*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là sức quan sát còn non của một thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
Khúc Quân biết mình hẳn nên vui mừng vì đã đạt được nhiệm vụ trở thành bạn bè của y.
“Có lẽ ở trong mắt của đại đa số người khác, tớ là một con mèo mập. Nhưng mèo mập cũng có móng vuốt. Cậu là một con hổ nhỏ bé xinh xinh, vậy thì sao? Dù có thông minh đến mấy nhưng cậu vẫn chưa thể nhìn thấu được lòng người.”
Lăng Mặc đứng ở nơi đó, bàn tay cầm hộp giữ ấm run nhẹ khó phát hiện.
Thật giống như có gì đó đã gõ nhẹ vào trái tim y, từng đợt từng đợt, rõ ràng muốn xuyên thủng, nhưng y lại không thể kiềm chế được mà mong đợi khoảnh khắc muôn ngàn mảnh vỡ văng tung tóe ra.
Hộp giữ ấm trong tay bị lấy đi, thậm chí y còn không kịp phản ứng.
“Đi thôi! Tớ đã nói với cậu rồi đó, mẹ tớ làm mì sốt là số dzách!”
Có nhiều loại mì sốt lắm, đây là mì sốt thịt bò
Lăng Mặc nhìn bóng lưng tròn tròn phía trước, rõ ràng y có thể lấy lại hộp giữ ấm, nhưng cuối cùng y vẫn không có làm như vậy.
Khi hai người đi ngang qua một cửa tiệm bách hóa nhỏ, Khúc Quân đang đi phía trước bỗng dừng lại.
Cậu sờ cằm nhìn ảnh ngược của mình trên cửa kiếng của tiệm bách hóa, rầu rĩ thờ dài một hơi.
“Cậu làm gì vậy?”
“Cậu nói xem… Có phải cậu cố ý đi qua đi lại dưới lầu nhà tớ không?” Khúc Quân bày ra dáng vẻ ‘Tui đột nhiên thông minh sáng suốt nè’.
Vẻ mặt của Lăng Mặc lạnh xuống “Cậu có ý gì?”
Khúc Quân lập tức cười nói “Ý của tớ chính là cậu thầm mến tớ nha!”
Lăng Mặc xoay người muốn đi, Khúc Quân vội vàng níu y lại.
“Cậu đừng đi! Mới đùa có chút xíu hà, sao dễ giận vậy! Người béo đúng là không có quyền lợi được thương thầm trộm nhớ gì hết!”
Lăng Mặc muốn lấy lại hộp giữ ấm trong tay Khúc Quân nhưng bị cậu né tránh, Lăng Mặc cũng có giành lấy nữa, vì vậy Khúc Quân liền xách hộp giữ ấm đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa quay đầu xem y còn đi theo hay không.
Lăng Mặc vẫn không nói gì, cách khoảng hai ba mét đi theo Khúc Quân.
Đi tới trước cửa nhà, Khúc Quân vỗ vỗ cánh cửa “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con về rồi!”
Lương Như mở cửa ra, vừa định mở miệng trách mắng con trai hơn mười giờ tối rồi mà còn chạy ra ngoài, khi nhìn thấy sau lưng con mình đúng là có dẫn theo một bạn nam về, nhìn mặt mũi tuấn tú dễ nhìn, đích thị là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép.
“Ôi chao! Thật sự là xuống lầu tìm bạn học! Mau vào! Mau vào!”
“Chào dì. Đã trễ thế này rồi mà còn làm phiền dì nữa!”
“Không phiền! Cháu tên gì? Dáng dấp thật đẹp mắt!” Lương Như đưa cho Lăng Mặc một đôi dép đi trong nhà.
“Cậu ấy tên là Lăng Mặc, là học sinh giỏi nhất trong lớp bọn con, ý không phải, là toàn khối luôn đó!” Khúc Quân giới thiệu mang theo cảm xúc tự hào, giống như không phải nói Lăng Mặc mà là cậu.
“Thì ra đây chính là Lăng Mặc ư! Lúc dì đi họp phụ huynh luôn thường xuyên nghe thấy tên cháu nha! Dì mới nấu xong mì sốt, mau vào ăn một tô!”
“Mẹ… Con mới là con trai của mẹ đó!” Khúc Quân bất đắc dĩ nói.
“Con là con trai mẹ thì sao! Điểm đại số của con bao nhiêu hử? Có biết mẹ bị giáo viên kêu đúng tên có bao nhiêu thảm không!” Lương Như chỉ thiếu nhéo lỗ tai con mình.
