Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Có vẻ như tư tưởng của Diêu Liên Phát vẫn còn dừng lại ở những năm 70, hoặc nói cách khác, vùng thôn quê xa xôi như thế, ý thức tư tưởng vẫn tương đối lạc hậu. Mặc dù đã là thập niên 90, nhưng dân bản xứ vẫn có cái nhìn không mấy thiện cảm với việc tự do yêu đương, những người yêu nhau, đều yêu trong âm thầm, dường như chỉ khi đính hôn rồi, mới có thể thoải mái tới lui.
Tư tưởng của Diêu Liên Phát chính là: hai đứa bây hợp nhau, vậy thì đính hôn đi, đính hôn rồi thì có dính một chút tao cũng không cần phải lo. Ông nghĩ vậy, nhưng thật ra hai người lớn nhà họ Bào còn đang gấp hơn cả ông, cứ nghĩ con trai phải mau mau đính hôn với Tam Tam mới đúng, cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để đêm dài lắm mộng.
Về mặt này thì cha mẹ hai nhà rất hợp nhau, nhưng hai người trong cuộc lại không nghĩ vậy. Gấp gì chứ? Đính hôn hay không đính hôn, cùng lắm cũng chỉ là vấn đề hình thức.
“Mẹ, mẹ xem, kì nghỉ của con sắp kết thúc rồi, đính hôn vội vã thế làm gì? Con không thể để Tam Tam uất ức được, chờ sang năm con về đi”.
Kì nghỉ kết thúc Bào Kim Đông phải về đơn vị, thế nhưng Diêu Tam Tam lại không thấy có cảm giác không nỡ, dường như chỉ mấy ngày nữa là hắn trở về. Đăng tải duy nhất tại diễn tại đàn tại lê tại quý tại đôn.Mà hiển nhiên là tính tình Bào Kim Đông cũng không có loại “khổ sở khi biệt ly” như đàn bà con gái.
“Tam Tam, em không đưa anh đi sao?”.
“Người nhà anh không tiễn anh sao?”.
“Anh cả đưa anh lên xe”.
“Ảnh đi tiễn anh đấy còn gì!” Diêu Tam Tam vô lương tâm cười trộm, “Em là gì của anh chứ? Em theo đưa tiễn, nhất định người nhà anh sẽ cười em”.
“Aiz! Em đúng là!”. Bào Kim Đông bắt được cô, giơ một ngón tay, làm bộ muốn chọt vào cổ cô, Tam Tam sợ nhột nên vội vàng né đi, nhưng có chỗ nào để né? Còn không phả cuối cùng vẫn phải trốn vào lòng hắn sao?
Nơi hẹn hò buổi chiều, rốt cuộc cũng không giới hạn trong sân phơi nữa. Tối hôm ấy không có gió, hai người rời khỏi cổng chính nhà họ Diêu, men theo sân phơi đi về phía nam, vòng qua đập nước, đi vòng qua ao cá, vô thức đến đường ruộng nhỏ sau thôn.
Trời rất lạnh, loại tinh thần này, cũng chỉ có ở những kẻ đang yêu như họ. Hẹn hò trong thôn thì có thể đi đâu? Đến nhà họ Diêu? Tam Tam ở cùng phòng với chị ba và Tiểu Tứ; đến nhà họ Bào? Tam Tam có chịu đi hay không không nói, mà là Bào Kim Đông cũng không có phòng riêng.
Thật bi thống.
Bào Kim Đông đau thương nghĩ, không trách được thanh niên nam nữ ở nông thôn cứ hễ có mối quan hệ tốt một chút là vội vã đính hôn, đính hôn rồi, liền vội vã kết hôn, còn không phải là để có thể ở chung một chỗ cả ngày tới chán chê hay sao!
Mặc dù Diêu Tam Tam có thể làm ra sự nghiệp, nhưng ở trong mắt Bào Kim Đông, cô vẫn chỉ là cô bé mà hắn vẫn hằng bảo vệ thôi. Thời gian này trong lòng hắn một mực tính toán tương lai cho hai người, làm đàn ông, tình cảm bây giờ, gia đình tương lai, đều là trách nhiệm của hắn.
“Sang năm anh xuất ngũ sẽ trở lại, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh đi”.
“Anh không tính ở lại quân ngũ sao? Nghe nói cơ hội chuyển sang lính tình nguyện của lính biên cương tương đối lớn”. Chỉ đơn giản là thắc mắc.
Chuyển sang lính tình nguyện, là hi vọng của rất nhiều người đi lính muốn nhảy khỏi cửa nhà nông. Bào Đại Toàn trong thôn tham gia quân ngũ cùng năm với Bào Kim Đông, người nhà hắn đã rêu rao với bên ngoài, nói biểu hiện Bào Đại Toàn tốt, có cơ hội chuyển sang lính tình nguyện.
“Không tính. Làm lính chỉ là một trải nghiệm, anh đã trải qua rồi, sang năm sẽ xuất ngũ trở về lo cho vợ”. Bào Kim Đông nói, Tam Tam là một cô gái có tham vọng, việc làm ăn của cô ngày một lớn, sao hắn có thể để vợ mình ở nhà phấn đấu một mình.
