Nghê Vân Huyên ngất đi vì đau đớn, khi cô tỉnh lại thì đã được đưa vào phòng VIP rồi, giống như một căn phòng năm sao. Cô giật giật, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô không dám tùy tiện động đậy, chỉ một động tác rất nhỏ thôi cũng sẽ làm miệng vết thương có vẻ vô cùng đau đớn.
Khi có thể nói “Tôi rất đau” “Hiện tại tôi không thoải mái” “Tôi rất khổ sở”, là khi có người có thể đau lòng cho mình, khi không có ai có thể đau lòng cho mình, những lời này nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Viện trưởng Ngô đi đến, bưng một ít thức ăn, nhìn thấy cô đã tỉnh lại thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
Cô cười yếu ớt, rất muốn biết mình đã ngủ bao lâu, cũng tốt, ngủ rồi thì sẽ không biết gì hết.
Trước kia có một lần, cô nghe nói có vài người chết trong lúc ngủ, bản thân không có ý thức gì, cũng sẽ không đau khổ; cô còn thực sự lo lắng cho mình, một ngày nào đó mình có như vậy hay không, ngủ và không tỉnh lại nữa.
“Đừng gọi cháu như vậy.” Cô nhẹ nhàng phun ra một câu: “Hiện tại cháu là Nghê Vân Huyên.”
Viện trưởng Ngô ngậm miệng, từ ngày hôm qua lúc y tá cầm đồ của cô để lập tức sắp xếp phẫu thuật cho cô, ông được báo tin thì ngay lập tức quay về, chỉ là cô vẫn ngủ say, không ít bác sĩ được mời đến đều nói phẫu thuật rất thành công, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của cô, nhưng đồng thời cũng bày tỏ rằng ý thức sinh tồn của cô rất thấp.
Ông thở dài: “Tiểu thư, cô như thế này, lão gia phu nhân mà thấy thì sẽ rất đau lòng. Cho dù vì họ, cô cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Họ?” Nước mắt ở khóe mắt cô tràn ra, nhưng cô ngửa đầu lên, để nước mắt chảy ngược lại vào sâu trong hốc mắt: “Nếu thực sự yêu cháu như vậy, còn lựa chọn bỏ lại cháu hay sao?”
“Tiểu thư, bất luận đã xảy ra chuyện gì, xin cô nhất định phải tin tưởng tình yêu của lão gia và phu nhân dành cho cô, đó là thứ vĩnh viễn cũng không thay đổi.”
“Chú Ngô, vậy chú nói xem, bố cháu có phải một người chồng một người bố tốt không?”
“Tiểu thư, cô không thể bởi vì lão gia đã làm những chuyện đó mà hoàn toàn phủ nhận việc ông ấy thật sự đối tốt với cô và phu nhân, cô thử hồi tưởng một chút xem, quả thực lão gia đã hao tâm tổn lực trên hai người rất nhiều.”
Cô nhắm mắt, không muốn nghe những chuyện này: “Chú Ngô, cháu biết chú và bố cháu là bạn học, cũng biết chú vẫn luôn kính trọng ông ấy, càng thêm rõ ràng là chuyện mà bố làm, đối với đàn ông là rất bình thường, có thể hiểu được. Nhưng ông ấy là bố cháu, là người bố đối tốt với cháu nhất, cháu có thể chấp nhận bị người xa lạ phản bội, bởi vì cháu không quan tâm, nhưng ông ấy là người bố mà cháu yêu, sao cháu có thể không bận lòng?”
Viện trưởng Ngô thở dài: “Tiểu thư, đừng nghĩ quá nhiều.”
Cô gật gật đầu, không muốn nói nữa.
Đúng vậy, con người luôn kì quái như vậy, khi một người xa lạ không đối tốt với bạn thì bạn cũng sẽ không cảm thấy có gì khó hiểu, thậm chí chỉ cần người xa lạ đó giúp đỡ bạn một chút bạn liền thấy cảm động; nhưng một người đối với bạn rất tốt rất rất tốt, bạn lại không thể chấp nhận người đó đối với bạn một chút xíu không tốt, chúng ta luôn hà khắc với người đối tốt với mình, nhưng là bởi vì biết mình có quyền lợi đó, cho nên muốn lại càng nhiều.
