Tại sân thượng…1 người con gái với mái tóc đen buộc cao và đôi mắt kính dày cộm đang ngước nhìn bầu trời xanh.
Bất ngờ, 1 chàng trai cũng đang lên đây…
- Hân ? Cậu ở đây à ? – Gin
- Ừm – Rick lạnh lùng
- Cậu có biết Sun ở đâu không ? – Gin
- Lại đây ! – Rick
- Hả ? – Gin cũng cứ thế làm theo
- Sao cứ bám theo Sun ? – Rick nhào đến nắm lấy cổ áo Gin
- Thực…ra…- Gin
Chát…1 cái tát đã hằn sâu trên mặt Gin.
- Tôi…- Gin
- Nói ! – Rick
- Hân, tôi thực sự xin lỗi – Gin
- Xin lỗi tôi ? Ích gì ? – Rick bấy giờ mới thả Gin ra
- Thực ra…tôi – Gin
- Nhanh ! – Rick
- Thực…ra tôi thực lòng thích Sun – Gin
- Hả ? – Rick
Cánh cửa dẫn lên tầng thượng đang hé mở…người thứ 3 đã nghe được câu chuyện
- Phan Ngọc Anh. Tôi sẽ giết cô !! – Dung
Tại nhà Rick. Hiện tại bây giờ là 23 giờ đêm – là giờ mà hầu như mọi người đều đã đặt lưng xuống giường ngủ.
Cốc..cốc…
- Vào đi ! – Sun
- Tôi nè ! – Dung tự tay mở cửa
- Cô đi về đi ! – Sun
- Tôi đến để xin lỗi chuyện lần trước, tôi thật sự rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô suốt thời gian qua -Dung
- Ừm ! – Sun
Kiều Dung và Sun nãy giờ chỉ nói chuyện ở cửa. Kiều Dung bây giờ mới đi vào phòng Sun…lúc ả ta đi vào thì chốt chặt cửa.
- Chốt cửa lại làm gì ? – Sun
- Tôi đã cảnh cáo mà cậu không chịu nghe – Dung bóp chặt lấy cổ Sun
- Nhưng…thật…sự…tôi…đã…tránh…xa…cậu…ta…rồi mà – Sun khó nhọc bật ra từng tiếng.
- Càng ngày tôi càng thấy cô chướng mắt – Dung thả Sun ra
Sun ngã cái Bịch xuống nền nhà lạnh buốt.
- Tôi đã sử dụng nhiều trò để loại bỏ cô mà vẫn không xong. Cho dù đó là việc phải làm cho anh Gin bị dị ứng, tôi cũng đã làm – Dung
- Vậy là cô làm ư ? – Sun
- Phải đấy ! Thì sao ? – Dung
- Đấy mà là yêu ư ? Cô nói cô yêu Gin mà cô làm như vậy với anh ấy sao ? – Sun
- Cô nghĩ là vì ai ? Vì cô chứ ai – Dung
- Cô đừng nghĩ cô chỉ cần đưa ra 1 lí do để trốn tránh. Cô không còn yêu anh ấy nữa phải không ? – Sun
- Im mồm ! Tôi yêu anh ấy. Suốt đời cũng chỉ yêu anh ấy – Kiều Dung ôm chặt lấy đầu, quỳ xuống nền nhà.
- Điều đó là thật ư ? – Sun
- Cô hãy biến khỏi đây nhanh chóng đi, tôi sẽ không để cho cô yên đâu – Dung lấy 1 chiếc khung ảnh duy nhất về kỉ niệm gia đình Sun đập xuống đất.
Bức hình vỡ tan…
Bức hình này đối với Sun rất quan trọng…
Mỗi lần Sun nhìn vào bức hình, Sun đều tự hỏi Bố con đâu ? Mẹ ơi, mẹ ở đâu ? rồi tưởng tượng về những hình ảnh đẹp đẽ của gia đình.
Khung hình như 1 đứa con tinh thần đối với Sun vậy, nếu không có nó thì đã không có Sun của chính ngày hôm nay.
Sun ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc, mọi người đều đến phòng Sun.
Kiều Dung thấy tình thế nguy khốn, đành tự tay nhặt mảnh thủy tinh đâm vào chân mình.
Cốc..cốc…
Kiều Dung ra mở cửa.
Trong phòng là hình ảnh 2 người con gái, 1 người đang ngồi thụp xuống đất, trân trân nhìn vào bức hình vỡ nát dưới sàn. Còn cô gái kia, chân đang chảy máu, cố lết thân ra phía cửa khiến cho máu dây lênh láng xuống sàn.
