Trang Hào ở bệnh viện đúng 12 ngày, mỗi ngày mất hơn 3 ngàn, như vậy, tất cả tiền Hoa Kì để dành được đều dùng để đóng việc phí hết, số còn lại phải lấy thêm từ sổ tiết kiệm của Trang Hào. Hoa Kì biết mật mã sổ tiết kiệm liền ba ngày hai bữa chạy tới ngân hàng, thuận tiện nhìn số còn lại ở bên trong một chút.
Nhìn con số trên sổ tiết kiệm, Hoa Kì lại nhờ đến câu Trang Hào đã từng nói, ‘yên tâm, anh vẫn đủ tiền để nuôi em’.
Mỗi lần nhớ đến câu nói ấy, Hoa Kì đều cảm thấy thật hạnh phúc.
Mười hai ngày sau, Trang Hào cuối cùng có thể xuất viện, lúc vào nhà, Hoa Kì đỡ Trang Hào chầm chậm ngồi xuống, Trang Hào tựa vào trên vách tường nói: “Cuối cùng xuất viện rồi, không thì em sẽ đau lòng vì anh chết mất.”
Hoa Kì ngơ ngẩn, vội vàng nói: “Thôi đi, khi nào thì em đau lòng vì anh chứ?”
Trang Hào cười nói: “Em nghĩ anh không hiểu em chắc?”
Hoa Kì ghét bỏ nói: “Anh hiểu cái rắm ý, tiền cũng đã tiêu mất rồi, có đau hay không đau cũng không quan trọng.”
“Rồi, rồi, rồi, em không đau lòng”, Trang Hào từ từ ngẩng đầu lên, tay phải để trên lồng ngực: “Vợ à, tối nay ăn gì? (Snoo: câu hỏi kinh điển mỗi ngày khi nấu ăn của nhà ta đây mà) Còn nữa, Bàng Suất có đến nhà chúng ta không?”
Hoa Kì xoay người lấy hết quần áo ở trong túi ra, gấp rồi để gọn lại: “Bàng Suất chắc tối sẽ quay lại, anh ta nói có việc gấp, mà lần này anh ta cũng giúp rất nhiều việc, buổi tối phải làm đồ ăn thật ngon mới được.”
Trang Hào gật đầu: “Phải, tí nữa em đi chợ mua thức ăn đi, đừng xót tiền làm gì.”
“Biết rồi.”
Trang Hào lại nói: “Hôm trước Quách Tĩnh có gọi điện tới, cậu ta cũng có việc gấp không thể bỏ được, tên này thật không có nhân tính, anh suýt nữa thì toi mạng mà cậu ta không thèm đến thăm.”
Hoa Kì cười nói: “Chắc là anh Quách gặp chuyện gì thôi, chứ bình thường anh ấy sốt ruột hơn ai hết.”
Trang Hào bĩu môi nói: “Cũng đúng, câu ta lớn lên cùng anh cơ mà.”
“Đúng rồi.” Hoa Kì quay đầu lại, nhìn Trang Hào nói: “Mấy ngày trước ở bệnh viện, có người của mỏ đến, bảo sau khi anh xuất viện thì đến mỏ một chuyến để đàm phán vụ bồi thường.”
Trang Hào chậc một tiếng: “Chuyện đấy em đi thay không được sao?”
“Vậy sao được.” Hoa Kì từ chối nói: “Bọn họ nhìn em coi em như trẻ con, hơn nữa, em và anh...” Hoa Kì cúi đầu, len lén liếc Trang Hào một cái. Hoa Kì chưa kịp mở miệng, Trang Hào đã vội nói: “Chả biết em khờ thật hay là giả ngu nữa.” Trang Hào trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, kéo qua gối đầu đặt sau lưng: “Tự anh đi bọn họ sẽ coi như anh không bị nặng, thế thì bồi thường được bao nhiêu chứ? 5000? Hay ít hơn?”
“Ai nha, thế mà em không nghĩ ra sớm.” Hoa Kì bừng tỉnh hiểu ra: “Em mà không đi chắc họ sẽ bỏ qua luôn việc này mất.” (Snoo: khôn thật! phải ta chắc là chả đòi được đồng nào bồi thường mất)
“Bỏ qua việc này cũng không được.” Trang Hào cười nói: “Anh không phải muốn lừa họ, nhưng so ra thiệt hơn, mình vẫn phải làm như vậy thôi.”