“Hiện tại bên ngoài thế nào rồi ạ?”
Viện trưởng Ngô nhìn cô một cái, chỉ nhíu mày.
“Không sao, cháu còn cái gì không thể biết nữa đâu?” Cô vuốt bụng mình, ngay cả đứa con của cô cũng mất rồi.
“Giới truyền thông dường như vẫn còn bám chặt không buông, tiểu thư có muốn điều tra xem ai đứng phía sau động tay không?”
Cô lắc đầu: “Không cần, chú ra ngoài trước đi!”
Cô vẫn vuốt bụng mình, đứa bé, thật sự ngay tại một ý niệm của cô đã không còn rồi.
Cũng tốt, đúng không?
Cho dù nó khỏe mạnh, cô lại nên đối với nó như thế nào?
Từ từ nuôi dưỡng nó, để nó mãi mãi ở trong một gia đình đơn thân không có bố?
Cô không muốn, không cho được một gia đình đầy đủ, không cho được hiện thực ấm áp nhất, không muốn phó thác cho số mệnh; nhưng cô vẫn luyến tiếc như thế, vẫn mong ngóng sinh mệnh còn chưa kịp yêu thương này.
Mẹ nói: “Khi mẹ mang thai con, liền cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, có một sinh mệnh có thể thừa hưởng dòng máu của mẹ, thừa hưởng tình yêu của mẹ và bố con.”
Mẹ nói: “Sinh mệnh là thứ cao quý, không ai có thể đoạt đi được. Sau này Huyên Huyên cũng phải nhớ kĩ, tìm một người đàn ông tốt, sau đó sinh ra một cục cưng ngoan ngoãn đáng yêu nghe không.”
Mẹ nói: “Huyên Huyên nhất định phải tìm một người đàn ông thật lòng yêu con, thay bố mẹ yêu thương con.”
Cô nhắm mắt, cô phụ mẹ rồi.
Trương Bá Chi nói: tôi sẽ không oán hận giới giải trí, bởi vì nó cho tôi rất nhiều tiền, giúp tôi chăm lo được cho người nhà tôi. Nhưng đến khi 30 tuổi, tôi nhất định sẽ rời khỏi nó. Khi tôi tìm được một người đàn ông đúng với mình, tôi sẽ ra đi.
Chỉ là, đi đâu để tìm được người đúng với mình?
Cô cũng từng ôm ấp một giấc mộng, gặp được người đúng với mình, không cần nói gì, cũng chẳng cần làm gì, chỉ bằng một ánh mắt, cô liền biết đó là người cô muốn tìm.
Sau đó trong khung cảnh tươi đẹp dưới ánh nắng rực rỡ mang theo cô rời đi, cô cùng người đúng với mình ở bên nhau.
Nhưng mà, mẹ cũng cho rằng bố là người đúng với mình.
Họ chung sống cùng nhau hơn hai mươi năm, yêu nhau hiểu nhau đến thuận theo nhau, trong lòng mẹ chỉ có bố, trong lòng bố hẳn là nên chỉ có mẹ, những thứ đó đều là bề ngoài, những thứ đó đều trở thành “hi vọng”.
Chỉ là, nhiều năm như vậy, sao vẫn tồn tại sự phản bội?
Cô gái kia cũng lớn ngang tầm cô, chứng minh sự phản bội ấy vẫn luôn tồn tại, thời thời khắc khắc đều tồn tại, từ lúc cô sinh ra liền tồn tại, như cuộc sống của cô vẫn luôn đi cùng với một lời nói dối, mà cô vẫn sống trong thế giới bình yên ở mặt ngoài đó, nghĩ rằng mình đang sống trong thế giới hoàn mỹ nhất.
Mà truyện cổ tích hoàn mỹ nhất trong lòng cô, chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp.
Tình yêu, thật ra chẳng qua cũng chỉ là giấc mộng đẹp của một cô gái, biết rõ không có, lại vẫn muốn theo đuổi; sau đó mình đầy thương tích thì tự nói với mình, tình yêu đều là giả.