- Sao cô ở đây ? – Rick
- Dung ! Sun ! Hai người sao vậy ? – Gin
- Em có ý định xin lỗi, nào ngờ Sun nóng giận, đập vỡ bức hình xuống đất, mảnh thủy tinh vô tình bắn vào chân em – Dung
Sun đã nhịn nhục lâu lắm rồi, bây giờ mới thực sự thể hiện ra cơn giận
- Tôi sẽ giết cô ! Đồ cầm thú ! – Sun
- Đừng ! Sun ! – Gin giữ lấy tay Sun
Sun hất tay Gin ra 1 cách lạnh nhạt…rồi thả Kiều Dung ra
- Cút ! Cút hết ! – Sun
( T/g : Không tìm được từ nào có sức hấp dẫn hơn từ này. Mọi người nếu thấy hơi thô tục thì thông cảm xíu )
Mọi người đã đi hết, nhưng Rick và Lena vẫn đứng đó.
- Không sao đâu ! Tớ sẽ phục thù cho cậu ! – Rick
- Thôi đi ! Tự tớ biết phải làm gì ! – Sun
- Bức tranh vỡ hết rồi, giờ tính sao ạ ? – Lena
- Vất đi ! – Sun
- Đây là thứ rất quan trọng…- Rick
- Tớ không còn thứ gì để mất nữa rồi. Chi bằng vất đi cho xong – Sun
Rick và Lena buồn rầu nhìn Sun, rồi ai nấy cũng tự trở về phòng mình.
Sáng hôm sau. Lena vừa dậy đã sang phòng Sun ngay..
- Chị Sun ! – Lena
Lena mở cửa bước vào…
- Í ! Gì đây? – Lena thấy 1 phong thư được đặt cẩn thận lên bàn
Tại phòng Rick
- Chị Rick ! – Lena
- Vào đi ! – Rick
- Emthấy thứ này trong phòng chị Sun này – Lena đưa phong thư cho Rick
- Gửi chị à ? – Rick nhận lấy phong thư, cẩn thận mở ra.
[ Xin lỗi cậu, xin lỗi người bạn thân nhất của tớ. Tớ không thể chịu đựng thêm những chuyện trong thời gian qua được nữa. Tớ không thể chịu nổi nữa, chi bằng dứt áo ra đi. Biết là tình chưa nguội, nhưng thật sự, tớ đau..đau lắm rồi. Lần nữa xin lỗi cậu vì tớ đi mà không báo trước. Hãy nói với mọi người hộ tớ. Giúp tớ xin lỗi Kiều Dung vì cản trở việc của cậu ấy. Mình sẽ về Mĩ, giúp đỡ cha và lo 1 số công việc của công ty.
Tạm biệt !
Thân gửi bạn thân của tớ
Kí tên :
Sun
Phan Ngọc Anh ]
T/g : Tí quên mất, mấy bợn, bợn nào vào đọc rồi góp ý hộ được hem ạ ? Tên 1 truyện nữa mình viết ạ. Tên truyện là Tình Yêu Và Định Mệnh ạ.
Bất ngờ, 1 chàng trai cũng đang lên đây…
- Hân ? Cậu ở đây à ? – Gin
- Ừm – Rick lạnh lùng
- Cậu có biết Sun ở đâu không ? – Gin
- Lại đây ! – Rick
- Hả ? – Gin cũng cứ thế làm theo
- Sao cứ bám theo Sun ? – Rick nhào đến nắm lấy cổ áo Gin
- Thực…ra…- Gin
Chát…1 cái tát đã hằn sâu trên mặt Gin.
- Tôi…- Gin
- Nói ! – Rick
- Hân, tôi thực sự xin lỗi – Gin
- Xin lỗi tôi ? Ích gì ? – Rick bấy giờ mới thả Gin ra
- Thực ra…tôi – Gin
- Nhanh ! – Rick
- Thực…ra tôi thực lòng thích Sun – Gin
- Hả ? – Rick
Cánh cửa dẫn lên tầng thượng đang hé mở…người thứ 3 đã nghe được câu chuyện
- Phan Ngọc Anh. Tôi sẽ giết cô !! – Dung
Tại nhà Rick. Hiện tại bây giờ là 23 giờ đêm – là giờ mà hầu như mọi người đều đã đặt lưng xuống giường ngủ.
Cốc..cốc…
- Vào đi ! – Sun
- Tôi nè ! – Dung tự tay mở cửa
- Cô đi về đi ! – Sun
- Tôi đến để xin lỗi chuyện lần trước, tôi thật sự rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô suốt thời gian qua -Dung
- Ừm ! – Sun
Kiều Dung và Sun nãy giờ chỉ nói chuyện ở cửa. Kiều Dung bây giờ mới đi vào phòng Sun…lúc ả ta đi vào thì chốt chặt cửa.
- Chốt cửa lại làm gì ? – Sun
- Tôi đã cảnh cáo mà cậu không chịu nghe – Dung bóp chặt lấy cổ Sun
- Nhưng…thật…sự…tôi…đã…tránh…xa…cậu…ta…rồi mà – Sun khó nhọc bật ra từng tiếng.
- Càng ngày tôi càng thấy cô chướng mắt – Dung thả Sun ra
Sun ngã cái Bịch xuống nền nhà lạnh buốt.
