Edit: Văn Văn.
Hồng Phiêu Phiêu vẫn rất xinh đẹp, chỉ là vừa mới sinh con xong nên bề ngoài có vẻ trông già hơn vài tuổi, làn da cũng không còn mịn màng và sáng bóng như trước. Lí Phi Vân có thể thấy rõ ràng, trên mặt cô ta còn có một vài đốm vàng. Mặc dù đã đánh phấn nền, nó vẫn không thể che lấp hoàn toàn. Lúc này, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ hồng, trên tay thì bế một đứa trẻ khoảng một tuổi, đang nhìn chằm chằm vào Lí Phi Vân với sự thù địch tràn ngập.
Sự thù địch giữa phụ nữ luôn không thể giải thích được, nhưng nó cũng được coi là điều hiển nhiên. Hồng Phiêu Phiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra được người phụ nữ này không phải dạng tốt gì, nhưng không biết làm sao, cô ta luôn cảm thấy quen mắt... Là ở đâu gặp qua sao?
Tuổi tác cách nhau thì mãi vẫn thế, Lí Phi Vân không thể so sánh với Hồng Phiêu Phiêu, nhưng nếu muốn so khí chất, so body, so khí tràng, cô quyết không bao giờ thua cuộc. Chẳng sợ bên trong không có gì, ngoại hình của cô đã đáp ứng yêu cầu hết. Vì vậy, giống như giáo viên đã dạy, Lí Phi Vân cười nhẹ, đầy lịch sự và chế giễu: "Bà Vương, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp cái gì? Tôi không quen cô."
Hồng Phiêu Phiêu cảnh giác lùi về phía sau một bước, sợ người phụ nữ này muốn cướp Vương Trường Chí với mình. Cô ta thật vất vả mới ôm được bắp đùi to của hắn, sử dụng mọi thủ đoạn có trên người làm cho hắn cùng bà thím già trong nhà ly hôn, cưới mình vào, quang minh chính đại bước vào nhà, mẫu bằng tử quý [1], thành công thay thế được vị trí của bà thím già kia trở thành bà Vương mới. Vị trí này cô ta đã ấp ủ bấy lâu nay, kẻ nào mơ ước tới nghĩ còn dễ hơn làm!
[1] Mẫu bằng tử quý: mẹ vinh hiển nhờ con.
Đây hoàn toàn là Hồng Phiêu Phiêu tự xem Vương Trường Chí như kho báu của mình. Nhớ trước kia, Lý Phi Vân cũng lấy hắn ta làm báu vật, hiện tại à? Vương Trường Chí ở trong lòng cô còn không bằng một đống shit. Cô kinh tởm chính bản thân mình trước đây, không ngờ sẽ đem cái mặt hàng như Vương Trường Chí coi như trân như bảo, mặt dày mày dạn muốn lưu lại trong Vương gia mặc cho bọn họ đánh chửi, la mắng, Quý Ngũ có câu nói rất đúng, phạm tiện [2] cũng không tiện tới vậy.
[2] Phạm tiện: tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.
Có lẽ lúc ấy tâm bị shit vấy bẩn, Vương Trường Chí còn không phải là một đống shit hay sao.
"Không quen?" Lý Phi Vân cười lạnh băng: "Nhưng cũng rất bình thường, bà Vương đúng là quý nhân hay quên. Một năm trước, chúng ta còn gặp kia mà, họ của tôi là Lý, là vợ trước của chồng cô."
Hồng Phiêu Phiêu không tin, mắt trợn cả lên: "Cô nói dối!" Bà thím già mập như con heo kia nào có trẻ tuổi, xinh đẹp ghê vậy?!
"Cô không tin, tôi cũng không có biện pháp." Lý Phi Vân bất đắc dĩ dang hai tay ra, nhẹ nhàng hỏi một câu khi đi ngang qua bên người cô ta, "Cô nói xem, hiện tại anh ta sẽ chọn cô, hay sẽ chọn tôi?" Đặc biệt là dưới tình huống Vương thị thuộc về cô.