Hoa Kì cười nói: “Em hiểu rồi.”
Trang Hào nhìn Hoa Kì mở trừng hai mắt: “Em luôn nói em là vợ anh, mấy chuyện như thế này thì về sau em phải tự tìm ra cách giải quyết có lợi nhất, hiểu không?”
Hoa Kì bĩu môi: “Hiện tại mới coi em là vợ anh sao? Trước kia anh chẳng mắng em là một tên biến thái à?”
“Em cho rằng bây giờ em không phải là biến thái chắc? Em bây giờ gọi là thiểu năng được rồi đấy.” Trang Hào đùa giỡn, giơ chân đặt lên đùi Hoa Kì: “Mau đi rửa chân giúp anh.”
“Không.” Hoa Kì từ chối nói.
“Hê, em muốn bị ăn đòn à?” Trang Hào giơ ngón chân kẹp vành tai Hoa Kì: “Em là vợ anh, rửa chân cho anh là việc bình thường.”
Hoa Kì trầm mặt: “Em là vợ anh chứ không phải người hầu.”
“Thao, người hầu nào so được với em, kỹ thuật tốt lắm.” Trang Hào cợt nhã nói.
Hoa Kì cực kỳ tức giận nhưng lại không dám dùng sức đẩy Trang Hào ra, nhắm mắt nói: “Anh đi mà tìm mấy cô hầu đấy đi, vợ đây không làm được.”
“Không được.” Trang Hào cong miệng lên, vô lại nói: “Em biến anh thành dạng này rồi còn ai muốn nữa? Không kịp nữa rồi, anh nói cho em biết, kể từ đây anh sẽ quấn em cả đời.”
Hoa Kì thích nghe Trang Hào nói như vậy, mặc dù trên mặt không có biểu lộ ra vui mừng, nhưng trong lòng cũng đã mở cờ rồi.
“Biết rồi, tối nay em sẽ giúp anh tắm rửa chà xát được chưa?” Hoa Kì hỏi ngược lại.
Trang Hào chép chép miệng, vui thích nói: “Rất lâu rồi không được em tắm cho, bây giờ nghĩ đến thôi mà cả người đã ngứa ngáy rồi.”
“Có nhột không hả?” Hoa Kì nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trang Hào hỏi.
Trang Hào cũng không như lúc trước, lại lưu manh nói: “Nhột, lại nhớ đến cái miệng nhỏ của em rồi.”
Hoa Kì vội vàng liếm môi một cái: “Em cũng rất muốn ăn.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Khắm v~ đ.”
Hoa Kì cố ý nhíu mặt mày, lắc lắc thân thể nói: “Đã rất lâu không được, ngứa chết người.”
Trang Hào ghê tởm nói: “Cút xa một chút, anh định đi tìm mấy cô hầu cơ.”
“Không được.” Hoa Kì dính sát, cố ý lướt qua Trang Hào xoa đũng quần của anh.
Trang Hào bị Hoa Kì mè nheo gợi tình như vậy, tức thì có cảm giác, tính đi tính lại cũng phải hơn nửa tháng rồi chưa được làm, nghẹn sắp chết rồi.
“Được rồi, buổi tối tính sau.” Trang Hào đè Hoa Kì xuống, không cho cậu nhúc nhích nữa: “Em mà cọ nữa anh bắn ra mất.”
Hoa Kì không lên tiếng, chỉ cười hì hì.
“Hai người thật ghê tởm, muốn làm gì cũng không biết đóng cửa phòng trước à?” Bàng Suất đang đứng ở cửa, đằng sau còn có Cao Quân và Giang Hạo.
Hoa Kì vội vàng ngồi dậy, lúng túng nói: “Không phải anh nói tối mới về sao?”
Bàng Suất hừ lạnh một tiếng, quăng giày da vào nhà nói: “Trở lại dọn dẹp một chút, ngày mai chuẩn bị về nhà.”
“Ngày mai đã đi rồi à?” Trang Hào xen vào nói.
Bàng Suất thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nếu không phải vì chuyện của hai người, tôi đã về lâu rồi.”
Hoa Kì vốn định giữ Bàng Suất ở lại thêm mấy ngày, nhưng ngại Cao Quân và Giang Hạo đang đứng ngoài cửa, đành phải đánh trống lảng sang chuyện khác: “Sao mọi người lại về cùng nhau vậy?”
