“Đúng vậy.” Khúc Quân biết Lăng Mặc mềm lòng.
“Nói nhảm nhiều quá đi.”
Lăng Mặc xoay người đi, Khúc Quân lập tức hí hửng chạy theo sau y.
Cậu biết Lăng Mặc đã đồng ý về nhà với cậu rồi.
Đi ra khỏi cổng trường, lúc đi ngang qua tiệm ăn vặt thì vừa vặn nghe tiếng nhạc đầu phim của.
Khúc Quân vừa nghe tiếng nhạc liền đóng đinh tại chỗ.
Lăng Mặc dừng lại, nhìn gò má của cậu rồi nói “Muốn thì vào xem.”
“Thiệt hả! Dù sao hôm nay mẹ tớ cũng về muộn!”
Khúc Quân hí hửng vào tiệm, mua thêm bọc hướng dương năm đồng.
Ông chủ vui vẻ nói “Nhóc mập, nhóc được lắm, năm đồng bọc hướng dương mà muốn hai chỗ ngồi?”
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc một chút rồi rút ra tờ năm đồng đưa cho đối phương “Vậy thì mua thêm năm đồng bọc hướng dương nữa! Mau lên nha, nhạc đầu phim sắp hết rồi!”
Hai người cùng ngồi xuống, Khúc Quân bắt đầu tập trung tinh thần xem phim.
Lăng Mặc húc nhẹ vào cánh tay cậu “Mau cắn hạt hướng dương cho tớ.”
“Hả? Tớ mắc xem rồi, cậu tự cắn đi!” Khúc Quân bóc một nhúm thả vào tay Lăng Mặc.
Lăng Mặc thế mà lại bỏ hạt hướng dương về chỗ cũ.
“Cậu không cắn cho tớ, tớ về.”
“Ơ? Đừng mà!”
Lớn to đầu rồi mà bắt người ta cắn hạt cho là sao!
Nhưng cậu lại suy nghĩ một lát, Lăng Mặc không có hứng thú với mấy cái phim hoạt hình này, vả lại y còn kiên nhẫn đi chung với cậu, còn dạy kèm cậu nữa, thôi thì cắn hạt hướng dương coi như báo đáp người ta vậy.
Vì vậy Khúc Quân vừa xem phim vừa cắn hạt cho Lăng Mặc.
Cậu cắn hạt rất điêu luyện, khẽ cắn tạo thành khe hở nhỏ, rồi lấy đầu lưỡi khều ruột ra, hai mảnh vỏ hạt cũng tự nhiên tách làm đôi.
Khúc Quân vừa tách hạt xong liền bỏ vào tay Lăng Mặc, đôi mắt vẫn chăm chú dán chặt vào ti vi.
Thấy Hanamichi Sakuragi bị bẽ mặt thì cậu liền bật cười ha hả.
Mười mấy phút sau, phim hoạt hình kết thúc.
Khúc Quân liếc nhìn Lăng Mặc ngồi bên cạnh rồi dứt khoát đứng dậy, ném hết vỏ hạt vào thùng rác.
“Chèn ơi, cậu ăn sạch hết hai bọc hướng dương luôn hả?”
Cậu còn chưa ăn được một hạt nữa.
“Ừ, ăn hết rồi.”
“Sau này cậu tự mình cắn đi. Đầu lưỡi tớ bị sưng lên rồi này, đau muốn khóc luôn.” Khúc Quân loay hoay đeo cặp lên, đi theo sau lưng Lăng Mặc.
“Hay để tớ thổi thổi cho cậu?” Lăng Mặc nhàn nhạt hỏi.
Khúc Quân cạn lời “Bộ cậu nghe qua thổi đầu lưỡi rồi à?”
“Vậy thì để tớ liếm liếm cho cậu?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lành lạnh.
“Liếm cái đầu cậu chứ liếm! Đó là đầu lưỡi đấy!”
“Thế thì về nhà uống nước?”
“Chạy chạy chạy!”
