Trận đại chiến này đánh từ đầu thôn tới cuối thôn, thiếu chút nữa ngay cả Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu cũng bị liên lụy tới.
Cũng may Tương Hãn phản ứng nhanh, thuê tiểu đội xây nhà kia bảo vệ bọn họ cùng cái rương rời khỏi thôn. Dù sao đồ vật cũng đã bán, tiền cũng đã trả cho Lý Hải, hắn ta có nguyện ý chia hay không thì cũng là chuyện riêng của gia đình họ.
Ngồi trên xe máy cày, Tương Hãn im lặng thổn thức: “Toàn là chuyện quái quỷ gì đâu không.”
Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ nói: “Bất ngờ có một số tiền lớn như vậy, ai mà không muốn được chia phần chứ.”
Tương Hãn ôm cánh tay lạnh lùng nhìn những người Lý gia hùng hùng hổ hổ đã bị ngăn ở bên ngoài: “Dù cho là muốn chia, cũng phải nhìn chủ sở hữu có đồng ý hay không đã chứ.” Dường như đối với việc vô tình bị Lý Hải kéo xuống nước, Tương Hãn rất là khó chịu.
Từ Cửu Chiếu như có điều suy nghĩ nhìn Tương Hãn.
Căn nhà cũ này đã trải qua mấy thập niên, nhà Lý Hải đang ở hiện giờ cũng không phải trong đây. Không biết vì sao căn nhà cũ đó lại được chia cho Lý Hải, nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không có ý định đi xen vào việc của người khác.
Lúc hai người đi đến là chạy bằng xe mô-tô phân khối lớn, giống như là cưỡi tuấn mã ngày đi ngàn dặm vậy, mà bây giờ lại phải ngồi ở trên xe máy cày, giống như là ngồi xe bò.
Cưỡi tuấn mã so với ngồi xe bò hiển nhiên là hai đẳng cấp khác nhau, Từ Cửu Chiếu nhớ lại chuyện đã xảy ra không tới một ngày nay, cảm thấy rất vui vẻ.
Tương Hãn không có cảm thấy mất mặt, ngược lại rất có kiểu cách giữ tay lái máy cày chạy trong âm thanh ồn ào phát ra từ ống khói xe.
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu rất tinh, thấy trên mu bàn tay Tương Hãn bị rách một lớp da, rịn ra tơ máu.
“Anh bị chảy máu sao?” Từ Cửu Chiếu đứng lên đi tới bên người của hắn.
“Sao?” Tương Hãn bất ngờ cúi đầu nhìn, không thèm để ý nói: “Không có việc gì, không đau đâu. Chắc là ban nãy không cẩn thận quẹt vào đâu đó.”
Người của Lý gia tràn lên muốn kéo họ lại, Tương Hãn che chở cái rương lùi về phía máy cày, đoán chừng là bị trầy da khi đó.
“Hay là trước băng bó một chút đi.” Từ Cửu Chiếu cau mày, vết thương trên mu bàn tay Tương Hãn không nhỏ đâu.
Tương Hãn vừa nghĩ đang ở giữa đường làm sao băng bó được, thì lại thấy Từ Cửu Chiếu từ trong người rút ra một cái khăn tay của nam nhân, khăn tay bằng vải bông màu xanh mang theo ấm áp của nhiệt độ cơ thể được quấn ở trên tay hắn.
“Cậu vậy mà mang theo khăn tay bên người sao?” Tương Hãn khó tin nhìn Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu nâng mí mắt lên, không hiểu hỏi: “Cái này có cái gì kỳ quái đâu chứ? Tôi không thích dùng khăn giấy.”
Cổ đại cũng không giống với hiện đại, có thể thuận tiện tìm mua khăn giấy, chỉ có thể sử dụng khăn tay thôi. Mặc kệ là nam hay nữ, ai cũng đều có một chiếc khăn, điểm khác biệt chẳng qua là vật liệu làm nên thôi, nữ nhân có lẽ còn dùng loại có hương thơm nữa.
Từ Cửu Chiếu cũng có thói quen này, tất nhiên hiện nay mang theo khăn giấy thì đơn giản hơn. Nhưng Từ Cửu Chiếu thấy khăn giấy không thể sử dụng nhiều lần, nên vẫn thích khăn tay hơn, điều này làm cho cậu tìm được một ít điểm tương đồng với cuộc sống trước đây, cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Hai chân Từ Cửu Chiếu chuyển hướng, vững vàng đứng ở trên máy cày, cậu quay lưng ngược lại với hướng gió, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đem khăn tay làm thành một nút thắt thòng lọng.