Bào Kim Đông nói xong, nhanh như chớp cho cây dương bên cạnh một đấm, cây lớn không hề nhúc nhích, Bào Kim Đông xoay người tựa vào cây dương, kéo đôi tay nhỏ bé của Tam Tam, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sáng rực ánh trăng, thời gian nửa tháng, mới đấy đã trôi qua, nhanh như thế!
Đêm đông muộn, càng khuya trời càng lạnh, Bào Kim Đông giở lại bài cũ, kéo áo bông ôm Diêu Tam Tam vào lòng.
“Nếu có thể bỏ em vào ba lô vác đi thì tốt biết mấy!”.
Đi bộ cả buổi tối, ngủ muộn, Diêu Tam Tam ngủ đặc biệt ngon, không có nỗi khổ tương tư, không có đau đớn ly biệt, người nhà nông thường có thói quen dậy sớm, vậy mà trời sáng rõ rồi cô vẫn còn đang ngủ nướng.
Có gì mà phải chia tay đau khổ? Dù sao thì cô cũng rất bận bịu, hắn sẽ trở về rất nhanh thôi.
“Tam Tam, em còn chưa chịu dậy nữa hả? Mặt trời lên cao ba sào rồi”.
Tiểu Tứ đi học sớm, cũng đã dậy ăn cơm, Diêu Tiểu Cải làm cơm sáng xong, vào phòng thấy Diêu Tam Tam còn đang đắp chăn kê gối ngủ ngon. Diêu Tiểu Cải biết hôm nay Bào Kim Đông phải đi, nghe người nhà hắn nói sáng sớm sẽ đưa lên xe.
Thật ra thì Diêu Tiểu Cải muốn nói, em thật sự không tính dậy đi tiễn hắn một chút sao?
Kết quả là Diêu Tam Tam lại kéo cao chăn, ra sức chui vào chăn, thân mình cong thành con tôm. Diêu Tiểu Cải lắc đầu cười, quay lưng bỏ ra ngoài.
Chẳng ngờ Diêu Tiểu Cải vừa mới bước ra cửa, đã nhìn thấy Bào Kim Đông cả người mặc quân trang chỉnh tề, lặng lẽ đẩy cổng nhà họ Diêu tiến vào. Diêu Tiểu Cải nhìn hắn bước tới, bất đắc dĩ giơ tay chỉ chỉ vào trong nhà, rồi xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Tứ đang ăn cơm trong nhà chính, Diêu Liên Phát đi trông ao cá, Trương Hồng Cúc… hình như đang dọn dẹp trong nhà chính rồi. Thôi, không quản hắn nữa.
Thật ra Bào Kim Đông cũng biết, hành động của mình không quang minh chính đại tới cỡ nào, nhưng mà, đã đeo ba lô lên, thu dọn hành lý xong, gần tới giờ phải rời khỏi nhà rồi, hắn bỗng dưng… nhất thời kích động chạy tới.
Bào Kim Đông cảm kích cười với Diêu Tiểu Cải, sau đó rón rén đẩy cửa vào phòng. Cô gái trên giường còn đang cuộn người, trùm chăn kín đầu, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh. Bào Kim Đông lặng lẽ ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ cô. Ai ngờ Diêu Tam Tam chỉ hơi động đậy một chút, rồi ngủ tiếp.
Ặc, --hắn còn tưởng rằng, cô hẳn phải dậy rồi chứ.
“Aiz… Bào Kim Đông không nhịn được, kéo chăn để cô lộ đầu ra. Người trong chăn hé ra khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn, tóc tai lộn xộn rải rác dán lên đầu và cổ, Bào Kim Đông giơ tay áp lên mặt cô, ngón cái vô thức sờ sờ tai cô.
Này!
Lạnh quá! Diêu Tam Tam đưa tay định đẩy cái tay lạnh ngắt kia, kết quả người nọ lại chuyển qua vặn mũi cô, Diêu Tam Tam trở mình, mở mắt ra, mới phát hiện Bào Kim Đông đang mỉm cười nhìn cô.
“Heo ham ngủ, sao còn chưa chịu dậy!”.
Diêu Tam Tam mơ mơ màng màng chớp mắt mấy cái, sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm hỏi: “Anh còn chưa đi sao?”.
Đi ngay đây.
Diêu Tam Tam vuốt vuốt tóc, dừng một chút, mới nói: “Vậy… để em dậy đưa anh đi!”.
Thôi đi, hôm nay lạnh lắm.
Bào Kim Đông ngăn động tác muốn ngồi dậy của cô, chợt kề sát lại, thơm nhẹ lên mép tóc cô, nhìn bộ dạng ngẩn người của cô, cười cười, vỗ vỗ chăn, rồi vội vã đứng dậy bỏ đi.
Cái tên này! Diêu Tam Tam tựa người vào đầu giường, không ngủ được nữa.
Bào Kim Đông nên đi thì phải đi, Diêu Tam Tam nên làm gì vẫn phải tiếp tục làm nấy, cá trê của cô phải bán rồi.
Thời tiết mỗi ngày một thêm giá lạnh, Diêu Tam Tam vẫn còn đương do dự năm nay phải bán cá trê kiểu gì đây. Giá cá trong thành phố hiện nay mỗi lúc một cao, nhưng tự vào thành phố bán, thì cách thức còn chưa rõ ràng lắm, không có kinh nghiệm vận chuyển. Diiễn đ lee q đôn. Nếu bán cho ông chủ Hà, về giá cả thì vẫn được, nhưng nếu so với giá tiền ở thành phố lớn, thì vẫn còn kém rất xa.
