Phi Vân? Bà ta không bóc lột trên người Lý Phi Vân là đã không tồi rồi!
Tất cả đều rơi vào đường cùng, không có tiền, không có chỗ để đi, cô chỉ có thể đi bộ từ một biệt thự nhỏ ở ngoại ô vào thành phố, rồi đến nhà của một người em chồng lớn sống trong một tòa nhà chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Năm đó, khi cô gả cho Vương Trường Chí, hắn chỉ là cái lăng đầu tiểu tử***, bình thường chẳng làm gì, trong nhà cũng không có tiền, nhưng hắn đối xử với cô rất tốt, cuối cùng cô động tâm, sau khi Lý Phi Vân gả đến Vương gia, từ hầu hạ cha mẹ chồng, rồi tới chăm sóc em chồng...Có thể nói mọi thứ đều được làm đến gọn gàng, ngăn nắp, hơn nữa còn là tận tâm tận lực. Lúc ấy, Vương mẫu luôn bắt lấy tay Lý Phi Vân, nói rằng nhà bọn họ thật đúng là tích cóp phúc khí tám đời mới có thể cưới được một cô con dâu tốt như vậy.
(***) Lăng đầu tiểu tử: chỉ (nam) thanh niên tính tình bồng bột, xúc động,...
Nhưng từ cô con dâu tốt đến con gà mái không thể đẻ trứng được, ở giữa cũng bất quá chỉ cách 20 năm.
Ấn chuông cửa, một hồi lâu không thấy có người ra mở cửa, nước mắt Lý Phi Vân ráng đè xuống, cô cùng hai cô em chồng có quan hệ khá tốt, cô nghĩ họ có thể giúp mình nói vài lời tốt đẹp trước mặt mẹ chồng và chồng. Rốt cuộc, so với người phụ nữ không mời mà đến kia, cô ấy mới là người thân của họ.
Sau khi đợi trong chốc lát, Lý Phi Vân lại ấn chuông cửa. Lần này có người ra, là Vương Trường Hồng, em gái lớn của Vương Trường Chí, là một cán bộ doanh nghiệp nhà nước. Công việc của cô ấy thường rất thoải mái, uống trà và đọc báo trong văn phòng cả ngày, mặt khác, không cần phải làm gì.
Trước kia, mỗi lần Vương Trường Hồng nhìn thấy Lý Phi Vân, đều là một ngụm thân mật kêu một tiếng chị dâu ơi, chị dâu à. Nhưng lần này cô ta thấy Lý Phi Vân, đừng nói là kêu thu lưu Lý Phi Vân, ngay cả cánh cửa phòng trộm cũng chưa dám mở ra!
"Chị đi đi, đừng có tới tìm tôi, cả anh trai và mẹ tôi đều không gọi tôi kêu giúp cô." Vương Trường Hồng nói: "Anh trai tôi sắp có chị dâu mới rồi, chị nếu là thức thời, chạy nhanh đi thôi, về sau đừng lại đến tìm tôi nữa, được không?"
Nói xong, Vương Trường Hồng như nghĩ đến cái gì đó, bèn móc ra cái ví kẹp bao tiền màu đỏ vẽ hai cái đầu lão nhân, giống như hào phóng mà đưa cho Lý Phi Vân, nói: "Xem bộ dáng hiện tại của chị, hẳn là không có bao nhiêu tiền trong người, quên đi, cái này là tôi giúp lộ phí lên đường cho chị. Chị về quê đi."
Tại sao một đám bọn họ, ai ai cũng muốn cô về quê kia chứ? Quê cô đã không còn người thân, cô trở về làm cái quái gì?!
Đang muốn cầu Vương Trường Hồng giúp chính mình nói vài câu tốt đẹp, cánh cửa sắt lớn bang một tiếng đóng sầm lại, hoàn toàn đem cô ngăn cách ở bên ngoài.
Rơi vào đường cùng, Lý Phi Vân đành xách theo túi hành lý một lần nữa, cầm lấy hai trăm đồng tiền mà Vương Trường Hồng vứt cho, tìm một chiếc xe buýt để ngồi, lại qua tàu điện ngầm, ráng lết cái thân mệt mỏi đi tìm cô em chồng thứ hai là Vương Trường Kiều.