“Mẹ à… Chuyện bi thảm nhất không phải là bị giáo viên nói con trai mình thi toán có 35 điểm thôi đâu.”
Khúc Quân vừa nói vừa lấy một cái tô ra múc mì.
“Thế thì là gì?” Lương Như tức giận.
“Mà là hiệu trưởng chỉ một phụ huynh trong đó nói với mẹ rằng đó là chính sui gia của mẹ.” Khúc Quân múc nước sốt chan lên mì.
“Cái gì? Con muốn chạy theo mốt yêu đương sớm hả? Vậy để mẹ chết đi.” Lương Như thở dài.
Khúc Quân vẫy tay nói “Lăng Mặc, mau tới ăn mì đi! Coi chừng nguội!”
“Dì có ăn chung không?” Lăng Mặc nhìn Lương Như nói.
“Dì không ăn khuya, ở cái tuổi này ăn muộn dễ bị mập lắm. Chỉ có Lăng Mặc là hiểu chuyện, không giống như Tiểu Bắc, có bạn quên mẹ!”
Lăng Mặc vừa mới ngồi xuống, Khúc Quân liền đẩy tô mì đã chan nước sốt sẵn cho y.
“Mau ăn đi, ăn bù cho bữa sáng.”
“Cái gì ăn bù cho bữa sáng? Lăng Mặc không ăn sáng hả cháu? Cháu à, nghe dì nói một câu, nhất định phải ăn bữa sáng, nếu không dễ bị sỏi mật!” (nghe câu này nhột vl~)
“Mẹ— Mẹ không biết thì đừng nói. Đó là tại vì Lăng Mặc bị nhà dì mình ăn hiếp…”
Khúc Quân còn chưa nói hết, Lăng Mặc liền bỏ đũa xuống.
“Nếu cậu còn nói nữa, tôi sẽ về ngay.” Ánh mắt của Lăng Mặc quét tới, nói thật, Khúc Quân vừa nhìn liền lạnh gáy.
“Tại sao không thể nói. Dù sao hôm nay cũng đã diễn một hài kịch như thế rồi, cậu còn lo lắng đến lúc họp phụ huynh sẽ không ai biết?” Khúc Quân bĩu môi.
Lần đầu tiên con trai mình mời bạn về nhà chơi, Lương Như cũng rất vui mừng, vì vậy ngồi trò chuyện trong chốc lát.
“Có điều Lăng Mặc à, cũng đã trễ lắm rồi, sao cháu còn ở bên ngoài? Trong hộp giữ ấm đó là cái gì vậy?”
Lương Như là bậc cha mẹ, hơn nữa còn mang theo thiện ý, tay cầm đũa của Lăng Mặc khựng lại, Khúc Quân liền nhìn ra y đang do dự.
Nói là tôn trọng bề trên. Nhưng nếu nói thẳng ra là giống như tranh thủ đồng tình, coi bề trên như là cây súng tự vệ vậy.
Khúc Quân cúi đầu, xì xụp lua mì, cậu cũng không tính lắm lời, đó chính là lựa chọn của Lăng Mặc.
Dù sao Lương Như cũng làm việc trong một xí nghiệp lớn, đối nhân xử thế cũng đã nhiều, cũng đã nhìn ra Lăng Mặc là một đứa trẻ có lòng tự trọng khá cao, cô suy nghĩ một lát rồi nói “Lăng Mặc, cháu năm nay mấy tuổi rồi?”
“Mười bốn tuổi.” Lăng Mặc bỏ đũa xuống.
Lương Như cũng không kêu y cứ tự nhiên ăn tiếp mà thành khẩn nói “Mười bốn tuổi cũng chỉ là một đứa trẻ. Không phải là dì Lương xem thường cháu hay thấy cháu quá yếu đuối, nhưng cháu cần phải biết, trong cuộc sống có những việc phải do tự tay người lớn giải quyết. Cháu cảm thấy mình có thể nhẫn nại, nhưng nhẫn nại này thật ra đối với cháu mà nói, đó chỉ là chèn ép lãng phí cuộc đời và không gian của cháu mà thôi. Nếu cháu có thời gian để nhẫn nại thì không bằng suy nghĩ xem ở tuổi này của cháu đã có thể làm được gì tốt cho bản thân mình.” Lương Như vỗ nhẹ bả vai của Lăng Mặc.