“Chúng tôi ở dưới lâu gặp nhau.” Cao Quân cùng Giang Hạo cởi giày đi vào nhà, lại nói: “Trang Hào xảy ra chuyện mà hôm qua chúng tôi mới biết, không đến bệnh viện thăm được.” Nói xong, Cao Quân từ trong túi móc ra một cái phong bì, cười nói: “Vốn định mua đồ gì đó, nhưng lại không biết mua gì hết, cho nên đưa tiền trực tiếp, không nhiều lắm, là chút tâm ý của bọn tôi.” (Snoo: ta nằm bệnh viện, không thích cho tiền tí nào, lúc đấy ta có tiêu được đâu, toàn mẹ ta cầm hết, chả có đồng nào, mua đồ ăn có phải tốt không, ta đói gần chết mà mẹ bảo ăn vừa thôi, nhiều quá cơ quan nó không tải được)
“Ai nha, làm gì thế.” Hoa Kì vội vàng từ chối nói: “Mua ít trái cây là được rồi mà.”
Giang Hạo nhân cơ hội ngăn Hoa Kì lại, cười nói: “Cầm đi, tiền cũng không nhiều nhặn gì.”
Hoa Kì nhìn phong bì, do dự, quay đầu lại nhìn Trang Hào, thấy anh gật đầu, lúc này mới dám cầm.
“À, vừa nãy ở dưới tôi có mua một ít thức ăn, hay là buổi tối chũng ta nấu ăn chung được không?” Cao Quân lúc nói, ánh mắt có nhìn lướt qua về hướng Bàng Suất. Bàng Suất coi như không thấy, tiếp tục thu dọn đồ của mình.
Nhìn Cao Quân như thế, ai cũng có thể nhận ra.
“Đủ rồi đấy.” Giang Hạo trách móc nặng nề nói: “Cậu đừng có động tâm tư.”
Cao Quân đỏ mặt, lại rất thẳng thắng nói: “Sao chứ, nhìn cũng không được à? Ai bảo bên cạnh Hoa Kì toàn là người đẹp trai như vậy.”
Giang Hạo dở khóc dở cười nói: “Cậu cũng nhìn lại mình đi, có thái độ sống tốt, tôi bảo đảm bên cạnh cậu cũng sẽ có nhiều người đẹp trai như vậy.”
Cao Quân sa sút tinh thần nói: “Nói thế mà cũng nói được.”
Cao Quân vừa nói xong, Bàng Suất ngược lại cười: “Thao, thật không hiểu các người đang nghĩ gì, tất cả chỉ đều thích đàn ông.” Bàng Suất kéo hành lí lên, xoay người lại ngồi xuống nói: “Buổi tối ăn bữa cơm chia tay đi, để mai tôi có tinh thần lên đường.”
Cao Quân vừa nghe cười: “Vậy được, để tôi về chuẩn bị, buổi tối cùng ăn, đúng rồi, anh có uống rượu không?” ánh mắt Cao Quân cực nóng nhìn chằm chằm Bàng Suất.
Bàng Suất bị hắn nhìn có chút lúng túng, hất mặt nói: “Ok, cái gì cũng được.”
“Rồi rồi, để tôi đi chuẩn bị.” Cao Quân hào hứng bừng bừng chạy ra ngoài, Giang Hạo bất đắc dĩ mà lắc đầu theo sát phía sau.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Bàng Suất hơi híp mắt lại, dựa vào vào cái túi của mình đang đặt ở sát tường, Trang Hào khoanh tay ngồi dựa trên tường, Hoa Kì nhìn chung quanh, đứng dậy nói: “Để em giúp bọn họ chuẩn bị.”
“Vợ ơi.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng gọi lại Hoa Kì.
Hoa Kì nghi ngờ quay đầu lại: “Sao vậy?”
Trang Hào do dự một lát nói: “Ở đây cũng được hơn nửa năm rồi, hôm nào rảnh, chùng ta cùng đi chơi đi.”
“Dạo này em phải đi làm, hơi bận, để chủ nhật được không?”
Trang Hào nghiêm túc nhìn Hoa Kì: “Cứ từ từ, rồi về nhà luôn.”
“Gì cơ” Hoa Kì giật mình hỏi: “Sao lại phải về nhà gấp thế?”
Trang Hào bất đắc dĩ cười khổ: “Dọn đẹp ít đồ đi, chúng ta cũng phải về nhà một chuyến chứ.”