Kích thước còn nhỏ, nếu mà lớn chút nữa, chắc cũng đủ để thu hút khách hàng từ thành phố đến thu mua trực tiếp. Mấy ngàn cân cá trê này của cô, tự mướn xe chở vào thành phố bán, chỉ sợ cũng không có lời, ngộ nhỡ phương pháp vận chuyển trên đường không đúng, cá trê chết dọc đường, thì sẽ tổn thất rất lớn.
Quanh nhà cô, năm nay cũng có mấy hộ nuôi cá trê, đều là làm nhỏ ăn chơi, mua ít cá trê hồi hè nuôi tạm, lượng thu mua đương nhiên không thể so với nhà cô, bây giờ cũng bán gần hết rồi. Huống chi nhà cô ấp được cá trê con, lượng cá trong mười ao này, năm nay nhiều hơn năm trước không chỉ là gấp đôi thôi đâu.
Cuối cùng Diêu Tam Tam quyết định, cô muốn “xuôi nam khảo sát” một phen. Mặc dù năm nay cũng bán cho ông chủ Hà, nhưng tìm hiểu thị trường một chút, làm công tác chuẩn bị cho mai sau, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
“Năm ngoái bán năm tệ tám, được giá như vậy, bán thì bán thôi”. Xem ra với Diêu Liên Phát, số tiền có thể kiếm được đó đã kinh người lắm rồi, “Một mình mày con gái con đứa, chạy lung tung vào thành phố làm gì!”.
“Con đâu có đi lung tung đâu chứ”. Diêu Tam Tam nói, “Để chị ba đi chung với con đi”.
Diêu Tam Tam đã lên kế hoạch đâu vào đó cả rồi, phải để chị ba đi ra ngoài, cái gọi là đi nhiều thấy rộng, kiến thức nhiều, cả người cũng tự nhiên trở nên cởi mở phóng khoáng hơn.
Nhà họ Diêu hôm nay, chủ gia đình là Diêu Liên Phát đã không thể làm chủ mọi việc, cuối cùng đành đồng ý với ý kiến của Diêu Tam Tam.
Diêu Tiểu Cải lần đầu tiên đi xa nhà, về phần Diêu Tam Tam thì thật ra cũng chưa từng đi xa đến thế. Mục đích của cô, là ban đầu đến thành phố đi dạo xem một chút, người không đi ra ngoài, ru rú trong đáy giếng, thì làm sao có thể có kiến thức có thành tích gì? Nhưng người trong nhà vẫn rất lo lắng, Diêu Tiểu Đông định nói, để Dương Bắc Kinh đi với họ.
“Không cần đâu ạ”. Diêu Tam Tam nói, “Anh rể bề bộn nhiều việc, em với chị ba cũng không khờ khạo ngốc nghếch, coi như ra ngoài chơi một chuyến thôi, cũng không có gì lớn”.
Trước khi họ đi, Lục Cạnh Ba vội vã chạy đến, áo khoác màu lam, trên cổ vẫn là chiếc khăn quàng Diêu Tiểu Cải đan. Hắn đưa cho Diêu Tiểu Cải một tờ giấy, dặn dò cô:
“Nếu lỡ có chuyện gì, thì gọi cho anh bằng số điện thoại này nhé”.
Diêu Tiểu Cải im lặng nhận lấy tờ giấy, cùng với Diêu Tam Tam mỗi người đeo một cái ba lô không lớn lắm, bước chân lên đường. Thật ra thì Diêu Tiểu Cải rất muốn hiểu rõ thế giới bên ngoài là như thế nào, nhưng cũng có mấy phần thấp thỏm với lần xa nhà này. Diêu Tam Tam lại không lo lắng nhiều, họ ngồi xe lửa, là nơi đông người, trừ việc tiêu tốn cho lộ phí, cũng không mang quá nhiều tiền, chỉ cần cẩn thận đề phòng, cẩn thận không để lạc nhau, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hai chị em ngồi trên xe lửa, nhìn ruộng hoang đồi núi nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, hai cô gái đều xinh đẹp hơn người, nên liền có người đến bắt chuyện, nhưng hai chị em ngoại trừ phép lịch sự cơ bản, còn lại đều rất ít mở miệng, người đến cũng không thể làm gì khác hơn là đi chỗ khác.
Hôm nay Diêu Tiểu Cải quàng một chiếc khăn len màu hạt dẻ, làm nổi bật lên làn da trắng nõn. Cô ngồi yên lặng, nhìn ra cửa xe đến mất hồn. Diêu Tam Tam không nhịn được nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ kia.
Thật sự muốn biết tình huống bên trong ra sao.
“Chị ba, khăn quàng cổ kia của anh Lục Cạnh Ba…”.
Cô còn chưa nói dứt lời, Diêu Tiểu Cải đã phiền chán nói: “Mẹ cho ảnh mượn đó!”.
Khăng quàng cổ, Diêu Tiểu Cải đã từng mở miệng nói. Kết quả thì sao?
“Anh quàng rất hợp, quàng cũng đã quàng rồi, trả lại cho em cũng ngại. Nếu em không nỡ, thì anh mua cho em một cái khác nhé?”.