Khúc Quân phát hiện đi theo bước chân của Lăng Mặc chả khác gì đang tập chạy bộ, đến khi về tới nhà thì cả người ướt đẫm mồ hôi hột.
Mở cửa ra thì quả nhiên Lương Như vẫn chưa về.
Trên bàn có để hai mươi đồng cùng với một tờ giấy mà Lương Như đã viết: Về nhà rồi thì sang bên kia đường mua đồ ăn đi. Nếu như Lăng Mặc tới thì mua thêm hai quả trứng muối. Cấm không được lấy tiền thừa đi chơi game.
Khúc Quân nhìn tờ giấy với sắc mặt phức tạp.
“Sao vậy?”
“Cái gì mà ‘Nếu Lăng Mặc tới thì mua thêm hai quả trứng muối’?”
Chẳng lẽ nếu Lăng Mặc không đến thì cậu ra ngoài ăn mì không được ăn thêm hai quả trứng?”
“Cậu đang đau đầu vì hai quả trứng đó là cho tớ hay là cho cậu?” Lăng Mặc lành lạnh hỏi.
“Nói nhảm! Dĩ nhiên là mỗi đứa một cái rồi!”
Khúc Quân gọi hai tô mì, một lớn một nhỏ, còn kêu thêm hai quả trứng muối.
Đến khi mì được bưng lên, ông chủ nhìn vóc dáng của hai đứa liền đưa tô lớn cho Khúc Quân và tô nhỏ cho Lăng Mặc.
Nhưng Khúc Quân lại đổi tô cho hai đứa, ngay cả hai quả trứng muối cũng đưa luôn cho Lăng Mặc.
Lăng Mặc nhìn tô mì lớn cộng thêm hai quả trứng trước mặt, hỏi Khúc Quân “Cậu ăn no sao?”
“Buổi tối ăn ít mới gầy xuống được.”
“Là vì muốn gầy để leo cầu thang không bị mệt hay muốn bạn học nữ chú ý đến?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh như cũ.
Khúc Quân vừa húp mì xì xụp vừa hàm hồ nói “Gầy xuống để lúc ngủ không có đè nặng cậu.”
Lăng Mặc cầm đũa khẽ dừng một lát, sau đó bỗng đâm một quả trứng rồi ném vào trong tô mì của Khúc Quân.
“Ăn trứng của cậu đi. Tớ ăn không hết.”
Sau khi ăn xong trở về, Khúc Quân dời cái ghế đến trước bàn học, rất tự giác chừa một nửa bàn cho Lăng Mặc.
Nhưng Lăng Mặc lại không có ý định làm bài tập, nói “Mau cởi đồng phục ra để tớ giặt cho cậu.”
“Hả? Chờ mẹ tớ về bỏ vào máy giặt luôn…”
“Chờ mẹ cậu về thì dì ấy sẽ nhéo lỗ tai cậu đấy, hơn nữa nếu để lâu thì sẽ khó giặt sạch vết bẩn.”
Khúc Quân suy nghĩ một chút rồi đứng dậy “Hay là để tớ tự mình giặt.”
“Cậu đi làm bài tập đi, tớ giặt xong ra sẽ chỉ bài cho cậu.”
Trên mặt Lăng Mặc không có biểu tình gì, nhưng Khúc Quân cảm thấy y có vẻ như đang không vui.
“Đồng phục của tớ có mùi mồ hôi… Hơn nữa còn có dính thức ăn nữa.”
“Chẳng phải còn có bột giặt à?”
Ánh mắt của Lăng Mặc viết: Đừng có nói nhảm thêm nữa.
Khúc Quân cởi đồng phục ra, Lăng Mặc liền cầm lấy đi vào phòng tắm.
Qua nửa tiếng sau, Lăng Mặc xắn tay áo đi vào.
Khúc Quân cũng vừa làm xong bài tập, mặc dù bài cuối cùng có hơi khó nhưng cậu vẫn có thể làm được.
“Cám ơn cậu đã giúp tớ giặt đồng phục nha.” Khúc Quân ngượng ngùng gãi đầu “Tớ cũng làm xong bài tập đại số hôm nay rồi.”
