- Mấy đứa im ngay! Lên phòng hết cho ta!
- Tại sao tôi phải làm theo lời ông?
Ông Lâm cứng họng. Ngày thường một đứa đã nói không lại, hôm nay cả ba cùng chống lại ông. E là....
- Thiên nhi, con dám nói ta thế sao? Con học theo điều xấu của Nhi nhi và Phong nhi rồi à..
Đến cả Hàn Thiên cũng... Bọn chúng ngày càng không coi ông ra gì...
Nó, anh và cậu tức. Tức lắm chứ... Nhưng dù sao đó cũng là Cha. Thôi thì ráng nhịn thêm một chút vậy...
Lâm Minh thấy ba đứa không trả lời. Tưởng bọn chúng biết sai liền lấn nước làm tới.
- Người đâu... Giam lỏng Hàn Phong và Hàn Thiên! Nhốt Hàn Nhi lại trên tầng...
Hàn Phong và Hàn Thiên tái mặt. Nhốt Hàn Nhi... Giam lỏng bọn nó?!
Ông ta... Chết tiệt...
Bộ não còn chưa kịp tiêu hoá hết lời của ông ta, bên ngoài liền một đám người áo đen do Lâm Minh chuẩn bị tiến vào giữ chặt nó.
Hàn Nhi hừ lạnh. Coi bộ cũng biết ý nó đấy. Canh cho kỹ, giữ cho chặt vào, một khi Lâm Hàn Nhi tức giận thì nhiêu đây người cũng chẳng là nghĩa lí gì đâu.
Hàn Phong và Hàn Thiên cũng không hơn là mấy, hai tay hai người. Bọn họ mạnh hơn chúng nghĩ. Keo này hơi khó..
Với sự luyện tập gắt gao trong suốt 5 năm, cùng với trình độ cấp cao. Hàn Nhi chỉ cần muốn, có thể đánh gục họ mà thoát ra trong nháy mắt.
Còn Hàn Phong tuy theo học sau nó nhưng với sự hiểu biết nhanh chóng cùng với cái đầu hơn người, anh cũng không khó để thoát ra khỏi bọn tép riu này.
Nhưng có điều....
Lâm Hàn Thiên mới là quan trọng. Thằng bé vẫn đang theo sư phụ học không bao lâu. Để thoát ra đây là một điều vô cùng khó hay đúng hơn là không thể.
Cậu cười trừ nhìn nó và anh. Đôi mắt hối lỗi, hận mình vô dụng không giúp gì được cho anh chị.
Nó và anh lắc đầu, khuôn mặt chán nản.
Thôi thì đành nghe theo ông ta vậy. Lâm Minh là một người máu lạnh, ông ta sẽ không ngần ngại cho bọn họ đánh và nhốt Hàn Thiên lại nếu cậu nhóc chống cự chứ đừng nói là giam lỏng.
Hàn Nhi và Hàn Phong sẽ không bao giờ để em mình bị thương nhất là vì mình...
- Các con khỏi cần phải tính toán, hết đường lui rồi! Nào... Lâm Hàn Nhi... Do con bày đầu?
Tên nó vừa vang lên, cả bọn thêm nhỏ và cậu ta đều ngạc nhiên.
Vẫn là anh và cậu trước. Không ngờ.. Ông ta phát hiện ra nhanh vậy. Mong cho nó chối. Cứ để cho Hàn Phong và Hàn Thiên chịu...
Nó đứng đó, gương mặt không chút cảm xúc. Không phủ nhận cũng không khẳng định. Ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Ngọc Linh cạnh ông, nở nụ cười gian xảo. Dù chỉ thoáng qua nhưng nó có thể chắc chắn rằng, nụ cười ấy... Không xuất phát từ thật lòng nhỏ...
Gia Vỹ cầu mong nó nói rằng không phải nó dù cậu đã biết được mọi chuyện. Không hiểu sao nhưng trong lòng cậu lại muốn vậy. Chỉ cần nó lắc đầu một cái, cậu sẽ sống chết xin lỗi ông Lâm ngay và nhận tội thay nó...
- Lâm Hàn Nhi... Con nghe ta hỏi không...?
