Ngày 20/6/----Tại bệnh việc bậc nhất Thủ Đô thành phố...
- Oa... Oa... Oa
Tiếng khóc chào đời một sinh linh bé bỏng vang lên từng hồi. Người mẹ mệt mỏi nhìn đứa con trai của mình mà cố gắng nở nụ cười tươi.
- Chu... Chu... Chu... Con trai mẹ đáng yêu quá nè... Mẹ khỏe rồi chơi với con nha Thiên Nhi của mẹ
Người cha đứng cạnh bên cũng mỉm cười nhìn hai mẹ con mà không hề để ý rằng mình quên một..à không, hai thứ gì đó rất quan trọng. (Ổng quên hết hai đứa con mình rồi đó trời... Thứ thứ là cái chi? Con mà vậy đó trời!?
Bên ngoài phòng hồi sức có hai đứa nhóc đang chu môi phồng má giận dỗi, đứng ngồi không yên mà cứ choi choi trên hành lang vắng tanh.
- Hai cô cậu chủ xin ngồi yên ạ
Tiếng người quản gia vang vọng trên hành lang cắt đứt mạch suy nghĩ của hai đứa trẻ. (Mấy tuổi rồi mà suy nghĩ đây trời!?)
- Phong Ca...
Cô bé với mái tóc xám bạc ngước đôi mắt trong veo cũng màu xám nốt nhìn anh của mình vẻ mặt phúng phính nhìn chỉ muốn ngắt nhéo cho đã.
- Gì thế Hàn Nhi?
Vẫn mái tóc xám bạc ấy nhưng đôi mắt lại màu đen, cậu bé bốn tuổi hỏi lại đứa em đáng yêu của mình.
- Mẹ và Cha sao lâu thế hai nhỉ?
- Ráng đợi một lát nữa Hàn Nhi nhé
5p phút sau khi đi qua đi lại mãi, cô bé ấy hỏi tiếp
- Phong Ca...
- Hửm?
Anh nở nụ cười hiền nhìn nó, anh vẫn luôn rất kiên nhẫn với đứa em này mặc cho nó có thắc mắc điều gì đi chăng nữa mà cũng không bao giờ cáu gắt hay khó chịu.
- Mẹ không thương em và hai nữa à?
Hàn Phong đơ người nhìn đứa em ngây thơ. Anh xoa đầu nó rồi nói
- Sao em lại nói thế Hàn Nhi? Mẹ sẽ buồn đấy
- Pho.. Phong Ca, vì mẹ sinh em bé nên chăm em, sẽ không có thời gian quan tâm em và hai nữa thế...thế thì em không thích em ấy chút nào đâu Phong Ca à..!
Anh khó hiểu nhìn Lâm Hàn Nhi, vì chỉ mới hơn 2 tuổi nên con bé nói chuyện hơi khó nghe, như vậy đã là hay lắm rồi. Sau một hồi suy ngẫm anh mới trả lời
- Không phải không có thời gian mà là ít thời gian hơn thôi Hàn Nhi nhé! Mẹ luôn thương anh em mình mà. Ngoan, ngoan nào, em đừng ghét em ấy mà. Thế thì anh và em cùng giúp mẹ chăm Hàn Thiên để mẹ có thời gian chơi với chúng ta Hàn Nhi nhé?
- Vâng ạ
Người quản gia đứng bên cạnh nhìn hai anh em mà cảm thương yêu vô cùng. Còn nhỏ như thế mà ngoan kinh khủng luôn. Đứa lớn thì rất hiểu chuyện và biết dỗ em mình, đứa còn lại thì rất nghe lời. Sau này nhất định sẽ rất thương yêu em nhỏ.
Ông Lâm Minh đứng phía bên trong phòng hồi sức nhìn hai đứa con của mình mà hạnh phúc vô cùng. Ông quay sang nhìn vợ mà nở nụ cười tươi thật tươi.
Hai vợ chồng Lâm Gia thật có phúc khi có hai đứa con vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn thế này, ai mà chẳng khao khát mà chẳng ganh tị cơ chứ? Cả hai thật xứng đáng là bảo bối của Lâm Gia.