Lực băng bó trên tay có độ mạnh yếu vừa phải, không quá chặt cũng không quá lỏng, rất là vừa vặn, khăn tay của Từ Cửu Chiếu mang theo một mùi chanh thơm mát, hô hấp của cậu tựa hồ như lướt trên mu bàn tay của Tương Hãn, khiến hắn hơi ngứa một chút.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào mái tóc xù của Từ Cửu Chiếu trông có vẻ vừa ôn nhu vừa đáng yêu.
Một cái khăn tay, một hơi thở, một độ ấm, lại thêm ánh dương quang rất đẹp, khiến ánh mắt Tương Hãn nhìn cậu không dứt ra được.
Hỏng bét rồi, đứa nhỏ này hình như chưa thành niên mà? Sao hắn lại có ý nghĩ cầm thú như vậy với cậu chứ…
Tương Hãn không được tự nhiên liếc mắt về phía hai bên đường trống trơn.
Từ Cửu Chiếu hồn nhiên chưa phát giác ra Tương Hãn xoắn xuýt, ngoài miệng thoải mái nói rằng: “Được rồi, chí ít sẽ không làm cho vết thương nhiễm trùng thêm. Trở về khử trùng, bôi chút thuốc là được.”
“Ừm.” Tương Hãn liếc mắt ngắm nhìn đường nét gương mặt của cậu vẫn còn mang theo một chút trẻ con, đúng là chưa thành niên sao?!
Máy cày chở bọn họ đi tới thôn hôm qua, đem cái bàn kia chở đi luôn, đi tới nửa đường tình hình giao thông có vẻ tốt hơn, Tương Hãn liền đổi qua xe vận tải nhỏ, không tới hơn một giờ liền trở về trấn Phong Diêu.
Chỗ trấn Phong Diêu, Tương Vệ Quốc còn có giáo sư Hồ, cộng thêm Trâu Hành Tân đã ở đây chờ rất lâu.
“Hai đứa không sao chứ? Có bị thương tổn gì không?” Ánh mắt Trâu Hành Tân dò xét trên người của hai tiểu bối một phen, phát hiện không có sứt mẻ hay bệnh tật gì thì yên tâm.
Nhưng Từ Cửu Chiếu lại tiếp lời: “Không có tổn thương lớn, nhưng A Hãn… ca, trên mu bàn tay bị trầy.”
Từ “Ca” được nói rõ rệt như vậy, khiến trong lòng Tương Hãn cảm thấy khác thường.
“Trên mu bàn tay bị trầy sao?” Tương Vệ Quốc nhăn mặt, nghiêm túc nhìn qua.
Trên mu bàn tay vẫn còn mang theo độ ấm của khăn tay làm hắn nhớ lại tình trạng động tâm lúc nãy, trên mặt Tương Hãn cảm thấy khô nóng, cố gắng nhịn xuống biểu tình ngu ngốc này.
“Chỉ là rách da một chút, lau chút cồn i-ốt là được.” Tương Hãn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra .
“Ừ, cháu tự mình chú ý là tốt rồi.” Tương Vệ Quốc thở dài, xoay người đi nhìn cái rương lớn đã được mang xuống.
Tương Hãn đứng một lát, nhìn tóc mai hoa râm của gia gia, sờ sờ mũi, rồi chen vào.
Tương Hãn không có khoe khoang thành tích, chỉ kể lại đơn giản, trọng tâm câu chuyện chính là bình sứ Phong Diêu màu thiên thanh kia.
“Quả nhiên là đồ sứ Phong Diêu, hoàn mỹ, rất hoàn mỹ!” Giáo sư Hồ không nhịn được kinh ngạc tán thán.
Bình sứ mô phỏng Sài diêu hình dáng không nhỏ, miệng rộng, cổ dài, đường nét lưu loát, độ cong ưu mỹ. Đây không phải là bình sứ dạng tròn, mà là dùng từng mảnh sứ ghép lại thành bình tứ giác[1], loại bình hình dạng này lại càng hiếm thấy và trân quý.