Tùy ý ném xuống vỏ bom nặng kí, Lý Phi Vân không chút lưu luyến mà xoay người rời đi, để lại Hồng Phiêu Phiêu một mình bế đứa trẻ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào lưng cô một lúc lâu, không thể hồi phục bình tĩnh.
Sự việc quả nhiên xảy ra như Lý Phi Vân đoán trước, Vương Trường Chí người này, ích kỷ, chuyện gì cũng phải bắt đầu từ lợi ích của hắn ta, những chuyện khác không quan trọng, một khi có nguy hiểm hay bất lợi đối với bản thân hắn, cứ việc bà già nhà hắn chết ở trước mặt hắn cũng vô dụng.
Càng khỏi nói đến Hồng Phiêu Phiêu. Lý Phi Vân cùng hắn kết hôn hai mươi năm. Từ thời niên thiếu của hắn liền an tâm làm người phụ nữ sau lưng hắn, nhưng cuối cùng, hắn ta đã hồi báo cho Lý Phi Vân những gì?
Từ đầu tới cuối, hắn cũng không xem Lý Phi Vân như người một nhà, nếu không phải vậy thì sẽ không xâm chiếm một cách không thương tiếc vào tài sản của Lý gia, dùng tiền Lý gia nuôi người Vương gia. Mà bây giờ, người phụ nữ vẫn luôn sai lầm này đã bị gõ cho tỉnh, Vương Trường Chí có khả năng gì để nuôi sống cả gia đình toàn đỉa hút máu kia?
Tục ngữ nói mãi không sai, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa [3], dù Vương thị bị rỗng từ bên trong, bộ xương cơ bản vẫn còn đó. Vương Trường Chí làm sao buông tay được, hơn nữa ở trong ấn tượng của hắn, Vương thị vẫn rất có tiền. Không có cách nào, nếu Lý Phi Vân cứ một mực muốn kiện lên trên tòa, vậy thì kiện đi.
[3] Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù hoàn cảnh có sa sút trở thành người bình thường thì so ra vẫn hơn những người vốn đã bình thường.
Về mặt pháp luật đã bị yếu thế sẵn, cộng thêm combo bạo lực gia đình và sự thật trong hôn nhân đã ngoại tình--- thậm chí Vương Trường Chí không nghĩ đến trong tay Lý Phi Vân không ngờ lại có đoạn video quay hắn đánh đập cô ta và ôm tiểu tam diễu võ dương oai [4] đối với cô, trên tòa án Vương Trường Chí bị đánh bại hoàn toàn. Lúc hắn đi ra khỏi tòa án, cả người giống như một con gà trống bị thua cuộc, ủ rũ cụp đuôi, thất hồn lạc phách.
[4] Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.
Chỉ trong một tuần, hắn ta thay đổi từ một tổng giám đốc Vương thị luôn được mọi người xum xoe nịnh bợ thành một kẻ nghèo hèn không xu dính túi. Không chỉ có thế, mấy năm nay hắn dung túng lấy tiền trong công ty trợ cấp cho Vương gia đều bị tòa án đưa ra phán quyết nhất định phải bồi thường theo giá gốc! Một con số lớn như vậy... Hắn biết đi đâu tìm?!
Căn nhà thật ra được viết dưới tên hắn, nhưng lại dùng tiền Vương thị đi mua, đó là một vụ mua bán bất hợp pháp. Mấy cái này phải được tòa án thu hồi, nói cách khác, bây giờ hắn chỉ còn hai bàn tay trắng!
Khi bước ra khỏi tòa án, bên này hắn gục đầu xuống, bên kia Lý Phi Vân thì khí phách hăng hái, quyến rũ bức người. Lúc cô ấy còn trẻ đã xinh đẹp sẵn, không nghĩ đã đến tuần tuổi này rồi, vẫn xinh đẹp mê người như thế. Vương Trường Chí cảm thấy có chút hối hận, sớm biết rằng Lý Phi Vân sẽ trở thành vậy, hắn sẽ không cùng cô ly hôn để làm mẹ gì! Mặc dù hoa dại có mùi thơm hơn hoa nhà, nhưng cuối cùng chúng cũng không được để trên mặt bàn.