Lâm Minh bước ra rồi xoa đầu cả hai đứa trẻ
- Hai con vào thăm mẹ, nhớ là giữ yên lặng Hàn Thiên, Hàn Nhi nhé
- Vâng ạ, con vào trước ông Trịnh nhé
Hai đứa trẻ lễ phép chào bác quản gia rồi rón rén bước vào
- Bác về nhà nghỉ đi bác Trịnh, trời cũng sắp sáng rồi, sáng mai bác mang cháo vào giúp tôi nhé. Cám ơn bác nhiều
- Vâng ạ
Ông quản gia già cúi chào rồi ra về, một lát sau ông Lâm Minh cũng đi làm thủ tục chuyển vợ mình vào phòng chăm sóc đặc biệt.
'Cạch...'
Hai đứa trẻ nhẹ nhàng đi vào
- Mẹ khỏe chưa ạ?
Hàn Phong lên tiếng sau đó là Hàn Nhi
- Mẹ ráng khỏe để chơi với ba đứa tụi con mẹ nhé
Bà Mỹ Mỹ nhìn hai đứa con mình mà không nhịn được cười nhẹ.
- Phong nhi, Nhi nhi... Mẹ biết rồi, cám ơn các con nhé
- Vâng ạ
Nói rồi cả hai tiếng lại cái nôi kế bên giường bệnh mẹ mình
- Woaa, Hàn Thiên dễ thương quá anh hai
- Suỵt... nhỏ tiếng thôi Hàn Nhi
Anh đưa ngón tay lên ra hiệu thì lập tức con bé che đôi môi anh đào mình của mình lại rồi cười hì hì.
- Hàn Thiên ngoan nhé em
Phong Ca ra dáng người lớn nhìn rồi cười với em trai mình
- Thiên Thiên mau lớn chơi với anh chị Thiên Thiên nhé
- Thiên Thiên?
Cả anh và mẹ đều nhìn nó khó hiểu. Lại sắp có thêm một nạn nhân cho các biệt danh ngộ nghĩnh của con bé.
- Vâng ạ! Con định gọi em ấy là Thiên nhi nhưng thật giống con gái nên là Thiên Thiên ạ!
Mỹ Mỹ xoa đầu con gai cười bảo
- Nhất định sau này em con sẽ rất thích!
Cả ba cứ thế cười đùa với nhau đến khi thiếp đi....
(Còn Tiếp)
- Oa... Oa... Oa
Tiếng khóc chào đời một sinh linh bé bỏng vang lên từng hồi. Người mẹ mệt mỏi nhìn đứa con trai của mình mà cố gắng nở nụ cười tươi.
- Chu... Chu... Chu... Con trai mẹ đáng yêu quá nè... Mẹ khỏe rồi chơi với con nha Thiên Nhi của mẹ
Người cha đứng cạnh bên cũng mỉm cười nhìn hai mẹ con mà không hề để ý rằng mình quên một..à không, hai thứ gì đó rất quan trọng. (Ổng quên hết hai đứa con mình rồi đó trời... Thứ thứ là cái chi? Con mà vậy đó trời!?
Bên ngoài phòng hồi sức có hai đứa nhóc đang chu môi phồng má giận dỗi, đứng ngồi không yên mà cứ choi choi trên hành lang vắng tanh.
- Hai cô cậu chủ xin ngồi yên ạ
Tiếng người quản gia vang vọng trên hành lang cắt đứt mạch suy nghĩ của hai đứa trẻ. (Mấy tuổi rồi mà suy nghĩ đây trời!?)
- Phong Ca...
Cô bé với mái tóc xám bạc ngước đôi mắt trong veo cũng màu xám nốt nhìn anh của mình vẻ mặt phúng phính nhìn chỉ muốn ngắt nhéo cho đã.
- Gì thế Hàn Nhi?
Vẫn mái tóc xám bạc ấy nhưng đôi mắt lại màu đen, cậu bé bốn tuổi hỏi lại đứa em đáng yêu của mình.
- Mẹ và Cha sao lâu thế hai nhỉ?
- Ráng đợi một lát nữa Hàn Nhi nhé
5p phút sau khi đi qua đi lại mãi, cô bé ấy hỏi tiếp
- Phong Ca...
- Hửm?
Anh nở nụ cười hiền nhìn nó, anh vẫn luôn rất kiên nhẫn với đứa em này mặc cho nó có thắc mắc điều gì đi chăng nữa mà cũng không bao giờ cáu gắt hay khó chịu.