Đẹp, chẳng qua đều là bề ngoài giả dối.
Cô không dám tùy tiện động đậy, chỉ một động tác rất nhỏ thôi cũng sẽ làm miệng vết thương có vẻ vô cùng đau đớn.
Khi có thể nói “Tôi rất đau” “Hiện tại tôi không thoải mái” “Tôi rất khổ sở”, là khi có người có thể đau lòng cho mình, khi không có ai có thể đau lòng cho mình, những lời này nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Viện trưởng Ngô đi đến, bưng một ít thức ăn, nhìn thấy cô đã tỉnh lại thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
Cô cười yếu ớt, rất muốn biết mình đã ngủ bao lâu, cũng tốt, ngủ rồi thì sẽ không biết gì hết.
Trước kia có một lần, cô nghe nói có vài người chết trong lúc ngủ, bản thân không có ý thức gì, cũng sẽ không đau khổ; cô còn thực sự lo lắng cho mình, một ngày nào đó mình có như vậy hay không, ngủ và không tỉnh lại nữa.
“Đừng gọi cháu như vậy.” Cô nhẹ nhàng phun ra một câu: “Hiện tại cháu là Nghê Vân Huyên.”
Viện trưởng Ngô ngậm miệng, từ ngày hôm qua lúc y tá cầm đồ của cô để lập tức sắp xếp phẫu thuật cho cô, ông được báo tin thì ngay lập tức quay về, chỉ là cô vẫn ngủ say, không ít bác sĩ được mời đến đều nói phẫu thuật rất thành công, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của cô, nhưng đồng thời cũng bày tỏ rằng ý thức sinh tồn của cô rất thấp.
Ông thở dài: “Tiểu thư, cô như thế này, lão gia phu nhân mà thấy thì sẽ rất đau lòng. Cho dù vì họ, cô cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Họ?” Nước mắt ở khóe mắt cô tràn ra, nhưng cô ngửa đầu lên, để nước mắt chảy ngược lại vào sâu trong hốc mắt: “Nếu thực sự yêu cháu như vậy, còn lựa chọn bỏ lại cháu hay sao?”
“Tiểu thư, bất luận đã xảy ra chuyện gì, xin cô nhất định phải tin tưởng tình yêu của lão gia và phu nhân dành cho cô, đó là thứ vĩnh viễn cũng không thay đổi.”
“Chú Ngô, vậy chú nói xem, bố cháu có phải một người chồng một người bố tốt không?”
“Tiểu thư, cô không thể bởi vì lão gia đã làm những chuyện đó mà hoàn toàn phủ nhận việc ông ấy thật sự đối tốt với cô và phu nhân, cô thử hồi tưởng một chút xem, quả thực lão gia đã hao tâm tổn lực trên hai người rất nhiều.”
Cô nhắm mắt, không muốn nghe những chuyện này: “Chú Ngô, cháu biết chú và bố cháu là bạn học, cũng biết chú vẫn luôn kính trọng ông ấy, càng thêm rõ ràng là chuyện mà bố làm, đối với đàn ông là rất bình thường, có thể hiểu được. Nhưng ông ấy là bố cháu, là người bố đối tốt với cháu nhất, cháu có thể chấp nhận bị người xa lạ phản bội, bởi vì cháu không quan tâm, nhưng ông ấy là người bố mà cháu yêu, sao cháu có thể không bận lòng?”
Viện trưởng Ngô thở dài: “Tiểu thư, đừng nghĩ quá nhiều.”
Cô gật gật đầu, không muốn nói nữa.
Đúng vậy, con người luôn kì quái như vậy, khi một người xa lạ không đối tốt với bạn thì bạn cũng sẽ không cảm thấy có gì khó hiểu, thậm chí chỉ cần người xa lạ đó giúp đỡ bạn một chút bạn liền thấy cảm động; nhưng một người đối với bạn rất tốt rất rất tốt, bạn lại không thể chấp nhận người đó đối với bạn một chút xíu không tốt, chúng ta luôn hà khắc với người đối tốt với mình, nhưng là bởi vì biết mình có quyền lợi đó, cho nên muốn lại càng nhiều.