Đó là sức quan sát còn non của một thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
Khúc Quân biết mình hẳn nên vui mừng vì đã đạt được nhiệm vụ trở thành bạn bè của y.
“Có lẽ ở trong mắt của đại đa số người khác, tớ là một con mèo mập. Nhưng mèo mập cũng có móng vuốt. Cậu là một con hổ nhỏ bé xinh xinh, vậy thì sao? Dù có thông minh đến mấy nhưng cậu vẫn chưa thể nhìn thấu được lòng người.”
Lăng Mặc đứng ở nơi đó, bàn tay cầm hộp giữ ấm run nhẹ khó phát hiện.
Thật giống như có gì đó đã gõ nhẹ vào trái tim y, từng đợt từng đợt, rõ ràng muốn xuyên thủng, nhưng y lại không thể kiềm chế được mà mong đợi khoảnh khắc muôn ngàn mảnh vỡ văng tung tóe ra.
Hộp giữ ấm trong tay bị lấy đi, thậm chí y còn không kịp phản ứng.
“Đi thôi! Tớ đã nói với cậu rồi đó, mẹ tớ làm mì sốt là số dzách!”
Có nhiều loại mì sốt lắm, đây là mì sốt thịt bò
Lăng Mặc nhìn bóng lưng tròn tròn phía trước, rõ ràng y có thể lấy lại hộp giữ ấm, nhưng cuối cùng y vẫn không có làm như vậy.
Khi hai người đi ngang qua một cửa tiệm bách hóa nhỏ, Khúc Quân đang đi phía trước bỗng dừng lại.
Cậu sờ cằm nhìn ảnh ngược của mình trên cửa kiếng của tiệm bách hóa, rầu rĩ thờ dài một hơi.
“Cậu làm gì vậy?”
“Cậu nói xem… Có phải cậu cố ý đi qua đi lại dưới lầu nhà tớ không?” Khúc Quân bày ra dáng vẻ ‘Tui đột nhiên thông minh sáng suốt nè’.
Vẻ mặt của Lăng Mặc lạnh xuống “Cậu có ý gì?”
Khúc Quân lập tức cười nói “Ý của tớ chính là cậu thầm mến tớ nha!”
Lăng Mặc xoay người muốn đi, Khúc Quân vội vàng níu y lại.
“Cậu đừng đi! Mới đùa có chút xíu hà, sao dễ giận vậy! Người béo đúng là không có quyền lợi được thương thầm trộm nhớ gì hết!”
Lăng Mặc muốn lấy lại hộp giữ ấm trong tay Khúc Quân nhưng bị cậu né tránh, Lăng Mặc cũng có giành lấy nữa, vì vậy Khúc Quân liền xách hộp giữ ấm đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa quay đầu xem y còn đi theo hay không.
Lăng Mặc vẫn không nói gì, cách khoảng hai ba mét đi theo Khúc Quân.
Đi tới trước cửa nhà, Khúc Quân vỗ vỗ cánh cửa “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con về rồi!”
Lương Như mở cửa ra, vừa định mở miệng trách mắng con trai hơn mười giờ tối rồi mà còn chạy ra ngoài, khi nhìn thấy sau lưng con mình đúng là có dẫn theo một bạn nam về, nhìn mặt mũi tuấn tú dễ nhìn, đích thị là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép.
“Ôi chao! Thật sự là xuống lầu tìm bạn học! Mau vào! Mau vào!”
“Chào dì. Đã trễ thế này rồi mà còn làm phiền dì nữa!”
“Không phiền! Cháu tên gì? Dáng dấp thật đẹp mắt!” Lương Như đưa cho Lăng Mặc một đôi dép đi trong nhà.
“Cậu ấy tên là Lăng Mặc, là học sinh giỏi nhất trong lớp bọn con, ý không phải, là toàn khối luôn đó!” Khúc Quân giới thiệu mang theo cảm xúc tự hào, giống như không phải nói Lăng Mặc mà là cậu.
“Thì ra đây chính là Lăng Mặc ư! Lúc dì đi họp phụ huynh luôn thường xuyên nghe thấy tên cháu nha! Dì mới nấu xong mì sốt, mau vào ăn một tô!”
“Mẹ… Con mới là con trai của mẹ đó!” Khúc Quân bất đắc dĩ nói.
“Con là con trai mẹ thì sao! Điểm đại số của con bao nhiêu hử? Có biết mẹ bị giáo viên kêu đúng tên có bao nhiêu thảm không!” Lương Như chỉ thiếu nhéo lỗ tai con mình.