“Nếu cậu muốn cám ơn thì không bằng tỏ lòng cho tớ xem đi?” Lăng Mặc hất cằm hỏi, con mắt tia qua cái bụng mặc áo thun ba lỗ của Khúc Quân.
Khúc Quân sững sốt hai giây rồi lập tức cong ngón tay áp lên bụng, nặn thành hình trái tim “Nặn trái tim cho cậu này!”
Lăng Mặc chọt chọt ngón tay ở chính giữa trái tim thịt “Cậu gầy xuống.”
“Thật?”
“Nhưng mà gầy xuống nên nặn trái tim không đẹp, hay là cứ mập lên đi.”
“Chẳng phải cậu nói tớ nặn tim thịt là bị thần kinh à?”
“Chẳng phải cậu đã nói tớ kêu cậu là thần kinh thì cậu sẽ đau lòng đó sao?”
“Gì chứ… Chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi thôi mà…”
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy quyển bài tập của mình.
Mới vừa nãy là Lăng Mặc đang đùa giỡn với cậu?
Mặc dù Lăng Mặc đùa giỡn rất nhạt… Nhưng Khúc Quân không kìm được bắn pháo bông trong lòng. Bọn cậu ngày càng thân thiết hơn nha! Lăng Mặc càng ngày càng tín nhiệm cậu nha!
“Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Giọng nói lành lạnh của Lăng Mặc vang lên.
“Đốt pháo bông nha!” Khúc Quân không nghĩ ngợi liền nói huỵch toẹt.
“… Tớ thấy giống thả diều hơn. Tính sai rồi đây này, làm lại cho cẩn thận.” Lăng Mặc ném quyển bài tập cho Khúc Quân, cũng không nói cậu làm sai bài nào, Khúc Quân chỉ có thể ngừng bắn pháo và bắt đầu kiểm tra lại từng bài một.
Lăng Mặc đi tắm trước, đến khi y dựa vào đầu giường đọc sách thì Khúc Quân vẫn còn đang quyết chiến với bài tập tiếng anh.
Ở bức tường đối diện giường Khúc Quân có dán tấm poster của nhân vật Hanamichi Sakuragi.
“Sao cậu lại thích cái tên lông đỏ quái dị này vậy?” Lăng Mặc hỏi.
“Đó là Hanamichi Sakuragi, không phải là lông đỏ quái dị đâu. Anh ta từ một kẻ đầu gấu trở thành một cao thủ bóng rổ đó!”
“Cậu là đang rót máu gà cho kẻ ngu si giống mình à?”
“Rót máu gà không tốt sao?”
“Vậy cậu có nghe câu chuyện này chưa, có một con hồ ly nọ nói với bầy gà rằng, nếu bọn nó bay qua ngọn núi bên kia thì sẽ trở thành đại bàng. Vì vậy từng con gà nối đuôi nhau nhảy xuống núi, con hồ ly đó mỗi ngày không cần đi săn mà cũng có gà ăn no bụng.”
“Hở? Là sao?”
“Có nghĩa là, cậu sẽ không trở thành nhân vật như Hanamichi Sakuragi đó được, chỉ có thể trở thành con gà ngu ngốc bị té núi chết.” Lăng Mặc vươn tay ra, ý bảo Khúc Quân đưa bài tập tiếng anh cho y kiểm tra.
Khúc Quân đưa bài cho Lăng Mặc, y cầm bút chì vẽ vòng tròn rồi trả lại cho cậu.
“Cậu vẽ vòng tròn là bảo tớ làm sai rồi?”
“Tớ vẽ vòng tròn có nghĩa là cậu làm đúng rồi.”
Lăng Mặc lãnh đạm nói, nhưng Khúc Quân vốn ghét tiếng anh nên cậu cũng không vui vẻ gì.
Khi Khúc Quân vất vả làm xong hết bài tập và tắm xong, lúc về phòng nghe Lăng Mặc chỉ tấm poster đối diện nói “Gỡ nó xuống đi.”
“Sao vậy?”
“Nhìn chướng mắt.”