Nếu không thì hắn nên sớm nghĩ đến vấn đề quyền sở hữu tài sản, thay đổi tên của chủ hộ và pháp nhân thành chính mình. Lúc ấy, Lý Phi Vân đối với mình một lòng trung thành chắc chắn sẽ không từ chối. Tại sao hắn, hắn có thể ngu tới vậy!
"Vương tiên sinh."
Vương Trường Chí si ngốc nhìn Lý Phi Vân đang nện bước ưu nhã hướng tới hắn, đối với hắn lộ ra tươi cười: "Làm phiền anh dọn khỏi phòng tôi trong vòng 24 giờ, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt vô tình."
"Phi Vân..."
Lý Phi Vân nghe được tiếng gọi Vương Trường Chí phía sau, cười lạnh lùng.
"Phi Vân!" Vương Trường Chí đuổi theo, vội vàng nhìn cô: "Ngày hôm đó, không phải em đã nói với Phiêu Phiêu, xem anh chọn cô ấy hay là em? Anh chọn em, anh chọn em! Anh có thể ly dị với cô ta ngay lập tức. Chúng ta trở lại tốt đẹp như trước kia, giống như trước kia được không em, được không?!"
Mấy ngày nay, hắn ta thật chịu cmn đủ rồi, kể từ khi Hồng Phiêu Phiêu bị Lý Phi Vân ở bên tai nói câu đó xong, mỗi ngày ba bữa đều nháo với hắn, sự dịu dàng trước hôn nhân hoàn toàn biến mất, giống như một con đàn bà đanh đá! Còn người mà hắn luôn luôn khinh thường, ghét bỏ bà thím già vừa xấu lại béo thì trở thành một mỹ nữ tự tin, đầy người trí thức, Vương Trường Chí tự nhiên hối hận.
Trên thực tế, nếu Lý Phi Vân vẫn giống như trước đây, Hồng Phiêu Phiêu sẽ không đem lời nói của cô đặt ở trong lòng. Nhưng bây giờ, Lý Phi Vân trở nên xinh đẹp không nói, khí chất còn thay đổi chóng mặt, so với một người vừa sinh đứa trẻ xong, dáng người có chút xấu, lực uy hiếp có thế nói là mười phần, cô ta có thể không thèm để ý sao!
Ngoài ra, cùng ngày hôm đó cô ta không biết Lý Phi Vân và Vương Trường Chí nói cái gì, Vương Trường Chí trở về lại có khuôn mặt tốt, công ty xảy ra chuyện thậm chí không cùng trong nhà nói. Tính cách hắn ngang ngược, dù sao đây cũng là chuyện của hắn, những người khác quản không được.
Hai người thường xuyên qua qua lại lại, Hồng Phiêu Phiêu tự nhiên hiểu lầm. Trước kia, Lý Phi Vân có bao nhiêu yêu Vương Trường Chí, cô ta xem ở trong mắt, ý thức nguy cơ lập tức trỗi dậy mãnh liệt.
"Ồ? Thế thì..." Lý Phi Vân giả bộ khó xử, hỏi: "Con trai anh làm sao bây giờ?"
"Anh có thế cấp một số tiền cho Phiêu Phiêu, khiến cho cô ta mang theo đứa bé!"
"Chính là tôi không sinh được, anh đã quên?" Lý Phi Vân dù bận vẫn ung dung, nhìn Vương Trường Chí vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình.
"Anh không sợ đoạn tử tuyệt tôn luôn sao?"
Lúc này, Vương Trường Chí mới nghĩ đến Lý Phi Vân không thể sinh, sắc mặt tức khắc có chút méo mó, bên này là con cá lớn Lý Phi Vân, bên kia là con trai duy nhất, bên nào hắn cũng luyến tiếc buông ra, sắc mặt thay đổi như chong chóng, đủ sắc cầu vồng, trông rất đẹp mắt.
"Phi, Phi Vân...Anh biết em đó giờ làm người rộng lượng, chắc chắn có thể bao dung cho một đứa nhỏ...Rốt cuộc đó là đứa con trai duy nhất của anh mà!"