Từ Cửu Chiếu đứng bên ngoài, ánh mắt vi diệu nhìn bình sứ kia, những người khác đều tấm tắc tán thưởng, chỉ có cậu mới biết cái bình này so với Sài diêu chân chính thua kém ở nơi nào, vì sao lại không hợp quy cách.
Mấy người đi vào phòng, vây quanh một chỗ thưởng thức cái bình nửa ngày, giáo sư Hồ lúc này mới nhớ tới hỏi: “Tại sao đồ sứ Phong Diêu lại được phát hiện ở một chỗ như vậy? Đây cũng quá trùng hợp đi.”
Tương Hãn lúc này mới nói: “Nói là trùng hợp, thế nhưng cũng không tính là trùng hợp.”
Tương Vệ Quốc lông mày nghiêm túc nhíu lại: “Có vấn đề gì sao?”
Tương Hãn nhìn theo cái rương bên cạnh, đứng thẳng người lên nói rằng: “Đêm qua cũng không có nhìn kỹ, bên trong cái rương này còn có một bản chép tay.”
“Có bản chép tay sao?” Giáo sư Hồ là người thứ nhất nhịn không được, đi tới nói: “Cho ta nhìn một chút.”
Giáo sư Hồ cơ hồ là đọc nhanh như gió, sau đó mới biết vì sao đồ sứ Phong Diêu lại xuất hiện ở trong một cái thôn nhỏ hẻo lánh như vậy.
Bản chép tay này ghi lại cặn kẽ tổ tiên Lý gia thời Minh triều có chút tài sản, là đại địa chủ thời đó.
Bởi vì gia chủ đam mê đồ sứ, cho nên khi những người đấu tranh bị bắt lại, diêu chỉ bị niêm phong thì lén trộm đi đồ sứ chưa bị tiêu hủy.
Người nhà này sau khi trộm đồ thì liên tục trốn vào trong rừng sâu, sau vài thập niên bởi vì chiến loạn, một phần đồ vật thì bị hư hại, một phần thì bị bán đi lấy tiền. Cuối nhà Thanh, để tránh né chiến loạn, bọn họ lại di chuyển tới chỗ xa hơn, lúc này mới đi tới ở tại cái thôn đó cho tới bây giờ.
Bản chép tay ngoại trừ ghi lại việc lấy trộm đồ sứ, còn lại đều là lịch sử của gia tộc này, cùng đồ sứ không có quan hệ gì, nhưng vẫn nói rõ lai lịch bình sứ Phong Diêu.
“Tốt! Tốt!” Giáo sư Hồ vui mừng không kìm được, vỗ tay một cái nói rằng: “Đây chính là tư liệu sử học chân chính, ta muốn lấy vật này.”
Giáo sư Hồ nhìn bình sứ hoàn hảo kia mà ganh tỵ, thế nhưng ông cũng biết, căn bản không có khả năng lấy được từ trong tay Tương Hãn.
Tương Hãn cũng rất trực tiếp, hiện tại đồ sứ Phong Diêu như lửa nóng vậy, đương nhiên là phải nhanh chóng mang về trưng bày tại các gian hàng triển lãm đồ cổ ở Thượng Hải, dùng nó để hấp dẫn người xem, làm sống lại thương hiệu của Bác Cổ Hiên.
Từ Cửu Chiếu ôm cánh tay nghe những người khác tính toàn xử lý cái bình tứ giác này, cậu yên lặng đi tới, chạm ngón tay vào bình sứ màu thiên thanh.
Ngày hôm qua đến bây giờ, Từ Cửu Chiếu cũng không có tiếp cận nó, lúc này lại phải chia ly, ngón tay của Từ Cửu Chiếu nhẹ nhàng vuốt lên cái bình.
Có lẽ là do ảo giác, một cảm giác ấm áp theo ngón tay chảy vào trong thân thể của cậu.
Bởi vì cái bình quá mức trân quý nên Tương Hãn phải tự mình xử lý chuyện này, mà Tương Vệ Quốc đã có một vật sứ Phong Diêu hoàn chỉnh, đương nhiên cũng sẽ không lưu lại nơi này nữa.
Rất nhanh hai ông cháu Tương gia liền rời đi Trịnh Châu, cuộc sống của Từ Cửu Chiếu quay về trạng thái bình thường, bắt đầu theo Trâu Hành Tân từng bước học tập.