Diêu Tiểu Cải nghĩ, cũng thế, dù anh ấy có trả lại, thì mình cũng đâu có quàng được nữa? Nhưng anh ấy cứ giữ làm của riêng, suốt ngày thoải mái quàng lên, tính làm cái gì vậy chứ!
Ban đầu ở trại nuôi trồng thủy sản, cô vẫn rất thích tiếp xúc với người này, hiểu biết, kiên nhẫn, Diêu Tiểu Cải luôn có một đống vấn đề muốn xin anh chỉ bảo, anh liền dạy cô viết sổ ghi nhớ, dành thời gian dạy cô học tập.
“Em là cô gái mạnh mẽ, cầu tiến nhất mà anh từng gặp”.
Khi ấy, Diêu Tiểu Cải chưa từng nghĩ đến phương diện gì khác, Lục Cạnh Ba ở trại thủy sản, đối xử với mọi người rất tốt, đối với nhóm nữ công nhân đều rất thân thiện.
Trong tiềm thức, đó là chuyện không thể nào.
Trại thủy sản cách trấn trên mười mấy dặm đường, Lục Cạnh Ba thường tới lui giữa trại thủy sản và trấn trên. Thỉnh thoảng các nữ công nhân khác cần mua đồ, liền nhờ anh mua hộ. Nhưng nếu có vài thứ của phái nữ không thể nào nhờ anh mua hộ, thì sẽ có người đến nói với anh, kỹ thuật viên Lục, anh cho em quá giang lên trấn một chuyến nhé.
Diêu Tiểu Cải cũng từng đi nhờ anh một lần, trên đường Lục Cạnh Ba nói, Tiểu Cải, có muốn cưỡi mô tô không? Anh dạy cho em.
Anh dạy thật, mà cô cũng thật sự dụng tâm học, sau đó anh liền bớt chút thời gian tìm khu đất trống, dạy cô chạy xe. Nửa tháng sau, lại có người nói, kỹ thuật viên Lục, anh chở em lên trấn giùm với.
Tiểu Cải, em chạy xe của anh đi chơi với em ấy đi, đi đường chậm một chút nhé”.
Vóc người Diêu Tiểu Cải không thấp, nhưng lại gầy, dáng vẻ thanh tú yếu ớt, cưỡi xe mô tô dành cho nam giới, vẫn có loại phóng khoáng riêng. Cô thích lái mô tô, cảm giác lướt đi trong gió thật thích. Diêu Tiểu Cải còn nghĩ, chờ mình kiếm được nhiều tiền, mình cũng mua một chiếc thế này, đặc biệt phải mua loại mô tô như thế này.
Khi ấy con gái có gia cảnh tốt, đều sẽ đi xe gắn máy kiểu dáng tinh xảo một chút, Diêu Tiểu Cải lại luôn cảm thấy, xe gắn máy không đủ oách.
Diêu Tiểu Cải làm công một năm ở trại thủy sản, rồi sau đó cô thôi việc trở về nhà, người và việc ở trại thủy sản cũng dần dần phai nhạt. Hơn hai tháng sau, Lục Cạnh Ba bỗng dưng xuất hiện ở cổng nhà họ Diêu, nhìn cô và nói:
“Thuận đường, mang cho em ít đồ”.
Lục Cạnh Ba mang sổ ghi chép đến cho cô, ngoài ra còn có một số tư liệu về nuôi trồng, ươm giống thủy sản. Lúc cô nghỉ việc, Lục Cạnh Ba không có ở đó, sổ ghi chép vẫn ở trong tay anh. Diêu Tiểu Cải định bớt chút thời gian đi lấy về, nhưng lúc ấy đang bận rộn, cô còn chưa lo đến, anh đã tới trước rồi.
Diêu Tiểu Cải cũng không nghĩ nhiều, anh ấy chỉ là thuận đường thôi. Lục Cạnh Ba là một người tốt bụng và nhiệt tình, Diêu Tiểu Cải đã biết từ lâu.
Về sau nữa, Lục Cạnh Ba càng ngày càng nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến Diêu Tiểu Cải không thể không suy nghĩ nhiều.
Diêu Tiểu Cải khó hiểu nghĩ, người này bắt đầu có suy nghĩ không đơn giản từ khi nào vậy nhỉ?
Cô dám nói, ban đầu, Lục Cạnh Ba hoàn toàn không có tâm tư gì khác, thậm chí việc anh đi xem mắt, cả trại thủy sản đều biết.
Anh xem mắt không thành trở về, chỉ thản nhiên nói: “Không thích hợp”.
Không phải Diêu Tiểu Cải không tán thưởng người này. Nhưng tán thưởng anh là phải thương anh, gả cho anh sao? Diêu Tiểu Cải hâm mộ chuyện tình cảm như Tam Tam và Bào Kim Đông vậy, cả hai, nước chảy thành sông xứng đôi vừa lứa với nhau.
Còn cô và Lục Cạnh Ba, không hề xứng đôi. Không phải là ai không xứng với ai, chỉ đơn giản là không xứng đôi.
Dần dần, Lục Cạnh Ba ghé đến, Diêu Tiểu Cải liền bắt đầu xa lánh, chỉ thấy anh và Tam Tam nói chuyện, cô tận lực ít mở miệng.
Không thích hợp.
Có bài học từ Vương Lâm Siêu, như vậy là đã đủ lắm rồi.