Vương Trường Kiều là một người tự làm chủ, trong nhà mở một chuỗi cửa hàng bán quần áo, tiền đều là Vương Trường Chí cấp, bọn họ ăn thức ăn của người ta, đương nhiên phải giúp đỡ người ta làm việc, cho nên mới vừa nhận được Vương Trường Hồng mật báo điện thoại, Vương Trường Kiều liền không kiên nhẫn: "Em đã biết, mấy lời nói giống nhau của chị, đừng có luôn lặp lại được không? Mẹ nói cái gì, em đều nhớ kỹ, nếu lát nữa Lý Phi Vân tới tìm em, cùng lắm thì em đuổi chị ta đi là được chứ gì, ok chưa?!"
Thật đúng là cho rằng chính mình là một bông hoa a.
Vương Trường Hồng vẫn có chút không yên tâm, soát sự tình từ đầu tới cuối một lần, cuối cùng kết luận nói: "...Nói tóm lại, em thông minh chút, đừng nghe Lý Phi Vân nói tới tìm chúng ta cầu tình cái gì đó, người phụ nữ đó ở nhà chúng ta cũng nhiều năm như vậy, lớn lên khó coi còn chưa tính, còn ăn đồ ăn, uống trong nhà chúng ta, một xu cũng không kiếm. Anh trai muốn cùng chị ta ly hôn, trực tiếp ký tên ngay là được, làm gì một hai phải nháo lên mới chịu?"
"Ha ha, chị thật đủ lợi hại, thì ra trước kia chị bắt nạt Lý Phi Vân đều là cố ý!"
"Ha ha ha ha..." Hai người cười đến cong eo. Vương Trường Kiều một bên cười lạnh, một bên tiếp túc chế nhạo, nói: "Em nói chị ta là một con đĩ không biết xấu hổ, còn hay giả bộ lương thiện, ai cần chị ta giúp? Mỗi lần đều là một bộ dáng đáng thương hề hề, đáng thương cho ai xem?"
"Đúng vậy, còn đem quần áo cũ của chị ta đưa cho chị, thế không phải là bảo chị phải đi mặc quần áo cũ của chị ta mỗi lần đi hợp tác à? Chị muốn mua bộ quần áo mới nào mà không được? Ai thèm hiếm lạ đồ chị ta!"
Beta-er: Taco
Lý Phi Vân thuộc kiểu người phụ nữ truyền thống, mặc kệ thời còn trẻ cô có bao nhiêu chí khí*, thì sau nhiều năm trong cuộc sống hôn nhân cũng bị vắt kiệt hết sức lực. Giờ phút này, cô cái gì cũng không muốn, chỉ cầu xin Vương Trường Chí đừng ly hôn. Vì không ly hôn, cô nhường rồi lại nhịn hết lần này đến lần khác, bây giờ đến ngay cả điểm mấu chốt cũng không có.
(*) Chí khí: ý chí và tinh thần.
Thật là mất mặt, cô càng như vậy, Vương Trường Chí chỉ càng cảm thấy cô khó coi. Khi còn trẻ, Lý Phi Vân cũng có tiếng là cô gái xinh đẹp, kiều diễm như hoa được truyền khắp trên làng, dưới xóm. Ai có thể nghĩ đến bao nhiêu năm sau, cô sẽ trở thành một bà thím già như thế cơ chứ. Cùng so sánh với Hồng Phiêu Phiêu trẻ tuổi, xinh đẹp, thật đúng là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Cô có khóc nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Vương Trường Chí đã ôm Hồng Phiêu Phiêu trở về biệt thự, mẹ chồng lại hướng trên người cô hung hăng nhổ nước bọt, xong rồi cũng đi vào. Sau đó, Lý Phi Vân liền trơ mắt nhìn cổng sắt lớn chạm khắc hoa ở trước mặt mình dứt khoát đóng lại. Không phải cô không muốn vọt vào, thực tế là một chân hắn vừa rồi đá cô, làm cho cô đau đến không còn sức lực.
Đều nói nhất dạ phu thê bách nhật ân**, tại sao Vương Trường Chí lại có thế đối xử với cô một cách tàn nhẫn như vậy? Nếu rời khỏi cái nhà này, cô thực sự không còn chỗ nào để đi!
(**) Nhất dạ phu thê bách nhật ân: một ngày vợ chồng bằng trăm năm ân nghĩa.
Người phụ nữ trung niên bụm mặt khóc thảm thiết, nước mắt không ngừng theo khe hở ngón tay cô rơi xuống, bên cạnh người thì có cái túi hành lý xẹp lép vừa thấy liền biết trong đó không chứa quá nhiều đồ, thoạt nhìn thảm không thể tả.
"Ông chủ, chúng ta đi luôn sao?" Tài xế hỏi.