Từ Cửu Chiếu dưới sự chỉ đạo của Trâu Hành Tân lại làm vài kiểu dáng phôi gốm rất tốt, nhưng bởi vì phải chờ những diêu sư khác, cho nên còn chưa được bỏ vào lò nung.
Tháng tư khí trời hoàn toàn trở nên ấm áp, Ngô Cửu Lợi đã quay trở lại.
Từ Cửu Chiếu vẫn ở tại trong căn phòng đơn kia, lúc Ngô Cửu Lợi tiến vào làm cho cậu giật mình.
“Em cũng quá khoa trương đi.” Ngô Cửu Lợi nói không ra lời, hắn dùng tay lật vở luyện chữ, mỗi một trang đều viết đầy chữ, mỗi một bản mẫu đều đã dùng qua, “Mới chỉ có một vài tháng, em viết được bao nhiêu bản rồi?”
Kiểu chữ của Từ Cửu Chiếu đã hoàn toàn thay đổi, Ngô Cửu Lợi cũng nhìn không ra một tia vết tích ban đầu, bất quá chữ này quả thực luyện rất tốt, cực kỳ hợp quy cách mà lại đẹp nữa.
Nguồn :
“Em không có đếm kỹ.” Từ Cửu Chiếu quay đầu nhìn một chút, không quá chắc chắn nói rằng: “Đại khái có thể hơn sáu mươi bản đi?”
“Sáu mươi bản… ” Ngô Cửu Lợi nghẹn cứng không nói gì, tuy rằng hâm mộ chữ viết Từ Cửu Chiếu xinh đẹp, thế nhưng số lượng cũng quá lớn đi, hầu như một hai ngày là viết hết một quyển, tay chắc bị liệt luôn quá.
Ngô Cửu Lợi vuốt mặt, sau đó bắt đầu nói chính sự: “Anh đã hỏi thăm rồi, Dương Cửu Dương hai tháng trước đã từ Thẩm Quyến đi Hương Cảng, sau đó lại từ Hương Cảng xuất ngoại.”
“Xuất ngoại?” Từ Cửu Chiếu kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cũng may Tương Hãn phản ứng nhanh, thuê tiểu đội xây nhà kia bảo vệ bọn họ cùng cái rương rời khỏi thôn. Dù sao đồ vật cũng đã bán, tiền cũng đã trả cho Lý Hải, hắn ta có nguyện ý chia hay không thì cũng là chuyện riêng của gia đình họ.
Ngồi trên xe máy cày, Tương Hãn im lặng thổn thức: “Toàn là chuyện quái quỷ gì đâu không.”
Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ nói: “Bất ngờ có một số tiền lớn như vậy, ai mà không muốn được chia phần chứ.”
Tương Hãn ôm cánh tay lạnh lùng nhìn những người Lý gia hùng hùng hổ hổ đã bị ngăn ở bên ngoài: “Dù cho là muốn chia, cũng phải nhìn chủ sở hữu có đồng ý hay không đã chứ.” Dường như đối với việc vô tình bị Lý Hải kéo xuống nước, Tương Hãn rất là khó chịu.
Từ Cửu Chiếu như có điều suy nghĩ nhìn Tương Hãn.
Căn nhà cũ này đã trải qua mấy thập niên, nhà Lý Hải đang ở hiện giờ cũng không phải trong đây. Không biết vì sao căn nhà cũ đó lại được chia cho Lý Hải, nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không có ý định đi xen vào việc của người khác.
Lúc hai người đi đến là chạy bằng xe mô-tô phân khối lớn, giống như là cưỡi tuấn mã ngày đi ngàn dặm vậy, mà bây giờ lại phải ngồi ở trên xe máy cày, giống như là ngồi xe bò.
Cưỡi tuấn mã so với ngồi xe bò hiển nhiên là hai đẳng cấp khác nhau, Từ Cửu Chiếu nhớ lại chuyện đã xảy ra không tới một ngày nay, cảm thấy rất vui vẻ.
Tương Hãn không có cảm thấy mất mặt, ngược lại rất có kiểu cách giữ tay lái máy cày chạy trong âm thanh ồn ào phát ra từ ống khói xe.