Có vẻ như tư tưởng của Diêu Liên Phát vẫn còn dừng lại ở những năm 70, hoặc nói cách khác, vùng thôn quê xa xôi như thế, ý thức tư tưởng vẫn tương đối lạc hậu. Mặc dù đã là thập niên 90, nhưng dân bản xứ vẫn có cái nhìn không mấy thiện cảm với việc tự do yêu đương, những người yêu nhau, đều yêu trong âm thầm, dường như chỉ khi đính hôn rồi, mới có thể thoải mái tới lui.
Tư tưởng của Diêu Liên Phát chính là: hai đứa bây hợp nhau, vậy thì đính hôn đi, đính hôn rồi thì có dính một chút tao cũng không cần phải lo. Ông nghĩ vậy, nhưng thật ra hai người lớn nhà họ Bào còn đang gấp hơn cả ông, cứ nghĩ con trai phải mau mau đính hôn với Tam Tam mới đúng, cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để đêm dài lắm mộng.
Về mặt này thì cha mẹ hai nhà rất hợp nhau, nhưng hai người trong cuộc lại không nghĩ vậy. Gấp gì chứ? Đính hôn hay không đính hôn, cùng lắm cũng chỉ là vấn đề hình thức.
“Mẹ, mẹ xem, kì nghỉ của con sắp kết thúc rồi, đính hôn vội vã thế làm gì? Con không thể để Tam Tam uất ức được, chờ sang năm con về đi”.
Kì nghỉ kết thúc Bào Kim Đông phải về đơn vị, thế nhưng Diêu Tam Tam lại không thấy có cảm giác không nỡ, dường như chỉ mấy ngày nữa là hắn trở về. Đăng tải duy nhất tại diễn tại đàn tại lê tại quý tại đôn.Mà hiển nhiên là tính tình Bào Kim Đông cũng không có loại “khổ sở khi biệt ly” như đàn bà con gái.
“Tam Tam, em không đưa anh đi sao?”.
“Người nhà anh không tiễn anh sao?”.
“Anh cả đưa anh lên xe”.
“Ảnh đi tiễn anh đấy còn gì!” Diêu Tam Tam vô lương tâm cười trộm, “Em là gì của anh chứ? Em theo đưa tiễn, nhất định người nhà anh sẽ cười em”.
“Aiz! Em đúng là!”. Bào Kim Đông bắt được cô, giơ một ngón tay, làm bộ muốn chọt vào cổ cô, Tam Tam sợ nhột nên vội vàng né đi, nhưng có chỗ nào để né? Còn không phả cuối cùng vẫn phải trốn vào lòng hắn sao?
Nơi hẹn hò buổi chiều, rốt cuộc cũng không giới hạn trong sân phơi nữa. Tối hôm ấy không có gió, hai người rời khỏi cổng chính nhà họ Diêu, men theo sân phơi đi về phía nam, vòng qua đập nước, đi vòng qua ao cá, vô thức đến đường ruộng nhỏ sau thôn.
Trời rất lạnh, loại tinh thần này, cũng chỉ có ở những kẻ đang yêu như họ. Hẹn hò trong thôn thì có thể đi đâu? Đến nhà họ Diêu? Tam Tam ở cùng phòng với chị ba và Tiểu Tứ; đến nhà họ Bào? Tam Tam có chịu đi hay không không nói, mà là Bào Kim Đông cũng không có phòng riêng.
Thật bi thống.
Bào Kim Đông đau thương nghĩ, không trách được thanh niên nam nữ ở nông thôn cứ hễ có mối quan hệ tốt một chút là vội vã đính hôn, đính hôn rồi, liền vội vã kết hôn, còn không phải là để có thể ở chung một chỗ cả ngày tới chán chê hay sao!
Mặc dù Diêu Tam Tam có thể làm ra sự nghiệp, nhưng ở trong mắt Bào Kim Đông, cô vẫn chỉ là cô bé mà hắn vẫn hằng bảo vệ thôi. Thời gian này trong lòng hắn một mực tính toán tương lai cho hai người, làm đàn ông, tình cảm bây giờ, gia đình tương lai, đều là trách nhiệm của hắn.
“Sang năm anh xuất ngũ sẽ trở lại, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh đi”.
“Anh không tính ở lại quân ngũ sao? Nghe nói cơ hội chuyển sang lính tình nguyện của lính biên cương tương đối lớn”. Chỉ đơn giản là thắc mắc.
Chuyển sang lính tình nguyện, là hi vọng của rất nhiều người đi lính muốn nhảy khỏi cửa nhà nông. Bào Đại Toàn trong thôn tham gia quân ngũ cùng năm với Bào Kim Đông, người nhà hắn đã rêu rao với bên ngoài, nói biểu hiện Bào Đại Toàn tốt, có cơ hội chuyển sang lính tình nguyện.
“Không tính. Làm lính chỉ là một trải nghiệm, anh đã trải qua rồi, sang năm sẽ xuất ngũ trở về lo cho vợ”. Bào Kim Đông nói, Tam Tam là một cô gái có tham vọng, việc làm ăn của cô ngày một lớn, sao hắn có thể để vợ mình ở nhà phấn đấu một mình.