Hồng Phiêu Phiêu vẫn rất xinh đẹp, chỉ là vừa mới sinh con xong nên bề ngoài có vẻ trông già hơn vài tuổi, làn da cũng không còn mịn màng và sáng bóng như trước. Lí Phi Vân có thể thấy rõ ràng, trên mặt cô ta còn có một vài đốm vàng. Mặc dù đã đánh phấn nền, nó vẫn không thể che lấp hoàn toàn. Lúc này, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ hồng, trên tay thì bế một đứa trẻ khoảng một tuổi, đang nhìn chằm chằm vào Lí Phi Vân với sự thù địch tràn ngập.
Sự thù địch giữa phụ nữ luôn không thể giải thích được, nhưng nó cũng được coi là điều hiển nhiên. Hồng Phiêu Phiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra được người phụ nữ này không phải dạng tốt gì, nhưng không biết làm sao, cô ta luôn cảm thấy quen mắt... Là ở đâu gặp qua sao?
Tuổi tác cách nhau thì mãi vẫn thế, Lí Phi Vân không thể so sánh với Hồng Phiêu Phiêu, nhưng nếu muốn so khí chất, so body, so khí tràng, cô quyết không bao giờ thua cuộc. Chẳng sợ bên trong không có gì, ngoại hình của cô đã đáp ứng yêu cầu hết. Vì vậy, giống như giáo viên đã dạy, Lí Phi Vân cười nhẹ, đầy lịch sự và chế giễu: "Bà Vương, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp cái gì? Tôi không quen cô."
Hồng Phiêu Phiêu cảnh giác lùi về phía sau một bước, sợ người phụ nữ này muốn cướp Vương Trường Chí với mình. Cô ta thật vất vả mới ôm được bắp đùi to của hắn, sử dụng mọi thủ đoạn có trên người làm cho hắn cùng bà thím già trong nhà ly hôn, cưới mình vào, quang minh chính đại bước vào nhà, mẫu bằng tử quý [1], thành công thay thế được vị trí của bà thím già kia trở thành bà Vương mới. Vị trí này cô ta đã ấp ủ bấy lâu nay, kẻ nào mơ ước tới nghĩ còn dễ hơn làm!
[1] Mẫu bằng tử quý: mẹ vinh hiển nhờ con.
Đây hoàn toàn là Hồng Phiêu Phiêu tự xem Vương Trường Chí như kho báu của mình. Nhớ trước kia, Lý Phi Vân cũng lấy hắn ta làm báu vật, hiện tại à? Vương Trường Chí ở trong lòng cô còn không bằng một đống shit. Cô kinh tởm chính bản thân mình trước đây, không ngờ sẽ đem cái mặt hàng như Vương Trường Chí coi như trân như bảo, mặt dày mày dạn muốn lưu lại trong Vương gia mặc cho bọn họ đánh chửi, la mắng, Quý Ngũ có câu nói rất đúng, phạm tiện [2] cũng không tiện tới vậy.
[2] Phạm tiện: tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.
Có lẽ lúc ấy tâm bị shit vấy bẩn, Vương Trường Chí còn không phải là một đống shit hay sao.
"Không quen?" Lý Phi Vân cười lạnh băng: "Nhưng cũng rất bình thường, bà Vương đúng là quý nhân hay quên. Một năm trước, chúng ta còn gặp kia mà, họ của tôi là Lý, là vợ trước của chồng cô."
Hồng Phiêu Phiêu không tin, mắt trợn cả lên: "Cô nói dối!" Bà thím già mập như con heo kia nào có trẻ tuổi, xinh đẹp ghê vậy?!
"Cô không tin, tôi cũng không có biện pháp." Lý Phi Vân bất đắc dĩ dang hai tay ra, nhẹ nhàng hỏi một câu khi đi ngang qua bên người cô ta, "Cô nói xem, hiện tại anh ta sẽ chọn cô, hay sẽ chọn tôi?" Đặc biệt là dưới tình huống Vương thị thuộc về cô.