“Đó là thần tượng của tớ đó! Tớ không xé xuống đâu!”
Đây là nhà tui nha, tui muốn dán cái gì là dán cái đó!
“Chẳng phải tớ mới vừa nói với cậu, nhân vật Hanamichi Sakuragi đó chỉ là ảo tượng sức mạnh cho những tên ngốc thích rót máu gà (trèo cao) sao?”
“Thế thì sao?”
“Cậu chỉ có thể trở thành Takamiya Nozomi.”
Takamiya Nozomi là một tên mập trong đám đàn em của Hanamichi Sakuragi…
Coi bộ nếu Khúc Quân không gỡ tấm poster xuống thì Lăng Mặc sẽ để cậu hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Chờ đến khi Khúc Quân leo lên giường đắp chăn, Lăng Mặc nhíu mày nói “Cậu xịt cái gì vậy?”
“Nước hoa Six God!”
“Không có muỗi cậu xịt nước hoa làm gì?”
“Tớ sợ tớ đổ mồ hôi làm cậu khó ngửi nha!”
“Nồng nặc quá đi.”
“Dù sao nước hoa cũng dễ ngửi hơn mùi mồ hôi của tớ mà.”
“Tớ không ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu.”
Khúc Quân bỗng nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, vừa muốn nghiêng đầu nhìn thì thấy Lăng Mặc đã quay lưng về phía mình.
Có lẽ là… Nước hoa thật sự nồng nặc?
Nhưng đây lại là một đêm không vui đối với Lý Viễn Hàng.
Hôm nay cha cậu ta, Lý Hạo vất vả lắm mới từ xưởng trở về nhà, Lý Viễn Hàng khua tay múa chân miêu tả sinh động cậu ta bị Lăng Mặc và thằng béo lớp mình hùa nhau ăn hiếp cậu ta thế nào, lật đổ khay cơm của cậu ta, hại cậu ta nhịn đói cả buổi trưa.
Tính tình của Lý Hạo dễ kích động, Trần Lỵ vẫn ở bên cạnh khuyên bảo chủ nhiệm lớp của Lý Viễn Hàng và hiệu trưởng có ý kiến với cả nhà bọn họ, hơn nữa ở tầng trên còn có chủ nhiệm tòa soạn báo nữa, chỉ cần sơ ý một chút thôi là bị lên án liền. Khi Lý Viễn Hàng về phòng rồi, Trần Lỵ lại nhắc nhở Lý Hạo rằng Lăng Mặc đã đoán được bọn họ lấy số tiền của cha mẹ y để lại mua nhà cho Lý Viễn Hàng, nếu như chọc Lăng Mặc xù lông thì bọn họ sẽ ăn quả đắng.
Lý Hạo cũng bình tĩnh lại “Vậy thì anh sẽ nói chuyện với nó, cấm nó không được ăn hiếp Lý Viễn Hàng nữa, được chưa?”
Ai biết Lý Hạo chờ mãi ở nhà mà không thấy Lăng Mặc về, chỉ nhận được điện thoại do Lương Như gọi đến, nói rằng Lăng Mặc ở lại nhà bọn họ dạy kèm Mạc Tiểu Bắc, trời cũng đã muộn nên sẽ không về nhà.
Lý Viễn Hàng có một loại dự cảm. Quan trọng hơn chính là Trần Lỵ nghiêm túc nói với cậu ta, nếu như lần sau còn chọc Lăng Mặc nữa là bà ta sẽ không cho cậu ta một đồng xu ăn vặt nào, còn kêu cậu ta đi mời Lăng Mặc về ăn cơm, tự mình nói lời xin lỗi với y!
===Hết chương 18===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 18.
Khúc Quân: Anh nhìn đi! Anh nhìn đi! Cắn hạt hướng dương cho anh mà tui bị phồng rộp môi rùi nè!
Lăng Mặc: Để tôi tới xem xem.
Khúc Quân: Anh hôn tui làm giề!
Lăng Mặc: Liếm liếm cho cậu hết đau.