Hoa Kì mắt mở thật to, không dám tin nói: “Thiệt hay giả vậy?”
Trang Hào mỉm cười nói: “Thật, chờ giải quyết xong chuyện ở mỏ, chúng ta sẽ về.” Nói xong, Trang Hào quay đầu nhìn Bàng Suất nói: “Chờ hai ngày nữa, rồi chúng ta cùng về luôn.”
Bàng Suất mở mắt, ra vẻ khổ sở nói: “Việc này…”
“Còn ngồi đấy mà giả bộ, có đồng ý hay không?” Trang Hào cười mắng.
Bàng Suất cười nói: “Được thôi, 2 ngày nữa cũng không sao cả, nhưng nếu hai người đi chơi, tôi cũng muốn đi cùng.”
“Thao, không có tâm trạng mang theo cậu đâu.” Trang Hào cười nói.
Hoa Kì đứng ở cửa, nhìn Trang Hào và Bàng Suất ngồi tọc mạch lẫn nhau, trong lòng lại có có cảm giác không nói lên lời, mũi thấy hơi nhưng nhức.
“Em ra ngoài đây.” Hoa Kì ra cửa đi dép, nhưng cậu lại không vội đi ngay, chỉ loẹt quẹt bước chân mà đi.
Trong nhà vang lên câu hỏi của Bàng Suất: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả, chỉ muốn về nhà thôi.” Trang Hào nói.
Bàng Suất cười nói: “Thôi đi, tôi còn khong hiểu anh sao, định mang Hoa Kì về ra mắt chứ gì?”
Trang Hào thở dài nói: “Không biết nên nói sao.”
“Được rồi, tôi không muốn hỏi, cũng không cần nói cho tôi biết đâu.” Bàng Suất cười ha hả nói: “Dù sao anh hãy nhỡ người như Hoa Kì hiếm lắm, tôi cũng rất trân trọng cậu ấy, anh cũng phải thế đấy.”
Trang Hào nhếch miệng: “Tôi đây cũng là của hiếm mà.”
Bàng Suất bĩu môi nói: “Anh mà hiếm thì chả ai là của thừa.”
Trang Hào xuề xòa: “Nhưng mà......” Trang Hào không dám đem nửa lời sau thốt ra.
Hoa Kì nghe đến đó thì quyết định không nán lại nữa, tăng nhanh bước chân chạy về phía phòng của Cao Quân.
Nhìn con số trên sổ tiết kiệm, Hoa Kì lại nhờ đến câu Trang Hào đã từng nói, ‘yên tâm, anh vẫn đủ tiền để nuôi em’.
Mỗi lần nhớ đến câu nói ấy, Hoa Kì đều cảm thấy thật hạnh phúc.
Mười hai ngày sau, Trang Hào cuối cùng có thể xuất viện, lúc vào nhà, Hoa Kì đỡ Trang Hào chầm chậm ngồi xuống, Trang Hào tựa vào trên vách tường nói: “Cuối cùng xuất viện rồi, không thì em sẽ đau lòng vì anh chết mất.”
Hoa Kì ngơ ngẩn, vội vàng nói: “Thôi đi, khi nào thì em đau lòng vì anh chứ?”
Trang Hào cười nói: “Em nghĩ anh không hiểu em chắc?”
Hoa Kì ghét bỏ nói: “Anh hiểu cái rắm ý, tiền cũng đã tiêu mất rồi, có đau hay không đau cũng không quan trọng.”
“Rồi, rồi, rồi, em không đau lòng”, Trang Hào từ từ ngẩng đầu lên, tay phải để trên lồng ngực: “Vợ à, tối nay ăn gì? (Snoo: câu hỏi kinh điển mỗi ngày khi nấu ăn của nhà ta đây mà) Còn nữa, Bàng Suất có đến nhà chúng ta không?”
Hoa Kì xoay người lấy hết quần áo ở trong túi ra, gấp rồi để gọn lại: “Bàng Suất chắc tối sẽ quay lại, anh ta nói có việc gấp, mà lần này anh ta cũng giúp rất nhiều việc, buổi tối phải làm đồ ăn thật ngon mới được.”
Trang Hào gật đầu: “Phải, tí nữa em đi chợ mua thức ăn đi, đừng xót tiền làm gì.”
“Biết rồi.”