Tùy ý ném xuống vỏ bom nặng kí, Lý Phi Vân không chút lưu luyến mà xoay người rời đi, để lại Hồng Phiêu Phiêu một mình bế đứa trẻ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào lưng cô một lúc lâu, không thể hồi phục bình tĩnh.
Sự việc quả nhiên xảy ra như Lý Phi Vân đoán trước, Vương Trường Chí người này, ích kỷ, chuyện gì cũng phải bắt đầu từ lợi ích của hắn ta, những chuyện khác không quan trọng, một khi có nguy hiểm hay bất lợi đối với bản thân hắn, cứ việc bà già nhà hắn chết ở trước mặt hắn cũng vô dụng.
Càng khỏi nói đến Hồng Phiêu Phiêu. Lý Phi Vân cùng hắn kết hôn hai mươi năm. Từ thời niên thiếu của hắn liền an tâm làm người phụ nữ sau lưng hắn, nhưng cuối cùng, hắn ta đã hồi báo cho Lý Phi Vân những gì?
Từ đầu tới cuối, hắn cũng không xem Lý Phi Vân như người một nhà, nếu không phải vậy thì sẽ không xâm chiếm một cách không thương tiếc vào tài sản của Lý gia, dùng tiền Lý gia nuôi người Vương gia. Mà bây giờ, người phụ nữ vẫn luôn sai lầm này đã bị gõ cho tỉnh, Vương Trường Chí có khả năng gì để nuôi sống cả gia đình toàn đỉa hút máu kia?
Tục ngữ nói mãi không sai, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa [3], dù Vương thị bị rỗng từ bên trong, bộ xương cơ bản vẫn còn đó. Vương Trường Chí làm sao buông tay được, hơn nữa ở trong ấn tượng của hắn, Vương thị vẫn rất có tiền. Không có cách nào, nếu Lý Phi Vân cứ một mực muốn kiện lên trên tòa, vậy thì kiện đi.
[3] Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù hoàn cảnh có sa sút trở thành người bình thường thì so ra vẫn hơn những người vốn đã bình thường.
Về mặt pháp luật đã bị yếu thế sẵn, cộng thêm combo bạo lực gia đình và sự thật trong hôn nhân đã ngoại tình--- thậm chí Vương Trường Chí không nghĩ đến trong tay Lý Phi Vân không ngờ lại có đoạn video quay hắn đánh đập cô ta và ôm tiểu tam diễu võ dương oai [4] đối với cô, trên tòa án Vương Trường Chí bị đánh bại hoàn toàn. Lúc hắn đi ra khỏi tòa án, cả người giống như một con gà trống bị thua cuộc, ủ rũ cụp đuôi, thất hồn lạc phách.
[4] Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.
Chỉ trong một tuần, hắn ta thay đổi từ một tổng giám đốc Vương thị luôn được mọi người xum xoe nịnh bợ thành một kẻ nghèo hèn không xu dính túi. Không chỉ có thế, mấy năm nay hắn dung túng lấy tiền trong công ty trợ cấp cho Vương gia đều bị tòa án đưa ra phán quyết nhất định phải bồi thường theo giá gốc! Một con số lớn như vậy... Hắn biết đi đâu tìm?!
Căn nhà thật ra được viết dưới tên hắn, nhưng lại dùng tiền Vương thị đi mua, đó là một vụ mua bán bất hợp pháp. Mấy cái này phải được tòa án thu hồi, nói cách khác, bây giờ hắn chỉ còn hai bàn tay trắng!
Khi bước ra khỏi tòa án, bên này hắn gục đầu xuống, bên kia Lý Phi Vân thì khí phách hăng hái, quyến rũ bức người. Lúc cô ấy còn trẻ đã xinh đẹp sẵn, không nghĩ đã đến tuần tuổi này rồi, vẫn xinh đẹp mê người như thế. Vương Trường Chí cảm thấy có chút hối hận, sớm biết rằng Lý Phi Vân sẽ trở thành vậy, hắn sẽ không cùng cô ly hôn để làm mẹ gì! Mặc dù hoa dại có mùi thơm hơn hoa nhà, nhưng cuối cùng chúng cũng không được để trên mặt bàn.