Thi Vinh mặt mày lạnh lùng, nói: "Đi."
Tài xế sửng sốt một chút, nhưng từ kính chiếu hậu, người đàn ông lãnh đạm, đáng sợ, ít khi nói cười đó, cho dù không nói lời nào, khí thế trên người phát ra cũng thập phần kinh người. Ông ta trong lòng nói thầm, nếu không giúp Lý tiểu thư, thì tại sao ông chủ lại muốn tới đây? Tới cũng đã tới, như thế nào chỉ ngồi ở trong xe xem náo nhiệt, không đi qua giúp?
Hơn nữa lâu như vậy, ông cũng thật sự không hiểu trong lòng ông chủ suy nghĩ cái gì. Rõ ràng là một người cuồng công việc, lại ở trong giờ làm việc đến nơi đây vây xem một người phụ nữ trung niên bị đuổi ra khỏi nhà? Không phải là coi trọng người ta chứ?!
Nghĩ đến khả năng này, tài xế cả người phát lạnh. Ông chủ nhà bọn họ chỉ mới ở độ tuổi đôi mươi, hormone tràn đầy, trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, lại còn thêm combo đẹp trai, lắm tiền, không biết bao nhiêu phụ nữ coi ông chủ thành tình nhân trong mộng đâu, ông chủ chắc là sẽ không coi trọng người phụ nữ khóc đến nước mắt, nước mũi chảy tùm lum vừa rồi ha?
Tài xế lòng tràn đầy tò mò, cho nên nhịn không được từ kính chiếu hậu quay đầu lại xem Thi Vinh, mà Thi Vinh đang nhìn xuống tập văn kiện.
Không đủ, không đủ, cô ta tuyệt vọng còn chưa đủ, hận đến còn chưa đủ sâu, anh muốn chính là một tình yêu thuần khiết nhất, là toàn bộ tình yêu, mà hiện tại, thực rõ ràng là Lý Phi Vân vẫn còn ôm một tia hy vọng đối với Vương Trường Chí.
Lý Phi Vân không có chỗ để đi, trên người cô một xu cũng không có. Mặc dù trong nhà có tiền, nhưng Vương mẫu vẫn luôn có thói quen hà tiện, đến tận bây giờ đã quen với việc phá một đồng xu thành hai cánh hoa, chính mình ngày thường muốn mua kiện quần áo mới cũng đều luyến tiếc. Làm thế nào bà ta sẽ chuẩn bị một số tiền mặt cho Lý Phi Vân? Bà ta không bóc lột trên người Lý Phi Vân là đã không tồi rồi!
Tất cả đều rơi vào đường cùng, không có tiền, không có chỗ để đi, cô chỉ có thể đi bộ từ một biệt thự nhỏ ở ngoại ô vào thành phố, rồi đến nhà của một người em chồng lớn sống trong một tòa nhà chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Năm đó, khi cô gả cho Vương Trường Chí, hắn chỉ là cái lăng đầu tiểu tử***, bình thường chẳng làm gì, trong nhà cũng không có tiền, nhưng hắn đối xử với cô rất tốt, cuối cùng cô động tâm, sau khi Lý Phi Vân gả đến Vương gia, từ hầu hạ cha mẹ chồng, rồi tới chăm sóc em chồng...Có thể nói mọi thứ đều được làm đến gọn gàng, ngăn nắp, hơn nữa còn là tận tâm tận lực. Lúc ấy, Vương mẫu luôn bắt lấy tay Lý Phi Vân, nói rằng nhà bọn họ thật đúng là tích cóp phúc khí tám đời mới có thể cưới được một cô con dâu tốt như vậy.
(***) Lăng đầu tiểu tử: chỉ (nam) thanh niên tính tình bồng bột, xúc động,...
Nhưng từ cô con dâu tốt đến con gà mái không thể đẻ trứng được, ở giữa cũng bất quá chỉ cách 20 năm.
Ấn chuông cửa, một hồi lâu không thấy có người ra mở cửa, nước mắt Lý Phi Vân ráng đè xuống, cô cùng hai cô em chồng có quan hệ khá tốt, cô nghĩ họ có thể giúp mình nói vài lời tốt đẹp trước mặt mẹ chồng và chồng. Rốt cuộc, so với người phụ nữ không mời mà đến kia, cô ấy mới là người thân của họ.