Bào Kim Đông nói xong, nhanh như chớp cho cây dương bên cạnh một đấm, cây lớn không hề nhúc nhích, Bào Kim Đông xoay người tựa vào cây dương, kéo đôi tay nhỏ bé của Tam Tam, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sáng rực ánh trăng, thời gian nửa tháng, mới đấy đã trôi qua, nhanh như thế!
Đêm đông muộn, càng khuya trời càng lạnh, Bào Kim Đông giở lại bài cũ, kéo áo bông ôm Diêu Tam Tam vào lòng.
“Nếu có thể bỏ em vào ba lô vác đi thì tốt biết mấy!”.
Đi bộ cả buổi tối, ngủ muộn, Diêu Tam Tam ngủ đặc biệt ngon, không có nỗi khổ tương tư, không có đau đớn ly biệt, người nhà nông thường có thói quen dậy sớm, vậy mà trời sáng rõ rồi cô vẫn còn đang ngủ nướng.
Có gì mà phải chia tay đau khổ? Dù sao thì cô cũng rất bận bịu, hắn sẽ trở về rất nhanh thôi.
“Tam Tam, em còn chưa chịu dậy nữa hả? Mặt trời lên cao ba sào rồi”.
Tiểu Tứ đi học sớm, cũng đã dậy ăn cơm, Diêu Tiểu Cải làm cơm sáng xong, vào phòng thấy Diêu Tam Tam còn đang đắp chăn kê gối ngủ ngon. Diêu Tiểu Cải biết hôm nay Bào Kim Đông phải đi, nghe người nhà hắn nói sáng sớm sẽ đưa lên xe.
Thật ra thì Diêu Tiểu Cải muốn nói, em thật sự không tính dậy đi tiễn hắn một chút sao?
Kết quả là Diêu Tam Tam lại kéo cao chăn, ra sức chui vào chăn, thân mình cong thành con tôm. Diêu Tiểu Cải lắc đầu cười, quay lưng bỏ ra ngoài.
Chẳng ngờ Diêu Tiểu Cải vừa mới bước ra cửa, đã nhìn thấy Bào Kim Đông cả người mặc quân trang chỉnh tề, lặng lẽ đẩy cổng nhà họ Diêu tiến vào. Diêu Tiểu Cải nhìn hắn bước tới, bất đắc dĩ giơ tay chỉ chỉ vào trong nhà, rồi xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Tứ đang ăn cơm trong nhà chính, Diêu Liên Phát đi trông ao cá, Trương Hồng Cúc… hình như đang dọn dẹp trong nhà chính rồi. Thôi, không quản hắn nữa.
Thật ra Bào Kim Đông cũng biết, hành động của mình không quang minh chính đại tới cỡ nào, nhưng mà, đã đeo ba lô lên, thu dọn hành lý xong, gần tới giờ phải rời khỏi nhà rồi, hắn bỗng dưng… nhất thời kích động chạy tới.
Bào Kim Đông cảm kích cười với Diêu Tiểu Cải, sau đó rón rén đẩy cửa vào phòng. Cô gái trên giường còn đang cuộn người, trùm chăn kín đầu, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh. Bào Kim Đông lặng lẽ ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ cô. Ai ngờ Diêu Tam Tam chỉ hơi động đậy một chút, rồi ngủ tiếp.
Ặc, --hắn còn tưởng rằng, cô hẳn phải dậy rồi chứ.
“Aiz… Bào Kim Đông không nhịn được, kéo chăn để cô lộ đầu ra. Người trong chăn hé ra khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn, tóc tai lộn xộn rải rác dán lên đầu và cổ, Bào Kim Đông giơ tay áp lên mặt cô, ngón cái vô thức sờ sờ tai cô.
Này!
Lạnh quá! Diêu Tam Tam đưa tay định đẩy cái tay lạnh ngắt kia, kết quả người nọ lại chuyển qua vặn mũi cô, Diêu Tam Tam trở mình, mở mắt ra, mới phát hiện Bào Kim Đông đang mỉm cười nhìn cô.
“Heo ham ngủ, sao còn chưa chịu dậy!”.
Diêu Tam Tam mơ mơ màng màng chớp mắt mấy cái, sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm hỏi: “Anh còn chưa đi sao?”.
Đi ngay đây.
Diêu Tam Tam vuốt vuốt tóc, dừng một chút, mới nói: “Vậy… để em dậy đưa anh đi!”.
Thôi đi, hôm nay lạnh lắm.
Bào Kim Đông ngăn động tác muốn ngồi dậy của cô, chợt kề sát lại, thơm nhẹ lên mép tóc cô, nhìn bộ dạng ngẩn người của cô, cười cười, vỗ vỗ chăn, rồi vội vã đứng dậy bỏ đi.
Cái tên này! Diêu Tam Tam tựa người vào đầu giường, không ngủ được nữa.
Bào Kim Đông nên đi thì phải đi, Diêu Tam Tam nên làm gì vẫn phải tiếp tục làm nấy, cá trê của cô phải bán rồi.
Thời tiết mỗi ngày một thêm giá lạnh, Diêu Tam Tam vẫn còn đương do dự năm nay phải bán cá trê kiểu gì đây. Giá cá trong thành phố hiện nay mỗi lúc một cao, nhưng tự vào thành phố bán, thì cách thức còn chưa rõ ràng lắm, không có kinh nghiệm vận chuyển. Diiễn đ lee q đôn. Nếu bán cho ông chủ Hà, về giá cả thì vẫn được, nhưng nếu so với giá tiền ở thành phố lớn, thì vẫn còn kém rất xa.