Trang Hào lại nói: “Hôm trước Quách Tĩnh có gọi điện tới, cậu ta cũng có việc gấp không thể bỏ được, tên này thật không có nhân tính, anh suýt nữa thì toi mạng mà cậu ta không thèm đến thăm.”
Hoa Kì cười nói: “Chắc là anh Quách gặp chuyện gì thôi, chứ bình thường anh ấy sốt ruột hơn ai hết.”
Trang Hào bĩu môi nói: “Cũng đúng, câu ta lớn lên cùng anh cơ mà.”
“Đúng rồi.” Hoa Kì quay đầu lại, nhìn Trang Hào nói: “Mấy ngày trước ở bệnh viện, có người của mỏ đến, bảo sau khi anh xuất viện thì đến mỏ một chuyến để đàm phán vụ bồi thường.”
Trang Hào chậc một tiếng: “Chuyện đấy em đi thay không được sao?”
“Vậy sao được.” Hoa Kì từ chối nói: “Bọn họ nhìn em coi em như trẻ con, hơn nữa, em và anh...” Hoa Kì cúi đầu, len lén liếc Trang Hào một cái. Hoa Kì chưa kịp mở miệng, Trang Hào đã vội nói: “Chả biết em khờ thật hay là giả ngu nữa.” Trang Hào trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, kéo qua gối đầu đặt sau lưng: “Tự anh đi bọn họ sẽ coi như anh không bị nặng, thế thì bồi thường được bao nhiêu chứ? 5000? Hay ít hơn?”
“Ai nha, thế mà em không nghĩ ra sớm.” Hoa Kì bừng tỉnh hiểu ra: “Em mà không đi chắc họ sẽ bỏ qua luôn việc này mất.” (Snoo: khôn thật! phải ta chắc là chả đòi được đồng nào bồi thường mất)
“Bỏ qua việc này cũng không được.” Trang Hào cười nói: “Anh không phải muốn lừa họ, nhưng so ra thiệt hơn, mình vẫn phải làm như vậy thôi.”
Hoa Kì cười nói: “Em hiểu rồi.”
Trang Hào nhìn Hoa Kì mở trừng hai mắt: “Em luôn nói em là vợ anh, mấy chuyện như thế này thì về sau em phải tự tìm ra cách giải quyết có lợi nhất, hiểu không?”
Hoa Kì bĩu môi: “Hiện tại mới coi em là vợ anh sao? Trước kia anh chẳng mắng em là một tên biến thái à?”
“Em cho rằng bây giờ em không phải là biến thái chắc? Em bây giờ gọi là thiểu năng được rồi đấy.” Trang Hào đùa giỡn, giơ chân đặt lên đùi Hoa Kì: “Mau đi rửa chân giúp anh.”
“Không.” Hoa Kì từ chối nói.
“Hê, em muốn bị ăn đòn à?” Trang Hào giơ ngón chân kẹp vành tai Hoa Kì: “Em là vợ anh, rửa chân cho anh là việc bình thường.”
Hoa Kì trầm mặt: “Em là vợ anh chứ không phải người hầu.”
“Thao, người hầu nào so được với em, kỹ thuật tốt lắm.” Trang Hào cợt nhã nói.
Hoa Kì cực kỳ tức giận nhưng lại không dám dùng sức đẩy Trang Hào ra, nhắm mắt nói: “Anh đi mà tìm mấy cô hầu đấy đi, vợ đây không làm được.”
“Không được.” Trang Hào cong miệng lên, vô lại nói: “Em biến anh thành dạng này rồi còn ai muốn nữa? Không kịp nữa rồi, anh nói cho em biết, kể từ đây anh sẽ quấn em cả đời.”
Hoa Kì thích nghe Trang Hào nói như vậy, mặc dù trên mặt không có biểu lộ ra vui mừng, nhưng trong lòng cũng đã mở cờ rồi.
“Biết rồi, tối nay em sẽ giúp anh tắm rửa chà xát được chưa?” Hoa Kì hỏi ngược lại.
Trang Hào chép chép miệng, vui thích nói: “Rất lâu rồi không được em tắm cho, bây giờ nghĩ đến thôi mà cả người đã ngứa ngáy rồi.”
“Có nhột không hả?” Hoa Kì nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trang Hào hỏi.
Trang Hào cũng không như lúc trước, lại lưu manh nói: “Nhột, lại nhớ đến cái miệng nhỏ của em rồi.”