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu rất tinh, thấy trên mu bàn tay Tương Hãn bị rách một lớp da, rịn ra tơ máu.
“Anh bị chảy máu sao?” Từ Cửu Chiếu đứng lên đi tới bên người của hắn.
“Sao?” Tương Hãn bất ngờ cúi đầu nhìn, không thèm để ý nói: “Không có việc gì, không đau đâu. Chắc là ban nãy không cẩn thận quẹt vào đâu đó.”
Người của Lý gia tràn lên muốn kéo họ lại, Tương Hãn che chở cái rương lùi về phía máy cày, đoán chừng là bị trầy da khi đó.
“Hay là trước băng bó một chút đi.” Từ Cửu Chiếu cau mày, vết thương trên mu bàn tay Tương Hãn không nhỏ đâu.
Tương Hãn vừa nghĩ đang ở giữa đường làm sao băng bó được, thì lại thấy Từ Cửu Chiếu từ trong người rút ra một cái khăn tay của nam nhân, khăn tay bằng vải bông màu xanh mang theo ấm áp của nhiệt độ cơ thể được quấn ở trên tay hắn.
“Cậu vậy mà mang theo khăn tay bên người sao?” Tương Hãn khó tin nhìn Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu nâng mí mắt lên, không hiểu hỏi: “Cái này có cái gì kỳ quái đâu chứ? Tôi không thích dùng khăn giấy.”
Cổ đại cũng không giống với hiện đại, có thể thuận tiện tìm mua khăn giấy, chỉ có thể sử dụng khăn tay thôi. Mặc kệ là nam hay nữ, ai cũng đều có một chiếc khăn, điểm khác biệt chẳng qua là vật liệu làm nên thôi, nữ nhân có lẽ còn dùng loại có hương thơm nữa.
Từ Cửu Chiếu cũng có thói quen này, tất nhiên hiện nay mang theo khăn giấy thì đơn giản hơn. Nhưng Từ Cửu Chiếu thấy khăn giấy không thể sử dụng nhiều lần, nên vẫn thích khăn tay hơn, điều này làm cho cậu tìm được một ít điểm tương đồng với cuộc sống trước đây, cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Hai chân Từ Cửu Chiếu chuyển hướng, vững vàng đứng ở trên máy cày, cậu quay lưng ngược lại với hướng gió, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đem khăn tay làm thành một nút thắt thòng lọng.
Lực băng bó trên tay có độ mạnh yếu vừa phải, không quá chặt cũng không quá lỏng, rất là vừa vặn, khăn tay của Từ Cửu Chiếu mang theo một mùi chanh thơm mát, hô hấp của cậu tựa hồ như lướt trên mu bàn tay của Tương Hãn, khiến hắn hơi ngứa một chút.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào mái tóc xù của Từ Cửu Chiếu trông có vẻ vừa ôn nhu vừa đáng yêu.
Một cái khăn tay, một hơi thở, một độ ấm, lại thêm ánh dương quang rất đẹp, khiến ánh mắt Tương Hãn nhìn cậu không dứt ra được.
Hỏng bét rồi, đứa nhỏ này hình như chưa thành niên mà? Sao hắn lại có ý nghĩ cầm thú như vậy với cậu chứ…
Tương Hãn không được tự nhiên liếc mắt về phía hai bên đường trống trơn.
Từ Cửu Chiếu hồn nhiên chưa phát giác ra Tương Hãn xoắn xuýt, ngoài miệng thoải mái nói rằng: “Được rồi, chí ít sẽ không làm cho vết thương nhiễm trùng thêm. Trở về khử trùng, bôi chút thuốc là được.”
“Ừm.” Tương Hãn liếc mắt ngắm nhìn đường nét gương mặt của cậu vẫn còn mang theo một chút trẻ con, đúng là chưa thành niên sao?!
Máy cày chở bọn họ đi tới thôn hôm qua, đem cái bàn kia chở đi luôn, đi tới nửa đường tình hình giao thông có vẻ tốt hơn, Tương Hãn liền đổi qua xe vận tải nhỏ, không tới hơn một giờ liền trở về trấn Phong Diêu.
Chỗ trấn Phong Diêu, Tương Vệ Quốc còn có giáo sư Hồ, cộng thêm Trâu Hành Tân đã ở đây chờ rất lâu.