Kích thước còn nhỏ, nếu mà lớn chút nữa, chắc cũng đủ để thu hút khách hàng từ thành phố đến thu mua trực tiếp. Mấy ngàn cân cá trê này của cô, tự mướn xe chở vào thành phố bán, chỉ sợ cũng không có lời, ngộ nhỡ phương pháp vận chuyển trên đường không đúng, cá trê chết dọc đường, thì sẽ tổn thất rất lớn.
Quanh nhà cô, năm nay cũng có mấy hộ nuôi cá trê, đều là làm nhỏ ăn chơi, mua ít cá trê hồi hè nuôi tạm, lượng thu mua đương nhiên không thể so với nhà cô, bây giờ cũng bán gần hết rồi. Huống chi nhà cô ấp được cá trê con, lượng cá trong mười ao này, năm nay nhiều hơn năm trước không chỉ là gấp đôi thôi đâu.
Cuối cùng Diêu Tam Tam quyết định, cô muốn “xuôi nam khảo sát” một phen. Mặc dù năm nay cũng bán cho ông chủ Hà, nhưng tìm hiểu thị trường một chút, làm công tác chuẩn bị cho mai sau, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
“Năm ngoái bán năm tệ tám, được giá như vậy, bán thì bán thôi”. Xem ra với Diêu Liên Phát, số tiền có thể kiếm được đó đã kinh người lắm rồi, “Một mình mày con gái con đứa, chạy lung tung vào thành phố làm gì!”.
“Con đâu có đi lung tung đâu chứ”. Diêu Tam Tam nói, “Để chị ba đi chung với con đi”.
Diêu Tam Tam đã lên kế hoạch đâu vào đó cả rồi, phải để chị ba đi ra ngoài, cái gọi là đi nhiều thấy rộng, kiến thức nhiều, cả người cũng tự nhiên trở nên cởi mở phóng khoáng hơn.
Nhà họ Diêu hôm nay, chủ gia đình là Diêu Liên Phát đã không thể làm chủ mọi việc, cuối cùng đành đồng ý với ý kiến của Diêu Tam Tam.
Diêu Tiểu Cải lần đầu tiên đi xa nhà, về phần Diêu Tam Tam thì thật ra cũng chưa từng đi xa đến thế. Mục đích của cô, là ban đầu đến thành phố đi dạo xem một chút, người không đi ra ngoài, ru rú trong đáy giếng, thì làm sao có thể có kiến thức có thành tích gì? Nhưng người trong nhà vẫn rất lo lắng, Diêu Tiểu Đông định nói, để Dương Bắc Kinh đi với họ.
“Không cần đâu ạ”. Diêu Tam Tam nói, “Anh rể bề bộn nhiều việc, em với chị ba cũng không khờ khạo ngốc nghếch, coi như ra ngoài chơi một chuyến thôi, cũng không có gì lớn”.
Trước khi họ đi, Lục Cạnh Ba vội vã chạy đến, áo khoác màu lam, trên cổ vẫn là chiếc khăn quàng Diêu Tiểu Cải đan. Hắn đưa cho Diêu Tiểu Cải một tờ giấy, dặn dò cô:
“Nếu lỡ có chuyện gì, thì gọi cho anh bằng số điện thoại này nhé”.
Diêu Tiểu Cải im lặng nhận lấy tờ giấy, cùng với Diêu Tam Tam mỗi người đeo một cái ba lô không lớn lắm, bước chân lên đường. Thật ra thì Diêu Tiểu Cải rất muốn hiểu rõ thế giới bên ngoài là như thế nào, nhưng cũng có mấy phần thấp thỏm với lần xa nhà này. Diêu Tam Tam lại không lo lắng nhiều, họ ngồi xe lửa, là nơi đông người, trừ việc tiêu tốn cho lộ phí, cũng không mang quá nhiều tiền, chỉ cần cẩn thận đề phòng, cẩn thận không để lạc nhau, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hai chị em ngồi trên xe lửa, nhìn ruộng hoang đồi núi nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, hai cô gái đều xinh đẹp hơn người, nên liền có người đến bắt chuyện, nhưng hai chị em ngoại trừ phép lịch sự cơ bản, còn lại đều rất ít mở miệng, người đến cũng không thể làm gì khác hơn là đi chỗ khác.
Hôm nay Diêu Tiểu Cải quàng một chiếc khăn len màu hạt dẻ, làm nổi bật lên làn da trắng nõn. Cô ngồi yên lặng, nhìn ra cửa xe đến mất hồn. Diêu Tam Tam không nhịn được nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ kia.
Thật sự muốn biết tình huống bên trong ra sao.
“Chị ba, khăn quàng cổ kia của anh Lục Cạnh Ba…”.
Cô còn chưa nói dứt lời, Diêu Tiểu Cải đã phiền chán nói: “Mẹ cho ảnh mượn đó!”.
Khăng quàng cổ, Diêu Tiểu Cải đã từng mở miệng nói. Kết quả thì sao?
“Anh quàng rất hợp, quàng cũng đã quàng rồi, trả lại cho em cũng ngại. Nếu em không nỡ, thì anh mua cho em một cái khác nhé?”.