Con người nó, giỏi nhất là đóng kịch và mang trên mình chiếc mặt nạ lì lợm ranh ma. Đã nói rồi, cái 'Tôi' của nó cao lắm! Đừng bao giờ bắt hay ép buộc nó nhận tội. Chỉ cần nó muốn và cảm thấy quan trọng, ắt nó sẽ tự làm...
'Chát..'
Khuôn mặt trắng nõn thiên thần của nó lệch sang một bên, in rõ năm ngón tay đỏ bắt đầu sưng lên. Khoé miệng rỉ máu chứng tỏ ông ấy không hề nương tay, dù nó là con ông ta..
Tiếng đánh lớn đến mức sau nhà nghe thấy. Mẹ nó-bà Mỹ Mỹ lập tức chạy lên xem liền lấy tay che mặt. Bà rưng rưng nước mắt, không tin vào mắt mình... Nó... Bị đánh sao? Đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng trái ý ông bà, chưa từng ăn đòn giờ đây... Bị đánh sao?
Còn anh và cậu nữa, bọn chúng đã làm gì khiến chồng bà hành xử thế kia? Là ai dám mách lẻo gì khiến ông nổi giận? Bà sẽ xé xác kẻ đó...
- Anh... Sao lại...
Thời gian như ngưng lại. Chỉ nghe thấy tiếng thở đều của mọi người.
Nhỏ và Cậu ta đứng như trời trồng, cú đánh đau thế mà nó không hề né tránh hay thậm chí là kêu la... Nhưng ông ta có cần mạnh tay vậy không? Dù sao đó cũng chỉ là màn cảnh cáo của bọn nó đã được tính toán kỹ càng. Chẳng ai bị thương cả.. À, trừ Gia Vỹ vì cậu ta lúc đó đột nhiên bước nhanh hơn.
Giờ thì họ cảm thấy hối hận khi để ông ta phát hiện ra việc này và tội lỗi làm sao khi khiến nó khó xử thế..
- Cha... Xin Ch...
- Aaaa Nhi tỷ... Buông ra... Thả ta ra...
- Hàn Nhi... Thả raaaa! Nhi nhi.. Em ổn chứ?
Hàn Phong và Hàn Thiên điên cuồng hét lớn, cắt ngang lời nói của ai kia vừa thốt ra.
Ông ta điên rồi sao? Sao lại đánh nó! Cả cậu và anh cũng có phần lỗi cơ mà.... Lâm Minh!
- Lâm Hàn Nhi...! Nhi tỷ...
- Im lặng ngay!
Mặc cho ông Lâm mắng, bọn chúng vẫn một mực muốn đến bên nó! Đáng lẽ người phải chịu cú tát đó là anh và cậu. Vì Hàn Thiên là người khởi xướng, vì cả hai giận nhau nên nó mới phải làm hoà cho cả hai thế!
- Haaa haa..
Hàn Nhi nhếch môi nở nụ cười kinh dị. Coi như xong!
Nó lấy tay quệt máu ở khoé môi rồi nếm thử, buông một câu nhạt toẹt...
- Không tệ... Đúng là do tôi đấy... Thì sao nào? Muốn thì giết chết tôi đi...?
Câu nói vừa thốt ra đã không biết bao nhiêu kẻ cảm thấy ớn lạnh. Tốp người mặc áo đen, kẻ đang giữ tay người đứng gần bất giác thả lỏng hành động mà cách xa nó một chút. Họ thật sự cảm thấy sợ nó rồi đấy!
Ông Lâm giờ mới nhận thức được hành động của mình. Ông nhìn bàn tay đang run của mình rồi nhìn lên nó. Năm dấu tay đỏ như máu vẫn còn đó... Chưa hề phai. Ông đã làm gì thế này!
Điều gì đã khiến con người lãnh đạm như ông có lúc mất kiểm soát thế này... Hàn Nhi...
- Xin lỗi con... Ta..
- Coi như xong!
Cả đám ngây người nhìn nó. Coi như xong?
- Nhi nhi... Ta..
- Đủ rồi! Đừng nói nữa... Cha!
Lâm Minh cả kinh nhìn nó! Câu nói đó...
Ký ức của ông như một cuộn phim quay về.. Về cái ngày mà nó đã từng nói câu nói đấy...