- Tôi đã sử dụng nhiều trò để loại bỏ cô mà vẫn không xong. Cho dù đó là việc phải làm cho anh Gin bị dị ứng, tôi cũng đã làm – Dung
- Vậy là cô làm ư ? – Sun
- Phải đấy ! Thì sao ? – Dung
- Đấy mà là yêu ư ? Cô nói cô yêu Gin mà cô làm như vậy với anh ấy sao ? – Sun
- Cô nghĩ là vì ai ? Vì cô chứ ai – Dung
- Cô đừng nghĩ cô chỉ cần đưa ra 1 lí do để trốn tránh. Cô không còn yêu anh ấy nữa phải không ? – Sun
- Im mồm ! Tôi yêu anh ấy. Suốt đời cũng chỉ yêu anh ấy – Kiều Dung ôm chặt lấy đầu, quỳ xuống nền nhà.
- Điều đó là thật ư ? – Sun
- Cô hãy biến khỏi đây nhanh chóng đi, tôi sẽ không để cho cô yên đâu – Dung lấy 1 chiếc khung ảnh duy nhất về kỉ niệm gia đình Sun đập xuống đất.
Bức hình vỡ tan…
Bức hình này đối với Sun rất quan trọng…
Mỗi lần Sun nhìn vào bức hình, Sun đều tự hỏi Bố con đâu ? Mẹ ơi, mẹ ở đâu ? rồi tưởng tượng về những hình ảnh đẹp đẽ của gia đình.
Khung hình như 1 đứa con tinh thần đối với Sun vậy, nếu không có nó thì đã không có Sun của chính ngày hôm nay.
Sun ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc, mọi người đều đến phòng Sun.
Kiều Dung thấy tình thế nguy khốn, đành tự tay nhặt mảnh thủy tinh đâm vào chân mình.
Cốc..cốc…
Kiều Dung ra mở cửa.
Trong phòng là hình ảnh 2 người con gái, 1 người đang ngồi thụp xuống đất, trân trân nhìn vào bức hình vỡ nát dưới sàn. Còn cô gái kia, chân đang chảy máu, cố lết thân ra phía cửa khiến cho máu dây lênh láng xuống sàn.
- Sao cô ở đây ? – Rick
- Dung ! Sun ! Hai người sao vậy ? – Gin
- Em có ý định xin lỗi, nào ngờ Sun nóng giận, đập vỡ bức hình xuống đất, mảnh thủy tinh vô tình bắn vào chân em – Dung
Sun đã nhịn nhục lâu lắm rồi, bây giờ mới thực sự thể hiện ra cơn giận
- Tôi sẽ giết cô ! Đồ cầm thú ! – Sun
- Đừng ! Sun ! – Gin giữ lấy tay Sun
Sun hất tay Gin ra 1 cách lạnh nhạt…rồi thả Kiều Dung ra
- Cút ! Cút hết ! – Sun
( T/g : Không tìm được từ nào có sức hấp dẫn hơn từ này. Mọi người nếu thấy hơi thô tục thì thông cảm xíu )
Mọi người đã đi hết, nhưng Rick và Lena vẫn đứng đó.
- Không sao đâu ! Tớ sẽ phục thù cho cậu ! – Rick
- Thôi đi ! Tự tớ biết phải làm gì ! – Sun
- Bức tranh vỡ hết rồi, giờ tính sao ạ ? – Lena
- Vất đi ! – Sun
- Đây là thứ rất quan trọng…- Rick
- Tớ không còn thứ gì để mất nữa rồi. Chi bằng vất đi cho xong – Sun
Rick và Lena buồn rầu nhìn Sun, rồi ai nấy cũng tự trở về phòng mình.
Sáng hôm sau. Lena vừa dậy đã sang phòng Sun ngay..
- Chị Sun ! – Lena
Lena mở cửa bước vào…
- Í ! Gì đây? – Lena thấy 1 phong thư được đặt cẩn thận lên bàn
Tại phòng Rick
- Chị Rick ! – Lena
- Vào đi ! – Rick
- Emthấy thứ này trong phòng chị Sun này – Lena đưa phong thư cho Rick
- Gửi chị à ? – Rick nhận lấy phong thư, cẩn thận mở ra.
[ Xin lỗi cậu, xin lỗi người bạn thân nhất của tớ. Tớ không thể chịu đựng thêm những chuyện trong thời gian qua được nữa. Tớ không thể chịu nổi nữa, chi bằng dứt áo ra đi. Biết là tình chưa nguội, nhưng thật sự, tớ đau..đau lắm rồi. Lần nữa xin lỗi cậu vì tớ đi mà không báo trước. Hãy nói với mọi người hộ tớ. Giúp tớ xin lỗi Kiều Dung vì cản trở việc của cậu ấy. Mình sẽ về Mĩ, giúp đỡ cha và lo 1 số công việc của công ty.
Tạm biệt !
Thân gửi bạn thân của tớ
Kí tên :
Sun
Phan Ngọc Anh ]
T/g : Tí quên mất, mấy bợn, bợn nào vào đọc rồi góp ý hộ được hem ạ ? Tên 1 truyện nữa mình viết ạ. Tên truyện là Tình Yêu Và Định Mệnh ạ.
/100
|