Diêu Tiểu Cải nghĩ, cũng thế, dù anh ấy có trả lại, thì mình cũng đâu có quàng được nữa? Nhưng anh ấy cứ giữ làm của riêng, suốt ngày thoải mái quàng lên, tính làm cái gì vậy chứ!
Ban đầu ở trại nuôi trồng thủy sản, cô vẫn rất thích tiếp xúc với người này, hiểu biết, kiên nhẫn, Diêu Tiểu Cải luôn có một đống vấn đề muốn xin anh chỉ bảo, anh liền dạy cô viết sổ ghi nhớ, dành thời gian dạy cô học tập.
“Em là cô gái mạnh mẽ, cầu tiến nhất mà anh từng gặp”.
Khi ấy, Diêu Tiểu Cải chưa từng nghĩ đến phương diện gì khác, Lục Cạnh Ba ở trại thủy sản, đối xử với mọi người rất tốt, đối với nhóm nữ công nhân đều rất thân thiện.
Trong tiềm thức, đó là chuyện không thể nào.
Trại thủy sản cách trấn trên mười mấy dặm đường, Lục Cạnh Ba thường tới lui giữa trại thủy sản và trấn trên. Thỉnh thoảng các nữ công nhân khác cần mua đồ, liền nhờ anh mua hộ. Nhưng nếu có vài thứ của phái nữ không thể nào nhờ anh mua hộ, thì sẽ có người đến nói với anh, kỹ thuật viên Lục, anh cho em quá giang lên trấn một chuyến nhé.
Diêu Tiểu Cải cũng từng đi nhờ anh một lần, trên đường Lục Cạnh Ba nói, Tiểu Cải, có muốn cưỡi mô tô không? Anh dạy cho em.
Anh dạy thật, mà cô cũng thật sự dụng tâm học, sau đó anh liền bớt chút thời gian tìm khu đất trống, dạy cô chạy xe. Nửa tháng sau, lại có người nói, kỹ thuật viên Lục, anh chở em lên trấn giùm với.
Tiểu Cải, em chạy xe của anh đi chơi với em ấy đi, đi đường chậm một chút nhé”.
Vóc người Diêu Tiểu Cải không thấp, nhưng lại gầy, dáng vẻ thanh tú yếu ớt, cưỡi xe mô tô dành cho nam giới, vẫn có loại phóng khoáng riêng. Cô thích lái mô tô, cảm giác lướt đi trong gió thật thích. Diêu Tiểu Cải còn nghĩ, chờ mình kiếm được nhiều tiền, mình cũng mua một chiếc thế này, đặc biệt phải mua loại mô tô như thế này.
Khi ấy con gái có gia cảnh tốt, đều sẽ đi xe gắn máy kiểu dáng tinh xảo một chút, Diêu Tiểu Cải lại luôn cảm thấy, xe gắn máy không đủ oách.
Diêu Tiểu Cải làm công một năm ở trại thủy sản, rồi sau đó cô thôi việc trở về nhà, người và việc ở trại thủy sản cũng dần dần phai nhạt. Hơn hai tháng sau, Lục Cạnh Ba bỗng dưng xuất hiện ở cổng nhà họ Diêu, nhìn cô và nói:
“Thuận đường, mang cho em ít đồ”.
Lục Cạnh Ba mang sổ ghi chép đến cho cô, ngoài ra còn có một số tư liệu về nuôi trồng, ươm giống thủy sản. Lúc cô nghỉ việc, Lục Cạnh Ba không có ở đó, sổ ghi chép vẫn ở trong tay anh. Diêu Tiểu Cải định bớt chút thời gian đi lấy về, nhưng lúc ấy đang bận rộn, cô còn chưa lo đến, anh đã tới trước rồi.
Diêu Tiểu Cải cũng không nghĩ nhiều, anh ấy chỉ là thuận đường thôi. Lục Cạnh Ba là một người tốt bụng và nhiệt tình, Diêu Tiểu Cải đã biết từ lâu.
Về sau nữa, Lục Cạnh Ba càng ngày càng nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến Diêu Tiểu Cải không thể không suy nghĩ nhiều.
Diêu Tiểu Cải khó hiểu nghĩ, người này bắt đầu có suy nghĩ không đơn giản từ khi nào vậy nhỉ?
Cô dám nói, ban đầu, Lục Cạnh Ba hoàn toàn không có tâm tư gì khác, thậm chí việc anh đi xem mắt, cả trại thủy sản đều biết.
Anh xem mắt không thành trở về, chỉ thản nhiên nói: “Không thích hợp”.
Không phải Diêu Tiểu Cải không tán thưởng người này. Nhưng tán thưởng anh là phải thương anh, gả cho anh sao? Diêu Tiểu Cải hâm mộ chuyện tình cảm như Tam Tam và Bào Kim Đông vậy, cả hai, nước chảy thành sông xứng đôi vừa lứa với nhau.
Còn cô và Lục Cạnh Ba, không hề xứng đôi. Không phải là ai không xứng với ai, chỉ đơn giản là không xứng đôi.
Dần dần, Lục Cạnh Ba ghé đến, Diêu Tiểu Cải liền bắt đầu xa lánh, chỉ thấy anh và Tam Tam nói chuyện, cô tận lực ít mở miệng.
Không thích hợp.
Có bài học từ Vương Lâm Siêu, như vậy là đã đủ lắm rồi.
/298
|