Sau khi đợi trong chốc lát, Lý Phi Vân lại ấn chuông cửa. Lần này có người ra, là Vương Trường Hồng, em gái lớn của Vương Trường Chí, là một cán bộ doanh nghiệp nhà nước. Công việc của cô ấy thường rất thoải mái, uống trà và đọc báo trong văn phòng cả ngày, mặt khác, không cần phải làm gì.
Trước kia, mỗi lần Vương Trường Hồng nhìn thấy Lý Phi Vân, đều là một ngụm thân mật kêu một tiếng chị dâu ơi, chị dâu à. Nhưng lần này cô ta thấy Lý Phi Vân, đừng nói là kêu thu lưu Lý Phi Vân, ngay cả cánh cửa phòng trộm cũng chưa dám mở ra!
"Chị đi đi, đừng có tới tìm tôi, cả anh trai và mẹ tôi đều không gọi tôi kêu giúp cô." Vương Trường Hồng nói: "Anh trai tôi sắp có chị dâu mới rồi, chị nếu là thức thời, chạy nhanh đi thôi, về sau đừng lại đến tìm tôi nữa, được không?"
Nói xong, Vương Trường Hồng như nghĩ đến cái gì đó, bèn móc ra cái ví kẹp bao tiền màu đỏ vẽ hai cái đầu lão nhân, giống như hào phóng mà đưa cho Lý Phi Vân, nói: "Xem bộ dáng hiện tại của chị, hẳn là không có bao nhiêu tiền trong người, quên đi, cái này là tôi giúp lộ phí lên đường cho chị. Chị về quê đi."
Tại sao một đám bọn họ, ai ai cũng muốn cô về quê kia chứ? Quê cô đã không còn người thân, cô trở về làm cái quái gì?!
Đang muốn cầu Vương Trường Hồng giúp chính mình nói vài câu tốt đẹp, cánh cửa sắt lớn bang một tiếng đóng sầm lại, hoàn toàn đem cô ngăn cách ở bên ngoài.
Rơi vào đường cùng, Lý Phi Vân đành xách theo túi hành lý một lần nữa, cầm lấy hai trăm đồng tiền mà Vương Trường Hồng vứt cho, tìm một chiếc xe buýt để ngồi, lại qua tàu điện ngầm, ráng lết cái thân mệt mỏi đi tìm cô em chồng thứ hai là Vương Trường Kiều.
Vương Trường Kiều là một người tự làm chủ, trong nhà mở một chuỗi cửa hàng bán quần áo, tiền đều là Vương Trường Chí cấp, bọn họ ăn thức ăn của người ta, đương nhiên phải giúp đỡ người ta làm việc, cho nên mới vừa nhận được Vương Trường Hồng mật báo điện thoại, Vương Trường Kiều liền không kiên nhẫn: "Em đã biết, mấy lời nói giống nhau của chị, đừng có luôn lặp lại được không? Mẹ nói cái gì, em đều nhớ kỹ, nếu lát nữa Lý Phi Vân tới tìm em, cùng lắm thì em đuổi chị ta đi là được chứ gì, ok chưa?!"
Thật đúng là cho rằng chính mình là một bông hoa a.
Vương Trường Hồng vẫn có chút không yên tâm, soát sự tình từ đầu tới cuối một lần, cuối cùng kết luận nói: "...Nói tóm lại, em thông minh chút, đừng nghe Lý Phi Vân nói tới tìm chúng ta cầu tình cái gì đó, người phụ nữ đó ở nhà chúng ta cũng nhiều năm như vậy, lớn lên khó coi còn chưa tính, còn ăn đồ ăn, uống trong nhà chúng ta, một xu cũng không kiếm. Anh trai muốn cùng chị ta ly hôn, trực tiếp ký tên ngay là được, làm gì một hai phải nháo lên mới chịu?"
"Ha ha, chị thật đủ lợi hại, thì ra trước kia chị bắt nạt Lý Phi Vân đều là cố ý!"
"Ha ha ha ha..." Hai người cười đến cong eo. Vương Trường Kiều một bên cười lạnh, một bên tiếp túc chế nhạo, nói: "Em nói chị ta là một con đĩ không biết xấu hổ, còn hay giả bộ lương thiện, ai cần chị ta giúp? Mỗi lần đều là một bộ dáng đáng thương hề hề, đáng thương cho ai xem?"
"Đúng vậy, còn đem quần áo cũ của chị ta đưa cho chị, thế không phải là bảo chị phải đi mặc quần áo cũ của chị ta mỗi lần đi hợp tác à? Chị muốn mua bộ quần áo mới nào mà không được? Ai thèm hiếm lạ đồ chị ta!"
/19
|