Hoa Kì vội vàng liếm môi một cái: “Em cũng rất muốn ăn.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Khắm v~ đ.”
Hoa Kì cố ý nhíu mặt mày, lắc lắc thân thể nói: “Đã rất lâu không được, ngứa chết người.”
Trang Hào ghê tởm nói: “Cút xa một chút, anh định đi tìm mấy cô hầu cơ.”
“Không được.” Hoa Kì dính sát, cố ý lướt qua Trang Hào xoa đũng quần của anh.
Trang Hào bị Hoa Kì mè nheo gợi tình như vậy, tức thì có cảm giác, tính đi tính lại cũng phải hơn nửa tháng rồi chưa được làm, nghẹn sắp chết rồi.
“Được rồi, buổi tối tính sau.” Trang Hào đè Hoa Kì xuống, không cho cậu nhúc nhích nữa: “Em mà cọ nữa anh bắn ra mất.”
Hoa Kì không lên tiếng, chỉ cười hì hì.
“Hai người thật ghê tởm, muốn làm gì cũng không biết đóng cửa phòng trước à?” Bàng Suất đang đứng ở cửa, đằng sau còn có Cao Quân và Giang Hạo.
Hoa Kì vội vàng ngồi dậy, lúng túng nói: “Không phải anh nói tối mới về sao?”
Bàng Suất hừ lạnh một tiếng, quăng giày da vào nhà nói: “Trở lại dọn dẹp một chút, ngày mai chuẩn bị về nhà.”
“Ngày mai đã đi rồi à?” Trang Hào xen vào nói.
Bàng Suất thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nếu không phải vì chuyện của hai người, tôi đã về lâu rồi.”
Hoa Kì vốn định giữ Bàng Suất ở lại thêm mấy ngày, nhưng ngại Cao Quân và Giang Hạo đang đứng ngoài cửa, đành phải đánh trống lảng sang chuyện khác: “Sao mọi người lại về cùng nhau vậy?”
“Chúng tôi ở dưới lâu gặp nhau.” Cao Quân cùng Giang Hạo cởi giày đi vào nhà, lại nói: “Trang Hào xảy ra chuyện mà hôm qua chúng tôi mới biết, không đến bệnh viện thăm được.” Nói xong, Cao Quân từ trong túi móc ra một cái phong bì, cười nói: “Vốn định mua đồ gì đó, nhưng lại không biết mua gì hết, cho nên đưa tiền trực tiếp, không nhiều lắm, là chút tâm ý của bọn tôi.” (Snoo: ta nằm bệnh viện, không thích cho tiền tí nào, lúc đấy ta có tiêu được đâu, toàn mẹ ta cầm hết, chả có đồng nào, mua đồ ăn có phải tốt không, ta đói gần chết mà mẹ bảo ăn vừa thôi, nhiều quá cơ quan nó không tải được)
“Ai nha, làm gì thế.” Hoa Kì vội vàng từ chối nói: “Mua ít trái cây là được rồi mà.”
Giang Hạo nhân cơ hội ngăn Hoa Kì lại, cười nói: “Cầm đi, tiền cũng không nhiều nhặn gì.”
Hoa Kì nhìn phong bì, do dự, quay đầu lại nhìn Trang Hào, thấy anh gật đầu, lúc này mới dám cầm.
“À, vừa nãy ở dưới tôi có mua một ít thức ăn, hay là buổi tối chũng ta nấu ăn chung được không?” Cao Quân lúc nói, ánh mắt có nhìn lướt qua về hướng Bàng Suất. Bàng Suất coi như không thấy, tiếp tục thu dọn đồ của mình.
Nhìn Cao Quân như thế, ai cũng có thể nhận ra.
“Đủ rồi đấy.” Giang Hạo trách móc nặng nề nói: “Cậu đừng có động tâm tư.”
Cao Quân đỏ mặt, lại rất thẳng thắng nói: “Sao chứ, nhìn cũng không được à? Ai bảo bên cạnh Hoa Kì toàn là người đẹp trai như vậy.”
Giang Hạo dở khóc dở cười nói: “Cậu cũng nhìn lại mình đi, có thái độ sống tốt, tôi bảo đảm bên cạnh cậu cũng sẽ có nhiều người đẹp trai như vậy.”
Cao Quân sa sút tinh thần nói: “Nói thế mà cũng nói được.”