Khúc Quân: Không đau! Không đau! Má ơi cứu con!
“Nói nhảm nhiều quá đi.”
Lăng Mặc xoay người đi, Khúc Quân lập tức hí hửng chạy theo sau y.
Cậu biết Lăng Mặc đã đồng ý về nhà với cậu rồi.
Đi ra khỏi cổng trường, lúc đi ngang qua tiệm ăn vặt thì vừa vặn nghe tiếng nhạc đầu phim của.
Khúc Quân vừa nghe tiếng nhạc liền đóng đinh tại chỗ.
Lăng Mặc dừng lại, nhìn gò má của cậu rồi nói “Muốn thì vào xem.”
“Thiệt hả! Dù sao hôm nay mẹ tớ cũng về muộn!”
Khúc Quân hí hửng vào tiệm, mua thêm bọc hướng dương năm đồng.
Ông chủ vui vẻ nói “Nhóc mập, nhóc được lắm, năm đồng bọc hướng dương mà muốn hai chỗ ngồi?”
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc một chút rồi rút ra tờ năm đồng đưa cho đối phương “Vậy thì mua thêm năm đồng bọc hướng dương nữa! Mau lên nha, nhạc đầu phim sắp hết rồi!”
Hai người cùng ngồi xuống, Khúc Quân bắt đầu tập trung tinh thần xem phim.
Lăng Mặc húc nhẹ vào cánh tay cậu “Mau cắn hạt hướng dương cho tớ.”
“Hả? Tớ mắc xem rồi, cậu tự cắn đi!” Khúc Quân bóc một nhúm thả vào tay Lăng Mặc.
Lăng Mặc thế mà lại bỏ hạt hướng dương về chỗ cũ.
“Cậu không cắn cho tớ, tớ về.”
“Ơ? Đừng mà!”
Lớn to đầu rồi mà bắt người ta cắn hạt cho là sao!
Nhưng cậu lại suy nghĩ một lát, Lăng Mặc không có hứng thú với mấy cái phim hoạt hình này, vả lại y còn kiên nhẫn đi chung với cậu, còn dạy kèm cậu nữa, thôi thì cắn hạt hướng dương coi như báo đáp người ta vậy.
Vì vậy Khúc Quân vừa xem phim vừa cắn hạt cho Lăng Mặc.
Cậu cắn hạt rất điêu luyện, khẽ cắn tạo thành khe hở nhỏ, rồi lấy đầu lưỡi khều ruột ra, hai mảnh vỏ hạt cũng tự nhiên tách làm đôi.
Khúc Quân vừa tách hạt xong liền bỏ vào tay Lăng Mặc, đôi mắt vẫn chăm chú dán chặt vào ti vi.
Thấy Hanamichi Sakuragi bị bẽ mặt thì cậu liền bật cười ha hả.
Mười mấy phút sau, phim hoạt hình kết thúc.
Khúc Quân liếc nhìn Lăng Mặc ngồi bên cạnh rồi dứt khoát đứng dậy, ném hết vỏ hạt vào thùng rác.
“Chèn ơi, cậu ăn sạch hết hai bọc hướng dương luôn hả?”
Cậu còn chưa ăn được một hạt nữa.
“Ừ, ăn hết rồi.”
“Sau này cậu tự mình cắn đi. Đầu lưỡi tớ bị sưng lên rồi này, đau muốn khóc luôn.” Khúc Quân loay hoay đeo cặp lên, đi theo sau lưng Lăng Mặc.
“Hay để tớ thổi thổi cho cậu?” Lăng Mặc nhàn nhạt hỏi.
Khúc Quân cạn lời “Bộ cậu nghe qua thổi đầu lưỡi rồi à?”
“Vậy thì để tớ liếm liếm cho cậu?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lành lạnh.
“Liếm cái đầu cậu chứ liếm! Đó là đầu lưỡi đấy!”
“Thế thì về nhà uống nước?”
“Chạy chạy chạy!”
Khúc Quân phát hiện đi theo bước chân của Lăng Mặc chả khác gì đang tập chạy bộ, đến khi về tới nhà thì cả người ướt đẫm mồ hôi hột.