“Hai đứa không sao chứ? Có bị thương tổn gì không?” Ánh mắt Trâu Hành Tân dò xét trên người của hai tiểu bối một phen, phát hiện không có sứt mẻ hay bệnh tật gì thì yên tâm.
Nhưng Từ Cửu Chiếu lại tiếp lời: “Không có tổn thương lớn, nhưng A Hãn… ca, trên mu bàn tay bị trầy.”
Từ “Ca” được nói rõ rệt như vậy, khiến trong lòng Tương Hãn cảm thấy khác thường.
“Trên mu bàn tay bị trầy sao?” Tương Vệ Quốc nhăn mặt, nghiêm túc nhìn qua.
Trên mu bàn tay vẫn còn mang theo độ ấm của khăn tay làm hắn nhớ lại tình trạng động tâm lúc nãy, trên mặt Tương Hãn cảm thấy khô nóng, cố gắng nhịn xuống biểu tình ngu ngốc này.
“Chỉ là rách da một chút, lau chút cồn i-ốt là được.” Tương Hãn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra .
“Ừ, cháu tự mình chú ý là tốt rồi.” Tương Vệ Quốc thở dài, xoay người đi nhìn cái rương lớn đã được mang xuống.
Tương Hãn đứng một lát, nhìn tóc mai hoa râm của gia gia, sờ sờ mũi, rồi chen vào.
Tương Hãn không có khoe khoang thành tích, chỉ kể lại đơn giản, trọng tâm câu chuyện chính là bình sứ Phong Diêu màu thiên thanh kia.
“Quả nhiên là đồ sứ Phong Diêu, hoàn mỹ, rất hoàn mỹ!” Giáo sư Hồ không nhịn được kinh ngạc tán thán.
Bình sứ mô phỏng Sài diêu hình dáng không nhỏ, miệng rộng, cổ dài, đường nét lưu loát, độ cong ưu mỹ. Đây không phải là bình sứ dạng tròn, mà là dùng từng mảnh sứ ghép lại thành bình tứ giác[1], loại bình hình dạng này lại càng hiếm thấy và trân quý.
Từ Cửu Chiếu đứng bên ngoài, ánh mắt vi diệu nhìn bình sứ kia, những người khác đều tấm tắc tán thưởng, chỉ có cậu mới biết cái bình này so với Sài diêu chân chính thua kém ở nơi nào, vì sao lại không hợp quy cách.
Mấy người đi vào phòng, vây quanh một chỗ thưởng thức cái bình nửa ngày, giáo sư Hồ lúc này mới nhớ tới hỏi: “Tại sao đồ sứ Phong Diêu lại được phát hiện ở một chỗ như vậy? Đây cũng quá trùng hợp đi.”
Tương Hãn lúc này mới nói: “Nói là trùng hợp, thế nhưng cũng không tính là trùng hợp.”
Tương Vệ Quốc lông mày nghiêm túc nhíu lại: “Có vấn đề gì sao?”
Tương Hãn nhìn theo cái rương bên cạnh, đứng thẳng người lên nói rằng: “Đêm qua cũng không có nhìn kỹ, bên trong cái rương này còn có một bản chép tay.”
“Có bản chép tay sao?” Giáo sư Hồ là người thứ nhất nhịn không được, đi tới nói: “Cho ta nhìn một chút.”
Giáo sư Hồ cơ hồ là đọc nhanh như gió, sau đó mới biết vì sao đồ sứ Phong Diêu lại xuất hiện ở trong một cái thôn nhỏ hẻo lánh như vậy.
Bản chép tay này ghi lại cặn kẽ tổ tiên Lý gia thời Minh triều có chút tài sản, là đại địa chủ thời đó.
Bởi vì gia chủ đam mê đồ sứ, cho nên khi những người đấu tranh bị bắt lại, diêu chỉ bị niêm phong thì lén trộm đi đồ sứ chưa bị tiêu hủy.
Người nhà này sau khi trộm đồ thì liên tục trốn vào trong rừng sâu, sau vài thập niên bởi vì chiến loạn, một phần đồ vật thì bị hư hại, một phần thì bị bán đi lấy tiền. Cuối nhà Thanh, để tránh né chiến loạn, bọn họ lại di chuyển tới chỗ xa hơn, lúc này mới đi tới ở tại cái thôn đó cho tới bây giờ.