- Tại sao tôi phải làm theo lời ông?
Ông Lâm cứng họng. Ngày thường một đứa đã nói không lại, hôm nay cả ba cùng chống lại ông. E là....
- Thiên nhi, con dám nói ta thế sao? Con học theo điều xấu của Nhi nhi và Phong nhi rồi à..
Đến cả Hàn Thiên cũng... Bọn chúng ngày càng không coi ông ra gì...
Nó, anh và cậu tức. Tức lắm chứ... Nhưng dù sao đó cũng là Cha. Thôi thì ráng nhịn thêm một chút vậy...
Lâm Minh thấy ba đứa không trả lời. Tưởng bọn chúng biết sai liền lấn nước làm tới.
- Người đâu... Giam lỏng Hàn Phong và Hàn Thiên! Nhốt Hàn Nhi lại trên tầng...
Hàn Phong và Hàn Thiên tái mặt. Nhốt Hàn Nhi... Giam lỏng bọn nó?!
Ông ta... Chết tiệt...
Bộ não còn chưa kịp tiêu hoá hết lời của ông ta, bên ngoài liền một đám người áo đen do Lâm Minh chuẩn bị tiến vào giữ chặt nó.
Hàn Nhi hừ lạnh. Coi bộ cũng biết ý nó đấy. Canh cho kỹ, giữ cho chặt vào, một khi Lâm Hàn Nhi tức giận thì nhiêu đây người cũng chẳng là nghĩa lí gì đâu.
Hàn Phong và Hàn Thiên cũng không hơn là mấy, hai tay hai người. Bọn họ mạnh hơn chúng nghĩ. Keo này hơi khó..
Với sự luyện tập gắt gao trong suốt 5 năm, cùng với trình độ cấp cao. Hàn Nhi chỉ cần muốn, có thể đánh gục họ mà thoát ra trong nháy mắt.
Còn Hàn Phong tuy theo học sau nó nhưng với sự hiểu biết nhanh chóng cùng với cái đầu hơn người, anh cũng không khó để thoát ra khỏi bọn tép riu này.
Nhưng có điều....
Lâm Hàn Thiên mới là quan trọng. Thằng bé vẫn đang theo sư phụ học không bao lâu. Để thoát ra đây là một điều vô cùng khó hay đúng hơn là không thể.
Cậu cười trừ nhìn nó và anh. Đôi mắt hối lỗi, hận mình vô dụng không giúp gì được cho anh chị.
Nó và anh lắc đầu, khuôn mặt chán nản.
Thôi thì đành nghe theo ông ta vậy. Lâm Minh là một người máu lạnh, ông ta sẽ không ngần ngại cho bọn họ đánh và nhốt Hàn Thiên lại nếu cậu nhóc chống cự chứ đừng nói là giam lỏng.
Hàn Nhi và Hàn Phong sẽ không bao giờ để em mình bị thương nhất là vì mình...
- Các con khỏi cần phải tính toán, hết đường lui rồi! Nào... Lâm Hàn Nhi... Do con bày đầu?
Tên nó vừa vang lên, cả bọn thêm nhỏ và cậu ta đều ngạc nhiên.
Vẫn là anh và cậu trước. Không ngờ.. Ông ta phát hiện ra nhanh vậy. Mong cho nó chối. Cứ để cho Hàn Phong và Hàn Thiên chịu...
Nó đứng đó, gương mặt không chút cảm xúc. Không phủ nhận cũng không khẳng định. Ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Ngọc Linh cạnh ông, nở nụ cười gian xảo. Dù chỉ thoáng qua nhưng nó có thể chắc chắn rằng, nụ cười ấy... Không xuất phát từ thật lòng nhỏ...
Gia Vỹ cầu mong nó nói rằng không phải nó dù cậu đã biết được mọi chuyện. Không hiểu sao nhưng trong lòng cậu lại muốn vậy. Chỉ cần nó lắc đầu một cái, cậu sẽ sống chết xin lỗi ông Lâm ngay và nhận tội thay nó...
- Lâm Hàn Nhi... Con nghe ta hỏi không...?