Cao Quân vừa nói xong, Bàng Suất ngược lại cười: “Thao, thật không hiểu các người đang nghĩ gì, tất cả chỉ đều thích đàn ông.” Bàng Suất kéo hành lí lên, xoay người lại ngồi xuống nói: “Buổi tối ăn bữa cơm chia tay đi, để mai tôi có tinh thần lên đường.”
Cao Quân vừa nghe cười: “Vậy được, để tôi về chuẩn bị, buổi tối cùng ăn, đúng rồi, anh có uống rượu không?” ánh mắt Cao Quân cực nóng nhìn chằm chằm Bàng Suất.
Bàng Suất bị hắn nhìn có chút lúng túng, hất mặt nói: “Ok, cái gì cũng được.”
“Rồi rồi, để tôi đi chuẩn bị.” Cao Quân hào hứng bừng bừng chạy ra ngoài, Giang Hạo bất đắc dĩ mà lắc đầu theo sát phía sau.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Bàng Suất hơi híp mắt lại, dựa vào vào cái túi của mình đang đặt ở sát tường, Trang Hào khoanh tay ngồi dựa trên tường, Hoa Kì nhìn chung quanh, đứng dậy nói: “Để em giúp bọn họ chuẩn bị.”
“Vợ ơi.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng gọi lại Hoa Kì.
Hoa Kì nghi ngờ quay đầu lại: “Sao vậy?”
Trang Hào do dự một lát nói: “Ở đây cũng được hơn nửa năm rồi, hôm nào rảnh, chùng ta cùng đi chơi đi.”
“Dạo này em phải đi làm, hơi bận, để chủ nhật được không?”
Trang Hào nghiêm túc nhìn Hoa Kì: “Cứ từ từ, rồi về nhà luôn.”
“Gì cơ” Hoa Kì giật mình hỏi: “Sao lại phải về nhà gấp thế?”
Trang Hào bất đắc dĩ cười khổ: “Dọn đẹp ít đồ đi, chúng ta cũng phải về nhà một chuyến chứ.”
Hoa Kì mắt mở thật to, không dám tin nói: “Thiệt hay giả vậy?”
Trang Hào mỉm cười nói: “Thật, chờ giải quyết xong chuyện ở mỏ, chúng ta sẽ về.” Nói xong, Trang Hào quay đầu nhìn Bàng Suất nói: “Chờ hai ngày nữa, rồi chúng ta cùng về luôn.”
Bàng Suất mở mắt, ra vẻ khổ sở nói: “Việc này…”
“Còn ngồi đấy mà giả bộ, có đồng ý hay không?” Trang Hào cười mắng.
Bàng Suất cười nói: “Được thôi, 2 ngày nữa cũng không sao cả, nhưng nếu hai người đi chơi, tôi cũng muốn đi cùng.”
“Thao, không có tâm trạng mang theo cậu đâu.” Trang Hào cười nói.
Hoa Kì đứng ở cửa, nhìn Trang Hào và Bàng Suất ngồi tọc mạch lẫn nhau, trong lòng lại có có cảm giác không nói lên lời, mũi thấy hơi nhưng nhức.
“Em ra ngoài đây.” Hoa Kì ra cửa đi dép, nhưng cậu lại không vội đi ngay, chỉ loẹt quẹt bước chân mà đi.
Trong nhà vang lên câu hỏi của Bàng Suất: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả, chỉ muốn về nhà thôi.” Trang Hào nói.
Bàng Suất cười nói: “Thôi đi, tôi còn khong hiểu anh sao, định mang Hoa Kì về ra mắt chứ gì?”
Trang Hào thở dài nói: “Không biết nên nói sao.”
“Được rồi, tôi không muốn hỏi, cũng không cần nói cho tôi biết đâu.” Bàng Suất cười ha hả nói: “Dù sao anh hãy nhỡ người như Hoa Kì hiếm lắm, tôi cũng rất trân trọng cậu ấy, anh cũng phải thế đấy.”
Trang Hào nhếch miệng: “Tôi đây cũng là của hiếm mà.”
Bàng Suất bĩu môi nói: “Anh mà hiếm thì chả ai là của thừa.”
Trang Hào xuề xòa: “Nhưng mà......” Trang Hào không dám đem nửa lời sau thốt ra.
Hoa Kì nghe đến đó thì quyết định không nán lại nữa, tăng nhanh bước chân chạy về phía phòng của Cao Quân.
/103
|