Mở cửa ra thì quả nhiên Lương Như vẫn chưa về.
Trên bàn có để hai mươi đồng cùng với một tờ giấy mà Lương Như đã viết: Về nhà rồi thì sang bên kia đường mua đồ ăn đi. Nếu như Lăng Mặc tới thì mua thêm hai quả trứng muối. Cấm không được lấy tiền thừa đi chơi game.
Khúc Quân nhìn tờ giấy với sắc mặt phức tạp.
“Sao vậy?”
“Cái gì mà ‘Nếu Lăng Mặc tới thì mua thêm hai quả trứng muối’?”
Chẳng lẽ nếu Lăng Mặc không đến thì cậu ra ngoài ăn mì không được ăn thêm hai quả trứng?”
“Cậu đang đau đầu vì hai quả trứng đó là cho tớ hay là cho cậu?” Lăng Mặc lành lạnh hỏi.
“Nói nhảm! Dĩ nhiên là mỗi đứa một cái rồi!”
Khúc Quân gọi hai tô mì, một lớn một nhỏ, còn kêu thêm hai quả trứng muối.
Đến khi mì được bưng lên, ông chủ nhìn vóc dáng của hai đứa liền đưa tô lớn cho Khúc Quân và tô nhỏ cho Lăng Mặc.
Nhưng Khúc Quân lại đổi tô cho hai đứa, ngay cả hai quả trứng muối cũng đưa luôn cho Lăng Mặc.
Lăng Mặc nhìn tô mì lớn cộng thêm hai quả trứng trước mặt, hỏi Khúc Quân “Cậu ăn no sao?”
“Buổi tối ăn ít mới gầy xuống được.”
“Là vì muốn gầy để leo cầu thang không bị mệt hay muốn bạn học nữ chú ý đến?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh như cũ.
Khúc Quân vừa húp mì xì xụp vừa hàm hồ nói “Gầy xuống để lúc ngủ không có đè nặng cậu.”
Lăng Mặc cầm đũa khẽ dừng một lát, sau đó bỗng đâm một quả trứng rồi ném vào trong tô mì của Khúc Quân.
“Ăn trứng của cậu đi. Tớ ăn không hết.”
Sau khi ăn xong trở về, Khúc Quân dời cái ghế đến trước bàn học, rất tự giác chừa một nửa bàn cho Lăng Mặc.
Nhưng Lăng Mặc lại không có ý định làm bài tập, nói “Mau cởi đồng phục ra để tớ giặt cho cậu.”
“Hả? Chờ mẹ tớ về bỏ vào máy giặt luôn…”
“Chờ mẹ cậu về thì dì ấy sẽ nhéo lỗ tai cậu đấy, hơn nữa nếu để lâu thì sẽ khó giặt sạch vết bẩn.”
Khúc Quân suy nghĩ một chút rồi đứng dậy “Hay là để tớ tự mình giặt.”
“Cậu đi làm bài tập đi, tớ giặt xong ra sẽ chỉ bài cho cậu.”
Trên mặt Lăng Mặc không có biểu tình gì, nhưng Khúc Quân cảm thấy y có vẻ như đang không vui.
“Đồng phục của tớ có mùi mồ hôi… Hơn nữa còn có dính thức ăn nữa.”
“Chẳng phải còn có bột giặt à?”
Ánh mắt của Lăng Mặc viết: Đừng có nói nhảm thêm nữa.
Khúc Quân cởi đồng phục ra, Lăng Mặc liền cầm lấy đi vào phòng tắm.
Qua nửa tiếng sau, Lăng Mặc xắn tay áo đi vào.
Khúc Quân cũng vừa làm xong bài tập, mặc dù bài cuối cùng có hơi khó nhưng cậu vẫn có thể làm được.
“Cám ơn cậu đã giúp tớ giặt đồng phục nha.” Khúc Quân ngượng ngùng gãi đầu “Tớ cũng làm xong bài tập đại số hôm nay rồi.”