“Mẹ à… Chuyện bi thảm nhất không phải là bị giáo viên nói con trai mình thi toán có 35 điểm thôi đâu.”
Khúc Quân vừa nói vừa lấy một cái tô ra múc mì.
“Thế thì là gì?” Lương Như tức giận.
“Mà là hiệu trưởng chỉ một phụ huynh trong đó nói với mẹ rằng đó là chính sui gia của mẹ.” Khúc Quân múc nước sốt chan lên mì.
“Cái gì? Con muốn chạy theo mốt yêu đương sớm hả? Vậy để mẹ chết đi.” Lương Như thở dài.
Khúc Quân vẫy tay nói “Lăng Mặc, mau tới ăn mì đi! Coi chừng nguội!”
“Dì có ăn chung không?” Lăng Mặc nhìn Lương Như nói.
“Dì không ăn khuya, ở cái tuổi này ăn muộn dễ bị mập lắm. Chỉ có Lăng Mặc là hiểu chuyện, không giống như Tiểu Bắc, có bạn quên mẹ!”
Lăng Mặc vừa mới ngồi xuống, Khúc Quân liền đẩy tô mì đã chan nước sốt sẵn cho y.
“Mau ăn đi, ăn bù cho bữa sáng.”
“Cái gì ăn bù cho bữa sáng? Lăng Mặc không ăn sáng hả cháu? Cháu à, nghe dì nói một câu, nhất định phải ăn bữa sáng, nếu không dễ bị sỏi mật!” (nghe câu này nhột vl~)
“Mẹ— Mẹ không biết thì đừng nói. Đó là tại vì Lăng Mặc bị nhà dì mình ăn hiếp…”
Khúc Quân còn chưa nói hết, Lăng Mặc liền bỏ đũa xuống.
“Nếu cậu còn nói nữa, tôi sẽ về ngay.” Ánh mắt của Lăng Mặc quét tới, nói thật, Khúc Quân vừa nhìn liền lạnh gáy.
“Tại sao không thể nói. Dù sao hôm nay cũng đã diễn một hài kịch như thế rồi, cậu còn lo lắng đến lúc họp phụ huynh sẽ không ai biết?” Khúc Quân bĩu môi.
Lần đầu tiên con trai mình mời bạn về nhà chơi, Lương Như cũng rất vui mừng, vì vậy ngồi trò chuyện trong chốc lát.
“Có điều Lăng Mặc à, cũng đã trễ lắm rồi, sao cháu còn ở bên ngoài? Trong hộp giữ ấm đó là cái gì vậy?”
Lương Như là bậc cha mẹ, hơn nữa còn mang theo thiện ý, tay cầm đũa của Lăng Mặc khựng lại, Khúc Quân liền nhìn ra y đang do dự.
Nói là tôn trọng bề trên. Nhưng nếu nói thẳng ra là giống như tranh thủ đồng tình, coi bề trên như là cây súng tự vệ vậy.
Khúc Quân cúi đầu, xì xụp lua mì, cậu cũng không tính lắm lời, đó chính là lựa chọn của Lăng Mặc.
Dù sao Lương Như cũng làm việc trong một xí nghiệp lớn, đối nhân xử thế cũng đã nhiều, cũng đã nhìn ra Lăng Mặc là một đứa trẻ có lòng tự trọng khá cao, cô suy nghĩ một lát rồi nói “Lăng Mặc, cháu năm nay mấy tuổi rồi?”
“Mười bốn tuổi.” Lăng Mặc bỏ đũa xuống.
Lương Như cũng không kêu y cứ tự nhiên ăn tiếp mà thành khẩn nói “Mười bốn tuổi cũng chỉ là một đứa trẻ. Không phải là dì Lương xem thường cháu hay thấy cháu quá yếu đuối, nhưng cháu cần phải biết, trong cuộc sống có những việc phải do tự tay người lớn giải quyết. Cháu cảm thấy mình có thể nhẫn nại, nhưng nhẫn nại này thật ra đối với cháu mà nói, đó chỉ là chèn ép lãng phí cuộc đời và không gian của cháu mà thôi. Nếu cháu có thời gian để nhẫn nại thì không bằng suy nghĩ xem ở tuổi này của cháu đã có thể làm được gì tốt cho bản thân mình.” Lương Như vỗ nhẹ bả vai của Lăng Mặc.
/87
|