Bản chép tay ngoại trừ ghi lại việc lấy trộm đồ sứ, còn lại đều là lịch sử của gia tộc này, cùng đồ sứ không có quan hệ gì, nhưng vẫn nói rõ lai lịch bình sứ Phong Diêu.
“Tốt! Tốt!” Giáo sư Hồ vui mừng không kìm được, vỗ tay một cái nói rằng: “Đây chính là tư liệu sử học chân chính, ta muốn lấy vật này.”
Giáo sư Hồ nhìn bình sứ hoàn hảo kia mà ganh tỵ, thế nhưng ông cũng biết, căn bản không có khả năng lấy được từ trong tay Tương Hãn.
Tương Hãn cũng rất trực tiếp, hiện tại đồ sứ Phong Diêu như lửa nóng vậy, đương nhiên là phải nhanh chóng mang về trưng bày tại các gian hàng triển lãm đồ cổ ở Thượng Hải, dùng nó để hấp dẫn người xem, làm sống lại thương hiệu của Bác Cổ Hiên.
Từ Cửu Chiếu ôm cánh tay nghe những người khác tính toàn xử lý cái bình tứ giác này, cậu yên lặng đi tới, chạm ngón tay vào bình sứ màu thiên thanh.
Ngày hôm qua đến bây giờ, Từ Cửu Chiếu cũng không có tiếp cận nó, lúc này lại phải chia ly, ngón tay của Từ Cửu Chiếu nhẹ nhàng vuốt lên cái bình.
Có lẽ là do ảo giác, một cảm giác ấm áp theo ngón tay chảy vào trong thân thể của cậu.
Bởi vì cái bình quá mức trân quý nên Tương Hãn phải tự mình xử lý chuyện này, mà Tương Vệ Quốc đã có một vật sứ Phong Diêu hoàn chỉnh, đương nhiên cũng sẽ không lưu lại nơi này nữa.
Rất nhanh hai ông cháu Tương gia liền rời đi Trịnh Châu, cuộc sống của Từ Cửu Chiếu quay về trạng thái bình thường, bắt đầu theo Trâu Hành Tân từng bước học tập.
Từ Cửu Chiếu dưới sự chỉ đạo của Trâu Hành Tân lại làm vài kiểu dáng phôi gốm rất tốt, nhưng bởi vì phải chờ những diêu sư khác, cho nên còn chưa được bỏ vào lò nung.
Tháng tư khí trời hoàn toàn trở nên ấm áp, Ngô Cửu Lợi đã quay trở lại.
Từ Cửu Chiếu vẫn ở tại trong căn phòng đơn kia, lúc Ngô Cửu Lợi tiến vào làm cho cậu giật mình.
“Em cũng quá khoa trương đi.” Ngô Cửu Lợi nói không ra lời, hắn dùng tay lật vở luyện chữ, mỗi một trang đều viết đầy chữ, mỗi một bản mẫu đều đã dùng qua, “Mới chỉ có một vài tháng, em viết được bao nhiêu bản rồi?”
Kiểu chữ của Từ Cửu Chiếu đã hoàn toàn thay đổi, Ngô Cửu Lợi cũng nhìn không ra một tia vết tích ban đầu, bất quá chữ này quả thực luyện rất tốt, cực kỳ hợp quy cách mà lại đẹp nữa.
Nguồn :
“Em không có đếm kỹ.” Từ Cửu Chiếu quay đầu nhìn một chút, không quá chắc chắn nói rằng: “Đại khái có thể hơn sáu mươi bản đi?”
“Sáu mươi bản… ” Ngô Cửu Lợi nghẹn cứng không nói gì, tuy rằng hâm mộ chữ viết Từ Cửu Chiếu xinh đẹp, thế nhưng số lượng cũng quá lớn đi, hầu như một hai ngày là viết hết một quyển, tay chắc bị liệt luôn quá.
Ngô Cửu Lợi vuốt mặt, sau đó bắt đầu nói chính sự: “Anh đã hỏi thăm rồi, Dương Cửu Dương hai tháng trước đã từ Thẩm Quyến đi Hương Cảng, sau đó lại từ Hương Cảng xuất ngoại.”
“Xuất ngoại?” Từ Cửu Chiếu kinh ngạc trợn tròn mắt.
/130
|