“Hiện tại bên ngoài thế nào rồi ạ?”
Viện trưởng Ngô nhìn cô một cái, chỉ nhíu mày.
“Không sao, cháu còn cái gì không thể biết nữa đâu?” Cô vuốt bụng mình, ngay cả đứa con của cô cũng mất rồi.
“Giới truyền thông dường như vẫn còn bám chặt không buông, tiểu thư có muốn điều tra xem ai đứng phía sau động tay không?”
Cô lắc đầu: “Không cần, chú ra ngoài trước đi!”
Cô vẫn vuốt bụng mình, đứa bé, thật sự ngay tại một ý niệm của cô đã không còn rồi.
Cũng tốt, đúng không?
Cho dù nó khỏe mạnh, cô lại nên đối với nó như thế nào?
Từ từ nuôi dưỡng nó, để nó mãi mãi ở trong một gia đình đơn thân không có bố?
Cô không muốn, không cho được một gia đình đầy đủ, không cho được hiện thực ấm áp nhất, không muốn phó thác cho số mệnh; nhưng cô vẫn luyến tiếc như thế, vẫn mong ngóng sinh mệnh còn chưa kịp yêu thương này.
Mẹ nói: “Khi mẹ mang thai con, liền cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, có một sinh mệnh có thể thừa hưởng dòng máu của mẹ, thừa hưởng tình yêu của mẹ và bố con.”
Mẹ nói: “Sinh mệnh là thứ cao quý, không ai có thể đoạt đi được. Sau này Huyên Huyên cũng phải nhớ kĩ, tìm một người đàn ông tốt, sau đó sinh ra một cục cưng ngoan ngoãn đáng yêu nghe không.”
Mẹ nói: “Huyên Huyên nhất định phải tìm một người đàn ông thật lòng yêu con, thay bố mẹ yêu thương con.”
Cô nhắm mắt, cô phụ mẹ rồi.
Trương Bá Chi nói: tôi sẽ không oán hận giới giải trí, bởi vì nó cho tôi rất nhiều tiền, giúp tôi chăm lo được cho người nhà tôi. Nhưng đến khi 30 tuổi, tôi nhất định sẽ rời khỏi nó. Khi tôi tìm được một người đàn ông đúng với mình, tôi sẽ ra đi.
Chỉ là, đi đâu để tìm được người đúng với mình?
Cô cũng từng ôm ấp một giấc mộng, gặp được người đúng với mình, không cần nói gì, cũng chẳng cần làm gì, chỉ bằng một ánh mắt, cô liền biết đó là người cô muốn tìm.
Sau đó trong khung cảnh tươi đẹp dưới ánh nắng rực rỡ mang theo cô rời đi, cô cùng người đúng với mình ở bên nhau.
Nhưng mà, mẹ cũng cho rằng bố là người đúng với mình.
Họ chung sống cùng nhau hơn hai mươi năm, yêu nhau hiểu nhau đến thuận theo nhau, trong lòng mẹ chỉ có bố, trong lòng bố hẳn là nên chỉ có mẹ, những thứ đó đều là bề ngoài, những thứ đó đều trở thành “hi vọng”.
Chỉ là, nhiều năm như vậy, sao vẫn tồn tại sự phản bội?
Cô gái kia cũng lớn ngang tầm cô, chứng minh sự phản bội ấy vẫn luôn tồn tại, thời thời khắc khắc đều tồn tại, từ lúc cô sinh ra liền tồn tại, như cuộc sống của cô vẫn luôn đi cùng với một lời nói dối, mà cô vẫn sống trong thế giới bình yên ở mặt ngoài đó, nghĩ rằng mình đang sống trong thế giới hoàn mỹ nhất.
Mà truyện cổ tích hoàn mỹ nhất trong lòng cô, chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp.
Tình yêu, thật ra chẳng qua cũng chỉ là giấc mộng đẹp của một cô gái, biết rõ không có, lại vẫn muốn theo đuổi; sau đó mình đầy thương tích thì tự nói với mình, tình yêu đều là giả.
Đẹp, chẳng qua đều là bề ngoài giả dối.
/87
|