Con người nó, giỏi nhất là đóng kịch và mang trên mình chiếc mặt nạ lì lợm ranh ma. Đã nói rồi, cái 'Tôi' của nó cao lắm! Đừng bao giờ bắt hay ép buộc nó nhận tội. Chỉ cần nó muốn và cảm thấy quan trọng, ắt nó sẽ tự làm...
'Chát..'
Khuôn mặt trắng nõn thiên thần của nó lệch sang một bên, in rõ năm ngón tay đỏ bắt đầu sưng lên. Khoé miệng rỉ máu chứng tỏ ông ấy không hề nương tay, dù nó là con ông ta..
Tiếng đánh lớn đến mức sau nhà nghe thấy. Mẹ nó-bà Mỹ Mỹ lập tức chạy lên xem liền lấy tay che mặt. Bà rưng rưng nước mắt, không tin vào mắt mình... Nó... Bị đánh sao? Đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng trái ý ông bà, chưa từng ăn đòn giờ đây... Bị đánh sao?
Còn anh và cậu nữa, bọn chúng đã làm gì khiến chồng bà hành xử thế kia? Là ai dám mách lẻo gì khiến ông nổi giận? Bà sẽ xé xác kẻ đó...
- Anh... Sao lại...
Thời gian như ngưng lại. Chỉ nghe thấy tiếng thở đều của mọi người.
Nhỏ và Cậu ta đứng như trời trồng, cú đánh đau thế mà nó không hề né tránh hay thậm chí là kêu la... Nhưng ông ta có cần mạnh tay vậy không? Dù sao đó cũng chỉ là màn cảnh cáo của bọn nó đã được tính toán kỹ càng. Chẳng ai bị thương cả.. À, trừ Gia Vỹ vì cậu ta lúc đó đột nhiên bước nhanh hơn.
Giờ thì họ cảm thấy hối hận khi để ông ta phát hiện ra việc này và tội lỗi làm sao khi khiến nó khó xử thế..
- Cha... Xin Ch...
- Aaaa Nhi tỷ... Buông ra... Thả ta ra...
- Hàn Nhi... Thả raaaa! Nhi nhi.. Em ổn chứ?
Hàn Phong và Hàn Thiên điên cuồng hét lớn, cắt ngang lời nói của ai kia vừa thốt ra.
Ông ta điên rồi sao? Sao lại đánh nó! Cả cậu và anh cũng có phần lỗi cơ mà.... Lâm Minh!
- Lâm Hàn Nhi...! Nhi tỷ...
- Im lặng ngay!
Mặc cho ông Lâm mắng, bọn chúng vẫn một mực muốn đến bên nó! Đáng lẽ người phải chịu cú tát đó là anh và cậu. Vì Hàn Thiên là người khởi xướng, vì cả hai giận nhau nên nó mới phải làm hoà cho cả hai thế!
- Haaa haa..
Hàn Nhi nhếch môi nở nụ cười kinh dị. Coi như xong!
Nó lấy tay quệt máu ở khoé môi rồi nếm thử, buông một câu nhạt toẹt...
- Không tệ... Đúng là do tôi đấy... Thì sao nào? Muốn thì giết chết tôi đi...?
Câu nói vừa thốt ra đã không biết bao nhiêu kẻ cảm thấy ớn lạnh. Tốp người mặc áo đen, kẻ đang giữ tay người đứng gần bất giác thả lỏng hành động mà cách xa nó một chút. Họ thật sự cảm thấy sợ nó rồi đấy!
Ông Lâm giờ mới nhận thức được hành động của mình. Ông nhìn bàn tay đang run của mình rồi nhìn lên nó. Năm dấu tay đỏ như máu vẫn còn đó... Chưa hề phai. Ông đã làm gì thế này!
Điều gì đã khiến con người lãnh đạm như ông có lúc mất kiểm soát thế này... Hàn Nhi...
- Xin lỗi con... Ta..
- Coi như xong!
Cả đám ngây người nhìn nó. Coi như xong?
- Nhi nhi... Ta..
- Đủ rồi! Đừng nói nữa... Cha!
Lâm Minh cả kinh nhìn nó! Câu nói đó...
Ký ức của ông như một cuộn phim quay về.. Về cái ngày mà nó đã từng nói câu nói đấy...
/18
|