“Nếu cậu muốn cám ơn thì không bằng tỏ lòng cho tớ xem đi?” Lăng Mặc hất cằm hỏi, con mắt tia qua cái bụng mặc áo thun ba lỗ của Khúc Quân.
Khúc Quân sững sốt hai giây rồi lập tức cong ngón tay áp lên bụng, nặn thành hình trái tim “Nặn trái tim cho cậu này!”
Lăng Mặc chọt chọt ngón tay ở chính giữa trái tim thịt “Cậu gầy xuống.”
“Thật?”
“Nhưng mà gầy xuống nên nặn trái tim không đẹp, hay là cứ mập lên đi.”
“Chẳng phải cậu nói tớ nặn tim thịt là bị thần kinh à?”
“Chẳng phải cậu đã nói tớ kêu cậu là thần kinh thì cậu sẽ đau lòng đó sao?”
“Gì chứ… Chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi thôi mà…”
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy quyển bài tập của mình.
Mới vừa nãy là Lăng Mặc đang đùa giỡn với cậu?
Mặc dù Lăng Mặc đùa giỡn rất nhạt… Nhưng Khúc Quân không kìm được bắn pháo bông trong lòng. Bọn cậu ngày càng thân thiết hơn nha! Lăng Mặc càng ngày càng tín nhiệm cậu nha!
“Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Giọng nói lành lạnh của Lăng Mặc vang lên.
“Đốt pháo bông nha!” Khúc Quân không nghĩ ngợi liền nói huỵch toẹt.
“… Tớ thấy giống thả diều hơn. Tính sai rồi đây này, làm lại cho cẩn thận.” Lăng Mặc ném quyển bài tập cho Khúc Quân, cũng không nói cậu làm sai bài nào, Khúc Quân chỉ có thể ngừng bắn pháo và bắt đầu kiểm tra lại từng bài một.
Lăng Mặc đi tắm trước, đến khi y dựa vào đầu giường đọc sách thì Khúc Quân vẫn còn đang quyết chiến với bài tập tiếng anh.
Ở bức tường đối diện giường Khúc Quân có dán tấm poster của nhân vật Hanamichi Sakuragi.
“Sao cậu lại thích cái tên lông đỏ quái dị này vậy?” Lăng Mặc hỏi.
“Đó là Hanamichi Sakuragi, không phải là lông đỏ quái dị đâu. Anh ta từ một kẻ đầu gấu trở thành một cao thủ bóng rổ đó!”
“Cậu là đang rót máu gà cho kẻ ngu si giống mình à?”
“Rót máu gà không tốt sao?”
“Vậy cậu có nghe câu chuyện này chưa, có một con hồ ly nọ nói với bầy gà rằng, nếu bọn nó bay qua ngọn núi bên kia thì sẽ trở thành đại bàng. Vì vậy từng con gà nối đuôi nhau nhảy xuống núi, con hồ ly đó mỗi ngày không cần đi săn mà cũng có gà ăn no bụng.”
“Hở? Là sao?”
“Có nghĩa là, cậu sẽ không trở thành nhân vật như Hanamichi Sakuragi đó được, chỉ có thể trở thành con gà ngu ngốc bị té núi chết.” Lăng Mặc vươn tay ra, ý bảo Khúc Quân đưa bài tập tiếng anh cho y kiểm tra.
Khúc Quân đưa bài cho Lăng Mặc, y cầm bút chì vẽ vòng tròn rồi trả lại cho cậu.
“Cậu vẽ vòng tròn là bảo tớ làm sai rồi?”
“Tớ vẽ vòng tròn có nghĩa là cậu làm đúng rồi.”
Lăng Mặc lãnh đạm nói, nhưng Khúc Quân vốn ghét tiếng anh nên cậu cũng không vui vẻ gì.
Khi Khúc Quân vất vả làm xong hết bài tập và tắm xong, lúc về phòng nghe Lăng Mặc chỉ tấm poster đối diện nói “Gỡ nó xuống đi.”
“Sao vậy?”
“Nhìn chướng mắt.”
“Đó là thần tượng của tớ đó! Tớ không xé xuống đâu!”