Nếu không thì hắn nên sớm nghĩ đến vấn đề quyền sở hữu tài sản, thay đổi tên của chủ hộ và pháp nhân thành chính mình. Lúc ấy, Lý Phi Vân đối với mình một lòng trung thành chắc chắn sẽ không từ chối. Tại sao hắn, hắn có thể ngu tới vậy!
"Vương tiên sinh."
Vương Trường Chí si ngốc nhìn Lý Phi Vân đang nện bước ưu nhã hướng tới hắn, đối với hắn lộ ra tươi cười: "Làm phiền anh dọn khỏi phòng tôi trong vòng 24 giờ, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt vô tình."
"Phi Vân..."
Lý Phi Vân nghe được tiếng gọi Vương Trường Chí phía sau, cười lạnh lùng.
"Phi Vân!" Vương Trường Chí đuổi theo, vội vàng nhìn cô: "Ngày hôm đó, không phải em đã nói với Phiêu Phiêu, xem anh chọn cô ấy hay là em? Anh chọn em, anh chọn em! Anh có thể ly dị với cô ta ngay lập tức. Chúng ta trở lại tốt đẹp như trước kia, giống như trước kia được không em, được không?!"
Mấy ngày nay, hắn ta thật chịu cmn đủ rồi, kể từ khi Hồng Phiêu Phiêu bị Lý Phi Vân ở bên tai nói câu đó xong, mỗi ngày ba bữa đều nháo với hắn, sự dịu dàng trước hôn nhân hoàn toàn biến mất, giống như một con đàn bà đanh đá! Còn người mà hắn luôn luôn khinh thường, ghét bỏ bà thím già vừa xấu lại béo thì trở thành một mỹ nữ tự tin, đầy người trí thức, Vương Trường Chí tự nhiên hối hận.
Trên thực tế, nếu Lý Phi Vân vẫn giống như trước đây, Hồng Phiêu Phiêu sẽ không đem lời nói của cô đặt ở trong lòng. Nhưng bây giờ, Lý Phi Vân trở nên xinh đẹp không nói, khí chất còn thay đổi chóng mặt, so với một người vừa sinh đứa trẻ xong, dáng người có chút xấu, lực uy hiếp có thế nói là mười phần, cô ta có thể không thèm để ý sao!
Ngoài ra, cùng ngày hôm đó cô ta không biết Lý Phi Vân và Vương Trường Chí nói cái gì, Vương Trường Chí trở về lại có khuôn mặt tốt, công ty xảy ra chuyện thậm chí không cùng trong nhà nói. Tính cách hắn ngang ngược, dù sao đây cũng là chuyện của hắn, những người khác quản không được.
Hai người thường xuyên qua qua lại lại, Hồng Phiêu Phiêu tự nhiên hiểu lầm. Trước kia, Lý Phi Vân có bao nhiêu yêu Vương Trường Chí, cô ta xem ở trong mắt, ý thức nguy cơ lập tức trỗi dậy mãnh liệt.
"Ồ? Thế thì..." Lý Phi Vân giả bộ khó xử, hỏi: "Con trai anh làm sao bây giờ?"
"Anh có thế cấp một số tiền cho Phiêu Phiêu, khiến cho cô ta mang theo đứa bé!"
"Chính là tôi không sinh được, anh đã quên?" Lý Phi Vân dù bận vẫn ung dung, nhìn Vương Trường Chí vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình.
"Anh không sợ đoạn tử tuyệt tôn luôn sao?"
Lúc này, Vương Trường Chí mới nghĩ đến Lý Phi Vân không thể sinh, sắc mặt tức khắc có chút méo mó, bên này là con cá lớn Lý Phi Vân, bên kia là con trai duy nhất, bên nào hắn cũng luyến tiếc buông ra, sắc mặt thay đổi như chong chóng, đủ sắc cầu vồng, trông rất đẹp mắt.
"Phi, Phi Vân...Anh biết em đó giờ làm người rộng lượng, chắc chắn có thể bao dung cho một đứa nhỏ...Rốt cuộc đó là đứa con trai duy nhất của anh mà!"
/19
|