- Mẹ không thương em và hai nữa à?
Hàn Phong đơ người nhìn đứa em ngây thơ. Anh xoa đầu nó rồi nói
- Sao em lại nói thế Hàn Nhi? Mẹ sẽ buồn đấy
- Pho.. Phong Ca, vì mẹ sinh em bé nên chăm em, sẽ không có thời gian quan tâm em và hai nữa thế...thế thì em không thích em ấy chút nào đâu Phong Ca à..!
Anh khó hiểu nhìn Lâm Hàn Nhi, vì chỉ mới hơn 2 tuổi nên con bé nói chuyện hơi khó nghe, như vậy đã là hay lắm rồi. Sau một hồi suy ngẫm anh mới trả lời
- Không phải không có thời gian mà là ít thời gian hơn thôi Hàn Nhi nhé! Mẹ luôn thương anh em mình mà. Ngoan, ngoan nào, em đừng ghét em ấy mà. Thế thì anh và em cùng giúp mẹ chăm Hàn Thiên để mẹ có thời gian chơi với chúng ta Hàn Nhi nhé?
- Vâng ạ
Người quản gia đứng bên cạnh nhìn hai anh em mà cảm thương yêu vô cùng. Còn nhỏ như thế mà ngoan kinh khủng luôn. Đứa lớn thì rất hiểu chuyện và biết dỗ em mình, đứa còn lại thì rất nghe lời. Sau này nhất định sẽ rất thương yêu em nhỏ.
Ông Lâm Minh đứng phía bên trong phòng hồi sức nhìn hai đứa con của mình mà hạnh phúc vô cùng. Ông quay sang nhìn vợ mà nở nụ cười tươi thật tươi.
Hai vợ chồng Lâm Gia thật có phúc khi có hai đứa con vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn thế này, ai mà chẳng khao khát mà chẳng ganh tị cơ chứ? Cả hai thật xứng đáng là bảo bối của Lâm Gia.
Lâm Minh bước ra rồi xoa đầu cả hai đứa trẻ
- Hai con vào thăm mẹ, nhớ là giữ yên lặng Hàn Thiên, Hàn Nhi nhé
- Vâng ạ, con vào trước ông Trịnh nhé
Hai đứa trẻ lễ phép chào bác quản gia rồi rón rén bước vào
- Bác về nhà nghỉ đi bác Trịnh, trời cũng sắp sáng rồi, sáng mai bác mang cháo vào giúp tôi nhé. Cám ơn bác nhiều
- Vâng ạ
Ông quản gia già cúi chào rồi ra về, một lát sau ông Lâm Minh cũng đi làm thủ tục chuyển vợ mình vào phòng chăm sóc đặc biệt.
'Cạch...'
Hai đứa trẻ nhẹ nhàng đi vào
- Mẹ khỏe chưa ạ?
Hàn Phong lên tiếng sau đó là Hàn Nhi
- Mẹ ráng khỏe để chơi với ba đứa tụi con mẹ nhé
Bà Mỹ Mỹ nhìn hai đứa con mình mà không nhịn được cười nhẹ.
- Phong nhi, Nhi nhi... Mẹ biết rồi, cám ơn các con nhé
- Vâng ạ
Nói rồi cả hai tiếng lại cái nôi kế bên giường bệnh mẹ mình
- Woaa, Hàn Thiên dễ thương quá anh hai
- Suỵt... nhỏ tiếng thôi Hàn Nhi
Anh đưa ngón tay lên ra hiệu thì lập tức con bé che đôi môi anh đào mình của mình lại rồi cười hì hì.
- Hàn Thiên ngoan nhé em
Phong Ca ra dáng người lớn nhìn rồi cười với em trai mình
- Thiên Thiên mau lớn chơi với anh chị Thiên Thiên nhé
- Thiên Thiên?
Cả anh và mẹ đều nhìn nó khó hiểu. Lại sắp có thêm một nạn nhân cho các biệt danh ngộ nghĩnh của con bé.
- Vâng ạ! Con định gọi em ấy là Thiên nhi nhưng thật giống con gái nên là Thiên Thiên ạ!
Mỹ Mỹ xoa đầu con gai cười bảo
- Nhất định sau này em con sẽ rất thích!
Cả ba cứ thế cười đùa với nhau đến khi thiếp đi....
(Còn Tiếp)
/18
|