Đây là nhà tui nha, tui muốn dán cái gì là dán cái đó!
“Chẳng phải tớ mới vừa nói với cậu, nhân vật Hanamichi Sakuragi đó chỉ là ảo tượng sức mạnh cho những tên ngốc thích rót máu gà (trèo cao) sao?”
“Thế thì sao?”
“Cậu chỉ có thể trở thành Takamiya Nozomi.”
Takamiya Nozomi là một tên mập trong đám đàn em của Hanamichi Sakuragi…
Coi bộ nếu Khúc Quân không gỡ tấm poster xuống thì Lăng Mặc sẽ để cậu hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Chờ đến khi Khúc Quân leo lên giường đắp chăn, Lăng Mặc nhíu mày nói “Cậu xịt cái gì vậy?”
“Nước hoa Six God!”
“Không có muỗi cậu xịt nước hoa làm gì?”
“Tớ sợ tớ đổ mồ hôi làm cậu khó ngửi nha!”
“Nồng nặc quá đi.”
“Dù sao nước hoa cũng dễ ngửi hơn mùi mồ hôi của tớ mà.”
“Tớ không ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu.”
Khúc Quân bỗng nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, vừa muốn nghiêng đầu nhìn thì thấy Lăng Mặc đã quay lưng về phía mình.
Có lẽ là… Nước hoa thật sự nồng nặc?
Nhưng đây lại là một đêm không vui đối với Lý Viễn Hàng.
Hôm nay cha cậu ta, Lý Hạo vất vả lắm mới từ xưởng trở về nhà, Lý Viễn Hàng khua tay múa chân miêu tả sinh động cậu ta bị Lăng Mặc và thằng béo lớp mình hùa nhau ăn hiếp cậu ta thế nào, lật đổ khay cơm của cậu ta, hại cậu ta nhịn đói cả buổi trưa.
Tính tình của Lý Hạo dễ kích động, Trần Lỵ vẫn ở bên cạnh khuyên bảo chủ nhiệm lớp của Lý Viễn Hàng và hiệu trưởng có ý kiến với cả nhà bọn họ, hơn nữa ở tầng trên còn có chủ nhiệm tòa soạn báo nữa, chỉ cần sơ ý một chút thôi là bị lên án liền. Khi Lý Viễn Hàng về phòng rồi, Trần Lỵ lại nhắc nhở Lý Hạo rằng Lăng Mặc đã đoán được bọn họ lấy số tiền của cha mẹ y để lại mua nhà cho Lý Viễn Hàng, nếu như chọc Lăng Mặc xù lông thì bọn họ sẽ ăn quả đắng.
Lý Hạo cũng bình tĩnh lại “Vậy thì anh sẽ nói chuyện với nó, cấm nó không được ăn hiếp Lý Viễn Hàng nữa, được chưa?”
Ai biết Lý Hạo chờ mãi ở nhà mà không thấy Lăng Mặc về, chỉ nhận được điện thoại do Lương Như gọi đến, nói rằng Lăng Mặc ở lại nhà bọn họ dạy kèm Mạc Tiểu Bắc, trời cũng đã muộn nên sẽ không về nhà.
Lý Viễn Hàng có một loại dự cảm. Quan trọng hơn chính là Trần Lỵ nghiêm túc nói với cậu ta, nếu như lần sau còn chọc Lăng Mặc nữa là bà ta sẽ không cho cậu ta một đồng xu ăn vặt nào, còn kêu cậu ta đi mời Lăng Mặc về ăn cơm, tự mình nói lời xin lỗi với y!
===Hết chương 18===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 18.
Khúc Quân: Anh nhìn đi! Anh nhìn đi! Cắn hạt hướng dương cho anh mà tui bị phồng rộp môi rùi nè!
Lăng Mặc: Để tôi tới xem xem.
Khúc Quân: Anh hôn tui làm giề!
Lăng Mặc: Liếm liếm cho cậu hết đau.
Khúc Quân: Không đau! Không đau! Má ơi cứu con!
/87
|